[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 215: LÀM TỐT NHẤT CÓ THỂ



Trợ lý Hầu là người nấu bữa tối I nhưng Kiều Đông Dương cũng đứng bên cạnh học hỏi, lúc đi ra trên trán còn dính dầu, Trì Nguyệt buồn cười lấy một tờ khăn giấy cho anh: "Lau đi."

Kiều Đông Dương hơi đắc ý, chìa mặt tới: "Này. Lau đi!"

Trì Nguyệt mím môi, chọc mạnh mấy cái vào mặt anh.

Cô làm rất mạnh tay nhưng Kiều Đông Dương lại rất thích, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Trì Nguyệt dễ xấu hổ, bị anh nhìn chằm chằm cũng thấy hơi lúng túng nên động tác đã nhẹ nhàng hơn.

"Vậy mới dịu dàng chứ!" Kiều Đông Dương gắp thức ăn cho cô.

"Cuốn xéo."

Trì Nguyệt liếc nhìn anh, quay sang thấy Đổng San cầm đũa chỉ lúng túng gắp mấy món ở trước mặt, cô nháy mắt với Kiều Đông Dương: "Anh chuyển cái này sang bên kia đi, dù không gặp được kìa."


Đổng San: "Không cần, không cần, dì làm được."

Kiều Đông Dương liếc nhìn cô, xụ mặt: "Em ăn cơm đi!"

Giọng điệu không quá thân thiết.

Trợ lý Hầu không dám ngẩng đầu lên, sắp vùi đầu vào bát cơm đến nơi rồi.

Anh chàng này rất láu cá, anh ta giao thiệp với người nhà họ Kiều nhiều năm nên đã hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không dám đứng ra giảng hòa, thậm chí còn cảm thấy... Trì Nguyệt rất to gan. E rằng cô là người duy nhất làm vậy mà không khiến Kiều Đông Dương nổi giận.

Trì Nguyệt cũng nhận thấy tâm trạng Kiều Đông Dương hơi thay đổi, cô dùng chân đẩy chân anh, cười nói: "Tôi muốn ăn món hấp kia. Anh lấy giúp đi."

Món hấp kia được đặt trước mặt Đổng San, nếu lấy một món đi thì chắc chắn phải đổi một món khác vào.

Cô hy vọng bọn họ sẽ có hành động qua lại.


Sao Kiều Đông Dương lại không hiểu suy nghĩ của cô chứ?

Anh nhìn cô, yên lặng đổi đồ ăn, đẩy hai món ăn khác đến trước mặt Đổng San.

Đổng San cảm thấy rất lúng túng, dường như bà cũng đã nhận ra, ngoại trừ nói câu cảm ơn thì không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí rất lúng túng, căng thẳng.

Trợ lý Hầu hơi bất ngờ nhìn Kiều Đông Dương.

Tuy anh không vui nhưng cũng không nổi giận, điều này khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại bắt đầu cợt nhả giới thiệu món ăn của mình với mọi người.

Có Trì Nguyệt và trợ lý Hầu xoa dịu bầu không khí, tuy bữa cơm này không quá thoải mái nhưng vẫn yên ổn.

Sau khi ăn xong, trợ lý Hầu tiễn Đổng San về nhà, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương lên lầu về phòng.

Trì Nguyệt đang muốn khen ngợi biểu hiện của anh, không ngờ Kiều Đông Dương đã nổi giận với cô trước.


Anh đứng ở cửa phòng tắm lấy tay cô kéo cô vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Sau này em đừng có quan tâm đến Đổng San nữa!"

Trì Nguyệt: "?"

"Tôi chỉ quan tâm đến việc của anh."

Theo quan điểm của cô thì là vậy.

Kiều Đông Dương lại khinh thường: "Tóm lại là em đừng quan tâm nữa."

Trì Nguyệt: "Tôi biết rồi. Vốn dĩ tôi cũng không muốn quan tâm đến việc này, vì tôi quan tâm anh nên mới làm vậy. Sau này sẽ không thế nữa."

Cô nói xong vội bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Kiều Đông Dương đứng trước cửa một lúc rồi mới rời đi.

Trì Nguyệt nghe tiếng bước chân nặng nề dần đi xa, ngơ ngác ngồi xuống ghế sofa.

Thật ra những lời cô nói ra đã biểu đạt rõ ràng ý muốn của cô, nhưng Kiều Đông Dương lại không hiểu.

Anh là người thể hiện rõ ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, đôi khi anh như một đứa trẻ, anh phân biệt rõ đen và trắng, quan tâm và không quan tâm, cũng có thể làm mọi việc đến mức tận cùng - vô cùng yêu, vô cùng hận.
Cô nghĩ, có lẽ cách cư xử của cô đã khiến anh tức giận.

Nhà họ Kiều yên bình hai ngày.

Trì Nguyệt cũng nghe trợ lý Hầu kể lại mới biết chuyện xảy ra sau đó.

Cô gái quay Tiktok về cô bị công ty cho nghỉ việc, trừ một tháng tiền lương, ngoài ra công ty không truy cứu trách nhiệm nào khác.

Người nhà họ Kiều cũng đã giải quyết mọi chuyện, xóa bỏ tất cả những bài viết có liên quan trên mạng xã hội.

Thế nhưng sao có thể xóa nội dung mà người khác đã lưu lại?

Cuối cùng chuyện này đã biến thành một trò cười.

Cuộc tranh đấu nội bộ nhà họ Kiều cũng bị vạch trần ra, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.

Người nhà họ Kiều, đặc biệt là bà cụ Kiều không thể chấp nhận được việc này.

Nhiều năm qua nhà họ Kiều luôn che giấu việc trong nhà. Bà cụ biết ba anh em luôn tranh chấp với nhau nhưng vẫn luôn tỏ vẻ hòa thuận với người ngoài, không ai đứng ra xé rách lớp mặt nạ giả tạo này, lần này gây ra chuyện như thế thì đã không cần mặt mũi gì nữa.
Thế là từ sau vụ Kiều Đông Dương đánh Kiều Thụy An một trận gần chết, bà cụ lại "ghim" anh một vụ nữa.

Trợ lý Hầu kể cho Trì Nguyệt nghe rất nhiều việc nhưng không nhắc đến mâu thuẫn giữa Kiều Đông Dương và Đông San. Tên này rất cáo già, Trì Nguyệt hỏi thế nào cũng giữ kín miệng không chịu nói, trông anh ta có vẻ ngáo ngơ khờ khạo nhưng thật ra lại vô cùng khôn khéo.

Trì Nguyệt thở dài, lần này đúng là gặp tai bay vạ gió.

Sau việc cô đến nhà họ Kiều, cô lại nổi tiếng trên mạng, nhận thêm một đống lời mắng chửi.

Rất nhiều người nói cô có tiềm năng làm người nổi tiếng, có mấy người bạn lần lượt gửi "tin nhắn chúc mừng", thế nhưng cô và Kiều Đông Dương đã chiến tranh lạnh hai ngày rồi.

Trì Nguyệt hơi sốt ruột, cô nghĩ đến chuyện Nguyệt Lượng Ổ, chỉ muốn nhanh chóng quay về.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại kéo dài tiến độ công việc ở Thân thành.

Hơn nữa, từ sau ngày hôm đó, Kiều Đông Dương không gọi trợ lý Hầu đến học nấu ăn nữa.

Tối hôm nay Trì Nguyệt dặn dò thím Lý, sau đó tự xuống bếp nấu cơm.

Đáng tiếc, đến tận khi ăn tối xong Kiều Đông Dương cũng không phát hiện hôm nay cô nấu cơm, thậm chí còn không hỏi một câu nào.

Trì Nguyệt cảm thấy rất khó chịu.

Quay về phòng dành cho khách, cô ngồi ngơ ngác một lúc lâu.

Trước đây mỗi khi gặp chuyện, cô luôn bình tĩnh nghĩ cách giải quyết, nhưng hôm nay lại cảm thấy không chịu nổi.

"Thiên Miêu."

Cô vuốt ve Tiểu Thiên Miêu đứng bên cạnh sofa, cau mày nói: "Mày có thể đi hỏi Thiên Cẩu xem Kiều đại nhân bị làm sao không?"

Thiên Miêu khởi động chương trình: "Xin hỏi Kiều đại nhân là ai? Hình như tôi không biết anh ta."
Trì Nguyệt: "..."

"Thiên Cẩu thì sao? Mày biết nó không?"

"Xin lỗi, tôi cũng không biết Thiên Cẩu."

Trì Nguyệt nổi giận: "Thế thì mày biết ai?"

"Chủ nhân của tôi tên Trì Nhạn, ba tôi là lập trình viên MIMIMI, tôi là một người máy đáng yêu, tôi là Thiên Miêu."

Trời ạ!

IQ của mày đâu?

Trì Nguyệt có cảm giác nước đổ đầu vịt.

Cô nằm xuống ghế sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Tinh!

Điện thoại kêu lên.

Kiều Đông Dương: "Em muốn biết cái gì, sao không hỏi thẳng tôi?"

Trì Nguyệt nhìn tin nhắn Wechat, lập tức ngồi bật dậy: "Tôi hỏi anh thì anh sẽ trả lời sao?"

Kiều Đông Dương: "Mở cửa."

Cửa phòng đang đóng nhưng không khóa, nếu là lúc trước tên này sẽ không khách sáo, mở cửa tự đi vào phòng.

Trì Nguyệt lề mề đi ra mở hé cửa, học theo giọng Thiên Cẩu nói với anh: "Vậy bây giờ tôi sẽ hỏi anh, Kiều đại nhân, hai ngày nay anh bị làm sao vậy? Sao anh lại chơi trò giận dỗi với chị gái nhỏ Trì Nguyệt? Đây không phải phóng cách đàn ông..."
"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, tôi không sao. Trả lời xong."

Kiều Đông Dương nhìn cô, căn bản không định trả lời.

Trì Nguyệt không thèm nể mặt anh: "Anh không muốn nói thì anh đến đây làm gì?"

"Nghe nói tay em bị thương." Kiều Đông Dương đột nhiên kéo tay cô nắm thật chặt.

Làn da Trị Nguyệt trắng nõn, trắng đến mức làm người ta ghen tị, nhưng lòng bàn tay cô không hề mịn màng, nếu vuốt kỹ còn thấy được vết chai. Trên ngón tay cô có mấy vết thương do bị dầu bắn, có hai ba vết đã thành mụn nước màu đỏ còn chưa bị rách ra, trông hơi đáng sợ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện