[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 8: Người thích bị ngược sao?



Không chỉ Trịnh Tây Nguyên không hiểu hành động của Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt cũng thế.

Cô không thích quan tâm những điều không cần quan tâm, ôm cơn giận về nhà, lại vẫn ngủ ngon giấc.

Cô vốn không định đến lớp học ngày hôm sau, nhưng vì để xua tan đi cơn ác mộng đêm qua, cô dậy sớm dọn dẹp xong liền theo Vương Tuyết Nha đến trường học.

Buổi sơ tuyển "Người Đi Dưới Trời Sao" sắp đến, sinh viên nữ của Học viện Hàng không đều sốt ruột, người may mắn cướp được thư mời vào ngày hôm đó đều nóng lòng muốn thử, người không cướp được thư mời, có người mua từ tay của người khác với giá cao, có người đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi sơ tuyển từ trước...

Trì Nguyệt là một trong số ít người không hề quan tâm.

Nhưng cô không ngờ vẫn không thể thoát được việc này vì Trịnh Tây Nguyên lại tìm đến trường học.


Hôm nay anh ta xuất hiện với khuôn mặt đau khổ, vành mắt đen sì, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo có nếp nhăn, cứ như là dân tị nạn vừa trở về.

Trì Nguyệt giật mình: "Anh bị cướp à?"

Trịnh Tây Nguyên yếu ớt đưa mặt đến gần: "Đúng vậy, tôi bị cưỡng ép."

Trì Nguyệt: "..."

Cô không nói lời nào.

Trịnh Tây Nguyên: "Cô đoán xem, tôi tìm cô làm gì?"

Trì Nguyệt: "Thú vui của kẻ có tiền, tôi không dám tuỳ tiện đoán."

Trịnh Tây Nguyên thở dài, vẻ mặt yếu ớt: "Hôm nay tôi mang một vụ làm ăn lớn đến cho cô."

Làm ăn? Trì Nguyệt nhìn anh ta mà không thay đổi sắc mặt.

Trịnh Tây Nguyên: "Đừng nhìn tôi như vậy. Không phải tôi muốn mua, là Kiều Đông Dương."

Trì Nguyệt vẫn còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua, lúc này cô thật sự không dám tuỳ tiện tiếp xúc với tên biếи ŧɦái kia.

"Anh cũng biết cửa hàng của tôi mà, cứ đặt đồ trong cửa hàng là được."


"Không được. Anh ấy muốn tôi dẫn cô đến...Để tự nói..."

Trì Nguyệt thật sự không hiểu Kiều Đông Dương. Đương nhiên là anh ta không thiếu phụ nữ. Vậy anh ta thiếu cái gì? Thích bị ngược?

"Thật xin lỗi." Trì Nguyệt từ chối: "Tôi phải vào học."

Trịnh Tây Nguyên thấy cô muốn đi bèn đưa tay ra cản lại với vẻ mặt cầu xin: "Xin cô thương xót tôi, tôi đã bị thương rồi...Còn bị anh ấy giày vò nữa, tôi sẽ chết mất!"

Trì Nguyệt: "..."

Chơi đến mức này cơ à?

Cô nhìn Trịnh Tây Nguyên từ trên xuống dưới, suy đoán anh ta 'bị thương' ở đâu, trên người nổi da gà: "Lần sau đừng mua cái to như vậy."

"..."

Ôi! Trịnh Tây Nguyên không có cách nào với một người phụ nữ mềm không được cứng cũng chẳng xong, ủ rũ cúi đầu thở dài một hơi: "Nói thật cho cô biết là được. Cô không muốn lội vào vũng nước đục này cũng đã lội rồi. Chuyện đến lúc này, đã không thể thoát ra được nữa."


Trì Nguyệt nhướn mày, không thèm quan tâm.

Trịnh Tây Nguyên nhỏ giọng nói: "Chuyện đêm hôm đó, Kiều Đông Dương coi chúng ta là một nhóm, cho rằng chúng ta bắt tay sỉ nhục anh ấy...Dù cô không phối hợp, anh ấy cũng sẽ đổi cách khác đến dạy dỗ cô. Con người này có thì chắc chắn phải báo, rất xấu xa..."

Trì Nguyệt: "Thế thì anh không tìm phụ nữ giúp anh ta nữa?"

Trịnh Tây Nguyên giật mình, nhìn nét mặt của cô, dường như đã kịp phản ứng lại: "Trời ạ! Bà chủ Nguyệt, có phải cô hiểu lầm điều gì rồi không? Cô cho rằng Kiều Đông Dương tìm cô đến...là muốn làm gì?"

Trì Nguyệt thản nhiên: "Mặc kệ anh ta có mục đích gì, tôi cũng không đồng ý."

"Ha ha ha ha!" Nghĩ đến tối hôm qua Kiều Đông Dương bị Trì Nguyệt chọc tức đến khuôn mặt tối tăm, dường như Trịnh Tây Nguyên đột nhiên tìm được niềm vui trong cuộc sống, cười đến khuôn mặt nhăn nhúm: "Đừng suy nghĩ nhiều. Với sự hiểu biết của tôi về anh ấy...Yên tâm đi, cô rất an toàn, anh ấy không có hứng thú với phụ nữ."
Trì Nguyệt giận tím mặt, không muốn nói bậy bạ với tên công tử phong lưu này dưới toà nhà dạy học.

"Thật xin lỗi! Tôi cũng không có hứng thú với đàn ông."

"Đừng đừng đừng! Cho tôi mặt mũi đi, cô xem tôi đã đích thân đến mời cô rồi." Trịnh Tây Nguyên chỉ về phía bãi đỗ xe: "Kiều Đông Dương muốn nhận được số liệu chân thực nhất từ chỗ cô."

Mỗi ngày cửa hàng trực tuyến có một lượng khách hàng. Đủ loại người, đủ loại quan hệ. Trì Nguyệt chắc chắn có tài liệu liên quan đến nghề này. Nhưng cô không phải là người duy nhất. Kiều Đông Dương là ông chủ công ty khoa học kỹ thuật làm trí tuệ nhân tạo và thiết bị thăm dò không gian, vì sao lại cảm thấy có hứng thú với sản phẩm bảo vệ sức khoẻ tìиɦ ɖu͙ƈ, còn muốn đến tìm cô?

Trì Nguyệt yêu tiền, nhưng cô trân trọng mạng sống hơn.
Người đàn ông kia vô cùng nguy hiểm. Cô chỉ muốn trốn đi thật xa.

Cuộc sống vẫn như ngày thường. Trì Nguyệt mua vé xe ban đêm, vốn định quay về thăm chị gái, nhưng vừa đến nhà ga mẹ lại gọi điện nói chị gái đã xuất viện.

"Nhanh vậy sao?" Cô hơi ngạc nhiên.

"Ừ." Mẹ vừa than thở vừa vui mừng: "Bác sĩ nói có lỡ loại thuốc trừ sâu này là sản phẩm giả mạo kém chất lượng, tác dụng phụ rất ít..."

Trì Nguyệt dở khóc dở cười.

Mẹ lại than thở: "Con đừng quay về. Tiết kiệm chi phí đi lại."

Trì Nguyệt 'vâng' một tiếng.

"Việc thuê đất, con nhanh nghĩ cách giải quyết đi. Mẹ sắp không thể ngẩng đầu ở trong thôn nữa..."

Lúc Trì Nguyệt quay về phòng trọ, Vương Tuyết Nha đang thử quần áo. Cô nàng này rất thích làm đẹp, tủ quần áo trong phòng sắp không đủ để đặt đồ cho cô ấy nữa.
"Nguyệt Quang Quang, nhanh đến đây, xem bộ này có đẹp không?"

Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn: "Cũng đẹp."

Vương Tuyết Nha khẽ giật mình, đặt quần áo xuống: "Nhìn biểu cảm của cậu cũng biết đang nói dối. Sao thế?"

Hai người đã ở chung nhiều năm, có thể nói rất thân quen với nhau.

"Thiếu tiền à?"

Trì Nguyệt quay đầu đi: "Đau lòng quá, bạn tốt."

Vương Tuyết Nha mím môi: "Vậy để mình giúp cậu."

Trì Nguyệt mấp máy khoé môi, dùng một tay đẩy cô ấy ngồi xuống giường: "Mình sẽ nghĩ cách."

Bạn bè ở chung cần có trạng thái bình đẳng và cân bằng, đã nhiều năm như vậy, Trì Nguyệt ở chung với cô chủ phú nhị đại Vương Tuyết Nha nhưng luôn tính toán rõ ràng. Dù là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của hai người, Trì Nguyệt cũng không tuỳ tiện chiếm hời của Vương Tuyết Nha, cho dù Vương Tuyết Nha rất muốn bị cô chiếm hời.
Tôn nghiêm là ranh giới cuối cùng, cô không muốn phá hỏng.

"Đi dự thi đi." Vương Tuyết Nha lại khuyên nhủ: "Đã thiếu tiền, tại sao không đi chứ?"

"Giải quán quân một trăm triệu, cậu thật sự tin à?"

"Tại sao không tin?"

Vương Tuyết Nha chịu sự ảnh hưởng của ba, trong chuyện hàng không vũ trụ này, sự cố chấp và hứng thú hơn xa rất nhiều đàn ông, dù không có tiền thưởng thì chắc chắn cũng đi. Nhưng Trì Nguyệt lại khác, cô không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào trong cuộc sống vào một chuyện nhàm chán. Cô biết dáng vẻ của mình tạm được, nhưng đây không phải là lý do để cô có thể thăng tiến suốt một chặng đường.

"Thế này đi." Vương Tuyết Nha đột nhiên nói: "Cậu làm trợ lý cho mình. Mình trả lương cho cậu."

Trì Nguyệt liếc nhìn bạn: "Vương tổng có ý gì?"

"Lần tuyển chọn tài năng này có rất nhiều người đều dốc hết sức. Mình nghe nói có một vài người thuê quản lý, trợ lý và giáo viên huấn luyện để tạo ra hình tượng cá nhân, quần áo, lễ nghi, trang điểm gì đó, không thể bỏ qua một việc nào..."
Trì Nguyệt bật cười: "Đây là tuyển chọn tài năng hàng không vũ trụ chứ không phải thi hoa hậu, càng không phải tuyển vợ cho Kiều Đông Dương, cậu tỉnh táo đi được không? Từng người ganh đua sắc đẹp, tại sao mình cảm thấy cứ như hoàng đế cổ đại đang muốn tuyển tú vậy?"

Vương Tuyết Nha trợn mắt lườm cô: "Đừng nói mình! Mình chỉ muốn lên bầu trời thôi."

"Mình thấy cậu ngu ngốc thì có!"

"Vậy cậu có đồng ý không?"

"Cậu có thể tìm trợ lý chuyên nghiệp hơn, giúp cậu bay lên trời."

"Không!" Vương Tuyết Nha kéo cánh tay cô, ánh mắt lấp lánh: "Trong lòng mình chỉ có tiểu yêu tinh là cậu thôi."

"Ha ha, có gọi là đại yêu tinh thì mình cũng không làm."

Vương Tuyết Nha bật cười, dùng tay ra dấu với cô: "Có muốn suy nghĩ lại không? Một tháng nhiều thế này này!"

Trì Nguyệt lắc đầu.
Vương Tuyết Nha lại thêm một ngón tay nữa: "Vậy thì sao?"

"...Mình là loại người thấy tiền sáng mắt sao?" Trì Nguyệt lập tức túm lấy tay của cô ấy, nắm thật chặt: "Mình đúng là vậy."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện