Hoàng Qua
Chương 27: Sinh bệnh
Trong nói: Đông chí dương khí khởi, quân đạo trường
cố hạ. Cảnh Hiên triều vốn có ‘Đông chí đại như niên’ được nói tới.
Trước và sau Đông chí, bách quan sẽ ngừng công việc, Hoàng đế cũng không nghe chính sự. Đông chí năm nay còn muốn đi Hoàng thành Nam Giao tế
trời. Sau đông chí lại là yến tiệc mừng lễ.
Đồng Hề ngàn trông vạn trông chính là yến tiệc đêm nay, vì vậy nàng càng cố gắng an bài thật tốt.
Tuy rằng nàng đã nhìn qua bức họa của cô gái này, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người thật, trong lòng cũng chưa an tâm. Nhưng ngày thường nàng cũng không dám để nàng ta tiến cung xem thử. Sợ rằng cuối cùng mình lại trở thành tình ngay lý gian.
Thiên Chính đế lại vừa phóng thích một đám cung nữ, nên Đồng Hề cũng không thể mượn cớ không đủ người mà đem nàng ta vào làm cung nữ hoặc hiến tặng mỹ nhân được.
Càng nghĩ càng thấy chỉ có hiến vũ trong lễ Đông chí mới có cơ hội nhìn thấy thiên nhan. Ngày thường trừ khi là ngày quốc khánh, nếu không yến hội của Thiên Chính đế cũng không có ca múa.
Đợi đến lúc mọi người đã ngà ngà say, cao ca nhiệt vũ thì nàng ta nhanh nhẹn tới. Quần áo lụa mỏng manh, màu trắng của tơ lụa nhè nhẹ bay múa. Bởi vì có chút rượu mà phiền muộn trong lòng cũng bay biến đâu mất.
Ánh mắt Thiên Chính đế trong một thoáng lướt qua cô gái này, có chút hoảng hốt.
Quan mỹ nhân vừa nhìn thấy nàng ta liền dùng tay áo che miệng, nhìn về phía Vạn Mi Nhi ngồi cùng bàn nói:
-“Vạn tỷ tỷ có cảm thấy nàng ta có hơi giống người đó không?”
Quan Tinh Huệ nhìn phía trước, không ngừng nói.
Vạn Mi Nhi không hé răng. Chỉ có loại người không có đầu óc như Quan Tinh Huệ mới có thể nói thẳng ra những chuyện như vậy. Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng lại không thể nói ra.
Trái lại, Độc Cô Viện Phượng lại tức giận đến mặt trắng bệch. Nàng dĩ nhiên nhận ra vũ cơ này có bảy phần giống mình. Đây không phải trước mặt mọi người bày trò đả kích Thái hậu sao? Vũ cơ có bề ngoài giống Thái hậu, tuyệt đối không phải là một lời khen.
Nhưng có người so với Quan Tinh Huệ không có đầu óc, lá gan cũng lớn hơn nhiều:
-“Vũ cơ này thật có phong vị, thần đệ mặt dày muốn hướng Hoàng huynh thỉnh cầu.”
Dạ yến này vốn là đại gia yến, không thể so với ngoại yến nghiêm ngặt. Hơn nữa An Vương xưa nay là một vương gia phóng đãng, khẩu khí ngông cuồng, lại ỷ vào việc Thiên Chính đế yêu thương hắn, chuyện gì cũng dám nói.
Nhưng lúc này Thiên Chính đế cũng không đáp lại hắn. Theo lý thuyết, chỉ là một vũ cơ, hắn không lý nào lại đi cự tuyệt đệ đệ mình. Vậy nên An vương lại mở miệng.
-“Hoàng huynh, thần đệ thích vũ cơ này.”
Vũ cơ đang ca vũ, bỗng bước chân bối rối mà đạp sai bước. Tuy rằng rất nhanh che giấu được, giống như cố ý, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra.
Thiên Chính đế mặt tối sầm.
-“Ngọc Thự, tội của ngươi bị bách quán cáo buộc ở chỗ trẫm nhiều như tuyết rơi. Trẫm đều giúp ngươi giải quyết. Ngươi còn không biết bớt phóng túng lại sao? Đều là do ngày thường trẫm quá nuông chiều ngươi”
Ngọc Thự là tên của An vương. Thiên tử của Cảnh Hiên hoàng triều tên chỉ có một chữ độc nhất. Cho nên tân hoàng đăng cơ, theo lệ thường sẽ ban một cái tên khác cho huynh đệ, để tên họ trở thành hai chữ, lấy trên dưới mà phân.
Đồng Hề tuy rằng trông mong Thiên Chính đế có thể nhìn trúng vũ cơ An Khả Nhân, nhưng lại không đoán được hắn có thể coi trong đến thế, thậm chí còn không thương tiếc bắt chẹt hoàng đệ An Vương xưa nay hắn vốn yêu thương.
Bởi vì vị trí của An vương trong lòng Thiên Chính đế, xưa nay hắn luôn là đối tượng để Đồng Hề lôi kéo, phụ thân của nàng Lệnh Hồ Tiến lại khinh thường, không muốn đến gần nhưng cũng không làm mất lòng, còn phải vừa đề phòng vừa nịnh bợ.
Lệnh Hồ Tiến từng phân tích cho Đồng Hề, An vương vì sao được chiều chuộng đến thế. Đó là vì đệ đệ tốt nhất thì phải vô tài vô đức. Hoàng thượng cũng không cần một hoàng đệ thông minh cơ trí hơn mình. Hơn nữa Thiên Chính đế có thể lên ngôi, vốn là đạp lên máu tươi của không biết bao nhiêu huynh đệ hắn. Cho nên, hắn giữ lại chỉ vỏn vẹn vài vị huynh đệ, cố gắng nuông chiều, chỉ là vì không muốn cho người khác thấy hắn bụng dạ độc ác, đuổi cùng giết tận.
Nhưng hôm nay Thiên Chính đế châm biếm An vương như vậy, không biết là hắn thật sự nổi giận, hay chẳng qua cũng chỉ vì vũ cơ này mà thôi.
An vương nghe xong, dù có ngu dốt thế nào cũng không dám mở miệng nữa, hậm hực ngồi xuống. An Khả Nhân múa một lúc thì cũng đến lúc cao trào nhất, cầm trong tay bầu rượu, bước bộ xoay chuyển. Có người đếm qua, ước chừng 21 vòng rồi mới dừng lại. Vị trí dừng cũng chính là thềm son bên dưới Thiên Chính đế. Thân thể nàng ta thoáng cái, xoay tròn nhiều vòng như vậy vẫn có thể phân biệt rõ phương hướng, đúng là hiếm có. Nhưng lại không đoán được nàng ta lại tiếp một ly rượu từ tay bạn nhảy.
Nàng ta đưa chén rượu về phía sau, tay phải nắm chiếc bình, chậm rãi xoay người, miệng bình lại đối diện với chén rượu. Chén rượu vừa đổ đầy cũng không hề rơi giọt nào. Nhất thời mọi người trong sân đều vỗ tay không ngừng.
Sau khi quay người lại, lập tức thực hiện một động tác yêu cầu giữ thăng bằng cao. Thật sự hiếm thấy.
-“Dân nữ An Khả Nhân kính Hoàng thượng một ly. Chúc Hoàng thương khang an thể kiện, Cảnh Hiên hoàng triều thiên thu vạn tái.”
An Khả Nhân nhẹ nhàng quỳ xuống, tay nâng chén rượu giơ cao hơn đỉnh đầu.
Giang Đắc Khải thử nghiệm, cũng không có vấn đề gì. Thiên Chính đế lại tiếp nhận, uống một ngụm nói:
-“Bình thân.”
An Khả Nhân dự định bước lên từng bước, tiếp tục mời rượu. Nào ngờ Thiên Chính đế lại phất tay áo, ý bảo nàng ta có thể đi xuống. Nàng ta đành phải lui ra, động tác xoay người có hơi lớn, làn váy xoay tròn cả lên, giống như lẳng hoa của tiên nữ đồng loạt nở rộ.
Thiên Chính đế chỉ cảm thấy trên người nàng toát ra hương thơm, lông mày cũng không đổi.
Đồng Hề nhìn thấy An Khả Nhân vô công trở về, trong lòng có hơi sốt ruột. Việc này tuyệt đối không thể có sơ hở. Nàng còn tìm riêng một vị thuốc đặc biệt, phối hợp với rượu quả mơ mà An Khả Nhân dâng lên, có tác dụng giục tình. Chính là vì sợ lỡ như Thiên Chính đế hôm nay không có hứng thú.
Đồng Hề tự cho rằng kế hoạch không có sơ hở, lại vẫn bị trở ngại. An Khả Nhân này Đồng Hề vừa nhìn thấy, cảm thấy nàng ta có thể là báu vật khuynh đảo thiên hạ, không phải nữ tử nhà giàu ngạo mạn, so với tiểu thư quyền quý thì lại phóng khoáng hơn. Luận vũ đạo ca múa vừa rồi, đã có thể coi là loại vũ cơ thiên hạ khinh rẻ rồi.
Huống chi dung mạo của nàng có 7 phần giống Độc Cô Viện Phượng, mặc dù không bằng Độc Cô Viện Phượng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng có thể gọi là xinh đẹp như hoa, cảnh xuân rực rỡ.
Một nữ tử như vậy, Đồng Hề cảm thấy người nàng phái ra cũng không chọn sai người. An Khả Nhân là đối tượng thích hợp nhất. Nhưng nàng ta lại không thể bắt được tâm của Thiên Chính đế. Đồng Hề càng cảm thấy đương kim thánh thượng này thật khiến người khác đau đầu, làm người ta thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Sau khi Độc Cô Viện Phượng mượn cớ gió đêm làm đau đầu rời khỏi, Đồng Hề cũng vội vàng rời đi.
-“Cô cô, ngươi nhanh chóng đưa An Khả Nhân đi thay quần áo, sau đó đến Ức An các chờ. Đúng rồi. Cận Mỹ nhân ngươi mời có tốt không?”
Tề Vân trả lời “Vâng.” rồi vội vàng rời đi.
Đồng Hề thở phào nhẹ nhõm, trông mong bước cuối cùng này có thể xoay chuyển càn khôn. Tối nay gần Ức An các cử hành yến hội ‘Lãm thắng lâu’, cũng nằm trên đường Thiên Chính đế trở về Tử Thần cung phải đi qua. Cận Mỹ nhân Cận Sương Hoa ngày xưa cũng là vũ cơ, cùng An Khả Nhân cũng coi như là đồng môn, đều từng là học trò của Thiên hạ đệ nhất vũ cơ Tô Như Tuyết.
Mặc kệ là An Khả Nhân hẹn Cận Sương Hoa hay Cận Sương Hoa hẹn An Khả Nhân. Chỉ cần An Khả Nhân có thể lấy cớ xuất hiện ở Ức An các là được.
Đây là quân bài cuối cùng trên tay Đồng Hề. Nếu như Thiên Chính đế không tiếp nhận, Đồng Hề cũng không còn cách để đưa An Khả Nhân đến trước mặt hắn nữa.
Nàng không yên tâm đi ngủ. Mãi đến khi Tề Vân đáp lại một tiếng ‘thành’, nàng mới khép mắt lại.
Nhân đông chí được nghỉ, Hoàng thượng cũng không vào triều, mấy ngày sau đó thị tẩm đều là An Khả Nhân, đây cũng thật sự là việc lớn. Thiên Chính đế từng vì Mộ Chiêu Văn và Vạn Mi Nhi mà phá vỡ quy củ, nhưng họ đều là những phi tần chức bậc cao. Còn An Khả Nhân chưa được phong hào gì vẫn có thể thị tẩm vài ngày liên tiếp, đây là chuyện trước giờ đều không có tiền lệ.
Điểm này ngay cả Đồng Hề cũng không đoán được, có điều lại rất hợp ý nàng.
-“Nương nương, chỉ một Thuần Nguyên phu nhân cũng đủ làm chúng ta lo ngại, nay lại thêm một hồ ly tinh như vậy. Nương nương nghĩ có chuyện gì tốt? Có phải nên nói Thái hậu một câu không?” – Huyền Huân có chút lo lắng nhìn Đồng Hề, còn Đồng Hề thì cứ một ở lại ‘Xuân Thủy hiên’ nhàn nhã uống trà.
-“Có gì đâu. Bổn cung nhìn hồ ly tinh kia bất quá là mặt dài một chút. Nàng ta lại xuất thân ti tiện, bản cung còn chờ xem nàng ta còn có thể toại ý bao lâu? Nếu nàng ta có một nửa gia thế như người kia, không chỉ bản cung sẽ phải đau đầu, sợ ngay cả Vạn Mi Nhi cũng sẽ đau đầu.” – Đồng Hề cười uống trà, cũng không đồng ý.
Nhưng chân tướng mà người nghe nghe thấy, lại có ý nghĩa khác.
Đồng Hề đến Xuân Thủy hiên cũng không phải là chuyện lạ, lạ là Độc Cô Viện Phượng vừa vặn lúc này đi giải sầu cũng tới đây. Nàng ta cũng không phải cố ý muốn nghe, chỉ là lúc đi ngang qua, lại bị ba chữ ‘hồ ly tinh’ của Huyền Huân chú ý mà thôi.
Ý nghĩa của An Khả Nhân đối với Độc Cô Viện Phượng càng sâu hơn, bởi nàng ta đúng là nghiệt chủng do phụ thân nàng cùng kỹ nữ thanh lâu bên ngoài sinh ra, xưa nay đều không được thừa nhận. An Khả Nhân không chịu nổi đãi ngộ ở Độc Cô phủ, sau khi mẹ nàng ta mất thì bỏ trốn, không ngờ lại có ngày trở mình thành vũ cơ. Đây quả thật là sỉ nhục của Độc Cô phủ.
Độc Cô Viện Phượng chưa từng nghĩ tới, nữ tử kia dựa vào khuôn mặt giống mình lại có thể hưởng thụ hết thảy những gì thuộc về mình. Nàng ta có thể quang minh chính đại thị tẩm, Hoàng thượng cũng quang minh chính đại sủng nàng ta, vì nàng ta mà phá vỡ quy củ.
Mà Thiên Chính đế đối với bản thân mình lại như chiếc giày cũ, rất lâu rồi cũng không chăm nom nàng. Nàng biết, hắn là bị hạn chế vì thân phận của nàng. Nàng biết mối quan hệ giữa họ không thể tiếp tục, nhưng lại không ngờ lại đến sớm như vậy.
Nàng cũng từng nghĩ sẽ cả đời yên bình làm Thái hậu, ở sau lưng hắn quan tâm hắn, nhưng An Khả Nhân xuất hiện đã phá hỏng thế cân bằng này. Độc Cô Viện Phượng không phục. Dựa vào cái gì ả kia có thể làm hòn đá, hưởng thụ tất thảy những gì thuộc về mình như vậy?
Độc Cô Viện Phượng lúc này mới phát hiện Thiên Chính đế cũng không thể bày tỏ tình cảm với mình. Có lẽ hắn chôn vùi tình cảm quá sâu, quá mịt mờ. Hắn là minh quân, thế nên hắn không thể tiếp tục trầm luân, lúc này lại gặp được An Khả Nhân nên hắn không cách nào ức chế tình cảm của mình có phải không?
Độc Cô Viện Phượng nghĩ xa hơn đến việc sinh hoàng tự, nàng không khỏi ôm hy vọng. Có lẽ nàng cũng có thể trở thành phi tử của Thiên Chính đế, hơn nữa sau này cũng có thể đi lên ngôi vị Hoàng hậu. Đây chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?
Có đôi khi, một số việc khó lòng tưởng tượng, người bình thường cảm thấy có đầu óc đều sẽ không làm, nhưng đơn giản là trong lòng có chấp niệm, rốt cuộc cũng không thể bỏ được ý tưởng trong đầu, giống như Độc Cô Viện Phượng.
Bất kể Lý ma ma khuyên giải thế nào, suy nghĩ này chôn sâu trong lòng Độc Cô Viện Phượng đã lâu, mầm mống phát triển rồi bén rể, cho dù có bứt ra cũng chẳng xong.
Nàng có lý do tin tưởng Thiên Chính đế khổ tâm yêu nàng, giống như nàng khổ tâm yêu đứa con riêng này. Hơn nữa nàng cũng có lý do tin rằng nàng nhất định sẽ thành công, bởi vì nàng là Độc Cô Viện Phượng, nữ tử của Độc Cô gia tộc. Tất thảy của nàng đều là vì ngôi vị Hoàng hậu mà thành.
Nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, đó là làm thế nào để công khai biến từ Thái hậu thành phi tử chân chính của Hoàng đế.
Chuyện Đồng Hề có thể làm chỉ bấy nhiêu. Nếu nàng tiếp tục đi sâu vào sẽ đả thảo kinh xà, ngược lại làm Độc Cô Viện Phượng càng cảnh giác.
Cái nàng cần là Độc Cô Viện Phượng sẽ làm ra những chuyện như vậy, mở một mắt nhắm một mắt, mọi thứ đều thuận lợi. Nàng thậm chí còn hy vọng Thiên Chính đế sẽ sủng ái An Khả Nhân lâu một chút, đó mới gọi là êm đẹp.
Vào mùa đông Đồng Hề vốn sợ lạnh, cũng có thể là trong khoảng thời gian này để tâm quá nhiều chuyện, hơn nữa ngày đông chí nàng lại làm việc quá độ, cuối cùng cũng đổ gục.
Thật ra cũng không phải là bệnh nặng, nhưng là vì muốn tỏ vẻ ra là mình vô tội, nàng cảm thấy vẫn nằm trên giường thì vẫn ổn hơn. Vừa lúc này nàng cáo bệnh, bỏ bài tử của mình xuống để khỏi thị tẩm vào tháng chạp.
Mà đêm đó Thiên Chính đế lại lâm hạnh An Khả Nhân. Tuy rằng phong vị của An Khả Nhân chẳng qua chỉ là bát phẩm trong Bảo khố lâm, nhưng sức hấp dẫn này thì đến cả Vạn Mi Nhi cũng không thể cản nổi. Đồng Hề thầm gọi một tiếng tuyệt diệu, càng cảm thấy Độc Cô Viện Phượng không đi trên con đường kia cũng không được, giống như có thần trợ giúp nàng vậy.
Nhiều ngày nay Độc Cô Viện Phượng càng ra sức ép, vì gần cuối năm, những việc vặt phát sinh ngày càng nhiều, vậy nên Độc Cô Viện Phượng bắt người bệnh như Đồng Hề làm cũng là có nguyên nhân.
Tề Vân giúp Đồng Hề mặc áo lông Hỏa hồ, lại đặt lò giữ ấm vào lòng ngực nàng. Màn trên kiệu cũng bị Tề Vân bịt kín, sợ nàng lại nhiễm lạnh.
Thấy Đồng Hề ắt xì, Tề Vân lo lắng nói:
-“Cũng không biết Thái hậu nghĩ thế nào, nương nương bệnh đến mức ngay cả bài tử cũng tháo xuống, vậy mà nàng ta còn bắt người làm.”
Đồng Hề cười cười:
-“Ta cũng xem nàng ta kiên định thế nào.”
Đến Trường Tín cung, bước chân Đồng Hề hơi chếnh choáng, tiên tiếp ắt xì mấy cái. Độc Cô Viện Phượng cũng không làm khó dễ, chỉ sai bảo làm một ít việc trong giao thừa, còn bảo Đồng Hề phải nghỉ ngơi cho tốt. Điều này khiến Đồng Hề không thể không nghi ngờ trở lại Đồng Huy cung, cũng không nhận ra Độc Cô Viện Phượng có toan tính gì.
Chiều hôm đó lại truyền đến tin Thái hậu bị nhiễm phong hàn, hơn nữa dường như còn bệnh rất nặng. Theo cung nữ Trường Tín cung nói, Thái hậu ngày hôm đó cũng không ra khỏi Trường Tín cung, chỉ ra gặp Quý phi một chút thôi.
Thái y viện đến xem rồi cũng từng tỏ vẻ bệnh phong hàn này có thể lây nhiễm. Ngày sau đó, bệnh tình của Độc Cô Viện Phượng dần chuyển biến xấu, đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Đồng Hề lúc này mới hiểu, hóa ra Độc Cô Viện Phượng chọn chiêu này, sắp chết còn muốn lôi mình xuống nước, khiến trên lưng nàng mang tội danh gây tai họa cho Thái hậu.
Tuy rằng mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy lần này Thái hậu bệnh nặng đều là do Đồng Hề mà ra.
Đồng Hề ngàn trông vạn trông chính là yến tiệc đêm nay, vì vậy nàng càng cố gắng an bài thật tốt.
Tuy rằng nàng đã nhìn qua bức họa của cô gái này, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người thật, trong lòng cũng chưa an tâm. Nhưng ngày thường nàng cũng không dám để nàng ta tiến cung xem thử. Sợ rằng cuối cùng mình lại trở thành tình ngay lý gian.
Thiên Chính đế lại vừa phóng thích một đám cung nữ, nên Đồng Hề cũng không thể mượn cớ không đủ người mà đem nàng ta vào làm cung nữ hoặc hiến tặng mỹ nhân được.
Càng nghĩ càng thấy chỉ có hiến vũ trong lễ Đông chí mới có cơ hội nhìn thấy thiên nhan. Ngày thường trừ khi là ngày quốc khánh, nếu không yến hội của Thiên Chính đế cũng không có ca múa.
Đợi đến lúc mọi người đã ngà ngà say, cao ca nhiệt vũ thì nàng ta nhanh nhẹn tới. Quần áo lụa mỏng manh, màu trắng của tơ lụa nhè nhẹ bay múa. Bởi vì có chút rượu mà phiền muộn trong lòng cũng bay biến đâu mất.
Ánh mắt Thiên Chính đế trong một thoáng lướt qua cô gái này, có chút hoảng hốt.
Quan mỹ nhân vừa nhìn thấy nàng ta liền dùng tay áo che miệng, nhìn về phía Vạn Mi Nhi ngồi cùng bàn nói:
-“Vạn tỷ tỷ có cảm thấy nàng ta có hơi giống người đó không?”
Quan Tinh Huệ nhìn phía trước, không ngừng nói.
Vạn Mi Nhi không hé răng. Chỉ có loại người không có đầu óc như Quan Tinh Huệ mới có thể nói thẳng ra những chuyện như vậy. Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng lại không thể nói ra.
Trái lại, Độc Cô Viện Phượng lại tức giận đến mặt trắng bệch. Nàng dĩ nhiên nhận ra vũ cơ này có bảy phần giống mình. Đây không phải trước mặt mọi người bày trò đả kích Thái hậu sao? Vũ cơ có bề ngoài giống Thái hậu, tuyệt đối không phải là một lời khen.
Nhưng có người so với Quan Tinh Huệ không có đầu óc, lá gan cũng lớn hơn nhiều:
-“Vũ cơ này thật có phong vị, thần đệ mặt dày muốn hướng Hoàng huynh thỉnh cầu.”
Dạ yến này vốn là đại gia yến, không thể so với ngoại yến nghiêm ngặt. Hơn nữa An Vương xưa nay là một vương gia phóng đãng, khẩu khí ngông cuồng, lại ỷ vào việc Thiên Chính đế yêu thương hắn, chuyện gì cũng dám nói.
Nhưng lúc này Thiên Chính đế cũng không đáp lại hắn. Theo lý thuyết, chỉ là một vũ cơ, hắn không lý nào lại đi cự tuyệt đệ đệ mình. Vậy nên An vương lại mở miệng.
-“Hoàng huynh, thần đệ thích vũ cơ này.”
Vũ cơ đang ca vũ, bỗng bước chân bối rối mà đạp sai bước. Tuy rằng rất nhanh che giấu được, giống như cố ý, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra.
Thiên Chính đế mặt tối sầm.
-“Ngọc Thự, tội của ngươi bị bách quán cáo buộc ở chỗ trẫm nhiều như tuyết rơi. Trẫm đều giúp ngươi giải quyết. Ngươi còn không biết bớt phóng túng lại sao? Đều là do ngày thường trẫm quá nuông chiều ngươi”
Ngọc Thự là tên của An vương. Thiên tử của Cảnh Hiên hoàng triều tên chỉ có một chữ độc nhất. Cho nên tân hoàng đăng cơ, theo lệ thường sẽ ban một cái tên khác cho huynh đệ, để tên họ trở thành hai chữ, lấy trên dưới mà phân.
Đồng Hề tuy rằng trông mong Thiên Chính đế có thể nhìn trúng vũ cơ An Khả Nhân, nhưng lại không đoán được hắn có thể coi trong đến thế, thậm chí còn không thương tiếc bắt chẹt hoàng đệ An Vương xưa nay hắn vốn yêu thương.
Bởi vì vị trí của An vương trong lòng Thiên Chính đế, xưa nay hắn luôn là đối tượng để Đồng Hề lôi kéo, phụ thân của nàng Lệnh Hồ Tiến lại khinh thường, không muốn đến gần nhưng cũng không làm mất lòng, còn phải vừa đề phòng vừa nịnh bợ.
Lệnh Hồ Tiến từng phân tích cho Đồng Hề, An vương vì sao được chiều chuộng đến thế. Đó là vì đệ đệ tốt nhất thì phải vô tài vô đức. Hoàng thượng cũng không cần một hoàng đệ thông minh cơ trí hơn mình. Hơn nữa Thiên Chính đế có thể lên ngôi, vốn là đạp lên máu tươi của không biết bao nhiêu huynh đệ hắn. Cho nên, hắn giữ lại chỉ vỏn vẹn vài vị huynh đệ, cố gắng nuông chiều, chỉ là vì không muốn cho người khác thấy hắn bụng dạ độc ác, đuổi cùng giết tận.
Nhưng hôm nay Thiên Chính đế châm biếm An vương như vậy, không biết là hắn thật sự nổi giận, hay chẳng qua cũng chỉ vì vũ cơ này mà thôi.
An vương nghe xong, dù có ngu dốt thế nào cũng không dám mở miệng nữa, hậm hực ngồi xuống. An Khả Nhân múa một lúc thì cũng đến lúc cao trào nhất, cầm trong tay bầu rượu, bước bộ xoay chuyển. Có người đếm qua, ước chừng 21 vòng rồi mới dừng lại. Vị trí dừng cũng chính là thềm son bên dưới Thiên Chính đế. Thân thể nàng ta thoáng cái, xoay tròn nhiều vòng như vậy vẫn có thể phân biệt rõ phương hướng, đúng là hiếm có. Nhưng lại không đoán được nàng ta lại tiếp một ly rượu từ tay bạn nhảy.
Nàng ta đưa chén rượu về phía sau, tay phải nắm chiếc bình, chậm rãi xoay người, miệng bình lại đối diện với chén rượu. Chén rượu vừa đổ đầy cũng không hề rơi giọt nào. Nhất thời mọi người trong sân đều vỗ tay không ngừng.
Sau khi quay người lại, lập tức thực hiện một động tác yêu cầu giữ thăng bằng cao. Thật sự hiếm thấy.
-“Dân nữ An Khả Nhân kính Hoàng thượng một ly. Chúc Hoàng thương khang an thể kiện, Cảnh Hiên hoàng triều thiên thu vạn tái.”
An Khả Nhân nhẹ nhàng quỳ xuống, tay nâng chén rượu giơ cao hơn đỉnh đầu.
Giang Đắc Khải thử nghiệm, cũng không có vấn đề gì. Thiên Chính đế lại tiếp nhận, uống một ngụm nói:
-“Bình thân.”
An Khả Nhân dự định bước lên từng bước, tiếp tục mời rượu. Nào ngờ Thiên Chính đế lại phất tay áo, ý bảo nàng ta có thể đi xuống. Nàng ta đành phải lui ra, động tác xoay người có hơi lớn, làn váy xoay tròn cả lên, giống như lẳng hoa của tiên nữ đồng loạt nở rộ.
Thiên Chính đế chỉ cảm thấy trên người nàng toát ra hương thơm, lông mày cũng không đổi.
Đồng Hề nhìn thấy An Khả Nhân vô công trở về, trong lòng có hơi sốt ruột. Việc này tuyệt đối không thể có sơ hở. Nàng còn tìm riêng một vị thuốc đặc biệt, phối hợp với rượu quả mơ mà An Khả Nhân dâng lên, có tác dụng giục tình. Chính là vì sợ lỡ như Thiên Chính đế hôm nay không có hứng thú.
Đồng Hề tự cho rằng kế hoạch không có sơ hở, lại vẫn bị trở ngại. An Khả Nhân này Đồng Hề vừa nhìn thấy, cảm thấy nàng ta có thể là báu vật khuynh đảo thiên hạ, không phải nữ tử nhà giàu ngạo mạn, so với tiểu thư quyền quý thì lại phóng khoáng hơn. Luận vũ đạo ca múa vừa rồi, đã có thể coi là loại vũ cơ thiên hạ khinh rẻ rồi.
Huống chi dung mạo của nàng có 7 phần giống Độc Cô Viện Phượng, mặc dù không bằng Độc Cô Viện Phượng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng có thể gọi là xinh đẹp như hoa, cảnh xuân rực rỡ.
Một nữ tử như vậy, Đồng Hề cảm thấy người nàng phái ra cũng không chọn sai người. An Khả Nhân là đối tượng thích hợp nhất. Nhưng nàng ta lại không thể bắt được tâm của Thiên Chính đế. Đồng Hề càng cảm thấy đương kim thánh thượng này thật khiến người khác đau đầu, làm người ta thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Sau khi Độc Cô Viện Phượng mượn cớ gió đêm làm đau đầu rời khỏi, Đồng Hề cũng vội vàng rời đi.
-“Cô cô, ngươi nhanh chóng đưa An Khả Nhân đi thay quần áo, sau đó đến Ức An các chờ. Đúng rồi. Cận Mỹ nhân ngươi mời có tốt không?”
Tề Vân trả lời “Vâng.” rồi vội vàng rời đi.
Đồng Hề thở phào nhẹ nhõm, trông mong bước cuối cùng này có thể xoay chuyển càn khôn. Tối nay gần Ức An các cử hành yến hội ‘Lãm thắng lâu’, cũng nằm trên đường Thiên Chính đế trở về Tử Thần cung phải đi qua. Cận Mỹ nhân Cận Sương Hoa ngày xưa cũng là vũ cơ, cùng An Khả Nhân cũng coi như là đồng môn, đều từng là học trò của Thiên hạ đệ nhất vũ cơ Tô Như Tuyết.
Mặc kệ là An Khả Nhân hẹn Cận Sương Hoa hay Cận Sương Hoa hẹn An Khả Nhân. Chỉ cần An Khả Nhân có thể lấy cớ xuất hiện ở Ức An các là được.
Đây là quân bài cuối cùng trên tay Đồng Hề. Nếu như Thiên Chính đế không tiếp nhận, Đồng Hề cũng không còn cách để đưa An Khả Nhân đến trước mặt hắn nữa.
Nàng không yên tâm đi ngủ. Mãi đến khi Tề Vân đáp lại một tiếng ‘thành’, nàng mới khép mắt lại.
Nhân đông chí được nghỉ, Hoàng thượng cũng không vào triều, mấy ngày sau đó thị tẩm đều là An Khả Nhân, đây cũng thật sự là việc lớn. Thiên Chính đế từng vì Mộ Chiêu Văn và Vạn Mi Nhi mà phá vỡ quy củ, nhưng họ đều là những phi tần chức bậc cao. Còn An Khả Nhân chưa được phong hào gì vẫn có thể thị tẩm vài ngày liên tiếp, đây là chuyện trước giờ đều không có tiền lệ.
Điểm này ngay cả Đồng Hề cũng không đoán được, có điều lại rất hợp ý nàng.
-“Nương nương, chỉ một Thuần Nguyên phu nhân cũng đủ làm chúng ta lo ngại, nay lại thêm một hồ ly tinh như vậy. Nương nương nghĩ có chuyện gì tốt? Có phải nên nói Thái hậu một câu không?” – Huyền Huân có chút lo lắng nhìn Đồng Hề, còn Đồng Hề thì cứ một ở lại ‘Xuân Thủy hiên’ nhàn nhã uống trà.
-“Có gì đâu. Bổn cung nhìn hồ ly tinh kia bất quá là mặt dài một chút. Nàng ta lại xuất thân ti tiện, bản cung còn chờ xem nàng ta còn có thể toại ý bao lâu? Nếu nàng ta có một nửa gia thế như người kia, không chỉ bản cung sẽ phải đau đầu, sợ ngay cả Vạn Mi Nhi cũng sẽ đau đầu.” – Đồng Hề cười uống trà, cũng không đồng ý.
Nhưng chân tướng mà người nghe nghe thấy, lại có ý nghĩa khác.
Đồng Hề đến Xuân Thủy hiên cũng không phải là chuyện lạ, lạ là Độc Cô Viện Phượng vừa vặn lúc này đi giải sầu cũng tới đây. Nàng ta cũng không phải cố ý muốn nghe, chỉ là lúc đi ngang qua, lại bị ba chữ ‘hồ ly tinh’ của Huyền Huân chú ý mà thôi.
Ý nghĩa của An Khả Nhân đối với Độc Cô Viện Phượng càng sâu hơn, bởi nàng ta đúng là nghiệt chủng do phụ thân nàng cùng kỹ nữ thanh lâu bên ngoài sinh ra, xưa nay đều không được thừa nhận. An Khả Nhân không chịu nổi đãi ngộ ở Độc Cô phủ, sau khi mẹ nàng ta mất thì bỏ trốn, không ngờ lại có ngày trở mình thành vũ cơ. Đây quả thật là sỉ nhục của Độc Cô phủ.
Độc Cô Viện Phượng chưa từng nghĩ tới, nữ tử kia dựa vào khuôn mặt giống mình lại có thể hưởng thụ hết thảy những gì thuộc về mình. Nàng ta có thể quang minh chính đại thị tẩm, Hoàng thượng cũng quang minh chính đại sủng nàng ta, vì nàng ta mà phá vỡ quy củ.
Mà Thiên Chính đế đối với bản thân mình lại như chiếc giày cũ, rất lâu rồi cũng không chăm nom nàng. Nàng biết, hắn là bị hạn chế vì thân phận của nàng. Nàng biết mối quan hệ giữa họ không thể tiếp tục, nhưng lại không ngờ lại đến sớm như vậy.
Nàng cũng từng nghĩ sẽ cả đời yên bình làm Thái hậu, ở sau lưng hắn quan tâm hắn, nhưng An Khả Nhân xuất hiện đã phá hỏng thế cân bằng này. Độc Cô Viện Phượng không phục. Dựa vào cái gì ả kia có thể làm hòn đá, hưởng thụ tất thảy những gì thuộc về mình như vậy?
Độc Cô Viện Phượng lúc này mới phát hiện Thiên Chính đế cũng không thể bày tỏ tình cảm với mình. Có lẽ hắn chôn vùi tình cảm quá sâu, quá mịt mờ. Hắn là minh quân, thế nên hắn không thể tiếp tục trầm luân, lúc này lại gặp được An Khả Nhân nên hắn không cách nào ức chế tình cảm của mình có phải không?
Độc Cô Viện Phượng nghĩ xa hơn đến việc sinh hoàng tự, nàng không khỏi ôm hy vọng. Có lẽ nàng cũng có thể trở thành phi tử của Thiên Chính đế, hơn nữa sau này cũng có thể đi lên ngôi vị Hoàng hậu. Đây chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?
Có đôi khi, một số việc khó lòng tưởng tượng, người bình thường cảm thấy có đầu óc đều sẽ không làm, nhưng đơn giản là trong lòng có chấp niệm, rốt cuộc cũng không thể bỏ được ý tưởng trong đầu, giống như Độc Cô Viện Phượng.
Bất kể Lý ma ma khuyên giải thế nào, suy nghĩ này chôn sâu trong lòng Độc Cô Viện Phượng đã lâu, mầm mống phát triển rồi bén rể, cho dù có bứt ra cũng chẳng xong.
Nàng có lý do tin tưởng Thiên Chính đế khổ tâm yêu nàng, giống như nàng khổ tâm yêu đứa con riêng này. Hơn nữa nàng cũng có lý do tin rằng nàng nhất định sẽ thành công, bởi vì nàng là Độc Cô Viện Phượng, nữ tử của Độc Cô gia tộc. Tất thảy của nàng đều là vì ngôi vị Hoàng hậu mà thành.
Nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, đó là làm thế nào để công khai biến từ Thái hậu thành phi tử chân chính của Hoàng đế.
Chuyện Đồng Hề có thể làm chỉ bấy nhiêu. Nếu nàng tiếp tục đi sâu vào sẽ đả thảo kinh xà, ngược lại làm Độc Cô Viện Phượng càng cảnh giác.
Cái nàng cần là Độc Cô Viện Phượng sẽ làm ra những chuyện như vậy, mở một mắt nhắm một mắt, mọi thứ đều thuận lợi. Nàng thậm chí còn hy vọng Thiên Chính đế sẽ sủng ái An Khả Nhân lâu một chút, đó mới gọi là êm đẹp.
Vào mùa đông Đồng Hề vốn sợ lạnh, cũng có thể là trong khoảng thời gian này để tâm quá nhiều chuyện, hơn nữa ngày đông chí nàng lại làm việc quá độ, cuối cùng cũng đổ gục.
Thật ra cũng không phải là bệnh nặng, nhưng là vì muốn tỏ vẻ ra là mình vô tội, nàng cảm thấy vẫn nằm trên giường thì vẫn ổn hơn. Vừa lúc này nàng cáo bệnh, bỏ bài tử của mình xuống để khỏi thị tẩm vào tháng chạp.
Mà đêm đó Thiên Chính đế lại lâm hạnh An Khả Nhân. Tuy rằng phong vị của An Khả Nhân chẳng qua chỉ là bát phẩm trong Bảo khố lâm, nhưng sức hấp dẫn này thì đến cả Vạn Mi Nhi cũng không thể cản nổi. Đồng Hề thầm gọi một tiếng tuyệt diệu, càng cảm thấy Độc Cô Viện Phượng không đi trên con đường kia cũng không được, giống như có thần trợ giúp nàng vậy.
Nhiều ngày nay Độc Cô Viện Phượng càng ra sức ép, vì gần cuối năm, những việc vặt phát sinh ngày càng nhiều, vậy nên Độc Cô Viện Phượng bắt người bệnh như Đồng Hề làm cũng là có nguyên nhân.
Tề Vân giúp Đồng Hề mặc áo lông Hỏa hồ, lại đặt lò giữ ấm vào lòng ngực nàng. Màn trên kiệu cũng bị Tề Vân bịt kín, sợ nàng lại nhiễm lạnh.
Thấy Đồng Hề ắt xì, Tề Vân lo lắng nói:
-“Cũng không biết Thái hậu nghĩ thế nào, nương nương bệnh đến mức ngay cả bài tử cũng tháo xuống, vậy mà nàng ta còn bắt người làm.”
Đồng Hề cười cười:
-“Ta cũng xem nàng ta kiên định thế nào.”
Đến Trường Tín cung, bước chân Đồng Hề hơi chếnh choáng, tiên tiếp ắt xì mấy cái. Độc Cô Viện Phượng cũng không làm khó dễ, chỉ sai bảo làm một ít việc trong giao thừa, còn bảo Đồng Hề phải nghỉ ngơi cho tốt. Điều này khiến Đồng Hề không thể không nghi ngờ trở lại Đồng Huy cung, cũng không nhận ra Độc Cô Viện Phượng có toan tính gì.
Chiều hôm đó lại truyền đến tin Thái hậu bị nhiễm phong hàn, hơn nữa dường như còn bệnh rất nặng. Theo cung nữ Trường Tín cung nói, Thái hậu ngày hôm đó cũng không ra khỏi Trường Tín cung, chỉ ra gặp Quý phi một chút thôi.
Thái y viện đến xem rồi cũng từng tỏ vẻ bệnh phong hàn này có thể lây nhiễm. Ngày sau đó, bệnh tình của Độc Cô Viện Phượng dần chuyển biến xấu, đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Đồng Hề lúc này mới hiểu, hóa ra Độc Cô Viện Phượng chọn chiêu này, sắp chết còn muốn lôi mình xuống nước, khiến trên lưng nàng mang tội danh gây tai họa cho Thái hậu.
Tuy rằng mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy lần này Thái hậu bệnh nặng đều là do Đồng Hề mà ra.
Bình luận truyện