Sách Đạn Tinh Anh

Chương 11



"Đây là phép khích tướng. Anh muốn tôi cảm thấy rằng nếu tôi khỏi tiểu tổ này có nghĩa là tôi đang trốn tránh cái gã bom khùng kia?" Sean cười nhạo một tiếng.

"Hiện tại cậu phân tích rất có lý trí, tôi quả thật đang muốn khiêu khích cậu." Hawkins vắt chéo hai chân, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trong lòng, dáng vẻ tao nhã mà nguy hiểm, "Tôi không cần một gã có ý nghĩ căm thù mình ở trong tiểu tổ của tôi, bởi vì tôi cần tập trung tất cả ý chí để tháo bom."

Sean đứng lên, gấp tờ giấy lại nghiêm chỉnh, nhét vào trong túi rồi đi ra ngoài.

"Câu trả lời của cậu đâu?" Giọng Hawkins vang lên phía sau lưng anh.

"Tôi không có cách nào trả lời anh được, vì chính tôi cũng không biết." Sean đi. Trời đất tựa như đột nhiên hoán chuyển, trở về cái ngày anh cùng Sniper và Sẹo đi làm nhiệm vụ, chính anh ghìm súng nhằm về phía người thiếu niên kia.

Ta chết, ta vẫn còn sống.

Ta chết, ta vẫn còn sống.

Có lẽ đi theo Hawkins cũng đồng nghĩa với việc anh vừa mới chết thêm một lần nữa.

Có lẽ đi theo Hawkins....... Anh có thể tìm được câu trả lời cho việc anh trở lại EOD.

Đi ngang qua sân thể dục, Sean thấy Sẹo đang ném bóng vao trong giỏ.

Anh ngồi trở lại bên cạnh Rick, lấy tay khuỷu tay đụng cậu ta một cái.

"Nhanh như vậy đã trở lại rồi?"

"Ân, " Sean sờ sờ đầu, bỗng nhiên anh hối hận vì lúc nãy lẽ ra anh nên điền vào tờ báo cáo xin điều chuyển kia ngay tại chỗ, như vậy không chừng có thể làm cho Hawkins buồn bực một chút, hơn nữa anh còn có thể rời khỏi kẻ điên này, "Cho điếu thuốc đi, của tôi bị Hawkins lấy đi hết rồi."

Rick đem bao thuốc của mình đưa cả cho Sean, "Lần sau đi làm nhiệm vụ tôi còn có thể sống trở về hay không, phải dựa vào anh."

Hawkins nhìn căn phòng vắng lặng, cùng với cái rương linh kiện bom, hai tay chống xuống hai bên cái hòm, cúi đầu, nở nụ cười.

Có người gõ cửa phòng y.

Người tới dĩ nhiên là Tiến sĩ Grey.

"Là ông." Hawkins trở lại trước bàn ngồi xuống.

Tiến sĩ Grey lấy kính mắt xuống, đi thẳng vào trong phòng, "Anh cùng với cha anh đã nói gì?"

"Không có gì, chẳng qua tôi biết là bố già phái ông tới trông nom tôi, bác sĩ vất vả rồi." Hawkins ngồi ở trên bàn, biểu tình hờ hững.

"Anh rất rõ ràng chính mình tựa như một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể bị tháo chốt, ông ấy chỉ muốn có ai đó đọc được suy nghĩ trong lòng anh mà thôi." Tiến sĩ Grey không cười, ông ta thừa nhận Hawkins đối với ông mà nói là một sự khiêu chiến lớn.

"Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết tôi suy nghĩ cái gì, ông sẽ nói lại cho cha tôi biết sao?"

"A, nói thử xem." Nếu Hawkins đã biết ông được quân bộ đặc biệt phái tới, như vậy ông cũng không trông cậy y sẽ nói thật .

"Hôm nay tôi nhìn thấy một sĩ binh, hắn cười với tôi qua một lớp kính xe."

"Hmm..." Tiến sĩ Grey giơ tay lên, ý bảo y tiếp tục, "Anh sẽ không cảm thấy hắn cười thực chướng mắt cho nên muốn dùng bom nổ chết hắn đi?"

"Tôi muốn ghì hắn vào trong lòng, tôi muốn hôn hắn."

Tiến sĩ Grey ngẩn người, "Anh đang sống trong môi trường toàn là nam tính nên anh sinh ra dục vọng với chiến hữu là do cơ thể sinh ra khẩn cấp phản ứng vì thiếu vắng phụ nữ."

"Giải thích rất tuyệt." Hawkins khoác tay lên vai bác sĩ, từng chút từng chút một đẩy ông ta ra khỏi phòng, thanh âm không chút phập phồng: "Đừng nói cho trung tướng Hawkins biết, bằng không sau này tôi sẽ không chia xẻ với ông những bí mật nho nhỏ của mình nữa đâu."

Trong nháy mắt khi cánh cửa sập lại, Tiến sĩ Grey ngẩn người, lập tức bí hiểm cười cười xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, buổi chiều, 2h, một chiếc Hummer dừng lại dưới ánh mặt trời gay gắt.

Rick dựa vào thân xe, với lấy bình nước khoáng mới phát hiện chỉ còn lại có nửa bình .

Sean vừa dùng mũ phe phẩy quạt, vừa tức cười nói, "Muốn uống liền uống, cho dù thật sự không ai tới đón chúng ta, đi thêm năm, sáu giờ cũng vẫn có thể trở lại nội thành."

Tiểu đội của họ buổi sáng nhận được nhiệm vụ đem một ít bom ra hoang mạc ở ngoại ô thành phố kíp nổ, nhưng vận khí không tốt, trên đường trở về, hai cái lốp xe bên trái cùng nhau xịt, lốp xe đã dùng cũng chỉ có một cái, bọn họ chỉ có thể liên hệ quân doanh tới đón.

Sean thật lòng thầm kính nể Hawkins một chút. Không vì cái gì khác, chỉ vì anh cùng Rick nóng gần chết, phải ra khỏi Hummer, chỉ có Hawkins vẫn mặc chỉnh tề ngồi ở băng sau. (“0° ở Bangdad” mừ lị, lãnh khí quấn thân, biết nóng là gì!=.=)

Sean đem bình nước khoáng của mình uống một hơi cạn sạch, đem mũ gối xuống dưới đầu, chuẩn bị ngủ một giấc.

Lại một giờ qua đi, Rick đem nửa bình nước kia cũng uống xong rồi, nhỏ giọng nói một câu, "Chúng ta hẳn sẽ không phải quốc bộ trở về đấy chứ...... "

Lúc này, Sean cũng bắt đầu bốc thành hơi nước, anh đứng lên, "Đã mấy tiếng rồi, quân doanh trả lời như thế nào?"

"Fuck! Bọn họ nói đã sớm phái người đến tiếp chúng ta, đã muốn bốn tiếng, còn chưa tới, chúng ta đều nhanh bị phơi nắng thành thịt dự trữ!"

Sean ngẩng đầu liếc mắt về phía thùng xe, chỉ có thể thoáng nhìn thấy đỉnh đầu Hawkins, người này thực sự rất có sức chịu đựng, ngồi ở chỗ kia bốn giờ ngay cả tư thế đều không thay đổi quá.

Nhưng vào lúc này, một lọ nước chanh theo cửa sổ đưa xuống dưới, Hawkins lãnh đạm nói, "Uống hay không?"

Sean liếm liếm môi, cầm bình nước chanh đưa cho Rick.

"Hắc, anh không cần sao?"

"Không cần, tôi không uống nước chanh." Sean cười cười.

"Vì sao?" Rick hỏi.

"Không lâu trước đây tôi uống nước chanh rồi bị ngộ độc thực phẩm, cho nên mỗi lần uống nước chanh chỉ mới vào đến đây..." Sean chỉ yết hầu, "Liền nuốt không nổi nữa."

Rick chép miệng, "Nếu nơi này thực sự là sa mạc, cho dù là nước chanh bị biến chất cũng đều thực quý giá."

Mười phút sau, ẩn ẩn nghe thấy tiếng Hummer chạy đến.

"Hắc! Hắc!" Rick hưng phấn mà phất tay, "Các cậu rốt cục đến đây a!"

Ngay trong một cái chớp mắt đó, Sean ấn vội Rick nằm gục xuống, chỉ nghe thấy một trận "Bùm bùm" bắn phá.

"Mẹ nó! Rốt cuộc sao thế này!"

Chiếc xe kia rõ ràng là xe của quân Mỹ a!

Súng của Sean và Rick được ném ra từ cửa sổ, Hawkins hạ thấp thân mình mở cửa xe chui ra, "Làphần tử phản loạn."

Phỏng chừng bọn họ phục kích tiểu đội tiến đến cứu viện, hiện tại lại mở ra xe quân dụng của lính Mỹ đột kích bọn họ.

Chiếc xe kia càng ngày càng gần, Sean nhanh chóng lên nòng, thân thể vừa mới ngó ra thám thính một chút, mấy phát liền bùm bùm đánh vào thân xe, Hawkins một tay lôi anh trở về.

"Mẹ nó, hỏa lực của bọn họ thực mạnh!" Sean hô một hơi, lúc này mới phát giác bả vai của mình bị Hawkins đè nặng, nửa người anh ở ngay trong lòng đối phương, "Cảm ơn."

"Bắn lốp xe." Không thể để cho bọn họ tới gần thêm nữa .

Nói xong, Rick liền đem ba lô trên lưng cởi xuống, chui vào dưới gầm Hummer.

Bang bang hai phát, Rick nhanh chóng chui trở về, mà xe của quân phản loạn cũng dừng lại.

Sean dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Rick, đối phương nhướng nhướng mi, "Người anh em, đừng ca ngời tôi quá sớm, chúng ta có thể sống trở về rồi nói sau!"

Sau đó, Sean mới biết được, khi còn ở trong trường huấn luyện, Rick là quán quân môn bắn súng.

Có lẽ bởi vì xe không thể đi tới, quân phản loạn có chút tức giận, súng máy lại liên tục bắn phá.

"Còn đạn không?" Rick hỏi.

"Tranh thủ lúc này!" Hawkins bỗng nhiên đứng dậy đem súng đặt lên thành xe, phanh một phát bắn ra ngoài, chưa cho đối phương thời gian phản ứng.

Ngay sau đó lại là mấy phát bắn lại đây, Sean sao còn kịp đi kéo Hawkins, y phản ứng rất nhanh đã thụp người ngồi xuống, nhưng khẩu súng đặt tại cửa xe bị đạn của đối phương bắn nứt nòng.

"Anh chỉ bắn một phát?"

"Nhưng tôi xác định tôi bắn trúng một người." Hawkins móc súng lục ra, lên đạn.

Rick đang dùng thiết bị liên lạc thỉnh cầu trợ giúp, bên kia muốn họ báo cáo lại phương vị một lần nữa.

Sean nhíu nhíu mày, lấy ra một quả bom khói, "Cậu xem thứ này thế nào?"

"Thử xem."

Rick ngừng nói, thấy Hawkins đem quả bom khói kia lột chốt bảo hiểm ném đi ra, nghênh đón đối phương bắn phá.

Sương khói tỏa ra, càng ngày càng đậm đặc.

Rick hỏi, "Chúng ta cần phải rời khỏi đây?"

"Đi ra ngoài làm bia ngắm?" Sean cười cười, "Tôi cũng không tin bọn họ có nhiều đạn như vậy." Nói xong, liền hướng về phía đối phương nã một phát súng, sau đó lại lùi về.

Quả nhiên, đối phương nghĩ bọn họ muốn thừa dịp sương khói mà chạy ra, cho nên liền không hề cố kỵ nổ súng náo loạn. Nghe tiếng súng, Sean tin tưởng vừa rồi Hawkins quả thật bắn hạ một người.

Sean chậm rãi nâng người lên, ngay khi sương khói tản dần có thể nhìn thấy sự vật lờ mờ, anh lại nã một phát súng, thanh âm nghe ra như là bắn vào kim loại, hơn 50% có thể tính là đánh trúng .

Ba người dựa vào Hummer ồ ồ thở.

"Đoán xem còn mấy người?" Sean nuốt nước bọt.

"Nếu cậu bắn trúng, còn lại một người." Hawkins bỗng nhiên ghìm súng lăn đi, Sean bị dọa đến trái tim đều nhanh dừng lại.

Đối phương bắn phát thứ nhất, Sean nâng tay bắn, trúng đầu đối phương, mà Hawkins trên mặt đất xoay người một cái, viên đạn bay sát qua má y, lưu lại một vết máu.

Hết thảy im lặng.

Hawkins chậm rãi đi về phía chiếc Hummer kia.

"Trở về!"

Trước khi xác định chắc chắn toàn bộ địch nhân đã bị hạ, sao tên ngu ngốc này dám cứ như vậy đi qua bên đó?

Hawkins mở cửa xe, lôi người ở bên trong ra.

Sean thở dài một hơi, ghìm súng đi ra ngoài, để Rick ở lại vị trí.

"Không cần đề phòng, bọn họ toàn bộ đã chết." Hawkins dùng một loại thái độ không sao cả mà nói.

Sean đi đến bên cạnh y, không hề nói trước, một quyền đánh đến, Hawkins nâng tay, cổ tay vừa chuyển bắt lấy Sean, một cái nghiêng người định đè anh lên cửa chiếc Hummer. Nhưng y thật không ngờ, Sean thế nhưng xoay người làm một cú quăng qua vai, ném y ngã lên mặt đất, dùng đầu gối đè lên bụng y, mắt trừng lớn đến quả thực phải rơi ra đến.

"Con mẹ nó! Anh vừa rồi phát thần kinh cái gì!"

"Chẳng phải cậu đã bắn trúng hắn?" Hawkins nằm trên mặt đất, nhìn Sean, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Răng nanh của Sean cắn sít lại, "Nếu tôi bắn không trúng thì sao! Nếu lúc tôi bắn trúng hắn cũng đã muốn bắn vỡ đầu của anh thì sao!"

Hawkins lại dùng hai tay quàng lấy thắt lưng Sean, "Vậy chẳng phải vừa ý cậu, tôi chết, người ta sẽ đổi người dẫn đầu mới đến đây." (Sống chết chuyện nhỏ, tán tỉnh mới là đại sự! =.=)

Rick thấy bọn họ căng thẳng, vội vã chạy đến. (Gia môn bất hạnh!=.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện