Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 60: Thu hoạch (3)



Sau khi cảm thấy Thẩm Mặc vô hại, tên kia quả nhiên mặt thả lỏng không ít, từ bên hông lấy ra một bọc nhung lớn, dùng hai tay đưa lên:
- Công tử giúp Hổ Đầu hội và huyện Sơn Âm một việc lớn, đây là chút tâm ý của Đại quan nhân, mong công tử nhận lấy.

Tứ chối vài lượt, Thẩm Mặc mới cười nhận lấy cái bọc tạ ơn không nặng lắm kia, có bước đệm trước đó, số tiền này cầm lấy hết sức tự nhiên.

Đưa mắt tiễn người kia nhanh chóng rời đi, Thẩm Mặc ướm thử hai cái bọc trong tay, không ngờ cái của Vương Nhị Hổ nặng hơn rất nhiều, không khỏi rủa thầm mấy câu đại loại như Vương đại quan nhân nhỏ mọn...

Thẩm Mặc không định cho cha biết số tiền này, mặc dù ông không phải quá cổ hủ, nhưng tuyệt nhiên không nhận tiền của hắc đạo. Nhưng cách nhìn của Thẩm Mặc lại khác hoàn toàn, y cảm thấy cầm tiền của ngươi dân không phải tài cán gì, khiến hắc đạo cam tâm tình nghuyện nộp tiền lên mới là giỏi!

Đem hai cái bọc kia vào trong lòng, rồi cởi giây lưng, cho y phục rộng ra thêm một chút rồi y mới thong thả đi lên lầu.

Đẩy cửa bước vào, trong phòng thắp một cây đèn dầu, ánh sáng lờ mờ, Thẩm Mặc nheo mắt lại nhìn, không ngờ cha đã từ trên giường bò dậy, đang ngồi trước rương sách, lật tìm cái gì đó.

Y vội đi nhanh tới, vừa đỡ ông dậy, vừa trách:
- Không phải đại phu bảo cha tĩnh dưỡng sao?

- Còn nằm nữa thì người cứng đờ ra mất.
Thẩm Hạ cũng không quay đầu lại, cười khà khà nói:
- Ngày mai con tới trường họ tộc đọc sách rồi, cha chuẩn bị cho con một chút.

- Còn chưa biết tiên sinh giảng tới đâu cơ mà.
Thừa lúc ông không chú ý, Thẩm Mặc đem hai cái bọc giấu ở dưới giường của mình, vừa bình thản như không nói:
- Ngày mai tới nghe đã rồi hẵng hay.

- Nói bậy.
Thẩm Hạ hiếm khi lại nổi giận:
- Không biết giảng cái gì thì phải mang hết đi! Bằng vào thái độ này của con, tiên sinh có thể cho một trận đòn.

Thẩm Mặc đỡ cha trở về giường, cười nói:
- Cha cứ nghỉ đi, để con tự làm.
Liền lấy ra một bộ Tứ Thư Ngũ Kinh, đặt chỉnh tề ở trên rương sách, lại lấy một bộ văn phong tứ bảo đặt lên trên , rồi gói lại cho thật chặt, đặt nó lên mặt đất, vỗ tay nói:
- Xong rồi.

Thẩm Hạ lại khẽ lắc đầu, Thẩm Mặc hỏi ông có gì không ổn, ban đầu ông không nói, về sau bị hỏi quá mới khẽ than một tiếng nói:
- Con không đủ lòng thành với sách vở.

Thẩm Mặc thầm toát mồ hồi, vừa cười lớn lảng đi vừa cởi trường sam xuống, cẩn thận treo lên mắc, lại cầm chậu đồng múc một gầu nước lạnh, rồi cho thêm chút nước nóng, thử thấy độ ấm vừa phải, liền bê tới trước giường Thẩm Hạ, ngồi xuống rửa chân cho ông.

Tất cả mọi chuyện y làm hết sức tự nhiên, giống như trong lúc y bị bệnh, Thẩm Hạ rửa chân lau người cho y vậy, hiện giờ rửa chân cho ông là điều hết sức đương nhiên.

Cúi đầu nhìn nhi tử đang rửa chân cho mình, Thẩm Hạ thấy lòng già được an ủi nhiều lắm, nói khẽ:
- Vừa rồi cha chỉ cảm khái một chút thôi, con đừng để trong lòng.

- Phụ thân giáo huấn rất phải.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:
- Sau này hài nhi chú ý là được.

- Phải rồi.
Thẩm Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Hôm nay sau buổi trưa, có một vị huyện thừa họ Hầu của huyện Sơn Âm tới.

- Ồ.
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên hỏi:
- Ông ta tới làm cái gì thế ạ?

- Đưa một gói bạc.
Thẩm Hạ lục lọi dưới gối nói một cái gói giấy, nói:
- Nói là con trừ hại cho huyện Sơn Âm, liền biểu thị cám ơn.
Nói rồi đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Có tới năm lượng bạc đó, con giữ đi.
Trong nhà bọn họ cha không quản việc, nhi tử làm chủ.

"Thật là nhỏ mọn" Thẩm Mặc rủa thầm, nhưng không nhận lấy, cười nói:
- Qua vài ngày nữa cha là người nhà quan rồi, khó tránh khỏi phải chải chuốt trên dưới một lượt, cha cứ giữ lại bên người mà dùng.

- Vậy cũng đâu cần nhiều như thế.
Thẩm Hạ lắc đầu.

- Chuẩn bị trước vẫn hơn.
Thẩm Mặc nói:
- Ít nhất cũng hơn khi cần lại không có.

Thẩm Hạ bấy giờ mới không nói nữa.

.... ....

Một đêm bình yên trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, gà gáy lần đầu, Thẩm Hạ đã đánh thức Thẩm Mặc dậy từ trong mộng đẹp, giục y rửa ráy thay y phục, mau mau ăn cơm.

Thấy ngoài cửa sổ trời vẫn còn tờ mờ, Thẩm Mặc làu bày mấy câu:
- Còn sớm mà.
Lại bị Thẩm Hạ giáo huấn cho một trận:
- Trước kia vì người con chưa khỏe, cho nên mới để con ngủ tới khi nào thỉ ngủ. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, con lại là học sinh rồi, phải coi đọc sách làm trọng, phải dậy khi gà mới gáy.

Thẩm Mặc ủ rũ, thầm nhủ :" Thì ra có cha cũng rất là phiền." Y chỉ đành nhẫn nại nghe cha càu nhàu, vừa bắt đầu hâm nóng cơm nguội hôm qua, bới qua loa vài miếng, rồi chùi mép đứng dậy nói:
- Con đi học đây.

- Phải tôn kính tiên sinh, không cãi nhau với bạn học...
Y đã xuống lầu rồi còn nghe thấy lời giáo huấn không ngơi nghỉ của cha.

Đi ra ngoài Văn Đào viện, Thẩm Mặc mới nhớ ra mình không biết trường học ở chỗ nào, chỉ đành tới tiền viện tìm Thẩm Kinh, để hắn dẫn đi học.

Nơi ở của Thẩm Kinh kề sát chính phòng của Thẩm lão gia, là một tòa tiểu lâu hai tầng. Trời hè nóng bức, cửa mở rộng, Thẩm Mặc đi một lèo không trở ngại gì lên lầu, nhìn thấy một tấm thân nam tử trần như nhộng, nằm giang chân giang tay trên giường, đang ngáy khò khò.

"Ra cửa thấy trym, thật là xúi quẩy!" Thẩm Mặc chửi thầm một tiếng, liền nhặt chăn từ dưới đất, ném lên người hắn:
- Mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi.

Thẩm Kinh mở mắt ra thấy Thẩm Mặc, lại nhắm mắt vào lẩm bẩm:
- Giúp ta xin nghỉ phép với tiên sinh, cứ nói ta bị sốt cao, nằm liệt giường không dậy nổi.

- Ta còn chẳng biết học đường ở đâu.
Thẩm Mặc đi tới sờ trán hắn, lạnh ngắt, không nhịn được cười mắng:
- Đừng vờ vịt nữa, mau dậy đi.

Thẩm Kinh vẫn nằm ì không chịu dậy, Thẩm Mặc tính tình chẳng hiền lành, véo tai hắn xách lên. Thẩm Kinh đau quá hét toáng lên, từ trên giường nhảy bật dậy, vừa mặc áo vừa than vãn:
- Làm sao ta lại kết bạn với người như ngươi cơ chứ?

Ôm một bụng tức, Thẩm Kinh chẳng còn tâm tình ăn sáng, tới nhà bếp lấy vài cái bánh nhét vào trong túi đựng sách, rồi dẫn dẫn Thẩm Mặc đi về sương phòng phía đông của đại viện.

Trên đường Thẩm Kinh đột nhiên đứng lại, nói khẽ:
- Trong tộc học có mấy kẻ đối đầu với ta, bọn chúng nhất định tìm ngươi gây phiến phức.

Thẩm Mặc dửng dưng:
- Là những kẻ nào thế?

- Tam ca của ta và ba tên tay sai.
Thẩm Kinh nghiến răng:
- Vì hắn là con bà cả, ta là con tiểu thiếp, về sau lại xảy ra chút thị phi, cho nên thường xuyên bắt nạt ta.

Thẩm Mặc hạ giọng nói:
- Thấy ngươi đâu phải là dễ bắt nạt.

- Ta đương nhiên là không dễ bắt nạn.
Thẩm Kinh hầm hừ:
- Nhưng người ta thấy hắn con vợ cả quý báu, ta là con tiểu thiếp thấp kém, liền giúp hắn đối phó với ta.

"Chẳng trách mà không muốn đi học." Thẩm Mặc nhìn kỹ hắn một lúc, đột nhiên khẽ bật cười:
- Thằng bé đáng thương.

- Này, lão huynh, có phải là huynh đệ không thế?
Thẩm Kinh tức điên.

- Yên tâm đi, trước kia là vì không có ta.
Thẩm Mặc cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
- Có ta đây rồi, chỉ có nước ngươi bắt nạt người khác thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện