Ngự Hoàng

Chương 250: Ngoài kế hoạch



Người kia quay đầu lại liếc mắt trừng Hoài Viễn, người nọ lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, thế nhưng hoàng thượng người cứu mạng đi, thật sự quá buồn cười... Lần sau, đánh chết gã cũng không đi theo nữa, sắp chết rồi... Hoài Viễn lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy... Long đĩnh.

Chỉ có Bắc Thần mới có thể nghĩ ra được thôi.

Biểu tình của tất cả mọi người đều không giống nhau, chỉ có Bắc Thần bình tĩnh tự nhiên, y nhìn Ngôn Vô Trạm, vô tội hỏi, "Không phải nói, mọi thứ của hoàng thượng, phía trước đều phải thêm một chữ 'Long' sao, ví dụ như..."

Trước khi Bắc Thần nói ra nội dung càng táo bạo hơn, Ngôn Vô Trạm vội vàng đứng lên, hắn thuận lợi rút ra tờ giấy dưới mông, đợi lúc nhìn thấy nội dung tờ giấy, hắn rõ ràng lấy làm kinh hãi...

Lần này không phải giả vờ nữa. Hắn không ngờ tới, Bắc Thần vẽ ra một bức tranh đẹp, viết ra một nét chữ tốt...

"Vẽ không tệ." Bọn họ cách rất gần, chờ người kia xem xong, cũng đi tới bên cạng Bắc Thần rồi, lúc lại ngẩng đầu, gương mặt tuấn tiếu của Bắc Thần đang phóng to trước mắt, chỉ là biểu tình bên trên vẫn khó ưa như trước, người kia nhướng mày nhìn y, thản nhiên cười, "Thật bất ngờ."

Bắc Thần hừ lạnh, y thầm nói hoàng thượng ngươi có phải cho rằng ta ngay cả chữ cũng không biết viết hay không.

"Ngày khác, vẽ cho trẫm một bức." Lời nói thuận miệng này, lại chẳng khác nào cho Bắc Thần vinh quang tối cao, dù là họa sĩ cung đình cũng không thể tùy tiện vẽ long nhan, giữa tiếng hít không khí của mọi người, người kia thả tờ giấy lại vào trong tay Bắc Thần, đồng thời âm thầm nhéo ngón tay Bắc Thần một cái, hắn ám chỉ y không nên tức giận, trẫm chỉ là đang trêu ngươi... Bởi vì nhớ ngươi, mới muốn trêu chọc. Huống chi Bắc Thần cũng không phải người dễ giận như vậy.

Bắc Thần không có phản ứng, trước khi người kia rút tay lại, y rất nhanh bóp hắn một cái, người kia bị đau ngẩng đầu, phát hiện con ngươi xanh đen của Bắc Thần chăm chú nhìn hắn chằm chằm, sau đó Bắc Thần mở miệng, âm thầm nói mấy chữ: Nếu ta vẽ, sẽ vẻ xuân cung đồ của ngươi.

Người kia ngẩn ra, học theo Bắc Thần cũng âm thầm nói một câu: Tùy tiện.

Ngôn Vô Trạm một lần nữa đứng ngay ngắn, trao đổi giữa hai người, dù là Lạc Cẩn đứng gần nhất cũng không thấy được, nhưng sau khi người kia rời khỏi, tâm tình Bắc Thần rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, mà lúc này, người kia trêu đùa Bắc Thần xong, lại chuyển ánh mắt về phía Hoằng Nghị...

"Ngươi tên gì?"

Hoài Viễn cảm thấy, Ngôn Vô Trạm hôm nay tới là kéo thù hận cho mình, hắn đây có tính là tự tìm đường chết hay không?

Có điều Ngôn Vô Trạm không ngốc như Hoài Viễn nghĩ, hắn so với ai khác đều rõ ràng hậu quả của việc chọc giận Hoằng Nghị, trong mấy người này, chỉ có thể trêu chọc Bắc Thần, những người khác đều là hung thần ác sát, không thể đắc tội...Hắn lần này chỉ là muốn nói với Hoằng Nghị mấy câu là xong rồi, hắn tới chính là để gặp bọn họ.

"Hoằng Nghị." Nhìn thấy người kia, nóng nảy mấy ngày dường như dịu đi không ít, Hoằng Nghị trả lời câu hỏi của hắn, nhưng y thầm nói nếu hắn đùa giỡn chính mình như đùa giỡn Bắc Thần, vậy y sẽ khiến Ngôn Vô Trạm hối hận suốt đời.

Tuy nhiên Ngôn Vô Trạm chỉ gật gật đầu, giống như đang ghi nhớ tên này vào trong đầu, lúc xoay người, hắn dặn dò, "Đi pha trà cho trẫm."

Đây cũng là một trong những nội dung đánh giá phi tử, Ngôn Vô Trạm tin rằng cái này Hoằng Nghị đã sớm học được, dù chưa học, pha trà mà thôi, cũng không làm khó được y.

Hắn để y pha trà là có mục đích... Đợi một lát lúc dâng trà, sờ tay gì đó một chút không phải là không được... Hoặc là để Hoằng Nghị đút hắn một miếng bánh ngọt, sau đó thưởng phần còn dư lại cho y, hắn rất nhớ dáng vẻ tên nhóc này nghiêm nghiêm túc túc nhai đồ ăn... Hoặc là, hắn cũng có thể ở trước mặt mọi người đùa giỡn y một hồi, không làm quá đáng, kéo thắt lưng một cái, sờ mặt một cái và gì gì đó cũng không tệ...

Lúc Hoằng Nghị pha trà, Ngôn Vô Trạm vừa lật xem tranh bọn họ vẽ trước đó, vừa vui vẻ nghĩ chuyện kế tiếp, không bao lâu, Hoằng Nghị trong lúc người kia chờ đợi mơ hồ trở lại rồi.

Ngôn Vô Trạm bắt đầu tự đánh giá, ra tay từ chỗ nào thì tốt hơn đây?

Bắc Thần khiến cung nữ chủ sự chịu kinh sợ không nhỏ, nàng chỉ có thể yên lặng cầu khẩn Hoằng Nghị bên kia chớ để xảy ra vấn đề, nhân lúc hoàng thượng không để ý, nàng còn cố ý phái người đi theo, sợ tên Hoằng Nghị kia có chỗ nào sơ sót.

Có điều Hoằng Nghị không khiến nàng thất vọng, Hoằng Nghị pha trà xong rồi, chuẩn bị bánh rồi, y làm khá tiêu chuẩn.

Cung nữ chủ sự lặng lẽ thở ra, lần này không thành vấn đề rồi.

Thế nhưng trời tính không bằng người tính...

Hoằng Nghị an toàn đi tới trước mặt người kia, y đặt khay gỗ lên bàn, cầm lấy ấm trà, đúng lúc này, tay Hoằng Nghị đột nhiên mềm nhũn, một ấm trà nóng hổi thuận thế liền đổ lên người người kia...

Biến cố này, tất cả mọi người đều bất ngờ, Hoài Viễn đứng ở phía sau không kịp đưa tay, mà Ngôn Vô Trạm lúc đó chỉ lo nhìn Hoằng Nghị, cơ bản không để ý động tác trên tay y, sau một tiếng vang lanh lảnh, hắn chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng đánh vào trước mặt, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, áo bào đã ướt một chút...

Có điều ấm trà không phỏng đến hắn, vào giờ phút mấu chốt, Hoằng Nghị dùng tay áo cản một ít, nước sôi nóng hổi phần lớn đổ lên tay áo hắn, lúc rơi xuống người người kia đã không còn nóng bao nhiêu...

Người kia ngẩn ra, sắc mặt liền lập tức thay đổi, hắn vội vã nắm lấy tay Hoằng Nghị, có điều vừa đụng vào tay áo y, Ngôn Vô Trạm lập tức hít một ngụm khí lạnh, hắn bị phỏng rồi...

Nước nóng đều bị quần áo hút vào, vẫn giữ một độ nóng dán lên cánh tay Hoằng Nghị...

Có thể thấy được Hoằng Nghị lúc này hẳn là đau đớn thế nào.Ngôn Vô Trạm theo bản năng lấy tay kéo ra, có điều Hoài Viễn đã trước hắn một bước, gã đánh xuống một kiếm, tay áo Hoằng Nghị rơi xuống, lộ ra làn da bị nước nóng làm cho đỏ ửng... Hoài Viễn không làm y bị thương, nhưng vết phỏng này cũng không nhẹ.

"Đau không?" Giọng nói không yên hỏi, trên cánh tay sạch sẽ của Hoằng Nghị không bao lâu liền nổi lên bọt nước, người kia đau lòng nhìn, chân mày hoàn toàn nhíu lại với nhau, hắn muốn chạm vào lại không dám chạm vào, không chạm vào được lại lo lắng...

Thấy dán vẻ sắp khóc ra của hắn, Hoằng Nghị dứt khoát rút tay lại, mắt mọi người nhìn chằm chằm, y không thể để người kia thất thố, "Hoàng thượng, không có gì đáng ngại."

Mấy chữ này khiến người kia trong nháy mắt hoàn hồn, đón lấy ánh mắt hờ hững của Hoằng Nghị, mặt Ngôn Vô Trạm từ từ trầm xuống, hơi thở âm lạnh bao trùm mọi thứ, hắn liếc nhìn cánh tay giấu ra sau lưng của Hoằng Nghị, ngược lại lại nắm lấy tay còn lại của y, đợi nhìn thấy bên trên đã nổi lên mấy bọt nước, trong mắt nam nhân đã hiện lên sát ý rồi...

"Truyền thái y, Hoài Viễn, ngươi ở lại trông chừng." Buông tay Hoằng Nghị ra, Ngôn Vô Trạm phất tay áo bỏ đi, âm thanh mọi người cung tiễn nghe mơ hồ như vậy, hắn không dám cũng không chịu được lại nhìn nữa, hắn sợ hắn tiếp tục nhìn nữa sẽ chém hết người cả phòng này.

Có người đã động tay động chân lên ấm trà, Hoằng Nghị không có chuẩn bị, lần này thay vì nói là muốn làm bị thương chính mình, không bằng nói là có người hãm hại Hoằng Nghị.

Thân rồng bị thương, chưa nói chuyện có trị tội hay không, Hoằng Nghị nhất định là không có tư cách đứng ở chỗ này nữa.

Đấu đá lẫn nhau trong cung, Ngôn Vô Trạm biết tất cả, hắn cũng biết rõ lần tuyển phi này không phải chuyện đơn giản, bọn họ phải đối mặt vô số trắc trở, có điều với bản lĩnh của bọn họ, Ngôn Vô Trạm tin tưởng bọn họ sẽ an toàn bộ qua ải, thế nhưng lại có người ra tay trước mặt hắn...

Muốn trị tội, lại không có lý do gì, ấm trà rơi nát bấy, một chút chứng cứ cũng không có. Tra được đến cùng, Hoằng Nghị cũng sẽ bại lộ ra trước, liên quan vô cùng rộng...

Thua thiệt này, Hoằng Nghị chịu, Ngôn Vô Trạm cũng phải chịu, có điều sau khi sự việc chấm dứt, người trong phòng, hắn đều sẽ không bỏ qua.

Cả cánh tay Hoằng Nghị đều bị phỏng, nếu Ngôn Vô Trạm nhìn thấy dáng vẻ y giờ phút này chỉ biết càng thêm đau lòng, lúc thái y chọc vỡ bọt nước, Hoằng Nghị không có biểu tình gì, lúc bôi thuốc vẻ mặt vẫn lạnh băng, chỉ là lúc Hoài Viễn rời đi, Hoằng Nghị nhỏ giọng dặn gã, không cho gã trở về nói lung tung với Ngôn Vô Trạm.

Hoài Viễn hiểu rõ ý của y, gật đầu rồi rời đi, gã cũng biết chuyện này là có người hãm hại, có điều nếu hoàng thượng chưa nói, Hoài Viễn gã càng không thể nói được gì, gã cũng chỉ theo ý hoàng thượng cũng không trách tội, để các nàng hầu hạ người là được rồi, nếu lại có sai lầm gì, hoàng thượng chắc chắn sẽ trị tội các nàng.

Cách Chung Thẩm không còn mấy ngày, mấy ngày này dĩ nhiên hung hiểm, bọn họ phải cẩn thận một chút.

Sau khi Hoài Viễn rời đi, Phong Vũ Các rơi vào một bầu không khí quái dị, đám cung nữ mặt mày âm u, cố tình làm khó dễ lại cũng không biết làm sao mở miệng, cuối cùng chỉ đàng dựa theo ý hoàng thượng, cực kỳ chăm sóc.Huấn luyện hôm nay vì khúc nhạc đệm này mà kết thúc sớm, đợi lúc tất cả mọi người trở lại chỗ ở, Bắc Thần đứng trước mặt Lạc Cẩn.

Mánh khóa đê tiện trước đây bọn họ có thể không để ý, bởi vì bọn chúng không đả thương được họ, thế nhưng ngày hôm nay, những người đó đúng là thiếu chút nữa làm hại người kia bị thương, dù chưa có, tên kia cũng sẽ vì lo lắng cho vết thương của Hoằng Nghị mà đêm không thể chợp mắt.

Hiếm có gặp được một lần lại là kết cuộc như vậy mà kết thúc...

Vẩy ngược bị chạm tới rồi.

Đạo lý có thù phải trả bọn họ so với ai khác đều hiểu rõ hơn, bọn họ cố tình bot qua, thế nhưng có người quá không biết tốt xấu.

-------------------------------------

Đêm đó, phòng cung nữ.

Lạc Cẩn bắt chéo hai chân, ngón tay rất có tiết tấu gõ lên đầu gối, bên tai là tiếng thân thể va chạm, động tác vô cùng kịch liệt khiến âm thanh kia có chút ầm ĩ, Lạc Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua, không chút tình cảm nói, "Ngươi vậy mà cũng nhìn được."

Bắc Thần không sao cả nhún vai, hình ảnh trên giường cực kỳ buồn nôn, có điều người tạo ra mọi thứ không phải là Cẩn thiếu gia hắn sao, cần gì giả bộ thanh cao như vậy, "Kiệt tác của chính ngươi, ngươi không đến thưởng thức sao."

"Không có hứng thú." Lạc Cẩn bỉu môi, ngược lại tính toán thời gian một chút, "Cũng gần được rồi, ngươi nên trở về rồi."

"Được, tiếp theo giao cho ngươi."

Xác định ngoài cửa không xó ai, Bắc Thần lắc mình một cái liền rời khỏi nơi này, Lạc Cẩn lúc này để ý phẩy phẩy vạt áo đứng lên, đợi lúc thấy hình ảnh buồn nôn trên giường, hắn vẫn không nhịn được nhíu mày...

"Con trai Võ Ngự Sử, rõ ràng nên ra trận giết địch, tương lai rộng mở, lại muốn làm người ở dưới người này, còn có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, hôm nay, đó là ngươi tự làm tự chịu."

Lạc Cẩn nói xong, liền cởi áo bào ra, mà lúc này, Bắc Thần cả mặt sợ hãi ngăn thủ vệ lại...

"Không thấy Lạc Cẩn nữa!"

Không chỉ không thấy Lạc Cẩn, con trai Võ Ngự Sử, Hứa Diệu Tổ cũng không thấy đâu.

Cả Phong Vũ Các sáng như ban ngày, hậu phi mất tích là việc nghiêm trọng thế nào, cung nữ thủ vệ gấp gáp hỗn loạn, hậu phi khác thì tụ cùng một chỗ, mờ mịt nhìn mọi người bận rộn...

Dù muốn che dấu, nhưng động tĩnh Phong Vũ Các náo động quá lớn, đến cuối cùng vẫn kinh động đến hoàng hậu, không bao lâu, hoàng thượng cũng biết...

Hoài Viễn mang theo cấm vệ lục soát Phong Vũ Các một lần, cuối cùng gã một cước đạp cửa phòng cung nữ ra, bên trong truyền ra hơi thở dâm mỹ khiến gã nhịn không được nhíu chân mày lại, khi gã thấy hình ảnh trên giường, gã suýt nữa vung kiếm đánh xuống...

Một cước đá văng tên đàn ông trên giường, gã nâng Lạc Cẩn sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng dậy, cũng kéo màn giường bao bọc kỹ hắn, lúc này mới quay đầu lại, trầm giọng ra lệnh, "Trói người lại cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện