Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 10



Trịnh Vãn không ngờ là mình sẽ gặp lại Nghiêm Quân Thành.

Cô không vứt bỏ tấm danh thiếp đó đi, thực ra thì suy nghĩ càng hướng về phía thực tế nhiều hơn. Mấy năm qua cô đã nếm trải hết thảy mọi sự ấm lạnh của tình người, nếu chỉ có một mình thì dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không nói chuyện này ra với Nghiêm Quân Thành, nhưng cô có một điểm yếu lớn nhất, đó là cô sẽ sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho con gái mình.

Ngay cả khi, cô sẽ không bao giờ bấm số điện thoại trên danh thiếp ấy, nhưng… lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Tình cảm không lẫn chút tạp chất nào của khi đó đã chấm dứt từ hai mươi năm trước, và hôm nay, sau hai mươi năm, cuối cùng nó cũng đã biến chất mất rồi.

Trần Đoan vô cùng căng thẳng.

Anh ấy không giỏi giao tiếp, đặc biệt là khi phải đối mặt với ông chủ lớn đứng đầu, anh ấy sẽ lại càng vụng về hơn.

Anh ấy vừa định ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Quân Thành, thì dường như trợ lý Vương đi theo sau đã phát hiện ra điều gì đó, thế là trợ lý Vương vội vã chào hỏi anh ấy và nói một câu: “Phong cảnh ở đây rất đẹp phải không?”

Trên thực tế, hành động này vẫn chưa thỏa đáng cho lắm.

Hễ là trong tình huống khẩn cấp như thế này, trợ lý Vương sẽ không bao giờ giành mở lời trước khi Nghiêm Quân Thành nói.

Thử nghĩ lại mà xem, người đàn ông trước mặt anh ấy đây, cho dù anh ấy có là trợ lý đặc biệt thì cũng không hề nhận ra đó là ai, huống chi là chủ tịch Nghiêm.

Anh ấy đã đi theo chủ tịch lâu như vậy rồi, vậy nên anh ấy có thể mơ hồ đoán ra được sự thất thố của chủ tịch trong ngày hôm nay là bởi vì…

Trợ lý Vương nhìn người phụ nữ ngồi đó, cúi mặt xuống và không nói nên lời.

Những ngón tay thon thả của người phụ nữ đang nắm chặt dao nĩa.

Cô cụp mắt xuống, lông mi run rẩy vài cái, dường như là cô cũng kinh ngạc không thôi.

Kỳ lạ quá.

Rất kỳ lạ. Trợ lý Vương nghĩ, trong mắt những người trong ngành, chủ tịch Nghiêm là người thâm trầm khó dò và rất khó để nắm bắt, như thể là anh không có điểm yếu.

Nhưng chủ tịch có một điều cấm kỵ mà người ngoài không hề biết.

Trong những năm qua, tài sản trực thuộc Bất động sản Thành Nguyên trải rộng khắp cả nước, thậm chí, ở các thành phố cấp ba, cấp bốn, họ cũng phát triển rất nhiều dự án, nhưng Nam Thành như đã trở thành cấm địa vậy, chủ tịch Nghiêm chưa từng đặt chân đến đó.

Thuận theo lời nói vui của trợ lý Vương, Trần Đoan hoàn hồn lại, anh ấy cẩn thận trả lời: “Phong cảnh rất đẹp, chúng tôi đều thấy rất thích.”

Cuối cùng, chỉ nhờ vào một từ “chúng tôi” mà Nghiêm Quan Thành đã nhìn sang Trần Đoan, đôi mắt anh bình tĩnh và không dao động, giống như một dòng sông không đáy vậy.

Trần Đoan lại lấy hết can đảm mà nói tiếp: “Mặc dù đây là lần đầu tiên đến tầng cao nhất của Thịnh Quan, nhưng cảm giác nơi đây cao cấp hơn tất cả những nhà hàng mà tôi đã từng đến.”

Câu này là cảm nhận thật lòng của anh ấy.

Trợ lý Vương mỉm cười gật đầu: “Quả thật là nếu có cơ hội thưởng thức món tráng miệng ở đây thì rất tuyệt vời.”

Sự chú ý của anh ấy vẫn tập trung vào chủ tịch Nghiêm và người phụ nữ đang ngồi im lặng.

Cẩn thận quan sát thì có thể trông thấy chủ tịch Nghiêm đang nghiến chặt răng, anh ấy chợt giật mình, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Chủ tịch, phòng đã được chuẩn bị xong.”

Nghiêm Quân Thành khẽ “ừ” một tiếng.

Trợ lý Vương vội vàng bước sang một bên, như thể là để chỉ đường cho anh.

Là một trợ lý đặc biệt có năng lực, ngay cả khi đối mặt với những tình huống bất ngờ, thì anh ấy cũng phải tìm ra được giải pháp tốt nhất, giống như lúc này vậy, hành động của anh ấy đã âm thầm giải thích thay cho hành vi kỳ lạ của Nghiêm Quân Thành – hành vi anh đột ngột đi đến cái bàn này… Chỗ này là lối đi duy nhất để đến phòng riêng của anh, chứ anh cũng không cố tình đến đây hay gì.

Nghiêm Quân Thành bước đi rồi dừng lại khi trông thấy nhân viên của mình, dường như, nói chung là sẽ không còn đường đột như thế nữa.

Hết thảy mọi thứ đều trở nên thinh lặng vô cùng.

Trịnh Vãn có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét đổ dồn về phía mình.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ. Nếu cô biết Trần Đoan và Nghiêm Quân Thành quen biết nhau, còn là quan hệ cấp trên cấp dưới của nhau, thì dù cho thím Trương có khôn khéo khuyên nhủ đến cỡ nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không mềm lòng, chứ đừng nói đến việc sẽ đến gặp Trần Đoan.

Đôi mắt của Nghiêm Quân Thành sắc lạnh.

Cô gần như đã tắt thở mất rồi.

Mãi cho đến khi tiếng giày da đều đều và mạnh mẽ cứ xa dần rồi lại xa dần, hơi thở của cô mới dần bình ổn trở lại.

Trần Đoan nhìn Nghiêm Quân Thành rẽ sang hướng khác, đến tận khi anh ấy không còn nhìn thấy bóng lưng của anh nữa thì anh ấy mới ngồi xuống. Cả quá trình, dù không quá dài, có lẽ tổng cộng không dài hơn hai hay ba phút, nhưng vẫn khiến cho tâm trí của anh ấy như đi tàu lượn siêu tốc, hết kinh ngạc và hoang mang, thì sau đó lại đến là “thụ sủng nhược kinh” [*]…

[*] 受宠若惊 - thụ sủng nhược kinh: được yêu thương/ quan tâm/ lo lắng,… mà lo sợ, không yên lòng.

Ấy thế mà chủ tịch Nghiêm và trợ lý Vương lại nhận ra anh ấy ư?

Ít nhất là vào lúc này, niềm vui sướng trong lòng Trần Đoan đã vượt xa khỏi sự phấn khích khi được gặp Trịnh Vãn.

Anh ấy cũng giống với bất kỳ người đàn ông bình thường nào – đều thích thể hiện ưu điểm của mình ra, thậm chí là anh ấy còn hào hứng nói với Trịnh Vãn rằng: “Đó là chủ tịch Nghiêm của chúng tôi, chữ “Thành” trong tên của tập đoàn Thành Nguyên là tên của anh ấy đấy, tôi không ngờ là chủ tịch Nghiêm vẫn còn nhớ đến tôi.”

“Lần gần đây nhất mà tôi nhìn thấy chủ tịch là khi tôi tham dự một cuộc họp. Cuộc họp ngày hôm đó do phó chủ tịch tổ chức. Có lẽ chủ tịch cũng có mặt ở đối.”

“Nhắc mới nhớ, lúc đó tôi đang ở trên sân khấu, có thể lần đó tôi đã để lại một ấn tượng gì đó với chủ tịch.”

Anh ấy đang khéo léo thể hiện khả năng cá nhân của mình trước một người phụ nữ mà anh ấy đã phải lòng.

Dù sao thì anh ấy cũng không có năng lực vượt trội gì, chỉ là, tại sao một trưởng phòng nhỏ nhoi như anh ấy đây lại có thể làm cho ông chủ của tập đoàn nhớ đến anh ấy vậy nhỉ?

Tinh thần của Trịnh Vãn đang mỏi mệt vô cùng.

Cô hoàn toàn không thể nghe thấy những gì Trần Đoan đang nói.

Dù anh đã đi rồi, nhưng sao cô vẫn thấy không được tự nhiên, cô chỉ mong bữa ăn này mau chóng kết thúc.

Cô vội đứng dậy, lấy lý do là muốn đi vệ sinh, nhân viên ở đây đều là người được đào tạo chuyên nghiệp, nói ít làm nhiều, trên mặt họ luôn nở nụ cười đúng mực, trên đường đi, luôn có nhân viên lễ phép hướng dẫn cho cô.

Cũng có nhân viên đứng đợi trong nhà vệ sinh.

Trịnh Vãn đứng trước bồn rửa mặt một cách máy móc, cô nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của mình.

Cô nhân viên mỉm cười đưa chiếc khăn sang cho cô, rồi cô ấy nói: “Thưa cô, có phải do máy điều hòa của chúng tôi bật quá lạnh rồi không? Ở đây chúng tôi có khăn choàng lông cừu, nếu cô cần, tôi sẽ đi lấy nó cho cô, cô cũng có thể mang nó về nhà. Khăn choàng của chúng tôi không phải là hàng tái chế, xin cô hãy yên tâm.”

Trịnh Vãn lơ đễnh xua xua tay: “Không, cảm ơn cô.”

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong một khoảnh khắc, cô có ảo giác mình như đã quay trở lại hai mươi năm trước.

Đến tận bây giờ cô mới nhớ ra tại sao nơi này lại có vẻ quen quen như thế.

Nếu trí nhớ của cô là chính xác, thì nơi đây giống như là nhà hàng Tây mà cô đã từng đến với anh.

Khi đó, một đám học sinh như bọn họ vẫn phải ngửa tay xin bố mẹ tiền tiêu vặt, anh thì lại không giống như bọn họ, tiền tiêu vặt của anh rất nhiều, nhiều đến nỗi tiêu không hết.

Một hộp kem dưỡng da tay mà anh tùy tiện tặng cho cô, lúc đó cô không biết nhiều về các nhãn hiệu, sau này thì cô mới biết, thì ra lọ kem dưỡng nhỏ đó có giá từ hai đến ba trăm tệ.

Chiếc nhẫn lấp lánh mà anh mua cho cô có một viên kim cương nhỏ trên đó.

Một ngày nắng đẹp ấy, anh đưa cô đến nhà hàng Tây.

Cô thấy bối rối vô cùng.

Không hiểu sao, cùng là gia đình nhân viên lao động bình thường mà lúc nào anh cũng có nhiều tiền như vậy, khi dùng bữa cơm Tây đó, cô không tài nào tập trung được, cứ có cảm giác muốn nói rồi lại thôi. Khi cô nghe thấy ba mẹ trò chuyện, họ nói về chuyện có con cái nhà ai đó chơi game đã lấy trộm tiền của ba mẹ…

Chẳng lẽ anh cũng lấy tiền của gia đình ư?

Lòng tự tôn của anh rất lớn, nếu cô hỏi thẳng mặt anh như vậy, có thể anh sẽ không chịu thừa nhận. Vậy nên, tối đó, lúc về nhà, cô đã đập heo đất của mình rồi lấy hết số tiền trong đó và kẹp vào trong cuốn nhật ký. Khi họ gặp lại nhau, cô đã bỏ tất cả số tiền đó vào cặp sách của anh khi anh không chú ý.

Trên đường quay trở về chỗ ngồi, Trịnh Vãn vẫn còn bàng hoàng, thậm chí là cô còn không có tâm trạng để lắng nghe những gì Trần Đoan nói.

Trần Đoan cảm thấy sắc mặt của cô không tốt, bèn quan tâm hỏi han: “Có phải là vì nơi này bật máy điều hòa nhiệt độ quá thấp không, tôi thấy mặt cô hơi tái?”

Trịnh Vãn vội vã gật đầu nương theo lời anh ấy nói: “Tôi không được khỏe cho lắm, có lẽ do hôm nay tôi quá mệt.”

Trần Đoan khựng lại.

Anh ấy đã mua online hai vé xem phim trong khi cô đang đi vệ sinh.

Anh ấy cũng không phải là kiểu người vô lý, huống chi, đây chỉ là xem mắt mà thôi, nếu cô đã nói không thoải mái rồi thì anh ấy cũng sẽ không mời cô nữa.

Sau bữa tối, Trịnh Vãn vội vàng đi về, nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái một chút nào cả, cô thật lòng muốn rời đi thật nhanh chóng, đến khi đã đi vào thang máy, rồi khi thang máy dần đi xuống, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Đoan lại nói: “Xe của tôi đậu ở bãi đậu xe, để tôi đưa cô về nhé? Giờ này bắt taxi cũng hơi khó.”

Trịnh Vãn cười và lắc đầu: “Không cần đâu, hôm nay con gái tôi không đi học buổi tối, tôi không yên tâm khi để con bé ở nhà một mình. Tôi ngồi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn. Vậy tôi không làm phiền anh nữa nhé.”

Trần Đoan cảm thấy khá thất vọng.

Anh ấy không biết cô đang lịch sự hay thật lòng từ chối mình, anh ấy im lặng trong vài giây, không mở lời hẹn lần sau gặp lại.

Im lặng, không ai nói năng gì nữa.

Bãi đậu xe nằm ở tầng hầm thứ hai, Trịnh Vãn phải ra khỏi thang máy ở tầng một.

Trần Đoan cũng đi ra theo cô.

Trịnh Vãn quay lại nhìn anh ấy.

Anh ấy cười giải thích: “Tôi đưa cô đến ga tàu điện ngầm rồi quay về lấy xe. Hôm nay tôi tiếp đón cô không chu đáo cho lắm, lẽ ra tôi nên đưa cô về mới phải.”

Trịnh Vãn không thể từ chối thêm được nữa. Khi bước ra khỏi tòa nhà Thịnh Quan, cô phải cố gắng hết sức để không nhìn lên tầng trên cùng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, có một số ánh mắt vẫn y như cũ, giống như thực thể, như hình với bóng.

Nhưng, mong rằng tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi.



Trong phòng riêng, có một ban công dùng để ngắm cảnh.

Điếu thuốc ở giữa các ngón tay, Nghiêm Quân Thành bình thản cúi đầu nhìn hết tất cả mọi cảnh tượng đang diễn ra ngay bên dưới.

Nói không rõ, mà nhìn cũng không rõ ràng gì.

Đứng trên cao này, mọi thứ ở dưới thấp bé vô cùng, như những con kiến vậy.



Giờ này đã quá giờ tan tầm, toa tàu điện ngầm cũng không còn đông đúc nữa, sau mấy trạm dừng thì Trịnh Vãn cũng có một chỗ ngồi.

Tàu điện ngầm chạy băng băng, âm thanh vù vù vọng lại bên tai cô.

Trịnh Vãn tựa đầu vào vách ngăn, điện thoại trên tay cô rung lên, cô còn tưởng là tin nhắn của con gái nên đã định thần lại rồi mở màn hình điện thoại lên, nhưng đó lại là tin nhắn của Trần Đoan, lời lẽ của anh ấy chân thành không sao tả xiết:

[Cô Trịnh, tôi nghĩ lại một chút, hôm nay là do tôi không chu đáo, không hỏi trước khẩu vị của cô mà đã tự ý quyết định dẫn cô đến đây ăn đồ Tây, tôi cảm thấy cô không thích. Hay là lần sau chúng ta chọn nơi khác nhé? Tôi biết một số nhà hàng Nam Thành khá nổi tiếng, tôi nghe nói là họ chế biến chuẩn vị lắm.]

Cơn mệt mỏi bất chợt ập đến.

Trịnh Vãn phát hiện ra rằng, trên thực tế, có một số việc, nếu cứ từ chối thẳng ra ngay từ đầu có vẻ lại hay, vì cô sẽ không còn thấy có lỗi như thế nữa.

Bây giờ đã thêm WeChat, cũng đã gặp mặt và ăn tối với người ta rồi, vậy nên, có một số lời nói cũng không còn dễ nói ra thành lời nữa.

Với tính tình của cô, nếu hôm nay không gặp phải Nghiêm Quân Thành, có lẽ cô sẽ khéo léo, nhẹ nhàng hơn một chút, mà bây giờ mọi chuyện đã thế, vẻ mặt u ám khó tả kia đã biến thành dũng khí.

Cô cúi đầu, cân nhắc xong xuôi rồi mới trả lời tin nhắn: [Anh Trần, cảm ơn anh đã sắp xếp ngày hôm nay, lần sau, nếu có cơ hội, tôi sẽ đãi anh một bữa. Có lời này tôi muốn nói rõ với anh, vì tôi không muốn lãng phí thời gian của anh, thật ra, tôi nghĩ là với điều kiện này của anh, anh có thể tìm được người có cùng mục tiêu với mình, sắp tới con gái của tôi sẽ phải chuẩn bị cho kỳ thi lên cấp ba vào năm học tới, sau đó là kỳ thi đại học. Thật sự rất khó nếu tôi phải đặt tâm tư tình cảm cho người khác nữa.]

Lời cô nói đều là lời thật lòng.

Ở giai đoạn này, cô không có thời gian cũng như là không hề có mong muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với bất kỳ ai.

Cô cũng không cần phải có hôn nhân để được chở che, thậm chí, có thể nói, hôn nhân của cô có thể sẽ là một rủi ro với con gái.

Cô hy vọng rằng, Trần Đoan có thể hiểu được ý nghĩa ẩn giấu sâu trong lời cô nói và không lãng phí thời gian với cô nữa.



Trần Đoan sững người khi nhận được tin nhắn.

Anh ấy cứ nghĩ rằng họ đã trò chuyện rất vui vẻ, sau khi ăn xong, anh ấy đã tính toán xem lần sau sẽ đưa cô đến nhà hàng nào ăn, rồi lần sau sẽ đi xem bộ phim nào.

Sau một thời gian dài lẻ bóng, bỗng dưng anh ấy đã tìm thấy một sự thôi thúc và một niềm vui khiến anh ấy vui đến lạ lùng.

Anh ấy nghĩ, có lẽ cô cũng nghĩ như vậy nên mới gửi tin nhắn cho cô.

Nghe nói đây là trình tự của một lần đi xem mắt. Nếu hài lòng thì nên đề nghị lần gặp tiếp theo cho bên kia càng sớm càng tốt.

Trần Đoan ngơ ngác quay về nhà, vừa ngồi xuống không bao lâu thì đã có người tới gõ cửa.

Đó là đôi vợ chồng bạn thân.

Sau khi Trịnh Vãn bày tỏ rằng cô cảm thấy không thoải mái, để tránh lãng phí, anh ấy đã gửi code vé xem phim cho người bạn của mình, người này tên là Dương Mậu.

Trần Đoan xốc lại tinh thần, rót nước cho họ.

Sau khi ngồi xuống, Dương Mậu liếc nhìn bàn cà phê, vừa hay trước lúc màn hình điện thoại di động của Trần Đoạn đã tối đen lại, chỉ trong một giây, anh ta đã liếc mắt trông thấy ảnh chụp trên điện thoại di động, trong lòng bỗng thấy hưng phấn, mật khẩu điện thoại của Trần Đoan rất dễ đoán, anh ta cũng nhanh chóng và dứt khoát vô cùng, nhân lúc Trần Đoan đang rót nước, anh ta ấn mở khóa.

Vợ anh ta cũng đi tới, hai vợ chồng cùng xem ảnh trên điện thoại rồi ngạc nhiên nhìn nhau.

“Đẹp quá!”

“Đẹp vậy mà sao cũng đi xem mắt?”

Trần Đoan đi tới, thấy bọn họ đang nhìn điện thoại di động của mình thì chạy nhanh tới, giật lấy điện thoại rồi bỏ lại vào trong túi, luống cuống hỏi: “Sao không đi xem phim?”

Dương Mậu nói: “Đây là câu hỏi mà chúng tôi muốn hỏi cậu đó. Sao rồi, mọi chuyện không suôn sẻ à?”

Ban đầu Trần Đoan không định nói ra, nhưng không chịu được sự thúc ép của vợ chồng Dương Mậu, thế là anh ấy bèn nói qua loa: “Cô ấy đã kết hôn, nhưng chồng qua đời mấy năm trước, đang sống cùng con gái, bây giờ không có ý định tái hôn. Cô ấy đã chúc cho tôi tìm được người có điều kiện tương đương.”

“Thảo nào.”

Dương Mậu lẩm bẩm: “Thế mới hiểu tại sao người như vậy lại đi xem mắt.”

Anh ta lại cất cao giọng lên mà nói: “Không đâu, nếu cô ấy đã gặp cậu rồi thì sao lại không có ý định làm quen cho được? Hôm nay cậu đã làm gì, nói gì? Cậu nhớ được gì thì nói đi, vợ chồng chúng tôi sẽ phân tích cho cậu nghe.”

Trần Đoan suy nghĩ một chút, anh ấy thật sự không biết Trịnh Vãn đang nghĩ cái gì, nếu có thêm hai người giúp anh ấy phân tích thì cũng tốt thôi.

Vì vậy, anh ấy đã kể lại mọi thứ xảy ra trong ngày hôm nay một cách chi tiết.

Vợ của Dương Mậu suy nghĩ một chút: “Nghe xong cũng thấy hợp lý mà, có lẽ cô ấy không muốn đi xem mắt thật đó.”

“Nếu không muốn xem mắt thì tại sao lại muốn thêm WeChat, tại sao lại đến gặp mặt?”

Vợ của Dương Mậu thở dài: “Nhiều khi cũng khó để từ chối đó mà. Chị họ của em cũng như vậy. Nghe thấy đi xem mắt là muốn buồn nôn đến nơi luôn, nhưng cũng không thể nói ra lời từ chối được. Nghĩ là chỉ cần gặp nhau một lần rồi sau này cũng dễ nói chuyện hơn.”

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Trần Đoan, Dương Mậu an ủi: “Đừng nghe vợ tôi nói. Trần Đoan, tôi nghĩ, ngay từ đầu thái độ của cô ấy đã rất tích cực, sau đó thì có lẽ là vì cậu dẫn cô ấy lên tầng cao nhất của Thịnh Quan, thấy chủ tịch Nghiêm còn nhớ mặt cậu nữa, chắc là vì vậy nên cô ấy thấy tự ti. Cậu nghĩ lại đi, cô ấy góa chồng, lại có một đứa con nữa chứ, cô ấy hơn cậu những hai tuổi, còn cậu thì chưa vợ, có nhà, có xe, công việc ổn định, nếu thực sự thành đôi, thì có khác nào cô ấy đang trèo cao đâu? Có lẽ hoàn cảnh như vậy đã khiến cho cô ấy phải chịu áp lực, nhưng…”

Trần Đoan hỏi: “Nhưng cái gì?”

Dương Mậu thở dài: “Tôi đoán là cô ấy đang thăm dò cậu, để xem thử xem cậu có thể chấp nhận con gái của cô ấy hay không.”

Cùng lúc đó.

Trợ lý Vương mở cửa, anh ấy thận trọng đặt một chồng tài liệu lên trên bàn.

Nghiêm Quân Thành ngước mắt nhìn anh ấy.

Trợ lý Vương nói: “Chủ tịch, đây là những tài liệu sẽ được sử dụng trong cuộc họp ngày mai, bộ phận thư ký đã sắp xếp chúng.”

Có một túi giấy đựng tài liệu ở bên dưới.

Đó là thông tin cá nhân của Trần Đoan.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này tiếp tục thả một trăm phong bì màu đỏ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện