Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 43: C43: 42. Chạy Như Điên Trong Bóng Tối



Chương 42: Chạy như điên trong bóng tối

Editor: An Nhiên

Vài bước lúc đầu còn có ánh huỳnh quang dính trên mặt đất, lát sau liền thấy phía trước mặt chỉ còn lại hai luồng sáng lao đi với tốc độ không tưởng. Lê Thốc và Tô Vạn đều chơi đá bóng, không tỏ ra yếu kém chút nào, cắn răng dán mắt đuổi theo luồng sáng kia.

Tốc độ của Hắc Nhãn Kính càng lúc càng nhanh, Lê Thốc và Tô Vạn cũng từ từ đạt tới tốc độ cực hạn, thật sự là tin tưởng không hề có nghĩ được gì khác, vì hai người bọn cậu không nhìn thấy, chỉ cần có một chướng ngại vật cũng đủ làm bọn cậu vấp mà chết.

Cũng không phải là bọn cậu quá tin tưởng Hắc Nhãn Kính, chỉ là hai người nghe thấy phía sau vang lên tiếng động rất quỷ dị, đó là thanh âm như tiếng guốc gỗ bước đi, nhưng tần suất rất chậm, cứ ba giây vang lên một lần, nhưng mỗi lần vang lên thì khoảng cách với bọn họ lại càng gần. Sau vài lần, nó gần như ở ngay sau lưng họ.

Không biết là cái quái gì, nếu là một người đi guốc gỗ, mỗi bước nó sải ra phải dài đến mười mét.

Chạy cuống cuồng, thể lực của Lê Thốc và Tô Vạn bắt đầu không chịu nổi nữa, hai người có thể đuổi kịp tốc độ của Hắc Nhãn Kính đã là kỳ tích, cũng bởi vì cố sức chạy theo, thể lực tiêu hao càng nhiều. Thể lực của Tô Vạn kém hơn Lê Thốc một chút, dần dần bị tụt về sau, hô: "Chạy...không chạy nổi nữa!"


Ánh huỳnh quang từ bàn chân Hắc Nhãn Kính trước mặt điên cuồng lóe lên thành một đường cong rồi biến mất trong nháy mắt, chắc là hắn đứng lại. Lê Thốc và Tô Vạn hoảng sợ, cũng định phanh lại lại sợ đâm vào Hắc Nhãn Kính, nhưng bọn cậu không có năng lực dừng lại đột ngột như vậy, trong nháy mắt đã chạy vượt lên hơn mười bước.

Trong bóng tối, Lê Thốc và Tô Vạn chợt thấy sau cổ mình bị một lực rất lớn kéo lại, chắc là Hắc Nhãn Kính với tay túm lấy, nhưng xung lượng rất lớn, cả hai đều bị giật lên, sau đó, hai người bị túm cổ áo rồi quăng mạnh lên không.

Nếu như chúng ta có thể nhìn thấy cảnh này trong bóng tối thì phải tự hỏi là vì sao Hắc Nhãn Kính có thể tóm được cổ áo hai người bọn họ trong bóng tối, sau đó xoay tròn, ném hai người đi như ném đĩa, một động tác xoay người 720 độ liền quăng bọn họ bay ra ngoài.

Hắc Nhãn Kính dùng lực quá lớn, Lê Thốc cảm giác mình giống như trang giấy đang bay trên không trung, còn tưởng dán vào trần của đường hầm mà quay. Cùng lúc, cậu cảm giác một con quái vật không ấy lồ xẹt qua ngay dưới người mình.

Tất cả xảy ra quá nhanh, sau khi rơi xuống đất, Lê Thốc lăn tiếp một vòng rồi bật dậy, theo bản năng lập tức lại lao về phía trước, cậu biết ý đồ của Hắc Nhãn Kính: Tuyệt đối không phải muốn cậu cùng Tô Vạn bọc đánh hai bên, bởi vì mình và Tô Vạn không nhìn thấy cái gì.

Phải chạy như điên. Nhất định là Hắc Nhãn Kính có ý này.

Trong bóng tối không có gì chỉ dẫn, mới chạy hai bước, liền đâm vào Tô Vạn, hai thằng ngã lăn xuống đất, lại bật dậy chạy tiếp về phía trước, một giây đồng hồ sau cả hai cùng đâm sầm vào vách tường.

Cú va đó không có gì che chắn, hai người ngã dúi xuống mặt đất, một lúc lâu không bò dậy nổi.

Sau khi Lê Thốc đứng được lên lại phát hiện mũi mình chảy đầy máu, cậu lau qua loa, mò mẫm xung quanh tìm Tô Vạn, muốn đỡ hắn lên. Hẳn là Tô Vạn vẫn ngay bên cạnh mình, cậu ôm lấy hông của Tô Vạn, kéo lên, bỗng nhiên có cảm giác không đúng.

Thứ cậu sờ được không phải áo của Tô Vạn, mà là một thứ không biết là gì. cảm giác vô cùng kỳ quái, lạnh lẽo, thô ráp, có những nếp nhăn kỳ quái. Cậu lập tức rụt tay lại, lùi về sau mấy bước, lấy pháo lạnh ra từ ba lô.

Sợ hãi đối với bóng tối làm cậu không để ý được nhiều, cậu châm pháo lạnh, ánh sáng cường độ cao lập tức làm cậu gần như mù trong giây lát. Cậu híp mắt lại, cố gắng thích ứng với tia sáng để nhìn về phía trước, cảm giác rợn cả tóc gáy làm cậu suýt thì tuột tay cầm pháo lạnh. Tất cả lỗ chân lông trên da đầu dường như muốn nổ tung, cậu thấy ở trước mặt, có một, không, không phải là một, không thể dùng từ ngữ để hình dung.


Nói đây là một cái xác? Nhưng cũng không phải xác. Là da lột? Khó mà xác định được, nếu muốn nói chính xác, ở trước mặt cậu , là thứ gì đó giống như "rắn" lột xác.

Lê Thốc không biết đó là cái gì, nhưng có thể thấy rõ ràng, nó có hình dáng của một người. Cậu bình tĩnh lại, quay đầu tìm quanh, không thấy Tô Vạn đâu, rõ ràng lúc bị tông phải, Tô Vạn không bị nghiêm trọng như cậu, hắn còn chạy xa rồi.

Phía trước Hắc Nhãn Kính và thứ dường như vừa đuổi theo họ cũng không thấy bóng dáng.

Lê Thốc giơ pháo lạnh tới gần tấm da, có thể thấy trên tấm da có lớp vảy trắng bệch và màng biểu bì trong suốt.

Thứ này rất giống da rắn, nhưng mà hình dạng đúng là một nam giới trưởng thành, tựa vào trên vách tường. Lê Thốc lấy tay giật thử, "rắn hình người" này bị dính vào trên vách tường.

Lê Thốc thấy được mặt mũi của cái vỏ rắn lột, khoảng cách trên dưới giữa các ngũ quan rất xa nhau, so với người thường dường như mắt ở trên trán, miệng kéo xuống cổ. Có lẽ phải nói, đây là khuôn mặt của rắn.

"Đây là cái gì?" Cậu buồn nôn, trạng thái của vỏ rắn lột rất khô và cũ, chắc đã ở chỗ này một thời gian tương đối dài.

Quỷ quái, trong lòng cậu nghĩ thầm, cái chỗ này quá ma quỷ mà. Cảm giác bất an kinh khủng bắt đầu nổi lên. Cậu đứng dậy, đi về phía trước vài bước liền thấy rất nhiều thứ như vậy, đều đính vào trên tường, túm năm tụm ba, dấu vảy rắn giống như túi da rắn xếp chồng lên nhau mà đứng, bày ra đủ loại dáng vẻ của con người, hơn nữa vết tích của chất keo màu trắng làm cho Lê Thốc cảm giác ghê tởm vô cùng.


Bọn họ chạy suốt như vậy mà không đụng phải bất kỳ vật gì, phải nói là bọn họ hầu như chạy thẳng giữa đường ống, làm thế nào mà Hắc Nhãn Kính có thể thấy đường ở nơi tối tăm này, hắn là hiệp khách cá heo sao?

Cậu do dự một chút, quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm trong lòng. Những thứ này rốt cuộc là gì? Là người có vảy, lột xác theo cách rắn lột da sao? Cậu bắt đầu cảm giác được, đối với tất cả ở nơi này, bất kể là Hắc Nhãn Kính hay là Ngô Tà, cũng không ai nói thật với cậu.

Cậu âm thầm sinh ra cảm giác sợ hãi đối với hành lang này, cậu vẫn nghĩ cái hành lang không có bất kỳ vật gì, chỉ có nhựa đường trên vách. Cậu bắt đầu chạy trở lại, chạy thẳng tới đầu ngã ba có gậy huỳnh quang bị bẻ gẫy lúc trước.

Không nhìn thấy Tô Vạn, nhưng nhìn thấy dấu chân ánh huỳnh quang liên tiếp, rẽ sang một hướng khác, rõ ràng Tô Vạn lúc hoảng sợ đã chạy ngược về hướng quái vật kia xuất hiện.

Lê Thốc do dự một chút, cậu có một quyết định khiến bản thân phải kinh ngạc, cậu không để ý đến Tô Vạn, cũng không để ý đến Hắc Nhãn Kính, mà chạy về bể nước lúc trước.

"Xin lỗi, chạy theo ánh sáng không phải phong cách của lão tử." Cậu nghĩ thầm, "Trong phim kinh dị nhìn ngu ngốc như thế nhiều rồi, lão tử tuyệt đối không phải người như vậy."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện