Khế Ước Hào Môn

Chương 11: Ngựa đực! chớ xằng bậy



Tại thư viện của trường Đại học Anh quốc, Tần Mộc Ngữ vẫn ôn bài đến tận khuya.

Nàng đã trải qua những năm tháng đau khổ thiếu thốn và đói nghèo, nên rất thèm khát được đi học.

Thời gian tự do học trong thư viện đã kết thúc, thư viện sắp tắt đèn, nàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, lại mơ hồ nghe thấy những tiếng động lạ đằng sau một kệ sách.

Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, ôm chặt mấy quyển sách trong lòng, đi sang phía bên kia.

Nhìn qua khe giá sách.

“Em yêu, mở ra chút... Đấy, chính là thế này, thật chặt khít...” Nghe mơ hồ tiếng hơi thở hổn hển, không khí có vẻ loãng và nóng nực.

“Ngự... A... Chậm một chút, không cần sâu như vậy...” Thanh âm cô gái thống khổ lại khoái lạc, khóc lên.

Một hỗn hợp âm thanh bàn ghế rung kịch liệt, Tần Mộc Ngữ có thể đoán được bọn họ đang làm cái gì.

Người phụ nữ hét lên cái tên có chút quen thuộc, nhưng nàng đỏ mặt, muốn nhanh chóng bỏ đi.

Một quyển sách đột nhiên rơi trên mặt đất.

Một đoạn kịch liệt phía sau bị gián đọan, cô gái hét lên một tiếng, nhưng người nam thì rất bình tĩnh, cười nhẹ, ôm chặt cô gái ôn nhu dỗ: “Sợ cái gì? Sợ ai đó đến à?”

Ngự Phong Trì qua khe hở của giá sách nhìn ra, một cô gái nhỏ xinh đẹp, hoảng sợ nhìn sang một bên.

A... lại là cô!

Tần Mộc Ngữ đương nhiên cũng nhìn thấy Ngự Phong Trì, nhặt sách của mình lên, nhanh chóng chạy đi.

************************************

Ở bên ngoài thư viện, không khí vô cùng mát mẻ, vì vậy không nhìn thấy những thứ dơ bẩn.

Một bàn tay đột ngột xuất hiện, bẻ những ngón tay trước mặt nàng!

Tần Mộc Ngữ do dự, nhìn lại khuôn mặt đó một lần nữa.

“Đã trễ như thế này, không phải nên về nhà sao?” Ngự Phong Trì cười nhẹ, vẫn nhìn vào khuôn mặt nàng chăm chú “Hay là quay về phố người điên? Hử?”

“Anh là... học sinh trường này?” Nàng cau mày hỏi.

“Lúc này không có học sinh.” Ngự Phong Trì quan sát vẻ đáng yêu của nàng, nhẹ nhàng thổi vào tai nàng “ Chỉ có đàn ông cùng đàn bà, có mấy người đến đây thực sự để đọc sách? Không biết à?”

Tần Mộc Ngữ né ra một chút, thì thầm một tiếng: “Tôi là con gái nhưng thấy anh không giống một người đàn ông.”

Ngự Phong Trì cau mày.

Hắn giữ chặt bả vai nàng, cúi đầu: “Phải không? Tôi không giống đàn ông chỗ nào?”

“Ở trong thư viện vụng trộm, không quang minh chính đại, là loại đàn ông gì?” Tần Mộc Ngữ vội vàng thoát khỏi anh ta, vì hoảng loạn một chút mà nói không suy nghĩ.

“Phải không?” Ngự Phong Trì cười rộ lên, càng ngày càng cảm thấy nàng thú vị, dễ dàng nới lỏng nàng ra một chút, và sau đó lại từng bước từng bước dồn nàng vào bên trong, từ từ tháo gỡ nút áo của hắn “Tôi quyết định ở nơi rõ như ban ngày làm nó lại một lần nữa... lần này cho cô làm nhân vật nữ chính, được không?”

Tần Mộc ngữ tâm trạng cảnh giác mãnh liệt.

Nàng cắn môi, vòng ra phía ngoài hắn, nhưng không ngờ hắn lại cử động trở lại, ép nàng trên tường, làm tất cả sách đều rơi xuống.

“Anh... Ngựa đực! Không được làm càn!” Nàng hét lên.

“A... Cô không biết làm ngựa đực cũng phải biết kiếm lợi sao?” Ngự Phong Trì đơn giản liếm vào mặt cô, đôi môi quyến rũ nở một nụ cười đầy nguy hiểm “Cũng phải có đủ sức lực chiến đấu, nhưng cũng phải khiến người phụ nữ dưới thân anh ta hài lòng...”

“... “ Tần Mộc Ngữ thực sự sợ hãi, bắt đầu đẩy hắn ra.

Ngự Phong Trì cười, thậm chí bất kể gia cảnh của cô như thế nào, trực tiếp muốn bắt đầu với cô.

“Buông cô ấy ra.” Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Ngự Phong Trì quay đầu, thấy một người đàn ông ẩn trong bóng tối.

“Thượng Quan Hạo!” Tần Mộc Ngữ buột miệng kêu lên.

Ngự Phong Trì một chút bất mãn, cười lạnh: “Cô sao có thể trong hoàn cảnh quan trọng này lại có thể kêu một cái tên khó nghe như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện