Chương 92: C92: Chương 92
Nghiêm Quân Thành là một người có ý thức về thời gian.
Ít nhất là khi anh học cách xem giờ, dù là đi học hay sau này đi làm, anh chưa bao giờ trễ một lần.
Khi anh và Trịnh Vãn trở lại phòng làm việc thì đúng hai giờ.
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đang ngồi khoanh chân trên thảm, tập trung vào việc lắp ráp các khối gỗ, để xây dựng một tòa lâu đài cần có đủ thời gian và sự kiên nhẫn. Thỉnh thoảng hai người sẽ xảy ra tranh cãi nhỏ, Trịnh Tư Vận cảm thấy Nghiêm Dục đang ngáng đường mình, Nghiêm Dục thì cho rằng Trịnh Tư Vận quá độc đoán, không chịu nghe đề nghị của cậu ta...
"Trịnh Tư Vận, trừ tôi ra không có ai chịu nhường nhịn cậu đâu!" Nghiêm Dục nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cậu ta là chuyên gia số một thế giới chuyên trị những đứa trẻ ương bướng nhưng ở trước mặt Trịnh Tư Vận chỉ có thể cam chịu cúi đầu.
"Ồ, từ khi nào thì trên thế giới chỉ còn lại có mình cậu vậy?" Trịnh Tư Vận không khách khí phản kích: "Trừ cậu ra thì không còn ai?"
"Nào tới đây chọn đi, các con muốn uống ly nào."
Trịnh Vãn bước tới, đặt ba ly đồ uống lên bàn, ngắt lời bọn họ một cách bất lực. Hai đứa trẻ này có mối quan hệ tốt, nhưng chúng cũng rất thích cãi nhau, sau mỗi lần cãi nhau, chúng lại tiếp tục chơi với nhau như không có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Tư Vận ngước mắt lên nhìn một lượt rồi đưa tay cầm lấy ly sữa đá đậu đỏ.
“Ưu tiên phụ nữ.” Nghiêm Dục làm động tác mời: “Thím, thím chọn đi, ly còn lại là của cháu.”
Trịnh Vãn chọn một ly trà xanh.
Cô không thích đồ uống ngọt cho lắm, chỉ là mùa hè nóng bức như vậy, lâu lâu thử mấy đồ uống này cũng rất giải khát.
Nghiêm Dục không khách sáo với cô, dùng ống hút chọc mở trà sữa, một hơi uống hết nửa cốc.
Trịnh Vãn ngồi trên ghế sô pha nhìn bọn họ xếp gỗ, đúng lúc này, chiếc điện thoại cô để bên cạnh rung lên vài hồi. Cũng may chỉ là rung nhẹ, không quấy rầy hai đứa nhỏ, nhìn điện thoại, là tin nhắn của một người ngồi cách đó không xa, hình như đang nghiêm túc làm việc: [Anh cũng khát.]
Cô không định để ý tới.
Cô không quen với thói xấu này của anh, mỗi lần gọi đồ uống gì, anh đều nói không thích, nhưng cuối cùng lại uống đồ cô mua.
Anh lại không chịu buông tha: [Anh khát.]
Thấy hai đứa nhỏ không để ý tới mình, cô mới cúi đầu trả lời: [Trên bàn anh có ly, trong ly có nước mà.]
Anh: [Nước không có mùi vị.]
Cô đến phiền vì bị anh quấn lấy, cô đứng dậy, lo lắng điện thoại sẽ thường xuyên rung làm phiền hai đứa nhỏ.
Rất tốt, Tư Vận và Nghiêm Dục đã không nhìn cô nữa.
Cô cầm ly trà chanh đến bên bàn làm việc của anh, đưa cho anh như một tên trộm, dùng ánh mắt thúc giục anh mau uống.
Anh buồn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhấp một ngụm, anh nói nhấp một ngụm sẽ không bao giờ tham lam, giống như đây chỉ là một cách để nạp lại năng lượng.
Sau khi hài lòng, anh lại vùi đầu vào công việc. Phòng làm việc cũng không tính là yên tĩnh, thỉnh thoảng anh sẽ nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài lần.
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục cũng nhỏ giọng thảo luận, tranh chấp.
Đối với Trịnh Vãn, những âm thanh này là một khúc hát ru rất an tâm. Khoảng thời gian này cô cũng rất bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về khuya. Cô ngồi trên sô pha xem muốn có cửa hàng nào thích hợp hay không, ai ngờ xem một hồi lại ngủ thiếp đi.
Nghiêm Quân Thành là mang chăn đến, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục mới phát hiện ra.
Trịnh Tư Vận rất muốn cười.
Chú thực sự quan tâm đ ến mẹ.
Họ không biết rằng đây là thói quen của Nghiêm Quân, và nó chưa từng thay đổi. Trước đây khi anh đi học, phần lớn học sinh đều bị việc học ép đến không thở nổi, dù giờ giải lao chỉ có mười phút, cũng phải tranh thủ ngủ bù, anh thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Khi thời tiết lạnh, anh sẽ khoác áo khoác cho cô.
Bây giờ cũng vậy, mặc kệ anh bận công việc thế nào, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt anh, anh sẽ vô thức đi tìm cô.
Phòng trà chiều của tập đoàn Thành Nguyên cũng rất náo nhiệt.
Mấy người vừa pha cà phê vừa nhỏ giọng trò chuyện: "Nghe nói hôm nay trong thang máy có người đụng phải con gái và cháu trai của Anh Nghiêm, bọn họ nhất định là đang nghỉ hè đúng không?"
"Tôi ghen tị với tất cả những người có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè!"
"Tôi cũng thấy vậy. Nói thật, so với bọn họ, tôi cảm thấy chán nản vô cùng, tuổi trẻ mà. Nghĩ kỹ lại, nếu tôi với công ty vẫn còn duyên, sau này bọn họ vẫn sẽ là lãnh đạo của chúng ta."
"Hahaha, không phải chúng ta là người đã chứng kiến ông chủ tương lai lớn lên sao?"
"Chờ đã, bọn họ năm nay bao nhiêu tuổi? Hình như là mười lăm mười sáu." Một người khác bấm ngón tay tính toán: "Bốn năm đại học, sau đó xuất ngoại, chờ bọn họ đến công ty, khả năng chính là mười năm sau, tôi chờ được!"
Có chủ đề, cùng với cà phê, buổi chiều trở nên thú vị hơn.
Đông Thành còn chưa kết thúc kỳ nghỉ hè, vẫn là một thành phố du lịch nổi tiếng. Trong khoảng thời gian này, Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành sẽ không ăn ở bên ngoài, thứ nhất là thời tiết nóng bức, thứ hai là chỗ nào cũng là người, tình hình giao thông không tốt lắm, cho nên tối nay bọn họ quay về Lan Đình ăn tối.
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục có rất nhiều ý tưởng, hai người đã sớm thỏa thuận với Lý Kim là sẽ không ăn đồ nấu ở nhà hoặc những bữa ăn thịnh soạn vào buổi tối.
Trong sân dựng một cái lều trại, còn bố trí một cái lò nướng thịt nướng, cũng may Lan Đình đủ lớn, giữa mùa hè muỗi nhiều như vậy, không biết quản gia toàn năng Lý Kim dùng biện pháp gì, bọn họ ngồi trong sân mà không có bất kì con muỗi nào.
Đây là một buổi tối dễ chịu.
Nhìn thấy mẹ và chú cụng ly uống rượu, Trịnh Tư Vận cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, quẳng cho Nghiêm Dục một ánh mắt.
Nghiêm Dục không muốn nhận tín hiệu của cô lắm, giả vờ rằng ăng-ten bị hỏng, cậu ta tránh nhìn cô ấy.
Trịnh Tư Vận tức giận đến mức đá Nghiêm Dục. Cậu ta lại nhanh nhẹn tránh được, còn rất đắc ý cười với cô ấy.
"Tư Vận, con đang làm gì vậy?"
Trịnh Vãn uống rượu rất giỏi, nhưng bình thường cô không uống rượu ở bên ngoài, gần đây thi thoảng có hứng thú sẽ uống vài ly với Nghiêm Quân Thành. Đây cũng là tình cảm vợ chồng của bọn họ, khi không quá bận rộn, bầu không khí đủ tốt, anh sẽ khui một chai rượu, ngồi trong phòng cụng ly với cô.
Trạng thái hơi say thực sự tuyệt vời.
Nhất là khi người yêu vẫn còn bên cạnh.
Trịnh Tư Vận thấy mẹ để ý tới mình, vội vàng giơ tay, nhỏ giọng làm nũng: "Mẹ, có thể cho chúng con uống một chút được không?"
Cô ấy chớp mắt ra hiệu: "Thật sự chỉ cần một chút thôi!"
Nghiêm Dục lập tức vạch rõ giới hạn với cô ấy, nghiêm túc nói: “Em gái, không phải chúng ta, chỉ có mình em, anh không muốn, anh chỉ uống nước cam.". Ngôn Tình Cổ Đại
Trịnh Tư Vận: "?"
Cô ấy lườm Nghiêm Dục một cái.
Nghiêm Quân Thành thuộc kiểu cha mẹ chiều chuộng con cái. Nói chung, chỉ cần Tư Vận đề cập với anh, cho dù con bé có muốn sao trên trời, e rằng anh sẽ gọi cho những người có liên quan đến để xem làm thế nào, anh định gật đầu đồng ý, nhưng Trịnh Vãn đã từ chối trước: "Cái này không tốt, con mới mười sáu tuổi, không uống được."
"Vậy thôi ạ."
Trịnh Tư Vận bĩu môi, nhưng cũng không có ý định càn quấy, cô ấy biết rằng chiêu này vô dụng với mẹ mình.
Mãi sau đó, Nghiêm Quân Thành mới nói: "Chờ khi cháu trưởng thành, rượu trong hầm của chú, cháu có thể uống thoải mái."
Hai người lớn uống rượu, khi chạm ly thì nhìn nhau cười.
Hai bạn trẻ cầm ly nước trái cây trên tay, ăn ý dời tầm mắt nhìn lên bầu trời.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Hôm Trịnh Tư Vận khai giảng lớp 10, cả Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn đều tạm thời gác lại công việc để đưa cô bé đi.
Từ Lan Đình lái xe đến trường trung học số 4 chỗ Tư Vận, hôm nay tất cả các trường cấp ba đều khai giảng, so với ngày làm việc bình thường tình hình giao thông lại càng tắc hơn.
Đoạn đường ngắn trên bảng điều hướng từ đỏ đến tím.
Trịnh Vãn không mắc hội chứng giận dữ trên đường. Mặc dù Nghiêm Quân Thành có nhưng anh cũng chưa bao giờ thể hiện ra mặt, anh chưa bao giờ dễ dàng mất bình tĩnh khi gặp phải những vấn đề khác ngoài chuyện tình cảm, chứ đừng nói đến việc tức giận hay trở nên tức giận. Nhưng cô hiểu rõ anh, thấy anh vô thức nắm chặt vô lăng, rõ ràng chiếc xe chen vào làn đường bên cạnh vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ ban đầu của anh.
Nếu Tư Vận không ngồi ở ghế sau, cô sẽ nắm tay anh.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng nói: "Anh nhìn đi, phía trước là trường cấp ba cũ của chúng ta, hình như ngoài việc mở rộng cổng ra thì không có nhiều thứ thay đổi."
Đất thuộc khu phố của Đông Thành rất đắt đỏ, trường công lập sẽ không dễ dàng di dời, cũng không cải tạo rộng rãi, giống như 20 năm trước.
Trịnh Tư Vận vội vàng di chuyển ánh mắt sang bên kia xem: "Trùng hợp vậy sao? Từ nhà đến trường của con, lại đi qua trường cũ của hai người."
Nét mặt của Nghiêm Quân Thành dịu đi rất nhiều, mắt thường có thể thấy rõ.
“Đúng vậy.” Anh nói.
Trịnh Vãn cười nói: "Em còn tưởng rằng anh không nhớ rõ nơi này."
"Làm sao có thể."
Cha dượng và con gái riêng như ngầm hiểu ý nhau đồng thanh nói.
Trịnh Tư Vận cười trộm.
Ngay cả cô ấy cũng biết ba năm cấp ba đối với chú có ý nghĩa như thế nào, làm sao chú có thể quên được.
Kết quả là, bầu không khí trong xe cực kỳ thoải mái trong suốt hành trình gần như thử thách tâm lý con người, giống như quay trở lại thời điểm họ vừa mới ra ngoài.
Trịnh Tư Vận ríu rít luyên thuyên về trường cấp ba. Mặc dù cô ấy không xa lạ gì với cấp ba và đại học, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy phấn khích.
Những gì cô ấy muốn học không phải là trường học của kiếp trước.
Cô ấy sẽ gặp gỡ các bạn học mới và bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngoài cửa sổ, vành đai xanh ngăn cách đường chính và làn dành cho xe đạp. Nghiêm Quân Thành vô tình liếc nhìn ra bên ngoài, qua khóe mắt, anh thoáng thấy một cậu bé mặc áo ngắn tay màu trắng đang đạp xe đi ngang qua.
Thật lạ, anh như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước.
Anh không ngờ mình sẽ bước vào một hành trình hoàn toàn mới, mà chỉ trong nháy mắt, anh đã yêu cô nhiều năm như vậy.
Bình luận truyện