Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 14: Tiểu sư đệ Lưu Thanh Phong(2)



"Tốt rồi, ngươi cùng sư huynh rời khỏi đây đi, các hạng mục công việc trong đại điển tuyệt đối không được phạm sai lầm."

Thanh Vân đạo nhân nói một câu.

"Sư phụ, còn có sự tình nào khác không?"

Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.

"Không có."

Thanh Vân đạo nhân chăm chú nghĩ một hồi, sau đó đưa ra câu trả lời khẳng định.

Lúc này Lục Trường Sinh thật sự rất buồn bực, chỉ có chuyện này mà cũng bắt mình leo thang trời?

"Nếu chuyện chỉ có như vậy, vì sao không để Thanh Phong sư đệ trực tiếp tới tìm ta a?"

Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi.

Lời này vừa nói ra, Thanh Vân đạo nhân không khỏi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Ngươi nói chuyện thật là có đạo lý, không hổ là đồ nhi của ta, còn thông minh hơn cả vi sư."

Rất hiển nhiên, Thanh Vân đạo nhân đúng là thật sự không nghĩ tới, nghe Lục Trường Sinh nói như vậy liền không khỏi tán thưởng.

"Đúng vậy a, Trường Sinh thật là thông minh."

"Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tương lai Trường Sinh thật sự có thể sẽ ngộ ra đại đạo, phi thăng Tiên giới."

Lưu Vân sư thúc cùng Bạch Vân sư thúc cũng không khỏi tán thưởng.

Nhưng loại tán thưởng này vậy mà không thể cho Lục Trường Sinh cảm giác vui vẻ chút nào.

Trong lòng thở dài.

Lục Trường Sinh dẫn Lưu Thanh Phong rời đi.

Sau khi đi ra khỏi đại điện, Lưu Thanh Phong nhìn khuôn mặt rầu rĩ không vui vẻ của Lục Trường Sinh, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, tại sao đám người Hà sư thúc tán dương ngươi như thế, ngươi lại không có chút cao hứng nào?"

Nghe được câu hỏi của Lưu Thanh Phong.

Lục Trường Sinh trở nên càng thêm trầm mặc, hắn không biết trả lời như thế nào.

Chỉ có thể thở ra một hơi thật dài.

Thấy sư huynh không trả lời, Lưu Thanh Phong cũng không truy vấn tiếp.

Đợi sau khi đã xuống khỏi thang trời.

Lục Trường Sinh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Chuyện ngươi và nữ tử kia xem mắt, là nàng không nguyện ý hay là ngươi không nguyện ý?"

"Không thể gọi là đi xem mắt được, chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, có thể do tính cách không hợp, nói chung nàng không thích ta."

"Vậy ngươi cảm thấy nàng như thế nào?"

"Cũng tạm được, chỉ là không rõ ràng vì sao nàng không có cảm tình gì với ta."

"Ngươi đã nói phụ thân ngươi là đường chủ Ngự Kiếm Đường chưa?"

"Không đề cập tới, nhưng nàng hẳn phải biết, huống hồ loại chuyện này nói đến phụ mẫu làm gì?"

"Úc! Thế nàng có hỏi ngươi trong nhà có mấy gian phòng không?"

"Không hỏi."

Thanh Phong tiểu sư đệ thành thật trả lời, lập tức Lục Trường Sinh không khỏi lộ ra một cái biểu tình ta đã hiểu được, làm cho vị tiểu sư đệ này sinh lòng hiếu kì.

"Sư huynh biết nàng vì sao không thích ta rồi à?"

Lưu Thanh Phong không khỏi hỏi.

"Hiểu một chút, nhưng không nhiều lắm."

Lục Trường Sinh bắt đầu lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc.

"Khẩn cầu sư huynh giảng giải nghi hoặc."

Tiểu sư đệ đã triệt để bị làm nổi lên lòng hiếu kỳ.

"Tuổi tác ngươi còn quá nhỏ, nói cũng không hiểu, dù hiểu cũng không rõ, tốt nhất vẫn là không nói thì hơn."

Lục Trường Sinh tùy ý nói.

"Nha!" Thanh Phong sư đệ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, đi về hướng Hồng phong.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng xán lạn chiếu xuống trên người Lục Trường Sinh, làm hắn như được bao quanh một tầng tiên ý khó miêu tả thành lời, một bộ áo trắng, cũng tạo thành đạo vận huyền ảo, nhất cử nhất động, như tiên nhân hạ phàm.

Nhất là khi trầm mặc không nói, đôi mắt như ẩn chứa số tinh cầu của cả một vũ trụ.

Làm cho người ta không khỏi nổi lên một ý niệm trong đầu, có lẽ tiên nhân chính là bộ dáng như thế.

Lại qua thật lâu.

Thanh âm của Lục Trường Sinh lần nữa đánh vỡ yên tĩnh.

"Vậy nhà ngươi có bao nhiêu mẫu đất phòng ở?"

(nhiều chỗ hơi tối nghĩa vì mình không có raw, thành thật xin lỗi các bạn =_=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện