Chương 16
Kiệt, Sơn và Tuấn Anh còn bán tín bán nghi trước những lời mà người lính mặc đồ đen kia nói, giây tiếp theo bên ngoài vang vọng lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, được truyền phát qua hệ thống loa bố trí trên khắp doanh trại :
"Thông báo ! Sát hạch tuyển chọn bộ đội đặc công đã kết thúc, đề nghị tất cả các chiến sĩ không được nổ súng ! Nhắc lại, không ai được phép nổ súng, từ giây phút này bất kỳ đồng chí nào có hành vi bạo lực trong phạm vi doanh trại sẽ bị kỷ luật !"
- Vậy là hết rồi. - Sơn nói, bỗng trở nên mừng rỡ, bá vai ôm lấy Kiệt. - Qua được đợt đầu rồi.
- Chúng ta đã làm rất tốt ! - Kiệt thở phào một hơi, mọi mệt nhọc mà cậu phải bỏ ra đêm nay đều được trả giá xứng đáng.
- Đừng vội mừng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. - Một chiến sĩ mặc áo đen nói. - Các đồng chí thu dọn súng đạn lại, ai còn sức thì giúp chúng tôi đưa những người bị trúng đạn tới bệnh xá để chữa vết trúng đạn đã.
Ba người Kiệt, Sơn và Tuấn Anh kìm nén sự vui mừng của mình lại, trước tiên thu dọn súng ống, rồi theo những người chiến sĩ đặc công xuống tầng dưới. Khói trắng vẫn lượn lờ khắp hai tầng tòa nhà, song đã mờ nhạt hơn ban nãy, cả ba người cùng hít những ngụm không khí tươi mát trong lành vào phổi, trong lòng cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Tầng dưới nhà đầy người nằm sõng soài, máu vương vãi khắp nơi. Những người mặc đồ đen kiểm tra tình trạng của đồng đội mình, đa phần đều bị Điền hạ gục để cầm chân ban nãy, hầu hết vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể vì ngấm thuốc mê mà có chút mệt mỏi nên không thể tự đứng dậy được, bắt buộc phải nhờ người kéo dậy. Kiệt dáo dác đi một vòng tìm kiếm, phát hiện trong góc nhà, phảng phất sau làn khói trắng có một bóng người, trên thân mặc đồ rằn ri đại diện cho nhóm tân binh đặc công tham gia sát hạch, xụi lơ ngồi dựa vào tường, ngửa đầu lên mệt mỏi nhìn mọi người.
- Điền ? - Kiệt nhớ tới quyết định bỏ Điền lại ban nãy, trong thâm tâm cũng có chút cảm giác tội lỗi với cậu ta, bèn chủ động tiến tới hỏi. - Đồng chí còn tỉnh không ?
Sơn và Tuấn Anh nghe Kiệt nói liền nảy sinh tò mò, đi theo cậu về phía bóng người ngồi kia. Điền vẫn bất động ngồi đó, không hồi đáp lại tiếng gọi của Kiệt, nhưng mắt cậu ta vẫn mở to, trong ánh mắt hằn đầy tơ máu, tựa như chất chứa vô số phẫn uất nhẫn nhịn, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Kiệt.
- Tôi ... xin lỗi. - Kiệt bị ánh mắt của Điền làm cho dọa người, động tác hơi chần chừ song cuối cùng vẫn tiến tới gần cậu ta. - Tôi phải để đồng chí ở lại thì mọi người mới có cơ may "sống sót" được.
Điền vẫn cứ hằn học nhìn Kiệt, đột nhiên chộp lấy khẩu súng MP5 để bên cạnh mình, cầm lên rồi chĩa thẳng về phía Kiệt. Nói thì chậm, chuyện lại diễn ra trong chớp mắt, trong giây lát Kiệt thấy nòng súng hướng về ngực mình, trái tim dường như nhảy vọt lên tận cổ họng.
- Bình tĩnh nào Điền ! - Sơn và Tuấn Anh được một phen hết hồn, định lao tới ngăn cản Điền.
- Đồng chí kia, bỏ súng xuống ! - Một người mặc áo đen thấy tình hình không ổn bèn lao tới, quát lớn tỏ vẻ uy nghiêm, giọng nói đanh thép cảnh cáo Điền.
- Tôi đã làm gì đâu. - Điền chua chát nói, tháo băng đạn khỏi khẩu súng MP5 trên tay. - Nhìn đi, hết đạn rồi, bắn ai được giờ.
Kiệt nghe Điền nói vậy, tâm tình mới thả lỏng một tí. Ngộ nhỡ khẩu súng trên tay Điền còn đạn, cậu ta thực sự nổ súng, với khoảng cách gần thế này thì e rằng Kiệt khó lòng mà tránh đạn.
- Đồng chí tự kiềm chế chính mình lại. - Người mặc áo đen kia tiếp tục cảnh cáo. - Nếu đồng chí định gây hấn với người khác, kết quả sát hạch của đồng chí sẽ bị hủy bỏ, đồng thời sẽ bị xét xử vi phạm kỉ luật. Đồng chí rõ rồi chứ ?
- Rõ ! - Điền nói, không còn hằn học nhìn Kiệt nữa. - Tuấn Anh, kéo tôi dậy với, tôi đuối quá rồi.
Tuấn Anh lưỡng lự, cuối cùng đưa tay, kéo Điền đứng dậy.
- Đã thông qua được đợt sát hạch đầu rồi, đừng để vì một phút nổi nóng mà vứt bỏ mọi nỗ lực cả đêm qua của mình. - Người mặc đồ đen kia đã trở nên ôn hòa hơn. - Giờ các đồng chí tân binh, các đồng chí đến bệnh xá trước đi, ai bị thương thì chữa, ai không bị thương thì nghỉ ngơi, ai còn sức thì giúp đỡ những người bị trúng đạn khác tới bệnh xá. Đêm nay hơi mệt đấy, nhưng mà mọi việc đều xong xuôi cả rồi.
Lời cuối cùng của chiến sĩ kia tựa như trút bỏ được mệt mỏi đã tích tụ cả đêm, cũng như tháo bớt gánh nặng tinh thần của Kiệt cũng như các chiến sĩ tân binh khác phải tham gia sát hạch đêm nay.
Kiệt, Sơn, Tuấn Anh và Điền hầu như sức cùng lực kiệt, không còn tâm trạng giúp đỡ những người bị thương khác, mà những người mặc đồ đen lúc trước bị Kiệt bắn hạ khi đang vây quanh tòa nhà đều hoàn toàn tỉnh táo, có người thậm chí còn không bị trúng đạn, chỉ giả vờ nằm xuống để đánh lừa nhóm của Kiệt. Những người mặc áo đen đa phần ở lại giúp đỡ những đồng đội khác của mình, chỉ có ba người mặc áo đen được cắt cử đi cùng với bốn người nhóm Kiệt, vừa để dẫn đường cho mọi người tới bệnh xá, vừa đề phòng Điền gây hấn với Kiệt một lần nữa.
Bảy người im lặng đi, bầu không khí nặng nề bao trùm cả nhóm, không ai lên tiếng nói gì, càng không đả động đến kì sát hạch ban nãy. Mọi người không đi theo đường cũ quay trở lại kí túc xá của đại đội đặc công nữa, ba người mặc áo đen trên đường đi còn cưu mang thêm ba người bị trúng đạn khác nhưng may mắn là còn tỉnh táo, băng ngang qua tòa nhà Bộ Chỉ huy Quân sự của tiểu đoàn đặc công, tới được bệnh xá là một tòa nhà hai tầng nằm bên cạnh của tòa nhà Bộ Chỉ huy kia.
- Trong nhóm có tân binh còn "sống" đúng không ? - Một người xuất hiện trước mắt bảy người, Kiệt nhận ra đối phương chính là Khải, người đã dẫn cậu đi nhận đơn vị sáng hôm qua. - Những ai là tân binh, mau tiến tới đọc tên.
Kiệt, Sơn, Tuấn Anh và Điền lật lượt đọc tên mình, người kia hí hoáy ghi tên vào tờ giấy đã được kẻ khung sẵn, viết xong liền ngẩng đầu lên nói :
- Chúc mừng các đồng chí đã thông qua đợt sát hạch lần này, bây giờ các đồng chí vào phòng bệnh số 3 để chữa trị. Ba người còn lại đi theo tôi.
Ba người mặc đồ đen kia bất an nhìn Điền, nhưng cuối cùng nghĩ lại thấy nơi này đông người, Điền sẽ không giở trò gì nữa, lúc này mới yên tâm đi theo Khải rời khỏi bệnh xá, tìm kiếm những người bị thương khác.
Lúc này tất cả đèn điện đã được bật lên, ánh đèn đô thị quay trở lại với doanh trại đặc công, xua tan màn đêm căng thẳng ban nãy. Bệnh xá tấp nập những người bị trúng đạn, bao gồm những người mặc đồ đen và những người tân binh đặc công mặc đồ rằn ri xanh, có người thậm chí chỉ mặc quần dài với áσ ɭóŧ màu trắng, chứng tỏ những người này vừa rời khỏi giường khi sát hạch bắt đầu đã bị loại ngay tại chỗ. Không khí ở đây ồn ào náo nhiệt, các bác sĩ quân y hối hả ra lệnh, sắp xếp dụng cụ và giường bệnh, chuẩn bị cho một ngày dài chữa trị vết đạn cho tất cả những người ở đây.
Kiệt, Sơn, Tuấn Anh và Điền được phân vào bốn giường bệnh khác nhau, mỗi giường bệnh được ngăn cách bởi một tấm màn che tạo thành mọt buồng riêng biệt. Kiệt ngồi chờ đợi bác sĩ của mình trên giường bệnh, trong lòng hồi tưởng lại đêm sát hạch dài đằng đẵng của mình, thầm nghĩ mình đã đánh đổi tình đồng đội của mình để có thể trụ được qua đợt sát hạch lần này.
May mắn là Kiệt và Điền đều có thể thông qua, nhưng sau này hai người đều phải cùng nhau huấn luyện, chỉ sợ rất khó có thể kết giao lại một lần nữa. Kiệt rất muốn xin lỗi Điền vì những gì mình đã làm đối với cậu ta, có điều lời xin lỗi nói ra rất dễ, nhưng vĩnh viễn không thể gây dựng lại được lòng tin của Điền đối với cậu.
Kiệt đau đầu không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào, đột nhiên một nữ quân y mặc đồ blouse trắng bước vào buồng bệnh của mình. Dù người kia đeo khẩu trang chỉ hở mỗi phần mắt và trán, nhưng Kiệt vẫn cảm giác đối phương rất giống Thanh. Ban đầu cậu còn bán tín bán nghi trước suy đoán của mình liền nhìn xuống bảng tên treo trước ngực của đối phương, lúc này mới dám can đảm hỏi :
- Chị Thanh phải không ? Có phải chị từng tham gia hỗ trợ công tác cách li dịch COVID 19 hồi tháng Tư năm ngoái đúng không ?
- Sao cậu biết ? - Thanh làm mặt nghiêm túc, chẳng biết đang đùa hay nói thật. - Cậu theo dõi tôi đấy à ?
Kiệt : "..."
- Đồ biếи ŧɦái này. - Giọng Thanh nghiêm nghị hơn. - Tôi phải báo cáo với cấp trên của cậu mới được.
- Ơ ... Không ... - Kiệt á khẩu, không biết có phải vì lượng thuốc mê tồn dư trong người ảnh hưởng tới tư duy không mà cậu không nghĩ ra được gì để nói lại Thanh.
- Còn chối gì nữa ? - Thanh trừng mắt nhìn Kiệt, vừa nói vừa chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh. - Nãy tôi còn thấy cậu nhìn vào ngực tôi nữa mà. Cậu có ý đồ gì với tôi vậy hả ?
Kiệt : "..."
Thanh suy diễn quá mức chân thật, đến mức Kiệt còn tưởng mình vừa mắc tội thực sự.
- Em thấy chị quen quen nên nhìn bảng tên chị để coi mình có nhận nhầm người không thôi ... - Kiệt vội vàng giải thích. - Chứ em không có ý như chị nói ...
- Sao cậu lại thấy tôi quen quen ? - Thanh không còn nhìn Kiệt nữa, tập trung sát trùng dụng cụ trên tay.
- Em từng tham gia hỗ trợ công tác cách li bệnh COVID 19 với chị. - Kiệt nói. - Em có tiếp xúc với một người nhiễm bệnh nhập cảnh từ Campuchia, sau đó chính chị là người phụ trách lấy mẫu xét nghiệm cho em đến khi em phải nhập viện vì dương tính với bệnh.
Thanh chăm chú nhìn Kiệt, vẫn là ánh mắt sắc sảo quen thuộc như muốn nhìn xuyên thấu tâm can của đối phương. Rồi cơ mặt Thanh bỗng giãn ra, vẻ nghiêm túc đã biến mất, cô tủm tỉm cười nhỉn Kiệt rồi nói :
- Vậy mà tôi cứ tưởng cậu quên tôi rồi cơ, hóa ra vẫn còn nhớ tôi đấy à ?
- Ơ ... Vâng ... - Kiệt hơi lúng túng nói. - Chị còn nhớ em à ?
- Còn nhớ chứ sao không ? - Thanh nói tiếp, thái độ đã thoải mái hơn ban nãy. - Nãy giờ tôi đùa cậu thôi, chứ trông cậu đẹp trai sáng sủa như vậy mà quên đi thì tiếc lắm.
Kiệt : "..."
- Bị trúng đạn chỗ nào, cánh tay hả ? - Thanh đổi đề tài, nhìn một lượt Kiệt. - Vén cánh tay áo lên để tôi xem nào.
Kiệt lúng túng kéo cánh tay áo lên, để lộ vết thương do cậu bị trúng đạn lúc ở căn tin quân đội ban nãy. Chỗ vết thương có một cái lỗ khá nông, viên đạn rỗng vẫn còn kẹt lại trong từng thớ thịt, máu đỏ thấm đẫm cả bắp tay và lan xuống cánh tay giờ đã khô cứng lại, không còn chảy ra nữa.
- Phải lấy viên đạn ra đã kẻo lại bị nhiễm trùng. - Thanh quan sát vết thương trên tay Kiệt. - May mà chỉ trúng đạn vào phần mềm thôi nên không gây tổn thương nhiều. Hình như đạn này là đạn gây mê đặc dụng đúng không ? Bắp tay lấy lại cảm giác chưa ?
Kiệt lắc đầu. Trúng đạn gần một giờ đồng hồ, dư lượng thuốc gây mê trong tay Kiệt đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng vẫn còn tồn đọng lại khác nhiều, cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được cảm giác ở cánh tay bị trúng đạn của mình.
- Vậy chắc không cần tiêm thuốc mê nữa đâu nhỉ ? - Thanh nói, rồi cầm một cây kẹp, cầm lấy cánh tay bị tê liệt của Kiệt. - Ngồi im để tôi lấy viên đạn ra nhé.
Thanh tách nhẹ miệng vết thương trên bắp tay Kiệt, đưa đầu kẹp gạc vào thớ thịt, thuần thục lấy đầu đạn bẹp dí dính đầy máu ra ngoài, rồi ném lên khay sát để trên bàn đầu giường. Sau đó cô lấy kim và chỉ y tế ra, khâu lại miệng vết thương trên bắp tay Kiệt, cuối cùng bôi thêm một lượt thuốc sát trùng lên vết thương vừa được khâu lại. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng, Kiệt ban đầu chỉ có chút cảm giác nhoi nhói, khi thấy viên đạn được lấy ra thì cảm giác đó nhanh chóng biến mất, cánh tay cũng mất đi cảm giác.
Cho dù cánh tay không thể cảm nhận được, nhưng dù sao ý nghĩ mình đang tiếp xúc da thịt với Thanh khiến Kiệt thoáng ngượng ngùng. Cậu chăm chú quan sát Thanh xử lí vết thương cho mình, thấy cô lúi húi xử lí vết thương cho cậu một cách thành thạo, trong lòng Kiệt dần nảy sinh cảm giác quen thuộc.
- Xong rồi đấy. - Thanh thở phào nhẹ nhõm nói. - Còn chỗ nào trúng đạn nữa không ?
- Dạ không ... - Kiệt trả lời, khẽ nhìn Thanh.
- Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi phải đi thăm khám cho chiến sĩ khác đã. - Thanh khẽ vươn vai, thở dài một hơi, uể oải nói. - Nãy giờ xử lí hơi mười mấy người rồi, giờ lại phải đi khám cho mấy chục người khác, làm việc vậy chắc chết quá.
- Em nghe thôi mà cũng thấy mệt. - Kiệt phụ họa cho Thanh.
- Xong ca này phải về nhà ngủ một giấc thật đã mới được. - Thanh nói, thu dọn dụng cụ y tế lại. - À mà cậu cũng công tác ở đây hả ? Giờ tôi mới biết đấy.
- Em mới tới đây sáng hôm qua thôi. - Kiệt nói. - Đang trong giai đoạn tuyển chọn, nếu thông qua thì có khả năng sẽ được ở lại.
- Tôi được phân về công tác ở đây từ tháng Sáu năm ngoái rồi, về đây làm cho gần nhà, không ngờ sau này lại ở cùng chỗ với cậu. - Thanh đã dọn dẹp xong dụng cụ của mình, nhưng vẫn nán lại để nói chuyện với Kiệt. - Cố gắng lọt qua vòng tuyển chọn đi nhé, hi vọng sau này tôi với cậu có thể cùng nhau làm việc dài dài.
- Vâng. - Kiệt gượng cười nói. - Em cũng hi vọng thế.
- Tôi đi đây. - Thanh nói, đưa tay lên vẫy chào với cậu. - Bye.
Nhìn bóng dáng Thanh rời khỏi, trong lòng Kiệt như được tiếp thêm động lực để gia nhập hàng ngũ đặc công. Nhưng có một sự thật rằng nếu cậu thực sự trở thành bộ đội đặc công, sau khi tuyển chọn và huấn luyện kết thúc, nhiều khả năng cậu sẽ bị điều tới nơi khác, sợ rằng cậu và Thanh sẽ lại mất liên lạc một lần nữa. Thời gian Kiệt ở lại doanh trại này chính là cơ hội để cậu bồi đắp tình cảm của mình và Thanh, đồng thời tạo dựng một mối quan hệ bền chắc với cô, đủ để hai người không bị chia xa một lần nữa.
Gặp nhau một lần ngẫu nhiên, lần hai là vô tình, lần ba chính là duyên phận. Cứ ngỡ Kiệt sẽ không bao giờ được gặp lại Thanh, nhưng dòng đời xô đẩy lại như tạo điều kiện cho cậu được thấy cô lần nữa. Cơ hội ngàn năm có một đã tới, Kiệt nhất định không thể bỏ lỡ.
***
Kiệt không được ở lại bệnh xá lâu, sau khi Thanh thăm khám cho cậu xong, cậu được yêu cầu phải rời đi, nhường giường lại cho những người bị thương khác. Bệnh xá vẫn tấp nập người ra vào, thoạt nhìn cứ tưởng nơi đây vừa trải qua tai nạn nào đó khiến nhiều người bị thương tới vậy.
Sơn và Tuấn Anh có lẽ không bị thương nhiều nên đã về trước. Điền thì nghe nói bị thương không nhẹ, dù gì một mình cậu ta đã chống cự với cả tá lính đặc công, vẫn còn trụ được là một kì tích, nhưng phải ở lại bệnh xá lâu hơn, đến giờ vẫn chưa rời đi được. Thế là một mình Kiệt rời khỏi bệnh xá, một mình đi giữa bóng đêm, cánh tay trúng đạn đã dần lấy lại cảm giác, tịch liêu quay về kí túc xá của bộ đội đặc công.
Phần lớn kí túc xá chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn sáng rực chiếu ra từ phía nhà sinh hoạt chung, không ít người đang cõng theo những tân binh bị trúng đạn, chuyển tới bệnh xá chữa trị. Những người bị trúng đạn kia đều mất đi năng lực hành động tạm thời, cũng như đánh mất cơ hội để gia nhập Binh chủng Đặc công.
Rất có thể Kiệt sẽ trở thành những người bị loại đó, nếu cậu không để Điền ở lại, mỗi người tự tìm chỗ trốn cho mình, đỡ hơn là để hai bên tự cầm chân nhau để rồi tất cả mọi người đều đào thải khỏi sát hạch. Nếu như là ở trên chiến trường đúng nghĩa, các quân nhân cũng sẽ làm như vậy, nhiệm vụ mới là thứ ưu tiên tất cả, là điều mà mỗi người chiến sĩ đều nỗ lực bằng cả mạng sống của mình.
Nhưng đây mới chỉ là kiểm tra sát hạch, là cơ hội để Kiệt chứng tỏ năng lực chiến đấu, cũng là dịp để cậu xây dựng sự tin tưởng từ những người đồng đội, bởi mọi người sẽ còn huấn luyện với nhau lâu dài. Đây cũng không phải là chiến trường thật sự, không nhất thiết phải làm như lời Đoàn nói, nếu có thể thì nên giúp đỡ đồng đội, không nên tự lực cánh sinh một mình.
Rốt cục là Điền vô lý, hay Kiệt đã sai lầm khi quyết định bỏ cậu ta lại ?
Mọi thứ quá mức rối ren, Kiệt chẳng còn hơi đâu mà suy nghĩ quá nhiều như vậy. Trước mắt cậu nên chợp mắt một tí, để đầu óc nghỉ ngơi sau một đêm dài mệt mỏi, như vậy mới có thể thông suốt mọi chuyện được.
Phòng ngủ tiểu đội ban đầu của Kiệt chìm trong tĩnh mịch, khi bước vào phòng cậu thấy Tuấn Anh đã về trước, nằm trên giường cũ của cậu ta, đánh một giấc ngon lành. Kiệt cũng không có ý phiền nhiễu giấc ngủ của Tuấn Anh, im lặng trở về giường của mình.
Phòng tập thể ngày hôm qua còn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, sau một đêm bỗng trở nên trống vắng âm u, mười lăm người ban đầu chỉ còn lại ba người, sự thật này khiến cả người đi lẫn kẻ ở lại đều cảm thấy một chút cảm giác nặng nề đè nén trong lòng.
***
Trời vừa hửng sáng, Kiệt còn đang say giấc nồng, đột nhiên bừng tỉnh, ý thức được có tiếng bước chân nhẹ nhàng trong phòng, cảnh giác mở mắt nhìn, phát hiện người bước vào là Điền. Điền khập khiễng bước vào trong phòng, cậu ta ngồi phịch xuống chiếc giường đối diện với Kiệt, chẳng buồn để ý đến xung quanh liền nằm vật xuống giường mà ngủ một giấc.
Căn phòng im lặng được một hồi, lại thấy Điền khập khiễng ngồi dậy, tay bám vào thành giường, chân cà nhắc từng bước một rời khỏi phòng ngủ. Kiệt không rõ cậu ta đi đâu, song thấy Điền đi lại khó khăn nhữ vậy cũng cảm thấy có chút khó chịu thay, bèn ngồi dậy đuổi theo Điền.
- Ai vậy ? - Điền ý thức được có người đi đằng sau mình, quay lại nhìn. - À là đồng chí Kiệt hả ?
- Đồng chí đi đâu vậy ? - Kiệt ngỏ ý hỏi. - Để tôi giúp đồng chí.
- Tôi đi vệ sinh. - Điền cười nói. - Đồng chí định giúp tôi đi vệ sinh hả ?
Kiệt : "..."
- Để tôi dìu đồng chí đi thôi. - Kiệt nói. - Đi cà nhắc vậy lâu lắm, lúc tới nhà vệ sinh chắc són ra quần rồi.
- Không cần đâu. - Điền nói. - Tôi có thể tự đi được.
Kiệt thấy Điền nhất quyết từ chối, bản thân cũng không thể tỏ ra được gì, chỉ có thể lặng lẽ đi sau cậu ta, tìm cơ hội để bộc bạch tâm sự trong lòng của mình.
- Đồng chí định nói gì với tôi à ? - Điền dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Kiệt bèn lên tiếng.
- Tôi ... - Kiệt ấp úng, đầu óc hoạt động hết công suất, cố gắng lựa lời để vừa lòng hai người. - Cho tôi xin lỗi vì bỏ lại đồng chí lúc nãy, hi vọng đồng chí bỏ qua qua.
- Tôi không để bụng gì đâu. - Điền ôn hòa nói, nhưng lời cậu ta nói ra lúc sau lại chứa đựng vô số hàm ý. - Tôi với đồng chí cùng thômg qua vòng sát hạch, vậy là cả hai bên đều hài lòng rồi. Nếu đồng chí có ý xin lỗi, tôi cũng xin nhận, nhưng hi vọng từ nay về sau đồng chí đừng làm ảnh hưởng đến tôi như sát hạch đêm nay nữa.
Điền nói xong, quay đầu cà nhắc đi thẳng về phía trước, bỏ mặc Kiệt ở lại một mình. Kiệt cũng không muốn đôi co nhiều với Điền, hiểu rằng cậu ta muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người, nước sông không phạm nước giếng, mỗi người tự lo cho thân mình, anh đừng ngáng đường tôi là được.
Kiệt ngán ngẩm bỏ đi, ít ra bất hòa giữa hai người về cơ bản đã được giải quyết, nhưng hành trình sắp tới của cậu có thể sẽ không mấy dễ dàng, cậu phải chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đối mặt với thử thách trước mắt.
Bình luận truyện