Khuynh Thế Họa Trần

Chương 22: Đại ca cũng kéo đến



Tại Thượng Uyển.

Trong một đình nhỏ giữa hồ, một huyết y kiều diễm nữ nhân nằm gối đầu lên đùi một hoàng y anh tuấn nam nhân.

Nữ nhân lười biếng nằm hưởng thụ sự hầu hạ. Còn nam nhân kia lúc thì lột vỏ nho, lúc thì quạt mát cho nữ nhân kia, miệng luôn độc một nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình.

Khuyết Thu Nguyệt mấy ngày nay chưa gặp chuyện gì bất trắc, mọi ngày trôi qua đều rất an nhàn, chỉ ăn, ngủ rồi ra Thượng Uyển thưởng hoa. Có điều ngày nào cũng có một con đỉa dính chặt lấy nàng.

Hỏa Liệt Thương như keo dán siêu dính, lúc nào cũng bám lấy nàng, một kẽ hở cũng không có. Khi dùng thiện thì hắn muốn nàng bón cho hắn, khi ngủ thì hắn tự nhiên chui lên giường ôm lấy nàng ngủ, khi tắm thì hắn vô sỉ đến mức muốn nàng cho tắm cùng.

Nhưng hắn lúc nào cũng chiều chuộng nàng, sủng nàng, mọi chuyện đều thay nàng xử lí, không để nàng phải mệt mỏi, nàng cũng bắt đầu dựa dẫm vào hắn.

Các cung nữ, hạ nhân đang làm việc đều ngừng mọi hoạt động để ngắm nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ đang âu yếm kia. Ai cũng mừng thay cho Thái tử của mình đã tìm được ý chung nhân như ý.

Mà vị Thái tử phi kia cũng rất tốt, chẳng những vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt sắc vô song, hơn nữa tính tình dịu dàng, chưa bao giờ phạt hay đánh mắng người hầu, bất kể đối với người nào đều đối xử như nhau. Cho dù có phạm lỗi, cũng sẽ không tức giận, cùng lắm là dạy vài câu, còn thường xuyên ở trước mặt Thái tử cầu tình thay các hạ nhân phạm sai lầm.

Khung cảnh ấm áp như vậy lại bị một vị khách không mời xen vào.

- Đây chính là vị Thái tử phi mới được sắc phong sao? Quả đúng là một tuyệt thế giai nhân! Thái tử đúng là có mắt nhìn người.

Cả hai nhìn nam nhân đang tiến vào đình. Nam nhân ngũ quan bình thường nhưng khi kết hợp lại một chỗ lại tạo ra mỹ cảnh không nên lời, mặc lam y tiêu sái, miệng cười như gió xuân.

Hỏa Liệt Thương nhíu mày nhìn Tề Li Phong - Đại thiếu gia của Tề Li gia đang đi tới. Khung cảnh giữa nàng và hắn đang ngọt ngào thì tên gia hỏa này lại đến phá rối, hơn nữa lại dùng ánh mắt khám xét nhìn nương tử của hắn nữa chứ. Tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

- Tưởng ai hóa ra là Tề Li đại thiếu gia. Cơn gió độc nào đã đưa ngài đến đây vậy?

- Thái tử điện hạ, sao huynh có thể trọng sắc khinh bạn như vậy? Là bằng hữu bấy lâu nay, huynh không thể tàn nhẫn với ta như vậy được.

Tề Li Phong nói nhưng ánh mắt vẫn đặt lên người nàng. Đây chính là nữ nhân mà tam muội đã nói sao, thực sự rất xinh đẹp nhưng chỉ như thế thôi sẽ không đủ để bắt giữ được trái tim của Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này, hẳn là phải có rất nhiều tài cán. Nhân lúc này thử nàng một phen xem sao.

Hỏa Liệt Thương thấy hắn ta không rời mắt khỏi nàng thì tức giận thở phì phò, kéo nàng ra đằng sau chắn tầm mắt của hắn ta.

- Tề Li đại thiếu gia hà cớ gì phải nhìn Thái tử phi của ta chăm chú như vậy? Không phải là có ý đồ bất chính gì đó chứ?

Nàng ở đằng sau hắn hừ lạnh. Cài thùng dấm chua này, không phải người có ý đồ bất chính là ngươi sao?

- Đừng hiểu lầm, Thái tử phi đẹp như vậy ai mà không muốn ngắm nhìn cơ chứ. Huống chi sẽ có lúc phải lộ mặt, vậy bây giờ nhìn trước cũng đâu có sao.

Xem ra nàng đã tìm được người còn vô lại hơn cả tên biến thái này rồi. Nhìn thoáng qua có vẻ là người nhã nhặn, lịch sự nhưng bản chất lại là một con hồ ly gian xảo. Tuy nhiên nàng lại cảm thấy hắn không phải là người xấu, chỉ là khôn ngoan, giảo hoạt hơn người bình thường một chút thôi.

- Ta tên Khuyết Thu Nguyệt. Chẳng hay vị này là Đại thiếu gia Tề Li Phong của Tề Li gia?

- Oa, không ngờ ta lại nổi tiếng như vậy! Được Thái tử phi biết đến là phúc phận của Tề Li Phong ta.

Hiếm khi mới có một lần, nàng nhân cơ hội này trêu chọc Hỏa Liệt Thương.

- Ta hiểu tại sao hai người lại là bằng hữu rồi!

- Nương tử~.

Tề Li Phong nhìn hai người bật cười ha hả. Hỏa Liệt Thương liếc hắn một cái thật sắc nhưng hắn không hề sợ mà còn liếc lại đầy thách thức làm Hỏa Liệt Thương muốn chạy đến đấm cho hắn ta một cái vào mặt.

- Thái tử phi được Thái tử sủng ái như vậy nhất định là người tài sắc vẹn toàn. Liệu ta có thể cùng Thái tử phi thi tài một lần không?

Nàng nhìn hắn nghi hoặc. Không phải là hắn thay hai tỷ muội kia đến trả thù nàng đó chứ?

Hắn ta thấy nàng nghi ngờ thì vội giải thích:

- Thái tử phi đừng hiểu lầm, ta thực sự là chỉ muốn thi tài một lần thôi mà.

Nàng cảm thấy tay áo bị kéo, quay sang nhíu mày nhìn Hỏa Liệt Thương.

- Nương tử, hắn nhìn như vậy thôi chứ thơ của hắn là đệ nhất ở Hỏa Quốc, chưa ai thắng được hắn từ trước đến giờ.

- Ngươi yên tâm, ta biết mình đang làm gì.

Nàng vỗ bàn tay hắn trấn an rồi quay sang Tề Li Phong.

- Hảo, ta đồng ý!

- Tốt quá! Vậy chúng ta sẽ thay nhau làm vế sau của bài thơ, ta bắt đầu trước.

"Nhất cán linh xuân phong trú cẩm"

Nàng không suy nghĩ đọc luôn vế sau.

"Lưỡng thù đan quế thổ thiên hương"

- Ấn tượng lắm!

"Huyên thảo thương tư tiên chưởng lộ"

Nàng lại dễ dàng đối tiếp vế sau.

"Tử hoa tân dục phán trì xuân"

- Hay, rất hay! Ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Thái tử phi thật xứng danh tài nữ.

- Tề Li thiếu gia quá khen rồi! Thơ của thiếu gia quả thật là đệ nhất. Ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

Nàng và hắn ta khen đi khen lại làm Hỏa Liệt Thương bên cạnh nhìn mà ngứa mắt, nhanh như cắt ôm eo nàng kéo đi.

- Thi đã xong rồi, ta và nương tử về phòng nói chuyện, xin mời Đại thiếu gia về cho.

Tề Li Phong nhìn theo bóng hai người, con ngươi nồng đậm sự hứng thú như đang nhìn con mồi. Khi hai người khuất bóng hắn mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện