Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 1 - Chương 17: Cửu biệt trùng phùng



Hôm sau, Lạc Lan nhận được tin của hướng dẫn viên tình nguyện, thầy giáo quản lý cô nhi viện cũng không tra ra được hồ sơ của Thiên Húc, hoặc là Lạc Lan đã nhớ nhầm cô nhi viện, hoặc là chính Thiên Húc đã đổi tên.

Lạc Lan cẩn thận nhớ lại một chút, khi nàng ở cô nhi viện nhìn thấy Thiên Húc, chắc chắn hắn có nói hắn đã lớn lên ở cô nhi viện.

Nếu hồ sơ ký túc xá của cô nhi viện không có Thiên Húc, chỉ có một khả năng là tên của Thiên Húc trước kia không phải là Thiên Húc.

Thiên Húc là quân nhân, muốn tra cứu hồ sơ cá nhân của hắn thật không dễ dàng, Lạc Lan nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Phong Lâm, nhờ cô giúp mình tìm hiểu danh tính trước kia của Thiên Húc.

Phong Lâm mãi vẫn chưa thấy hồi âm, xem ra cô vẫn còn dây dưa với Tông Ly, muốn ở trong nhà giam không chịu ra.

————·————·————

Lạc Lan chạy vào thư phòng, tìm được Đại Hùng, hỏi: "Tên của Thiên Húc trước kia là gì?"

Đại Hùng ánh mắt tròn vo đảo vòng quanh giống như vòng nhan muỗi, sau một hồi mới rặn ra được một câu: "Chủ nhân!"

Lạc Lan mắng: "Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Ngu ngốc của ngu ngốc..."

Nàng đau khổ chán nản ôm lấy Đại Hùng, đập trán vào cái đầu tròn vo của nó. "Ta đích thực là một kẻ vừa vô dụng vừa ngu ngốc! Tại sao năm đó ta chỉ lo nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến Thiên Húc nhiều hơn một chút?"

Đại Hùng đứng im lặng.

Lạc Lan cũng không trông mong nó sẽ trả lời, chỉ là muốn nương nhờ nó, xem nó như chủ nhân của nó bày tỏ lòng áy náy và nhớ nhung.

Một tiếng lạch cạch rất nhỏ truyền đến, Lạc Lan lập tức đứng thẳng dậy: "Ai đó?"

"Là tôi." Thần Sa từ phía sau một giá sách trong thư phòng đi ra, nhìn qua có chút xấu hổ.

Lạc Lan càng xấu hổ hơn hắn: "Tôi, tôi không biết anh ở đây."

"Tôi đang giúp Chấp Chính Quan tìm một chút đồ."

Lạc Lan theo bản năng nhìn về phía sau giá sách, liền thấy thấp thoáng có bóng người.

"Không quấy rầy các anh, tôi đi ra ngoài." Lạc Lan lập tức muốn chạy.

"Lạc Lan." Ánh mắt của Thần Sa cực kỳ ôn hoà, thậm chí còn có chút gì đó vui sướng mong đợi, "Cho em biết một tin tốt."

"Tin gì?"

"Buổi tiệc mừng em trở thành bác sĩ điều trị gene di truyền tối hôm nay, có hai vị khách đặc biệt."

"Ai?"

"Cửu tỷ và Thập Thất ca của em, tôi không nói trước cho em biết vì muốn cho em một bất ngờ."

Lạc Lan ngây ra như phổng, Cửu tỷ và Thập Thất ca? Cửu tỷ và Thập Thất ca của ai? À, là Cửu tỷ và Thập Thất ca của Lạc Lan công chúa. Nhưng nàng không phải là công chúa Lạc Lan!

"Lạc Lan!" Thần Sa nhìn nét mặt của nàng không được tốt, "Em không thích gặp bọn họ?"

"Hả? Sao vậy được? Tôi đương nhiên rất thích, cực kỳ thích! Tôi muốn chuẩn bị thật tốt, chào đón bọn họ." Lạc Lan vừa cố gắng cười, vừa nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hiện tại nàng muốn tìm một chỗ trốn, suy nghĩ thật cẩn thận nên làm gì, lại đụng phải Chấp Chính Quan.

Chấp Chính Quan một tay cầm một quyển sách ghi chép cổ, một tay vững vàng đỡ lấy nàng đang mặt đầy hoang mang, không hiểu vì sao Chấp Chính Quan lại cản đường mình.

"Cánh cửa ở bên cạnh." Thần Sa một tay đỡ lấy tay nàng, một tay chỉ về hướng ngược lại.

Chấp Chính Quan lập tức buông Lạc Lan ra, lùi về phía sau một bước dài.

Lạc Lan cười ôm trán: "Đã mười một năm chưa gặp họ, quá kích động, có chút choáng váng đầu óc."

Lạc Lan vội vội vàng vàng chạy ra cửa, giống như một tiểu cô nương xa nhà đã lâu, nóng lòng muốn gặp lại người thân.

————·————·————

Lạc Lan chạy vào phòng ngủ, khoá cửa lại.

Đi tới đi lui, đi lui đi tới, trong đầu rối như mớ bòng bong.

Chắc chắn sẽ lộ, chắc chắn!

Hơn mười năm chưa gặp người thân, cho dù trước kia không thân quen, lâu như thế gặp lại, thể nào cũng nói nhiều, rồi ôn chuyện cũ, rồi không thể tránh khỏi sẽ bàn luận đến chuyện xưa.

Mà nàng ngay cả tên của Cửu tỷ, Thập Thất ca còn không biết.

Chuyện giống như trôi tuột ở sau lưng vậy, năm đó chỉ có thời gian một tháng, tinh thần của nàng chủ yếu tập trung vào thân phận công chúa Lạc Lan, quan tâm nhất chính là làm sao sống sót được ở liên bang Odin, đối với mấy chuyện vụn vặt của đế quốc Ar đại loại như một mớ thân thích họ hàng gì đó nàng không có để ý đến.

Mười một năm trôi qua, nàng đã đem chuyện "sau lưng" này trả lại toàn bộ cho bác sĩ Mục. Cho dù "tỷ tỷ, ca ca" có nói gì, nàng cũng chẳng biết, làm sao có thể tiếp chuyện?

Lạc Lan càng nghĩ càng nản lòng, càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Nhìn qua bản thân quả thật có rất nhiều, nhưng thực tế nàng vẫn là cô gái với hai bàn tay trắng trước kia, không có người thân nhờ giúp đỡ, không có bạn bè cùng bàn luận.

Cái gì cũng không có!

Nếu Thiên Húc còn sống, hắn chắc chắn sẽ giúp nàng nghĩ cách, lập kế hoạch.

Lạc Lan khổ sở ngồi dưới đất, ôm lấy đầu. Thiên Húc lúc đó, căn bản sẽ không dính đến chuyện lúc này, vì bọn họ đã sớm bỏ trốn.

Lạc Lan đột nhiên đứng lên, bây giờ chạy trốn vẫn còn kịp?

Mặc kệ có kịp hay không, chạy trốn là đường thoát duy nhất.

Nàng nhanh chóng lấy túi, thu dọn đồ đạc.

Không thể để người khác chú ý, tất nhiên không thể mang theo nhiều thứ, chỉ cần mang những thứ cần thiết, hộp âm nhạc của Thiên Húc, vũ khí phòng thân, mấy gói thuốc...

Thu xếp xong tất cả, Lạc Lan gửi một tin nhắn cho Thần Sa: "Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ."

"Đi đâu?"

"Cửu tỷ và Thập Thất ca sắp đến, không có quần áo thích hợp, tôi muốn đến khu mua sắm xem thế nào."

"Được."

Lạc Lan mang theo túi xách, thoải mái bắt đầu hành trình chạy trốn của mình.

————·————·————

Lạc Lan vừa đi vừa suy tính.

Bây giờ ngồi xe bay đường đường chính chính đến khu mua sắm, sau khi đến đó, trước hết mua vài thứ, sau trả giá yêu cầu lập tức vận chuyển đến một hành tinh khác, rồi lén lút tháo bỏ thiết bị cá nhân đang định vị, nhét vào đống hàng hoá, để Tử Yến, Tông Ly bọn họ theo tín hiệu chạy đến hành tinh khác mà tìm nàng!

Nàng biết chắc chắn sẽ có bảo vệ âm thầm theo sau bảo vệ nàng, nếu không Thần Sa sẽ không đồng ý để nàng một mình ra khỏi nhà. Nhưng khu mua sắm lưu lượng người qua lại rất đông, bốn cửa thoát đều thông thoáng, chỉ cần tìm một chỗ thích hợp, đợi đúng thời cơ, làm ra chút náo loạn, liền có thể thừa dịp chạy loạn cắt đuôi bọn họ.

Trong túi của nàng có nhiều loại thuốc, tuỳ lúc có thể thay đồi hình dạng, ngụy trang mình thành một dị chủng có gene dị biến tự nhiên, lẫn trốn cho đến khi chạy tới phố Lưu Oanh (1.17.1) ở cách khu mua sắm không xa.

(1.17.1) phố Lưu Oanh có tên khác là phố Mại Dâm

Nơi đó vàng thau lẫn lộn, có rất nhiều cô gái không rõ lai lịch, một cô gái dị chủng ốm yếu tuyệt đối sẽ không gây chú ý.

Đợi cho mọi chuyện lắng xuống, nàng sẽ nghĩ cách rời khỏi Relicta.

Lạc Lan ngồi vào xe bay, sau khi xác định không còn quên thứ gì, nàng ra lệnh cho máy tính điều khiển xe đến khu mua sắm.

Xe bay bay lên không, lao nhanh về phía trước.

Lạc Lan ghé sát vào cửa kính xe, kinh ngạc nhìn cung điện Spera đang dần dần lùi ra xa, không hiểu tự nhiên lại có chút đau lòng.

Một tiếng thở dài rất nhỏ không thể nghe thấy truyền đến.

Lạc Lan phản ứng trong chớp mắt, mới kịp nhận ra tiếng thở dài không phải của mình.

Trên xe có người?!

Nàng cảm thấy ớn lạnh, toàn thân cứng ngắc, nhưng vẫn không dám quay đầu nhìn lại.

"Công chúa, là tôi."

Dường như cảm nhận được nàng sợ hãi, Chấp Chính Quan ngồi phía sau chiếc xe bay lập tức xác nhận thân phận.

Lạc Lan nghiêng đầu sang một bên, hoảng sợ hỏi: "Ngài... sao ngài lại ở trên xe?"

"Khu mua sắm có nhiều người, không an toàn, tôi đưa cô đi."

"Thần Sa đâu?"

"Đúng lúc tôi đang rảnh."

Lạc Lan nửa tin nửa ngờ, không biết hắn thật sự quan tâm, hay là đã phát hiện gì rồi.

Cái mặt nạ của Chấp Chính Quan ở trên mặt không có bất kỳ dị thường nào, hắn cúi đầu nhìn màn hình hiển thị, tuỳ ý nói: "Cô và Thập Thất ca của cô tình cảm không tồi?"

"Không có liên quan đến ông." Lạc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dùng lạnh lùng che giấu sự không biết gì của mình.

Chấp Chính Quan nói: "Muốn gặp người nhà của cô, Thần Sa đã có chút khẩn trương, cậu ta hy vọng cô có thể vui vẻ."

Lạc Lan hạ quyết tâm không lên tiếng, từ một nô lệ bị người ta xem thường đến một Chấp Chính Quan được vạn dân tôn kính, loại tâm cơ thủ đoạn "cực phẩm nhân gian" này không phải là thứ nàng có thể đối phó, càng nói nhiều, càng sai nhiều, chi bằng cứ im lặng thì hơn.

Đến khu mua sắm.

Lạc Lan rối rắm suy nghĩ: phải làm sao bây giờ? Trốn hay không trốn đây? Nếu chạy trốn, thì phải đối phó với một Chấp Chính Quan nông sâu khó lường, quả thật không nắm chắc thành công; nếu không chạy trốn, tối nay chắc chắn sẽ bại lộ.

Hình như chọn đường nào, cũng đều là đường chết.

Người máy bán hàng lấy thêm một bộ quần áo đang thịnh hành nhất cho nàng xem, Lạc Lan làm ra vẻ nhìn tới nhìn lui, kỳ thật hoàn toàn không nhớ mấy bộ quần áo này là thứ gì.

"Lấy bộ này đi." Chấp Chính Quan đứng im lặng ở bên cạnh từ bấy đến giờ đột nhiên lên tiếng.

Lạc Lan cẩn thận nhìn qua, đúng phong cách nàng thích, nhưng người chọn nó thì vô cùng chán ghét. Nàng quay đầu lại cười hết sức sáng lạn với Chấp Chính Quan, sau đó nói với người máy bán hàng: "Xấu chết bỏ! Không lấy!"

Cuối cùng, Lạc Lan chọn bừa một cái váy dài, đưa cho người máy giúp nàng gói lại.

Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua từng phút, Lạc Lan lại không có cách nào khả thi, Chấp Chính Quan vẫn theo sát bên cạnh nàng một tấc không rời.

Vì muốn kéo dài thời gian, Lạc Lan viện cớ khát nước, chạy đến khu đồ uống mua nước uống.

Nàng mua hai ly đồ uống, tính toán bỏ chút thuốc vào ly đồ uống đưa cho Chấp Chính Quan, hòng "cắt đuôi" hắn.

Nghĩ thế nào lại nghĩ người ta thể năng cấp 3A, còn là một dị chủng mang gene dị biến, không biết gene của hắn hiện giờ rốt cuộc là thể loại gì, càng không biết loại thuốc nào mới có tác dụng, chẳng lẽ đổ hết thuốc mang theo vào đó?

Vừa ngẩng đầu, Lạc Lan nhìn đến cái mặt nạ ở trên mặt hắn, chỉ có thể âm thầm khóc ròng, từ bỏ ý định "cắt đuôi" ban đầu.

Chấp Chính Quan lịch sự nói: "Thật có lỗi, tôi không thể uống nước ở nơi công cộng."

Lạc Lan trở mặt xem thường: "Ai mời ngài uống? Ngài nghĩ quá nhiều rồi!"

"Cô mua hai ly."

"Đều mua cho tôi."

Chấp Chính Quan nhìn hai cái ly to siêu cấp, giọng nói ẩn chút ý cười: "Cô uống hết sao?"

Lúc đó tính dài hoá ngắn, vì để thuận tiện bỏ thuốc, nàng chọn loại ly to. Lạc Lan nhìn hai cái ly siêu lớn ở trong tay, mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên!" Nói xong chỉ muốn hất tung cái bàn, để mấy cái ly bay thẳng vô mặt hắn, kỳ thật nàng vốn không khát nước, hơn nữa lại là loại có đá nàng ghét nhất.

Lạc Lan cầm cái ly to, miệng ngậm ống hút, hết nhìn đông lại ngó tây.

Ở trong đầu chốc lát lại hiện ra ý tưởng, nhưng mỗi ý tưởng chưa kịp thành hình đã bị nàng bóp chết, không được, đều không được!

Nếu bây giờ đối diện nàng là Tử Yến hoặc Thần Sa, nàng đều có cách đối phó. Nhưng người ở trước mặt lại là Chấp Chính Quan, nàng cảm thấy loại người "hoạt tử nhân" này hoàn toàn không có nhược điểm, cho đến nay, vẻ mặt của hắn mơ hồ, nhưng lại có cảm giác rõ ràng tồn tại.

Lạc Lan buồn bực trừng mắt nhìn Chấp Chính Quan, liền phát hiện hắn cũng không e ngại nhìn chằm chằm nàng, chăm chú giống như hắn sẽ chẳng bỏ qua nếu nàng biến mất không thấy.

Lạc Lan trong lòng hốt hoảng, có phải hắn đã phát hiện ra gì đó khác thường?

Đang lúc nghi thần nghi quỷ, bên cạnh vang lên tiếng ly rơi vỡ trên sàn, Lạc Lan theo tiếng nhìn sang, một người đang lớn tiếng quát mắng một người máy, trên đất là đồ uống đổ tràn lan.

Là loại người máy vệ sinh thông thường nhất, chỉ biết dựa theo lập trình có sẵn, cũng không biết dùng ngôn ngữ con người nói chuyện. Người nọ oang oang một tràn, người máy chỉ ngây ngô đứng im.

Lạc Lan nhìn bọn họ đến ngẩn người.

Nàng không thể cứ như vậy mà bỏ đi!

Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất Thanh Việt và Thanh Sơ vẫn còn ở Odin. Nếu nàng trốn thoát, hai cô biết phải tính sao? Đế quốc Ar ngay cả công chúa của mình cũng có thể giao dịch, nói gì đến hai tì nữ ngay từ đầu đã muốn tống khứ đi?

Lạc Lan mạnh bỏ ly xuống, đứng lên đi nhanh ra cửa.

Lòng vòng chen chúc, đến được bãi đỗ xe, nàng đứng lại, quay người nhìn Chấp Chính Quan: "Ngài định đi theo tôi đến khi nào?"

"Đưa cô về bên cạnh Thần Sa."

Lạc Lan cảm thấy đau bụng, không biết là do tức giận, hay là do uống quá nhiều đá lạnh nữa.

————·————·————

Chiếc xe bay từ từ bay đến trước mặt bọn họ.

Lạc Lan muốn lên xe, bỗng nhiên chân mềm nhũn, sắp té xỉu. Đúng như nàng suy đoán, lúc nàng gần ngã xuống đất, Chấp Chính Quan ôm lấy nàng, phản ứng bình thường của thể năng cấp 3A.

"Công chúa?"

Lạc Lan đau khổ nhíu mày, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào cái túi đang nằm trên đất: "Thuốc."

Chấp Chính Quan vội vàng mở túi, mắt nhìn thấy trước tiên là cái hộp phát âm nhạc màu đen.

"Ở... bên trong." Lạc Lan đau đến hơi thở yếu ớt.

Chấp Chính Quan đưa tay vào túi, lấy ra túi đựng thuốc.

Lạc Lan tay run rẩy mở túi, nàng lấy ra hai chai thuốc nhỏ trong một loạt các chai thuốc không có nhãn.

Nàng há miệng muốn uống thuốc.

Chấp Chính Quan cầm cổ tay nàng.

Lạc Lan tức phát điên, không thể để ông lấy thuốc, tự tôi lấy cũng không được sao? Nàng mở to hai mắt bị chọc tức đến rơm rớm nước mắt, biểu cảm đáng thương nhìn Chấp Chính Quan, khổ sở rên rỉ: "Đá lạnh uống nhiều quá... bụng rất đau."

Chấp Chính Quan buông tay ra.

Lạc Lan uống thuốc, dựa vào tay nâng của Chấp Chính Quan, hài lòng ngồi vào trong xe, làm ra bộ dáng cơn đau từ từ giảm bớt.

Chấp Chính Quan không nói tiếng nào, im lặng ngồi cùng nàng.

Lạc Lan không dám nhìn hắn, nhưng cảm giác được Chấp Chính Quan giống như thật sự có lo lắng đến nàng, làm vậy chắc đã lừa được hắn.

"Đỡ được chút nào không?" Chấp Chính Quan hỏi.

Lạc Lan hữu khí vô lực "ừ" một tiếng, tuy rất muốn dọa hắn, nhưng dọa đến mức để hắn đưa đi bệnh viện thì không được hay lắm.

Lạc Lan lúc này cảm thấy đau bụng thật sự, nàng theo bản năng ấn bụng một cái.

Chấp Chính Quan hỏi: "Có nên đến bệnh viện khám bác sĩ không?"

Lạc Lan nói ngay: "Tôi chính là bác sĩ."

"Còn đau không?"

"Không liên quan đến ngài!"

Lạc Lan quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, tỏ vẻ không có hứng thú nói chuyện.

————·————·————

Lúc về đến nhà, đã thấy trong nhà có không ít khách khứa.

Lạc Lan vội vàng tìm Thần Sa, thì nhìn thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện với Sở Mặc.

Nàng nhanh chóng đi đến, lấy lòng kéo kéo tay áo Thần Sa, lại lấy lòng kéo kéo tay áo Sở Mặc, ý bảo bọn họ đi theo nàng.

Ba người lên tới lầu trên, sau khi đóng kín cửa, Thần Sa hỏi: "Sao vậy?"

Lạc Lan chỉ chỉ vào cổ họng của mình, mở màn hình ảo ra viết viết vài chữ: "Tôi không thể nói chuyện."

"Sở Mặc!" Thần Sa lập tức đưa Lạc Lan đến trước mặt Sở Mặc.

Lạc Lan phối hợp há miệng: "A ――"

Sở Mặc kiểm tra xong, nhíu nhíu mày: "Có người hạ độc cô, sao thế?"

Lạc Lan làm ra bộ dáng xấu hổ: "Tôi uống lộn thuốc. Đau bụng, vốn muốn uống thuốc giảm đau và thuốc điều hoà cơ thể, rốt cuộc lấy nhầm thuốc."

Sở Mặc há hốc mồm, loại chuyện này cũng xảy ra được sao? Hắn có thể lấy lại giấy phép bác sĩ gene di truyền kia không?

Lạc Lan lấy túi thuốc của mình đưa cho Sở Mặc xem, túi tổng cộng có năm ngăn, mỗi ngăn đều chứa những chai thuốc nhỏ sắp xếp ngay ngắn, giống nhau như đúc, hơn nữa mỗi chai đều không có đánh dấu.

Lạc Lan chỉ vào hai chai thuốc, ý bảo bản thân đã lấy nhầm hai chai.

Sở Mặc đầu toát mồ hôi lạnh: "Tại sao cô không dán nhãn tên thuốc vào mỗi chai như vậy?"

"Là tôi cố ý làm vậy, kẻ xấu sẽ không động vào được túi thuốc của tôi."

Khó trách hạ độc luôn chính mình, Sở Mặc giả vờ cười, nói: "Thật là một ý tưởng không tồi! Chính cô còn không đụng vào được nữa mà!"

Lạc Lan vỗ vỗ ngực, viết: "Tôi hoàn toàn không sao. Hôm nay đau bụng, có chút hoa mắt, Chấp Chính Quan lại ở bên cạnh, tôi cũng hơi khẩn trương." Có cáo già xác nhận giúp nàng, thì đám hồ ly nhỏ này chắc chắn sẽ không nghi ngờ.

Sở Mặc rốt cuộc cũng hiểu được câu nói của người xưa "Thiên tài với kẻ điên chỉ cách nhau một chút xíu."

Thần Sa thân thiết hỏi: "Cổ họng của Lạc Lan..."

Sở Mặc nói: "Không sao cả. Công chúa đã tự thuốc chính mình, hiện tại chỉ là tác dụng phụ của thuốc, trong vòng hai ba ngày là không thể nói chuyện được thôi."

Lạc Lan viết: "Đừng nói cho Cửu tỷ, Thập Thất ca của tôi biết, chỉ cần nói cổ họng của tôi bị nhiễm trùng."

Sở Mặc châm biếm: "Tại tiệc ăn mừng cô trở thành bác sĩ gene di truyền nói cô tự đi hạ độc chính mình sao? Chuyện sợ hãi như vậy quả thật tôi không thể nói nên lời."

Lạc Lan cười gượng.

Sở Mặc nhìn thấy mặt mày của Thần Sa không vui, liền biết điều chủ động rời khỏi.

Lạc Lan viết: "Tôi muốn thay quần áo." Ý nói Thần Sa cũng nên đi ra ngoài.

Thần Sa nhìn túi đựng thuốc của nàng: "Rốt cuộc em đã chuẩn bị bao nhiêu thuốc độc?"

Lạc Lan loé lên suy nghĩ, nhưng ánh mắt thì giả vờ ngây ngốc.

"Em không có cảm giác an toàn sao?" Ngón tay của Thần Sa lướt qua một chai thuốc.

Lạc Lan chột dạ cười cười, tội phạm tử hình có bí mật giấu kín, mỗi ngày đều chạm mặt với những con người bị chính mình lừa gạt, đích thực là không có cảm giác an toàn.

"Mấy năm nay, em sống cùng tôi dưới một mái nhà, luôn phải đối mặt với một quái vật có thể dị biến bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tinh thần của em không thất thường đã là chuyện không dễ dàng rồi." Thần Sa bất mãn tự giễu, bước nhanh đến cửa.

"Không phải." Lạc Lan thốt lên, nhưng không thể phát ra tiếng.

Nàng đưa tay muốn giữ Thần Sa lại, nhưng Thần Sa đã mở cửa bước ra.

Tiếng cười nói từ dưới lầu truyền đến, Lạc Lan bỗng nhiên cảm thấy có một số chuyện đã được định sẵn, giải thích hay không cũng không quan trọng.

Nàng thu hồi cánh tay, cánh cửa từ từ khép lại, chia cách hai người ở hai thế giới.

————·————·————

Lạc Lan thay quần áo mới, chải tóc, nhìn vào gương tự an ủi mình: Bình tĩnh! Ngươi đã trở thành người câm, không thể nói chuyện, nhất định có thể bình an sống qua hết đêm nay!

Nàng khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười, vừa đi xuống lầu, vừa nhớ lại "phong cách công chúa" mà bác sĩ Mục đã dạy nàng.

Trong vườn, hoa tươi nở rộ, rượu ngon toả hương, Thanh Việt và Thanh Sơ đã bày biện sắp xếp mọi thứ rất ổn thoả.

Khách dự kéo đến chúc mừng nàng, Lạc Lan vừa tươi cười, vừa dõi mắt tìm kiếm Thần Sa. Là một người câm, bên cạnh nàng nhất định phải có người giúp nàng tiếp chuyện, đương nhiên chỉ có thể là Thần Sa.

Thấy được Sở Mặc, nhưng không thấy Thần Sa, nàng cầu cứu không phát ra tiếng: "Thần Sa?"

Sở Mặc một bên nói chuyện với Tử Yến, một bên chỉ chỉ vào phòng khách.

Lạc Lan lập tức đi vào phòng khách, tìm kiếm xung quanh một vòng, mới nhìn thấy Thần Sa đang ở nơi đặt đàn dương cầm trong một góc sáng sủa.

Hắn dựa người vào ghế uống rượu giải sầu, quần áo xộc xệch, cổ áo mở bung, cravat nới lỏng vắt vẻo ở cổ, ống tay áo cuốn lên đến tận khuỷu tay, giống như vừa đánh nhau một trận.

Lạc Lan đi tới, vịn vào đầu gối của hắn ngồi xuống, ngửa đầu lên nhìn hắn.

Thần Sa giở tính trẻ con quay đầu sang hướng khác, Lạc Lan rướn người nghiêng đầu theo hướng của hắn, hắn lại càng quay mặt đi.

Lạc Lan nhịn không được muốn cười, hắn đang giận lẫy sao? Giống như con mèo bướng bỉnh hay làm nũng! Xem ra phải vuốt ve hắn đến khi nào hắn vui vẻ mới thôi.

Lạc Lan im lặng trong chốc lát, dùng tốc độ của tám phần thể năng đi nhìn hắn, hắn tốc độ nhanh hơn lại quay đầu sang hướng khác, không ngờ theo ý muốn của Lạc Lan, một màn hình ảo xuất hiện ngay trước mặt, vài con chữ to sáng lấp lánh chói mắt hiện ra, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

"Đừng uống rượu!"

Lạc Lan cười đến nỗi ngồi cũng không xong, ngồi luôn xuống đất, không phát ra tiếng gì, đầu cúi, bả vai không ngừng rung lên.

Thần Sa mặt đỏ bừng, vì che giấu tính khí ngây thơ của mình, giọng nói càng phát ra lạnh lùng: "Sẽ không ảnh hưởng đến việc chính, cho dù tôi có muốn uống rượu, cũng không thể say."

Lạc Lan hoang mang chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Khi đạt đến thể năng cấp 3A, không loại thức uống nào có thể làm chúng tôi say, cũng không có loại thuốc mê nào làm chúng tôi hôn mê."

Lạc Lan sửng sốt.

Nàng không thể tưởng tượng được một thế giới cực kỳ tỉnh táo. Cho dù con người có kiên cường đến đâu, cũng phải có lúc yếu đuối nhất thời, khi không thể ngủ được, muốn mình say một trận để được ngủ, nhưng bọn họ mãi mãi không có cách gây mê chính mình, thậm chí dùng đến thuốc gây mê cũng không thể giúp bọn họ chợp mắt.

Cho dù bị thương nằm trên bàn mổ, cũng sẽ tỉnh táo cảm nhận được đau đớn từng chút một. Có lẽ thể chất của bọn họ đã mạnh mẽ đến mức không cần quan tâm đến những đau đớn nhỏ nhặt như vậy, nhưng đây không phải là mạnh mẽ, mà là bi thương.

Lạc Lan đặt bàn tay lên đầu gối của hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Là một con người mạnh mẽ được người ta ngưỡng mộ, Thần Sa lần đầu tiên nhìn thấy có người nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

Nàng không có dáng vẻ của một người ngồi dưới đất, mặc một bộ quần áo không hợp với nàng, mà giống như một con vật cưng với bộ lông xù, đang nằm trên chân hắn, khiến hắn có chút động tâm.

Tấm rèm cửa trắng noãn nhẹ nhàng lay động, tiếng đàn violon du dương từ sân vườn truyền đến, hương thơm nồng nàn tinh khiết phiêu lãng trong gió đêm.

Thần Sa miệng khô lưỡi khô, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lạc Lan, nhịn không được thân thể từ từ cúi xuống. Hắn một tay đặt nhẹ lên đầu nàng, một tay khoác lên tay vịn của cái ghế dựa, ly rượu đang cầm dần dần nghiêng đi, vài giọt rượu đỏ rơi lên tấm thảm trên sàn nhà.

"Công chúa, đến rồi, bọn họ đến rồi!" tiếng của Thanh Việt hô to truyền đến.

Thần Sa thể năng 3A phản ứng rất nhanh, từ đang cúi người lập tức nhẹ nhàng đứng lên, một tay nâng ly rượu còn lại một ít uống cạn, một tay vỗ vỗ lên đầu Lạc Lan, giống như trấn an con vật cưng của mình.

"Đi thôi, chào đón tỷ tỷ ca ca của em."

Lạc Lan trợn mặt há hốc mồm, rõ ràng là nàng đến vuốt ve hắn! Sao lại biến thành hắn vuốt ve nàng? Nhưng hiện tại Andrenaline trong người nàng đang tăng cao, đích thực cần trấn an một chút.

Lạc Lan đuổi theo Thần Sa, chủ động ôm tay hắn, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, chỉ chỉ vào quần áo của Thần Sa.

Thần Sa lập tức phản ứng kịp, hắn chỉnh trang lại quần áo, rút lại nút thắt cravat.

Lạc Lan nghe được tiếng trò chuyện ở bên ngoài ngày càng gần, liền chủ động đưa tay giúp hắn đeo cravat.

Thần Sa đứng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn Lạc Lan.

Có điều, đợi được một lát, liền phát hiện mặt của Lạc Lan đỏ lên, dáng vẻ vừa vội vừa thẹn. Hắn cúi thấp đầu, nhìn thấy cravat của mình bị thắt xấu xí vô cùng, bó lại một cục giống cái bánh bao.

Lạc Lan cắn răng, dùng sức túm túm kéo kéo, cũng không thể túm gọn lại sao cho đẹp.

Nàng ngượng ngùng nhìn Thần Sa, sau đó lui lại vài bước, ý bảo hắn nên tự làm thì hơn. A, đây không phải là "chiến hữu heo" điển hình sao, càng giúp đỡ càng phá hoại!

Thần Sa nghĩ Lạc Lan nhất định là lần đầu tiên giúp đàn ông chỉnh trang cravat, đột nhiên nở nụ cười, không một âm thanh, ánh mắt híp lại, khoé môi cong lên. Tuyệt đối là tươi cười.

Quen biết hơn 11 năm, lần đầu tiên nhìn thấy Thần Sa cười, Lạc Lan quá sợ hãi, nếu nàng có thể phát ra tiếng, chắc chắn sẽ hét lên thất thanh.

Thần Sa ẩn chứa ý cười cởi bỏ cravat.

Giống như muốn cho Lạc Lan quan sát học tập, hắn cố ý chậm rãi động tác.

Ngón tay trắng thon dài nắm gọn cravat màu đen đặt nhẹ lên cổ, thể năng 3A từng động tác cầm nắm trong tay chỉ là tuỳ ý, vừa lật vừa thắt đều nhuần nhuyễn đẹp mắt, thậm chí ngay cả đầu ngón tay khẽ vuốt cũng có một loại đẹp mắt khó tả.

Lạc Lan cắn môi, trừng mắt nhìn Thần Sa, thật là mất mặt! Tuyệt đối mất mặt!

Chấp Chính Quan đưa khách vào phòng khách, nhìn thấy Lạc Lan và Thần Sa đang đứng đối diện nhau vài bước, giống như xa lại như gần, không khí có chút thân thiết gần gũi mờ ám.

Hắn mạnh dừng bước, mấy người khách theo sát phía sau cũng vội vàng dừng lại.

Thần Sa tắt ngay ý cười, chân dài bước qua, đứng trở lại bên cạnh Lạc Lan.

Lạc Lan mỉm cười xoay người, nhìn thấy một cô gái đoan trang kiều diễm đứng bên cạnh Chấp Chính Quan, trên đầu đội vương miện công chúa lấp lánh ánh sáng ngọc.

Cô thân thiết hỏi: "Nghe nói cổ họng của em bị nhiễm trùng không thể nói chuyện?"

Lạc Lan cười gật đầu.

"Đau lắm không? Đã uống thuốc chưa?"

Hai chị em, một người quan tâm hỏi han, một người dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, lắc đầu, có vẻ như thật sự thân thiết hoà nhã, Lạc Lan cảm thấy phải cho mình một vạn lời khen, quả nhiên làm người câm mọi sự đều thuận lợi.

Chấp Chính Quan giới thiệu với Thần Sa: "Thiệu Hoa công chúa."

"Hoan nghênh!"

Thần Sa tuy nét mặt không chút biểu cảm, nhưng lại lễ phép bắt tay, lễ tiết không hề kém cạnh.

Lạc Lan bỗng nhiên cảm thấy tinh thần giống như tổn thương vạn lần, năm đó các anh đối xử với tôi thế nào?

Tiếng cười đùa cợt nhã truyền đến, cách cửa sổ to lớn nhìn lại, một gã đàn ông thân hình cao to đang tán tỉnh hai cô gái xinh đẹp. Phụ nữ liên bang Odin từ trước đến nay đối với tình cảm nam nữ luôn hào phóng dễ dãi, gặp phải một lãng tử phóng đãng giống như củi khô gặp lửa liền bùng cháy, ăn nhịp vô cùng.

Công chúa Thiệu Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ, cảm thấy có lỗi nói với Chấp Chính Quan và Thần Sa: "Diệp Giới tính cách luôn vậy, đi đâu cũng không được đứng đắn." Cô cất cao giọng, cảnh cáo: "Diệp Giới."

Gã kia cười quay lại.

Lạc Lan như bị sét đánh.

Hắn đi tới một bước, Lạc Lan giống như nhịn không được muốn lùi về một bước.

Hắn đuôi lông mày khoé mắt do có xuân sắc, cử chỉ lỗ mãng, là một vương tử hoang đường với bộ dáng hời hợt phóng đãng, nét mặt tràn ngập phong tình.

Nhưng Lạc Lan đã từng tận mắt trông thấy một bộ dáng hoàn toàn tương phản, một người khôn khéo mạnh mẽ, lãnh khốc vô tình.

Hắn giống như một ca ca lâu ngày chưa gặp nhiệt tình ôm lấy Lạc Lan, ở bên tai nàng nói: "Lại gặp mặt! Từ biệt 11 năm, ca ca luôn nhớ đến em."

Lạc Lan cả người rét run, muốn đẩy hắn ra, nhưng giống như bị ác mộng bủa vây, thân thể cứng đờ, không thể động đậy.

May mắn Chấp Chính Quan giúp nàng giải vây: "Điện hạ, vị này chính là quan chỉ huy của liên bang Odin, Thần Sa."

Diệp Giới chỉ có thể buông Lạc Lan ra, hắn không e dè từ trên xuống dưới đánh giá qua Thần Sa, cười hì hì nói: "Chúng tôi rất tò mò Lạc Lan lấy người đàn ông như thế nào."

"Hoan nghênh!" Thần Sa vẫn nét mặt ngàn năm băng đá, lễ phép nắm tay người đối diện không nói thêm tiếng nào.

Lạc Lan tâm trạng hốt hoảng.

Một bác sĩ Mục khôn khéo thâm tình, một đầu rồng dũng mãnh tàn ác, một vương tử phóng đãng đa tình... Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt?

Thần Sa dường như nhận thấy nàng có chút khác thường, liền cầm tay nàng.

Tâm trạng của Lạc Lan dần dần yên ổn lại, mặc kệ hắn là ai, đối với nàng chỉ có một người―― Kẻ đã hại chết Thiên Húc!

HẾT CHƯƠNG 1.17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện