Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 15: thiên kiếm tông (4)




Edit: Naughtycat
 
Lúc Tô Thanh Y tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngủ trên giường, trên người đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ. Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, cố gắng tự ngồi dậy, lại thấy trong phòng có người đang khoanh tay đứng cạnh cửa sổ.
 
Người mặc áo trắng đầu đeo kim quan, tóc dài tới thắt lưng, chỉ là một bóng dáng lại có thể khiến người ta liên tưởng đến tuyết trắng ở Côn Luân.
 
Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó lập tức đứng dậy, cung kính gọi: “Phong chủ!”
 
Tần Tử Thực xoay người lại, sau khi nhìn nàng từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Vẫn muốn học kiếm sao?”
 
Tô Thanh Y cười cười, ngồi xếp bằng trên giường, nếu nói vào Thiên Kiếm tông học kiếm là vì làm nhiệm vụ của hệ thống, nhưng mà vào lúc này nàng thật sự muốn học kiếm. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Phong chủ, năm đó vì sao ngươi đột nhiên lại quyết định trở về tu đạo?”
 
Tần Tử Thực nhíu mày: “Tử Ngọc nói?”
 
Có vẻ như Tiết Tử Ngọc đã làm chuyện này rất nhiều lần. Nhưng một lát sau, sau khi suy nghĩ Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Trước kia ta từng cảm thấy, ta muốn làm người bình thường bình dị sống hết một đời là đủ rồi. Việc tu đạo quá nguy hiểm, ta sợ chết, chỉ muốn được yên vui. Lúc đó sư tôn chưa từng dạy dỗ ta, thả ta rời khỏi Thiên Kiếm Tông, thậm chí trả lại linh thạch cho ta, đưa ta về nhà.”
 
“Nhưng sau khi về nhà không lâu, cha mẹ lại bán ta làm nô bộc, độc chiếm linh thạch. Ta trở thành nô bộc của một Kiếm tu, tên Kiếm tu kia thấy ta là vô thượng Kiếm thể, muốn dùng ta để luyện kiếm, ta tìm mọi cách giết chết tên Kiếm tu ấy, thoát khỏi hắn, trên đường lại gặp tu sĩ thấy ta tuổi nhỏ mĩ mạo muốn lừa ta, ta lại giết vị tu sĩ ấy để tự bảo vệ mình. Sau đó trong lúc ngẫu nhiên ta gặp được một vị tiền bối, hắn nói ta có mệnh nghịch thiên, vì thế ta nghĩ, nếu ta đã có mệnh nghịch thiên, thì chỉ có thể đi con đường này…”
 
Vừa nói, hắn vươn tay ra, Bạch Ngọc kiếm từ lòng bàn tay của hắn xuất ra, lơ lửng trên bàn tay hắn, hơi phát sáng: “Ta từng cho rằng sinh mệnh do trời định, nhưng sau khi giết nhiều người, lại phát hiện ở thế giới này, nếu ngươi là kẻ mạnh, mạng sống sẽ trân quý như Thiên Đạo; nếu ngươi là kẻ yếu, mạng sống sẽ nhỏ bé như một con kiến. Ta từng cho rằng ta nhường nhịn thì có thể đổi lấy một đời an bình, lại phát hiện bản thân có mệnh nghịch thiên, trừ tu luyện thì không thể đi đường khác.”
 
“Kiếm tu coi trời bằng vung, lấy kiếm là Đạo, lấy tâm là thiên, đã phải gặp những khổ cực này, ta liền càng thêm cố gắng nỗ lực khắc khổ hơn so với người khác.”
 

“Thanh Y,” Hắn quay đầu lại chăm chú nhìn nàng: “Ngươi chọn thanh kiếm Vô Đạo, thì nhất định phải đi con đường bá đạo, càng là con đường nghịch thiên, nếu lòng có dao động, đó là Đạo tiêu thần hủy[1], ngươi có hiểu được không?”
[1] Đạo tiêu thần hủy: Đạo bị mất mà thần hồn bị hủy.
 
“Người tu đạo, có ai không nghịch thiên mà đi?” Nghe được lời này, Tô Thanh Y không khỏi cười cười. Tần Tử Thực không nghĩ tới nàng có ngộ tính như vậy, nhưng nghĩ lại hắn cũng không biết nàng xuyên đến khi nào, có lẽ nàng giống với hắn, xuyên đến lúc còn nhỏ? Nghĩ đến chuyện này, hắn không nhiều lời, chỉ nói một câu: “Tu luyện tốt mới có thể tồn tại.”
 
Rồi sau đó lập tức xoay người rời đi. Tô Thanh Y đột nhiên gọi hắn: “Phong chủ!”
 
Tần Tử Thực dừng bước, Tô Thanh Y dè dặt nói: “Ngươi… Ngươi có nguyện vọng gì không?”
 
Ví dụ như phi thăng thành thần, thống nhất tam giới gì đó?
 
Tần Tử Thực trầm mặc một lát, hắn chậm rãi nói: “Nguyện vọng của ta đều đã thực hiện được. Hiện giờ chỉ còn lại một cái, ta cũng không gấp”
 
“Là gì?”
 
Tần Tử Thực không trả lời nàng, xoay người rời đi.
 
Tô Thanh Y nhìn bóng lưng của hắn, hưng phấn siết chặt nắm tay: “Hệ thống hệ thống, mục tiêu trong nhiệm vụ của chúng ta muốn làm chuyện lớn đấy! Ngươi xem mộng tưởng của hắn lớn đến nỗi ngại nói với chúng ta kìa.”
 
Hệ thống cạn lời: “Tại sao ngươi không nghĩ là nhỏ đến nỗi ngại nói ra?”
 
“Không có khả năng!” Tô Thanh Y nói như đinh đóng cột: “Ta cảm thấy hắn là người theo đuổi sự hoàn mĩ. Đến ta cũng nghĩ đến việc phi thăng, chẳng lẽ hắn lại không?”
 
Hệ thống: “Ngươi vui vẻ là được rồi.”
 
Sau đó mỗi ngày Tô Thanh Y đều dựa theo quy định chạy quanh núi, luyện kiếm, học một chút cơ bản của việc tu đạo. Bởi vì những thứ đó nàng đều đã học qua, vì thế thường ở trong giờ học lười biếng giúp các sư huynh vẽ Lạc Vũ tinh trận, rất nhiều lần bị trưởng lão giảng bài bắt được, thấy nàng làm việc riêng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt không nói gì.
 
Không quá một tháng, tốc độ Tô Thanh Y chạy quanh Thiên Kiếm Tông đã trở nên nhanh hơn, trong hai canh giờ đã có thể chạy quanh một vòng, tuy rằng cách thời gian một canh giờ một chút, nhưng thể chất đã tốt hơn rất nhiều. Sau đó Tiết Tử Ngọc cười tủm tỉm nói với nàng, nàng có nhiệm vụ sư môn, hơn nữa là nhiệm vụ du lịch.
 
Bình thường nhiệm vụ sư môn chính là đi hái thảo dược, tìm nội đan của yêu thú gì đó. Nhưng nhiệm vụ du lịch là nhiệm vụ rèn luyện tâm tính của đệ tử, đệ tử cần phải tự hoàn thành, nhiệm vụ du lịch là một nhóm người cùng nhau ra ngoài, do tiền bối từ Nguyên Anh kỳ trở lên dẫn dắt, giải quyết một vụ án lớn, án lớn rất ít xuất hiện, cho nên nhiệm vụ du lịch đã lâu không thấy xuất hiện.
 
Mà lúc này nhiệm vụ du lịch do trưởng lão Kim Đan kỳ của Huyền Thiên Môn phát thư cầu cứu đến đây, vị Kim Đan trưởng lão này là lặng lẽ phát lại đây, nguyên nhân là hắn tình cờ phát hiện trong môn phái có đệ tử bị tà khí xâm nhập, sau khi hắn biết được chuyện này lập tức cho đệ tử báo lên trưởng lão Chấp Pháp đường, nhưng tới ngày hôm sau, hắn liền phát hiện, đệ tử hắn cho đi thông báo cùng trưởng lão Chấp Pháp Đường, tất cả đều bị nhiễm tà khí đã không còn hơi thở. Trong lòng hắn phát hiện việc này không phải một phái nhỏ hạng trung đẳng như Huyền Thiên môn có thể xử lý được, vì thế xin sự giúp đỡ của Thiên Kiếm Tông.
 
Tà khí khác với ma khí, ma khí là do người làm, mà tà khí là có nguồn gốc từ khí của thiên địa, có thể ăn mòn sinh linh vạn vật. Một địa phương bị tà khí chiếm lĩnh thì sinh vật không thể tồn tại. Cho nên nơi tràn đầy tà khí được gọi là tử địa.
 
Nói như vậy, tà khí sinh ra không phải vô duyên vô cớ, có khả năng là làm chuyện ác quá nhiều bị trời phạt, có khả năng là có người mở ra tử địa ở gần nơi đó, cũng có khả năng là nguyền rủa…
 
Cho dù như thế nào, Chính đạo đều phải cảnh giác, ngăn tà khí không để nó tràn ra chỗ khác. Vì thế Thiên Kiếm Tông kiểm kê đội ngũ, do Nguyên Anh hậu kỳ là Ngân Hà dẫn đội, ngày mốt khởi hành.
 
Tô Thanh Y để Vãn Thu chuẩn bị đầy đủ tay nải, rồi chuẩn bị đầy đủ để thực hiện nhiệm vụ, nhưng trước khi nàng ngủ, hệ thống đột nhiên vang lên, trước mắt nàng xuất hiện vài dòng chữ trên màn hình điện tử.
 
Nhiệm vụ chính: Huyết chiến Huyền Thiên môn
 
Nội dung: Cùng với Thiên đạo chi tử giải quyết chuyện của Huyền Thiên Môn

 
Khen thưởng: Một manh mối của chân tướng năm đó, một viên Huyền Linh Quả
[Có nhận nhiệm vụ không? Nhận / Nhận ]
 
Nhìn đến câu cuối, Tô Thanh Y muốn hộc máu, nàng có thể lựa chọn sao!
 
Vì thế nàng chỉ có thể bấm chọn nhận, sau đó trở mình một cái từ trên giường đứng lên, đi Vấn Kiếm Nhai.
 
Bây giờ nàng đã biết, Tần Tử Thực luôn ở trên Vấn Kiếm Nhai, trong tình huống bình thường không cho người khác quấy rầy hắn, nhưng nàng đã nhận nhiệm vụ rồi, nhất định phải kéo hắn cùng đi Huyền Thiên Môn. Hơn nữa lúc trước chẳng phải hắn bị đuổi giết ở Huyền Thiên môn à? Chắc chắn hắn có việc cần đến Huyền Thiên môn!
 
Nghĩ như vậy, nàng ngự kiếm bay nhanh tới phòng nhỏ trên vách núi, sau khi phủi phủi ống tay áo, dừng ở ngoài trận pháp, hành lễ nói: “Phong chủ, đệ tử có việc muốn nói.”
 
Cửa không gió tự mở ra, Tô Thanh Y biết đây là Tần Tử Thực gọi nàng vào, vì thế cung kính đi vào phòng, hành lễ trước, rồi cởi giày đi vào phòng.
 
Sàn nhà bằng gỗ không dính một hạt bụi nhỏ nào, Tần Tử Thực ngồi xếp bằng ở bồ đoàn bên vách núi, quần áo trắng tinh giống như cái đôi cánh tản mác trên mặt đất, hắn không đeo phát quan, phát quan màu đen rải rác trên mặt đất với quần áo, phía sau là trăng sáng treo cao, ánh trăng lẳng lặng dừng ở trên tóc hắn, giống như nước chảy vậy từng giọt từng giọt chảy xuôi theo mái tóc.
 
Một tay hắn cầm một cái ngọc bài, một tay cầm một cây bút, lẳng lặng vẽ gì đó, cho đến khi nàng quỳ lên đệm hương bồ cách hắn ba trượng, hắn mới lên tiếng: “Chuyện gì?”
 
“Ngày mai đệ tử và các sư huynh đến Huyền Thiên Môn làm nhiệm vụ sư môn, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Huyền Thiên Môn gặp được Phong chủ, không biết Phong chủ ở Huyền Thiên Môn có việc gì hay không, đã hoàn thành chưa?”
 
Nghe vậy, Tần Tử Thực dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía nàng, một lát sau, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi ở Huyền Thiên Môn còn có việc khác.”
 
Sắc mặt Tô Thanh Y cứng đờ nói: “Đệ tử ở Huyền Thiên Môn, thật sự có việc chưa hoàn thành, nên muốn hỏi Phong chủ, có thể giúp đệ tử một chuyện là đi cùng đệ tử đến Huyền Thiên Môn một chuyến được không?”
 
“Chuyện gì?” Tần Tử Thực nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt có vẻ cân nhắc. Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, ho nhẹ một tiếng nói: “Trước đó đệ tử ở Huyền Thiên Môn phát hiện có tà khí xuất hiện, nên muốn điều tra rõ việc này, căn cứ theo những gì đệ tử quan sát, hình như có người bày đại trận ở Huyền Thiên Môn …”
 
Nói tới đây, Tô Thanh Y ngưng một chút, muốn chờ Tần Tử Thực mở miệng hỏi nàng, kết quả đợi hồi lâu, người đối diện vẫn nhàn nhạt nhìn nàng, bày ra dáng vẻ ngươi nói hay không cũng được. Tô Thanh Y không nhịn được, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói: “Trận pháp này không phải người bình thường có thể bày ra được, đệ tử nghĩ, không bằng Phong chủ đi xem một chút, ngươi nghĩ như thế nào?”
 
Tần Tử Thực cúi đầu không nói gì, lại ở nơi đó tiếp tục vẽ ngọc bài trong tay hắn. Tô Thanh Y đợi một hồi lâu, hơi thấp thỏm, đại trận là do nàng thuận miệng bịa ra, đánh cuộc chính là một Kiếm tu như Tần Tử Thực không hiểu cong cong quẹo quẹo trên trận pháp, nhưng hiện tại thấy hắn khí định thần nhàn[2] vẽ ngọc bài, nàng không khỏi có chút lo lắng. Qua một lúc lâu, Tô Thanh Y thử thăm dò nói: “Phong chủ?”
[2] Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
 
“Đã biết.” Tần Tử Thực mở miệng, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ cho người đi xem.”
 
“Nhỡ đâu đối phương là người rất lợi hại…”
 
“Lần trước ta ra tay là hai năm trước tiêu diệt Ma quân Nhiễm Diễm.” Tần Tử Thực đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói một câu đâm thẳng vào lòng Tô Thanh Y. Trước khi Tô Thanh Y mất lý trí mà cãi lại, Tần Tử Thực tiếp tục nói: “Có thể bị ngươi phát hiện ra đại trận..., ta không cho rằng hắn có thể sánh được với Ma quân Nhiễm Diễm.”
 
Rất cảm ơn ngươi đã tán thành thực lực của ta.
 
Tô Thanh Y ngoài cười nhưng trong không cười, ra sức tìm lý do. Qua một hồi lâu, Tần Tử Thực ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Còn có chuyện gì?”
 
“Không có việc gì,” rốt cuộc không tìm được lý do, Tô Thanh Y hành lễ nói: “Đệ tử cáo lui.”
 
Sau đó nàng đứng lên chuẩn bị rời đi. Chưa đi được vài bước, Tần Tử Thực gọi lại nàng nói: “Chờ một chút.”

 
Trong lòng Tô Thanh Y mừng rỡ, có phải Tần Tử Thực đột nhiên nghĩ thông rồi không, quyết định đi cùng với nàng đến Huyền Thiên môn. Kết quả xoay người lại, lại thấy Tần Tử Thực đứng lên đi đến trước mặt nàng, để ngọc bài vào trong tay nàng.
 
Đó là một cái ngọc bài vẽ ký hiệu kỳ lạ, ở giữa có ba thanh kiếm nhỏ, Tô Thanh Y nhận ra được đây không phải là phù triện của Phù tu, liền có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên.
 
Tần Tử Thực cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt giống như ánh trăng dừng trên người nàng, trong lạnh nhạt lóe lên một chút dịu dàng, gió nhẹ nhàng thổi qua làm tung bay mái tóc củ hắn, có vài sợi bay đến trước mặt nàng, trong chớp mắt, cũng không biết thế nào, nàng lại cảm thấy những sợi tóc đó giống như là chọc vào trong lòng nàng vậy, có một chút ngứa ngáy.
 
“Đây là ba đạo Kiếm ý của ta, mỗi một đạo Kiếm ý tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu gặp được phiền toái, ngươi có thể dùng cái này phòng thân.”
 
“Người...Người…” Đột nhiên nhận được lễ vật của Tần Tử Thực, Tô Thanh Y không khỏi luống cuống, lắp bắp nói: “Người...Tại sao lại cho ta cái này…”
 
“Thân thể của ngươi thuần Âm, sợ trên đường sẽ có nhiều phiền toái.” Lời nói của Tần Tử Thực khiến Tô Thanh Y tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc hỏi lại: “Thân thể thuần Âm?”
 
Thuần Âm thuần Dương, loại thể chất này rất hiếm gặp. Trước đây thân thể của Nhiễm Diễm chính là thân thể thuần Dương, cho nên linh lực hấp thu so người bình thường nhanh hơn mấy lần liền. Mà thân thể thuần Âm lại tương đối phiền toái, loại này thể chất không chỉ có thể hấp thu linh lực, cũng có thể đưa linh lực ra, vì thế thường là đỉnh lô của tu sĩ cao giai. Nhưng mà thân thể thuần Âm ngàn năm khó gặp, hơn nữa cho dù gặp được, cơ bản cũng sẽ bị làm đỉnh lô sớm chết non rồi, không giống thân thể thuần Dương ở trên con đường tu đạo thuận buồm xuôi gió.
 
Nhưng…
 
“Tại sao người lại biết được ta là thân thể thuần Âm?” Tô Thanh Y lập tức cảnh giác, nàng không ngại dùng ý nghĩ ác độc nhất để nghi ngờ người bên cạnh mình. Bị đuổi giết mười năm, nàng mà còn ngây thì thì đúng là kỳ tích đấy.
 
“Ngày ấy khi ngươi Trúc Cơ thì ta nhận thấy bất thường, sau khi trở về lật xem sách cổ mới biết.” Tần Tử Thực xoay người sang chỗ khác, ngồi xếp bằng lên bồ đoàn, nhắm mắt tu hành. Tô Thanh Y đứng ở tại chỗ nắm ngọc bài, do dự một lát, cuối cùng nàng nhịn không được hỏi: “Phong chủ… Muốn coi ta như đỉnh lô à?”
 
Tần Tử Thực không nói gì, thân thể hắn run nhè nhẹ, một lát sau hắn chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng chăm chú.
 
“Tô Thanh Y,” hắn gằn từng tiếng gọi tên của nàng, trong mắt xuất hiện một chút hoài niệm, nhưng mà kia thần sắc quá nhỏ bé, giấu quá sâu, vùi lấp trong một mảnh tăm tối: “Con đường tu hành gian nguy cực khổ, ta đã đi qua rồi thì sẽ bảo vệ ngươi đi đường lớn của Chính đạo.”
 
Tô Thanh Y…
 
Hắn mặc niệm[3] tên của hắn ở trong lòng, nhớ tới lúc hắn mười tám tuổi, người kia đi theo phía sau hắn, tiểu cô nương tay cầm bông hoa cúc nhỏ.
[3] Mặc niệm: Thầm đọc, lẩm nhẩm.
 
Tuy ngươi khinh ta nhục ta, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng từng yêu ta.
 
Dù không có một kết cục tốt, nhưng ta có thể giúp ngươi, ta sẽ tận lực giúp ngươi.
 
Nghĩ đến đây, hắn nhắm mắt lại, tay áo vung lên đẩy nàng ra ngoài, thở dài nói: “Đi đi.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện