Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 46



Diệp Tư bị Hứa Phong lôi kéo tay chạy ra một đoạn cách bờ sông khá xa, tay Diệp Tư bị Hứa Phong nắm thật chặt, hơi hơi giãy giụa một cái nhưng không thoát ra được, chỉ có thể trợn mắt lườm Hứa Phong, không tiếp tục giãy giụa nữa. Ánh mắt nhìn về hướng trong hồ sâu.

Tất cả mọi người đều ngừng thở chờ đợi Hắc Xà thò đầu ra, chờ một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy Hăc Xà ngoi lên, Hứa Phong không khỏi cau mày nhìn Diệp Tư nói: “Ngươi khẳng định nó ở chỗ này?”

Diệp Tư suy nghĩ, gật đầu nói: “Ta đã phải người canh trừng ở chỗ này, không có phát hiện dấu chân nó rời đi, lấy thân hình to lớn của Hắc Xà, nếu rời đi mà nói, khẳng định sẽ có dị trạng! Hơn nữa nó đang bị trọng thương, sẽ không chạy loạn khắp nơi.”

Hứa Phong vỗ vỗ cái trán, thầm nghĩ nếu nó còn ở nơi này, như thế nào có thể chống đỡ được thần khí vôi sống của hắn? Điều này đối với thần khí của hắn là một loại coi thường!

Ngay khi Hứa Phong bất đắc dĩ chuẩn bị nghĩ một biện pháp khác, vốn ở trong hồ bắt đầu có cuồn cuộn bọt khí toát ra, đều này làm cho Hứa Phong mừng rỡ, phân phó nói với một đám gia đinh: “Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!”

Một đám gia đinh vốn đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nhưng khi thấy trong hồ ruốt cục cũng có phản ứng, cả đám hưng phấn không thôi, đem cung tên trong tay kéo thành hình trăng tròn, ngắm chuẩn vào phương hướng trong hồ.

Lúc này Diệp Tư giãy dụa thoát khỏi tay Hứa Phong, lấy ra cung tên đã sớm chuẩn bị, kéo chặt cung tên hướng về phía trong hồ.

Diệp Tư kéo căng cung tên, cả người kéo căng, thắt lưng lại càng bó chặt, bộ ngực nhìn lại càng cao vút, gần như Hứa Phong có thể nhìn xuyên thấu qua mảnh vải chứng kiến sự đẫy đà cùng trắng mịn co dãn của Diệp Tư.

“Ngươi sẽ bắn tên?!” Hứa Phong kinh dị nhìn Diệp Tư hỏi một câu.

Diệp Tư nhoẻn miệng cười với Hứa Phong, có một chút ý trêu chọc khinh bỉ nói: “Chúng ta có muốn tỷ thí một phen hay không?”

“Tỷ thí thì tỷ thí!” Hứa Phong cảm thấy không thể để nữ nhân xem thường được, tuy rằng hắn chưa thử bắn tên qua lần nào, bắn tên không phải là kéo căng rồi bắn đi sao, hẳn là không làm khó được một thiên tài như hắn.

Tiện tay Hứa Phong lấy một bộ cung tên dự bị, dùng sức đem cung tên kéo căng dây cung, nhắm trúng vào phương hướng trong hồ, có điều cánh tay có chút run động nhỏ.

Diệp Tư thấy Hứa Phong cố lấy hết khí kình kéo căng cung tên bộ dáng có chút buồn cười, không hỏi hiện lên trên mặt ý cười kiều mỵ, cố gắng không để cho mình bật cười.

Hứa Phong thấy biểu tình của Diệp Tư, sắc mặt khó có được đỏ lên. Thầm nghĩ cái cung tên rắm chó sao lại run rẩy thế này?

“Việc này, bề ngoài cũng không trọng yếu lắm, điều quan trọng là tỷ lệ trí mạng của ta rất cao. Ngoại hiệu trước kia của ta gọi là bách phát bách trúng tiểu lang quân.” Hứa Phong rất chân thành nói với Diệp Tư.

Lưu quang trong mắt Diệp tư tràn ngập các loại màu sắc ý cười đầy mặt nhìn Hứa Phong, nàng cho rằng thời điểm Hứa Phong cãi bướng mới giống một hài tử.

"Xuy xuy..."

Trong hồ sâu phát ra từng tiếng động, rõ ràng Hắc Xà đã không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ của vôi, bắt đầu chuyển động.

Ngay khi mọi người đang chăm chú nhìn, một con đại xà màu đen rốt cục từ trong hồ sâu chui ra, trôi nổi ở bên trên hồ sâu, dường như giống một cái hàng dài, có chiều dài 2-3m, làm cho người ta cực kỳ rung động.

“Bắn!” Diệp Tư thấy một màn này, hô lớn đối với mọi người.

Cả đám gia đinh đã sớm chuẩn bị, vừa thấy Cự Xà xuất hiện, cùng với Diệp Tư đồng thời bắn tên, mũi tên thoát khỏi dây cũng như lợi kiếm mang theo từng tiếng xé gió, lao nhanh về hướng Cự Xà.

Mà làm cho Hứa Phong kinh ngạc đó là, dẫn đầu lại là mũi tên của Diệp Tư, một mũi tên bắn ra thật xa lại lấy xuống một mũi tên khác, lao nhanh mà ra mang theo tiếng xé gió.

Một mũi tên này cực kỳ kinh diễm, trong chớp mắt liền đuổi tới trước mặt Hắc Xà, một mũi tên xuất hiện ở trên người Hắc Xà.

"Xuy..."

Hắc Xà bộc phát ra một tiếng kêu gào thật lớn, bởi vì cơn đau mà thân hình mạnh mẽ quay cuồng.

“ Diệp tiểu thư uy vũ!” Cả đám gia đinh thấy một màn này, hưng phấn hô lớn, đồng thời những mũi tên của bọn họ cũng đuổi tới bốn phía của Hắc Xà, vọt tới hướng về Hắc Xà.

Rất hiển nhiên, so với lực đạo cùng tốc độ của Diệp Tư, mũi tên của những gia đinh này còn kém rất nhiều, mặc dù có không ít mũi tên xuất hiện trên thần Hắc Xà, nhưng mà phần nhiều là thất bại.

Hứa Phong thấy Hắc Xà bị trúng không ít mũi tên nhọn, hưng phấn hô lớn: “Xem ta đây!”

Hứa Phong kéo căng dây cung, thầm nghĩ hiện tại đã đến thời điểm ta khoe khoang rồi, xem một mũi tên của ta phá tan con mắt nó!

Một câu này của Hứa Phong, khiến cho ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú hắn, cả đám ngừng thở nhìn vào Hứa Phong, cùng đợi một mũi tên kinh diễm của Hứa Phong.

“Một mũi tên này, ta muốn con mắt của ngươi!” Hứa Phong hét lớn một tiếng, một mũi tên từ trong tay hắn bay ra.

Mọi người đều nhìn chằm chằm một mũi tên này của Hứa Phong, đang đợi mũi tên của Hứa Phong bắn tới con mắt Hắc Xà.

“Phốc đông!” Ngay khi mọi người mở to con mắt, một mũi tên này của Hứa Phong nhìn thì như hùng hổ, nhưng vừa mới chạy đến nửa đường, liền rơi vào trong hồ nước, bốc lên mấy cái bọt khí.

Sau khi Diệp Tư sửng sốt, lập tức ôm bụng cười lắc lẻ, tiếng động khanh khách không ngừng, những gia đinh khác cũng đồng dạng phá lên cười.

“Đây là bách phát bách trúng tiểu lang quân?” Diệp Tư ôm bụng, lại càng làm nổi bật ra đường cong lồi lõm cùng vẻ phong tình vạn chủng của nàng.

Sắc mặt Hứa Phong nóng lên, nhìn thấy nước hồ vẫn còn đang nổi bọt, hắn cảm giác không còn mặt mũi để nhìn người. Khốn kiếp thật, làm sao có thể như thế được? Không phải là bắn tên sao? Sẽ không có lý nào như thế a!

“Cái này! Lần này tuyệt đối chỉ là một hiểu lầm nhỏ!” Hứa Phong nhìn Diệp Tư cực kỳ chăm chú giải thích nói, “Ta thật sự chính là bách phát bách trúng tiểu lang quân a.”

“Ân! Tỷ hiểu, đây là hiểu lầm!” Diệp Tư thấy Hứa Phong ngang ngạnh cãi lại, càng cười lớn hơn.

Sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt Hứa Phong nhìn về hướng Hắc Xà, tranh thủ nói sang chuyện khác: “Mọi người tiếp tục đi, đừng để cho nó chạy mất.”

Cả đảm hồi phục lại tinh thần từ trong tiếng cười lớn, ánh mắt nhìn về phía đầu Hắc Xà này, một loạt mũi tên lại được bắn ra.

"Xuy..."

Một tiếng kêu gào, cơn đau quay cuồng làm từng đạo Hắc Lôi từ thân thể Hắc Xà bạo phát ra, oanh kích ở trên mũi tên, đem tất cả mũi tên của một đám gia đinh đều ngăn đỡ được

Diệp Tư thấy vậy, lông mày nhíu lại, lại lần nữa kéo căng dây cung, một mũi tên lao ra ngoài. Mang theo tiếng xé gió, một mũi tên thế đến như che tre xuất hiện ở trên thân Hắc Xà. Điều này lại làm cho Hắc Xà quay cuồng càng mãnh liệt.

Hứa Phong thấy vậy hưng phấn không thôi, vừa định kéo dây cung chuẩn bị học tư thế của Diệp Tư, nghĩ ngợi một chút lại buông xuống.

Diệp Tư thấy nhìn thấy được khanh khách cười nói: “Không thử sao?”

Hứa Phong lắc đầu, khoanh tay đứng nói: “Cường giả không thể đơn giản ra tay, không thì làm giảm giá trị con người rồi!”

“Phì!” Diệp Tư khẽ gắt Hứa Phong một cái, mặc kệ Hứa Phong tự tìm cho mình một bậc thang, một mũi tên lại lần nữa kéo căng, bắn đi ra ngoài!

"Oanh..."

Hắc Xà rõ ràng sợ hãi mũi tên của Diệp Tư, một đạo lôi điện từ trong cơ thể Hắc Xà bắn ra, đánh vào mũi tên của Diệp Tư, mũi tên bị lệch đi, rơi vào trong hồ nước.

Liên xạ nhiều mũi tên như vậy lên Hắc Xà, cũng hoàn toàn chọc giận nó, kêu gào lên một tiếng, Hắc Lôi từ trong cơ thế theo bốn phương tám hướng lao nhanh ra, bắn về phía cả đám gia đinh trên bờ.

Hứa Phong thấy vậy, trong lòng thất kinh, hô lớn với cả đám gia đinh: “Mau lùi lại!”

Kỳ thật những việc này bọn gia đinh không cần Hứa Phong nhắc nhở, thấy Cự Xà oanh kích ra Hắc Lôi, đã sớm điên cuồng chạy trốn ra xa, một màn này làm cho Hứa Phong kinh ngạc, nghĩ thầm bọn này sinh ở thời kỳ kháng Nhật, nếu làm Hán gian thì vô cùng tốt.

Hứa Phong cũng mạnh mẽ lôi kéo Diệp Tư rút lui về sau, lôi điện oanh kích vào chỗ hắn vừa đứng, đánh ra một ít đá vụn.

Hắc Lôi của Hắc Xà tuy rằng cường hãn, nhưng cũng không thể thuấn di, ngay khi mọi người lui về phía sau, Hắc Lôi công kích không trúng một tên gia đinh nào. Chỉ có điều, cũng bởi vì nguyên nhân khoảng cách, mũi tên của cả đám gia đinh bắn ra, có thể bắn đến thân thể Hắc Xà cũng không có bao nhiêu.

Rất hiển nhiên, Hắc Xà công kích không trúng bất kỳ một tên gia đinh nào, sau khi cuồng bạo oanh kích ra từng đợi Hắc Lôi, rốt cục dừng lại.

Chẳng qua nó dừng lại cũng không làm cho Hứa Phong cao hứng, trái lại sợ hãi hô lên: “Không tốt! Nó muốn chạy trốn!”

Thân thể Hắc Xà không có chìm vào trong nước, đầu rắn hướng về phía thượng du bơi đi.

“Không thể để cho nó chạy.” Diệp Tư cũng có chút sốt ruột, nếu để cho nó chạy thoát, lần sau muốn bắt nó lại càng khó khăn hơn.

Hứa Phong rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, cho nên gần như hắn không cần thời gian để phản ứng, liền chạy tới phương hướng Hắc Xà chuẩn bị chạy trốn.

“Hứa Phong! Quay lại!” Diệp Tư thấy Hứa Phong nhằm phía Hắc Xà chạy thẳng đến, nhịn không được kinh hoàng hô lên, trong đó một đám gia đinh của Tiêu gia, cũng đồng dạng lo lắn không thôi, lôi điện của Hắc Xà cũng không phải chuyện đùa.

Sự tình đúng như mọi người đã đoán trước, Hứa Phong chạy băng băng hướng về phía Hắc Xà, cũng dẫn đến sự chú ý của Hắc Xà, Hắc Xà đã sớm cuồng bạo hiển nhiên phóng từng đạo Hắc Lôi hướng về phía Hứa Phong mà oanh kích.

Chẳng qua làm cho toàn bộ gia đinh ở hiện trường mở to mắt chính là, từng đạo Hắc Lôi này oanh kích ở trên người Hứa Phong cũng không có khiến cho hắn dừng bước, mà ngược lại tiếp tục hướng về phía Hắc Xà mà truy kích. Từng đạo lôi điện đánh lên trên người Hứa Phong, đánh cho trên người hắn lôi quang chớp động, thế nhưng loại lôi quang chớp động này giống như không tạo thành thương tổn gì cho Hứa Phong, bước chân của Hứa Phong không chậm lại chút nào truy đuổi theo Hắc Xà.

Ở trong mắt những tên gia đinh, nháy mắt thấy được một màn ngạc nhiên, một thiếu niên ở trong lôi điện đan xen bước đi, mà lôi điện này nhiều giống như mưa, cũng không thể tạo thành cho hắn thương tổn cái gì, ngược lại Hứa Phong bị đạo đạo màu đen lôi điện quấn quanh, làm cho người ta có một loại rung động.

“Ở trong lôi điện chạy băng băng? Có cần ngưu bức như vậy hay không?!” Cả đám gia đinh dại ra, Hứa Phong lúc này chạy băng băng trong đó giống như một Lôi Thần hàng lâm, có uy nghiêm làm cho bọn họ rung động.

Diệp Tư nhìn Hứa Phong bởi vì lôi điện mà bôi một tầng vòng sáng, mặc dù nàng biết Hứa Phong có thể cắn nuốt Hắc Lôi, giờ phút này nhìn thấy một màn trước mặt tâm thần nhịn không được chấn động, lúc này Hứa Phong lại có khí chất chấn nhiếp nhân tâm.

Cho dù là ai chứng kiến một người coi thường lôi điện, cũng sẽ như thế a!

Ở thời điểm mọi người cảm thấy thế giới này điên rồi, Hứa Phong chạy một mạch như điên, cuối cùng ở một chỗ chặn lại ở trước mặt Hắc Xà.

Tuy rằng Hắc Xà nghi hoặc tại sao Hắc Lôi của nó không có tạo thành thương tổn gì cho Hứa Phong, chẳng qua nhìn thấy người này đứng ở trên cầu độc mộc vọng tưởng muốn chặn đường nó, liền không chút nghĩ ngợi dùng đuôi quét qua chân cầu độc mộc.

“Hứa Phong! Cẩn thận!” Diệp Tư hoảng sợ hô to.

Mà ngay khi Hắc Xà quét qua, Hứa Phong lập tức thả người nhảy lên, hướng về phía sau lưng Hắc Xà nhào tới. Cùng lúc đó, cái đuôi của Hắc Xà quét qua cầu độc mộc, nháy mắt cây cầu độc mộc bị cắt thành hai đoạn, rơi vào trong nước, dấy lên một đạo sóng nước, sóng nước bốc lên đập vào vào người Hứa Phong, nháy mắt Hứa Phong ướt đẫm. Mà Hứa Phong nhân cơ hôi này, cũng nhào tới phí sau lưng Hắc Xà, gắt gao tóm lấy một mũi tên vừa mới bắn tới trên thân rắn, ổn định thân ảnh.

“Hứa Phong!” Diệp Tư hoảng hốt, thật không ngờ Hứa Phong lại lớn mật như thế, lại có thể nhào lên trên người Hắc Xà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện