Một Năm Thiên Hạ

Chương 3: Vịnh hoa đường



Tháng chạp là thời điểm bận nhất trong năm. Hầu như tất cả các công tử, tiểu thư đều bận tối mày tối mặt nhưng bên này Tố Doanh trước sau như một, vô cùng quạnh quẽ, chỉ có Tố Táp thường xuyên phái người đưa một ít đồ dung hữu ích sau tết qua đây. Tình hình này cũng không phải mới ngày một ngày hai, nhiều năm qua, Tố Doanh đối với việc này từ lâu đã coi như không thấy gì. Chỉ riêng Hiên Diệp cứ mỗi năm tới sẽ thay Tố Doanh bất bình, kết quả là ở ngoài gây gổ với quản gia và hạ nhân - ầm ĩ tới ầm ĩ lui cũng không làm ra được cái gì long trời lở đất. Cuối cùng chỉ có mình cô vì Tố Doanh mà rơi vài giọt lệ chua xót. Ngược lại Tố Doanh luôn muốn an ủi trấn an cô.

"Tính tình tiểu thư quá lạnh nhạt." Hiên Diệp luôn lắc đầu thở dài. "Dáng vẻ người cứ nhịn tới nhịn lui, người khác chắc hẳn sẽ không coi trọng tiểu thư người mà ngược lại còn nghĩ tiểu thư có thể để cho bọn họ tùy tiện khi dễ."

"Có lẽ nguyên nhân là sinh vào tháng chạp." Tố Doanh cười nhẹ nhàng, nói đùa. " Ngày tôi sinh đặc biệt lạnh cho nên đây là do ông trời muốn tính tình của tôi lạnh nhạt, cũng là muốn tôi nhẫn."

Hiên Diệp vì cô than một tiếng, không biết sao lại nói xuất thần: "Ông trời thật không công bằng, sinh nhật kém một tháng thì người và mệnh cũng không khác nhau rồi. Nghe nói Đan tần nương cũng sinh vào một ngày rất lạnh, lại vừa đúng năm ấy là Chính Nguyệt Sơ Thất, vượt qua tuyển chọn tú nữ, lại có chữ "Thất" làm mừng... Hiện giờ nở mày nở mặt..."

Tố Doanh biết cô ấy đơn thuần, không trách móc nhưng trong lòng cũng có chút mất mát nhàn nhạt.

Giá rét ngày đông tới mạnh mẽ mà đi cũng nhanh chóng. Cơn gió lạnh cuốn tuyết đọng đi xa, mùa xuân ở Bắc quốc theo đúng hẹn mà tới.

Ngày lập xuân, trên dưới Tố phủ đều ăn bánh xuân cho hợp cảnh. Nhưng Tố Doanh ăn lại thấy vô vị. Năm nay bánh xuân có hai loại, một là do Thất di nương đưa tới. Bà ấy là người Loan Châu, đầu bếp của bà ấy cố ý làm bánh xuân theo vị của Loan Châu, bánh mỏng nhạt, bên trong có lẫn tôm khô và thịt cua. Tố Doanh không hề thích hải sản, miễn cưỡng ăn một cái, còn lại phân phát cho đám nha hoàn. Một loại khác là của đại ca đưa tới, lần trước Tố Doanh cho hắn một khúc gỗ, hắn mượn bánh xuân để bày tỏ cảm kích của mình. Nhưng mà bánh xuân hắn đưa tới lại có nhân là mỡ heo trộn với dầu đậu hũ, Tố Doanh càng thêm gai mắt, chỉ là khó lòng từ chối. Lần này, cô đành phải cười lấy lòng mà ăn một cái, không dám phân cho hạ nhân để tránh đại ca bất mãn trong lòng. Hai ngày sau đó đã cảm thấy phát ngấy trong bụng, cái gì cũng không muốn ăn.

Nương đã mất của cô là người Miên Châu. Lúc Tố Doanh còn nhỏ, bánh xuân được ăn đều là cố ý mời đầu bếp Miên Châu làm. Đương nhiên, loại sủng ái này sẽ không đặt lên người cô. May mà trí nhớ Tố Doanh cực kỳ tốt, chỉ cần có các nguyên liệu chuẩn bị, cô cũng có thể tự tay làm ra bánh xuân ngon vô cùng.

Hôm nay Tố Doanh có hứng, phân phó Hiên Diệp đi tới chỗ anh trai tìm nguyên liệu nấu ăn cần thiết, bản thân mình thì chạy tới nhà bếp nhóm lửa.

Con gái Bắc quốc không giống như con gái Nam quốc cứ ở Tú lầu như vậy. Tố gia cũng là nhà có thân phận, mỗi người con gái đều có một tiểu viện, căn nhà giữa để tiểu thư ở, nhà kề hai bên một là để nha hoàn ở, một là nhà bếp. Mọi thứ đều do người trong tiểu viện tự làm, nguyên liệu nấu ăn do phòng bếp cung cấp.

Trên thực tế, tâm tư các tiểu thư không đặt ở trên món ăn. Phần lớn các cô phân phó một tiếng, để cho thời điểm đầu bếp làm cơm cho toàn Tố gia thì làm thêm một phần đưa tới. Trước kia Tố Doanh cũng ăn cơm như vậy, nhưng sau khi mẫu thân qua đời, quy cũ này thay đổi. Phòng bếp đưa đồ ăn không ngon, càng về sau thì thẳng thắng không đưa cho cô. Có đôi khi, hạ nhân ỷ thế hiếp người, lời khó nghe gì cũng dám nói ra. Như là : " Quy cũ là tiểu thư ở trong viện của mình tự nấu cơm, cô cho là người nào cũng có thể sai khiến chúng tôi sao?" Loại châm chọc không lọt lỗ tai này coi như là lời nói còn khách sáo.

Từ trước tới nay Tố Doanh được mẫu thân bảo bọc cầm cung như vậy, không chịu qua chút ủy khuất nào. Nghe bọn họ nói bóng nói gió mà há hốc mồm, không thể nói được ra một lời phản bác. Vài ngày sau, tam ca Tố Táp cũng bị đưa vào giám học, cô và Hiên Diệp không nơi nương tựa, chủ tớ hai người đói đến mức ôm nhau mà khóc. Tố Doanh ỷ mình còn nhỏ tuổi, trước mặt phụ thân khóc lớn - dù sao trẻ nhỏ không kiên kỵ. Phụ thân bó tay với cô, phân phó phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, để cho bọn nha hoàn nấu ăn chút đỉnh cho cô, không thể thất lễ.

Hiên Diệp từ nhỏ đã vào phủ hầu hạ các tiểu thư, chưa từng học qua nấu cơm. Vì thế phụ thân lại sai một nha đầu biết nấu ăn tới hầu hạ. Ai ngờ nửa tháng sau, Tố Doanh liền bị thổ tả, nằm ở trên giường nói chuyện, khí lực cũng không có. Hiên Diệp vừa khóc vừa mắng, đuổi nha đầu kia đi. Chính mình tự nấu ăn cho Tố Doanh, điều dưỡng mất ba bốn tháng, Tố Doanh mới sinh khí dồi dào trở lại.

Từ lúc đó trở đi, hai chủ tớ các cô lấy việc tự thân tự lực. Vài năm tiếp theo, tay nghề hai người cũng không tệ. Hiên Diệp mới đầu sống chết không cho Tố Doanh động tay, về sau ngẫm lại: ngộ nhỡ có lúc chính mình không còn, nha đầu mới tới lại mò mẫm không biết khẩu vị Tố Doanh, sẽ làm cho cô tiêu chảy. Suy nghĩ như vậy, cô để cho Tố Doanh nấu cơm.

Đương nhiên Tố Doanh không thể nói cho người khác biết mình nấu cơm, loại chuyện tự hạ thấp thân phận mình này để cho người khác biết sẽ càng đanh giá cô thấp hơn. Bởi vậy toàn bộ trên dưới quý phủ, mọi người đều cho rằng những món ăn ngon là Hiên Diệp một tay lo liệu. Người nào trong tiểu viện muốn mở các bữa tiệc, đều phải nói vài lời hay để cho Hiên Diệp giúp đỡ bố trí và bày biện mấy thứ.

Vốn Hiên Diệp không sợ trời không sợ đất, có công việc này, càng không sợ các hạ nhân khác. Gặp người không vừa mắt , đừng nói nhờ cô làm điểm tâm, cho dù là mời nàng ăn, ai cũng cần phải ngừng lại nghe cô chửi bới một trận.

Những năm gần đây, Tố gia trên dưới đều biết tay nghề Hiên Diệp càng ngày càng tốt, tính tình càng ngày càng bá đạo.

Ngược lại, tâm nhãn Tố Doanh ngày càng sâu, cũng học cách nhìn người làm việc, gặp anh chị em không thể trêu vào tới nhờ làm hộ, cô trước cười rồi đáp ứng, sau đó khuyên Hiên Diệp rửa tay cầm thìa.

Những năm gần đây, Tố gia trên dưới cũng đều biết, lục tiểu thư Tố Doanh càng ngày càng ôn hòa, nhu thuận, nói chuyện càng ngày càng hay.

Tố Doanh nhào bột nhóm lửa, sắp xếp tất cả rồi chờ hiên Diệp lấy đồ ăn về. Đi tới đi lui không thấy bóng dáng Hiên Diệp, cô có phần nóng lòng, chạy đến cửa viện nhìn quanh bốn phía. Một lúc sau cô mới nhìn thấy Hiên Diệp thở phì phì đi trở về .

"Làm sao vậy?" Tố Doanh thấy sắc mặt của cô liền biết không phải chuyện tốt.

Hiên Diệp không rên một tiếng, lập tức đi vào phòng bếp, tức giận ném các loại rau xanh trên kệ kếp, nói: "Những người phòng bếp đó quả thực làm nô tỳ tức chết rồi ! Đi theo bọn họ hỏi muốn cái gì đều nói không có! Miễn cưỡng cho ít hành gừng tỏi, đều là chọn loại xấu còn thừa."

Tố Doanh nhíu mày: "Không phải tỷ đi đến chỗ tam ca sao , chạy tới phòng bếp làm gì? Vô duyên vô cớ bị khinh bỉ."

Hiên Diệp đỏ mặt , "Bên kia tam công tử không có nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn ở chỗ nào có chứ?"

"Tỷ đi nói với huynh ấy, tự nhiên huynh ấy sẽ phái người đi phòng bếp." Tố Doanh nói thản nhiên, "Coi như huynh ấy không có bếp, phòng bếp cũng không dám thất lễ. Tôi không tin người ở phòng bếp ngay cả tam ca cũng không để vào mắt." Cô vừa nói một bên kiểm tra lại, cười nói: "Phòng bếp Tố phủ chúng ta cái gì cũng tốt. Những thứ rau xanh này chẳng qua chỉ có khiếm khuyết nho nhỏ, không ảnh hưởng hương vị."

Hiên Diệp vừa rửa rau vừa oán giận. Tố Doanh nghe mỉm cười, hai người rất nhanh làm ra hai ba mươi cái bánh xuân óng ánh trong suốt. Sau khi vừa cười vừa nói ăn mấy cái, Tố Doanh bỗng nhiên nói: "Lấy cái hộp đựng thức ăn đẹp mắt , đặt mười hai cái."

Hiên Diệp vừa nghe đã hiểu rõ, nhanh nhẹn tìm ra một cái hộp tròn sạch sẽ xinh đẹp, "Tiểu thư tặng cho Thất di nương ?"

Thất di nương Bạch Tiêu Tiêu nhận lễ thích nhất con số mười hai, trên dưới Tố gia đều biết điều ấy.

Tố Doanh "Uhm" một tiếng, chọn mười hai cái bánh xuân dáng vẻ tinh xảo đặt ở trong hộp, bày thành một hình hoa đẹp đẽ, nhìn thấy không thể bắt bẻ. Cô vừa lòng dẫn theo Hiên Diệp đi đến tiểu viện của Thất di nương.

Năm ấy mẫu thân Tố Doanh qua đời, Bạch Tiêu Tiêu sinh hài tử đầu tiên cũng không sống nổi về sau không thể tiếp tục sinh. Bạch Tiêu Tiêu đau lòng muốn chết, nhìn đến anh em Tố Doanh mất đi mẫu thân vô cùng thương cảm, nên gặp Tố lão gia nói một tiếng, nuôi nấng hai bọn họ như chính hài tử của mình.

Lúc trước , nha hoàn đưa đến để để nấu cơm cho Tố Doanh cũng là bên Thất di nương đưa qua. Cũng bởi vì lý do này, Hiên Diệp đối Thất di nương vẫn ghi hận trong lòng, cô ấy từ đầu đến cuối cảm thấy, khi đó Tố Doanh thiếu chút nữa toi mạng là do nha hoàn kia động tay động chân ở trong cơm. Khi đó Tố Doanh còn nhỏ tuổi, việc của mình không có tư cách tự quyết định. Vì vậy Hiên Diệp lớn hơn cô một tuổi đã thay cô quyết định đuổi nha hoàn kia đi. Vì chuyện đó mà cô ấy không thấy vui vẻ gì khi ở cùng với Thất di nương. Trên danh nghĩa Bạch Tiêu Tiêu là dưỡng mẫu của anh em Tố Doanh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không quá gần gũi.

Khi Tố Doanh lớn hơn một chút liền hiểu rõ chuyện tình phức tạp trong nhà này. Năm đó có trúng độc hay không vẫn rất khó nói, cho dù thật sự là trúng độc, cũng không hẳn là chủ ý của Thất di nương. Hơn nữa Thất di nương Bạc Tiêu Tiêu tuy không có con nhưng lại hiểu rõ tính tình của phụ thân Tố Doanh nên vẫn được sủng ái không dứt. Vì thế một hai năm gần đây, Tố Doanh luôn có ý gần gũi bà. Bạch Tiêu Tiêu cũng hiểu rõ có một ngày nhan sắc mình tàn phai, đến khi đó, có hai anh em Tố Táp và Tố Doanh so với hai bàn tay trắng vẫn mạnh hơn. Hai người đều có chủ ý như vậy, ăn nhịp với nhau, ở ngoài mặt vui vẻ hòa thuận.

Vậy mà bọn hạ nhân cũng biết rõ, hai người bằng mặt không bằng lòng. Lúc này Bạch Tiêu Tiêu sủng ái chưa giảm, còn chưa chân chính xem trọng anh em Tố Doanh. Bọn người dưới nhìn vào ánh mắt để ăn cơm, hiểu rõ điểm mấu chốt đó, tự nhiên sẽ không phí tâm tư ở Tố Doanh, vẫn cứ lạnh nhạt với cô như cũ.

Tố Doanh cũng hiểu rõ, trước mắt mình không có địa vị gì, sau này cũng không có tiền đồ gì lớn, chịu nhiều điều ủy khuất. Thất di nương chắc chắn sẽ không chân chính để trong long - Dù sao cũng không phải đứa con do chính minh sinh ra. Nhưng cô biết sau này Bạch Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bạc đãi Tố Táp, về sau ca ca có chuyện gì bất trắc vẫn còn dựa vào Bạch Tiêu Tiêu để nói chuyện trước mặt phụ than. Chính vì vậy cô cũng không để ý vị di nương này thấy mình thế nào, cứ bề ngoài làm cho tốt.

***

Từng cơ thiếp trong Tố phủ đều có tiểu viện của chính mình, Bạch Tiêu Tiêu ở vị trí rất tốt. Nơi này do bà ấy dành được từ di nương trước đó sau khi vào cửa. Bởi vì mười mấy năm qua được sủng ái, cánh cửa tiểu viện này bị dẫm lên đến mức trơn bóng.

Tố Doanh vừa vào cửa đã thấy nha hoàn Bạch Tiêu Tiêu đang sắp xếp một rương quần áo mùa xuân, đại khái là thấy thời tiết tốt, lấy ra phơi. Mỗi một bộ quần áo tỏa ánh hào quang rực rỡ. Chúng được bày ra trong tiểu viện giống như tụ họp từng mảnh nắng chiều diễm lệ.

Bọn nha hoàn thấy hộp thức ăn trong tay Hiên Diệp liền hiểu rõ ý đồ của cô khi đến đây. "Phu nhân đi ra ngoài, lục tiểu thư muốn đưa thứ gì đó cứ đặt xuống đấy là được." Bọn nha hoàn nói. "Lúc phu nhân trở về tự nhiên có thế thấy."

Tố Doanh cười cười không trả lời.

Nếu sau khi Bạch Tiêu Tiêu trở về mà có thể thấy hộp bánh xuân mới là chuyện lạ. Tố Doanh rất hiểu, chỉ cần cô xoay người rời đi, hộp bánh xuân kia lập tức bị bọn nha hoàn chia nhau. Loại chuyện như thế này không phải cô chưa từng gặp qua. Năm kia cô cũng cùng Hiên Diệp đưa tới một hộp bánh ngọt, liền bị những nha hoàn này ăn. Đến lúc hỏi Bạch Tiêu Tiêu, các cô lại nói : "Dù sao thứ kia không có gì hấp dẫn, chỉ xứng để những hạ nhân như tụi tôi nếm thử, sao có thể lấy ra đặt ở trước mặt phu nhân ? Bụng của người rất nhạy cảm, ăn vào bị hỏng thì làm sao bây giờ !" Bạch Tiêu Tiêu luôn luôn dung túng cho những nha đầu này, đơn nhiên cái gì cũng không nói. Chuyện này nhanh chóng đến tai Tố Doanh, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, thề sẽ không tin những lời nói xằng bậy của đám nha hoàn này nữa.

"Hôm nay Thất di nương đi đâu vậy ?" Tố Doanh mỉm cười hỏi.

"Đi Vịnh Hoa Đường tìm nữ tiên sinh"

"Vừa đúng lúc tôi cũng phải đi bên kia một chút, thuận tiện mang qua vậy." Tố Doanh vừa nói vừa mang ra ngoài.

Bọn nha hoàn vội nói : "Việc này sao lại để tiểu thư phải nhọc công như vậy. Chúng tôi nên đưa qua mới đúng."

"Dù sao Hiên Diệp cũng không có việc gì làm, để cô ấy mang đi cũng tốt. Các tỷ tỷ đây đều đang bận rộn, sao lại có thể làm phiền các tỷ ?" Tố Doanh mỉm cười từ chối rồi kéo Hiên Diệp rời đi.

Nhìn hai người các cô rời khỏi tiểu viện, một nha hoàn chậc chậc nói : "Đừng cho là lục tiểu thư tuổi còn nhỏ, tâm nhãn cũng không ít . Sau này sẽ còn ra sao nữa đây ? Còn Hiên Diệp kia, tiếp tục nuôi dưỡng cô trong phủ vài năm, chỉ sợ không mấy người có thể lọt mắt cô ta."

Nha hoàn kia không phục, hừ một tiếng. "Cho dù cô ấy thông minh cũng vô dụng! Có bản lĩnh thì tiến vào hoàng cung tranh với đại tiểu thư và nhị tiểu thư đi! Vào cung không được, tâm nhãn có nhiều để làm gì!"

Hiên Diệp vừa đi, liền đánh hai cái hắt xì, oán hận nói. "Chắc chắn đám nha đầu chết tiệt kia đang nói nhảm."

"Tỉnh lại đi! Tỷ đấu khí với các cô ấy, có thể đấu đến cùng sao?" Tố Doanh đi vài bước, bỗng nhiên nói. "Tỷ trở về nhanh, đem đến bốn cái bánh nhân đậu ngọt do chúng ta làm đêm qua."

"Có phải để cho Thôi tiên sinh ở Vịnh Hoa Đường không ?" Hiên Diệp đáp ứng một tiếng. "Cho Thôi tiên sinh, nô tỳ tình nguyện đi thêm một chuyến."

"Tôi ở chỗ này đợi tỷ, nhanh chút - Đừng lấy cái có màu sắc, hoa văn bên ngoài, Thôi tiên sinh không thích."

"Nô tỳ hiểu."

Vịnh Hoa Đường là một đình viện quan trọng trong Tố phủ. Thời trai trẻ của Đông Bình Quận Vương Tố lão gia phong lưu phóng khoáng, lại rất có tình thú. Một ngày kia, ông ở trong viện uống rượu mua vui, nhìn đám thê thiếp bên người như hoa, nhất thời cao hứng liền thế chỗ đề tên "Vịnh Hoa Đường". Không chỉ như vậy, ông còn đặt cho mười hai thê thiếp của ông tên loài hoa. Chính thê đương nhiên là Hoa Vương Mẫu Đơn. Thất di nương Bạch Tiêu Tiêu là Ngu Mỹ Nhân. Mẫu thân đã mất của Tố Doanh là Thủy Tiên Quân.

Niềm vui tuổi trẻ rất nhanh trôi đi, Tố lão gia phát hiện : Mỹ nhân cũng như hoa, một ngày sẽ suy tàn, bên cạnh ông xuất hiện thêm một đám nhóc .... Sở thích năm đó rất nhanh không thấy nữa, Tố lão gia bắt đầu tính toán. Đứa này nên đưa vào cung. Đứa này vô dụng, tìm người môn đăng hộ đối rồi gả đi. Đứa này thân thể yếu, chắc không thể nuôi sống... Bọn nhỏ nên có sở trường, nên đọc sách biết chữ. Tố lão gia mở miệng : Vịnh Hoa Đường không có việc gì làm, để các tiểu thư sử dụng đọc sách đi.

Có thư phòng, đương nhiên muốn mời tiên sinh vào ở lại. Tam tiểu thư Thôi gia thông minh giữa đám người được đề cử trổ hết tài năng, trở thành nữ giáo của các tiểu thư Tố thị.

Thôi tam tiểu thư tên là Lạc Hoa, bản thân muốn làm Tây Phong nữ cư sĩ, tính tình cũng tựa như gió, tùy ý mà đạm bạc. Năm nay cô hai mươi sáu tuổi, vẫn không lập gia đình. Đây là hiện tượng kỳ quái ở Thôi gia: Thôi gia không ít con gái có tiền đồ nhưng cả đời không lập gia đình cũng rất nhiều. Đại khái là họ thấy nhân tình thế sự, không muốn lập gia đình thôi - Rất nhiều người đều đã nói như thế.

Quan hệ của Thôi gia và Tố gia cực kỳ chặt chẽ: Thôi thị đời đời đảm nhiện vị trí giáo viên ở trong cung, giống như là gia sư chuyên dùng cho Tố thị. Thôi gia nhân biết rõ Tố thị đối với hậu cung chấp nhất, vì thế bồi dưỡng con cái của mình trở thành giáo viên chuyên giáo dục thiếu nữ. Nhiều năm như vậy đi qua, Thôi thị cũng tích góp rất nhiều kinh nghiệm và người tài, Tố thị càng ngày càng coi trọng các cô. Mà Thôi thị cũng không tình nguyện chịu ủy khuất làm nhân gia tầm thường, dứt khoát muốn đảm nhiệm chuyên môn ở Tố gia.

Thôi thị dạy rất nhiều điều, thiên văn địa lý, chính trị lịch sử, đạo lí đối nhân xử thế. . . . . . Bản thân các cô xem rất nhiều sách. Sau khi nhìn thấy quá nhiều điều, các cô liền than thở vận mệnh người phụ nữ, không đồng ý ủy thân vào đàn ông. Thôi thị nhìn sự tình với ánh mắt hơi độc đáo, dạy điều gì cũng cực kỳ đặc biệt - Các cô có thể phát hiện ra đạo lý sinh tồn trong bất cứ sự kiện gì xảy ra ở hậu cung. Đây cũng là lý do Tố gia mời các cô.

Khi Tố Doanh và Hiên Diệp đi đến bên ngoài Vịnh Hoa Đường, vừa lúc nghe được Thôi tiên sinh nói Hán cố sự. Giọng nói của cô rất thấp, cực kỳ ôn hòa, nhưng trong miệng luôn luôn lộ ra sự ngưng trọng và nghiêm túc.

Tố Doanh không nghe được cô nói điều gì, chỉ nghe được cô hỏi : " Nếu là các cô, gặp chuyện như vậy, nên làm cái gì bây giờ ?"

Thất muội Tố Lan cười khúc khích, nói : "Gặp được người như vậy, nếu cô không để cho cô ấy biết cô lợi hại, nhất định cô ấy sẽ leo lên đầu cô. Cho nên, tôi nói - đối với lũ tiểu tử không có tiền đồ này, phải cho các cô ấy biết người nào mới có thể làm chủ nhân."

Bát muội Tố Hòe ôn nhu nói : "Thật ra có đôi khi, thị oai đối với những người đó không bằng cứ ở chung cho tốt - về sau sẽ có thời điểm dùng đến."

Tố Lan hừ lạnh một tiếng, "Muội muội thật khờ ! Muội cho là cho người ta một chút ưu đãi, người ta sẽ đối với muội nhớ mãi không quên hay sao ? Yêu cầu của con người, muội không bao giờ cho nổi!"

Tố Hòe lúng ta lúng túng trả lời. "Muội không thông minh như thất tỷ, không có bản lĩnh đi chọc người."

Bên ngoài cửa sổ, Tố Doanh nghe được không khỏi có chút tư vị : Hai đứa em gái nhỏ hơn cô một tuổi thôi mà đã không còn là trẻ con từ lâu. Nghĩ lại lại thấy, Hiên Diệp lớn hơn mình một tuổi, chẳng phải thường xuyên ngớ ngẩn hay sao ? Có bản lĩnh hay không so với tuổi tác quan hệ gì ?

Lúc này, nghe Tố Lan nhất định không bỏ qua hỏi : "Cô giáo, cô tới nói một chút xem, tôi và Hòe muội ai nói đúng ?"

Thôi tiên sinh nói thản nhiên : "Tính cách hai vị tiểu thư đặt biệt khác nhau, đương nhiên ứng xử với người ngoài có chừng mực."

"Cuối cùng thì cách làm của ai đúng ?" Tố Lan nhất định muốn nói ra kết quả.

Thôi tiên sinh nở nụ cười, nói : "Chuyện thiên hạ, không có gì tốt hoặc không tốt, đúng với không đúng. Cãi cọ đúng hay không đúng là chuyện nhàm chán nhất trên đời này, có tranh cãi trăm năm cũng không có hồi kết. Nếu các cô có thể đứng ở chỗ cao nhất trong hậu cung hô hào, mặc kệ cô làm gì đều là đúng."

Tố Lan và Tố Hòe có vẻ đăm chiêu, không nói chuyện.

Thôi tiên sinh cất cao giọng hỏi: "Là ai đang ở bên ngoài ?"

Tố Doanh vội vàng đi tới cửa, cười nói với Thôi tiên sinh : "Nghe cô giáo nói chuyện, Tố Doanh không dám đi vào quấy rầy."

Thôi tiên sinh vẫn cứ như trước kia, toàn thân chỗ nào cũng sạch sẽ và gọn gàng. Ngày thường, cô không chú trọng chải chuốt, trang điểm. Lúc cô làm giáo viên chỉ thoa phấn nhẹ, bởi vì nữ giáo tập luôn tự mình làm gương, lấy dáng vẻ, hình thái là trọng yếu. Bình thường dáng vẻ của cô đoan chính, nhìn không ra khác người thường điểm nào nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện cũng có phong thai khác biệt.

Thôi tiên sinh hướng Tố Doanh hơi hơi thi lễ, Tố Hòe quay về phía lục tỷ lên tiếng gọi. Tố Lan giống như không nhìn thấy gì, cứ xem sách của cô.

"Buổi chiều các tiểu thư còn có lớp học đàn, lúc này nên trở về chuẩn bị." Thôi tiên sinh đuổi khéo Tố Lan và Tố Hòe, quay về phía Tố Doanh mỉm cười : "Lục tiểu thư đã lâu không tới."

Tố Doanh nở một nụ cười, không nói gì. Bởi vì cô nhất định không thể bước vào hậu cung, cho nên cũng không cần đến Vịnh Hoa Đường học đạo lý hậu cung.

Hiên Diệp nói : "Hầu gái làm một chút bánh đậu ngọt, mời ngài nếm thử."

Thôi tiên sinh nhìn Hiên Diệp dùng giấy trắng sạch sẽ bọc bánh ngọt đặt lên bàn, hướng Tố Doanh gật đầu, giống như biết là chủ ý của cô, miệng lại nói : "Tâm tình Hiên Diệp cũng ngày càng tinh tế."

Hiên Diệp chỉ cho là khích lệ cô, cười hì hì.

Thôi tiên sinh nhặt một cái bánh đậu ngọt nếm nếm, miệng khen không dứt tay nghề của Hiên Diệp. Bên cạnh Tố Doanh cũng hát đệm, khen ngợi Hiên Diệp đến ngây ngất. Nói xong một hồi, Thôi tiên sinh đột nhiên hỏi: "Lục tiểu thư cũng nghe đến lời nói vừa rồi , không biết lục tiểu thư nghĩ như thế nào?"

Tố Doanh kinh ngạc hỏi lại: "Tôi không cần quan tâm mấy thứ này, sao Thôi tiên sinh lại hỏi tôi?"

"Tùy tiện hỏi hỏi thôi. Nếu lục tiểu thư cảm thấy không tiện, không nói cũng được."

Tố Doanh thấy sắc mặt Thôi tiên sinh ngượng ngùng, trầm tĩnh nói: "Đối với việc này Tố Doanh không có hứng thú. Chỉ là, ngược lại tôi cảm thấy được… Thật ra mọi thứ đều có cách, cho dù là lão sư hỏi, cũng không nên nói ra ."

Ánh mắt Thôi tiên sinh sáng lên. Tuy chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, nhưng Tố Doanh cũng nhận thấy được vị này lão sư tán thưởng mình.

Thôi tiên sinh lập tức lại làm như không có việc gì, nói dịu dàng: "Tôi có một tỷ tỷ đã lớn tuổi, cũng làm nữ giáo viên , cô ấy thường hay hỏi đệ tử: trong hậu cung, người và rồng hỗn tạp, các cô phải như thế nào mới tốt ? Rất nhiều tiểu thư đều có thể nói được đạo lý rõ ràng, chỉ có một vị tiểu thư cái gì cũng không trả lời. Lúc tỷ tỷ của tôi lén hỏi cô ấy, cô ấy cười cười cực kỳ nhạt nhẽo, nói rằng ‘Nếu cô giáo là người thông minh, sẽ không tiếp tục hỏi tôi’."

Ánh mắt Tố Doanh chớp chớp "Người tỷ tỷ này, là vị nào?"

Thôi tiên sinh có nhiều chị em, trong đó không thiếu nữ giáo viên xuất sắc.

"Cô ấy sau này cùng vị tiểu thư đó tiến cung rồi." Thôi tiên sinh vừa ăn đậu bánh ngọt vừa nói từ từ, "Vị tiểu thư đó chính là Đương kim hoàng hậu."

*** Hết chương 3***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện