Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 1: Tỉnh ngộ



Thu Kì cầm chiếc lược gỗ được khắc hoa văn tinh xảo đặt ở trên bàn trang điểm, tiện tay nhận lấy gương đồng từ tiểu nha hoàn bên trái Tuệ An, lập tức kiểu tóc phía sau đầu Tuệ An liền hiện ra trong cái gương lớn trên bàn trang điểm, giúp cho Tuệ An thấy rõ ràng.

Tuệ An hơi nghiêng đầu, vừa lòng khi nhìn thấy nữ tử có búi tóc chỉnh tề trong gương, khóe miệng giương lên, khẽ nói: “Cứ như vậy đi, Vương gia không thích nữ tử búi tóc quá cao.”

“Cổ chủ tử trắng nõn thon dài, búi tóc cao để vài sợi rủ xuống nhìn sẽ xinh đẹp hơn, nô tỳ thấy toàn bộ kinh thành này không nữ tử nào hợp với kiểu tóc này hơn chủ tử đâu, nếu Vương gia nhìn thấy nhất định sẽ rất yêu thích.”

Đông Bình nói xong, lấy ra một hộp Đào Mộc nhỏ từ trên bàn trang điểm được bày trí rất nhiều hộp đủ loại màu sắc.

Thu Kì dùng đầu ngón tay men theo trong hộp chọn một hạt giống như đậu tương không lớn không nhỏ có màu sắc đẹp mắt, đánh ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa trên tóc của Tuệ An. Trong phòng lập tức tản ra hương thơm của hoa oải hương. Mà búi tóc của Tuệ An nhất thời cũng trở nên đen thẳm tỏa sáng, vô cùng chỉnh tề.

Tuệ An tỉ mĩ xem xét mỹ nhân trong gương, khuôn mặt này muốn nói diễm lệ có diễm lệ cộng thêm mười phần sinh khí, nhưng lại là vẻ đẹp dịu dàng nhu nhược...... Hết thảy thật đúng là không dính dáng đến nhau. Trong lòng biết rõ đây là Đông Bình cố ý dỗ nàng vui vẻ, nên không ngại mà cười khanh khách, đưa tay nhéo nhẹ má Đông Bình, “Ngay cả ngươi cũng lừa ta, sáng sớm mai kêu Thu Kì làm cho ngươi một kiểu tóc tương tự như vậy để cho ta nhìn một chút, có phải sẽ xuất hiện thêm một mỹ nhân nữa hay không.”

“Chủ tử lại trêu ghẹo nô tỳ!”

“Ngươi cứ ăn không có tiết chế thì sợ rằng khi búi tóc hai bên sẽ bị cái quai hàm phình lên nâng búi tóc đến tận trời”

Hạ Mộng trêu cợt Đông Bình, mắt thấy tay Đông Bình sẽ đánh tới, vòng eo linh động chợt lóe liền tránh ở bên cạnh Tuệ An, che miệng cười khúc khích.

Mọi người nghe vậy đều không nhịn được cười, Đông Bình thấy mọi người cười mình, mặt đỏ bừng, bĩu môi uất ức, nhưng lại tạo thành hai cái má phúng phính trông thật đáng yêu, chọc đám người Tuệ An lại được một trận cười lớn.

“Được rồi được rồi, nha đầu đó lòng dạ hẹp hòi, trêu một hồi sẽ khóc mất, sau đó còn cần chủ tử ta phải đích thân đi dỗ đấy.”

Thấy Đông Bình xấu hổ, Tuệ An và đám nha hoàn không trêu chọc nữa, vừa nói vừa chỉnh lại búi tóc, nhìn Đông Bình mở chiếc hộp ra, nâng mắt nhìn qua một loạt các loại trang sức tinh tế, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên một cây trâm phượng hoàng tuyệt đẹp.

Ngay lập tức Hạ Mộng cầm lấy nó cài lên tóc Tuệ An, trâm được làm từ ngọc bích thượng hạng lắc lư theo chuyển động của nàng lóe ra hào quang chói mắt, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

“Nghe nói trâm cài này là vật do Thổ Phiên mới tiến cống năm nay, tổng cộng có hai cây, khi Hoàng hậu nương nương truyền lệnh ban thưởng liền được Vương gia đưa đến Xuân Hi viện chúng ta. Chủ tử là Vương phi Tần vương phủ, cùng Vương gia bách niên giai lão, tiểu tiện nhân bên Tây viện đó ngày thường lên mặt không xem ai ra gì, kỳ thật vẫn chỉ là một món đồ chơi của Vương gia chúng ta mà thôi, nô tỳ thấy người trong lòng Vương gia xem trọng nhất vẫn là chủ tử ......”

Hạ Mộng mới nói được một nửa thì đã bị Đông bình trừng mắt nhìn, quăng cho nàng ánh mắt cảnh cáo.

Mọi người trong kinh thành đều biết Tần Vương phi lưu luyến si mê Tần vương gia, tính tình lại cực kỳ không tốt. Nghe nói khi Tần vương nạp thiếp, nhưng chỉ giống như thu một người thông phòng, vậy mà Tần Vương phi lại ầm ĩ liên tục hết mấy ngày. Hơn thế nữa, Tuệ An cũng sẽ không vui khi có người nhắc tới nữ nhân khác của Tần vương Lí Vân Sưởng, dường như không đề cập tới thì có thể trốn tránh một số vấn đề.

Thế nhưng Tần vương lại là người thương hương tiếc ngọc, thích người biết chưng diện, càng yêu mến nữ nhân điềm đạm mà đáng yêu.

Hạ Mộng hầu hạ ở bên cạnh Tuệ An tất nhiên là biết rõ Tuệ An đau khổ và bất đắc dĩ ra sao, nàng tự biết mình nói lỡ lời, nên lén nhìn về phía Tuệ An, thấy Tuệ An ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trong gương, khóe môi giương lên ý cười chua sót.

Sắc mặt Hạ Mộng bỗng chốc trắng bệch, ánh mắt có chút phiếm hồng, giữa lúc không biết phải làm sao đã thấy Tuệ An đột nhiên đứng lên cười sáng lạn, trong nháy mắt dường như vẻ mặt vừa mới đau khổ ấy của nàng chỉ là ảo giác.

“Được rồi, mau lấy áo choàng trắng Ngọc Lan đến đây, nhị cô nương chắc là đã tới gần cổng trong, chúng ta nhanh đi đón nàng, đã hai tháng rồi ta chưa được gặp nhị muội.”

Thu Kì giúp Tuệ An phủ thêm áo choàng, nàng rời ghế ngồi đứng dậy nhẹ nhàng xoay một vòng, lộ ra nụ cười rực rỡ, nâng bước đi ra ngoài, một mặt không quên quay đầu dặn dò Xuân Nguyên

“Ngươi ở lại trong viện, căn dặn nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu, hôm nay sợ là Vương gia đã uống rất nhiều rượu trong cung, không được trì hoãn mang đến sân của Vương gia. Còn có Vương gia thích nhất là uống canh cánh gà non, canh lửa cẩn thận đừng để nhừ quá.”

Thấy Xuân Nguyên gật đầu trả lời, Tuệ An mới từ từ đi ra khỏi phòng. Phía sau ba nha hoàn trao đổi ánh mắt với nhau, lúc này mới chen chúc thay đổi tranh phục đi cùng với Tuệ An.

Đợi tiếng bước chân của mọi người đi xa, Xuân Nguyên bắt đầu thở dài, thầm nghĩ số Vương phi thật khổ, mỗi ngày đều dặn dò nhà bếp làm tốt những món ăn mà Vương gia thích, mỗi khi nghe được Vương gia ra bên ngoài xã giao, chẳng những không chán ghét mà còn tự mình xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho Vương gia, có trời mới biết Vương gia đã nửa năm không có đến căn phòng này.

Tuệ An mới ra khỏi Xuân Hi viện, thì đã gặp nhũ mẫu của Tôn phủ nhị cô nương Đỗ ma ma đang vội vàng chạy tới, thấy Tuệ An Đỗ ma ma dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, chưa làm cho người ta nhìn ra được điều gì thì đã cung kính cười.

“Nhũ mẫu, Vương phi chúng ta đang muốn đi đón nhị cô nương đây, nhị tiểu như chắc là đã vào cổng trong rồi phải không?”

“Đại cô nương đừng vội, nhị cô nương chúng tôi chờ không nổi liến muốn gặp đại cô nương nên đã vội vàng vào phủ vừa lúc gặp Vương gia trở về, Vương gia đã mời nhị cô nương đi Phong Hà viện ngắm hoa rồi, sợ là đang ở đình nghỉ mát, Vương gia phân phó nô tỳ đến thỉnh đại cô nương đến đó.”

Lời nhũ mẫu vừa dứt, đám người Tuệ An nhất thời sửng sốt.

Tần vương không thích Vương phi đây là chuyện cả kinh thành đều biết, Tuệ An vừa vào vương phủ liền bị biến thành khí phi (vợ bị bỏ), Tần vương thành hôn đã hai tháng nhưng vẫn chưa viên phòng với Tuệ An, ở trong phủ này cũng không tính là chuyện bí mật gì.

Thành hôn đã hơn nửa năm nhưng số lần Tuệ An gặp mặt Tần vương đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay Vương gia lại ban cho Tuệ An một chút mặt mũi, mời muội muội nhà mẹ đẻ của Thẩm Tuệ An ngắm hoa, đây chính là chuyện có một không hai, quả thực làm cho người ta nghĩ rằng mình đã nghe lầm.

Ba nha đều hoàn toàn sửng sốt cười lộ ra sự vui sướng, Tuệ An lại lo lắng lôi kéo vạt áo, hốc mắt ửng đỏ nhìn về phía Hạ Mộng.

“Các ngươi mau giúp ta nhìn xem, tóc ta có phải đã rối rồi không? Còn có cái váy hồng này rất đẹp phải không? Ta không cần......”

“Chủ tử như thế này đã rất tốt rồi, Vương gia thấy nhất định rất yêu thích.”

“Chúng ta đi nhanh thôi, trời nóng như vậy, đừng để cho Vương gia và nhị muội đợi lâu. Hạ Mộng và Đông Bình đi chuẩn bị ít hoa quả ướp lạnh, còn có Vương gia thích nhất là trà hoa mai lạnh, với lại làm thêm chút điểm tâm mà nhị cô nương thích ăn đưa đến đó. Đúng rồi, hôm qua chúng ta không phải đã hái được một chút măng mùa hè ở trong viện sao, đem phối chúng với hạnh nhân và rau trộn, chắc Vương gia sẽ rất thích.”

Tuệ An phân phó xong một lần nữa mới cất bước, vội vã đi về phía đình nghỉ mát.

Tần vương phủ có một cái đình gọi là Hà đình, xây dựng ở giữa hồ Bích Thủy, là một gian tiểu lầu các bằng gỗ, mùa hè ở trong đình hóng mát thuận tiện ngắm hoa sen thì không còn gì bằng.

Tuệ An đi tới cây cầu, thì gặp màng lụa mỏng đang khẽ lay động, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người bên trong lắc lư. Nghĩ rằng ngay lập tức có thể nhìn thấy phu quân, tâm Tuệ An căng thẳng nhảy dựng lên, nàng đã không nhìn thấy hắn nhiều tháng rồi.

Lần trước thấy hắn là ở hoa viên, nàng bởi vì một vũ nữ mà ghen tuông lồng lộn, kết quả khiến cho hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi, hôm nay hắn biểu hiện như vậy, có lẽ đã nguôi giận?

Trong lòng thấp thởm, Tuệ An nâng váy bước lên cầu, đã thấy một nữ tử yểu điệu mặc quần áo bằng vải gấm màu xanh nghênh đón tại đây, đúng là nha hoàn bên người Tôn phủ nhị cô nương Hỉ Mai.

Hỉ Mai ngăn cản đám người Tuệ An, cười nói: “Vương phi, cô nương chúng ta sai ta tới đón ngài, nói là hôm nay khó có được Vương gia mời ở lại, thuận tiện một nhà 3 người trò chuyện thưởng hoa với nhau, cho nên sẽ không cho bọn nha đầu đi theo, ngài xem có phải nên mời Thu Kì tỷ tỷ và mấy vị tỷ tỷ chờ ở đây một chút được không?”

Tuệ An sửng sốt, không biết vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chắc có lẽ tại mình nghĩ nhiều. Hơn nữa, chỉ một lát nữa thôi mình sẽ được nhìn thấy phu quân yêu dấu và muội muội thân yêu, loại vui sướng và khoái hoạt này lập tức làm giảm bớt bất an trong lòng nàng.

Nàng quay đầu khoát tay về phía đám người Thu Kì, dặn dò: “Các ngươi chờ ở đây, không cần đi theo hầu hạ.”

Dứt lời Tuệ An nhận lấy ô trong tay Thu Kì che trên đỉnh đầu, ngăn chặn ánh nắng chói gắt bước nhanh hướng về phía Hà đình.

Khi đến gần Hà đình, trong đó truyền ra tiếng “Phanh” , giống như cái gì đó bị đánh ngã, đồng thời còn có một âm thanh rên rỉ kỳ lạ truyền đến.

Không biết vì sao Tuệ An chợt dừng cước bộ, tâm đang an bình bỗng chốc nhảy dựng lên, trong lòng dâng lên một tia bất an, làm cho nàng bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn, giống như phía trước có chuyện gì đó đáng sợ đang chờ mình, khiến nàng không còn dũng khí tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi thanh âm kia vang lên một lần nữa thì trong đình liền khôi phục yên tĩnh, bên tai chỉ còn dư lại tiếng ầm ĩ huyên náo. Tuệ An đột nhiên lắc đầu, cười tự giễu, một lần nữa nở nụ cười đi vào trong đình.

Ước chừng còn khoảng mười bước, thì hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài từ trong đình tản ra, quanh quẩn chóp mũi nàng. Tuệ An dừng lại, chưa kịp làm rõ tâm trạng đang hỗn loạn, thì đã nghe được một tiếng cười yêu kiều pha lẫn tiếng thở gấp ái muội trôi nổi theo tấm màng che đang lay động phía trong đình.

Nháy mắt sắc mặt Tuệ An trắng bệch, mở to hai mắt nhìn về phía tấm màng bị gió thổi, thấy bên trong hé ra một cảnh tượng, trên nhuyễn tháp, một đôi nam nữ trần truồng đang dây dưa cùng một chỗ vận động kịch liệt.

Mặt nàng kia ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ giống như muốn nhỏ ra nước, hai chân tuyết trắng gắt gao quấn lấy lưng nam nhân, theo động tác nam nhân ưỡn thắt lưng uyển chuyển lên trên nghênh hợp, mười ngón tay sơn đỏ chặt chẽ bám lấy khuôn mặt nam nhân, khiêu khích đón nhận hai tròng mắt hoảng sợ của Tuệ An, mím môi cười, cúi đầu hôn xuống thật sâu.

Nam nhân kia đưa lưng về phía Tuệ An, không chút để ý việc ở ngoài đình, khó kiềm chế thét lớn một tiếng, mồ hôi ướt đẫm quần áo, dường như không kiên nhẫn khi nữ tử nọ cọ xát mình, gầm nhẹ một tiếng, một phen kéo lấy búi tóc nữ tử đem đầu nàng đẩy ra, lập tức ngẩng đầu lên, cắn lấy bầu ngực phải đẫy đà tuyết trắng của nàng ta, nữ tử nhịn không được khoa trương hét ầm lên, không cam lòng yếu thế đem hai chân gác trên vai nam nhân, “Xì xì” âm thanh đánh sâu vào lập tức truyền ra rõ ràng,** làm cho người ta nóng mặt.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt nàng kia đều liếc về phía Tuệ An đang đứng ngoài đình, khóe môi giương lên nụ cười châm chọc.

Tuệ An chỉ cảm thấy như đang ở trong ác mộng, vô tri vô giác đón nhận ánh mắt châm chọc của nữ tử kia. Đó là muội muội của nàng, là người mà nàng mới vừa rồi còn chờ mong nhìn thấy, là người từng vô số lần lôi kéo tay nàng nói “Tỷ, muội rất thích tỷ” Nhị cô nương Tôn phủ, Tôn Tâm Từ.

Mà nam nhân đưa lưng về phía nàng, đang chân chính ôm muội muội của mình dùng sức phát tiết ** , đó là người mà nàng lưu luyến si mê, là phu quân nàng phó thác cuộc đời này, là phu quân nàng hao tâm tổn chí để được gả, Tần vương Lí Vân Sưởng!

Tuệ An chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong đầu trống rỗng, thân thể lung lay sắp ngã miễn cưỡng vịn thành cầu mới đứng lại được, ô trong tay bất tri bất giác đã rời khỏi tay nàng, ánh sáng trắng trên đỉnh đầu giống như mở to mắt châm chọc sự ngu xuẩn của nàng.

Thanh âm của chiếc ô rơi xuống đất làm thức tỉnh động tác của nam nhân đang hì hục chiến đấu kia, Lí Vân Sưởng chợt quay đầu lại, gương mặt tuấn mỹ nhất thời lộ rõ dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện