Mau Xuyên Hệ Thống: Trăm Phần Trăm Ngọt Sủng

Chương 23: Giáo thảo của ta quá kiêu ngạo (23)



Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Aki Re

Thời gian đúng hạn tới, sau khi Phó Khuynh nhận được lời nhắc nhở của hệ thống, nhìn thoáng qua nam chủ còn ngủ say, viết một tờ giấy để lại cho hắn, sau đó lập tức từ cửa sau đi ra ngoài, mặc kệ chủ nhiệm đang ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt.

Nhưng mà mắt của người trên bục giảng đang chăm chú giảng bài cũng không có để ý.

Từ Nghiên tuy rằng ngồi ở hàng phía trước nhưng lúc nào cũng chú ý tới Tống Khuynh. Một tháng tới nay, vẫn luôn không thể bắt được nhược điểm của cô, ngay cả khi thường xuyên lợi dụng Chu Mạt cũng không đào bới được gì.

Hiện tại nhìn thấy cô trốn học, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cáo trạng này.

"Lão sư, Tống Khuynh trốn học, ngài mặc kệ không quản sao?" Không có báo cáo, Thẩm Nghiên thình lình đứng dậy, ngữ khí sắc bén hướng về phía chủ nhiệm lớp hỏi.

Chủ nhiệm lớp đúng là đang giảng đến hứng khởi, đột nhiên bị đánh gãy, không khỏi nhíu mày: "Vậy em nghĩ nên quản như thế nào?"

Thẩm Nghiên thấy thế cười: "Trái với kỷ luật lớp học, công khai khiêu khích nội quy trường học, khai trừ!"

Người trên bục giảng giật mình một lát, nhìn nữ sinh trước mặt, trước kia còn cảm thấy cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện là hạt giống tốt, không nghĩ tới tuổi còn nhỏ tâm lại tàn nhẫn đến như vậy?

Tống Khuynh trêu chọc cô ta chỗ nào? Nghĩ như vậy, lời nói liền ra miệng: "Em ấy ngày hôm qua đã xin nghỉ, như thế nào, còn cần tôi báo với em một chút?"

"Là bạn học, em... em chỉ là quan tâm một chút mà thôi."

Những lời này, thân là lão sư nói ra, xác thật đảm bảo cũng không cảm thấy nơi nào sai trái, điều đầu tiên dạy học sinh là dạy bọn họ làm người như thế nào.

Từ Nghiên rũ đầu ngồi xuống, nghe đồng học chung quanh nghị luận, đáy mắt âm lệ như thế nào cũng không che đậy được.

~

Quán cà phê cách trường học không xa, Phó Khuynh tới mắt nhìn bốn phía, quả nhiên thấy Thẩm Dật vừa mới ngồi xuống ở vị trí góc khuất, cô không có sốt ruột, đầu tiên là cùng đồng nghiệp tiếp đón rồi dặn dò cô ấy một câu. Chọn một chỗ gần vị trí Thẩm Dật nhất liền ngồi xuống.

Bởi vì mỗi một bàn ở giữa đều bài trí cây xanh để che đậy, vị trí ẩn nấp khá tốt. Nhưng không gian sẽ trở nên nhỏ hẹp, tuy rằng không thể so sánh nhưng đối với quán cà phê mà nói, khách hàng vẫn rất đông đủ.

Này đây, Phó Khuynh từ bên cạnh hắn ta đi ngang qua cũng không có bị chú ý.

Qua ước chừng nửa giờ, Phó Khuynh đã đem máy ghi âm loại nhỏ giấu ở trong bồn cây, chờ đợi chuyển biến sắp đến.

Sự tình giống như đã xảy ra biến hóa.

Chỉ nghe một đạo thanh âm nam tử vang lên: "Thẩm đại thiếu gia, thật ngượng ngùng, tôi đến trễ."

Chẳng lẽ là... Phó Khuynh không có chần chờ, lập tức từ trong túi móc ra một cái máy quay phim loại nhỏ, từ góc tường chỗ cây xanh thong thả đi vào. Tuy rằng vẫn có che đậy, nhưng chụp rõ ràng mặt người vẫn là có thể.

Làm xong, cô một bên bưng ly cà phê nhấp một ngụm, một bên nghiêng tai nghe bọn họ nói chuyện.

Bọn họ nói chuyện thanh âm cũng không lớn, thời điểm nhắc tới nam chủ càng là mịt mờ, thật không biết kiếp trước nguyên thân làm như thế nào có thể đem sự tình quan hệ trong đó chải vuốt rõ ràng.

Còn tốt là cô từ chỗ Tả Tả lừa được máy ghi âm cùng máy quay phim.

Nghe lời Thẩm Dật cùng kiếp trước giống nhau như đúc, cô có chút hứng thú. Chẳng qua, thật ra có chút tò mò vị ngồi đối diện với hắn có thân phận gì.

Nếu cô không đoán sai, không phải là bị ung thư không sống được bao lâu thì cũng chính là người tuyệt vọng mỗi ngày đều phải ở trên mũi đao dính máu suýt bỏ mạng.

Xem ra, Thẩm Dật này thật ra có chút năng lực, chỉ tiếc, vô dụng không dùng được.

——

Lạp lạp lạp ~ canh ba ~

Cầu cái phiếu ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện