Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 29: Đăng La



“Tất nhiên rồi!” Dạ Tịch cười tủm tỉm trả lời nhưng thần sắc lại lơ đễnh. Có điều Bích Hoa đang bối rối, nàng trước nay vẫn mẫn cảm lại không phát hiện được sự qua quýt hiển nhiên ấy.

Nàng lòng đầy niềm vui, nắm tay Dạ Tịch khẽ nói: “Nếu đã là người một nhà, thiếp cũng không muốn giấu chàng. Năm đó Ma quân Thái Uyên là do phụ quân phong ấn, nhưng không thể tiêu hủy hồn phách của hắn được. Phụ quân từng nói, Ma quân Thái Uyên sớm muộn gì cũng quay về tam giới, thiếp phải cẩn dực trông chừng Thương Phú đăng phong ấn hắn, nếu có thể tiêu hủy thì càng tốt. Thiếp linh lực mỏng manh, vẫn không thể tìm được cách tiêu hủy, sau này có chàng cùng thiếp đồng tâm đồng đức, tiêu hủy Thương Phú đăng chính là trách nhiệm của chúng ta. Đương nhiên,” nàng lo lắng nhìn Dạ Tịch, chỉ sợ hắn lùi bước nên vội vàng bổ sung, “Nếu chàng bận thì không cần lo đâu. Thương Phú đăng hiện giờ vô cùng an toàn, Thái Uyên trong sớm chiều chưa thể trở lại được.”

“Nàng lo ta sẽ sợ hãi sao?” Xem phản ứng của Bích Hoa, Dạ Tịch hít sâu, chằm chặp nhìn nàng, trong mắt đều là nhu tình, “Ta là trượng phu của nàng, sau này chuyện của nàng là chuyện của ta, nàng phải tin ta.”

“Thiếp…thiếp luôn tin chàng.” Bích Hoa mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, Dạ Tịch cười dịu dàng, vòng tay siết chặt nàng vào lòng. Chính lúc này, một âm thanh vang lên bên tai Dạ Tịch.

Âm thanh ấy đang gọi cái tên rất lâu trước kia của hắn, cái tên quá xa xôi, đến nỗi hắn nhất thời chưa kịp nhớ ra.

Hắn còn đang sững sờ lại nghe thấy tiếng người đang cố đè nén nỗi hốt hoảng, rành rọt nói: “Nàng đã tìm thấy nguyên thân của ta trong cột chống trời.”

Dạ Tịch không đáp, chỉ vô thức ôm nữ tử trong lòng chặt thêm chút nữa nhưng tay lại run rẩy dữ dội.

Bích Hoa khó hiểu hỏi: “Chàng sao thế?”

“Không…” Dạ Tịch ôm nàng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, chậm rãi mở miệng, “Ta đang rất vui.”

Nói xong, hắn đột ngột hỏi: “Thương Phú đăng được đặt ở đâu?”

Bích Hoa ngẩn người, nhận thấy hiềm nghi của người trong lòng, Dạ Tịch cố gắng dịu giọng, nói thêm: “Ta cần nghiên cứu làm cách nào tiêu hủy nó nên đương nhiên muốn xem nó có hình dáng thế nào mới có thể nghĩ biện pháp được, đúng không?”

“Vậy…” Bích Hoa hiểu ra, buông bỏ hiềm nghi, đỏ mặt kéo tay hắn đặt trước ngực nàng.

Hai người đều im lặng không lên tiếng, một lúc sau, Bích Hoa mới từ tốn nói, thầm thì: “Thương Phú đăng ở trong tim thiếp.”

Dạ Tịch mím môi, hắn nhìn cô nương đang đỏ mặt trước mắt, cuối cùng thì thở dài, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn giữa trán nàng. Rồi, hắn bỗng dưng nói với nàng: “Vừa rồi thiên giới có lệnh, ta phải đi ra ngoài một chút.”

“Thiên giới?” Bích Hoa cau mày, “Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta …”

“Lệnh chiến có quản thời điểm đâu. Đừng lo,” Dạ Tịch vỗ lưng nàng, trấn an nói, “Năm đó, cha mẹ nàng đều chẳng phải cũng thế sao. Khi nào về ta sẽ mang cho nàng Hải hoa Bắc Hải, chịu không?”

Hải hoa Bắc Hải là tặng phẩm năm đó cha mẹ nàng đã tặng nhau để biểu đạt tình ý. Nghĩ đến ngay cả chuyện này hắn cũng biết, Bích Hoa càng vui vẻ nên lập tức gật đầu: “Chàng đi đi.”

Nghe nói thế Dạ Tịch không do dự nghiêng người ra khỏi cửa.

Trước hắn đã đặt Kết Hồn đăng trong phòng ngủ. Quả nhiên không ngoài sở liệu, đẩy cửa ra, luồng tiên khí quen thuộc ập đến, ánh vào mắt là vầng sáng chói lòa bồng bềnh, cả căn phòng chìm trong vầng sáng đó. Bên cửa sổ cách đó không xa, ánh trăng như nước lênh láng, giữa màn sáng xuất hiện một người quanh thân tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Áo trắng như tuyết, bên hông đeo một cây sáo ngọc tua đỏ, y đứng dưới ánh trăng, đầu ngửa ra sau, cảm thụ cơ hội hồi sinh hiếm có.

Cảm giác được hắn đến, y quay đầu, cười thật tươi nhưng câu đầu tiên lại là, “Những lời ban nãy ta đã nghe được, đi cứu nàng đi, nơi này để ta xử lý.”

Dạ Tịch nhìn bằng hữu tốt đã mấy vạn năm không gặp đang hiện diện trước mắt mà tâm tình phức tạp khó phân. Một lát sau, hắn cả cười: “Bích Hoa cô nương không sợ chết, chỉ sợ đau, đừng để nàng ta biết chân tướng.”

Nói xong, hắn xoay lưng đi mà lòng nổi sóng.

Vừa vui sướng, lại…

Khổ sở khó nói thành lời.

Phượng Âm, y đã trở lại.

Người nàng mong nhớ mấy vạn năm, tương tư mấy vạn năm, nguyện đem tính mạng cứu về cuối cùng đã trở lại.

Thanh Hòa nhìn theo Dạ Tịch đi ra ngoài, một lát sau, y thở dài, đứng dậy, xuyên qua bao bức tường đi vào khuê phòng Bích Hoa.

Bích Hoa đang ngồi trước gương tháo trang sức, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhìn khuôn mặt đoan trang trong gương lại cười đến thanh bình và nhu hòa.

Nhìn thấy Bích Hoa, Thanh Hòa thoáng khựng người, nhưng chỉ chốc lát Bích Hoa đã nhận ra trong phòng có người, nàng muốn kêu cứu, nhưng Thanh Hòa đã nhìn thấy ý đồ của nàng, tiếng vừa phát ra đã gặp phải kết giới.

“Dạ Tịch! Dạ Tịch!”

Nhìn vào ánh mắt vô hồn như chết của Thanh Hòa, cảm nhận được tiên lực không mấy người có thể ức chế của y, tuy không biết người đến là ai, nhưng Bích Hoa lập tức hiểu được, nàng không đủ sức thắng được y.

Nàng như con thú nhỏ hoảng hốt, sợ hãi gọi cái tên duy nhất nàng tin cậy.

Nhưng người đã đi, hơn nữa, kết giới của nam tử này nhất định sẽ không cho nàng thoát ra.

“Ngươi có muốn để lại lời nào không?”

Thanh Hòa thở dài, rút ra sáo ngọc bên hông. Bích Hoa cố kiềm chế cơ thể đang run rẩy để không sợ hãi trước sức mạnh của đối phương, không được hỗn loạn mà phải sáng suốt.

“Ngươi vì sao muốn giết ta?” Nàng lên tiếng mà âm điệu run run. Thanh Hòa không trả lời, nàng lại mạnh mẽ nói: “Ngươi có biết phu quân ta là ai không? Chàng là Tán tiên hàng đầu, là kỳ tài ngút trời, dù là phàm nhân tu luyện thành tiên nhưng cũng có thể một mình độc chiến cả tộc, là một cao thủ đích thực. Hôm nay nếu ngươi giết ta… Chàng rất yêu ta,” nói rồi mắt nàng đỏ hoe, “chàng chắc chắn sẽ bằm thây ngươi vạn đoạn báo thù cho ta.”

Nói ra những lời này trái tim nàng cũng bình tĩnh hơn.

Như vừa tìm được chỗ dựa, tìm được nơi ỷ vào. Nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, Thanh Hòa lắc đầu, không nói không rằng nâng thanh sáo ngọc lên.

Một tia sáng lóe lên, Bích Hoa bị chú định đứng yên.

Nàng cảm giác có cái gì đó xẹt qua cổ mình, lạnh giá, sắc nhọn. Lát sau, máu từ cổ nàng phun ra.

Ba hồn bảy vía của nàng từ trong cơ thể tản ra, y thổi cây sáo ngọc trong tay, nàng trơ mắt nhìn hồn phách mình từng tấc từng thước vỡ nát thành tro bụi.

Nàng chỉ có thể ngây người nhìn hắn, nhìn bàn tay hắn vươn ra giữa quầng sáng như ảo như thật, từ từ đi vào miệng nàng, sau đó lôi kéo, xé rách, móc ra trái tim nàng từ trong lồng ngực. Nàng thấy mắt cay xè, bất giác trước mắt hiện lên khung cảnh cuối xuân năm ấy, một nam tử bạch sam lam bào, mình đeo ngân kiếm, đạp trên bậc thang đá lên đỉnh Linh Hoa Sơn.

Khi đó đúng dịp hoa cỏ héo tàn, đào hoa trên Linh Hoa Sơn rơi rụng, nương theo gió, đèn hoa rực rỡ khắp núi lay động theo cánh đào bay tán loạn. Khi ấy, nàng đang đứng ở cửa, tay nâng lên muốn ngắt xuống đóa hoa đào còn nở trên một nhánh cây thì nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu lại.

Nàng thấy, một công tử đạp hoa đến gần, tuyệt thế vô song.

“Dạ Tịch…” Nàng thì thào, miệng mỉm cười mà lệ tuôn trào. Thanh Hòa ngạc nhiên, không thể tin nữ tử mà hồn phách đã bị mình đánh nát lại vẫn còn có thể nói chuyện. Nhưng một lát sau, Thanh Hòa phát hiện, trái tim đỏ tươi mình đang nắm trong tay cũng biến thành bột phấn, lắc rắc rơi xuống khỏi tay hắn.

Giữa nắm bột dần lộ ra một thứ – Thương Phú đăng.

Thanh Hòa lặng lẽ nhìn mọi chuyện phát sinh, sau đó y hít sâu rồi đứng dậy.

Mang theo Thương Phú đăng, y chỉ là hồn phách nên dễ dàng bay ra khỏi phòng, bỗng y thấy một người.

Đó là một nữ tử mặc áo trắng, tay cầm ngọn đèn tỏa ra thứ ánh sáng xanh mờ ảo.

Sắc mặt nàng tái như giấy, trong đôi mắt xanh biếc không chút xúc cảm, mái tóc đen nhánh chấm ngang lưng được cột lại bằng một sợi dây hồng, gió thổi qua, ba nghìn sáu trăm chiếc đèn lồng trên Linh Hoa Sơn cùng nhau chớp lên.

“Chủ nhân Thương Phú của ta năm đó vì bảo vệ con gái đã cố tình cất giấu Thương Phú đăng trong tim nàng. Từ đó về sau trên đời này ngoài chính nàng thì không ai có thể giết được nàng.

“Nhưng,” nữ tử quay đầu nhìn về phía đèn lồng lay động trên núi, đáy mắt chỉ còn lại tiếc nuối, “nàng cuối cùng đã chết.”

Cuối cùng đã chết, chết một cách thảm thiết.

Một khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được sự thật tàn nhẫn ấy. Nhưng nàng không muốn hiểu, không muốn chấp nhận, nàng thà chết đi trong giờ khắc hạnh phúc nhất cũng không muốn sống với hiện thực tàn khốc.

“Ngươi là ai?” Thanh Hòa nhìn nữ tử này.

Nữ tử cầm theo đèn quay đầu nhìn y, thần sắc lạnh nhạt: “Ta là ngọn đèn hóa thân của ba nghìn sáu trăm đèn lồng ở Linh Hoa Sơn, trông nom và thủ vệ nơi này đã mấy vạn năm. Ngươi giết chủ nhân của ta.”

“Cho nên?” Thanh Hòa xiết chặt sáo ngọc, chuẩn bị chiến đấu. Nữ tử lại chỉ cười hờ hững: “Ngươi sẽ là chủ nhân mới của ta”.

“Ta là Đăng La.” Nàng hơi cúi mình. Thanh Hòa bất giác nâng Thương Phú đăng lên, mày chau lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện