Chương 30: Vô dụng mọi bề
Đợi cho đến lúc hai người dùng bữa xong thì đã chạng vạng tối. Lúc rời khỏi tửu lâu, Tư Đồ hỏi chưởng quầy ở trấn Thanh Vân này khách *** nào là tốt nhất. Chưởng quầy nói với hắn rằng cách đó không xa có Xương Minh khách ***, là một cửa hiệu lâu đời, đồng thời cũng là khách *** tốt nhất.
Thế là Tư Đồ dắt theo Tiểu Hoàng, cùng cưỡi ngựa đến bên ngoài cửa Xương Minh khách ***.
Khách *** này mặc dù không thể sánh được với những hào lâu chốn đô thành, nhưng đối với một thị trấn nhỏ mà nói thì cũng đã quá khí khái rồi.
Tư Đồ bế Tiểu Hoàng xuống ngựa, cùng vào khách ***.
Trấn Thanh Vân này không thường có giới thương gia lui tới, các thư sinh gia cảnh cũng không mấy khá giả, làm sao trọ lại nổi trong khách *** chứ, thế nên nơi này có đôi phần vắng vẻ.
Hai người đi vào cửa lớn, thấy có một thư sinh còn trẻ đang ngồi trong quầy tính tính toán toán. Nhác thấy có khách, vị chưởng quầy ấy ngước lên nhìn, vừa thấy hai người thì chợt ngây ngẩn cả người.
Tư Đồ cảm thấy thư sinh này nhìn rất quen mắt, ngẫm lại hình như đã gặp qua trong đại sảnh của tửu lâu ban nãy…ra chính là bạch diện thư sinh đã khơi mào câu chuyện. Phần Tiểu Hoàng lúc ở tửu lâu bị Tư Đồ ôm chặt nên thẹn thùng không dám ngẩng đầu, thành thử không có ấn tượng gì mấy với thư sinh này.
Thư sinh kia hơi ngây người, chăm chăm giương mắt nhìn Tư Đồ và Tiểu Hoàng, khóe miệng cứng đờ không nói được lời nào.
Tư Đồ hơi chau mày, lòng thầm nhủ thảo nào khách *** này kinh doanh không được tốt, hóa ra vì chưởng quầy là một tên ngốc tử. Hắn vừa nghĩ vừa tiến lên, vươn ngón tay thon dài cứng cỏi điểm nhẹ lên mặt bàn…Chiếc bàn làm bằng gỗ cổ xưa lập tức vang lên một tiếng “đông”, khiến thư sinh kia giật nảy người.
Rốt cuộc y cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt có hơi ngượng nghịu, vội hỏi – “Nhị vị…muốn ở trọ sao?”
Tư Đồ gật đầu, thấp giọng nói – “Chuẩn bị một gian phòng hảo hạng.”
Thư sinh vội gật đầu, lấy ra quyển sổ đăng ký, hỏi – “Khách quan danh tính là gì ạ?”
Tư Đồ nhướn mi – “Tư Đồ!”
“Vâng…là Tư Đồ!” – thư sinh đề bút viết: Tư Đồ, thiên phòng số một, hai người.”
Tiểu Hoàng từ xa trông đến, cảm thấy chữ viết của thư sinh kia không tệ chút nào.
Viết xong, thư sinh chợt ngẩng dậy, lắp bắp hỏi – “Còn một việc…cùng ở một gian sao?”
Tư Đồ lại nhướn mi – “Sao lại toàn hỏi những lời vô nghĩa như vậy? Dẫn đường!”
Ở trấn Thanh Vân đa phần đều là người đọc sách, nói chuyện đương nhiên cũng nhã nhặn. Tư Đồ thì bình thường đã có khí thế dọa người, nói chuyện cũng hơi thô lỗ. Thế nên thư sinh kia bị đôi con ngươi sắc bén của hắn liếc ngang một cái đã thấy sau lưng rợn hết da gà. Y vội vàng lấy thẻ bài ra, dẫn hai người lên lầu, vừa đi vừa hỏi – “Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có cần sắp xếp thêm một cái không?”
Lúc Tư Đồ đỡ Tiểu Hoàng lên lầu vốn muốn bế tiểu hài tử lên, nhưng khi vươn tay qua thì tiểu hài tử trốn mất. Tư Đồ thấy y có vẻ ngại nên đành để y tự đi lên. Nghe thư sinh hỏi thế, Tư Đồ đột nhiên mỉm cười đen tối mà nói – “Một giường mới là tốt.”
Thư sinh kia đỏ au cả mặt, như là bị cái gì làm cho hoảng sợ. Tư Đồ chẳng buồn để tâm đến y, chỉ ngoảnh sang nhìn Tiểu Hoàng bên cạnh. Quả nhiên mặt mày tiểu hài tử cũng đã đỏ hết cả lên, có phần mất tự nhiên muốn rụt tay về, nhưng mà Tư Đồ còn nhanh hơn, rút sao cũng không được, mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Đoạn đường đến thiên phòng số một chỉ có vài bước chân ngắn ngủi, nhưng thư sinh kia lại chẳng hề nhớ rõ mình đã đi bao nhiêu bước, chỉ khập khiễng bước đến đẩy cửa ra.
Tư Đồ lạnh lùng đưa mắt đánh giá căn phòng một lượt, có chút đơn sơ nhưng cũng không đến nỗi nào, điểm mấu chốt là có noãn kháng [6], không gian trong phòng cũng rất ấm áp.
“À!” – Tư Đồ gọi giật lại tên thư sinh đang muốn chạy đi – “Mang hai bồn nước lớn, nhớ là nước ấm đấy.”
“Ách…” – mặt mày thư sinh trắng bệch, còn chưa kịp vâng dạ thì đã thấy có một người trung niên từ bên dưới chạy lên. Người này dáng thon gầy, có đôi nét hao hao tên thư sinh – “Xương Minh, ngươi đón tiếp khách khứa kiểu gì vậy?”
Người trung niên tiến lên phía trước, đoạt lấy thẻ bài trong tay tên thư sinh rồi cười, nói với Tư Đồ – “Khách quan, ngài đừng trách, đệ đệ của ta còn nhỏ, chỉ là giúp việc vặt trong ***, ngoài ra thì chỉ đọc sách. Mới rồi là do ta có việc phải ra ngoài một chuyến.” – Vừa nói vừa đưa hai người vào phòng, rồi quay đầu hét vọng xuống dưới lầu – “Chết ở đâu cả rồi? Không thấy có khách đến à? Mau chuẩn bị trà và nước tắm, nhớ phải là nước ấm đấy.”
Tư Đồ cảm thấy như thế này còn có bộ dạng của người buôn bán. Dù sao thì một địa phương nhỏ cũng không thể đặt yêu cầu quá cao được.
Tiểu Hoàng theo Tư Đồ vào phòng, lại thấy tên thư sinh được xưng là “Xương Minh” đang nhìn trộm mình, sóng mắt giao nhau, thế là Tiểu Hoàng lễ phép cười với y một cái.
Chẳng ngờ thư sinh kia lại vội vàng cúi thấp đầu, hai tai đỏ lựng lên.
“Ta ở trọ ít nhất cũng ba ngày.” – Tư Đồ đưa cho chưởng quầy một ngân phiếu, thuận miệng dặn dò thêm – “Đệm chăn, bồn nước, tất cả đều sắm hàng mới cho ta, còn nữa, mang đến cho ta mấy vò rượu ngon.”
Chưởng quầy nhận lấy ngân phiếu, cả kinh đến suýt rơi cằm xuống đất, liên tục nói – “Dạ, dạ!” – sau đó cao hứng quay sang nói với thư sinh – “Xương Minh à, là khách quý đấy, mau đến tửu lâu mua rượu đi.”
Thư sinh kia vốn đang mặt mày đỏ au thì chợt trắng bệch ra, xấu hổ gật đầu, rồi chạy đi.
Chưởng quầy bật cười lớn rồi cũng rời đi, tiện tay giúp hai người đóng cửa lại. Ngoài cửa có tiếng ông ta lải nhải mắng – “Ngươi là cái đồ ăn hại, cũng không biết nhìn xem là dạng khách nhân nào, còn lề mề như thế. May mà ta về sớm, bằng không đã vuột mất thần tài rồi. Ngươi…thật là…”
Tiểu Hoàng ngây ngẩn đứng tại chỗ, tựa hồ như đang nghe ngóng động tĩnh dưới lầu. Đột nhiên y thấy chân mình nhẹ hẫng, giật mình nhìn lại, đã thấy Tư Đồ đến tự bao giờ, đang bế bổng mình đi về phía giường.
“Ngươi đúng là hảo tâm nhỉ?” – Tư Đồ thấp giọng – “Gặp ai cũng cười!”
Tiểu Hoàng nghe giọng điệu Tư Đồ thoảng vị dấm chua, cảm thấy rất buồn cười, nhưng chỉ nhẹ giọng nói – “Vị thư sinh kia…ca ca của y dường như đối xử với y không tốt lắm.”
“Ngốc như vậy thì cũng dễ hiểu thôi.” – Tư Đồ cười lạnh lùng – “Ngươi xem, tuổi y cũng không còn nhỏ nữa, khẳng định là ứng thí nhiều năm vẫn không đạt. Khách *** này tên là Xương Minh, phỏng chừng phụ thân y ngày trước rất yêu thương y, thế nên mới tạo ra thứ tính nết thiếu gia này. Nhưng có lẽ sau khi trưởng bối qua đời, sản nghiệp để lại cho ca ca và tẩu tẩu. Và với một đệ đệ thư sinh chỉ biết ăn không biết làm như y, hiển nhiên là bị người ta xem thường rồi.”
Tiểu Hoàng nghe thấy thế rất sửng sốt, nhịn không được mà cười – “Sao huynh chỉ dựa vào một cái tên mà đã đoán như thế?”
“Đoán?” – Tư Đồ bật cười vài tiếng, chồm đến gần Tiểu Hoàng – “Có muốn cược không hửm?”
“… Cược gì cơ?” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng hỏi.
“Nếu ta đoán không đúng thì sẽ làm theo ý ngươi một việc, còn nếu ta đoán đúng thì ngươi phải nghe theo ta một việc, thế nào?”– thần tình Tư Đồ chợt trở nên gian trá.
Tiểu Hoàng do dự một lát, cuối cùng gật đầu đáp –“Được!”
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị trong *** mang đến chăn bông, nước tắm, năng nổ giúp hai người thu dọn vật dụng cũ, bày biện vật dụng mới.
Tư Đồ vẫy tay bảo một kẻ đến gần, cho hắn một thỏi bạc – “Ta có chút chuyện cần hỏi thăm.”
“Đại gia cần gì, cứ hỏi.” – tiểu nhị vội thu lấy bạc, cười hở mười cái răng.
“Trước đây ta đã từng đến khách *** này, nhưng ta nhớ lão bản là người khác mà.” – Tư Đồ chậm rãi nói.
“À,…đại gia hẳn là đến lúc hai năm về trước phải không?” – tiểu nhị cười – “Đó là khi lão chưởng quầy còn tại thế. Mùa đông năm kia, lão gia đột nhiên quy tiên, việc kinh doanh truyền cho đại thiếu gia.”
“Ra là vậy…” – Tư Đồ nhướn mày với Tiểu Hoàng, như muốn nói – “Đấy, xem đi!”
“Nhị thiếu gia của nhà ngươi hình như có vẻ hơi ngốc nghếch đúng không?” – Tư Đồ tiếp tục nói lời khách sáo.
“Việc này…” – tiểu nhị khoát tay có phần khinh thường – “Không phải ngốc, mà là học nhiều quá hóa đần.”
“Học nhiều quá hóa đần?” – Tiểu Hoàng sửng sốt, có chút hoảng hốt nữa. Hẳn là phải đọc nhiều sách lắm mới thành ra như thế được nha.
“Lão gia nhà tiểu nhân lúc trước yêu thương nhất là nhị thiếu gia.” – bọn tiểu nhị đang dở tay, bèn vừa làm vừa nói – “Ông ấy hy vọng y có thể đọc nhiều sách, giống như Ân tướng quốc vậy, làm rạng rỡ tổ tông. Chỉ tiếc là, nhị thiếu gia đọc không ít sách, nhưng thi mãi chẳng đỗ. Hiện giờ thì hóa ra cao chẳng tới mà thấp cũng chẳng xong. Tuổi tác lớn như thế rồi mà còn theo học tại Ân Viên. Các ngài thấy y còn trẻ thế thôi, thật ra đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy.”
Tư Đồ giật mình, nháy mắt mấy cái với Tiểu Hoàng, như muốn nói – “Đúng là y đã lớn tuổi rồi.”
“Ngài đừng thấy y cái gì cũng không thông như trẻ con chỉ biết ăn cơm trắng, thực ra rất cáu kỉnh, luôn tự cho mình là một đại tài tử đó.” – tiểu nhị thở dài bảo – “Kỳ thật niệm cho đầy một bụng thi thư thì có gì hữu dụng đâu? Trời lạnh không thể thay chăn đắp, đói bụng không thể hóa thành cơm ăn, chi bằng học lấy chút ít tay nghề, vậy còn thực tế hơn…” – đương nói thì thấy Tư Đồ đưa mắt nhìn cửa lớn sau lưng mình, tiểu nhị quay đầu lại thì thấy nhị thiếu gia nhà mình đang đứng ngay đấy, tay cầm hai vò rượu, mặt mày tái nhợt.
Bọn tiểu nhị liếc nhìn nhau, kẻ nào kẻ nấy câm như hến, nhanh chóng thu nhặt mọi thứ rồi đi xuống lầu. Lúc bước ngang qua nhị thiếu gia, đến cả một cái lễ cũng chả có.
Sắc mặt nhị thiếu gia khó coi đến cực điểm, vội vàng đặt rượu xuống rồi xoay người bỏ chạy. Tiểu Hoàng áy náy nhìn theo y chân thấp chân cao bỏ đi thì vươn tay nắm tay áo Tư Đồ, hỏi – “Làm sao bây giờ?”
Tư Đồ sửng sốt, nhìn y đầy buồn cười – “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Nếu không phải chúng ta hỏi đến thì cũng không khiến người ta không vui…” – Tiểu Hoàng hơi sốt ruột – “Mang việc khó xử của nhà người ta ra mà cược, thật chẳng hay chút nào.”
“A…” – Tư Đồ mỉm cười, vung tay túm lấy Tiểu Hoàng kéo vào lòng, bắt lấy cằm y mà nói – “Thế này đã là gì chứ? Hiện giờ y vẫn đang ở nhà, cùng lắm cũng chỉ bị quở trách vài câu. Nếu y ra đời, gặp người ta, có khi còn bị nói ác mồm hơn. Muốn trách thì chỉ biết trách y không chịu phấn đấu thôi.”
“Sao huynh lại nói người ta như thế chứ?” – Tiểu Hoàng có phần không tán thành.
Tư Đồ cười nhạt – “Cứ nghĩ có chỗ tựa lưng thì sẽ làm nên chuyện sao, đấy gọi là mơ mộng hão huyền. Bây giờ thiếu gì người đọc sách, không ứng thí mà có tiền đồ cũng đâu có ít. Có kẻ nào lại quy định người đọc sách thì có thể cái gì cũng không làm, nằm lì ở nhà cho thân nhân nuôi ăn hử?”
Tiểu Hoàng cảm thấy Tư Đồ nói chuyện đã cao giọng hơn bình thường, lại nghe Tư Đồ tiếp tục – “Năm đó, tên đầu gỗ kia cũng là người đọc sách, nhưng có cái khổ nào là chưa trải qua đâu, cũng đã có tiền đồ đấy thôi. Đừng oán trách cuộc đời hay vận khí gì cả, hãy trách chính mình là thứ phế vật, không chịu được khổ cực…”
Vừa dứt lời thì chợt nghe từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, như thể có người nào đang vội vã chạy.
“…Vừa rồi…” – Tiểu Hoàng nóng nảy – “Là huynh cố ý nói…”
Tư Đồ với tay giúp Tiểu Hoàng cởi áo choàng xuống, tùy ý bảo – “Không phải ta cố ý nói, nhưng y chờ ngoài cửa chẳng phải là muốn nghe chúng ta nói gì về mình sao? Nếu y đã muốn nghe thì ta đây nói cho y nghe.”
Tiểu Hoàng lắc đầu khó xử. Tư Đồ này tính tình sắc bén như thế, người bình thường quả là không sao chịu nổi mà.
“Nghĩ những chuyện này làm gì?” – Tư Đồ xoay mặt Tiểu Hoàng lại, bắt y nhìn thẳng vào mình, cúi đầu bảo –“Ngươi không phải muốn quỵt nợ đấy chứ? Ngươi thua rồi!”
Tiểu Hoàng méo xệch miệng, thành thật hỏi – “Thế huynh muốn ta làm gì?”
Tư Đồ cười sờ cằm, nhìn Tiểu Hoàng một cách đầy ẩn ý, đánh giá một lượt có vẻ trầm ngâm.
Tiểu Hoàng hơi khẩn trương, vội nắm chặt ngón tay mình. Tư Đồ là kẻ điên, không phải hắn sẽ nghĩ ra chuyện gì quái đản bắt y làm đấy chứ…Nghĩ đến đấy thì mặt mày y đỏ lựng cả lên.
“Đang nghĩ đi đâu thế?” – Tư Đồ cười xấu xa – “Ta còn chưa nói là ngươi phải làm gì mà, sao mặt đã đỏ thế rồi? Hay là ngươi nghĩ muốn làm gì ta đấy?”
Tiểu Hoàng giận dỗi trừng mắt liếc Tư Đồ, nhấc chân đá vào đùi hắn một cái.
Tư Đồ càng lúc càng cười vui vẻ. Tiểu hài tử gần đây rất thân thiết với hắn, thường xuyên làm nũng, có đôi khi ngoài miệng chỉ cần nói thế cũng khiến tâm tư hắn ngứa ngáy cả lên.
“Như vầy đi…” – Tư Đồ lại ngứa ngáy trong lòng, nhìn chằm chằm đôi môi nhàn nhạt màu phấn như cánh hoa của Tiểu Hoàng, bảo – “Ngươi hôn ta một cái đi!” – vừa nói vừa dùng tay chỉ lên miệng mình, ý bảo không được hôn mặt, mà phải hôn môi kìa.
Tiểu Hoàng nghe xong thất sắc, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không chịu sao?” – Tư Đồ trừng mắt, túm tóc Tiểu Hoàng – “Vậy thì cùng tắm với ta, tự mình chọn lựa đi.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ một cách tội nghiệp, nghĩ tới nghĩ lui một lát rồi dùng tay đè vai Tư Đồ lại , khẽ rướn người lên…Chóc!
Chú thích
1. Nhược quán : người xưa gọi thanh niên tầm mười tám đôi mươi là nhược quán
2. Ân Thị : tức là gia tộc họ Ân.
3. Địa linh nhân kiệt : nguyên gốc là “一方水土养一方人”, có nghĩa là địa phương thế nào thì sản sinh ra người thế ấy, mình mạo muội dùng cụm “địa linh nhân kiệt” để gần gũi hơn.
4. Câu này ý chỉ khẩu vị người ở vùng Thục Trung là ăn cay, nên gà qué ở đấy cũng có thể ăn cay. Còn ở trấn Thanh Vân giỏi tính toán thì ai cũng biết tính.
5. Tiêu sư : những người làm nghề áp tiêu, hay hiểu một cách hiện đại là vận chuyển và bảo vệ hàng hóa theo yêu cầu của người ta.
6. Noãn kháng : đây là giường lò, tức là giường có hệ thống sưởi ấm, thường được dùng ở phương Bắc Trung Quốc.
Bình luận truyện