Kiến Long

Chương 12: 12: Nhị Châu Hàn Cung




Hai người giống như đứng ở một gian thính thất, ngoại trừ hai người phía sau còn có ba cánh cửa băng, vách tường bốn phía đều là tường băng dày đặc, trên vách gập ghềnh, nhìn kỹ hơn, nó là một bức phù điêu hình chim tinh xảo.
Nơi này tuy không có nguồn sáng nhưng lại sáng như ban ngày.
Ở trung tâm băng thất có một trường đài, cũng được làm bằng hàn băng, trên băng điêu khắc hoa văn phong phú, một nữ tử nằm trên đài, thúy vũ hoa phục[1], tơ vàng mũ phượng, tóc đen loang ra như lụa.
[1] Mình thấy để như thế này nghe sẽ hay hơn, nôm na chính là nữ tử này mặc một quần áo thời cổ được làm bằng lông vũ màu xanh biếc.

Nếu bạn nào không thích thì cũng có thể nói để mình sửa lại nhé.
Xung quanh trường đài có vô số tượng băng khắc hình người, toàn bộ đều quay mặt về phía nữ tử đang nằm trên đài kia.

Hoặc đứng hoặc quỳ, muôn vàn tư thái và biểu tình khác nhau, có thể nói là sống động như thật.

Cố Phù Du liếc nhìn tượng băng bên cạnh một cái, là nam nhân, nàng phát hiện những phụ kiện tinh xảo trên tượng băng này đều được khắc bằng băng, thắt lưng trên eo, nhẫn trên tay, hoa văn trên xiêm y, thậm chí lông mi trên mắt đều được chạm khắc ra, tinh xảo đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Không khỏi làm người cảm thấy những tượng băng này chính là một đám người sống.
Cố Phù Du lại đi xem nàng kia, liền cảm thấy một trận khủng hoảng không tên.
Dung mạo của nàng kia có thể được gọi với hai chữ "tuyệt lệ", đuôi mắt hếch lên một vệt đỏ, lại kiều diễm lại vũ mị, nếu như so sánh với Chung Mị Sơ chính là một loại xinh đẹp hoàn toàn khác.
Nữ tử này thân ở hàn thất, da trắng như ngọc, dung sắc tươi tắn, thật giống như chỉ là đang ngủ.
Cố Phù Du cảm thấy một trận bất an, gần giống như đặt một cây chủy thủ ở trong lòng ngực, thở d0'c cũng không dám dùng quá sức.
Nhưng bất an này cũng không biết từ chỗ nào mà đến.
Nàng cảm thấy từ khi vào nơi này, đầu óc đều trở nên trì độn, hậu tri hậu giác nhớ tới phải đi ra ngoài, đi gọi Chung Mị Sơ.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy Chung Mị Sơ đứng bên cạnh nàng cách đó không xa rầm một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.
Cố Phù Du đáy lòng hơi lộp bộp một chút, hết thảy bất an bộc phát ra, chạy tới hai bước đỡ lấy Chung Mị Sơ nói: "Chung sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Trên trán Chung Mị Sơ có mồ hôi lạnh, còn chưa chảy tới thái dương liền ngưng kết thành băng châu, thân thể run lên, thật lâu sau mới hé miệng nói: "Có cái gì..."
Nàng vừa nói chuyện, trong miệng liền phun ra hàn khí.
Cố Phù Du nhìn xuống dưới, hai chân Chung Mị Sơ đã kết băng, băng sương lan rộng trên người Chung Mị Sơ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Cố Phù Du sợ hãi cả kinh, thanh kiếm thai cầm trong tay cắm ở trước mặt hai người.


Truyền linh lực vào, kiếm thai lập tức khai triển ra một đạo phòng ngự trận pháp, bảo vệ hai người ở bên trong.
Phòng ngự trận pháp này tuy linh quang bạc nhược, uy lực không mạnh nhưng có chút ít còn đỡ hơn không có.
Cố Phù Du biết không có thể đợi thêm nữa, liếc mắt nhìn đến những tượng băng kia, càng cảm thấy đáng sợ.
Những thứ kia ban đầu đều là người chân chính, nói vậy chắc là đi nhầm vào nơi này, chạm vào cái gì mới đông thành băng như vậy.
Chung Mị Sơ đã trúng chiêu, băng sương dần dần lan rộng, chỉ sợ theo thời gian thì toàn bộ cơ thể cũng sẽ bị đông lại, trở thành một tượng băng giống như những người đó.
Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, tỷ có chạm vào cái gì không?"
Chung Mị Sơ rùng mình, cắn răng mới có thể nói ra: "Không có..."
Không có chạm vào cái gì, trong lúc vô tình liền trúng chiêu.
Trên trán Cố Phù Du mồ hôi lạnh cũng túa ra, đây là không sợ kẻ địch gương mặt dữ tợn, chỉ sợ kẻ địch nhìn không thấy sờ không được, không biết là cái thứ gì.
Trong lòng sợ hãi, lại không dám tùy tiện hành động.
Đột nhiên, trên đùi Cố Phù Du truyền đến một trận đau đớn, cảm giác giống như là bị hàn băng đông cứng, nàng cúi đầu nhìn, không khỏi giật mình.

Chân trái nàng cũng đã đông thành băng, băng sương vừa vặn lan dần lên phía trên.
Cố Phù Du hút một ngụm hàn khí, cưỡng ép chính mình bình tĩnh.
Nàng cùng Chung Mị Sơ một đường tiến vào, không có chạm vào cái gì, ngược lại là Chung Mị Sơ tu vi càng sâu trúng chiêu trước tiên, mà không hề phòng bị.
Cố Phù Du nói: "Là trận pháp."
Coi cấm chế là một loại trận pháp, cấm chế trận pháp sẽ được kích hoạt dựa trên một số điều kiện đặc biệt.
Chung Mị Sơ đã là Kim Đan kỳ, mà cũng không hề có sức chống cự, chỉ sợ...
Chung Mị Sơ cũng nghĩ đến, lúc này hai tay cùng trên má của nàng cũng đã phủ đầy băng sương, nàng nói: "Chỉ sợ...!là...!là cổ trận, phá không được."
"Cố Phù Du, ở lại đều sẽ...!sẽ chết, ngươi...!đi trước..."
Chỉ cần lướt qua trường đài, đi đến đối diện, mở ra cánh cửa lớn kia liền có thể chạy khỏi nơi hiểm ác này.
Hai chân nàng đều đã đóng băng, linh lực ngưng trệ, khó có thể nhúc nhích, dĩ nhiên không qua được, nhưng tình trạng đóng băng trên người Cố Phù Du tốt hơn nàng nhiều, nếu chỉ là một mình nàng hẳn là có thể liều mạng một phen, trước khi toàn thân bị đông lại chạy ra ngoài.
Cấm chế trận pháp có hàng ngàn, hàng vạn loại, nếu như không biết điều kiện kích hoạt, Cố Phù Du cũng không thể biết đây là loại trận pháp nào.
Cổ trận luôn luôn dùng dị bảo làm mắt trận, uy lực kéo dài không suy yếu, rất khó phá vỡ, huống chi bây giờ còn không biết đây là trận pháp gì, càng không thể nghĩ ra phương pháp phá trận.
Cố Phù Du đầu óc điên cuồng vận chuyển, nhớ lại hết thảy ghi chép về trận pháp mà mình từng thấy qua, dùng sức đến mức cảm thấy đầu óc co rút đau đớn, tưởng như sắp bốc cháy.

Trước mắt không hề có manh mối đây là loại cấm chế trận pháp nào, tìm kiếm như thế không khác nào mò kim đáy bể.
Chung Mị Sơ nói: "Cố Phù Du, đi!"
Muốn phá trận pháp, ngàn khó vạn khó, Cố Phù Du lại không đi, chỉ sợ nàng cũng không đi được.
Cố Phù Du phảng phất như không nghe thấy, thân thể cũng lạnh đến phát run, chỉ có cánh tay ấm áp dễ chịu, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là A Phúc nàng vẫn luôn ôm.
Nhìn thấy thân thể lông xù của A Phúc, ánh mắt Cố Phù Du sáng lên.
Trên người A Phúc một chút băng sương cũng không có, nó không có chịu ảnh hưởng của trận pháp.
Vì sao nó không chịu ảnh hưởng của trận pháp, rồi lại không giống nàng cùng Chung Mị Sơ ở chỗ nào?
Cố Phù Du trong lòng suy nghĩ, chỉ có hai thứ, A Phúc là Linh thú, không giống với hai nàng, còn một thứ nữa, chính là A Phúc chưa mở mắt.
A Phúc vừa ra đời, còn chưa mở mắt, cái gì cũng không thấy.
Không thấy! Đúng rồi, A Phúc chưa từng thấy bất cứ thứ gì ở bên trong!
Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, Cố Phù Du lập tức thông suốt, nhớ tới một loại trận pháp.
Nàng nhìn nàng kia ở vị trí trung tâm, hận không thể sinh ra 180 đôi mắt, trong lòng vội la lên: "Ở chỗ nào! Mắt trận ở chỗ nào!"
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên cạnh, Cố Phù Dù khóe mắt nhìn đến, thấy Chung Mị Sơ đang ngồi sụp trên mặt đất, băng sương đã lan đến đuôi mắt nàng, hiện ra vẻ suy sụp, hơi thở yếu dần.
Cố Phù Du vội vàng nhét A Phúc vào lòng ngực nàng, dùng y phục nàng quấn quanh người nàng để giữ một chút nhiệt khí ở ngực, đồng thời vừa lớn tiếng kêu lên: "Chung sư tỷ, tỷ chống đỡ! Ta đã tìm ra sơ hở, ta có thể phá trận pháp này, tỷ tin ta, tỷ tin ta, nhất định phải chống đỡ, đừng ngủ thiếp đi!"
Trong lòng càng ngày càng lo lắng, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều.
Cố Phù Du lại lần nữa cưỡng ép mình tỉnh táo lại, tìm kiếm tung tích.
Đột nhiên, linh quang lóe lên, ánh mắt Cố Phù Du như bắn ra một tia lãnh điện, một đôi mắt nhìn chằm chằm trường đài dưới thân nàng kia.
Cố Phù Du lập tức rút ra kiếm thai, nhưng mới đi về phía trước một bước liền ngã xuống đất, nhìn xuống thấy chân trái đã đóng băng đến đầu gối, chân phải cũng cứng đờ, sợ cũng bắt đầu đóng băng.
Nàng bò dậy, chống thanh kiếm thai nhảy đến trước mặt hàn băng trường đài kia, vận chuyển linh lực, nhấc lên kiếm thai chính là một chém.
Nhưng toàn lực chém xuống, chỉ chém ra một đạo vết nứt mỏng manh, nàng ngược lại bị lực phản kích đánh ngã nhào trên đất.
Nàng thở d0'c hai lần, trong lòng biết linh lực không đủ.
Cắn răng, một phen ấn bả vai chính mình, nơi vết thương máu đông lại chưa được bao lâu đã bị làm nứt ra, chất lỏng màu đỏ tươi lần nữa chảy ra.
Nàng cầm lấy kiếm thai, lấy máu của mình sượt lên trên kiếm thai.

Người tu hành dùng linh lực rèn luyện thân thể, khí tức trong máu đều chứa đựng linh lực.
Cố Phù Du biết như vậy có lẽ linh lực vẫn là không đủ, nàng quá yếu, chỉ là Luyện Khí, nếu là Chung Mị Sơ đến, một đòn là xong.
Cố Phù Du cắn c@'n môi dưới, trong lòng có một cảm giác bất lực cổ xưa.
Nhưng hôm nay Chung Mị Sơ không động đậy được nữa, thậm chí phải chết.
Cố Phù Du nhắm mắt thở ra, lại mở mắt đã là ánh mắt nóng rực, không gặp chút lui ý nào.
Một lần đánh không nát được mắt trận này, cùng lắm thì liền đánh hai lần, hai lần đánh không nát liền đánh ba lần, liền đánh tới khi nó nát thì thôi!
Cố Phù Du ngưng lực, bỗng nhiên ra một đòn, quát lên: "Phá cho ta!"
Nàng vốn tưởng rằng chỉ có thể đánh ra lỗ hổng lớn hơn trước một chút, không nghĩ tới linh quang trên kiếm thai tăng vọt, chém đến trên trường đài, răng rắc một tiếng, dưới nơi công kích xuất hiện một vết nứt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra khắp bốn phía.
Trong chớp mắt, toàn bộ hàn băng trường đài đổ nát, vỡ thành những khối băng to bằng nắm tay.
Một đòn phá mắt trận, Cố Phù Du trong lòng bất ngờ vô cùng, ngây ngẩn cả người.
Hàn băng trường đài vừa vỡ, thân thể nàng kia trên trường đài giống như lông hồng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn nằm yên nhắm chặt hai mắt như cũ.
Chỉ là vừa nãy Cố Phù Du dùng sức quá mạnh, mấy giọt máu trên kiếm thai bắn lên trên mặt nàng, làm bẩn gương mặt nghiên mị của nàng.
Cố Phù Du cũng không rảnh lo những cái này, nhìn thấy bên trong khối băng kia có một hạt châu trong suốt, một tay có thể nắm lấy hạt châu, linh khí quanh quẩn, trong lòng biết đây là dị bảo dùng để làm mắt trận
Nàng lấy khăn tay lúc trước Chung Mị Sơ đưa cho nàng ra, đem nó gói lại, đặt ở trong lòng ngực.
Vội vã nhảy trở lại bên người Chung Mị Sơ, một đường kêu lên: "Chung sư tỷ, ta đã phá trận pháp, không sao rồi, ta mang tỷ ra ngoài!"
Chung Mị Sơ đã nhắm hai mắt lại, hoàn toàn ngã trên mặt đất.
Trận pháp tuy giải nhưng chỉ là không sẽ tăng thêm ảnh hưởng của quá trình băng hóa, mà không phải lập tức giải trừ băng hóa.
Cố Phù Du kêu Chung Mị Sơ hai tiếng, lại vỗ vỗ nàng, thấy nàng không có đáp lại, liền kéo nàng lên, để cho nàng dựa vào trên trên vai, chống kiếm thai, khập khiễng kéo nàng đi về phía cửa lớn đối diện, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không sao rồi, không sao rồi, ta mang tỷ đi ra ngoài."
Đẩy cửa lớn đối diện đi ra ngoài, vẫn là hành lang với hai bên là băng nham như lúc trước.

Cố Phù Du mang theo Chung Mị Sơ lảo đảo đi về phía trước hai bước, cánh cửa phía sau lại ầm ầm đóng sầm lại.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại, dựa vào ánh sáng trong thất, nhìn tấm biển trên cửa lớn có khắc ba chữ "Nhị Châu Cung".
Một chân Cố Phù Du cũng đã đông lạnh, nửa cõng lấy Chung Mị Sơ, dựa vào kiếm thai, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cuối cũng cũng coi như là nhìn thấy tia sáng phía trước.
Cố Phù Du con mắt cũng sáng lên: "Chung sư tỷ, ra rồi, đi ra rồi!"
Cố Phù Du đặt Chung Mị Sơ xuống, đỡ nàng dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Chung Mị Sơ vẫn là nhắm hai mắt, băng sương một chút chưa lùi.
Cố Phù Du thăm dò hô hấp của nàng, nhỏ đến khó mà nhận ra.
Cố Phù Du trong lòng căng thẳng, vỗ nhẹ lên gò má của nàng, có chút luống cuống: "Chung Mị Sơ, tỷ...!tỷ đừng chết...!tỷ chống...!chống..."
A Phúc nằm nhoài trong ngực Chung Mị Sơ, đã bị hàn khí trên người Chung Mị Sơ đông đến run bần bật.

Cố Phù Du vừa ngẩng đầu, nhìn thấy máu từ khóe miệng cùng trong lỗ mũi Chung Mị Sơ chảy ra.
Hô hấp của Cố Phù Du hơi ngưng lại, theo bản năng muốn thay nàng lau sạch.
Vừa nhấc tay áo lên, nhìn thấy bên trên một mảnh dơ bẩn, thì ra một đường tới đây, nước, cát, bùn đều đã làm bẩn quần áo.
Nàng dùng hai tay lau máu cho nàng, máu lại không ngừng chảy, lau một lúc, toàn bộ lòng bàn tay đều đã nhiễm đỏ.
Cố Phù Du dùng xiêm y của mình để lau sạch tay rồi tiếp tục lau cho nàng, đến lúc sau có chút gấp, tay đều có chút run rẩy, nghĩ thầm: "Không phải là đông đến tổn thương nội tạng chứ..."
Cuối cùng, máu tốt xấu gì cũng ngừng chảy, gương mặt Chung Mị Sơ cũng được lau sạch, không lưu một chút máu.
Ngược lại là trên người nàng, một mảnh đỏ, một mảnh đen.
Nhưng dù máu ngừng lại, thương tổn rốt cuộc vẫn còn đó, băng sương cũng chưa giải.
Cố Phù Du nắm lấy cổ tay Chung Mị Sơ, vận chuyển linh lực cho nàng, nhưng nàng cùng Chung Mị Sơ tu vi chênh lệch quá xa, hơn nữa lúc nãy một phen lăn lộn, linh lực còn thừa lại cũng không có bao nhiêu, căn bản là như muối bỏ biển.
Chút linh lực này, thậm chí còn không hiệu quả bằng đống lửa.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Cố Phù Du nắm lấy kiếm thai, đập vỡ băng nham trên mặt đất, làm vỡ mấy khối băng, nàng nhặt lên một khối băng to bằng một cái bát, ấn vào vết thương trên vai.
Lúc trước miệng vết thương nàng vỡ ra, máu tươi chảy ròng, nếu như không cầm máu, cũng sẽ ngã xuống, nếu nàng ngã xuống, hai người các nàng sợ rằng đều sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng hiện nay linh lực nàng còn lại không nhiều, không dám lãng phí thêm, cho nên cũng chỉ có thể dùng biện pháp này để cầm máu.
Cảm giác đau nhói của băng sương cùng nỗi đau của miệng vết thương hòa cùng một chỗ, Cố Phù Du ngã trên mặt đất, cuộn người thật sâu, âm thanh nghẹn ngào khẽ kêu: "A a a a, đau! Đau! Đau!" Trên tay nhưng chưa thả lỏng một chút nào, mãi đến tận khi máu trên vết thương đông lại mới ném khối băng đi.
Nàng cởi ngoại sam của chính mình ra, lót trên mặt đất, đỡ Chung Mị Sơ nằm xuống, lại cởi trung y của mình bao bọc lấy Chung Mị Sơ.
Một thân chỉ còn áo lót tiết khố, lôi kéo đôi chân đã đông cứng nhảy nhót đi ra bên ngoài.
Từ lúc ra bên ngoài cửa động, ở trên giữa sườn núi, chung quanh núi đá cháy đen, nhìn xuống, đen đỏ một mảnh, ngoài ra không có một chút màu sắc nào khác.
Cố Phù Du lại đi về sườn núi tìm, trong miệng nói thầm: "Không nên, rõ ràng nhìn thấy có mà."
Đi được một lúc, cuối cùng nhìn thấy một cây hoa trước đường, bán kính mười dặm, chỉ có một cây hoa như vậy, trên cành cây cánh hoa xanh biếc như sương khói, nở ra rất xinh đẹp, như rơi vào một đám mây xanh tím.
Đây là một cây lam doanh hoa, nghĩ đến chuyện xưa của cây này, ngọn núi rộng lớn thế mà không có một sinh vật sống, chỉ có nó độc lập ở đây, càng cảm thấy một trận thê lương.
Trên núi chỉ có một cây như thế, thân cây thô tráng, cũng không biết đã mọc ra bao nhiêu năm, muốn chém nhưng trong lòng còn có chút băn khoăn.
Cố Phù Du chắp tay ở trước mặt cái cây, trong miệng thì thầm: "Cứu người, đắc tội rồi."
Vừa ra tay, sử dụng kiếm thai chẻ đôi cây làm thành hai nửa, chém thành củi rồi ôm trở về hang động.
Cố Phù Du dùng một chút linh lực cuối cùng làm khô hơi nước trong củi, đốt lửa cho đến khi đống lửa cháy mạnh.
Cố Phù Du đi đến trước mặt Chung Mị Sơ, trước có một chút bất an, thật lâu mới dám duỗi tay thăm dò mạch đập của Chung Mị Sơ, vẫn mỏng manh như cũ, nhưng tốt xấu vẫn còn ở đó.
Lúc này mới thở phào một hơi, lại không tự kìm được nở nụ cười.
Dựa vào kiếm thai, nằm nghiêng sang một bên, lại lười đến chẳng muốn nhúc nhích.
- -----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện