Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 51: C51: Chương 51



Thích Dụ về đến nhà, ở trong phòng sách một lát, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối, mới về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Trên người đắp chăn ấm, bên ngoài gió to thổi qua cửa kính, nghe có chút ầm ĩ, nhưng đầu óc của hắn rất nhanh đã trống rỗng.

Trong bóng đêm, hắn cảm giác bên cạnh rất ấm áp, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh vào mi mắt là một mảnh trắng bóng, hắn nhíu mày ngồi dậy, lại phát hiện người nằm bên cạnh hắn chính là Sở Văn Lâm.

Hoặc là nói, là Sở Văn Lâm đã trưởng thành một chút.

Ngũ quan cực kỳ giống nhau, nhưng gương mặt vốn dĩ nhu hòa nay đã góc cạnh hơn, thân thể thoạt nhìn cường kiện lại rắn chắc.

Mà Thích Dụ cũng như y, cả người tr@n trụi, trên người còn một ít dấu vết.

Hắn duỗi tay sờ sờ dấu cắn còn chưa tan trên vai, cầm lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào, từng nút từng nút cài áo lại, tự hỏi về tình huống hiện tại.

Lúc Thích Dụ đi ngủ cũng đã là buổi tối, nhưng bây giờ nhìn qua cửa sổ sát đất, bên ngoài hình như là sáng sớm.

Hẳn là mơ, nhưng giấc mơ này lại có chút quá thật.

Sở Văn Lâm bên cạnh tựa hồ cũng tỉnh lại, y chớp chớp mắt, giống như vẫn chưa tỉnh, trực tiếp kéo Thích Dụ trở về: “Ngủ thêm một lát đi.”

Y thấy Thích Dụ mặc áo sơ mi trắng: “Hôm nay cậu có chuyện gì sao?”

Tay Sở Văn Lâm gác lên eo hắn, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể y, hai người mặt đối mặt nằm, hô hấp giao hòa, Thích Dụ cảm giác chung quanh tựa hồ đều là hormone của Sở Văn Lâm, làm hắn khó có thể tự hỏi. Thích Dụ trầm mặc một chút, lắc đầu.

Hắn ngẩng đầu lên, lại thấy Sở Văn Lâm đã nhắm mắt ngủ tiếp, thân thể theo hô hấp khẽ lên xuống phập phồng.

Lúc này, thân thể Thích Dụ đột nhiên trở nên mất khống chế, tư duy rất rõ ràng, nhưng động tác của mình lại không thể điều khiển, hắn giống như một người đứng xem, nhìn chính hắn ngẩng đầu hôn môi Sở Văn Lâm, như chuồn chuồn lướt nước.

Đột nhiên một tiếng sét vang lên ngoài cửa sổ, Thích Dụ mở choàng mắt, trên đỉnh đầu vẫn là đèn thủy tinh quen thuộc, nơi này chính là phòng của hắn.

Hắn nhìn qua di động, đã nửa đêm một giờ. Nhưng hắn lại không thấy có chút buồn ngủ nào.

Trên người khoác áo ngủ đơn bạc, hắn đến trước cửa sổ mở hé cửa một chút, gió lùa vào cuốn theo chút mưa bụi, thổi rèm cửa bay lên, mang theo chút lạnh lẽo.

Thích Dụ nhìn một vòng trăng rằm treo giữa trời đêm ngoài cửa sổ, khẽ chạm vào miệng mình, cảm giác mềm mại trong mơ như vẫn còn tồn tại, hắn lâm vào trầm tư.

Đây cũng không phải lần đầu hắn nằm mơ thấy Sở Văn Lâm. Trong ý thức của hắn, sau khi lên cấp ba, ngẫu nhiên hắn sẽ mơ thấy thân ảnh của một người xa lạ, ngay từ đầu hắn cũng không biết đó là ai, mãi đến khi vô tình gặp được Sở Văn Lâm trong trường, thế mới biết hóa ra người trong mơ lại có thật ngoài đời.

Hắn mở điện thoại ra, màn hình là tin nhắn Sở Văn Lâm gửi đến.

【 Ngày mai cùng đi xem mặt trời mọc không? 】

Hắn trầm mặc mà nhìn mấy chữ này, một lát sau, mới trả lời 【 Được. 】

——

Kỳ thật không phải Sở Văn Lâm muốn xem mặt trời mọc, là Tống Nhụy cùng Cố Ngọc Phong muốn.

Có thể nói kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ dài hạn cuối cùng trước khi ăn Tết, cho nên Tống Nhụy liền muốn nhân dịp này leo núi, thay đổi tâm tình.

Nếu bọn họ muốn đi, Sở Văn Lâm đương nhiên không thể đi theo làm một cái bóng đèn, cho nên mới rủ Thích Dụ theo.

Bọn họ hẹn xuất phát vào rạng sáng bốn giờ, Cố Ngọc Phong thấy Thích Dụ mặc đồ thể dục màu đen đi tới, liền quay đầu đi.

Hai người cũng không ân oán gì, nhưng Cố Ngọc Phong chính là không thích loại người giống như hắn.

Tống Nhụy nhìn trái nhìn phải, không muốn bọn họ lại cãi nhau, liền cười nói: “Bây giờ chúng ta xuất phát đi, đường cũng không xa lắm, sẽ tới đích nhanh thôi.”

“Vậy đi thôi.” Cố Ngọc Phong ném mấy lời này xuống, liền bắt đầu lên núi.

Sở Văn Lâm để bọn họ đi trước vài phút, cho đến khi chân núi chỉ còn lại y cùng Thích Dụ.


Đã có chút giống như cố ý.

Thích Dụ nhìn thoáng qua Sở Văn Lâm, mở miệng trước y nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Sở Văn Lâm cười khẽ một tiếng: “Tớ cũng định nói vậy.”

Hai người cũng bắt đầu lên núi, trước mắt chỉ có thể thấy một chút bóng dáng của Tống Nhụy cùng với Cố Ngọc Phong.

Kỳ thật đường núi cũng không dốc, nhưng Sở Văn Lâm không rèn luyện đã rất lâu, trên đường liền có chút mệt mỏi, y ngừng lại ven đường, dựa vào một thân cây định nghỉ ngơi một chút.

Nhìn qua Thích Dụ, lại thấy hắn sắc mặt bình thường, vô cùng nhẹ nhàng.

Hóa ra học bá không chỉ đầu óc tốt, tố chất thân thể cũng không tệ.

Nhìn đồng hồ, cũng đã sắp 5 giờ, nếu không đi nhanh phỏng chừng sẽ không kịp thấy được mặt trời mọc: “Đi tiếp thôi.”

Sở Văn Lâm đứng thẳng, vừa cất bước đạp lên bậc thang, liền cảm giác dưới chân một hòn đá trật lề, y bị mất trọng tâm, liền ngã về phía sau.

Phải biết rằng sau lưng y đều là bậc thang, trong nháy mắt, Sở Văn Lâm đã có thể tưởng tượng hình ảnh y giống như một quả bóng cao su lăn lông lốc xuống dưới chân núi.

Nhưng đúng lúc này, Thích Dụ tay mắt lanh lẹ duỗi tay kéo chặt lấy tay y, túm y trở về.

Sau khi đứng vững lại, Sở Văn Lâm liền tay phải vỗ ngực: “Hù chết tớ rồi.”

“Phải nhìn đường.” Thích Dụ nắm tay y bình tĩnh nói, sau đó liền dắt y tiếp tục đi lên núi.

Sở Văn Lâm nhìn bàn tay đang dắt nhau của hai người, cảm thấy chút kỳ quái: “Để tự tớ đi đi, đảm bảo sẽ không sơ ý nữa.”

Thích Dụ đi phía trước đầu cũng không quay lại, chỉ nói hai chữ: “Không được.”

Sở Văn Lâm rối rắm, ừ một tiếng thật dài: “Cũng được.”

Hai bàn tay nắm nhau gắt gao, Sở Văn Lâm có thể cảm nhận lòng bàn tay Thích Dụ rất mềm, nắm vào tay giống như nắm bông vậy.

Nhưng Sở Văn Lâm bị Thích Dụ nắm tay kéo đi, có cảm giác y giống một cô gái, liền đi nhanh chút, tới bên cạnh Thích Dụ.

Sau đó hai người liền thành nắm tay sóng vai cùng leo núi, càng quái dị hơn!

Cảm thấy cứ im lặng mãi cũng có chút xấu hổ, Sở Văn Lâm liền không có chuyện cũng ráng tìm chuyện nói: “Hôm qua cậu ngủ rất muộn à?”

Hơn nửa đêm nhắn tin, y cũng không tắt thông báo, tin nhắn leng keng liền khiến y hoảng sợ.

Thích Dụ lắc đầu: “Nửa đêm tỉnh một lần.”

“Ngủ không ngon sao?” Sở Văn Lâm cũng bị. Từ sau khi bị bắt đi học, chỉ cần điện thoại có một chút động tĩnh y đều sẽ tưởng đồng hồ báo thức kêu thức dậy đi học. Y cảm thấy thân phận toàn chức pháo hôi của mình rất có thể phải bị toàn chức học sinh thay thế rồi.

Ánh mắt Thích Dụ dời đi một chớp mắt: “Mơ quá nhiều mà thôi.”

“Mơ cái gì?” Sở Văn Lâm thuận theo tự nhiên hỏi.

“Đã quên.”

Khi nói chuyện hai người đã lên tới đỉnh núi, Tống Nhụy cùng Cố Ngọc Phong đã đứng chờ tại đây: “Các cậu cũng quá chậm, mặt trời sắp mọc tới nơi rồi.”

Hai người buông lỏng tay đi lên trước, nơi này là một quảng trường nhỏ, tầm nhìn trống trải, nhưng bây giờ mặt trời còn chưa mọc, chỉ có một ít chim chóc nhảy qua nhảy lại trên mặt đất.

Mép núi đối diện lộ ra chút ráng màu, dần dần lan ra khắp núi non, bọn họ lẳng lặng đợi chốc lát, liền thấy mặt trời màu đỏ cam chậm rãi từ nơi đó dâng lên, lộng lẫy lại bắt mắt, toàn bộ chân trời lập tức trở nên sáng ngời lên. Ánh mặt trời bắn xuyên qua rừng núi, sương mù theo đó cũng tiêu tán biến mất.

Gió nhẹ từ từ thổi bay đầu tóc Sở Văn Lâm, vô cùng ấm áp.

Tống Nhụy cười, quay đầu lại nhìn hai người Sở Văn Lâm: “Còn chưa hỏi hai người các cậu muốn vào đại học nào, nhìn xem chúng ta có ở cùng thành phố hay không, tớ muốn thi vào Đại học B.”


“Tớ thôi đi. Chút điểm đó, xuất ngoại là được.”.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

“Tớ cảm thấy cậu lại nỗ lực một chút vẫn có khả năng mà. Cậu cũng đâu có ngốc. Sở Văn Lâm còn cậu thì sao?”

Bị gọi tên, Sở Văn Lâm lấy lại tinh thần, chỉ chỉ chính mình: “Tớ? Nam đại đi.”

Kỳ thật y tùy tiện chọn đại trường nào cũng được, dù sao cốt truyện sau này của y cũng không dính gì tới đại học cả.

“Ai, được rồi. Chỗ đó cũng khá gần chỗ tớ.”

Sở Văn Lâm cười một chút, nhìn về phía Thích Dụ: “Còn cậu thì sao?”

Tống Nhụy nhéo nhéo cằm: “Điểm của lớp trưởng đều có thể tùy ý lựa chọn bất kỳ đại học trong nước, mấy trường đại học đứng đầu bên nước ngoài cũng rất hợp quy cách, cho nên cậu sẽ xuất ngoại à?”

Thích Dụ đảo mắt nhìn phía Sở Văn Lâm: “Cũng không hẳn.”

Lúc này đã là 8 giờ sáng, ánh mặt trời trên đầu trở nên mãnh liệt hơn, chiếu vào người có chút khô nóng.

——

Tuy rằng kỳ nghỉ này dài đến bảy ngày, nhưng thực hiển nhiên nó không áp dụng cho học sinh 12, Sở Văn Lâm chỉ nghỉ ba ngày liền quay về trường học bắt đầu kiếp sống học tập vội vàng của mình.

Thành tích các lớp đã công bố, Tống Nhụy lấy bảng thông báo từ chỗ cô giáo dán trên bảng thông báo trước phòng học.

Đúng như Sở Văn Lâm suy nghĩ, y thi không tệ, xếp hạng thứ 15, lúc trước thứ tự của y đều là sau 20, mà Thích Dụ vẫn trước sau như một giữ vững hạng nhất, cao hơn vị trí thứ hai không ít điểm.

Lúc này cô Thôi cầm một tờ danh sách đi đến: “Đã có kết quả thi, cô biết các em cũng đã xem qua rồi. Có vài bạn tiến bộ không ít, nhưng cũng không ít bạn thụt lùi. Hy vọng các em có thể tiếp tục cố gắng thêm, đừng vội thả lỏng. Được rồi, đều ra ngoài trước đi, cô gọi tên ai thì người đó vào trong chọn chỗ ngồi. Hạng một Thích Dụ em trực tiếp chọn đi.”

Trước nay Thích Dụ đều ngồi bàn đầu ngay dãy giữa, chưa bao giờ thay đổi. Cho nên cô Thôi cũng đã chuẩn bị kêu người thứ hai vào, nhưng hắn lại đứng lên.

Hắn đi ra phía sau, nhìn nhìn mấy vị trí cuối lớp, sau đó đi tới bàn cuối lớp dựa sát bên cửa sổ, ngồi xuống.

Cô Thôi kinh ngạc hé miệng, rất muốn hỏi lại Thích Dụ chắc chắn muốn ngồi chỗ đó sao, nhưng cuối cùng vẫn là khô cằn khép miệng lại: “Người tiếp theo, Cát Tuân”

Sở Văn Lâm đứng phía sau đám người nên không chú ý tới tình huống trong lớp, chờ y vào trong mới thấy Thích Dụ đang ngồi đâu.

Y cũng sửng sốt một chút, bởi vì y cũng chưa bao giờ đổi chỗ.

“Em chọn đi.” Cô Thôi đứng trên bục thúc giục một tiếng, Sở Văn Lâm nga hai tiếng, đi tới hàng phía sau.

Tới chỗ ngồi rồi, bởi vì trong lớp đã có người bắt đầu học bài, Sở Văn Lâm liền hạ giọng lại gần chỗ Thích Dụ: “Sao cậu lại ngồi đây?”

Y cảm thấy có chút áp lực.

Khoảng cách gần quá mức làm Thích Dụ thấy mặt Sở Văn Lâm rất rõ.

Thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt không một chút tỳ vết, hô hấp cũng nhẹ nhàng, trong ánh mắt là nghi hoặc cùng với tò mò.

“Cậu không muốn ngồi cùng với tôi?” Thích Dụ thẳng lưng, ngồi đoan chính, rũ mắt nhìn y.

Sở Văn Lâm lắc đầu: “Không phải. Chỉ là cậu có thể chọn vị trí khác tốt hơn nữa mà.”

Thích Dụ quay đầu cầm bút của mình lên, bắt đầu viết chữ: “Chỗ này cũng chưa hẳn không tốt.”

“Vậy sao?” Cảnh giới của đại thần quả nhiên không giống với người thường.

——


Từ khi Thích Dụ ngồi bên cạnh Sở Văn Lâm, bởi vì ăn cơm, tự học, đi học đều bên nhau, hình thức ở chung của hai người cũng càng gần gũi hơn.

Thích Dụ hiểu biết chương trình trên lớp học rất rõ, cho nên hướng dẫn giảng bài cho Sở Văn Lâm cũng là dễ như trở bàn tay, Sở Văn Lâm cũng chậm rãi thuận buồm xuôi gió lên.

Nhưng cô Thôi lại vì thế mà cố ý tìm Thích Dụ một lần.

“Cô thấy em thường giảng bài cho Sở Văn Lâm, cho nên ngồi dãy cuối cũng vì em ấy à?”

Cô Thôi hỏi trực tiếp, Thích Dụ trả lời cũng ngắn gọn: “Đúng vậy.”

“Cô biết em muốn giúp đỡ bạn bè, lần trước Sở Văn Lâm cũng tiến bộ rất lớn, hẳn cũng có công lao của em. Nhưng tiền đề là phải không ảnh hưởng đến cơ sở của em đã, rốt cuộc bàn cuối cũng không giống bàn đầu, cô biết em là người nghiêm cẩn, cũng không cần lo lắng quá mức, chỉ là ——” nói tới đây cô Thôi liền ngừng lại, có lẽ là do có chút thiên vị với những người có thiên phú giống như Thích Dụ, nên cô mới đặc biệt quan tâm hắn.

Thích Dụ nâng mắt lên, không có phản ứng gì: “Cô Thôi cô không cần lo lắng, Sở Văn Lâm rất thông minh, em cũng không thấy phí thời gian.”

Cô Thôi cười một chút: “Vậy thì tốt rồi, kỳ thật có một người bạn cũng không tệ, lúc trước cứ thấy em một thân một mình cô vẫn còn có chút lo lắng. Vậy em về lớp đi.”

Thích Dụ cúi chào, xoay người rời văn phòng.

——

“Ai nha, trời ạ, sao hắn lại ngồi cùng với cậu!” Từ Thành Châu buồn bực đến khó chịu, vốn dĩ gã đang yên ổn ngồi bàn phía trên Sở Văn Lâm, bàn thứ hai từ dưới đếm lên lại còn nằm dựa tường không cần lo cửa trước cũng không sợ của sau, còn có thể thỉnh thoảng tranh thủ ăn vụng chút gì đó trong giờ học, tâm sự cùng với Sở Văn Lâm, nhưng Thích Dụ vừa xuống đây ngồi, Từ Thành Châu liền cảm giác bên cạnh xuất hiện một khối băng khổng lồ, vội vàng đổi vị trí.

Lúc này Thích Dụ bị cô giáo kêu đi, gã mới dám lại đây trò chuyện cùng với Sở Văn Lâm.

Sở Văn Lâm mặt vô biểu tình nhìn gã: “Cậu đi rồi cũng tốt.”

“Sao cậu có thể nói vậy chứ, lòng tớ tan nát rồi!” Từ Thành Châu che ngực, biểu tình cực kỳ ủy khuất.

“Có chuyện mau nói, không chuyện biến đi.” Y còn làm bài tập.

Từ Thành Châu bĩu môi: “Tớ không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu à?”

Sở Văn Lâm di một tiếng, có chút cạn lời nhìn gã.

“Được được được, kỳ thật là em gái lớp bên cạnh coi trọng cậu, nhờ tớ giúp đỡ hỏi số điện thoại cậu.”

“Đừng nói giỡn, đi nhanh đi.” Sở Văn Lâm đẩy Từ Thành Châu về chỗ ngồi của gã.

“Là thật mà! Không lừa cậu.” Từ Thành Châu vội vàng níu chặt bàn, chết sống không muốn đi: “Hơn nữa chúng ta làm bạn lâu như vậy, cũng chưa add friend, ít nhất cậu cũng phải thêm tớ đi chứ.”

“Quỷ mới thêm.”

Từ Thành Châu còn muốn nói thêm, lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, gã quay đầu liền thấy Thích Dụ đang đứng sau lưng gã, lãnh đạm nhìn gã. Mà góc bàn Từ Thành Châu đang cố bám lấy đúng là của Thích Dụ.

Từ Thành Châu lập tức buông lỏng tay, xấu hổ cười ha ha, duỗi tay làm thế mời: “Khụ khụ, ha, cậu ngồi đi.” Nhưng Thích Dụ vẫn đứng ở đó, không ngồi xuống.

Thấy Sở Văn Lâm không trả lời, Từ Thành Châu liền không buông tay, vẫn túm chặt tay y: “Sở Văn Lâm cậu suy nghĩ kỹ đi, tin tớ, cấp ba mà không biết yêu đương chính là không hoàn hảo!”

Còn không chờ Sở Văn Lâm mở miệng, Thích Dụ liền lạnh lùng lên tiếng: “Từ Thành Châu, về chỗ của cậu đi.”

“A?”

Từ Thành Châu không ứng phó được với Thích Dụ, đành phải buông tha Sở Văn Lâm, trước khi trở về còn lặng lẽ nói với Sở Văn Lâm: “Lần này thôi qua. Nhưng tớ thấy tính cách Thích Dụ lãnh đạm, cậu ngàn vạn đừng học theo hắn.”

Gã đi rồi, Sở Văn Lâm mới cười với Thích Dụ, duỗi tay giúp hắn xếp lại vài cuốn sách bị lệch. Ngày thường Thích Dụ đều sắp xếp sách vở cực kỳ chỉnh tề, nhìn không thấy một chút rối loạn.

“Cô Thôi kêu cậu qua làm gì?”

“Không có gì, bất quá là chuyện đề thi thôi.”

Thích Dụ nói vậy, Sở Văn Lâm liền không để ý.

——

Tháng 11 rất nhanh đã qua, thành tích của Sở Văn Lâm cũng lên tới top 10, Tống Nhụy cũng rất ngạc nhiên, không keo kiệt khen ngợi: “Cậu thật là lợi hại, mỗi kỳ đều tiến bộ thật nhiều.”

Lớp thực nghiệm không giống những lớp khác, cạnh tranh rất kịch liệt, mỗi một thứ tự đều rất khó thay đổi, cơ bản top 10 vẫn luôn rất ổn định.

“Là Thích Dụ giúp tớ rất nhiều.”

“Nhưng cậu cũng phải cố gắng mà.” Tống Nhụy cười hì hì nói. Nhưng Sở Văn Lâm nhìn ra cô có chút phiền não: “Cậu sao thế?”

“Gần đây không biết sao tớ thấy Cố Ngọc Phong có chút kỳ lạ, nhìn qua cảm xúc rất nặng nề”


Lúc này Sở Văn Lâm mới nhớ tới, hình như bọn họ nên tiếp tục phát triển: “Nếu không cậu hỏi cậu ấy một chút xem?”

Tống Nhụy nhíu mày chống cằm, có chút lo trước lo sau: “Nhưng tớ sợ cậu ấy không muốn nói. Nếu tớ cứ hỏi không phải làm khó cậu ấy sao?”

“Không sao đâu, đều là bạn bè mà.” Lúc này Sở Văn Lâm vẫn là lập trường của nam nhị hoàn mỹ, y nhận ra Tống Nhụy có một chút hảo cảm với Cố Ngọc Phong, nhưng không dám ngăn trở, rốt cuộc bây giờ y gì cũng không có.

“Được rồi. Đúng rồi, hình như gần đây thời tiết sắp thay đổi, cậu mặc ấm chút đừng để bị cảm mạo.”

Sở Văn Lâm gật đầu nói đã biết, nhưng hôm sau liền bắt đầu đau đầu ho khan.

Nữ chính nói linh nghiệm đến vậy à?

Y uống thuốc xong suy yếu tê liệt ngã xuống bàn, rúc trong đồng phục mùa đông gì cũng không muốn làm.

Thích Dụ hình như đang thông báo gì đó trên bục giảng, trong óc y ong ong không chú ý, chờ hắn quay lại chỗ ngồi mới hỏi hắn lúc nãy đang nói gì.

“Một vài chuyện về đại hội thể thao.”

Sở Văn Lâm di một tiếng: “Lớp 12 cũng có thể tham gia đại hội thể thao à?”

“Có thể. Nhưng chỉ được một ngày.”

Mấy khối khác đều là ba ngày, bởi vì cách một khu dạy học, nên mặc dù ầm ĩ khối 12 cũng không bị ảnh hưởng.

Sở Văn Lâm gối lên bàn nhìn hắn: “Nga, vậy cậu tham gia không? Tớ thấy thể lực cậu khá tốt, hẳn có thể giành được hạng nhất.”

Thích Dụ cúi đầu nhìn y, khuất sáng, không thấy rõ biểu tình: “Cậu muốn thấy tôi được hạng nhất?”

Tuy Sở Văn Lâm không hiểu ý của hắn, nhưng y vẫn gật đầu. Nhưng chỉ mới gật đầu vài cái, Sở Văn Lâm liền cảm giác đầu càng đau hơn, còn thỉnh thoảng co rút một chút, đôi mắt cũng nhịn không được mà chảy ra nước mắt.

Nhìn bộ dáng của y, Thích Dụ liền duỗi tay sờ lên trán y, xác định không phát sốt: “Cậu cố gắng khỏi bệnh trước đi. Hôm nay dì nhà tôi làm tuyết lê chưng đường phèn, cậu uống nhiều một chút.”

Dứt lời hắn liền hạ tay xuống, ngón tay xẹt qua hốc mắt Sở Văn Lâm, lau sạch vết nước mắt.

Bên ngoài có người đang kêu Từ Thành Châu, một đống người bắt đầu ồn ào. Thích Dụ nghe thanh âm ngẩng đầu nhìn lại, là một cô gái, đang sợ hãi đứng ở ngoài lớp, chờ Từ Thành Châu đi tới bên cạnh cô, mới nhỏ giọng mà nói gì đó.

Sau khi nghe xong, Từ Thành Châu liền ngẩng đầu nhìn bên này, giống như thấy tầm mắt Thích Dụ, có chút khó xử gãi gãi đầu.

Nhưng gã không chịu được cô gái kia thỉnh cầu, đành phải đi tới đây.

Nhưng còn chưa lại gần, Thích Dụ liền mở miệng ngăn cản: “Sở Văn Lâm đang ngủ, đừng quấy rầy y. Còn nữa, trường học cấm cái gì cậu không biết sao? Nói cô gái kia sớm từ bỏ ý định này đi.”

Từ Thành Châu bị hắn nói nghẹn lời không đáp được, đành phải trở về nói lại cô gái kia.

Cô gái kia nghe xong liền đầy mặt đỏ bừng rời đi.

——

Giữa trưa uống canh lại uống thuốc, nhưng bệnh của Sở Văn Lâm vẫn còn rất nghiêm trọng.

Thích Dụ nhăn mày: “Buổi chiều tôi xin nghỉ giúp cậu, cậu ở ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

Bộ dáng của y bây giờ như vậy quả thực cũng gồng không nổi nữa, cho nên Sở Văn Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ trở về ký túc xá, nằm vào ổ chăn, nhưng dù vậy vẫn là một trận lạnh lại một trận nóng.

Giữa lúc đang mơ mơ màng màng, y nghe thấy cửa ký túc xá bị ai đó mở ra, y mở to mắt, liền thấy Thích Dụ đi đến, còn khom lưng sờ sờ trán y.

“Sao cậu không đi học?” Sở Văn Lâm nhìn hắn, thanh âm có chút khàn.

Thích Dụ mặt không đổi sắc nói: “Không sao, thầy giáo sẽ không hỏi.”

Sở Văn Lâm: “……”

Y cũng biết thầy giáo rất tin tưởng Thích Dụ, nhưng bọn họ chắc chắn không biết vị học sinh luôn làm việc nghiêm cẩn này hôm nay lại trốn học!

Thích Dụ thấy ánh mắt của y: “Sao thế?”

“Không có gì không có gì.”

“Cậu ngủ đi, tôi ngồi bên cạnh.” Trên tay Thích Dụ vẫn là cuốn notebook quen thuộc kia, nghỉ một tiết học cũng không ảnh hưởng quá nhiều đối với hắn.

Sở Văn Lâm nhắm mắt lại, bên tai truyền đến thanh âm bút máy thong thả xẹt nhẹ qua trang giấy, nghe thực thoải mái, y chậm rãi say ngủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện