Nam Nô

Chương 72



CHƯƠNG BẢY HAI

Ngày chói chang, mảng trời xanh vời vợi chỉ có duy độc vầng Thái dương ngự trị, một gợn mây cũng vô ảnh vô tung.

Chiến trường bên dưới, hai đạo quân hùng hậu đang giằng co, lăn xả vào nhau chém giết, vài ngọn gió hiếm hoi thoảng qua cũng bị phiếm nồng mùi khói bụi, máu tanh.

‘Rốt cuộc đã được thấy hắn.’

Dịch Thủy đứng bên A Ba Kim trên chiến xa giữa đại quân, hắn cố gắng phóng tầm mắt nhìn Hạ Hầu Lan ở bên kia chiến trường, hiềm vì cự ly quá xa, hắn cũng không sao thấy rõ diện mục nam nhân nọ, bất quá dù mịt mờ hơn nữa Dịch Thủy cũng có thể nhận ra, chính là hắn. Ha ha, tới tận giờ phút này Dịch Thủy mới giật mình nhận ra: tất cả mọi thứ thuộc về nam nhân ấy, kỳ thực từ lâu đã khắc sâu vào trái tim hắn rồi.

Không sai, đó chính là Hạ Hầu Lan, là khí thế bễ nghễ ngạo thiên độc nhất vô nhị của hắn. Tuy hắn chỉ ngồi trên chiến xa nhưng vẻ uy nghiêm vẫn toát ra cuồn cuộn, không phải hoài nghi gì nữa, chất độc chắc chắn đã được giải rồi. Dịch Thủy khẽ thở phào, rốt cuộc nỗi xót xa ứ nghẹn trong lòng hắn hai ngày nay cũng được vơi nhẹ.

Lập tức bên tai nghe thấy một tiếng hậm hừ cực kì bất mãn. Dịch Thủy không cần quay đầu lại cũng biết, đích thị có kẻ đã lại lật úp hũ dấm chua, giờ tên hỗn đản A Ba Kim này đã hoàn toàn coi hắn là vật sở hữu cá nhân, thật không hiểu hắn ta đào đâu được mớ tự tin quái dị ấy.

Cảm thấy cánh tay A Ba Kim thô bạo siết quanh thắt lưng mình, đồng thời hắn ta đột ngột thúc chiến xa chạy về phía trước, Dịch Thủy thoáng giật mình, bối rối kêu lên: “Ngươi làm gì thế?! Ta đâu có muốn nói chuyện với hắn, hôm nay ta đã nói chỉ cần nhìn thấy hắn thôi mà!” Hắn vặn vẹo người, muốn giãy khỏi hai cánh tay như gọng kìm quanh eo, nhưng chỉ tốn công vô ích mà sát bên tai đã nghe thanh âm sặc mùi ghen tị của A Ba Kim: “Chưa đủ đâu, Trẫm còn muốn ngay bây giờ công khai cho tên Hạ Hầu Lan kia biết, ngươi đã là Hoàng hậu của Trẫm rồi.” Nói dứt lời, không đợi Dịch Thủy mở miệng cự cãi, hắn đã lớn tiếng hô dẹp đường: “Hạ Hầu Vương gia! Lâu nay vẫn mạnh giỏi a, ha ha ha!!”

Dịch Thủy sa sầm mặt, Hạ Hầu Lan rành rành trúng kỳ độc mới giải, vết thương tên bắn còn chưa lành, vậy mà tên này cư nhiên dám hô hoán “Lâu nay vẫn mạnh giỏi~”, này là vô tâm hay cố tình móc máy a?!

Hạ Hầu Lan vừa quay đầu lại, tim Dịch Thủy đã quýnh quáng đập dồn, tới khi mắt nhìn thấy rõ ràng gương mặt tuấn tú đã không còn dấu vết sắc xám đen quái ác, hắn cũng nhịn không nổi nữa, hai hàng lệ nóng hổi lăn dài trên má: ‘Tên hỗn đản này, hắn rốt cuộc vẫn thành công, thành công đoạt được trái tim ta lần nữa, hai ngày… mới hai ngày ngắn ngủi mà ta cư nhiên đã nhớ nhung hắn đến mức này…’

Ngay lập tức, Hạ Hầu Lan cũng nhìn thấy hắn, Dịch Thủy như thấy rõ mồn một ánh lệ kinh hỉ hòa lẫn lửa giận ngùn ngụt lóe lên trong mắt Hạ Hầu Lan. Cảm giác thỏa mãn hả hê vô thức dấy lên trong lòng hắn: ‘Được lắm, Hạ Hầu Lan, lần này cũng cho ngươi thử nếm mùi vị tương tư đoạn trường, nếu chỉ có mình ta chịu tội thì quá bất công rồi.’

“A Ba Kim, buông ngay móng vuốt dơ bẩn của ngươi ra!” Đại chiến vừa vào hồi cao trào đột nhiên hơi khựng lại sau tiếng rống giận vang rền của Hạ Hầu Lan. Tam quân tướng sĩ giật mình kinh ngạc nhìn chủ tướng của mình ánh mắt ngùn ngụt hỏa khí nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thản; đối diện với hắn là Hoa Lặc quốc chủ tít bên kia trận tuyến, sắc diện đắc ý dạt dào, khẩu khí vạn phần vô lễ; càng kì quái hơn là Vương phi của bọn họ lại đứng trên chiến xa quân Hoa Lặc, còn bị A Ba Kim thân thân mật mật ôm ấp.

“Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy đã đáp ứng Trẫm, để giải độc cho ngươi, hắn sẽ trở thành Hoàng hậu của Trẫm. Ha ha ha! Ngươi sớm dẹp hy vọng đi thôi!” A Ba Kim cười phá lên, rành rành bộ dạng tiểu nhân đắc ý. Dịch Thủy chỉ còn biết thở dài, lo lắng nhìn về phía Hạ Hầu Lan, sợ hắn nộ khí công tâm*, tổn hại thân thể. Tuy bụng vẫn tự nhủ người yêu đời nào dễ bị kích động đến thế, nhưng thực tình sâu trong đáy lòng hắn không sao an tâm được.

Trong khi ấy, sắc mặt Hạ Hầu Lan đã dần dần xanh mét, nhưng thay vì đùng đùng chất vấn Dịch Thủy, hắn chỉ âm trầm giơ cao tay rồi đột nhiên phác mạnh xuống, thét lớn: “Các huynh đệ, sát! Giết sạch lũ man di này cho Bản vương!! Cho quốc chủ ngu xuẩn của bọn chúng biết, bắt cóc Vương phi của Hạ Hầu Lan ta sẽ phải nhận hậu quả gì!! Giết sạch bọn chúng cho ta!” Hắn đã giận tới vằn vện con ngươi, lại thêm hiểu rõ A Ba Kim sẽ không vô sỉ tới mức dùng Dịch Thủy uy hiếp mình nên mệnh lệnh tiến công phát ra thập phần kiên quyết.

Quả nhiên hiệu quả kinh người, binh sĩ Tuyết Duyên vừa thấy Vương phi nhà mình bị bắt cóc, dĩ nhiên tất cả đều sục sôi phẫn nộ. Một trận rống giận “Sát!!!” rung trời lở đất, hai đạo đại quân lại lăn xả vào chém giết lẫn nhau.

Hạ Hầu Lan trừng mắt nhìn A Ba Kim, dùng nội lực trầm giọng quát: “A Ba Kim, ngươi chớ tiếp tục mộng xuân thu, Dịch Thủy lẫn đất đai Tuyết Duyên, tất cả đều là của ta. Ngươi chờ xem, Bản vương nhất định đoạt lại toàn bộ.” Hắn lại đưa mắt về phía Dịch Thủy, nhãn thần dạt dào tình ý, nhớ nhung: “Dịch Thủy, ngươi chờ ta. Ta nhất định sẽ đón ngươi trở về, nhất định.” Một lần nữa trịnh trọng nhắc lại lời hẹn ước, sau cùng, hắn thê thiết nhấn từng từ, như thể tự thán với chính mình: “Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn vấn vương vạn mối tơ, thiên nhai địa giác* còn có tận, duy độc tương tư mãi vô biên. Dịch Thủy, tương tư…” Ba mươi hai chữ ấy quả nhiên rung động thấu tận tâm can, phảng phất triền miên giữa mảnh trời xanh thẳm. Binh sĩ Tuyết Duyên dường như cũng bị kích động bởi tấm chân tình của Vương gia, tam quân khí thế mãnh liệt như mãnh hổ hạ sơn, trong lòng bọn họ lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm: phải đánh, phải giết, phải thay Vương gia đoạt Vương phi trở về! Sát a! Sát a! Quét sạch lũ liên quân hỗn đản Hoa Lặc, đến cả Vương phi Tuyết Duyên cũng dám động vào! Sát! Sát tất cả bọn chúng, một tên cũng không tha…

————

*nộ khí công tâm: giận dữ công phá tới tâm mạch.

*thiên nhai địa giác: đầu trời mũi đất ( =)) lại thơ thẩn a~ )

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện