Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Chương 27: Chương 27




Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhạo báng nói: “Ngươi xem, ngươi thương nàng hôm nay là trẫm, cô gái đã từng muốn gả cho ngươi, hôm nay đã hoàn toàn thuộc về trẫm. Cho nên nói, Thượng Quan Sâm, bất kể ngươi giãy giụa như thế nào, ở trước mặt trẫm, ngươi cũng là bại tướng dưới tay mà thôi.”
Lời này hoàn toàn trọc giận Thượng Quan Sâm, hắn tức miệng mắng to, muốn đứng lên, lại bị thị vệ ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể liều chết mắng Triệu Nguyên Thừa để diễn tả bất mãn trong nội tâm.
Mắng càng hung, nói lên tức giận trong lòng càng mãnh liệt, Triệu Nguyên Thừa cũng thống khoái hơn mấy phần.
Hắn mang theo loại hả hê, lạnh lùng cười một tiếng, đối với chủ thẩm Hịnh bộ nói: “Thượng Quan Sâm là thủ phạm nước đối địch, lại thêm cả gan làm loạn, lợi dụng Cường Bắc sứ thần ám sát trẫm, tội không thể tha thứ, ba ngày sau đưa ra Ngọ môn chém đầu.”
Tin tức Thượng Quan Sâm ba ngày sau bị chém đầu, rất nhanh truyền đến tai chủ nhân của Vong Ưu cung, Kỉ Khuynh Nhan.
Mặc dù nàng đã sớm dự liệu được kết quả, nhưng nhìn thanh mai truc mã của mình bị Triệu Nguyên Thừa sử tử, cũng khó tránh khỏi mấy phần không đành lòng đau đớn.
Nàng biết nếu yêu cầu hắn ình gặp Thượng Quan Sâm nhất định sẽ không đáp ứng, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể đánh chủ ý lên đầu Triệu Nguyên Duy.
Bất kể thế nào nàng với hắn cũng là thân muội tử, cho nên khi nàng thỉnh cầu, hắn chỉ bất đắc dĩ nói: “Muội biết nếu muội làm vậy, bị hoàng huynh biết, hậu quả không thể lường được.”
Kỉ Khuynh Nhan cắn môi, đáng thương nói: “Nói cách khác, ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta?”
Mặc dù biết nàng đang giả bộ đáng thương, Triệu Nguyên Duy không nhịn được lại mềm lòng: “Muội nắm chắc nếu hoàng huynh biết được, hắn sẽ không làm gì muội có phải hay không?”
“Ta nghĩ hắn cũng không đến nỗi sẽ giết ta, nếu hắn tức giận thật, nhiều nhất ta chỉ bị đánh vài cái thôi,”
Nàng cũng không đếm xỉa đến, nếu không gặp mặt Thượng Quan Sâm lần này, sợ rằng từ nay về sau hai người sẽ thật sự không thấy được.
Triệu Nguyên Duy lắc đầu một cái, hắn đối với hoàng huynh mình hiểu rõ, coi như nha đầu này chọc hoàng huynh giậm chân, cũng tuyệt đối sẽ không động vào nàng một phần.
Nhan muội nhìn cũng không phải ngốc, biết hoàng huynh cung chiều nàng mới dám tới cầu xin hắn giúp một tay.

Nếu như hắn cự tuyệt không giúp, tiểu nha đầu này không biết sau này sễ chỉnh hắn như thế nào đây.
Quên đi, coi như kiếp trước hắn thiếu nàng, Nhan muội tay chói gà không chặt, muốn cứu Thượng Quan Sâm từ thiên lao ra là điều không thể.
Nếu không có gì lo lắng, giúp nàng vào thiên laogawpj Thượng Quan Sâm lần cuối cũng không sao, nếu như hoàng huynh biết mà giận chó đánh mèo hắn cũng nên nhận.
Dưới sự an bài tỉ mỉ của Triệu Nguyên Duy, Kỉ Khuynh Nhan ăn mặc thành bộ dáng thị vệ vào thiên lao.
Nơi nhốt Thượng Quan Sâm vô cùng kín đáo, là một gian phòng độc lập, canh phòng nghiêm ngặt, sau khi Triệu Nguyên Duy mang nàng đi vào liền nhỏ giọng nói: “Thời gian không nhiều lắm, ngươi nhanh chút, ta đứng cửa giúp ngươi coi chừng.”
Kỉ Khuynh Nhan không ngừng gật đầu, chạy thẳng tới phòng giam, từ khe hở song sắt nhìn vào, chỉ thấy Thượng Quan Sâm mặc bộ quần áo tù nhân màu trắng, tóc tai hỗn độn, sắc mặt tiều tụy.
Trái tim nàng đau xót, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca …”
Thượng Quan Sâm bên trong nghe tiếng không khỏi ngẩn ra, chờ hắn thấy rõ thị vệ trước mặt là Kỉ Khuynh Nhan giả trang, hưng phấn nhích lại gần, không thể tin được nói: “Nhan muội?”
Cách song sắt, ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp.
Sau khi Thương Việt bị diệt, hắn lưu lạc ở ngoài, vẫn hỏi thăm xung quanh tin tức của Kỉ Khuynh Nhan cho đến khi Triệu Nguyên Thừa sắc phong nàng làm hậu, hắn mới biết được vị thái tử phi chưa xuất giá của mình đã làm vợ người khác.
Hắn vốn hận Triệu Nguyên Thừa đến cực điểm, đến lúc nàng bị đoạt hậu càng thêm hận, chỉ muốn đem Triệu Nguyên Thừa đi lột da hủy cốt.
Mà đối mặt với vị hôn thê chưa gả của hắn, trong lòng hắn cũng có yêu, cũng có bình.
“Thái tử ca ca, ta vốn cho là ngươi đã chết, ban đầu ta thấy rõ đầu ngươi bị người chặt xuống, ngươi thế nào lại còn sống?”
“Ban đầu bị chém chết là thế thân của ta, ngay khi phát hiện đại quân Kim Thịnh xông vào kinh thành, ta cũng đã an bài xong người chết thay, trước đó tính toán tuyến đường tốt rời kinh thành.”

Kỉ Khuynh Nhan giật mình, nghĩ đến lúc ấy, nghe hắn nói xong trong lòng hơi giận.
“Nói cách khác, ngươi trước đó đã có đường lui, một khi Thương Việt bị đánh bại, an bài xong liền theo tuyến đường tốt chạy khỏi kinh thành?”
“Đúng vậy, Triệu Nguyên Thừa là người quỷ kế đa mưu, có một số việc ta không thể không phòng.”
“Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi đi, cha ta nên làm cái gì bây giờ? Dân chúng Thương Việt phải làm sao? Cha ngươi, văn võ bá quan phải làm sao bây giờ?”
Không để ý hắn muốn nói lại thôi, nàng tức giận nói: “Ngươi có biết hay không cha ngươi bị buộc thắt cổ chết, rất nhiều đại thần vị sợ trở thành tù binh bị hành hạ đã uống thuốc tự vẫn, dân chúng trốn trốn tránh tránh, cả Thương Việt lâm vào cảnh lầm than.”
“Đây đều là cẩu hoàng đế Triệu Nguyên Thừa tạo thành.” Hắn cắn răng nghiến lợi nói.
“Không, nguyên nhân đều là tự tay ngươi tạo ra.” Phảng phất trong mắt nàng bốc lên ngọn lửa.
Thượng Quan Sâm ngẩn người, một hồi lâu sau ân hận nói: “Thật xin lỗi Nhan muội, ta biết cha nàng qua đời trong chiến sự …” Suy nghĩ một chút còn nói: “Đều là ta không tốt, nếu như ban đầu ta dẫn nàng đi cùng, nàng cũng không bị cẩu hoàng đế bắt tới đây, mặc hắn khi dễ.”
Từ khe hở song sắt, hắn kéo tay nàng lại: “Nhan muội, ta rất nhớ nàng …”
“Nhưng hiện tại nàng đã là nữ nhân của trẫm.”
Đột nhiên xuất hiện âm thanh phá tan yên lặng trong thiên lao.
Nghe âm thanh Triệu Nguyên Thừa, Kỉ Khuynh Nhan theo bản năng kéo cánh tay của mình trở về, nàng thấp thỏm nhìn bóng dáng hắn từ từ tiến lại gần.
Cặp mắt của nàng cũng không tránh được mắt Triệu Nguyên Thừa, nhưng hắn cười cười, đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng lấy khăn tay xoa xoa mặt của nàng.
“Cho dù muốn giả trang thành thị vệ, cũng không cần đem mặt mình đánh tối như vậy, nhìn nàng bẩn đến độ muốn biến thành tượng đất nhỏ.”

Kỉ Khuynh Nhan bị hắn đột nhiên xuất hiện dọa sợ không nhẹ, chỉ có thể tùy hắn giúp mình lau mặt.
Động tác Triệu Nguyên Thừa rất dịu dàng, từng chút từng chút vô cùng cẩn thậnđem mặt nàng lau đến hai gò má trở về trắng nõn mềm mại, mới dịu dàng nói: “Nơi này là thiên lao, môi trường tồi tệ, thân thể của nàng yếu kém, ở địa phương ẩm thấp nầy lâu chỉ sợ sẽ sinh bệnh. Lưu Phúc, còn không mau đưa Nhan nhi hồi cung nghỉ ngơi.”
Lưu Phúc theo sát ở phía sau lĩnh mệnh, khom người đi tới, hướng về Kỉ Khuynh Nhan dùng tay ra hiệu.
Nàng lăng lăng nhìn Triệu Nguyên Thừa một cái, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Sâm, không có lưu lại một câu, thở dài, quay người đi.
Hắn tự tiếu phi tiếu đứng trong thiên lao nhìn Thượng Quan Sâm nói: “Nhìn nữ nhân mình thích được người đàn ông khác ôm trong ngực, giờ phút này ngươi nhất định cực hận đi.
Thượng Quan Sâm tức giận giống to: “Là ngươi đem Nhan muội giam bên cạnh ngươi, nàng tuyệt đối không phải thật tâm yêu ngươi.”
“Nàng có phải thật tâm yêu trẫm hay không, không phải là do ngươi tới bình luận, ba ngày sau, ngươi an tâm lên đường đi.”
Triệu Nguyên Thừa mang theo vẻ đắc ý bước ra thiên lao, sắc mặt rất nhanh liền chìm xuống, chậy tẳng tới Vong Ưu cung.
Vừa đi vào trong phòng, hắn liền cho các nô tài phục vụ trog cung lui ra, mặt lạnh tới trước mặt tiểu nữ nhân: “Nàng đối với Thượng Quan Sâm có phải nhớ mãi không quên hay không?”
Bị hắn đột nhiên chất vấn, Kỉ Khuynh Nhan sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi nói vậy là ý gì?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Trẫm là có ý gì, trong lòng nàng đều biết. Nàng lại có thể sau lưng trẫm đi thăm hắn, không phải là hắn rất may mắn còn sống, nếu như ban đầu trẫm không có đem nàng từ Thương Việt tới, như vậy giờ này ngày này, nàng cùng hắn có thể tái tục duyên phận kiếp trước, kết duyên vợ chồng?”
Lời hắn nói làm khuôn mặt Kỉ Khuynh Nhan cùng lúc xanh trắng. Nàng cho là tình yêu của mình đối với Triệu Nguyên Thừa đã biểu đạt rất rõ ràng, hắn vẫn nghi ngờ mình?
Thật ra nếu hắn không có can dự vào thì nàng cũng không yêu Thượng Quan Sâm.
Hoặc giả Thượng Quan Sâm đối với nàng có yêu thích, nhưng trước mắt là quyền thế và sinh mạng, người đàn ông này lại tình nguyện lựa trọn loại thứ hai, người như vậy không phải là người nàng muốn.
Nếu như Thượng Quan Sâm yêu nàng phát ra từ nội tâm thì hắn sẽ không bỏ lại nàng một mình ở lại Thương Việt.
Một nam nhân trong lúc nguy nan không cần biết đến nàng thì không có tư cách được nàng nhớ thương.

Nàng chạy đi thiên lao thăm hắn, chẳng qua là bận tâm chuyện cũ hai người, chỉ muốn gặp hăn lần cuối cùng mà thôi.
Nàng từ trước tới nay mạnh miệng, trời sinh tính khí quật cường, làm cho nàng không cach nào nói rõ cho hắn nghe.
Cho nên khi đối mặt hắn trỉ trích cùng trách tội, nàng chỉ bĩu môi, mặt tức giận tới kháng nghi oan uổng với hắn.
Triệu Nguyên Thừa mặt ngoài tỉnh táo, trong lòng lại bị ghen tị làm ờ mắt.
Thấy Kỉ Khuynh Nhan không có lập tức phủ nhận suy đoán của mình, giải thích cho hắn, trong đầu của hắn ghen tức mọc lan tràn, tức giận đến toàn thân phát run, liền một phen bắt cổ tay của nàng.
Hắn cả giận nói: "Lâu như vậy, trẫm đối với nàng như thế nào trong lòng nàng nên rõ ràng, trẫm có thể dễ dàng tha thứ nàng tùy hứng, điêu ngoa thậm chí nàng cố tình gây sự, nhưng tuyệt không thể dễ dàng tha thứ nàng phản bội trẫm."
Quyết tâm không để ý tới tay nàng bị nắm đau thống khổ, hắn hung tợn nâng lên nụ cười, còn nói: "Kỉ Khuynh Nhan, nếu như nàng còn có tâm, thì nhớ cho trẫm, kết quả phản bội trẫm, nàng tuyệt đối không chịu đựng nổi ."
Nàng bị hắn nắm đau ra nước mắt, vốn là còn có mấy phần áy náy, lúc này cũng toàn bộ hóa thành tức giận.
"Ta cho tới bây giờ cũng không nhớ qua muốn phản bội ngươi, chẳng qua nếu như có một ngày ta thật sự lựa chọn phản bội, vậy cũng tuyệt đối là ngươi ép ta."
"Nàng dám?" Hắn rống giận.
"Ngươi nếu ép ta, ta liền dám!" Nàng không chịu thua rống trở.
Triệu Nguyên Thừa giận đến mất đi lý trí, giơ tay lên cho nàng một cái tát, nhưng phát hiện mình động thủ, không khỏi áo não sửng sốt.
Một tát này mặc dù đánh không nặng lắm, nhưng cũng làm gò má mềm mại của Kỉ Khuynh Nhan in ra dấu đỏ năm ngón tay.
Nàng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nổi giận, gần như không chút nghĩ ngợi trở tay đánh trả hắn một cái, Triệu Nguyên Thừa không dám tin, nàng giận đến rống to, "Ngay cả cha ta cũng không có đánh ta, ngươi lại dám đánh ta, Triệu Nguyên Thừa ta và ngươi cùng liều !"
Nói xong, nàng vung tay lên nhào tới trên người hắn, lại bắt lại cắn vừa đá vừa đạp, tựa như con mèo nhỏ bị giẫm vào đuôi, gần như là xuất tất cả vốn liếng thay mình lấy lại công đạo.
Triệu Nguyên Thừa trong lúc ngơ ngác bị tiểu móng vuốt bắt được, gương mặt tuấn tú bây giờ bị cào ra mấy vết máu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện