Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 197: Tìm cách cứu viện 2



“Tình địch? Giang Việt Nhượt?” Tô Thuỵ Triết cau mày lại.

“Một tên công tử nhà giàu điển hình, vừa cao vừa đẹp trai, là người Mỹ, có giao tế rất sâu với quan chức cấp cao của Mỹ.” Hoàng Mạnh nói nhanh một loạt, sau đó thì tắt máy.

Bây giờ anh ở Mỹ một mình, không có trợ lực, cho dù Jason có giúp đỡ thì chắc chắn cũng sẽ không dùng nhân lực của chính phủ. Rất hiển nhiên, hai người không thể nào chống lại được với căn cứ của nhà họ Phan ở Mỹ, dù là lợi dụng anh ta hay muốn nói sự thật với anh ta thì cũng thế cả, Tô Thuỵ Triết tới Mỹ sẽ có lợi với bọn họ.

Gần sáng, mặt trời đã hơi nhô ra, một áng mây vượt qua bóng đêm chiếu sáng đất trời.

Căn cứ nghiên cứu nằm ở phía đông, cách trung tâm thành phố rất xa, Hoàng Mạnh đang lái xe về phía mặt trời mọc.

Theo như những gì Jason nói, có người ở căn cứ phát hiện ra bọn họ xâm nhập vào hệ thống máy chủ, vậy thì chắc chắn sẽ càng thêm trông coi nghiêm ngặt, nói cách khác, muốn một thân một mình cứu được người ra là rất khó.

Hoàng Mạnh vứt ô tô ở nửa đường, trốn sau một cái cây nhìn về phía căn cứ nghiên cứu.

Có người trông coi ở cổng, còn có người đi đi lại lại tuần tra khắp nơi. Hoàng Mạnh đã nhìn bố cục thiết kế của trụ SỞ này, chỉ có duy nhất một cổng vào là đây.

Đúng lúc này, một người có vẻ như là bác sĩ, mặc áo blouse trắng đi vào trong, dừng một lát ở cửa ra vào, Hoàng Mạnh nhìn thấy một thiết bị dùng để kiểm tra trên người có mang theo thứ gì không.

Hoàng Mạnh nhíu mày.

Tốc độ của Jason cũng rất nhanh, thấy được xe của Hoàng Mạnh, phi, là xe của mình nằm ở ven đường, hắn biết ngay vì sợ thu hút sự chú ý của người khác nên anh đã bỏ xe lại. Hắn cũng để xe lại đó, nhìn được Hoàng Mạnh mặc đang trốn sau thân cây một cách nhanh chóng.

Hoàng Mạnh vẫy tay với Jason.

“Tôi quan sát rồi, trong nội bộ của bọn họ dường như có vấn đề, cứ một tiếng lại có một chiếc xe vào trong, rồi lại ra ngoài rất nhanh, thứ đồ trong xe là…”

Hoàng Mạnh còn chưa nói xong, một tiếng thét tuyệt vọng the thé vang lên cả bầu trời tĩnh lặng.

Jason trợn to mắt: “Là người, người bị bắt cóc tới.”

Rất nhanh, người kêu thét đó bị nhét một miếng vải rách không biết lấy từ đâu tới, một người đàn ông gào thét gì đó trong xe, mắng chửi xong rồi thì lái xe vào.

“Bọn họ lại dám lấy người sống làm vật thí nghiệm!” Hô hấp của Jason trở nên dồn dập: “Không được, tôi phải báo lên trên.”

Hoàng Mạnh không ngăn cản hắn, anh chỉ mong có thể triệt phá được cái căn cứ này.

Vừa rồi người đàn ông đó mở cửa xe, Hoàng Mạnh nhìn thấy một đám người gầy trơ xương, quần áo rách nát, làm trắng trợn và phách lối như thế thì chắc là dân nhập cư trái phép.

“Cậu là người Mỹ, hơn nữa thân hình khá giống với tên quản lí vừa rồi, chỉ cần cậu đeo khẩu trang, mặc bộ quần áo như vậy vào, hẳn là sẽ không ai biết. Tôi sẽ đóng giả làm người bị bắt cóc vào đó, vào rồi tôi sẽ đi tìm Hà Ngân, cậu tìm Củng Nhân.”

Jason ra hiệu ok.

“Trong đó có thiết bị kiểm tra, chúng ta không thể mang theo súng.” Hoàng Mạnh dặn dò nói.

Jason lấy cái tai nghe mini ra, nói: “Nghiên cứu mới nhất đấy, thiết bị đó sẽ không kiểm tra ra được, giữ liên lạc.”

Hoàng Mạnh và Jason tiếp tục đừng sau thân cây nhìn chằm chằm, lúc này càng không thể nôn nóng được, Hoàng Mạnh và Jason đều hiểu được điều này, vậy nên hai người đang cố gắng khống chế tâm trạng sốt ruột của mình.

Trong căn cứ nghiên cứu lại không bình tĩnh được như vậy.

Hiển nhiên Phan Vân Lam đã rất tức giận, ném mạnh báo cáo trong tay xuống đất.

“Chuyện gì với các người thế này, mới đầu chẳng phải đã nói các số liệu đều không có vấn đề gì sao?” Phan Vân Lam phẫn nộ trợn to cặp mắt đen thẫm.

Người bên phía Hoàng Mạnh không thể kéo dài được lâu, vừa rồi có người xâm nhập vào máy tính của căn cứ đã là điềm báo, hơn nữa phía Trung Quốc cũng có vấn đề, hiển nhiên Hoàng Mạnh không phải người dễ bị lừa như vậy, nếu Hoàng Mạnh kịp phản ứng lại, không biết sẽ có kết quả gì, người như Phan Vân Lam hắn, từ trước tới nay chưa từng xem thường Hoàng Mạnh.

“Trước đó chúng tôi đã nói với anh rồi, số liệu này vẫn chưa hoàn thiện, còn càn phải quan sát thêm.” Một ông già tóc trắng, râu trắng tháo khẩu trang xuống, đối mặt với cơn giận của Phan Vân Lam, lời nói của ông ta không có chút gì gọi là bối rối.

“Kết quả thí nghiệm trên người là gì?” Phan Vân Lam nhìn Ryan, người mà hắn dùng nhiều tiền mới mời tới được, hắn miễn cưỡng đè ép cơn giận của mình xuống.

Bây giờ không phải lúc để tức giận, tức giận không giải quyết được bất cứ chuyện gì.

“Kết quả sau khi vật thí nghiệm tỉnh lại là… thiểu năng, bộ não nhận phải sự tổn thương nặng nề, sau khi tỉnh lại liền rơi vào trạng thái ngu đần.” Ryan nói tiếp.

Phan Vân Lam ném tất cả những tư liệu trên bàn xuống đất.

“Chẳng phải nói chín mươi phần trăm sẽ thành công sao?”

“Bộ não của con người là phức tạp nhất, thuốc sẽ thay đổi bất thường trong não của con người, không nằm trong sự khống chế của chúng tôi.” Ryan lui về sau hai bước, ngăn không cho cơn giận của Phan Vân Lam dính lên người mình.

Phan Vân Lam đau đầu phất tay nói: “Hôm nay tôi lại đưa tới rất nhiều vật thí nghiệm, tôi cần hoàn thiện nhanh chóng, nhanh, càng nhanh càng tốt, hiểu không?”

“Được, có thể nghiên cứu ra loại thuốc này cũng là nguyện vọng của cả đời tôi.” Ryan nói, cũng coi như lời HỨA với Phan Vân Lam.

Con ngươi của Phan Vân Lam ngày càng âm trầm, nói gằn từng câu từng chữ: “Nếu lần này còn không thành công, ông sẽ không còn cơ hội hoàn thành nguyện vọng của mình nữa.”

Một lời uy hiếp trắng trợn.

Tiến sĩ Ryan sững sờ, nhanh chóng hiểu ra người đàn ông này còn độc ác hơn vị gia chủ lúc trước.

Phan Vân Lam xoa trán mình, gọi một cuộc điện thoại nói: “Gọi Ella tới gặp tôi.”

Trước cổng lại xuất hiện một người đàn ông đầy râu ria, nhưng bộ dạng trẻ hơn nhiều.

Ella vừa vào liền nhận được chén nước mà ông chủ mình ném lại.

Làm một người đàn ông ở trong nhà quanh năm, tốc độ và phản ứng của Ella rất kém, vậy nên chén trà này có thể nói là đập thẳng vào đầu Ella.

“Ông chủ, đừng tức giận như thế, tai nạn lao động rồi, em yêu cầu bồi thường.” Ella xoa đầu mình, nó sưng lên rồi.

“Ngày nào cậu cũng đi theo Elyse, sao không học được chút võ nghệ của cô ấy vậy?” Phan Vân Lam nói bằng giọng điệu chán nản.

Nhớ lại mục đích mà mình gọi cậu ta đến, hắn không nói nhảm nữa: “Địa chỉ của người xâm nhập máy tính đã tìm ra chưa?”

Tường lửa mà mình cài lại bị xâm nhập, Ella thấy đây quả là một vết nhơ trong cuộc đời cậu ta, nếu không phải cậu ta sơ ý quá chén mới cho người kia một lỗ hổng, sao lại xuất hiện vấn đề như thế này.

“Ông chủ, đây đúng là sự sỉ nhục lớn trong đời em, mặc dù tên nhóc đó phá máy tính rất nhanh, nhưng không nhanh được bằng đầu óc em, hừ hừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện