Lực Hấp Dẫn

Chương 11



Có vẻ Nghiêm Liệt rất dễ dàng tìm được điểm yếu của Ngụy Tịnh, đây là một người tốt bụng không giỏi cự tuyệt người khác.

Mặc dù bề ngoài Ngụy Tịnh lạnh như băng, nhưng chỉ cần giả vờ đáng thương một chút, cô sẽ mắc lừa rất nhanh.

Lúc Ngụy Tịnh đỡ Nghiêm Liệt trở về khu đô thị, Nghiêm Liệt tận lực quan sát một ít chi tiết trên người Ngụy Tịnh.

Ngụy Tịnh để tóc ngắn không có kiểu tóc gì, rất bình thường, nhưng nhẹ nhàng khoan khoái, mang mùi thơm thoang thoảng. Mùi thơm này Nghiêm Liệt không biết, đoán chừng là mùi dầu gội đầu nào đó.

Quần áo bằng phẳng, chỉ có một vài nếp nhăn rất nhỏ lưu lại, không có mùi lạ nào. Giày cũ bị giặt đến bạc màu, thậm chí có vài hạt mốc lốm đốm, nhưng tổng thể nhìn qua là sạch sẽ thoải mái.

Nghiêm Liệt nghĩ không ra, Ngụy Tịnh ở tại cái nơi đó, còn phải tự mình đi làm, gia cảnh khẳng định không tốt, nhưng khí chất của cô thực không phù hợp với cái nhà ma đáng sợ kia.

Ngụy Tịnh mất rất nhiều sức lực mới có thể đem Nghiêm Liệt cùng hành lý đẩy lên lầu.

Ngụy Tịnh đứng phía trước Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt đỡ vali đưa chìa khóa cho Ngụy Tịnh mở cửa.

Ngụy Tịnh nhìn cánh cửa chống trộm, không dùng chìa khóa, trực tiếp nhét tấm thẻ màu xanh vào khe thẻ ẩn núp chếch bên cửa.

Chỉ nghe một tiếng "Cạch" vang lên, cửa mở ra.

Ngụy Tịnh đi tới kéo vali, Nghiêm Liệt nhìn cô, sắc mặt thay đổi.

"Cô dường như rất quen thuộc với loại cửa này?" Sau khi vào phòng Nghiêm Liệt hỏi.

"Loại cửa này?" Ngụy Tịnh chớp chớp mắt nói, "Ừm, bởi vì trước kia có quen biết một người, nhà người đó cũng là dùng thẻ mở cửa như này."

"Với người trước kia dạy cô chữa trật chân là một người phải không?"

Nghiêm Liệt xin thề cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không nghĩ tới Ngụy Tịnh lại trả lời lạnh băng theo khuôn mẫu:

"Chuyện này có liên quan đến cô sao? Nghiêm tiểu thư."

Trong trí nhớ Nghiêm Liệt hình như chưa từng bị ai đối xử như vậy, mà bãi mìn Ngụy Tịnh kia lại khiến người ta không thể phỏng đoán được. Dường như chỉ cần nói tới một ít vấn đề riêng tư, cô sẽ không nể mặt dựng lên hàng rào phòng vệ thật cao, lấy gương mặt lạnh lùng chống lại tất cả xâm lược.

"Không liên quan, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

"Tôi đi trước." Ngụy Tịnh nói đi là đi.

"Này!" Nghiêm Liệt xoay người kéo tay Ngụy Tịnh, "Làm gì vậy, tôi không phải là muốn thăm dò chuyện riêng tư của cô, không nói thì không nói mà. Cô chờ tôi một chút, tôi đi tìm chìa khóa xe."

"Không cần."

"Lời tôi đã nói ra chưa bao giờ đổi ý. Cô chờ tôi một chút, rất nhanh."

Ngụy Tịnh đứng tại chỗ, quay lưng về phía Nghiêm Liệt. Chờ lúc Nghiêm Liệt tìm được chìa khóa xe đi ra, Ngụy Tịnh vẫn duy trì tư thế vừa nãy, giống như một pho tượng không cảm xúc.

Hứng thú muốn đưa Ngụy Tịnh ra ngoài giờ giảm đi nhiều, nhưng đã nói cũng không thể không làm, Nghiêm Liệt nhịn đau, cùng Ngụy Tịnh xuống lầu.

Nghiêm Liệt hỏi Ngụy Tịnh muốn đi đâu, Ngụy Tịnh nói đi đường Quang Hoa.

"Đi ăn cơm?"

"Ừm." Ngụy Tịnh không chút nghĩ ngợi thắt dây an toàn, "Cám ơn Nghiêm tiểu thư đưa tôi đi."

Nghiêm Liệt không để ý cô khách sáo: "Đi quán ăn nào?"

Tóc Ngụy Tịnh bị thổi lên, gương mặt thanh tú mang một chút khí chất thiếu niên trung tính, chẳng qua là ánh mắt cô tiêu tán, tựa như không biết mình muốn đi đâu.

"Ngự Mãn Đông Phong." Cuối cùng chậm rãi nói ra bốn chữ.

"Hả?"

"Tên nhà hàng đó."

"Ừ, tôi biết, nhà hàng nổi tiếng, tháng trước sinh nhật bạn tôi còn đi nơi đó."

Nghiêm Liệt nghĩ, Ngụy Tịnh này quả nhiên có điểm lạ. Chi phí Ngự Mãn Đông Phong không phải là thấp, một người cũng ba trăm tệ trở lên, nếu như có tiền, cô còn sống ở căn nhà đó sao?

Chẳng qua là nghi vấn này Nghiêm Liệt không nói ra, nếu không Ngụy Tịnh sẽ lại dựng lên lá chắn phòng thủ.

Ngụy Tịnh không trả lời Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt cũng không nói gì nữa, hai người lên đường, rất nhanh đến nơi.

Lúc đến đường Quang Hoa, Ngụy Tịnh hỏi: "Nghiêm tiểu thư muốn đi đâu?"

"Không đi đâu cả, ra hóng gió mà thôi."

Ngụy Tịnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không biểu tình, Nghiêm Liệt nhìn thẳng cô, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Nghiêm Liệt, nhưng không nhìn lại.

Nghiêm Liệt dừng xe trước Ngự Mãn Đông Phong, Ngụy Tịnh nói cảm ơn.

"Lúc nào cô ăn cơm xong?" Nghiêm Liệt kéo Ngụy Tịnh lại hỏi.

Ngụy Tịnh đột nhiên bị hỏi đến khó hiểu: "Hả?"

"Đúng lúc tôi đi cửa hàng đối diện mua chút quần áo, chờ cô ăn xong có thể thuận đường đưa cô về nhà."

Ngụy Tịnh nhìn cửa hàng đối diện, quần áo bên đó đúng là không rẻ, nhưng rõ ràng cũng không phải loại Nghiêm Liệt sẽ mặc.

Ngụy Tịnh cười nhạt nói: "Nghiêm tiểu thư không cần khách khí như vậy, cô có chuyện của cô, tôi cũng có chuyện của tôi. Hơn nữa, chân cô còn bị thương, tốt nhất là nên về dưỡng thương."

"Tôi hôm nay cho mình nghỉ, muốn cùng bạn bè tán gẫu một chút."

"Vậy đi tìm bạn của cô đi."

"Cô không được sao?"

Ngụy Tịnh thẳng người, rời khỏi xe Nghiêm Liệt: "Nghiêm tiểu thư, cô không cảm thấy cô như vậy rất kỳ quái sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ có quan hệ tiền bạc. Nếu như cô làm như vậy là muốn tôi nhanh chóng trả tiền, tôi chỉ có thể nói, nhanh nhất cũng phải sang năm tôi mới trả được toàn bộ tiền cho cô. Cô như vậy phí tiền lại phí thời gian quả thực không đáng giá, tôi cũng không phải loại không trả tiền. Tôi nhất định sẽ tận lực cố gắng, sớm trả cho cô."

Loại cảm giác này thực kỳ diệu, không được để ý tới, cảm giác bị lạnh nhạt lại khiến cho Nghiêm Liệt rất vui vẻ.

Thậm chí trên đường lái xe về nhà, Nghiêm Liệt nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm của Ngụy Tịnh, cũng khiến cô muốn cười ra tiếng.

Rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ, giả bộ ông cụ non cái gì chứ? Há mồm ngậm miệng đều là trả tiền trả tiền, quá đứng đắn rồi?

Không thể không nói, từ nhỏ Nghiêm Tứ tiểu thư đã được Nhị phu nhân cùng Nghiêm lão gia tỉ mỉ thương yêu mà lớn lên, bất kể là ở trường học hay là trên thương trường, có ai dám nói với cô lời châm chọc? Cho tới bây giờ cũng chỉ có cô không để ý tới người khác, ai dám không để ý tới cô?

Nhưng có thể là tiểu quỷ không có mắt này, khiến Nghiêm Liệt đặc biệt có hứng thú.

Nghiêm Liệt không còn thấy buồn phiền, cô phát hiện Ngụy Tịnh thật ra cũng không phải là cái tủ lạnh không có cảm xúc, ngược lại là một người tốt ngốc nghếch nội tâm ấm áp.

Nghiêm Liệt không thấy bất kỳ sự sỉ nhục nào, cô chỉ cảm thấy rất thú vị, rất muốn tiếp tục tìm hiểu Ngụy Tịnh.

Cho dù Ngụy Tịnh giống Chu Mật đều là nữ đồng tính luyến ái, cô vẫn có hứng thú tiếp tục đến gần hơn.

Chu Mật cùng Hứa Tranh chiến tranh lạnh gần một tuần, khi đó Diêu Quân Nghi có đến tìm cô, Chu Mật dứt khoát muốn cùng Diêu Quân Nghi lăn giường. Diêu Quân Nghi hôm đó hứng thú rất cao, nhưng cô có thể nhận ra được Chu Mật không có cảm giác gì.

"Đau không?"

"Tiếp tục đi."

Diêu Quân Nghi muốn cùng Chu Mật ăn cơm, Chu Mật nói không có tâm trạng. Diêu Quân Nghi biết tính cách Chu Mật kỳ quái, cũng không trêu chọc nữa, làm xong liền đi.

Lúc đi tới mở cửa, Chu Mật một thân áo ngủ cùng Diêu Quân Nghi đụng mặt Hứa Tranh.

Càng lúng túng hơn chính là, trong tay Hứa Tranh còn cầm hoa hồng trắng mà Chu Mật thích nhất, một bó to, nhìn ra có tới 99 đóa.

Chu Mật rủ Nghiêm Liệt ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy Nghiêm Liệt ở quán cà phê, Chu Mật lập tức nắm chặt tay cô nghẹn ngào nói:

"Chị gái à, hay là cậu tới ở cùng mình đi, không có cậu mình không bình tĩnh nổi đâu! Cậu biết cái người phụ nữ từ nhỏ đã giàu nứt đố đổ vách có thể làm ra chuyện gì không? Hứa Tranh kia, một mình ôm 99 đóa hoa hồng trắng đứng ở cửa nhà mình thì thôi đi, dưới lầu cô ta còn để trong xe 999 đóa. 999 đóa! Cô ta là muốn dùng hoa tới chôn sống mình gϊếŧ người diệt khẩu sao? Đáng sợ hơn là cô ta còn cùng tiểu nhân viên công vụ kia đụng phải, lúc ấy Hứa Tranh mặt tái mét, mình thật sợ cô ta đột nhiên móc từ trong hoa ra một cây đao vung lên cao chém tới. . ."

Mặc dù lúc Chu Mật diễn tả rất kích động, nhưng Nghiêm Liệt nghe vẫn hiểu được.

"Cho nên bây giờ Hứa Tranh hoàn toàn không để ý tới cậu?"

"Hẳn là như vậy."

"Vậy cậu có gì mà phiền não? Không phải cậu chỉ muốn cùng cô ấy vui đùa một chút thôi sao? Như vậy vừa khéo để cô ấy không làm phiền cậu nữa."

"Nhưng mà. . ."

"Nhưng mà cậu thật sự thích cô ấy?"

"Khụ, nói gì xúi quẩy, không thể nào."

"Vậy cậu ở chỗ này khóc cái gì?"

"Ai, quả nhiên là Nghiêm gia tiểu thư, không biết nỗi khổ của nhân dân. Cậu cho rằng tại sao mình phải câu con cá lớn Hứa Tranh này? Còn không phải là vì chút tiền chút quyền kia? Cô ấy thích trói mình cậu có biết hay không? Ngày đó đem mình trói lại. . . Thôi, không nói chi tiết với thiếu nữ đàng hoàng như cậu, sẽ dọa sợ cậu mất. Tóm lại chính là một thiên kim tiểu thư bề ngoài gọn gàng xinh đẹp, sau lưng lại là một ít ham muốn đen tối. Nếu mình nhớ không nhầm thì sang năm cô ấy sẽ vừa quản lí Hứa thị vừa kinh doanh? Hứa Tranh có bản lĩnh, cuối cùng Hứa thị sẽ là của cô ấy, có thể có quan hệ thân thích với cô ấy thì rất tốt."

"Vậy sao cậu không cố gắng thân thiết với người nhà?"

"Ai, nếu mình có thể làm thế, cũng không tới lượt cô ấy. . ."

"Vẫn là vấn đề của chính cậu."

Chu Mật trầm tĩnh một hồi: "Đúng vậy, có lẽ thật sự là vấn đề của mình. Chu Mật mình số phận không tốt, phải chịu đựng mẹ mình một đống hỗn loạn, không kiếm tiền chỉ có thể nhịn đói. Không giống cậu nha, Nghiêm đại tiểu thư."

"Mình như thế nào?" Nghiêm Liệt rất quen tay cắt thịt bò bít tết.

"Cậu, vận mệnh tốt, cha có tiền, có người mẹ thông minh dũng mãnh che chở, dáng dấp đẹp lại có năng lực, cậu thì sợ cái gì nha. Người như bọn mình đều phải cung phụng cậu dỗ ngọt cậu chỉ sợ Nghiêm đại tiểu thư hôm nay ăn mặn ngày mai uống ngọt. . . Cậu là công chúa, là nữ vương, là bệ hạ! Bọn mình đều là vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu, cậu mặt trời này, quá thỏa mãn đi."

Chu Mật nói đúng, Nghiêm Liệt chính là được muôn vàn nuông chiều như vậy mà lớn lên. Cô vẫn luôn là tiêu điểm, từ hồi đi nhà trẻ, thầy cô bạn học đã bắt đầu đối xử khác biệt với cô.

Chỉ cần cô ra sân, sau lưng chính là khung cảnh phát sáng lấp lánh.

Nhưng dù như vậy, Nghiêm Liệt vẫn cảm thấy rất vô vị.

Bất kể cái gì, cô đưa tay là lấy được, cho dù khó khăn, cô cố gắng một chút liền có được. Chẳng hạn như tiếp quản Nghiêm Trọng xí nghiệp, như đuổi Nghiêm Tuấn đi.

Nghiêm Liệt không phủ nhận có chút may mắn, nhưng một phần vận may cũng cần một phần thực lực, cô rất tin tưởng những lời này.

Rốt cuộc có cái gì là cô không có được chứ? Rốt cuộc có thứ gì, khiến cô muốn cầm ở trong tay, khiến cho cô cảm thấy thú vị?

Suy nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu tự động đưa ra một đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện