Ngự Hoàng

Chương 262: Phiên ngoại 7 – Sau khi say rượu



"Quốc quân, người cũng say rồi?" Hoài Viễn bị đè ở bên dưới không có vùng vẫy, mà là bình tĩnh nhìn Thiết Lặc.

"Không có say, có điều bản quân cố ý chuốc say hắn, như vậy thì chúng ta có cơ hội cùng một chỗ rồi." Tay chân Hoài Viễn đều bị gã đè lại, gã còn cố ý đẩy y lên trên đệm mềm, như vậy phía sau lưng sẽ phải chịu lực, Hoài Viễn có vết thương, muốn tránh thoát gã tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, "Ngươi có cảm nhận được khổ tâm nhọc lòng của bản quân hay không chứ?"

"Hoài Viễn lại cảm thấy, nếu quốc quân có chuyện, không bằng lén lút tìm đến Hoài Viễn, như vậy mới càng bí mật hơn một chút." Cố ý chuốc say Ngôn Vô Trạm, hành động giấu đầu hở đuôi này không giống như là việc Thiết Lặc sẽ làm.

"Nếu bản quân không làm như vậy, có thể gặp được ngươi sao? Ngươi không phải, giờ giờ phút phút đều ở bên cạnh hắn, cho dù là an nghỉ..."

Lời nói ý vị sâu xa của Thiết Lặc khiến Hoài Viễn nhìn ra đầu mối, y không thể không khâm phục sức quan sát của Thiết Lặc, bọn họ che che dấu dấu lâu như vậy, lại trong mấy ngày ngắn ngủi bị Thiết Lặc nhìn thấu.

Đây không phải thăm dò, bằng không Thiết Lặc sẽ không cố ý chuốc say Ngôn Vô Trạm, gã kiêng kỵ thân phận của hắn, cho nên mới tới tìm chính mình sao?

Hoài Viễn có thể thề thốt phủ nhận, thế nhưng Thiết Lặc sẽ không yên lành cho qua, gã nhất định vẫn có thể có hành động, đến lúc đó, rối loạn gây ra mới khó thu dọn.

Chuyện như vậy ở hoàng tộc đã nhìn quen lắm rồi, chuyện hoàng thượng lâm hạnh cấm vệ cũng không phải hôm nay mới có, cần phải Thiết Lặc khua chiêng gióng trống như vậy?

Vì vậy, mục đích của Thiết Lặc tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tò mò quan hệ của bọn họ như vậy.

Có điều, Thiết Lặc lựa chọn cách thức trực tiếp như vậy, đối với y mà nói cũng không phải không là một chuyện tốt.

"Nếu quốc quân đã biết, còn đùa kiểu này, có phải là không hợp lễ nghi hay không?"

Hoài Viễn thoải mái thừa nhận, thái độ của y trái lại khiến Thiết Lặc kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng gã phải dùng chút thủ đoạn... Uổng công gã còn diễn một màn kịch như vậy. Gã xem nhẹ Hoài Viễn rồi.

Vào một giây gật đầu, cảm nhận về cấm vệ này cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt, Hoài Viễn trước đây nội tâm, bình tĩnh, thế nhưng bây giờ, không hề che giấu, không có che đậy, khí thế của Hoài Viễn, thậm chí không thua Mộc Nhai. Ác liệt, sắc bén, khiến lòng người kiêng kỵ.

Đây hẳn mới là bộ mặt thật sự của Hoài Viễn đi, dưới mặt nạ dịu dàng, người đàn ông giống như mãnh thú. Hay nói là, yêu vật máu lạnh.

"Ngươi và mấy tên nam phi kia là giống nhau đi." Mấy tên nam phi Ngôn Vô Trạm lập ra cũng không phải nhân vật bình thường, Thiết Lặc vẫn cho rằng Ngôn Vô Trạm là lợi dụng gốc gác của bọn họ để ổn định xao động của Nam Triều, thế nhưng sự thực chứng minh, suy đoán của gã trước đó dường như sai rồi, đặc biệt hôm nay ở bãi săn nhìn thấy căng thẳng của Ngôn Vô Trạm đối với Hoài Viễn.

Đây tuyệt đối không phải dáng vẻ nên có đối với một bề tôi được sủng ái, Thiết Lặc nhìn ra, Ngôn Vô Trạm rất quan tâm Hoài Viễn. Cùng ánh mắt Ly Hận Thiên nhìn các con hắn gần như nhau.

Ngôn Vô Trạm giống như gã, không thích đàn ông, hắn đột nhiên lập bốn nam phi, nếu không phải lôi kéo thế lực, chính là thật sự yêu thích.

"Quốc quân lần này đến, chính là vì tìm hiểu chuyện này sao?" Ngôn Vô Trạm đã sớm nói Thiết Lặc lần này tới thăm, động cơ không phải đơn thuần như vậy, dù là nước bạn, thế nhưng dù sao cũng là lãnh thổ hai phe, hắn từng nhắc nhở Hoài Viễn, hiện giờ lại nhìn thấy khôn khéo trong mắt Thiết Lặc, người kia lại một lần nữa dự đoán chính xác.

Thiết Lặc cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Dòng dõi, bối cảnh của bọn họ, chắc hản quốc quân đã tìm hiểu rõ ràng, nếu đã như vậy, Hoài Viễn cũng không vòng vèo. Thẳng thắn mà nói, bọn họ vào cung, nói ra là một chữ tình, bọn họ vì hoàng thượng giành lại giang sơn, cũng nguyện vì hoàng thượng thu lại sắc sảo. Hiện giờ, bọn họ từ bỏ thân phận của mỗi người, mọi thứ trước đây cùng bọn họ không còn quan hệ, bọn họ chỉ có thể yên tâm ở cùng hoàng thượng trong cung, thế nhưng, nếu có kẻ địch đến xâm phạm, bọn họ dù không ở đó, nhưng vẫn có bản lĩnh vì hắn tiếp tục bảo vệ lãnh thổ. Bọn họ là phi tử, chỉ là người bên gối của hoàng thượng, ngoài ra không còn có bất cứ thân phận gì, có điều, nếu người yêu bị uy hiếp, bọn họ chính là lưỡi dao sắc, sẽ không chút khách sáo xuyên thấu bất cứ lồng ngực kẻ nào. Hoài Viễn nói như vậy, quốc quân đã hiểu chưa?"

Bọn họ vào cung, không phải vì Ngôn Vô Trạm phát triển thế lực Nam Triều, Thiết Lặc có thể không cần sống trong yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, lo lắng Nam Triều chiếm đoạt quốc thổ của gã.

Bọn họ từ bỏ thân phận, nhưng không có nghĩa là không còn gì cả, nếu có người có ý đồ xâm lược, bọn họ vẫn có thể đánh đâu thắng đó.

Hoài Viễn không cần nói thật, y chỉ cần khiến Thiết Lặc an tâm, cũng cho gã đầy đủ uy hiếp là đủ rồi. Ít nhất, hiện giờ, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa thể mất đi tình hữu nghị của Bắc Chiêu.

Thế nhưng sau này, Hoài Viễn không dám hứa chắc.

Chờ Nam Triều vững chắc mà lớn mạnh, Hoài Viễn tin tưởng, người kia sẽ kiếm chỉ nước gã, thậm chí có dã tâm thống nhất thiên hạ.

Lời của y, Thiết Lặc không tin hoàn toàn, thế nhưng không phải hoàn toàn không tin, tạm thời không có lý do nghi ngờ mà thôi.

Việc cần tra gã cũng tra gần hết rồi, nghe thấy lời này của Hoài Viễn, Thiết Lặc liền bỏ đi kế hoạch tiếp theo, gã chỉ cần để ý nhiều hơn là được, lại như Hoài Viễn từng nói, tạm thời Ngôn Vô Trạm hẳn là sẽ không có ý định khởi binh.

Thiết Lặc buông Hoài Viễn ra, nhưng y chưa kịp đứng dậy, bên cạnh liền chạy tới một quái vật to lớn...

Ngôn Vô Trạm không biết tỉnh lại lúc nào, hắn ôm Hoài Viễn từ phía sau, như hổ đói nhìn chằm chằm Thiết Lặc, dáng vẻ hung ác này của hắn lại khiến Thiết Lặc ngẩn ra, gã vì sao không phát hiện, người này lại sẽ có vẻ mặt đáng yêu như vậy... Giống như chó hoang giữ đồ ăn vậy, nếu gã còn chạm vào Hoài Viễn một cái, chỉ sợ hắn sẽ muốn cắn người.

Hoàng đế Nam Triều...

"Hoàng thượng, trên lưng ta có vết thương, ngươi nhẹ chút..." Hoài Viễn hít khí, Thiết Lặc không làm gì y, trái lại người đàn ông phía sau kia sắp làm rách vết thương của y rồi, y mất rất nhiều sức lực mới kéo được người như cây mây kia từ trên người xuống, nhưng y chưa kịp đứng lên, Ngôn Vô Trạm lại một lần ôm lấy y, lần này từ là trước mặt.

Thiết Lặc đã thức thời lui về, cũng nhìn chỗ khác tiếp tục uống rượu, phi lễ chớ nhìn, đạo lý này gã vẫn hiểu.

Huống chi, gã cơ bản đối với hậu cung của Ngôn Vô Trạm cũng không có hứng thú.

Ngôn Vô Trạm say rồi, vì vậy rất nhanh quên người "bắt nạt" Hoài Viễn nhà hắn, hắn ngửa đầu nhìn người trong lòng, một lát sau, đột nhiên ở trên người y cọ mấy cái...

"Hoài Viễn, trẫm thích ngươi..."

Lời bộc bạch bất thình lình khiến Hoài Viễn ngây ngẩn cả người, y theo bản năng nhìn về phía Thiết Lặc, chỉ thấy môi ngậm lấy chén rượu của người nọ nhếch lên, y bất đắc dĩ phóng tầm mắt lên người Ngôn Vô Trạm, hiếm có nghe người này thổ lộ một lần, nhưng trường hợp này thật sự không đúng...

"Hoài Viễn đỡ hoàng thượng đi nghỉ ngơi, quốc quân từ từ dùng." Hoài Viễn nói xong, liền cứng rắn kéo người kia từ trên mặt đất lên, y rất muốn kéo hắn, thế nhưng người kia thật sự đã biến thành cây mây, y gỡ thế nào cũng không được, bất đắc dĩ, Hoài Viễn chỉ có thể để hắn tiếp tục treo ở trên người mình.

Tại giây lát đóng cửa, Thiết Lặc còn nghe thấy Ngôn Vô Trạm tuyên bố có chút khí thế...

"Hoài Viễn, trẫm thích ngươi!"

Sau đó gã nghe được Hoài Viễn tức giận nói một tiếng...

"Câm miệng."

Sau đó là âm thanh ư ư, e là Hoài Viễn chặn miệng hắn lại, cũng đúng, nếu tiếp tục náo loạn, toàn bộ người trên thuyền đều biết quan hệ của bọn họ không phải bình thường rồi.

Hoàng đế Nam Triều này so với lần trước gã nhìn thấy thú vị hơn nhiều lắm.

Quả nhiên người động tình rồi thì sẽ khác.

Thiết Lặc vuốt râu đen trên cằm, gã lại có chút động lòng rồi.

Có phải là, cũng nên tìm người vui vẻ sống qua ngày rồi không...

...

Trên thuyền rồng, trong phòng ngủ của hoàng đế.

"Hoài Viễn, trẫm thích ngươi nhất..."

Cả đêm này, Ngôn Vô Trạm chỉ lẩm bẩm mấy câu này, Hoài Viễn vừa giúp hắn cọ sát thân thể vừa gật đầu, dù hắn nói bao nhiêu lần, Hoài Viễn đều sẽ đáp lại, y thích nghe, hắn nói cả đêm hay là cả đời, Hoài Viễn cũng sẽ không thấy chán.

"Chỉ có ngươi đối với trẫm tốt nhất..."

Ngôn Vô Trạm say không ra hình dạng gì, cánh tay vắt ngang trên mắt, lời nói vẫn lặp lại cuối cùng có sự đột phá, Hoài Viễn cười nhìn hắn, rất tùy tiện đáp một câu, "Hoàng thượng nói thử, ta đối với ngươi tốt chỗ nào?"

"Hoài Viễn tốt nhất... Không giống Lạc Cẩn luôn nghĩ mấy chiêu thức kỳ quái, cũng không như Vân Dương luôn bắt nạt trẫm, càng không như hai tên khốn kiếp Bắc Thần và Hoằng Nghị kia..."

Hoài Viễn xưa nay chưa từng nghe người kia nói những lời này, y cảm thấy thú vị, liền lại hỏi, "Hai người bọn họ làm sao?"

Nhắc tới hai người kia, dù đã say rồi, Ngôn Vô Trạm cũng vẫn lòng còn sợ hãi, hắn mở con mắt mê ly ra, uất ức nhìn Hoài Viễn, "Bọn họ hợp lại bắt nạt trẫm..."

Ánh mắt Hoài Viễn hơi hơi híp lại, nguy hiểm phụt ra, động tác trên tay đã dừng lại, y giống như mê hoặc cười với người kia, "Hoàng thượng nói thử, bọn họ làm thế nào?"

Bị nụ cười của Hoài Viễn mê hoặc, người kia không chút nghĩ ngợi mở miệng, "Bọn họ..."

...

Cảm giác say rượu là đầu đau như búa bổ, Ngôn Vô Trạm ngày hôm sau ôm đầu tỉnh lại, hắn khó chịu, choáng váng, buồn nôn, hắn xin thề hắn sẽ không uống say nữa, ai đưa thêm Đào Hoa Nhưỡng cho hắn, hắn sẽ niêm phong Đào Hoa Thôn kia.

Ký ức tối hôm qua, một chút cũng không có, hắn chỉ nhớ Hoài Viễn tới đón hắn, chuyện sau đó, mọi thứ đều không rõ ràng, hắn hỏi Hoài Viễn xảy ra chuyện gì, người nọ chỉ đem thăm dò của Thiết Lặc nói với hắn một lần, sau đó hắn hỏi y bản thân sau khi say rượu làm gì, Hoài Viễn chỉ nói là như đứa trẻ hồ đồ, về phần bày tỏ của hắn cùng với chuyện tiếp sau đó, y không nhắc tới một chữ.

Ngôn Vô Trạm tin tưởng không nghi ngờ, cứ như vậy tiễn Thiết Lặc hài lòng rời đi, hắn mất rất nhiều sức lực trấn an các phi tần ở Noãn Xuân Các, mấy ngày sau, một lần nữa đến phiên hắn cùng Hoài Viễn.

Vẫn là khu nhà nhỏ kia, vẫn là cùng vị trí, chỉ là hôm nay, có một chút không giống với lúc trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện