Một Năm Thiên Hạ

Chương 18: Vinh An công chúa xuất giá



Tố Doanh về nhà còn chưa ngồi yên, Tín Mặc đã hấp tấp nhảy vào phòng cô.

Vốn là Tố Doanh tràn đầy bi phẫn và nén giận, đang không biết trút vào nơi nào. Vừa lúc nhìn mặt của canh, nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, lòng cô cũng dịu xuống, không phát hỏa với anh như tưởng tượng ban đầu của mình, chỉ có thể thở dài thật sâu.

Cái thở dài của cô sâu thẳm mà đau thương, hai dòng nước mắt rưng rưng muốn rơi. Tín Mặc nâng khuôn mặt trắng xanh của cô, nhìn vết máu còn sót lại ở trên miệng cô, không khỏi hoảng hốt: "Hắn làm gì nàng rồi ?"

Tố Doanh thấy anh như vậy, tin tưởng anh cũng không biết hành động lần này của Tín Đoan, lắc đầu cười khổ: "Hắn làm cho em rất giận ... Đầu em tức giận đến phát hỏa, muốn tìm chàng để hả giận."

"Không phải hắn nói bậy bạ gì đó chứ?" Một tay Tín Mặc lau đi vết máu trên cằm của Tố Doanh, một tay siết chặt thành quả đấm.

Tố Doanh kề mặt vào lòng bàn tay của anh, "Hắn muốn miếng ngọc phỉ thúy của chàng từ em. Em nói, mang đầu của Tín Mặc tới đổi. Trừ khi Tín Mặc chết, tôi tuyệt đối sẽ không trả lại..." Cô lắc đầu cười khổ, "Em cho rằng, tuy là chúng ta lén ước định, nhưng cũng đáng để sống chết cùng nhau. Nhưng mà Tín Mặc à, em không rõ, cuối cùng nhà của chàng suy nghĩ điều gì?"

Tín Mặc nhẹ nhàn khẽ vuốt khuôn mặt của cô, nói dịu dàng: "Không có việc gì, nàng cứ yên tâm chờ tôi tới cưới nàng."

"Có thể sao?" Tố Doanh nhắm mắt lại, nói chậm rãi: "Em sợ Bạch tướng quân nhà chàng sẽ không đồng ý, cố ý bảo em đi tướng phủ, muốn Cư tướng hòa giải - Điều này dĩ nhiên có thể là hắn kiên kỵ thế lực nhà của em nên không tiện mạnh tay. Nhưng mà Cư tướng lại đứng về phía hắn... Thật là nghĩ không thông. Tín Mặc, cuối cùng chàng có gì gạt em phải không ? Trong lòng em vô cùng bất an..."

"Không có việc gì, nàng còn có tôi mà." Tín Mặc cầm bàn tay lạnh lẽo của Tố Doanh, "A Doanh à, nàng hãy tin tưởng tôi. Tôi sẽ tới cưới nàng, điều gì cũng không thể thay đổi."

Tố Doanh cầm miếng phỉ thúy trong tay, than thở một tiếng.

Từ đó về sau, Bạch phủ không thấy có động tĩnh gì. Trái lại người tướng phủ lại tới vài lần, khuyên Tố Doanh từ hôn. Bọn họ chọc giận Tố Doanh, đơn giản cô chỉ đóng cử không cho người vào. Có lần hành động này của cô làm cho người của tướng phủ tức giận, ở ngoài cửa cười lạnh với Tố Doanh: "Tiểu thư không cần phải ỷ vào Tể tướng phu nhân thương cô, vì cô mà tức giận với đại nhân thì có thể cho rằng địa vị của cô và đại nhân ngang nhau. Tể tướng đại nhân đối với cô cũng coi nhưng hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu như cô không đồng ý thì ngày sau sẽ hối hận."

Tố Doanh nghe lới hắn nói rất kỳ quặc, tự nhiện cũng sẽ nhàn rỗi, nhờ Tố Lan giúp cô tìm hiểu. Tố Lan vừa mới gả đến tướng phủ, chưa thân thiết với mọi người nhưng dù sao lòng của cô cũng quay về phía tỷ tỷ nên nghiêm túc hỏi thăm nhiều người, nhưng dù thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân. Tướng phủ lớn như thế, từ trên xuống dưới gần ngàn người, lại không thể lộ ra một ý tứ gì.

Chị em nhà Tố gia cũng không phải loại người mù quáng lạc quan, nhìn thấy tình huống như vậy, càng cảm thấy trong đó có căn nguyên, mà căn nguyên này kín không khe hở, làm cho các cô không thể xem thường.

Tố Doanh ngày càng nôn nóng, tuy Tín Mặc thường xuyên tới gặp cô, không ngừng trấn an cô, nhưng Tố Doanh thấy anh luôn úp mở nên lo lắng đối với anh cũng dần tăng lên.

Một ngày tháng tư, Tố Doanh đang ở trong phòng tuyển chọn hương liệu, một tiểu nha hoàn chạy tới, lắp bắp nói: "Tiểu thư, tiểu thư! Nô tỳ nghe nói... Phò mã của Vinh An công chúa đã định rồi..."

Tố Doanh thấy vẻ mặt nha hoàn này trắng xanh không bình thường, trong lòng biết hơn một nửa là tin xấu, ca ca không được tuyển rồi sao. Cô cười ôn hòa với nha hoàn, nói: "Nếu là tin tức tốt, không tới phiên cô báo tin. Đám nha hoàn phía trên thấy chuyện xấu nên đùn đẩy đây mà - Nói đi, tôi không trách cô. Phò mã không phải tam công tử, đúng không?

Tiểu nha hoàn núp ở cạnh cửa gật đầu, nói: "Tiểu thư, phò mã là Bạch công tử..."

Thân thể Tố Doanh đột nhiên chấn động, ngơ ngác hỏi: "Là Bạch công tử nào?"

"Là Bạch nhị công tử..." Tiểu nha hoàn thấy mặt Tố Doanh đen lại, không dám nói gì nữa, ra sức gọi: "tiểu thư, tiểu thư, cô có khỏe không?"

Tố Doanh cả kinh như muốn nhảy dựng lên, cơ thể cứng lại như bị núi đè xuống không thể nhúc nhích, trên đầu như bị vạn đỉnh ghìm sâu, cô ép buộc bản thân thoáng động. Tay cô dựa vào cái bàn bên cạnh, cánh tay run rẩy, ngay cả bộ khay trà ở trên bàn cũng rung rung.

"Cô nói bậy bạ gì vậy?"Giọng cô nhấn mạnh, "Công chúa luôn luôn gả cho Tố thị! Từ khi nào đến phiên Bạch gia?"

Tiểu nha hoàn bị vẻ mặt của cô làm sợ tới mức muốn òa khóc, nức nở nói: "Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe những người khác noi, vốn Bạch gia cũng là một chi của Tố thị, bởi vì mấy đời trước phạm pháp nên bị đuổi khỏi dòng họ, đổi thành "Bạch"..."

Chuyện này Tố Doanh cũng có nghe qua, cô cuối cùng nghĩ cũng ra nghi vấn, bỗng nhiên cảm giác trong lòng một mảnh hư không.

"Hắn phải làm phò mã? Vậy còn... tôi?" Yết hầu của cô khô khốc, không thể lên tiếng.

Tiểu nhanh hoàn thở lớn cũng không dám nhưng lại không thể không đáp, "Hiện tại Bạch tam công tử đang ở ngoài cửa của tiểu thư... Tiểu thư muốn ngài ấy tiến vào hay không?"

Tố Doanh nỗ lực ngẩng đầu, thấy ở sân nhỏ đứng một người thần thái hứng khởi, không phải Bạch Tín Quả thì là ai?

Tố Doanh cười lạnh: "Hắn còn có gì để nói sao?"

Bạch Tín Đoan không đợi Tố Doanh mời, đã đi đến trước cửa phòng Tố DOanh, nhìn sắc mặt xanh mét của Tố Doanh nói: "Tố lục tiểu thư vẫn khỏe chứ?"

Tiểu nha hoàn thấy vẻ mặt hai người bọn họ không tốt, cuống quýt bỏ chạy.

"Bạch tướng quân muốn lấy lại miếng phỉ thúy kia sao?" Tố Doanh nhìn ánh mắt Bạch Tín Quả, trong lòng hận chết nụ cười của hắn. Cô tuyệt vọng như vậy mà hắn lại có thể cười đến xuân ý dạt dào.

Bạch Tín Đoan nhìn xung quanh không có ai, cười nói: "Vinh An công chúa là người hiểu lí lẽ, cô ấy nói đã có Tín Mặc, có miếng phỉ thúy hay không không sao cả. Gia phụ sợ trong lòng công chúa trách móc, hy vọng tiểu thư hiểu rõ lý lẽ, đem miếng phỉ thúy kia trả lại, gia phụ sẽ thu xếp ổn thỏa lễ vật thay lời cảm tạ, công chúa sẽ hiểu lòng dạ tiểu thư bao dung."

"Lòng của tôi bao dung hay không bao dung, có liên quan gì đến cô ta đâu?" Vẻ mặt Tố Doanh trấn định lại, giận tái mặt nói: "Tôi là một người lòng dạ hẹp hòi thì sao nào?"

Bạch Tín Đoan không nghĩ tới sự tình lại đến mức này, cô vẫn ngu xuẩn như thế. Nhưng thật sự muốn nói cô như thế nào cũng không được. Hắn chỉ có thể uyển chuyển nói: "Hoàng gia định ra hôn sự, chúng tôi không biết làm sao, hy vọng tiểu thư thông cảm. Nếu tiểu thư nhớ đến thâm tình với Tín Mặc, cũng không nên làm khó Bạch gia."

Khóe miệng Tố Doanh mỉm cười, lạnh lùng nói: "Bạch gia vì cưới công chúa mà thật sự muốn từ hôn, đem tôi quăng ra một bên không hay biết gì, ngay cả một tiếng thông báo cũng không có - Chuyện như vậy còn có thể làm được thì có chuyện gì còn có thể làm khó các người?"

"Tuy công chúa là người thông tình đạt lý nhưng lúc đại hôn, Bạch gia lấy không ra miếng phỉ thúy thì cũng không xem là chuyện tốt..."

"Thời điểm nhà các người cưới công chúa nhìn có được hay không được thì liên quan gì đến tôi?" Ánh mắt Tố Doanh âm trầm, nói, "Anh có vẻ không phát hiện ra, Bạch gia làm chuyện này thật sự làm cho nhà tôi rất khó coi."

Trước đó Bạch Tín Đoan đã nghĩ ra rất nhiều lý do từ chối, hắn đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng gặp mặt nhưng biểu hiện của Tố DOanh hoàn toàn không giống như mong muốn của hắn. Nói cô nhớn nhác thì mồm miệng của cô vẫn linh hoạt gây sự với người. Tín Đoan hiểu rõ võ mồm không hơn được cô nên giả vờ tức giận nói: "Chẳng lẽ tiểu thư muốn tự mình phụ thân của tôi bồi tội với cô thì cô mới bằng lòng trả miếng phỉ thúy hay sao?"

Tố Doanh im lặng nhìn hắn, bỗng nhiên Bạch Tín Đoan cảm thấy ớn lạnh trong lồng ngực: Hắn không hề chán ghét Tố Doanh. Tuy nhiên hắn không bày tỏ ra ngoài, thật ra trong lòng hắn hơi vì cô mà cảm thấy bất bình, thậm chí hắn cũng hiểu Tố Doanh không nên chịu đối đãi như vậy. Hắn bất lực, hắn chỉ có thể ở trong lòng đồng tình với cô gái nhỏ này, nhưng mặt ngoài thì phải làm cái gì nên làm.

Nhưng mà cô gái nhỏ dùng ánh mắt từ trên cao nhìn hắn - Cô không oán giận hắn, cô khinh bỉ hắn.

Bạch gia có được vinh quang trên người nhưng mà một cô gái như vậy, ở tại căn phòng âm u này khinh bỉ bọn họ. Thật sự Tín Đoan rong ruổi sa trường, là võ tướng chiến công hiển hách, nhắc tới hắn không ai không phục. Nhung bởi vì loại chuyện tình này, một cô gái tay trói gà không chặt lại khinh bỉ hắn.

Tín Đoan ở dưới ánh mắt của cô bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ và bất an, nhưng hắn cái gì cũng không nói nên lời.

"... Hãy để cho Bạch Tín Mặc tới lấy miếng ngọc phỉ thúy của hắn." Tố Doanh nói chậm rãi. " Tôi chờ hắn."

***

Tố Doanh không biết, thời điểm cô và Bạch Tín Đoan đang giằng co ở tiểu viện thì Tố phủ đang nổ oanh.

Tố lão gia đè nén lửa giận, tập trung nhìn vào vị khách ở trong phòng - Người Bạch gia phái tới đều có tài ăn nói nhưng ở trước mặt Tố lão gia chỉ có thể im lặng.

"Tố Bình, đem sính lễ của Bạch phủ quăng đi." Tố lão gia nói bình thản, "Lần này bọn họ tới, không phải để lấy sính lễ về hay sao? Tố phủ ta cũng không thiếu mấy cái thứ đó."

Tổng quản Bạch phủ vội vàng cười tiếp: "Quận vương hiểu lầm chúng tôi rồi - Tại hạ là phụng mệnh của chủ nhân, đặc biệt tới dâng lên lễ vật quý giá, tạ lỗi với Quận vương..."

"Càng nói càng khinh thường nhà chúng ta rồi!" Tố lão gia trợn mắt, cười khan: "Các người tưởng Tố phủ là nhà của ai? Bỏ ra vào thứ đáng tiền thì có thể coi là tạ lỗi hay sao? Nhà của chúng ta chưa thấy qua núi vàng núi bạc hay sao?"

Tổng quản Tố Bình thấy không khí không hòa hợp, bước lên phía trước giản hòa: "Quận vương, người của Bạch phủ và chúng ta là thân thích, cần gì phải làm cho người ta không có mặt mũi? Người cứ như vậy, chỉ sợ phía bên Bạch phủ sẽ hiểu lầm chúng ta..."

"Nhà hắn làm chuyện như vậy mà còn ta còn sợ hiểu lầm hay sao?" Tố lão gia vì quá giận mà cười châm biếm, chỉ vào tổng quản của Bạch phủ nói, "Được rồi, vì tránh cho hiểu lầm, ngươi hãy về phủ nói với chủ nhân của ngươi - Chuyện này ta không thể quên! Hắn đừng tưởng rằng trong nhà cưới được một cô công chúa thì lên mặt! Coi như nhà các người mấy đời trước mang họ Tố nhưng hiện tại thì không phải - Ngược lại ta muốn để hắn thấy, Bạch phủ cưới một cô công chúa sẽ được ưu đãi nhiều hơn hay vẫn là trêu chọc một nhánh Tố thị như ta sẽ có kết cục thảm."

Lời của ông dứt khoát đoạn tuyệt là cho Bạch tổng quản cuối cùng không thể ở lại.

Bạch tổng quản vừa đứng lên, Tố lão gia lại nói: "Tố Bình, đem mấy cái ghế mà mấy người này ngồi đi đốt đi."

Tố Bình biết Tố lão gia lại nổi nóng, làm việc khó tránh khỏi quá đáng, vội vàng khuyên nhủ: "Quận vương, hôn sự của lục tiểu thư đã không thể cứu vãn, cần gì phải cương với Bạch gia?"

Tố lão gia vỗ "Bốp" vào cái bàn, quát lớn: "Ta để cho con gái ta mệnh khổ cũng không tới phiên bọn họ ra tay! Vậy mà trước đó không thông báo với ta một tiếng, đến lúc muốn kết hôn với công chúa mới chạy tới đây - ở nơi này tạ lỗi? Rõ ràng là không muốn để cho A Doanh sống mà!"

Trên mặt Bạch tổng quản bị ông mắng không còn chút sắc, nhưng lại đuối lý, đành phải dạ thưa nói: "Tam công tử nhà của chúng tôi đã có đề cập qua..."

"Vậy sao hắn không nói rõ ràng cho A Doanh: Bạch Tín Mặc muốn kết hôn với công chúa? Các người nói sớm, tự nhiên ta sẽ hiểu rõ con gái của ta không thể so sánh với công chúa, sẽ vui vẻ từ hôn, sẽ không biết phải trái như lúc này hay sao?" Tố lão gia thấy tổng quản Bạch gia không thể phản bác được, cười lạnh, "Đừng cho là ta không biết chủ ý trong đầu của các người - Không phải Bạch gia các người sợ sau khi nói ra chuyện này với chúng ta, chúng ta sẽ làm khó dễ từ bên trong, Tố Táp sẽ đoạt công chúa của nhà các người, phá hủy chuyện tốt của các người, mới không dám làm lớn chuyện này hay sao? Ngươi trở về nói với chủ nhân của người - Cả hai việc này ta đều nhớ kỹ! Không phải ta là người không khoang dung mà là các người làm chuyện này ta không chấp nhận được!"

Bạch Tín Đoan mới từ chỗ Tố Doanh trở về, đang lúc buồn bực trong bụng, thấy tính tình Tố lão gia quá ngang ngược, cũng nổi giận nói: "Bạch gia tự biết đuối lý nên mới bỏ qua tất cả, Quận vương không cần được một tấc lại tiến một thước! Tục ngữ nói, mua bán không thành nhưng cũng phải biết nhân nghĩa..."

"Ta muốn mua mua bán nữ nhân thì chỗ nào có thể tới phiên lão nhị nhà ngươi!" Tố lão gia đứng lên đi về phía trước mặt hắn, hung hăn nói, "Ta chỉ nghe qua không thành thông gia thì thành thù - Ngươi ở trước mặt ta vẫn còn nói cái gì là 'nhân nghĩa' ?! Tố Bình, đem mấy người này đuổi ra cho ta!"

Tố Bình vội hỏi: "Ôi! Quận vương à! Đây chính là Bạch tướng quân đó..."

"Ngươi cho là ta không biết hắn sao? Đuổi ra đi!"

Bạch Tín Đoan thấy tình hình càng ngày càng hỗn loạn, nhịn một hơi nói tiếp: "Không cần nhọc công Quận vương!" Dứt lời nổi giận đùng đùng mang theo người nhà vung tay áo rời đi.

"Quận vương..." Tố Bình muốn khuyên giải vài câu, Tố lão gia lại khẽ đưa tay ngăn cản hắn lại, nói vô cùng lưu loát, "Lập tức đi xem hiện tại Tố Doanh đang làm gì, tình hình của Tố Doanh như thế nào, lại phái người tiến cung hỏi Đan tần nương nương, nhóm phi tần trong cung đối với việc Vinh An công chúa xuất giá có phản ứng gì. Hôm trước Nhị công tử hỏi tình hình của Táp Nhi và A Doanh, ngươi lập tức cử người hồi âm cho nó, tuyệt đối không cần thêm mắm thêm muối, tốt nhất là nói ra chân tướng tình hình thực tế - Tố Chấn ghét nhất là lời nói của người khác không đúng sự thật."

"Quận vương!" Tố Bình cười khổ, "Với tính cách của Nhị công tử, còn có tình cảm của ngài ấy đối với Lục tiểu thư... Nhất định ngài ấy sẽ không chịu để yên. Quả thật Quận vương muốn làm lớn chuyện này hay sao?"

"Việc này còn không đủ lớn hay sao?" Tố lão gia trợn trừng hai mắt, "Lập tức theo lời ta mà làm."

Tố Doanh đóng chặt cửa phòng, đem mình khóa trong u tối. Phẫn uất và bất mãn đều phát tiết lên Tín Đoan, cô chỉ cảm thấy bản thân vắng vẻ trống không, hai bàn tay trắng.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa: "Lục tiểu thư..."

Tố Doanh nhắm hai mắt núp ở một góc xó, uể oải tự giễu: "Tiểu thư đã chết, buối tối hãy tới chiêu hồn đi."

"Lục tiểu thư, Phượng Diệp công chúa tới thăm cô."

Tố Doanh mở hai mắt, chợt lại nói buồn bã: "Nơi này của tôi không may mắn, thỉnh công chúa quay về."

"A Doanh..." Phượng Diệp công chúa ở ngoài cửa nói áy náy, "Không phải ta không đau lòng vì muội... Nhưng trước lúc chiêu cáo vị hôn phu của công chúa hoàng gia, không cho phép bất cứ kẻ nào được để lộ ra. Ta cũng trách móc Vinh An, nói Tín Mặc đã định hôn, muội ấy không nên cướp đoạt tình yêu. Nhưng từ nhỏ tính tình Vinh An công chúa kiêu căng, chỉ vì niềm vui của bản thân, nào có nghe lời người khác... Tín Mặc là người tốt, nếu trên đời có người Tín Mặc thứ hai, ta sẽ không để cho Vinh An cướp đoạt người này của muội."

"Đại tẩu không cần áy náy." Tố Doanh vừa nghe hai chữ "Tín Mặc", đau buồn, "Sự khó xử của công chúa, A Doanh hiểu rõ."

Phượng Diệp công chúa trầm mặc một hồi, miễn cưỡng nói: “Lần đầu tiên muội gọi ta là 'Đại tẩu', không biết vì sao, ta nghe xong lại càng thương tâm. A Doanh, không cần tự hoại bản thân - không đáng."

Công chúa biết nhiều lời cũng không như nhau, nếu như Tố Doanh nghĩ không thông thì cũng không phải tại công phu người an ủi có tài giỏi hay không. Cô lại an ủi vài câu rồi rời đi.

Bên tai Tố Doanh vừa mới thanh tịnh một hồi, lại có người đến gõ cửa, trong lòng như lửa đốt nói: "Lục tiểu thư, việc lớn không tốt rồi!"

"Còn có bao nhiêu việc lớn không tốt, cùng nhau nói ra hết đi." Tố Doanh nói sâu xa, "Tôi cũng muốn nhìn xem chính mình có thể chịu đựng nhiều hay hết, chịu đựng được bao lâu."

"Không thấy Tam công tử! Đao cũng mang đi, ngựa cũng không thấy trong chuồng... Không biết đi nơi nào rồi!" Nha hoàn ở bên cạnh nha hoàn kia khóc nói, "Quận vương đã cho người trong nhà đi tìm ngài ấy, chỉ sợ ngài ấy làm chuyện dại dột." Cô còn chưa nói xong, Tố Doanh đã mở cửa chạy ra, "Không thấy từ khi nào? Thật sự là mang theo đao đi?"

Nha hoàn khóc ròng, nói: "Tam công tử nghe nói phò mã được chọn không phải ngài ấy, cũng không quá buồn phiền. Nhưng đến khi nghe đến là Bạch công tử thì giận tím mặt - Sau đó ngài ấy cũng không có hành động gì, nhưng chỉ qua một lúc sau, người cũng không thấy tăm hơi. Quận vương cho nô tỳ đến gặp tiểu thư hỏi, xem Tam công tử có tới chỗ này không."

Tố Doanh tĩnh tâm suy nghĩ, lập tức nói: "Không cần lo lắng, Tam ca không đi xa, tôi có tìm ra huynh ấy. Hiện tại cô giúp tôi chuẩn bị một con ngựa, chạy nhanh một chút."

Phía Nam kinh thành giáp với một khu rừng bạch dương, lúc này là mảng xanh mướt trải dài vô tận.

Tố Doanh xuống ngựa nhìn xung quanh, thấy ngựa của Tố Táp đang cột ở một gốc cây dương. Cô vội vã đi nhanh vài bước, quả nhiên Tố Táp đang ngồi ở trên bãi cỏ dựa vào một gốc cây dương.

Tố Doanh yên tâm, im lặng tiến đến ngồi bên cạnh anh, nói: "Đám người dưới còn tưởng huynh quá đau khổ..."

"Huynh chỉ không muốn bọn họ nhìn thấy." Tố Táp ngửa đầu nhìn bầu trời qua các tán lá, hít sâu một hơi, nói: "Huynh không muốn để cho người khác nhìn thấy, huynh vì một người con gái mà đau lòng."

Tố Doanh dựa đầu vào vai ca ca, nói khẽ: "Nhìn thấy Vinh An công chúa như thế, muội còn nghĩ cô ấy cực kỳ thích huynh."

"Huynh cũng có ảo tưởng đó. Đại khái là vì muội không nghĩ tới mà huynh lại cực kỳ xem nhẹ: nàng ấy vậy mà thích Tín Mặc." Giọng nói Tố Táp trầm thấp thong thả, nói chậm rãi: "Khi huynh và Tín Mặc ở Đông cung, một người là Hữu vệ suất, một người là Tả vệ suất, nàng ấy thường tới Đông cung chơi đùa. Thái tử biết, nàng ấy sẽ chọn lựa một trong hai chúng ta - ngay cả thái tử cũng cho rằng nàng sẽ chọn huynh."

Tố Doanh nhẹ nhàng thở dài: "Ở nơi này đừng nói đến những chuyện ấy!"

"Mới trước đây, chúng ta là hai người bị khi dễ, nhớ lúc ấy trốn nhà nhưng xa nhất cũng chỉ có thể trốn tới nơi này. Chúng ta cảm thấy nếu lớn hơn môt chút có thể đi xa hơn, ai ngờ đến ngày này vẫn chỉ có thể là cánh rừng dương." Tố Táp thở dài nói tiếp, "Nếu không có nhiều do dự, chúng ta đã có thể lưu lạc thiên thai... Nhưng với tính tình hai người chúng ta, làm gì cũng không thể không kiêng dè. Nếu huynh không phải là người nghĩ nhiều như vậy, có lẽ đã cầm đầu của Tín Mặc đi tự thú - Hắn ruồng bỏ muội muội, cưới người con gái mà huynh yêu. Huynh thật sự có đầy đủ lý do để giết hắn. Nhưng mà huynh lại có quá nhiều lý do để nhịn xuống - giết hắn, trừ bỏ chuyện huynh biến thành một tội phạm giết người thì điều gì cũng không thể thay đổi."

"Ca, chúng ta về nhà đi." Tố Doanh ôm lấy eo của Tố Táp, vùi đầu vào ngực của anh.

"Việc đã đến nước nay, chúng ta lại không thể xoay chuyển trời đất, ngoại trừ việc chấp nhận thì còn đường nào khác?" Tố Táp trầm giọng thở dài, "A Doanh, nếu huynh là người dễ xúc động, nhất định sẽ không để muội chịu ủy khuất như thế, nhất định sẽ khiến Bạch gia hối hận."

"Ủy khuất gì gì đó, không phải là chuyện quan trọng." Tố Doanh nói dịu dàng, "Muội không cần ca ca xúc động. Chúng ta cứ sống cho tốt, cuối cùng sẽ có chuyện tốt xảy ra."

***

Thời điểm Tố Doanh ở trong tiểu đình xông một lò hương tốt nhất - Cô vốn là dùng loại này để xông cho giá y của mình nhưng hôn lễ của cô sẽ không bao giờ có. Cho dù lập tức có một người tới lấp vào chỗ trống mà Tín Mặc để lại thì Tố Doanh cũng khó để tưởng tượng mình có thể dùng tâm tình vui vẻ để xông quần áo. Lại nói, lô hương này là vì tương lai của cô và Tín Mặc mà chuẩn bị, hiện tại, không còn gì nghi ngờ, bọn họ đã không còn tương lai.

Ngoài đình, những bông hoa dương bay trong gió, giống như một màn tuyết rơi cuồn cuộn dưới ánh mặt trời.

Khi những bông tuyết chân chính bay trong không trung, ở nơi này Tín Mặc đã cầu hôn, trong lòng Tố Doanh vô cùng ấm áp. Nhưng vào một ngày cuối xuân này, cô chỉ nhìn thấy những bông hoa dương trắng giống như tuyết mà cũng đã cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Nước mắt chảy xuống, bị gió sấy khô, lại chảy xuống... Trên mặt Tố Doanh cũng dần cứng ngắt, thất thần giống như một tấm mặt nạ bao trùm lấy niềm vui nỗi buồn của cô.

Hương từ từ bay, chẳng biết lúc nào, bên cạnh cô có thêm một người phẩm hương, cùng ngắm hoa dương.

Tố Doanh đã quên thời điểm lần trước nhìn thấy người con gái này, cô dường như muốn đem người con gái đang tồn tại trong đình này thành ảo giác. Nhưng rõ ràng cô ấy ấy lại đi tới bên cạnh cô, ngồi ở nơi cô có thể đụng tay tới.

"Rất đau lòng ư..." Cô gái áo trắng thương cảm, "Sinh mệnh vừa mới có chút niềm vui lại bị người đá vào một xó. Còn có cách nào khác chứ? Chỗ những người đó đứng so với cô thật là cao nên có thể dễ dàng đá bay vận may trên đầu của cô. Nhưng mà A Doanh à, ta có thể cho cô chỗ đứng so với bọn họ còn cao hơn..."

"Cô còn chưa chịu từ bỏ ý định đối với tôi hay sao?" Tố Doanh thất thần thì thào.

Cô gái kia nở nụ cười: "Bởi vì con người của cô, không biết 'hết hy vọng' là thế nào. Vừa rồi không phải cô còn đang nói với chính mình - 'A Doanh, điều này không phải là tận cùng của đời người. Chỉ cần vùng vẫy, luôn luôn có hi vọng'... A Doanh đáng thương! Sức lực của cô có thể vùng vẫy được bao lâu? Ta lập tức sẽ đem người đàn ông ấy đến cho cô, có được không?"

Tố Doanh nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Tín Mặc đang đứng ngoài đình. Đại khai là hắn đã đứng một lúc lâu, trên đầu và trên người dính một chút hoa dương.

Tuy lòng tràn đầy phiền muộn nhưng Tố Doanh vừa nhìn thấy anh lại không cầm lòng nổi mà mỉm cưới - Vốn cô muốn chung sống với người này cả đời, cho dù anh xấu hay tốt. Cô đã từng ngầm thề sẽ vĩnh viễn nhìn ưu điểm của anh, mỉm cười với anh.

Tín Mặc thấy nụ cười thê lương của cô, cuối cùng kìm nén không được, bước lên phía trước, đem cô ôm vào lòng.

Ngực của anh dày rộng và ấm áp như thế, Tố Doanh không nhịn được thở dài. Có lẽ kiếp này đây là lần sau cùng có cơ hội ghi nhớ hơi thở của anh.

"Anh lấy về đi." Tố Doanh vươn tay, lòng bàn tay trắng xanh nâng lên miếng ngọc phỉ thúy, "Ban đầu tôi lưu lại là không muốn làm anh khó xử. Hiện tại... Không thể để lại."

"Là không thể giữ hay là không muốn giữ?" Tín Mặc cứ ôm cô không muốn buông ra.

Tố Doanh thở dài: " Hai cái đều có. Vinh An công chúa lấy không được miếng phỉ thúy, hẳn là cuối cùng sẽ không yên tâm. Coi như tôi thành toàn cho hôn sự của Bạch gia, đưa cho các người từ trên xuống dưới một viên định tâm hoàn."

"Tôi không quan tâm bọn họ." Tín Mặc nắm tay Tố Doanh, để cho cô gắt gao nắm lấy miếng đá lạnh băng kia, "Nàng mới là người tôi chọn."

"Tín Mặc..." Tố Doanh lắc đầu nói, "Đừng làm khó dễ chính mình. Chúng ta chỉ có thể dừng ở đây mà thôi."

Tín Mặc nắm lấy bả vai Tố Doanh, đẩy nhẹ cô ra, nhìn kỹ khuôn mặt của cô, lắc đầu, bổng nhiên kéo tay cô, nhanh chóng rời đi.

"Tín Mặc! Anh muốn đi đâu?" Tố Doanh bị anh lôi kéo, cước bộ lảo đảo theo anh chạy trốn.

Tín Mặc không đáp, vẫn lôi kéo cô tới chuồng. Coi những lời hô to gọi nhỏ của nhóm người coi ngựa như không, anh nhảy lên ngựa, một tay kéo lấy Tố Doanh lên ngựa, để cô ngồi trước mặt mình.

Tố Doanh có chút kích động, trong lòng đầy hoài nghi nhìn anh. Tín Mặc vung lên áo choàng, bao phủ đầu cô lại, thúc ngựa lao ra cửa bên của Tố phủ.

"Tín Mặc... Tín Mặc!" Ở trước ngực anh,Tố Doanh không ngừng run rẩy, gió bên tai thổi vù vù, cô cảm thấy anh muốn đem cô mang đến tận cùng của thế giới.

Nhưng thật là kỳ lạ, cô một chút cũng không muốn phản kháng.

Cô đếm nhịp tim anh đập, đếm không biết bao nhiêu chỉ cảm thấy sắc trời dần dần ảm đạm, gió lạnh quanh mình bắt đầu nổi lên, ngựa không chạy bốn chân như bay nữa mà chầm chậm dừng lại. Cô biết bọn họ đã cách xa kinh thành, bọn họ quay lưng về phía trời chiều, chạy băng băng về phía bóng đêm.

Ngựa của Tín Mặc cuối cùng mệt mỏi cũng dừng lại, Tố Doanh mở to mắt nhìn cảnh tượng trước nay chưa từng có: Bầu trời lưu lại sắc đỏ đang lui dần ở hướng tây, phía đông là mùa trời đêm u ám mênh mông trống trải vô bờ và vài bóng cây thưa thớt. Một mặt hồ yên lặng đang phản chiếu sao chổi trong không trung.

Tín Mặc quăng đi roi ngựa, chỉ vào chân trời ở xa xôi: "Theo hướng đông này đi mất bốn ngày, chúng ta có thể đến một thôn núi không tên sống mai danh ẩn tích."

Tố Doanh nhìn mặt anh, nói dìu dàng: "Nhưng mà, chàng không thể làm như vậy, em cũng không thể."

"Đúng vậy. Tôi không thể mang nàng cao chạy xa bay, cũng không thể phản kháng lễ kết hôn với công chúa." Mắt Tín Mặc khép hờ, ôm chặt Tố Doanh, hôn cô thật sâu. "Tôi không thể chọn người tôi muốn cưới nhưng tôi có thể chọn người tôi muốn yêu - Tôi làm như vậy, là để mọi người biết trái tim của tôi thuộc về nơi nào, tôi muốn bọn họ biết : Tôi chỉ muốn cùng nàng như hình với bóng.”

Bọn họ ở lưng ngựa lẳng lặng ôm nhau, mãi cho đến khi một vệt đỏ cuối trời tây cũng biết mất không còn dấu vết. Bóng đen của trời đêm bị đánh vỡ bởi đại đội kỵ sĩ, vừa hô quát vừa bao vây bọn họ.

"Công tử!" "... Lục tiểu thư!"

Tố Doanh và Tín Mặc im lặng những người này, giữa bọn họ vừa có gia đinh của Tố phủ, cũng có người hầu của Bạch phủ.

Bọn họ nhìn những người này, làm giương mắt nhìn nhau thật sâu - Cảm giác mát mẻ của trời đêm giống nhưng từ trên cao vạn trượng rơi xuống quanh bọn họ, ở trong mắt bọn họ ngưng kết lại một giọt nước lạnh băng.

"Bảo trọng." Tố Doanh thay đổi ánh mắt, không muốn Tín Mặc nhìn thấy thời điểm cô rơi lệ.

Tín Mặc vẫn cầm lấy cổ tay của cô, dùng lực nắm một chút - Anh xác định miếng phỉ thúy kia vẫn ở trên cổ tay của cô mới nén đau buông cô ra, để cô nhảy xuống lưng ngựa.

"Bảo trọng."

*** Hết chương 18***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện