Nam Nô

Chương 55



CHƯƠNG NĂM LĂM

Trằn trọc một đêm, trời vừa rạng quả nhiên đoàn quân áp tải lương thảo đã đến nơi. Nhổ trại xong, đại quân Tuyết Duyên tinh nhuệ lập tức phô diễn trọn vẹn bản lãnh, hành quân cấp tốc liên tục ba canh giờ, tịnh không một người tụt hậu.

Tầm quá trưa, Hạ Hầu Lan hạ lệnh, toàn quân nghỉ ngơi, ăn lương khô tại chỗ, sau nửa canh giờ tiếp tục hành quân, trước khi đêm xuống phải tới được trấn Chu Gia cách hơn hai trăm dặm, đêm nay hạ trại tại trấn ngoại*.

Cả ngày hôm nay, Dịch Thủy bụng dạ sôi sục tựa như có mười bảy, mười tám gàu nước liên tục kéo lên, quăng xuống; đêm qua nghe mấy lời cuối cùng của Hạ Hầu Lan, rành rành ám chỉ hắn đã nhìn ra thân phận mình, bởi vậy Dịch Thủy cả buổi không nhịn được chốc chốc lại lén nhìn sắc mặt đối phương, định bụng chỉ cần phát hiện một chút gì bất thường thôi hắn lập tức sẽ lựa đường lẻn đi ngay. Nói đi nói lại, đại quân hơn ba mươi vạn người, lựa đại một doanh trướng nào mà trà trộn vào cũng chỉ như ngư nhập đại hải*, đến lúc đó thay đổi một diện cụ khác đã được Vong Nguyệt đưa từ trước, hừ, hắn không tin Hạ Hầu Lan đủ bản lĩnh thông thiên, đến lúc ấy còn tìm được hắn.

Có điều Hạ Hầu Lan đã hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, đối xử với hắn không khác gì với vệ-binh-Chu Nhật, nhìn tới nhìn lui tất cả các biểu hiện của hắn, tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra điều gì cả. Dịch Thủy thực muốn điên đầu, tên hỗn đản này rốt cuộc đã biết hay chưa a, quả nhiên hắn ta là đồ lão hồ ly bụng dạ đáng sợ khó lường mà.

Kỳ thực Dịch Thủy còn bối rối vì chính bản thân mình hơn, hắn cũng không hiểu mình đã nghĩ gì nữa, vì cái gì lại để Vong Nguyệt dịch dung cho rồi trà trộn tới bên cạnh Hạ Hầu Lan chứ? Lẽ nào bản thân vẫn nuôi hy vọng lần nữa tin tưởng hắn, nên mới vô thức bày đặt tính toán để quan sát hắn một phen?

Thực là nực cười a. Dịch Thủy thở dài một hơi, vì cái gì càng lúc hắn càng không thể tự lý giải được bản thân rốt cuộc đang muốn làm ra chuyện ngốc nghếch, vô vị gì chứ?

Hạ Hầu Thư từ đâu xuất hiện, nhích lại ngồi cạnh hắn, vừa cắn một miếng lương khô vừa lúng búng hỏi: “Thế nào, đêm qua có lộ không? Ta xem thần sắc Vương gia vẫn bình thản lắm, làm sao ngươi lại có vẻ hoang mang vậy?”

Dịch Thủy nhìn hắn: “Ngươi xác định ta không lộ chứ?”, hắn cẩn trọng hỏi, rồi lại đem chuyện tối qua tỉ mỉ kể lại một lượt. Hạ Hầu Thư cũng hơi sửng sốt, gãi gãi đầu nói: “Nghe ngươi nói vậy ta cũng thấy như Vương gia phát hiện ra rồi, cơ mà vô lý a~”, hắn chợt bĩu môi, hất hất đầu: “Coi bên kia kìa, vừa xong nhà bếp mới bưng lên một mâm hồng thiêu nhục*, cả một chén lớn tiên ngư thang*, kết quả Vương gia đều sai đem chia hết cho quân tiên phong, nói rằng bọn họ dẫn đầu mở đường, liên lạc rất khổ cực. Tỷ dụ hắn đã nhận ra ngươi, thế nào chẳng kêu người chia cho ngươi một phần a. Hắn lúc nào không quan tâm tới thương thế của ngươi, ngày nào cũng thầm tự nhủ bao nhiêu bận, có lúc vô tình nói ra miệng, ta ở bên cạnh nghe thấy cũng không dám hỏi, chỉ thấy hắn buột miệng rồi lập tức có vẻ lúng túng ngượng ngùng bụng ta cũng thật khó chịu không yên.”

Dịch Thủy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Hắn chính là chuyên vờ vịt như thế ấy, lúc trước ta chẳng phải vì thế mới bị lừa…”

Lời chưa nói xong, Hạ Hầu Thư đã la toáng lên: “Ngươi nói mới vô lương tâm a! Quan tâm như vầy, nếu là giả, bảo hắn làm thế nào suốt bao nhiêu ngày đều làm bộ được? Huống hồ Vương gia là ai a, hắn nếu không thực thương ngươi, làm sao phải bày trò lừa ngươi lần nữa làm chi? Có lừa được ngươi phỏng cũng được ích lợi gì? Lại còn hao tốn bao nhiêu tâm sức để ngươi đạt được danh vị Vương phi, hắn là Lạc Vương gia a, ai nha~ để lừa ngươi lần nữa, hắn thực phải khổ công đến thế hay sao?”

Dịch Thủy bực bội gắt lên: “Quên đi quên đi, không nói chuyện này nữa. Ngươi đã nói hắn không phát hiện thì ta đi hầu hạ hắn tiếp. Ngươi chờ xem, sớm muộn gì ta cũng lột được mặt nạ dối trá của tên chủ nhân hỗn đản nhà các ngươi xuống cho ngươi và Vong Nguyệt mở mắt. Hừ, rồi xem các ngươi còn khổ tâm biện bạch cho hắn nữa không!?” Hắn nói xong đứng bật dậy, quay người bỏ đi.

Hạ Hầu Thư ngồi lại nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ: ‘Cái lối tính tình này, dù hiện giờ Vương gia chưa nhận ra, sớm muốn gì cũng phải nghi ngờ thôi.’ Bất quá hắn cũng không phiền gì hết, đợi đại quân đi càng xa, Dịch Thủy càng không còn cơ hội hối hận quay về nữa, chỉ còn cách ở lại bên cạnh Vương gia giúp hắn giải tỏa nỗi khổ tương tư.

Cứ thế ngày đêm cấp tốc hành quân, không tới hai tháng đại quân đã tới biên quan, đại tướng thủ vệ biên quan lúc ấy đã bị địch cưỡng bách đoạt mất mấy tòa thành trấn, giờ thấy quân tiếp viện rốt cuộc đến nơi, hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng bái kiến Hạ Hầu Lan. Còn chưa nói nên lời, nước mắt đã đau đớn rớt xuống, hắn khóc không thành tiếng, bẩm: “Mạt tướng bất tài, làm nhục quân uy Tuyết Duyên ta, còn hại bách tính vùng biên cương chịu đại nạn, dù chết cũng không đủ bồi tội, thỉnh Vương gia theo quân pháp xử trí, chém đầu mạt tướng, bình định quân tâm.”

Hạ Hầu Lan uy nghiêm quát lớn: “Binh tình thắng bại là thường, bất quá bại trận một lần đã rơi nước mắt, ngươi còn tự xưng nam nhân sao!? Huống chi lần này cũng không phải vì ngươi sai sót, hừ, trước trận chém tướng, còn nói bình định quân tâm. Lộ Cao, binh thư ngươi đọc trong bụng đều bị cẩu tha đi hết rồi sao? Đứng lên nói, trả lời Bản vương, địch nhân cướp bóc, tàn sát của chúng ta bao nhiêu bách tính, nô lệ ở biên cương?”

Dịch Thủy đứng nghe đến đây, trong lòng chợt chấn động; phải hiểu rằng từ xưa tới nay nô lệ đều không được đối đãi như con người, thậm chí so với tài sản, trâu ngựa còn không bằng. Gần đây tuy Hạ Hầu Lan đã hai lần hạ chiếu lệnh cải cách, nhưng hắn vẫn cho rằng đó chỉ đơn thuần là cách lấy lòng hắn mà thôi, đến giờ chính tai nghe thấy hắn hỏi đến bách tính lẫn nô lệ, hiển nhiên đã thực sự đặt chúng nô lệ trong lòng, Dịch Thủy không khỏi xao động, cảm kích.

Lại nghe đại tướng Lộ Cao đáp: “Bẩm Vương gia, mạt tướng thực hổ thẹn, đã để mất năm tòa thành, thương vong thảm trọng. Dân chúng vì quyết yểm hộ, bảo vệ đạo quân huyết mạch cuối cùng, tất cả thề liều mạng sinh tử với liên quân*… Kết cục người bị giết, người bị bắt… bọn họ… bọn họ đều bởi mạt tướng bất tài vô dụng… Còn phần các nô lệ, nghe nói Hoa Lặc quốc ra lệnh không tàn sát, có lẽ chỉ bị giam giữ rồi sau này đuổi về nước thôi.”

—–

*trấn ngoại: khu vực phía ngoài, xung quanh thành trấn.

*ngư nhập đại hải: cá về với biển :”> ~ (thăng tuốt lên trời ồi mà còn hêm thoát mà em tưởng quẫy ra biển đã xong huh Thủy Thủy =)) ~ )

*hồng thiêu nhục: thịt kho tàu *O* .

*tiên ngư thang: canh cá tươi.

*liên quân: ở đây ý chỉ liên quân bốn nước đang đối đầu với Tuyết Duyên (có liệt kê ở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện