Kẻ Chi Phối Tâm Lý II

Chương 5: Nụ cười tử vong [4]



Con người một khi đã mất khống chế, sẽ trở nên vô cùng đáng sợ

Khi thi thể thứ nhất được tìm thấy, hai ngày sau, tảng sáng hai ngày sau, thi thể thứ hai cũng được tìm thấy ven đường nhỏ, bên cạnh thùng rác, mà chỗ đó cách nơi tìm được thi thể đầu tiên chưa đến hai con đường. Tần Uyên lấy giấy chứng nhận ra rồi dẫn đồng đội vào bên trong.

Xung quanh toàn mùi rác xen lẫn với mùi máu tươi, chờ bên khoa giám định lấy mẫu, chụp hình xong rời đi, bọn họ mới nhìn thấy thi thể người phụ nữ bị vứt bên cạnh thùng rác. Thi thể của nạn nhân khiến mọi người cảm thấy có phần khác với thi thể đầu tiên, nhưng cũng có điểm hau háu.

So với thi thể đầu tiên vẫn mặc quần áo nguyên vẹn, thì quần áo trên người cô gần như bị xé nát, làn da bại lộ trong không khí xuất hiện nhiều vết máu và máu bầm, miệng vết thương khiến người ta kinh sợ, cô ta giống như một con búp bê bị nghiền nát ở nơi bẩn thỉu, lộn xộn.

Nhưng "nụ cười" quỷ dị trên mặt cô ta không thay đổi, cũng giống như thi thể thứ nhất, khóe miệng bị cắt hai bên dùng dây thép nối với nhau, tạo thành "nụ cười tử vong" trước mặt.

"Hung thủ rất cố chấp tạo nụ cười cho người chết." Cái này như nghi lễ là phương pháp đặc trưng của gã, khiến người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra liền.

Triệu Cường ở một bên nhìn Lam Tiểu Nhã đang tiến hành kiểm tra thi thể, liếc mắt nhìn nụ cười của người chết, chợt thấy lạnh cả lưng, anh vội vàng dời tầm mắt: "Chúng ta có thể gọi gã là "sát thủ mỉm cười" đấy."

"Phẫn nộ." Giọng điệu không nhanh không chậm, truyền đến từ phía sau, Triệu Cường hơi sửng sốt nhìn về phía Mộc Cửu: "Cái gì?"

Mộc Cửu nhìn thi thể dưới mặt đất đăm đăm, mặt không đổi sắc, mở miệng nói: "Trước đây hắn còn khống chế được bản thân, nhưng lần này hắn đã phẫn nộ đến cực điểm."

Lam Tiểu Nhã ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Mộc Cửu nói: "Ừ, Mộc Cửu nói không sai, lần này tổn thương quá nghiêm trọng, người chết đã chết hơn mười hai tiếng đồng hồ, nguyên nhân tử vong, mặc dù vẫn chưa kiểm tra thi thể tỉ mỉ, nhưng tôi đoán nạn nhân bị hung thủ đánh chết, những vết thương bên ngoài của nạn nhân còn nặng hơn so với người đầu tiên, nhưng không có vết hằn ở cổ, cách thức cắt khóe miệng cũng giống như lần trước."

Tần Uyên nghe xong Lam Tiểu Nhã kết luận thì nét mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Xem ra gã càng tức giận hơn so với lần trước, nhất định là có nguyên nhân gì khiến cho hành vi phạm tội của gã tăng lên."

Mộc Cửu chớp chớp mắt, khi mở miệng giọng nói có phần u ám: "Bởi vì cô ta chạy trốn bị người đàn ông này phát hiện."

Lúc này, Lam Tiểu Nhã vừa kiểm tra đến chân người chết: "Ồ, chờ một chút, chân người chết bị cắt đứt rồi."

Chuyện này đã xác định phán đoán của Mộc Cửu, cô chậm rãi mở miệng: "Cái này là trừng phạt với cô ấy, cô ấy đã phạm vào sai lầm khiến hắn không thể nhịn được, sai lầm giống người phụ nữ kia từng làm."

Triệu Cường nghe xong thì mở miệng nói: "Người phụ nữ kia? Là người mà hắn yêu sao?"

"Ừ."

Tần Uyên nghiêng đầu quan sát nét mặt của Mộc Cửu, biết cô đã có những suy nghĩ cơ bản rồi: "Có thể tiến hành phác họa rồi?"

vu than thien ha

Mộc Cửu dời ánh mắt nhìn Tần Uyên: "Em còn một chuyện phải xác định."

**

Sau khi hoàn thành điều tra hiện trường, mọi người rút về đội SCIT.

Những thành viên trong đội SCIT đang sắp xếp lại manh mối thu được ở hiện trường, một lát sau, Hồng Mi đem tư liệu đi vào, giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng: "Mọi người, thân phận người chết đã được xác nhận, Lý Khiết, 33 tuổi, đã kết hôn có một đứa con trai năm tuổi, đây là hình của cô ấy."

Đường Dật đi qua, nhìn mấy lần, tìm ra điểm giống giữa các cô: "Đều là những cô gái có thân hình cao gầy, có mái tóc đen, nụ cười của các cô ấy..."

Tần Uyên nói: "Quan trọng nhất chính là điểm này." Những người phụ nữ trong hình có nụ cười sáng lạn, nụ cười để lại ấn tượng sâu cho người khác, mà vì nụ cười đẹp như vậy khiến các cô bị ngược đãi tàn nhẫn thậm chí còn mất mạng.

Hồng Mi tiếp tục nói về tình hình của người chết: "Căn cứ vào lời chồng cô ấy nói, xế chiều hôm ấy cô ấy với bạn đi dạo ở cửa hàng tổng hợp, tối hôm đó đã hẹn cả nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng tối hôm đó lại không thể liên lạc được với cô ấy, tôi đã hỏi bạn của cô ấy rồi, các cô ấy nói khoảng 3h rưỡi bọn họ đã tách ra, người chết tự đi một mình, sau đó thì mất liên lạc."

Khi đó trời vẫn còn sáng, Triệu Cường nghe xong cảm thán nói: "Bắt cóc một người đang sống giữa ban ngày ban mặt, lá gan của hung thủ quá lớn rồi, chuyện này không cẩn thận rất dễ bị người khác nhìn thấy."

Trần Mặc đánh dấu một số kí hiệu trên bản đồ:

"Vị trí vứt hai thi thể không cách nhau quá xa, chứng minh hung thủ hoạt động tìm kiếm mục tiêu trong phạm vi này."

Đường Dật gật đầu: "Nhà của hắn cũng ở trong phạm vi này."

Triệu Cường nhìn thoáng qua: "Mặc dù có phạm vi khoanh vùng nhưng cũng không nhỏ."

Thạch Nguyên Phỉ xem hết những đoạn băng theo dõi trên máy tính mới lú đầu ra từ phía sau: "Thật khéo là, cửa hàng ở phía đối diện công ty nạn nhân thứ nhất làm việc, tôi đã quan sát camera ở những chỗ gần đó, lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trong camera theo dõi là 3h40, cô ấy đi vào đường nhỏ không có camera theo dõi, rồi không thấy đi ra, tình huống của nạn nhân thứ hai cũng tương tự."

Phát hiện này chính là phát hiện to lớn, Đường Dật cong khóe miệng lên: "Vì thế rất có thể nạn nhân đã bị hung thủ bắt cóc ở chỗ gần đó."

Mộc Cửu rũ mắt xuống: "Chỗ bị trói ấy rất quan trọng."

Tần Uyên nâng tay đặt ở môi dưới, suy nghĩ rồi đáp: "Xem ra chỗ bị trói ấy đối với hung thủ rất quan trọng."

Ánh mắt Mộc Cửu vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Đó là nơi hai người họ lần đầu gặp mặt."

Triệu Cường vỗ tay: "Nói như vậy, bởi vì hung thủ say mê người phụ nữ đã bỏ rơi hắn, không chấp nhận được, nên hắn đến chỗ hai người gặp nhau lần đầu tiên để tìm kiếm người, đặc biệt có nụ cười giống như người phụ nữ đó, sau đó bắt cóc cô ấy đem về nhà nhốt rồi xem cô ấy như người phụ nữ đó."

Tần Uyên phân tích nói: "Hung thủ vứt thi thể xong ngày hôm sau đã bắt cóc người thứ hai, rất có thể hôm nay hắn sẽ ở chỗ ấy tìm kiếm mục tiêu."

Trần Mặc bình tĩnh mở miệng: "Vì thế chúng ta có thể đến những nơi gần đó để tìm kiếm nhân vật khả nghi."

Tần Uyên gật đầu, nhìn Mộc Cửu: "Mộc Cửu."

"Em có thể tiến hành phác họa rồi." Cô dừng lại một chút rồi mở miệng nói: "Hung thủ là người đàn ông, khoảng 30- 40 tuổi, có xe, nhưng là loại xe second-hand rẻ tiền, cuộc sống anh ta rất khó khăn, tính cách nóng nảy, mắc chứng nóng nảy gián đoạn (1) hắn mặc quần áo bình thường nhìn qua rất nhếch nhác, còn có khi các người tìm được hắn sẽ tìm được một đứa trẻ ở gần đó."

Đa số mọi người đều sửng sờ, kinh hoàng nhìn về phía cô: "Trẻ con?"

Mộc Cửu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn họ, gật đầu: "Đúng vậy, hắn có một đứa con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện