Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 46



Triệu Tam Tam như con trâu điên, tay xách Triệu Kỳ chạy như bay, một đường truy đuổi Mẫu Tử Hàn Y Nhi. Hàn Y Nhi ôm chặt lấy Triệu Linh Tiêu không ngừng thúc ngựa chạy đi, ti mã phi nước đại kéo lê một đường dài bụi bặm. Tuy ti mã thể lực rất tốt, tốc độ cũng nhanh, nhưng so với tốc độ của Triệu Tam Tam thì kém hơn một chút, nên dần bị hắn đuổi kịp. Hạ Nhật Tiễn trong tay Triệu Tam Tam rít gió bay vèo vèo, mũi tên lữa như lưỡi hái tử thần xé rách hư không đuổi theo mẫu tử Triệu Linh Tiêu.

Phập...

Ti mã chớp mắt đã bị xuyên chết, nó thê lương hí lên một tiếng rồi ngã lộn nhào, mẫu tử Triệu Linh Tiêu cũng bị hất văng, bay xa mấy thước. Hàn Y Nhi nhờ vào phản ứng nhanh nhạy, lộn người tiếp đất, trong tích tắc đã bốc lấy Triệu Linh Tiêu chạy như bay.

•Ha ha ha... Các ngươi chạy không thoát đâu, hôm nay ta sẽ cho Triệu Tinh Thành nếm cảm giác mất thê nhi...

Triệu Tam Tam phía sau cười lớn, vận lực đánh ra một chưởng, thế vân như bài sơn đảo hải, uy lực kinh hồn khiếp vía. Hàn Y Nhi chỉ cảm thấy đất dưới chân náo loạn, bùm một cái nổ tung, nàng và nhi tử bị đánh văng sang hai bên, Triệu Linh Tiêu ngất xỉu ngã sóng soài, nằm dài dưới đất. Triệu Tam Tam như cơn gió lướt tới thò tay nắm cổ hắn lên như xách một con chó nhỏ. Triệu Tam Tam giơ Triệu Linh Tiêu lên mỉm cười đắc ý, định buông lời trào phúng Hàn Y Nhi thì bỗng chốc nét mặt đông cứng lại, bởi vì người mà hắn đang nắm không phải là Triệu Linh Tiêu mà chính là nhi tử của hắn, Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nét mặt tiều tụy, má sưng húp, ngó mắt nhìn Triệu Tam Tam thều thào nói.

•Phụ thân, cẩn thận..

Lòng Triệu Tam Tam hốt hoảng, hắn là nhi tử của hắn, vậy còn tên kia là ai. Triệu Tam Tam liếc nhìn Triệu Kỳ vẫn luôn ở bên hông mình, bắt gặp nụ cười quỷ dị của hắn lòng lập tức chìm xuống. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cơ thể, cúi đầu nhìn xuống đã thấy từ khi nào có một con dao phay trồi ra khỏi ngực hắn. Máu nhẹ tuôn, môi Triệu Tam Tam run run, hộ thân cương khí của hắn hoàn toàn không có tác dụng, cảm giác tử vong gần kề.

Triệu Kỳ giả mỉm cười, tay trái rút dao ra lập tức lùi lại. Triệu Tam Tam ôm ngực lảo đảo, tay phải vẫn bấu chặt nhi tử của mình.

•Ngươi là ai...

Triệu Tam Tam giọng run run, cố gắng ngăn máu tràn ra khóe miệng.

•Tứ thúc, người quên ta rồi sao...

Triệu Kỳ giả nhếch mép đắc ý, cơ mặt khẽ động liền biến đổi, trở lại khuôn mặt của Triệu Linh Tiêu.

•Ngươi, ra là ngươi...

Triệu Tam Tam hơi bất ngờ, sau đó phá lên cười.

•Ha ha ha ha.. Không ngờ, không ngờ, Triệu Tam Tam ta một đời mưu mô tính kế, hôm nay lại mắc bẫy của kẻ khác..

Giọng cười của hắn mang chút thê lương.

•Phụ tử các ngươi mưu đồ ám hại gia đình ta thì phải chuẩn bị tinh thần để bị người ám hại lại, đây là do các người tự chuốc lấy, là quả báo...

Triệu Linh Tiêu ánh mắt sắc bén, giọng nói cương liệt.sự việc sảy ra tất cả đều là hắn bày bố, mục đích là dụ Triệu Tam Tam ra khỏi triệu gia, lợi dụng tính tình nóng nảy của hắn để sắp xếp kế hoạch tiêu diệt trọn ổ vây cánh của hắn. Ở trong Triệu gia không thể giết thân tộc, đó là gia quy, hơn nữa lão tổ tông của Triệu gia vẫn còn sống nhăn răng, lão nhất định sẽ không để chuyện này sảy ra, nên muốn giải quyết tốt nhất là nên ra ngoài, hơn nữa Triệu Linh Tiêu lợi dụng thuật dịch dung bí truyền, lừa được lòng tin của Triệu Tam Tam, vào lúc hắn bất cẩn ra chiêu ám sát, kế hoạch rất chu đáo.

•Tốt... Ba người các ngươi.. Triệu Tam Tam ta thề, chỉ cần ta sống sót sẽ nhất định trở lại báo thù...

Triệu Tam Tam lảo đảo không vững, khóe miệng rốt cuộc tràn máu, một dao của Triệu Linh Tiêu chính là chí tử, cho dù hắn có thần công cái thế cũng khó lòng qua khỏi. Hắn sử dụng chút sức lực còn lại, vận thân pháp như luồng gió biến mất.

•Muốn chạy..

Triệu Linh Tiêu nhảy cẫng lên, hắn sắp xếp mọi việc để rửa sạch rắc rối cho phụ mẫu, làm sao để cho hai mối họa này chạy được, vừa định xuất chiêu thì đột nhiên một cỗ áp lực đè nặng lên vai khiến hắn không thể nhúc nhích.

•Hãy để bọn họ đi...

Một thân ảnh già nua xuất hiện từ hư không, chính là lão tổ tông của Triệu gia, Triệu Hoành Thiên.

•Bái kiến nội tổ phụ...

Hàn Y Nhi không chậm trễ lập tức quỳ xuống thi lễ.

•Tiêu nhi, còn không mau thưa cố tổ..

Nàng nhìn thấy Triệu Linh Tiêu như khúc gỗ ngây ra thì kêu lên.

•Tiêu nhi bái kiến cố tổ..

Triệu Linh Tiêu ôm một bụng tức nhưng vẫn biết lấy lễ nghĩa làm đầu vội vàng cung kính.

•Ừm...

Triệu Hoành Thiên gật đầu lấy lệ, mắt nhìn theo hướng Triệu Tam Tam chay đi khẽ thở dài sau đó quay đi, nói với mẫu tử Triệu Linh Tiêu.

•Về thôi..

Mẫu tử Triệu Linh Tiêu tự nhiên không dám cãi lời, lập tức ngoan ngoãn đi theo,cùng lão trở lại hướng Triệu gia.

•Ủa..

Triệu Linh Tiêu đột nhiên nhìn thấy một mũi tên cắm dưới đất, bèn bước tới nhổ lên, nhận ra đây là mũi tên đã hạ sát ti mã của hắn, bề ngoài bất phàm, lập tức nhặt được của rơi cất liền vô túi. Đây là thứ tốt, không nên bỏ qua.

...

Ba người một lúc sau đi đến chỗ Triệu Tinh Thành, bọn họ vẫn còn đang hỗn chiến rất dữ dội, Triệu Tinh Thành phát động Nhật Quang Nỏ phun tên như mưa, một mình đối kháng mười mấy người, tuy tiêu hao rất lớn nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Quang tiễn của Triệu Tinh Thành thúc giục ra không phải tầm thường, hộ thân cương khí của luyện linh sơ giai nếu không cẩn thận cũng bị xuyên thành nhím, đám người Triệu gia đấu với hắn nữa canh giờ vẫn không thể công phá, chỉ có thể phòng thủ, ai nấy ôm một bụng tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện