Phương Đại Trù
Chương 61: Đại kết cục – Phần 1
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ăn xong cơm, một
lát sau có thái giám đến truyền chỉ, nói yến hội sắp bắt đầu, Hoàng
Thượng muốn công chúa đến dự. Trân phi suy nghĩ vô cùng chu đáo, phái
người đưa đến cho Phương Nhất Chước một bộ y phục của công chúa vô cùng
đẹp mắt, Phương Nhất Chước thay xong, Thẩm Dũng nhìn thấy nàng mà há hốc mồm, lại nhìn lại bộ dạng của mình, nhịn không được mà mắng người: “Đều tại lão hoàng đế hồ đồ, không để cho lão tử ăn mặc đẹp một chút, nương
tử giống như cành vàng lá ngọc, còn ta lại giống như củ hành.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, duỗi tay kéo Thẩm Dũng: “Tướng công, cho dù chàng là củ hành, cũng là củ hành mà ta thích nhất!”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước chọc cười, thôi không oán giận, hai người nắm tay, cùng đi ra ngoài, cho đếm tận cửa ngự hoa viên, mới buông tay ra, Thẩm Dũng cúi đầu đi theo phía sau Nhất Chước.
Sau khi tiến vào ngự hoa viên, Phương Nhất Chước đi đến thỉnh an hoàng đế cùng Trân phi trước tiên.
Cảnh Vân Giai nhìn thấy Thẩm Dũng đi theo bên cạnh Nhất Chước thì nhịn không được mà cười một tiếng, gật đầu tự nói, tiểu tử này cũng có chút can đảm, đúng là thật sự theo tới.
Phương Nhất Chước từ trong tay Thẩm Dũng nhận lấy hộp thức ăn, đem thức ăn ở bên trong lần lượt bày ra trước mắt hoàng đế, Cảnh Vân Giai sửng sốt nửa ngày, trong lòng cảm động… Cảnh còn người mất, chớp mắt đã qua hai mươi năm, không nghĩ tới hắn còn có cơ hội thưởng thức Nhất Chước yến.
Trong lòng Hoàng đế vui mừng, cùng Trân phi ăn thức ăn Nhất Chước dâng lên, Trân phi liên tục khen ngợi công chúa tay nghề tốt.
Phương Nhất Chước muốn cùng Thẩm Dũng trở về chỗ ngồi, nhưng hoàng đế đột nhiên nói: “A, Nhất Chước, không nên mang theo hạ nhân bên người, để cho hắn lui xuống đi.”
Thẩm Dũng tức giận nhưng không thể tranh cãi, trong lòng thầm mắng lão hồ đồ, ngươi cũng không ngẫm xem, tại sao ta lại phải ở đây, chỉ vì nương tử thôi, nếu không hắn cũng không nguyện nhúng chân vào vũng nước đục này đâu!
Thẩm Dũng không muốn rời đi, nhưng Phương Nhất Chước sợ hoàng đế trách phạt hắn, người nhất định đã phát hiện ra Thẩm Dũng, nhưng chỉ muốn đuổi hắn ra ngoài, không cùng hắn so đo là tốt rồi, nên cũng không muốn làm trái ý hoàng thượng, nháy mắt ý bảo Thẩm Dũng ra ngoài trước.
Thẩm Dũng rất tức giận, tự nói, ai nói không thể mang hạ nhân bên cạnh… hắn liếc mắt nhìn một thị nữ bên người Trân phi, nghĩ nghĩ một lát rồi cũng xoay người, thật sự đi ra ngoài.
Hoàng đế lại hơi buồn bực… Cứ như vậy là đi sao? Nhưng hắn là con trai của Thẩm Nhất Bác, đừng có làm chuyện gì liều lĩnh là đươc.
Hoàng đế tiếp tục dùng bữa, Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh Trân phi, liếc mắt nhìn Cảnh Mạn ngồi cách đó không xa, thấy thần sắc của hắn hơi sốt ruột, không yên lòng bưng chén rượu đảo mắt tìm kiếm chung quanh, trong lòng Phương Nhất Chước hiểu rõ, hắn nhất định đang tìm Cảnh Dật, cũng may là Cảnh Dật không tới.
Phương Nhất Chước nhìn Cảnh Mạn, lát nữa nếu hắn dám làm điều xằng bậy, sẽ dùng cái mâm đập chết hắn.
Đang nghĩ đến đó, Phương Nhất Chước đột nhiên cảm giác bên cạnh có người tiến đến, nàng đang bưng chén uống nước, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau là một cung nữ vô cùng cao lớn… Cung nữ kia còn cười với nàng.
“Phụt…”
“Khụ khụ khụ…”
Phương Nhất Chước phun trà ra khỏi miệng, còn người bị nghẹn đang ho khan là hoàng đế.
Hai người đều không thể tin được, nha hoàn tiến vào kia thân hình so với đám cung nữ khác đều lớn hơn rất nhiều, trên mặt không có son phấn, làn da so với các cô nương khác cũng đen hơn, tóc là tùy tiện búi ở sau đầu, mặc một cái váy xanh hình như hơi quá khổ, cung nữ đó chính là — Thẩm Dũng!
Thẩm Dũng nháy mắt mấy cái với Phương Nhất Chước, ý bảo nàng — đừng lên tiếng!
Phương Nhất Chước lau nước trà ở bên miệng, trong lòng nói không nên lời, ai cũng có thể nhận ra chàng đó, thế này cũng quá khoa trương rồi!
Thẩm Dũng hắc hắc cười cười, lại nháy mắt mấy cái.
Phương Nhất Chước bất đắc dĩ, nhìn đi nơi khác.
Mà lúc này, chợt nghe thấy hoàng đế cười ha ha.
Trân phi không biết hắn bị sao, liền rót nước cho hắn, ân cần hỏi: “Hoàng Thượng… có chuyện gì mà cười vui như vậy?”
“Không…” Hoàng Thượng xua tay, tiếp tục cười.
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nói, ngươi cứ cười đi, vì nương tử ta có biến thành bộ dạng thế nào cũng được! Không phải chỉ là giả trang thành một nha hoàn thôi sao.
Ở đây không ít đại thần đều thấy được cảnh này, cảm thấy vị Phò mã này cũng thật là thú vị.
Thẩm Dũng không để ý người khác thấy thế nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Mạn, thấy hắn không yên lòng, bởi vì tìm không thấy Cảnh Dật mà có chút nóng nảy, Thẩm Dũng cười thầm một tiếng, Cảnh Mạn ơi Cảnh Mạn, ngươi ở gần lão tử như vậy, chốc lát nữa ngươi dám làm chuyện xằng bậy gì, ta sẽ lấy cái mâm đập chết ngươi!
Nghĩ thế, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng theo bản năng liếc mắt nhìn cái mâm đựng đồ ăn ở trước mặt một cái. (Em chịu anh chị rồi, đến dụng cụ đánh người cũng chọn giống nhau :v)
Tâm tình hôm nay của Hoàng đế rất tốt, mắt thấy yến hội sắp kết thúc, nhưng đúng lúc này, có một thị vệ lặng lẽ chạy vào, nói nhỏ vài câu bên tai Cảnh Mạn, Thẩm Dũng lắng tai nghe, nhưng không nghe được rõ ràng.
Có điều nhìn ánh mắt của Cảnh Mạn, dường như là có chút do dự.
Thẩm Dũng ghé lại, dù sao hiện tại hắn đóng giả cung nữ, cũng không có người để ý, thấp giọng nói thầm bên tai Phương Nhất Chước: “Nương tử, không biết Cảnh Mạn kia muốn thế nào, không chừng đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi!”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện huynh đệ tương tàn thật sự không hay ho, nàng thấy Cảnh Mạn vẫn có chút do dự, liền gọi một cung nữ khác ở bên cạnh, đem gạch cua xào đậu nành đưa qua cho Cảnh Mạn, đây là món xào, đậu tương trước đem nấu chín, chờ đến khi mềm thì đem xào với gạch cua, rất ngon.
Cảnh Mạn thấy cung nữ đặt món ăn đến trước mặt thì cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Món ăn này rất được, thái tử nếm thử xem.”
Cảnh Mạn sửng sốt, Phương Nhất Chước đưa thức ăn đến trước mặt hắn làm cái gì? Trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận, nha đầu ngu ngốc, quả nhiên không hiểu chuyện, mẹ nàng ta chính là kẻ thù của mẫu thân hắn, con gái của một cầm kỹ, lại còn giả mạo cành vàng lá ngọc!
Thấy Cảnh Mạn không tỏ vẻ gì, Thẩm Dũng nhỏ giọng nói với Phương Nhất Chước: “Quên đi nương tử, đừng để ý đến hắn, bản thân hắn tự tìm đường chết, người như thế không có thuốc nào cứu được!”
Phương Nhất Chước liếc mắt ý bảo Thẩm Dũng nhìn hoàng đế, Thẩm Dũng biết, Phương Nhất Chước cũng không phải đồng tình với Cảnh Mạn, mà hoàn toàn là vì nếu xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn, sẽ khiến cho người cha này của nàng khổ sở.
Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàng đế cách đó không xa, lại thấy hắn hơi chau mày, dường như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Thẩm Dũng cũng là người có đầu óc, hắn đột nhiên nghĩ đến, vì sao hoàng đế lại cố tình phái Cảnh Dật đến quân doanh của Lưu Vĩ… Mặt khác, Hoàng Thượng thật sự chỉ là người đơn giản như thế thôi sao?
Nghĩ đến đây, tâm tư Thẩm Dũng vòng vo vài lần, hay là Hoàng Thượng đã biết mọi chuyện, đã chuẩn bị hết thảy?
Đang nghĩ lại thấy Cảnh Mạn gật gật đầu đối với tên thị vệ kia, sau đó thị vệ xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu, nghe thấy có người đến báo: “Khởi tấu Hoàng Thượng, Tần Trọng Tần tướng quân cầu kiến.”
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng liếc nhau — quả nhiên đến rồi!
Hoàng đế hơi hơi sửng sốt, cau mày: “Hắn tới làm gì? Ta không tuyên hắn.”
Thị vệ kia tiến đến từng bước, hạ giọng nói: “Tần Trọng tướng quân… không phải đến một người.”
“Hắn còn dẫn theo ai?” Hoàng đế khó hiểu.
“Hắn… dẫn theo mấy vạn nhân mã.”
“Cái gì!” Hoàng đế chau mày, chung quanh cũng lập tức lặng ngắt như tờ, quần thần đều ý thức được đại khái đã xảy ra chuyện, Tần Trọng làm sao có thể mang binh tiến cung?
Hoàng đế vung tay lên, nói: “Bảo hắn trở về!”
“Vâng…” Thị vệ muốn đi xuống ngăn trở, nhưng Tần Trọng đã từ bên ngoài tiến vào, mang theo mấy trăm võ sĩ đeo đao nghênh ngang đi đến.
Thị vệ bên cạnh Hoàng đế đều nhíu mày, mắng: “Tần Trọng to gan! Ngươi muốn tạo phản sao?”
Tần Trọng vào bên trong ngự hoa viên, hành lễ với hoàng đế, nói: “Thần phụng mệnh của thái tử, tới bắt phản tặc!”
Tất cả mọi người giật mình nhìn Cảnh Mạn, trong lòng đều hiểu được, kẻ lòng lang dạ sói này cuối cùng cũng lộ diện, cái gì mà tróc nã phản tặc, đây căn bản chính là cái cớ tạo phản.
Nghĩ thế, chúng thần cũng theo bản năng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Cảnh Dật, nhưng hôm nay Cảnh Dật không tới tham gia yến hội, không biết là đi đâu.
Đám văn võ bá quan đều theo bản năng lau mồ hôi lạnh ở trên đầu, thái tử, dấy quân tạo phản chính tội đại nghịch bất đạo, hắn không sợ bị chặt đầu sao? Hay là hôm nay hắn đã rắp tâm đoạt vương vị?
“To gan!” Thị vệ bên cạnh Hoàng thượng đều đã rút ra binh khí, “Tần Trọng, ngươi dám mang binh vào cung khi chưa có ý chỉ của hoàng thượng, không phải tạo phản thì là cái gì? Còn không lui ra?”
Nha hoàn thái giám ở đây đều vô cùng sợ hãi, trốn sang một bên lạnh run.
Hoàng đế đảo mắt nhìn sang hai nữ nhân ở bên cạnh, Trân phi vẫn đoan trang ngồi ở chỗ kia như trước, không nhúc nhích, dường như cũng không lo lắng, mà Phương Nhất Chước cũng không bối rối, Thẩm Dũng đứng ở phía sau, một tay đặt lên vai nàng, một tay thu ở trong tay áo dấu sau người. Hoàng đế hơi cong khóe miệng… Xem ra Thẩm Dũng đã sớm có chuẩn bị.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Cảnh Mạn, hỏi: “Mạn nhi, phản tặc ngươi nói là ai?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, phản tặc chính là nhị hoàng tử Cảnh Dật, Phương Nhất Chước, còn có Trân phi nương nương.”
“A…” Quần thần hít vào một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau rụt cổ lại, xem ra hôm nay Cảnh Mạn đúng là muốn thanh toán một thể!
“Hoang đường.” Trân phi lạnh lùng nói, “Thái tử để cho võ tướng mang theo binh khí tiến vào hoàng cung, nói người khác là phản tặc, cũng nên xem lại hành động của mình đi?”
Phương Nhất Chước cũng gật đầu: “Đối với huynh đệ ruột thịt còn đuổi tận giết tuyệt, người như vậy không có khả năng trở thành một minh quân.”
Tất cả mọi người không khỏi có chút bội phục Phương Nhất Chước cùng Trân phi, hai nữ nhân này thật ra không đơn giản, võ tướng đều đã vây quanh hoàng thành, thế nhưng vẫn dám mở miệng giáo huấn Cảnh Mạn, đại thần ở đây cũng không dám lên tiếng, đương nhiên vẫn có người muốn mở miệng lên án Cảnh Mạn, nhưng lại bị vài thị vệ ở phía sau ngăn cản, lấy danh nghĩa là bảo hộ.
Mà các đại thần cũng đột nhiên phát hiện, hôm nay hộ vệ ở trong ngự hoa viên dường như nhiều hơn bình thường, trong lòng khẽ động, có mấy lão hồ ly trao đổi ánh mắt với nhau — đừng nóng vội, xem náo nhiệt trước đã, có lẽ hôm nay sẽ thực thi gia pháp.
Cảnh Mạn lạnh lùng nhìn Phương Nhất Chước, quay sang nói với Tần Trọng: “Tần tướng quân, phái người đi tìm kiếm, xem tặc tử Cảnh Dật ở nơi nào.”
“Vâng!” Tần Trọng lập tức phái người đi điều tra.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: “Các khanh gia, hôm nay trẫm có một chuyện muốn tuyên bố.”
Chúng thần đều quỳ lạy nghe lệnh, chỉ có Cảnh Mạn không bái lạy, hắn tự nhận rằng trong tay mình đang nắm thế cục, cảm thấy không nhất thiết phải cúi đầu.
Chợt nghe hoàng đế nói: “Yến hội hôm nay, vốn là để tiễn đưa Cảnh Dật.”
Mọi người sửng sốt, cả Cảnh Mạn cũng sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hoàng đế.
“Mấy ngày trước, Dật nhi đã xin trẫm đến biên quan làm đô thống, nói muốn ra ngoài đại mạc, trải qua những ngày tháng bên ngoài hoàng cung, nhân tiện mở mang tầm mắt, tương lai giúp đỡ nước nhà. Trẫm đã đáp ứng hắn, vốn định hôm nay tuyên bố, để cho các vị trưởng bối ở đây chỉ điểm cho hắn một chút. Nhưng hiện tại thái tử Cảnh Mạn tạo phản, xem ra Cảnh Dật không đi được. Truyền khẩu dụ của trẫm, ngay lúc này, tước bỏ ngôi vị thái tử của Cảnh Mạn, lập Cảnh Dật làm thái tử, đánh Cảnh Mạn ba mươi trượng, giam giữ vào lãnh cung ba năm, để suy nghĩ lại!”
Chúng thần đồng thanh nói: “Hoàng Thượng thánh minh.” Nhưng Cảnh Mạn lại cảm thấy nực cười, nói: “Tần Trọng, giết phản tặc Phương Nhất Chước!”
“Vâng!” Tần Trọng rút đao tiến lại, Thẩm Dũng lập tức phi người đến trước mắt Phương Nhất Chước, cười cười với Tần Trọng.
Tần Trọng bị hắn làm cho hoảng sợ, tự nói cung nữ này sao lại cường tráng như vậy?
Thẩm Dũng thừa dịp hắn đang sửng sốt mà hô lớn: “Xem ám khí của ta đây!”
Tần Trọng sửng sốt, nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Dũng chợt lóe lên, như là muốn phóng ra ám khí, hắn theo bản năng lập tức né tránh, cũng không ngờ đến kỳ thật lại lộ ra điểm yếu, Phương Nhất Chước ở phía sau ngầm hiểu, duỗi tay nắm lấy mâm thức ăn ở trên bàn, cả một mâm đồ ăn, trực tiếp bay ra.
Nhưng mục tiêu của nàng không phải là Tần Trọng, mà chính là Cảnh Mạn đang vô cùng đắc ý đứng ở đàng kia.
Cảnh Mạn không hề phòng bị, bị một cái mâm đập trúng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cả người dính đầy đậu phụ.
“Đánh rất hay!” Trân phi vỗ bàn.
Hoàng đế có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn luôn cảm thấy, dáng người Trân phi uyển chuyển động lòng người rất giống Vân Thanh, nhưng không ngờ tới, nàng còn có bộ dạng thẳng thắn mạnh mẽ như thế. Đột nhiên cảm thấy, chính mình thật giống như Cảnh Mạn đã bị che mờ mắt hai mắt, hình như đã bỏ lỡ thứ gì rất quan trọng.
“Tần Trọng, lệnh cho ngươi loạn đao chém chết bọn họ!” Cảnh Mạn thẹn quá hóa giận, duỗi tay chỉ về phía Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.
Tần Trọng dường như có chút do dự, các tướng sĩ phía sau đều nhìn thần sắc của hắn mà làm việc, thấy hắn không nhúc nhích, cũng không động.
Cảnh Mạn nhíu mày, vừa định nói chuyện, lại nghe Thẩm Dũng nói: “Các huynh đệ, các ngươi xác định đi theo kẻ này sao? Các ngươi nhìn hắn xem, ngay cả phụ thân, huynh đệ đều muốn giết, các ngươi cảm thấy một người như vậy sẽ trở thành minh quân, sẽ đặt tính mạng của các ngươi vào trong mắt sao?”
Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, dường như đều tâm động.
Cảnh Mạn nhíu mày, quát lên: “Tần Trọng!”
…
Tần Trọng cũng không theo sự phân phó của hắn mà đi giết Thẩm Dũng, mặc dù Thẩm Dũng đã cầm chặt đao, kéo Phương Nhất Chước về phía sau lưng, bộ dạng như muốn liều mạng bảo vệ nàng.
Lúc này, Tần Trọng lại nhìn về phía hoàng đế.
Cảnh Vân Giai đột nhiên nở nụ cười, nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, làm khó ngươi, dẫn người rời đi.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, duỗi tay kéo Thẩm Dũng: “Tướng công, cho dù chàng là củ hành, cũng là củ hành mà ta thích nhất!”
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước chọc cười, thôi không oán giận, hai người nắm tay, cùng đi ra ngoài, cho đếm tận cửa ngự hoa viên, mới buông tay ra, Thẩm Dũng cúi đầu đi theo phía sau Nhất Chước.
Sau khi tiến vào ngự hoa viên, Phương Nhất Chước đi đến thỉnh an hoàng đế cùng Trân phi trước tiên.
Cảnh Vân Giai nhìn thấy Thẩm Dũng đi theo bên cạnh Nhất Chước thì nhịn không được mà cười một tiếng, gật đầu tự nói, tiểu tử này cũng có chút can đảm, đúng là thật sự theo tới.
Phương Nhất Chước từ trong tay Thẩm Dũng nhận lấy hộp thức ăn, đem thức ăn ở bên trong lần lượt bày ra trước mắt hoàng đế, Cảnh Vân Giai sửng sốt nửa ngày, trong lòng cảm động… Cảnh còn người mất, chớp mắt đã qua hai mươi năm, không nghĩ tới hắn còn có cơ hội thưởng thức Nhất Chước yến.
Trong lòng Hoàng đế vui mừng, cùng Trân phi ăn thức ăn Nhất Chước dâng lên, Trân phi liên tục khen ngợi công chúa tay nghề tốt.
Phương Nhất Chước muốn cùng Thẩm Dũng trở về chỗ ngồi, nhưng hoàng đế đột nhiên nói: “A, Nhất Chước, không nên mang theo hạ nhân bên người, để cho hắn lui xuống đi.”
Thẩm Dũng tức giận nhưng không thể tranh cãi, trong lòng thầm mắng lão hồ đồ, ngươi cũng không ngẫm xem, tại sao ta lại phải ở đây, chỉ vì nương tử thôi, nếu không hắn cũng không nguyện nhúng chân vào vũng nước đục này đâu!
Thẩm Dũng không muốn rời đi, nhưng Phương Nhất Chước sợ hoàng đế trách phạt hắn, người nhất định đã phát hiện ra Thẩm Dũng, nhưng chỉ muốn đuổi hắn ra ngoài, không cùng hắn so đo là tốt rồi, nên cũng không muốn làm trái ý hoàng thượng, nháy mắt ý bảo Thẩm Dũng ra ngoài trước.
Thẩm Dũng rất tức giận, tự nói, ai nói không thể mang hạ nhân bên cạnh… hắn liếc mắt nhìn một thị nữ bên người Trân phi, nghĩ nghĩ một lát rồi cũng xoay người, thật sự đi ra ngoài.
Hoàng đế lại hơi buồn bực… Cứ như vậy là đi sao? Nhưng hắn là con trai của Thẩm Nhất Bác, đừng có làm chuyện gì liều lĩnh là đươc.
Hoàng đế tiếp tục dùng bữa, Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh Trân phi, liếc mắt nhìn Cảnh Mạn ngồi cách đó không xa, thấy thần sắc của hắn hơi sốt ruột, không yên lòng bưng chén rượu đảo mắt tìm kiếm chung quanh, trong lòng Phương Nhất Chước hiểu rõ, hắn nhất định đang tìm Cảnh Dật, cũng may là Cảnh Dật không tới.
Phương Nhất Chước nhìn Cảnh Mạn, lát nữa nếu hắn dám làm điều xằng bậy, sẽ dùng cái mâm đập chết hắn.
Đang nghĩ đến đó, Phương Nhất Chước đột nhiên cảm giác bên cạnh có người tiến đến, nàng đang bưng chén uống nước, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau là một cung nữ vô cùng cao lớn… Cung nữ kia còn cười với nàng.
“Phụt…”
“Khụ khụ khụ…”
Phương Nhất Chước phun trà ra khỏi miệng, còn người bị nghẹn đang ho khan là hoàng đế.
Hai người đều không thể tin được, nha hoàn tiến vào kia thân hình so với đám cung nữ khác đều lớn hơn rất nhiều, trên mặt không có son phấn, làn da so với các cô nương khác cũng đen hơn, tóc là tùy tiện búi ở sau đầu, mặc một cái váy xanh hình như hơi quá khổ, cung nữ đó chính là — Thẩm Dũng!
Thẩm Dũng nháy mắt mấy cái với Phương Nhất Chước, ý bảo nàng — đừng lên tiếng!
Phương Nhất Chước lau nước trà ở bên miệng, trong lòng nói không nên lời, ai cũng có thể nhận ra chàng đó, thế này cũng quá khoa trương rồi!
Thẩm Dũng hắc hắc cười cười, lại nháy mắt mấy cái.
Phương Nhất Chước bất đắc dĩ, nhìn đi nơi khác.
Mà lúc này, chợt nghe thấy hoàng đế cười ha ha.
Trân phi không biết hắn bị sao, liền rót nước cho hắn, ân cần hỏi: “Hoàng Thượng… có chuyện gì mà cười vui như vậy?”
“Không…” Hoàng Thượng xua tay, tiếp tục cười.
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nói, ngươi cứ cười đi, vì nương tử ta có biến thành bộ dạng thế nào cũng được! Không phải chỉ là giả trang thành một nha hoàn thôi sao.
Ở đây không ít đại thần đều thấy được cảnh này, cảm thấy vị Phò mã này cũng thật là thú vị.
Thẩm Dũng không để ý người khác thấy thế nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Mạn, thấy hắn không yên lòng, bởi vì tìm không thấy Cảnh Dật mà có chút nóng nảy, Thẩm Dũng cười thầm một tiếng, Cảnh Mạn ơi Cảnh Mạn, ngươi ở gần lão tử như vậy, chốc lát nữa ngươi dám làm chuyện xằng bậy gì, ta sẽ lấy cái mâm đập chết ngươi!
Nghĩ thế, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cùng theo bản năng liếc mắt nhìn cái mâm đựng đồ ăn ở trước mặt một cái. (Em chịu anh chị rồi, đến dụng cụ đánh người cũng chọn giống nhau :v)
Tâm tình hôm nay của Hoàng đế rất tốt, mắt thấy yến hội sắp kết thúc, nhưng đúng lúc này, có một thị vệ lặng lẽ chạy vào, nói nhỏ vài câu bên tai Cảnh Mạn, Thẩm Dũng lắng tai nghe, nhưng không nghe được rõ ràng.
Có điều nhìn ánh mắt của Cảnh Mạn, dường như là có chút do dự.
Thẩm Dũng ghé lại, dù sao hiện tại hắn đóng giả cung nữ, cũng không có người để ý, thấp giọng nói thầm bên tai Phương Nhất Chước: “Nương tử, không biết Cảnh Mạn kia muốn thế nào, không chừng đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi!”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện huynh đệ tương tàn thật sự không hay ho, nàng thấy Cảnh Mạn vẫn có chút do dự, liền gọi một cung nữ khác ở bên cạnh, đem gạch cua xào đậu nành đưa qua cho Cảnh Mạn, đây là món xào, đậu tương trước đem nấu chín, chờ đến khi mềm thì đem xào với gạch cua, rất ngon.
Cảnh Mạn thấy cung nữ đặt món ăn đến trước mặt thì cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Món ăn này rất được, thái tử nếm thử xem.”
Cảnh Mạn sửng sốt, Phương Nhất Chước đưa thức ăn đến trước mặt hắn làm cái gì? Trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận, nha đầu ngu ngốc, quả nhiên không hiểu chuyện, mẹ nàng ta chính là kẻ thù của mẫu thân hắn, con gái của một cầm kỹ, lại còn giả mạo cành vàng lá ngọc!
Thấy Cảnh Mạn không tỏ vẻ gì, Thẩm Dũng nhỏ giọng nói với Phương Nhất Chước: “Quên đi nương tử, đừng để ý đến hắn, bản thân hắn tự tìm đường chết, người như thế không có thuốc nào cứu được!”
Phương Nhất Chước liếc mắt ý bảo Thẩm Dũng nhìn hoàng đế, Thẩm Dũng biết, Phương Nhất Chước cũng không phải đồng tình với Cảnh Mạn, mà hoàn toàn là vì nếu xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn, sẽ khiến cho người cha này của nàng khổ sở.
Thẩm Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàng đế cách đó không xa, lại thấy hắn hơi chau mày, dường như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Thẩm Dũng cũng là người có đầu óc, hắn đột nhiên nghĩ đến, vì sao hoàng đế lại cố tình phái Cảnh Dật đến quân doanh của Lưu Vĩ… Mặt khác, Hoàng Thượng thật sự chỉ là người đơn giản như thế thôi sao?
Nghĩ đến đây, tâm tư Thẩm Dũng vòng vo vài lần, hay là Hoàng Thượng đã biết mọi chuyện, đã chuẩn bị hết thảy?
Đang nghĩ lại thấy Cảnh Mạn gật gật đầu đối với tên thị vệ kia, sau đó thị vệ xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu, nghe thấy có người đến báo: “Khởi tấu Hoàng Thượng, Tần Trọng Tần tướng quân cầu kiến.”
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng liếc nhau — quả nhiên đến rồi!
Hoàng đế hơi hơi sửng sốt, cau mày: “Hắn tới làm gì? Ta không tuyên hắn.”
Thị vệ kia tiến đến từng bước, hạ giọng nói: “Tần Trọng tướng quân… không phải đến một người.”
“Hắn còn dẫn theo ai?” Hoàng đế khó hiểu.
“Hắn… dẫn theo mấy vạn nhân mã.”
“Cái gì!” Hoàng đế chau mày, chung quanh cũng lập tức lặng ngắt như tờ, quần thần đều ý thức được đại khái đã xảy ra chuyện, Tần Trọng làm sao có thể mang binh tiến cung?
Hoàng đế vung tay lên, nói: “Bảo hắn trở về!”
“Vâng…” Thị vệ muốn đi xuống ngăn trở, nhưng Tần Trọng đã từ bên ngoài tiến vào, mang theo mấy trăm võ sĩ đeo đao nghênh ngang đi đến.
Thị vệ bên cạnh Hoàng đế đều nhíu mày, mắng: “Tần Trọng to gan! Ngươi muốn tạo phản sao?”
Tần Trọng vào bên trong ngự hoa viên, hành lễ với hoàng đế, nói: “Thần phụng mệnh của thái tử, tới bắt phản tặc!”
Tất cả mọi người giật mình nhìn Cảnh Mạn, trong lòng đều hiểu được, kẻ lòng lang dạ sói này cuối cùng cũng lộ diện, cái gì mà tróc nã phản tặc, đây căn bản chính là cái cớ tạo phản.
Nghĩ thế, chúng thần cũng theo bản năng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Cảnh Dật, nhưng hôm nay Cảnh Dật không tới tham gia yến hội, không biết là đi đâu.
Đám văn võ bá quan đều theo bản năng lau mồ hôi lạnh ở trên đầu, thái tử, dấy quân tạo phản chính tội đại nghịch bất đạo, hắn không sợ bị chặt đầu sao? Hay là hôm nay hắn đã rắp tâm đoạt vương vị?
“To gan!” Thị vệ bên cạnh Hoàng thượng đều đã rút ra binh khí, “Tần Trọng, ngươi dám mang binh vào cung khi chưa có ý chỉ của hoàng thượng, không phải tạo phản thì là cái gì? Còn không lui ra?”
Nha hoàn thái giám ở đây đều vô cùng sợ hãi, trốn sang một bên lạnh run.
Hoàng đế đảo mắt nhìn sang hai nữ nhân ở bên cạnh, Trân phi vẫn đoan trang ngồi ở chỗ kia như trước, không nhúc nhích, dường như cũng không lo lắng, mà Phương Nhất Chước cũng không bối rối, Thẩm Dũng đứng ở phía sau, một tay đặt lên vai nàng, một tay thu ở trong tay áo dấu sau người. Hoàng đế hơi cong khóe miệng… Xem ra Thẩm Dũng đã sớm có chuẩn bị.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Cảnh Mạn, hỏi: “Mạn nhi, phản tặc ngươi nói là ai?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, phản tặc chính là nhị hoàng tử Cảnh Dật, Phương Nhất Chước, còn có Trân phi nương nương.”
“A…” Quần thần hít vào một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau rụt cổ lại, xem ra hôm nay Cảnh Mạn đúng là muốn thanh toán một thể!
“Hoang đường.” Trân phi lạnh lùng nói, “Thái tử để cho võ tướng mang theo binh khí tiến vào hoàng cung, nói người khác là phản tặc, cũng nên xem lại hành động của mình đi?”
Phương Nhất Chước cũng gật đầu: “Đối với huynh đệ ruột thịt còn đuổi tận giết tuyệt, người như vậy không có khả năng trở thành một minh quân.”
Tất cả mọi người không khỏi có chút bội phục Phương Nhất Chước cùng Trân phi, hai nữ nhân này thật ra không đơn giản, võ tướng đều đã vây quanh hoàng thành, thế nhưng vẫn dám mở miệng giáo huấn Cảnh Mạn, đại thần ở đây cũng không dám lên tiếng, đương nhiên vẫn có người muốn mở miệng lên án Cảnh Mạn, nhưng lại bị vài thị vệ ở phía sau ngăn cản, lấy danh nghĩa là bảo hộ.
Mà các đại thần cũng đột nhiên phát hiện, hôm nay hộ vệ ở trong ngự hoa viên dường như nhiều hơn bình thường, trong lòng khẽ động, có mấy lão hồ ly trao đổi ánh mắt với nhau — đừng nóng vội, xem náo nhiệt trước đã, có lẽ hôm nay sẽ thực thi gia pháp.
Cảnh Mạn lạnh lùng nhìn Phương Nhất Chước, quay sang nói với Tần Trọng: “Tần tướng quân, phái người đi tìm kiếm, xem tặc tử Cảnh Dật ở nơi nào.”
“Vâng!” Tần Trọng lập tức phái người đi điều tra.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: “Các khanh gia, hôm nay trẫm có một chuyện muốn tuyên bố.”
Chúng thần đều quỳ lạy nghe lệnh, chỉ có Cảnh Mạn không bái lạy, hắn tự nhận rằng trong tay mình đang nắm thế cục, cảm thấy không nhất thiết phải cúi đầu.
Chợt nghe hoàng đế nói: “Yến hội hôm nay, vốn là để tiễn đưa Cảnh Dật.”
Mọi người sửng sốt, cả Cảnh Mạn cũng sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn hoàng đế.
“Mấy ngày trước, Dật nhi đã xin trẫm đến biên quan làm đô thống, nói muốn ra ngoài đại mạc, trải qua những ngày tháng bên ngoài hoàng cung, nhân tiện mở mang tầm mắt, tương lai giúp đỡ nước nhà. Trẫm đã đáp ứng hắn, vốn định hôm nay tuyên bố, để cho các vị trưởng bối ở đây chỉ điểm cho hắn một chút. Nhưng hiện tại thái tử Cảnh Mạn tạo phản, xem ra Cảnh Dật không đi được. Truyền khẩu dụ của trẫm, ngay lúc này, tước bỏ ngôi vị thái tử của Cảnh Mạn, lập Cảnh Dật làm thái tử, đánh Cảnh Mạn ba mươi trượng, giam giữ vào lãnh cung ba năm, để suy nghĩ lại!”
Chúng thần đồng thanh nói: “Hoàng Thượng thánh minh.” Nhưng Cảnh Mạn lại cảm thấy nực cười, nói: “Tần Trọng, giết phản tặc Phương Nhất Chước!”
“Vâng!” Tần Trọng rút đao tiến lại, Thẩm Dũng lập tức phi người đến trước mắt Phương Nhất Chước, cười cười với Tần Trọng.
Tần Trọng bị hắn làm cho hoảng sợ, tự nói cung nữ này sao lại cường tráng như vậy?
Thẩm Dũng thừa dịp hắn đang sửng sốt mà hô lớn: “Xem ám khí của ta đây!”
Tần Trọng sửng sốt, nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Dũng chợt lóe lên, như là muốn phóng ra ám khí, hắn theo bản năng lập tức né tránh, cũng không ngờ đến kỳ thật lại lộ ra điểm yếu, Phương Nhất Chước ở phía sau ngầm hiểu, duỗi tay nắm lấy mâm thức ăn ở trên bàn, cả một mâm đồ ăn, trực tiếp bay ra.
Nhưng mục tiêu của nàng không phải là Tần Trọng, mà chính là Cảnh Mạn đang vô cùng đắc ý đứng ở đàng kia.
Cảnh Mạn không hề phòng bị, bị một cái mâm đập trúng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cả người dính đầy đậu phụ.
“Đánh rất hay!” Trân phi vỗ bàn.
Hoàng đế có chút kinh ngạc nhìn nàng, hắn luôn cảm thấy, dáng người Trân phi uyển chuyển động lòng người rất giống Vân Thanh, nhưng không ngờ tới, nàng còn có bộ dạng thẳng thắn mạnh mẽ như thế. Đột nhiên cảm thấy, chính mình thật giống như Cảnh Mạn đã bị che mờ mắt hai mắt, hình như đã bỏ lỡ thứ gì rất quan trọng.
“Tần Trọng, lệnh cho ngươi loạn đao chém chết bọn họ!” Cảnh Mạn thẹn quá hóa giận, duỗi tay chỉ về phía Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng.
Tần Trọng dường như có chút do dự, các tướng sĩ phía sau đều nhìn thần sắc của hắn mà làm việc, thấy hắn không nhúc nhích, cũng không động.
Cảnh Mạn nhíu mày, vừa định nói chuyện, lại nghe Thẩm Dũng nói: “Các huynh đệ, các ngươi xác định đi theo kẻ này sao? Các ngươi nhìn hắn xem, ngay cả phụ thân, huynh đệ đều muốn giết, các ngươi cảm thấy một người như vậy sẽ trở thành minh quân, sẽ đặt tính mạng của các ngươi vào trong mắt sao?”
Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, dường như đều tâm động.
Cảnh Mạn nhíu mày, quát lên: “Tần Trọng!”
…
Tần Trọng cũng không theo sự phân phó của hắn mà đi giết Thẩm Dũng, mặc dù Thẩm Dũng đã cầm chặt đao, kéo Phương Nhất Chước về phía sau lưng, bộ dạng như muốn liều mạng bảo vệ nàng.
Lúc này, Tần Trọng lại nhìn về phía hoàng đế.
Cảnh Vân Giai đột nhiên nở nụ cười, nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, làm khó ngươi, dẫn người rời đi.”
Bình luận truyện