Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 41: Rình coi bị phát hiện



Edit: susublue

Đối với việc A Sửu và Mạnh lão muốn đi xã giao với hắn, Tô Ngọc hết sức kinh ngạc. Suy tính đến địa điểm xã giao thì Tô Ngọc lại nhẹ nhàng từ chối.

Bị Tô Ngọc từ chối, Mạnh lão không cam lòng. Sau khi Tô Ngọc đi thì dẫn theo A Sửu bám theo đuôi ở sau lưng, vụng trộm đi theo.

Vừa tới cửa thanh lâu còn chưa đi vào thì A Sửu đã ngửi thấy một mùi hương là lạ rất nồng. Không chịu được nên che mũi lại, A Sửu hỏi Mạnh lão: "Trong này có mùi gì là lạ bay ra, không phải bên trong sẽ đầy mùi này chứ?"

Mạnh lão cười hắc hắc, nói: "Đây là mùi son phấn của nữ tử ở nhân gian. Mùi son phấn nào cũng như vậy, ngửi lâu rồi sẽ cảm thấy dễ ngửi! Mau tới đây, lão phu dẫn ngươi vào trong gặp một người quen!"

A Sửu cau mũi, đi theo sau lưng Mạnh lão, tiến vào thanh lâu.

Sau khi đi vào thì nhìn thấy đủ loại nữ tử đang ngồi ở đại sảnh uống rượu tán tỉnh nam nhân, dienxdafnlleequysdoon A Sửu đột nhiên có chút đỏ mặt. Bất giác bước chậm đi, A Sửu nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang cắn miệng nhau, hiếu kỳ bọn họ đang là cái gì.

Mạnh lão đi lên trên lầu, miệng còn đang blah blah nói chuyện với A Sửu. Tự cho là rất đặc sắc, muốn nhìn vẻ mặt A Sửu một chút, không ngờ vừa quay đầu lại liền phát hiện không có ai đâu! Hù dọa Mạnh lão vội vàng quay lại tìm, đi xuống lầu thì liền nhìn thấy A Sửu đang nhìn chằm chằm một đôi nam nữ đang hôn nhau không chớp mắt.

"Ta nói này, cảnh này có gì đẹp mắt! Không phải chỉ là hôn miệng thôi sao! Hù dọa lão phu còn nghĩ là đã để lạc mất ngươi rồi." Mạnh lão vỗ ngực, đôi mắt đục màu vàng đầy lo lắng, không còn vẻ tàn nhẫn như lúc mới gặp.

Đôi nam nữ bị quấy rầy dừng lại, mỹ nữ xấu hổ trốn vào trong lòng nam tử, nam tử hung hăng liếc về phía A Sửu và Mạnh lão."Nhìn cái gì! Cút ngay cho đại gia!"

Sau đó A Sửu liền bị Mạnh lão lôi đi. Tìm chỗ vắng người rồi Mạnh lão mới dừng lại, xoay người nhìn A Sửu thì phát hiện vẻ mặt A Sửu ngây ngốc, hồn không biết đã bay đi đâu rồi.

Vươn tay phe phẩy trước mắt A Sửu, Mạnh lão hỏi: "Hắc! Sao lại ngây người rồi!"

A Sửu hoàn hồn, hé miệng hỏi: "Vừa rồi hai người kia hôn môi sao?"

"Đúng vậy! Không phải ngay cả điều này ngươi cũng không biết chứ?" Mạnh lão giật mình khi biết A Sửu đơn thuần như vậy, giống y như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu.

A Sửu thành thật lắc đầu: "Không biết. Đây là lần đầu tiên ta thấy hai người cắn miệng nhau. Bọn họ không biết đau sao?"

Mạnh lão đột nhiên có chút cứng họng, không biết nên giải thích với A Sửu thế nào nên dứt khoát nói: "Không giống như là dùng sức để gặm bánh bao, cái này phải dịu dàng, nhẹ nhàng cắn... Chao ôi! Chờ ngày nào đó ngươi và người ngươi thích hôn nhau thì sẽ biết cảm giác này. Chuyện như vậy chỉ có thể hiểu ngầm không thể nói ra miệng."

"Thích ai? Hôn môi chỉ có thể làm với người mình thích thôi sao?" A Sửu tò mò hỏi.

"Tất nhiên! Chuyện như vậy phải làm với người mình thích nhân thì mới có cảm giác! Chờ ngày nào đó ngươi thử sẽ biết, không nói cái này nữa, ngươi có muốn nhìn những thứ khác không?" Mạnh lão đổi chủ đề, hỏi A Sửu.

"Dĩ nhiên là muốn." A Sửu gật đầu. Nàng phát hiện nơi này có rất nhiều thứ nàng không biết, A Sửu cũng không chán ghét những thứ này mà ngược lại cảm thấy rất hứng thú, muốn hiểu rõ ràng mọi thứ.

"Đi! Lão phu dẫn ngươi đi xem ca múa biểu diễn ở tầng trên. Thanh lâu này có ba tầng, tầng cao nhất chuyên môn để chiêu đãi khách quý có thân phận. Đợi lát nữa lão phu thi pháp thuật ẩn thân cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút, theo sát lão phu, không được để cách quá xa, rõ chưa?" Nói xong, Mạnh lão cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái. Đoán một chút nhưng vẫn không nghĩ ra được nên cũng không nghĩ nữa.

A Sửu ngoan ngoãn gật đầu, theo sát Mạnh lão, đi bên cạnh hắn. Dọc theo đường đi nàng đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm những nữ tử lắc mông che mặt đi tới đi lui.

Đến một cái ngóc ngách, Mạnh lão làm pháp thuật để A Sửu đi theo hắn lên lầu. Khác với sự dơ bẩn ở tầng dưới, lầu ba rõ ràng thanh tịnh hơn rất nhiều. Cách trang trí lịch sự tao nhã, khoảng cách giữa các nhã gian cũng khá xa.

Mạnh lão dẫn A Sửu đi đến trước một nhã gian yên tĩnh, kề lỗ tai vào trên cửa nghe một lát, xác định bên trong không có người. Nhìn hai bên một chút, thấy trên hành lang không có ai thì nhanh chóng đẩy cửa ra, kéo A Sửu đi vào rồi đóng kín cửa.

Lần đầu tiên A Sửu có được trải nghiệm này, cảm thấy rất kích thích, cực kỳ hưng phấn. Xoa xoa tay, A Sửu nhỏ giọng hỏi Mạnh lão: "Mạnh lão, chúng ta đang làm gì?"

Mạnh lão chỉ lên phía trên xà ngang, cười cao thâm khó lường nói: "Thấy không? Mặc dù bốn phía đều là mấy bức tường gỗ rất dày, nhưng xà nhà lại thông nhau. Trên xà cao cách mặt đất năm mét, người bình thường không dễ dàng leo lên. Nhưng lão phu không phải người bình thường, đi, lão phu dẫn ngươi bay lên đó!" Nói xong Mạnh lão nhấc cổ áo A Sửu lên rồi lập tức lên đến trên xà nhà.

"A, nhiều bụi quá." Ngồi lên trên xà nhà thô to, A Sửu mới phát hiện bên trên có một lớp bụi thật dầy. Nhưng trên mặt lại không có chút ghét bỏ nào, chỉ có chút hiếu kỳ.

Nghe A Sửu nói vậy, Mạnh lão cho rằng A Sửu ghét bẩn nên có chút lúng túng. Quay đầu lại nhìn A Sửu, thấy mặt A Sửu không có chút ghét bỏ nào mới thấy mình đã quá lo lắng. Cười hắc hắc một tiếng, Mạnh lão nói: "Cái xà cao này phải nhờ người chuyên nghiệp lên quét dọn. Nghề quét dọn xà nhà rất nguy hiểm, nhất là đối với người phàm thì làm việc trên cao lỡ té xuống đất bị thương sẽ rất nguy hiểm. Cho nên nó không được quét dọn thường xuyên vì vậy mà bụi bẩn rất nhiều. Nếu ngươi không chê bẩn thì chúng ta tiếp tục. Cẩn thận bò về phía trước, xem náo nhiệt trong từng gian một. Ý của ngươi thế nào?"

"Ta không chê bẩn, chúng ta bắt đầu bò đi!" A Sửu lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh, hứng thú tràn trề, bộ dáng không thể chờ được nữa.

---- susublue ~ diendanlequydon ----

Bây giờ Mạnh lão thật sự thích A Sửu rồi, gật đầu một cái, dẫn A Sửu cùng ôm xà nhà chậm rãi bò về phía trước một cách cao siêu.

Cuối cùng bò đến nhã gian kế bên, nhìn thấy bên trong phòng có hai quý nam tử ăn mặc lộng lẫy, trong lòng mỗi người đang ôm một mỹ nhân. Vừa nói chuyện phiếm vừa động tay động chân với mỹ nhân trong lòng, trong đó có một nam tử đã đưa tay vào trong ngực nữ tử. Cách quần áo có thể thấy rõ động tác bỉ ổi của nam tử.

A Sửu mở to hai mắt, nồng nhiệt nhìn chằm chằm. Mặc dù không biết vì sao nam tử bên dưới lại mò tay vào ngực nữ nhân đó nhưng nhìn vẻ mặt nữ tử bị bóp ngực thì có vẻ là thỏa mãn đến khó nói, A Sửu mê mẩn nhìn.

Mạnh lão ngồi bên cạnh nhìn một lát cảm thấy căn phòng này không có ý nghĩa nên quay đầu nhìn A Sửu, muốn thúc giục A Sửu đi. Không ngờ lại thấy A Sửu chớp mắt, lập tức trên mặt Mạnh lão trở nên khác hẳn. Có phải hắn làm sai rồi không, đáng lẽ không nên dẫn một cô nương không hiểu lõi đời đến nơi dơ bẩn như thanh lâu? Cảm thấy A Sửu đã bị hắn làm hư rồi!

Thấy bàn tay nam tử mò xuống dưới váy nữ tử, không biết hắn đang làm gì, sắc mặt của nữ tử trong lòng hắn đột nhiên ửng đỏ, trông giống như hoa đào nở rộ vào tháng ba tháng tư, trông xinh đẹp khó mà diễn tả được.

A Sửu không hiểu vì sao sắc mặt nàng đột nhiên biến thành như vậy, chọc chọc Mạnh lão ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nam nhân bên dưới duỗi tay vào trong quần nữ tử để làm gì? Vì sao sắc mặt nàng lại đỏ như vậy? Nhìn qua có vẻ rất đẹp! Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy nữ tử nào có vẻ mặt này."

Nghe vậy thì đáy lòng Mạnh lão lại có chút xấu hổ. Đột nhiên cảm thấy hắn có nghiệp chướng nặng nề, tại sao lại dẫn một đứa trẻ đơn thuần như vậy đến cái nơi này.

Thấy Mạnh lão không nói gì thì vẻ mặt có chút đau khổ, A Sửu không hiểu nên truy hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu sao?"

Lúc Mạnh lão đang oán thầm bản, nghe thấy A Sửu nói như vậy thì vì sĩ diện nên nhịn không được nói: "Lão phu, tất nhiên lão phu hiểu!"

"Ngươi hiểu sao? Vậy ngươi nói thử xem nam nhân kia đang làm cái gì, vì sao sắc mặt nàng ta lại đột nhiên trở nên như vậy." A Sửu hất cằm nhìn Mạnh lão.

"Cô gái này ngứa nên hắn gãi ngứa cho nàng, nàng ta thoải mái nên mới như vậy. Đi, đi! Đến phía trước xem một chút, phía trước hình như có biểu diễn ca múa. Ta đã nói với ngươi, trong những gian phòng trang nhã ở lầu ba này đều có biểu diễn ca múa cực kỳ đặc sắc!" Mạnh lão đổi đề tài, thúc giục A Sửu rời đi.

Lấy được đáp án, A Sửu lưu luyến nhìn xuống dưới rồi mới cùng Mạnh lão rời đi, bò về phía nhã gian khác.

Leo đến nhã gian thứ hai, A Sửu phát hiện có người trong nhà còn có Tô Ngọc nữa. Kéo kéo y phục Mạnh lão, ngón tay chỉ xuống phía dưới, nhỏ giọng nói: "Mạnh lão, ngươi xem, là Tô Ngọc. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, sao chúng ta lại tìm được phòng hắn rồi."

"Ừ, là tiểu tử Tô Ngọc." Gật đầu, Mạnh lão thầm nghĩ: Xem ra còn là người có hiểu biết, biết thân thể mình không tốt nên không có làm loạn với nữ tử thanh lâu.

Thấy tình huống trong các phòng không giống nhau thì A Sửu lại hỏi: "Sao trong phòng vừa rồi không có ai khiêu vũ ca hát mà nơi này lại có?"

"Còn phải xem ý của khách quý. Khụ khụ, ta thấy mình đã nhìn nơi này khá lâu rồi, chúng ta trở về đi!" Mạnh lão thấp giọng nói với A Sửu.

A Sửu cảm thấy bọn họ chỉ vừa mới đi dạo có một chút, nàng muốn đi dạo hết mọi chỗ ở đây. A Sửu lắc đầu, nói: "Ta còn chưa xem đủ, chúng ta còn rất nhiều gian phòng chưa xem. Đến cũng đã đến rồi, chúng ta đi xem thử đi!" Không nhìn hết tất cả thì A Sửu sẽ không cam lòng.

Mạnh lão hết nói nổi rồi, cảm thấy mình tự bê đá đập vào chân. Suy nghĩ một chút rồi khẽ thở dài, xoay người nói với A Sửu: "Chúng ta cũng đã ra ngoài lâu rồi, ngươi nói xem có khi nào nha môn đã nghe ngóng được tin tức liên quan đến sư phụ ngươi rồi không? Chẳng lẽ ngươi không muốn trở về xem thử sao?"

A Sửu do dự, mặc dù rất hiếu kỳ về nơi này nhưng sư phụ nàng vẫn quan trọng nhất. Trầm tư một chút rồi A Sửu lại nói: "Vậy chúng ta về trước đi? Nếu sau khi trở về mà không có tin của sư phụ thì ngươi lại dẫn ta tới đây đi dạo được không?"

Trong lòng Mạnh lão sụp đổ, thật đúng là tự tìm đường chết! Vì sao đang yên đang lành lại dẫn nàng tới chỗ này chứ!

Thấy Mạnh lão không nói gì thì A Sửu lại thúc giục: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trong căn phòng phía dưới, A Cửu đứng ở bên cạnh Tô Ngọc nghe thấy bên trên có chút động tĩnh, cảnh giác ngẩng đầu lên, phát hiện có một miếng vải dệt màu xanh, lập tức la lên: "Người nào ở trên đó! Còn không mau xuất hiện đi!" Nói xong, A Cửu liền nhìn xung quanh, phát hiện không có thứ gì để mượn lực nhảy lên trên nên chỉ có thể nắm chặt quả đấm, dùng thân thể bảo vệ Tô Ngọc.

A Sửu bị A Cửu bất ngờ hét lên hù dọa, hai tay vốn đang kéo y phục Mạnh lão, hai chân để trên xà nhà, thân thể run lên một cái, một chân bị tuột xuống, tiếp theo cả người liền té xuống phía dưới. Bởi vì Mạnh lão bị A Sửu nắm y phục, chưa kịp phản ứng lại nên cũng bị rơi xuống theo nàng.

Người trong phòng nghe thấy tiếng hô của A Cửu thì ánh mắt đều đề phòng nhìn lên trên. Vừa nhìn lên thì đúng lúc nhìn thấy một già một trẻ rơi xuống.

Nhận ra hai người này, thấy A Sửu rơi xuống, Tô Ngọc đi qua A Cửu, chạy tới phía dưới A Sửu.

Một tiếng "Ầm - -" rất lớn vang lên, A Sửu té vào người Tô Ngọc. Tô Ngọc ngã ra phía sau, trước ngực bị A Sửu đè nặng. Trong chớp nhoáng, dien*daffn;lle#quysdo0n Tô Ngọc cũng không để ý đến cái lưng đau. Cái làm Tô Ngọc hoảng sợ là A Sửu đang nằm ở trên người hắn, từ trên người A Sửu phảng phất một mùi thơm ngát nhàn nhạt khiến Tô Ngọc thất thần.

Đoạn Thần vội vã đến nơi, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng A Sửu đang đè trên người một nam tử xa lạ. Trong lúc đó Đoạn Thần chỉ cảm thấy nội tâm mình bốc lửa, hận không thể giết chết nam tử nằm dưới thân A Sửu.

"Công tử!" Khiếp sợ nhìn công tử nhà mình bị A Sửu áp chế dưới thân, A Cửu lo lắng chạy tới.

A Sửu hoàn hồn từ trong cảm giác sợ hãi, đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người."Sư phụ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện