Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 68: C68: Chương 68



Ân Khải giật thót.

Anh ta vốn không giỏi giao tiếp với người khác, mấy năm nay mới từ từ mài giũa, nhưng vẫn đến trình độ nói câu nào người nghe mát lòng mát dạ tới đó. Nhất là trước mặt người quen, anh ta vẫn giống như năm đó, lúc này buột miệng thốt lên: “Tiểu Vãn, cô kết hôn lúc nào vậy?”

“Ừm, đã đăng ký kết hôn, còn đám cưới phải chờ Tư Vận thi chuyển cấp xong mới tổ chức.”

Trịnh Vãn ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía Nghiêm Quân Thành, giới thiệu với anh: “Đây là đàn anh của cha Tư Vận, cũng là đối tác.”

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, dường như chẳng dao động chút nào, thậm chí còn chủ động đưa tay ra: “Chào anh.”

Ân Khải còn chưa hoàn hồn lại từ ngạc nhiên, tôi luyện mấy năm qua đã thúc ép anh ta bước lên trước hai bước, nắm lấy tay Nghiêm Quân Thành, khách sáo nói: “Chào anh, chào anh!”

“Ôi coi tôi này.” Sau khi buông tay ra Ân Khải vỗ tán một cái, rồi thật lòng cười nói: “Tiểu Vãn, chúc mừng cô nhé, khi nào cưới nhớ gửi thiệp mời cho chúng tôi, đến lúc đó tôi mà rảnh nhất định sẽ dẫn vợ và Ca Cao đến!”

“Được.” Trịnh Vãn cười gật đầu: “Chị dâu và Ca Cao có khỏe không?”

“Cũng tạm, cuộc sống cũng ổn định!”

Trong lúc hai người trò chuyện, Nghiêm Quân Thành không lên tiếng làm phiền, cũng không thúc giục cô.

Đến tận khi có người tới, người nọ thấy Nghiêm Quân Thành, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi. Sau khi nhìn chằm chằm hai giây, xác nhận là thật thì người đó vội vàng cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, thật là trùng hợp, sao hôm lại có thời gian đến đây?”

Đi theo phía sau người này còn có nhân viên mặc đồng phục của hội sở, có thể thấy đây là lãnh đạo, hoặc là quản lý của hội sở.

Nghiêm Quân Thành không có ấn tượng về người này, nhưng vừa liếc mắt một cái anh ta đã nhận ra Nghiêm Quân Thành, khách sáo nói: “Không biết tổng giám đốc Nghiêm ngồi ở phòng nào?”

“Chỉ là bữa tiệc gặp mặt bạn bè mà thôi.” Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Không cần đặc biệt chiêu đãi, khách sáo rồi.”

Người này lại thấy Trịnh Vãn nắm tay anh, trong lòng hiểu rõ.

Anh ta chỉ là người quản lý của hội sở, không phải ông chủ, có điều các ông chủ thường đến đây. Anh ta cũng nghe một vài tin đồn, kết luận đây chính là bà Nghiêm trong truyền thuyết.

Trịnh Vãn đứng đối diện anh ta, lễ phép gật đầu, xem như là chào hỏi.


“Vậy được tổng giám đốc Nghiêm, nếu anh có chuyện gì có thể tìm tôi.” Anh ta cũng là người rất biết nhìn, nếu tổng giám đốc Nghiêm đã nói là tiệc cá nhân, vậy anh ta cũng không tiện làm phiền.

Chờ vị quản lý này đi rồi, Trịnh Vãn mới nói với Ân Khải: “Đàn anh, có người chờ chúng tôi quay về dùng bữa, nếu lần sau rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện tiếp?”

Ân Khải vội vàng hoàn hồn lại, đáp: “Được được được, tôi cũng có việc cần làm, lần sau lại trò chuyện tiếp!”

Sau khi tạm biệt, Nghiêm Quân Thành nắm tay Trịnh Vãn đi về phía phòng riêng.

Ân Khải đi theo hướng ngược lại, sau khi đi được vài bước, anh ta cảm thấy rất tò mò, quay đầu nhìn thoáng qua.

Hôm nay đúng là rất bất ngờ, bất ngờ gặp Tiểu Vãn, còn bất ngờ khi biết cô đã kết hôn, hơn nữa chồng cô còn… Có vẻ rất có địa vị.

Cuộc đời luôn sẽ gặp những điều bất ngờ như vậy.

Anh ta đảo mắt, đi về phía phòng bao, trong lòng hơi bực bội, muốn giật cà vạt ra, nhưng tay mới vừa giơ lên lại thả xuống. Anh ta không thích xã giao với người khác, cực kỳ ghét những trường hợp nói một lời phải uốn lưỡi bảy lần. Trước khi đẩy cửa vào, anh ta đã đổi sang một khuôn mặt tươi cười.

Anh ta không phải nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, cũng không phải vai phụ, chỉ bị người khác kéo đến ăn cơm.

Ăn cơm im lặng, máy móc mời rượu.

Đến tận khi trên bàn cơm có một người nhắc tới một chuyện rồi cùng nhau thảo luận, mới hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

“Vừa rồi lúc tôi mới đỗ xe, đúng lúc gặp được hai vị tổng giám đốc của tập đoàn Thành Nguyên. Nghe nói họ quen nhau khi đi du học, tôi không nể những cái khác, chỉ nể chuyện nhiều năm vậy mà họ chẳng có chút xích mích nào. Còn cùng nhau hợp tác xây dựng sự nghiệp, làm ăn mà không nảy sinh mâu thuẫn như hai người bọn họ đúng là rất hiếm gặp!”

“Cũng chính vì lẽ đó mà Thành Nguyên mới càng ngày càng phát triển, mới bao nhiêu năm mà bây giờ đã dẫn đầu trong ngành.”

“Tính tình hai người này hợp nhau, anh xem, những người khác đâu giống như bọn họ, ai mà không… Tổng giám đốc Hà không cần phải nói, anh ta và vợ lấy nhau hơn mười năm rồi mà tình cảm còn rất tốt, chưa từng nghe có chuyện xấu gièm phà gì, mà lạ lùng nhất chính là tổng giám đốc Nghiêm.”

“Ha ha, anh cũng nghe nói à?”

Mọi người nhìn nhau cười.


Sau khi cười đùa xong không khỏi cảm thán.

Ân Khải sửng sốt, khẽ hỏi người bên cạnh: “Tổng giám đốc Nghiêm đó là ai?”

“Tổng giám đốc Nghiêm của tập đoàn Thành Nguyên đó.” Người bên cạnh hạ giọng xuống: “Anh ta lớn tuổi rồi mà chưa lập gia đình, nghe nói vừa kết hôn cách đây không lâu.”

Ân Khải cũng cảm thấy mình đúng là khó hiểu, tại sao lại cho rằng tổng giám đốc Nghiêm của tập đoàn Thành Nguyên chính là chồng của Tiểu Vãn. Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà móc điện thoại ra, lướt lên mạng một lúc, tổng giám đốc nổi tiếng như Nghiêm Quân Thành, cho dù bình thường có khiêm tốn đến mấy thì vẫn có thể dễ dàng tìm được thông tin cá nhân của anh trên mạng.

Nhìn tấm ảnh, Ân Khải trợn mắt há hốc mồm.



Nghiêm Quân Thành đang nắm tay Trịnh Vãn đi về phòng.

Bà Hà tỏ vẻ hâm mộ, nói: “Đúng là vợ chồng son, nhìn ông Nghiêm kìa, vợ mình mới đi ra ngoài bao lâu đâu chứ, căng thẳng như gì đó. Không giống ông Hà nhà tôi, tôi có đi nửa tháng không về có khi anh ta cũng chẳng phát hiện ra.”

Trịnh Vãn bật cười, đi theo Nghiêm Quân Thành ngồi xuống ghế.

Có nhân viên phục vụ lần lượt mang khăn ấm lên để lau tay.

Hà Thanh Nguyên bất lực nói: “Anh thấy hôm nay mình không nên đến cùng lão Nghiêm, em xem em nói gì kìa, rõ ràng là anh đi nửa tháng không về em còn chẳng thèm gọi điện cho anh, trả đũa.”

“Được được, hai người đừng nói gì nữa, nếu không tôi về nhà sẽ cãi nhau với lão Lưu nhà tôi mất!”

“Đúng vậy, ra ngoài chơi đánh bài còn bị hai đôi k1ch thích như vậy, có phiền không thế?”

Còn Trịnh Vãn không muốn trở thành trung tâm đề tài, vì thế thông minh không tham gia cuộc thảo luận này, yên tĩnh ngồi bên cạnh Nghiêm Quân Thành dùng bữa.

Vốn Nghiêm Quân Thành cũng là người kiệm lời, cho nên vợ chồng đồng lòng, trên bàn cơm, dường như chỉ có hai người bọn họ chú tâm ăn cơm. Có điều có vợ chồng Hà Thanh Nguyên và hai người khác, bầu không khí cũng rất rôm rả.

Vị trí ngồi của hai người họ cũng rất trùng hợp, đúng lúc tay trái và tay phải của anh và cô chạm vào nhau.


Trong lúc dùng cơm, thỉnh thoảng Nghiêm Quân Thành sẽ trò chuyện mấy câu với Hà Thanh Nguyên, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay Trịnh Vãn và đặt lên đùi cô.

Hai tay nắm chặt lấy nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út cả hai chạm vào nhau.

Chiếc nhẫn mang trên tay cô chính là thứ đại diện cho sự chờ đợi hai mươi năm chẳng hề thay đổi của anh, trên tay anh chính là lời hứa hẹn sẽ bầu bạn đến bạc đầu của cô.

-

Lúc nhận được cuộc gọi của Ân Khải, Trịnh Vãn không cảm thấy bất ngờ.

Cô từng nghe Trần Mục nói, Ân Khải không phải là người phù hợp gây dựng sự nghiệp, rồi trở thành ông chủ. Anh ta thích hợp giữ gìn cái đã có, càng thích hợp lo toan mảng kỹ thuật hơn, chỉ cần Ân Khải tình nguyện trụ ở công ty làm cấp dưới cho người khác, với năng lực của anh ta, một năm mấy trăm vạn rất nhẹ nhàng.

Nhưng không may là Ân Khải không muốn làm công cho người ta, mấy năm nay anh ta học được không ít kinh nghiệm, không ít bài học, trở thành người hơi chút khéo đưa đẩy một chút. Khi còn trẻ, anh ta không giỏi ăn nói thường nói ra những chuyện làm người khác dở khóc dở cười, bởi vậy đã đắc tội không ít người.

Cô có thể nhận ra áp lực của Ân Khải cũng rất lớn, trước kia anh ta là người chú ý hình tượng, nhưng bây giờ trông có hơi chật vật, vạt áo sơ mi cũng nhăn dúm dó.

Ân Khải phải lấy hết dũng khí mới dám liên lạc với Trịnh Vãn.

Nếu không phải hết cách rồi anh ta sẽ không đi tìm lối tắc, nhờ vả cô. Trần Mục đi rồi, anh ta cũng thử lấy lại sĩ khí đi tìm đối tác khác, nhưng những người này chẳng hề đáng tin như Trần Mục, tới năng lực cá nhân còn thua xa. Bởi vậy mấy năm gần đây nếu thiếu thốn thì anh ta không thiếu. Cũng có những công ty khác vươn cành ô liu với anh ta, nhưng anh ta không cam lòng làm một nhân viên, anh ta cũng có mục tiêu và mộng tưởng của mình.

Chẳng phải trước kia Trần Mục cũng từ chối công việc lương cao ổn định, mát mặt mát mày để đập nồi dìm thuyền gây dựng sự nghiệp sao?

Khi đó anh ta cũng rất buồn bực.

Trần Mục chỉ dịu dàng, bình tĩnh nói: “Cá lớn nuốt cá bé, khôn nhờ dại chịu.”

Hiện thực tàn khốc như vậy đó, Ân Khải cũng biết gánh nặng trên lưng ngày càng nặng nề.

Con học trường quốc tế, học phí một năm mấy chục vạn, tiền lương của các nhân viên trong công ty cũng không ít, gần như ngày nào mở mắt dậy hít thở cũng phải nghĩ đến tiền.

Đi đến bước này, anh ta đã không thể dừng lại được.

Bây giờ những dự án này đã gần như là tất cả tâm huyết của anh ta, anh ta cố gắng hết sức đi kéo đầu tư, có nhiều người cảm thấy hứng thú với nó, nhưng hầu như đều không chi tiền.

Anh ta thật sự hết cách rồi, lúc này mới nghĩ đến việc liên lạc với Trịnh Vãn.

“Tiểu Vãn à.” Ân Khải châm chước lựa lời một lúc mới lên tiếng: “Mấy năm nay chúng ta không gặp nhau, vừa hay tôi cũng ở Đông Thành, cô xem khi nào rảnh rỗi tôi mời cô và tổng giám đốc Nghiêm cùng ăn một bữa cơm nhé?”


Trịnh Vãn ngồi trên sô pha, biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng lại thầm thở dài trong lòng.

Quả nhiên cảnh còn người mất. Tuy anh ta gọi điện cho cô không làm cô thấy bất ngờ, nhưng khi thật sự nhận được cuộc gọi này, nghe giọng nói chần chừ của Ân Khải, không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn bã mất mát.

Cô vẫn nhớ rõ Ân Khải từng là một người rất trượng nghĩa.

“Anh ấy bận rộn công việc, có lẽ không có thời gian.”

Ân Khải im lặng vài giây, rồi lại cười nói cứ như không có gì: “Vậy cũng không sao, hai chúng ta ăn, gặp mặt trò chuyện một bữa, hôm qua thật là không khéo, chưa trò chuyện được với cô nhiều.”

“Được.” Cô dịu dàng đồng ý.

Dường như Ân Khải đã thở phào một hơi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Vậy được, tôi chọn chỗ, xong rồi gửi địa chỉ cho cô nhé!”

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Vãn lấy tấm thẻ của mình ra, kiểm tra số dư.

Năm đó công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, hai vợ chồng Ân Khải cứ khăng khăng cho cô ba mươi vạn. Cô không chịu nhận, vừa từ chối vừa thỏa hiệp, sau đó nhận hơn mười vạn. Lúc đó cô cũng hết cách rồi chỉ đành nhận lấy, nhưng từ trước đến nay cô không đụng đến số tiền này vì lo lắng tương lai sẽ gặp biến cố.

Cô bắt đầu gom góp tiền trong tay, được mười lăm vạn… Cô biết số tiền này với người gây dựng sự nghiệp là như muối bỏ biển, chín trâu mất một sợi lông, nhưng đây là giới hạn cô có thể cho, cô còn con gái của mình, đương nhiên phải giữ lại chút tiền cho Tư Vận.

Sự quan tâm của vợ chồng Ân Khải năm đó cô sẽ mãi mãi không quên, nhưng có vài chuyện không thể bắt đầu, cô cũng chẳng giúp được.

Nghiêm Quân Thành chú ý đến cái gì nhất, trong lòng cô biết rõ ràng.

Sao mà cô không biết cấm kỵ trong lòng anh cho được chứ, thế mà còn muốn anh đưa tay giúp đỡ Ân Khải. Cô không làm được, cô cũng không cảm thấy mình làm vậy là sai. Yêu đương với Nghiêm Quân Thành, từ lúc bắt đầu tình cảm đã không đơn thuần, cô không muốn giữa bọn họ lại bị ngăn cách bởi những thứ khác… Anh yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề nợ cô.

Cho dù Ân Khải oán trách cô, cho dù từ nay về sau sẽ không bao giờ qua lại, cô cũng sẽ không đồng ý làm thế.

Người làm cô khó xử, vậy thì cũng chẳng cần làm bạn bè làm gì.



Trong lòng Ân Khải cũng không dễ chịu gì cho cam.

Có điều đã đi đến nước này, không thể nào lùi bước được nữa. Sau khi hẹn thời gian gặp mặt với Trịnh Vãn xong, anh ta quyết định xuất phát sớm một chút, nhưng mới vừa đi đến tầng trệt của khách sạn, ngoài cửa khách sạn có một chiếc xe đỗ lại. Lúc anh ta đang chuẩn bị đi vòng qua chiếc xe, có người mở cửa xe bước xuống.

Người đến có một khuôn mặt hiền lành, thân thiện, thái độ rất ôn hòa, làm người giao tiếp như mình trong gió xuân: “Chào anh Ân, bây giờ anh có rảnh không? Ông chủ chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện