Hoán Đổi Phu Quân 1

Chương 42: Bị người tập kích



Rời sơn trại đã ba ngày, mọi người vẫn tiếp tục hành trình đi về phía tây của mình(nghe sao giống Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh quá ^^!) ra khỏi địa phận của U Lan thôn đi về phía tây hơn trăm dặm sẽ là Lam Mộc thành. Lam Mộc thành nằm ở hướng tây, quanh năm bốn mùa ấm áp vừa có núi lại có sông nơi đây đặc biệt được lão thiên gia ưu ái ban cho cảnh quang đặc sắc, địa hình thuận lợi phát triển giao thương(việc buôn bán) với các nơi khác, khí hậu ấm áp, không phải gặp cảnh hạn hán như Thanh An thành hay lũ lụt như Vĩnh Lạc thành, là nơi lý tưởng của thương nhân. Xe ngựa vào thành vì trong thành rất đông đúc nên không thể đi nhanh nên nhóm người quyết định tìm khách điếm trước, Lâm Thiên Vũ bảo A Thạch đi hỏi thăm xem trong thành có khách điếm nào trên bảng hiệu có khắc con chim ưng hay không. A Thạch chạy đi chừng 1 nén nhang sau thì quay lại, hắn thở phì phì leo lên xe ngựa báo cáo tình hình thám thính:

- Những cửa hiệu có khắc hình chim ưng trong thành rất nhiều, có tiệm cầm đồ, tửu lâu, khách điếm, phường vải… – A Thạch kể một lèo dường như sắp đứt hơi, Lâm Thiên Vũ đưa tay ngăn hắn ngừng nói, Liên nhi rót cho hắn 1 tách trà hắn liền cảm ơn rối rít, mắt phóng điện lung tung. Lâm Thiên Vũ nhìn thấy bọn họ mắt đi mày lại thì cười cười.

- Xa phu, đi đến khác điếm lớn nhất thành. – Lâm Thiên Vũ ra lệnh.

- Dạ!

Đi thêm 1 khoảng thời gian chừng một chung trà nữa thì xe ngừng lại. Lâm Thiên Vũ vén mành xe nhìn vào cửa hiệu, quả nhiên sau tên của cửa hiệu có hình 1 con chim ưng đang vỗ cánh khoe vuốt bộ dáng cực kỳ hung hãn tên khách điếm là Mộc Lam, Lâm Thiên Vũ cười nhạt bước xuống xe, Âu Dương Kỳ cũng theo sau, khi nàng bước vào khách điếm, toàn bộ khách điếm dường như đều đồng loạt hít vào một ngụm khí. Nếu lúc trước nói nàng xinh đẹp như đóa hoa lan dưới sương còn đang ngượng ngùng chưa nở bừng, vừa mềm mại lại tinh khiết thì bây giờ nàng chính là đóa mẫu đơn đang nở rực rỡ, vừa kiêu sa lại quyến rũ, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng. Mà công lao này cũng là nhờ Âu Dương Kỳ đi, nuôi nàng tốt đến như vậy, người ta nói nữ tử khi yêu thì sẽ trở nên xinh đẹp hơn, có tư vị của nữ nhân hơn. Lâm Thiên Vũ bây giờ chính là con bướm đã phá kén, khoe đôi cánh rực rở với nhân gian.

Thấy mọi người nhìn chằm chằm nàng như vậy Âu Dương Kỳ có chút khó chịu, mày kiếm nhíu lại, tiến lên đến cạnh nàng, cánh tay vòng quanh cái eo nhỏ nhắn, kéo nàng vào trong lòng của hắn, công khai chủ quyền, những người trong khách điếm đều âm thầm thở ra một hơi dài tiếc nuối, nhưng vẫn chưa chịu di dời tầm mắt.

Lâm Thiên Vũ đi đến chổ chưởng quầy, nói:

- Ai quản lý khách điếm này?

- Là ông chủ. – Chưởng quầy có chút bất ngờ nhưng vẫn lịch sự đáp lời, nhìn cách ăn mặc của hai người trước mặt nhất định là con nhà quyền quý, hắn không định đắc tội.

- Bảo ông chủ ra đây gặp ta. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt ra lệnh.

- Nhưng mà… – Chưởng quầy còn chưa nói hết đã bị ánh mắt hung ác của Âu Dương Kỳ trừng cho sợ hãi, hắn ngập ngừng hồi lâu rồi quyết định đi mời ông chủ, nhìn dáng vẻ hai người trước mặt thật không dễ đụng chạm.

Chưởng quầy bảo tiểu nhị thay hắn trông coi quầy, chạy một mạch vào hậu viện tìm ông chủ, Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ thì tìm một bàn trống gần quầy ngồi xuống, A Thạch và Liên nhi sau khi cất xe ngựa xong thì cũng vào theo đứng ở phía sau chờ sai sử.

Lát sau chưởng quầy trở lại, theo sau còn có một nam nhân trung niên chừng 40 tuổi, bước đi nhanh nhẹn, khí tức vững vàng, thoạt nhìn thì đoán được ông ta có võ công. Sau khi ông ta ra đến nơi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ ngồi ở trên ghế, liền bước nhanh qua cung kính chắp tay hành lễ:

- Tiểu thư.

Lâm Thiên Vũ nhướng mày, còn chưa mở miệng ông chủ đã lên tiếng:

- Phòng ốc của tiểu thư và cô gia đã chuẩn bị xong từ lâu, mời tiểu thư đi theo thuộc hạ.

Lâm Thiên Vũ nhướng mày cười cười, trong lòng đoán xem vì sao mấy người này lại gọi nàng như vậy, chính phần mười là nhờ phước của Đoan Mộc Chính rồi. Nàng gật đầu đi theo phía sau ông chủ, ông ta dẫn nàng đi vòng ra sau hậu viện đến một khu nhà ở phía nam rất yên tỉnh không khí lại trong lành. Sau khi mời nàng vào phòng, thấy nàng ngồi xuống hắn kiền khom người một góc 45 độ chắp tay thành quyền cung kính nói:

- Phó các chủ thứ tội cho thuộc hạ vô lễ.

- Không sao, gọi gì cũng được. – Lâm Thiên Vũ phất phất tay.

Ông chủ đứng thẳng người dậy, vẻ mặt hết sức chuyên chú dường như đang chờ Lâm Thiên Vũ hỏi điều gì đó, nàng nhìn ông ấy, cười cười nói:

- Ông đang chờ ta hỏi vì sao ông nhận ra ta có phải hay không?

Ông chủ có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu.

- Không phải là do các chủ các người sắp xếp hay sao. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói, đưa tay nhận lấy tách trà mà Âu Dương Kỳ rót cho nàng.

- Vâng. – Ông chủ đáp, tuy rằng ông vẫn nghĩ vị tân phó các chủ này sẽ hỏi nhưng có lẽ nàng đã đoán ra vài phần.

- Một tháng trước tất cả các phân đường, chi nhánh đều nhận được mật lệnh truyền xuống từ các chủ, rằng phó các chủ sẽ đến phía tây du ngoạn phải tiếp đãi cẩn thận, phải tôn kính phó các chủ như là các chủ, sợ các phân đường không nhận ra phó các chủ, người còn gữi kèm theo họa dung(tranh chân dung) của phó các chủ. – Ông chủ cung kính nói.

Đoan Mộc Chính quả thật là huấn luyện thuộc hạ rất tốt, một kẻ không rõ lai lịch như nàng từ đâu nhảy ra, rồi chểm chệ ngồi lên chiếc ghế phó các, lại còn bắt bọn họ phải tôn kính nàng ấy thế mà bọn họ vẫn đều răm rắp nghe theo, không hề có một chút gượng ép. Mà hiệu quả làm việc của tên Đoan Mộc Chính này cũng nhanh ghê chứ, nàng vừa xuất môn ước chừng được 3 tuần, bọn họ từ một tháng trước đã nhận được lệnh tiếp đãi nàng, haizz cái tên này thật là đoán việc như thần, còn tin rằng nàng sẽ nghe lời hắn đến phía tây, chỉ là nàng đã đến rồi.

- Các chủ bây giờ đang ở đâu? – Lâm Thiên Vũ hỏi.

- Các chủ có căn dặn khi nào phó các chủ đến thì thông báo với người, người sẽ đến đây tiếp đãi phó các chủ. – Ông chủ đáp.

- Được, vậy ta ở đây chờ hắn. – Lâm Thiên Vũ nói.



Ba ngày sau Đoan Mộc Chính đến nơi, mọi người trong khách điếm đều ra đón chủ nhân, nàng cũng đi theo, thấy mọi người cúi người khom lưng chào hắn, nàng đứng bên cạnh Âu Dương Kỳ cũng chỉ nhìn hắn cười, còn Âu Dương Kỳ thì bày ra bộ dáng chán ghét ra mặt, phép tắc lịch sự cũng vứt sang một bên. Lâm Thiên Vũ nhìn hắn ăn giấm mà chỉ biết cười khổ, hắn thật sự rất bài xích Đoan Mộc Chính.

- Thiên Vũ, rốt cuộc muội cũng đến. – Đoan Mộc Chính vui vẻ nói.

- Ừm, nghe lời huynh đến phía tây chơi mà. – Lâm Thiên Vũ nói, sau khi hai người làm bạn nàng và hắn cũng thư từ qua lại vài lần, thấy hắn lớn hơn lại đáng yêu nên nàng quyết định gọi hắn một tiếng ca ca, vừa có thể thấy sang bắt quàng làm họ vừa làm cho cái thùng dấm Âu Dương Kỳ được an tâm.

- Nơi đây có rất nhiều thứ hay, ngày mai ta sẽ dẫn muội và muội phu tham quan khắp nơi. – Đoan Mộc Chính cũng không quên vuốt mông ngựa Âu Dương Kỳ, hắn cũng đâu có ngốc nam nhân một khi ghen rất đáng sợ.

- Ừm. – Âu Dương Kỳ nãy giờ im lặng như người vô hình bây giờ lại lên tiếng sau đó liền xoay người ôm Lâm Thiên Vũ nghênh ngang trở về phòng. Hắn rất hài lòng với cái từ ‘muội phu’ kia.

Lâm Thiên Vũ nhìn vẻ mặt phơi phới như tắm gió xuân của hắn thì bật cười, nhịn không được mở miệng trêu:

- Chỉ như vậy thôi mà chàng đã vui vẻ rồi à, chàng ngây thơ quá đấy…

Còn chưa kịp để nàng nói hết câu hắn liền dùng môi ngăn không cho nàng nói nữa, vẫn là nụ hôn ôn nhu sâu lắng như mọi khi, Lâm Thiên Vũ mĩm cười hạnh phúc.



Đoan Mộc Chính y theo lời hứa đưa nàng và Âu Dương Kỳ đi tham quan, có thức ăn ngon, ngắm cảnh đẹp và quan trọng nhất là tất cả đều là miễn phí, quả thật thiên đường là đây.

Tối hôm nay nàng cùng Đoan Mộc Chính và Âu Dương Kỳ đến Thúy Minh lâu dùng cơm, thức ăn ở đó phải nói là cực phẩm trong cực phẩm nàng ăn đến no mà vẫn còn muốn ăn nữa, nhất là món gà nướng ngũ vị của họ, chậc nhắc đến là lại chảy nước miếng, gà nướng được ướp với ngũ vị 3 ngày 3 đêm cho gia vị thấm tận vào trong xương, sau đó cho lên lửa than thật nóng nướng đều tay, da gà vàng rộp vừa giòn lại thơm, gia vị vừa miệng mùi thơm của ngũ vị cùng mùi thịt gà ở trong bếp đến tận ngoài cửa lâu còn ngữi thấy, mùi thơm động lòng người, chỉ ngữi là đã thấy thèm a.

Cơm no rượu say 3 người lại tản bộ dưới trăng vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc đi vào trong con hẻm, đột nhiên từ trên trời nhảy xuống hơn chục hắc y nhân, bộ dạng gươm giáo sẳn sàng, chính là chờ bọn họ đến mà ra tay. Đột nhiên hắc y nhân rẽ ra làm hai chừa ra một lối đi, từ sau bọn họ bước ra 1 nam nhân mặc hồng y đeo mặt nạ bạc. Lại là y, môn chủ của Tây Vực môn.

Âu Dương Kỳ thấy nam nhân kia liền lách người đến trước che chắn cho Lâm Thiên Vũ, Đoan Mộc Chính cũng thủ thế chuẩn bị. Nhìn bộ dạng bọn họ mục đích đến đây chắc chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nam nhân hồng y phất tay, đám hắc y nhân liền lao về phía bọn họ, Âu Dương Kỳ rút ra Lăng Ba, Lâm Thiên Vũ xuất hồng tiên, Đoan Mộc Chính sử dụng song đao. Hắc y nhân bao vây lấy 3 người, đồng loạt công kích, 3 người cũng phản kích đột nhiên nam nhân mặt hồng y lao vào công kích Âu Dương Kỳ, hắn sử dụng một cặp trảo sắc bén vô cùng. Thế trận có chút chênh lệch, địch đông ta ít, không thể cứ chống đở vì vậy Lâm Thiên Vũ và Đoan Mộc Chính tách ra giao đấu với 10 tên hắc y nhân, còn nam nhân hồng y giao cho Âu Dương Kỳ.

Trường tiên như xé gió lao vào đối thủ, hung ác quấn lấy như muốn cắt nát đối phương, roi đi đến đâu huyết nhục đi theo đến đó, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo màu xanh của nàng, máu bắn lên cả mặt, nhưng đám hắc y nhân cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt, cũng ngăn chặn nàng được vài lần, Đoan Mộc Chính bên kia cũng bận rộn không kém, đao quang lòe lòe ma sát với kiếm phát ra tia lửa, hắn sử dụng song đao rất thành thạo, đánh vào điểm yếu của đối phương, một đao là thấy máu không chút lưu tình. Bên Âu Dương Kỳ cũng chẳng nhàn rỗi, nam nhân hồng y sử dụng trường kiếm, cùng nhuyễn kiếm của Âu Dương Kỳ giao triền, 2 bên đánh nhau kịch liệt, nhuyễn kiếm của Âu Dương Kỳ quấn lấy trường kiếm, hắn lao nhanh về phía nam nhân hồng y, nhuyễn kiếm quấn lấy trường kiếm cũng 1 đường quấn dài đi theo kéo đến tận chuôi kiếm, Âu Dương Kỳ vung tay tung ra một chưởng, nam nhân hồng y tránh được, hắn xoay người thu lại trường kiếm, rút ra khỏi sự trói buộc của nhuyễn kiếm, tung ra một cước, Âu Dương Kỳ phi thân lui về phía sau, hai người nhìn nhau trong giây lát, Âu Dương Kỳ nhíu mày, hai nam nhân đứng giữa cuộc chiến nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên nam nhân hồng y nói:

- Dừng tay.

Hắc y nhân lập tức ngừng động thủ, nhanh chóng lui về phía sau nam nhân hồng y, hắn nhìn thoáng qua đám thuộc hạ, không người nào là không bị thương, vết roi vết đao chằng chịt, quần áo cũng tả tơi không ít. Nếu đám người Âu Dương Kỳ không nương tay có lẽ sẽ không còn ai sống sót.

Chính vì không nhận ra sát khí của bọn họ nên Lâm Thiên Vũ và Đoan Mộc Chính không dùng hết sức để đánh, đám hắc y nhân dường như chỉ muốn cầm chân bọn họ để Âu Dương Kỳ đọ sức với nam nhân hồng y, mục đích lần này của bọn họ đến đây chính là dò xét thực lực của phe ta.

- Các hạ làm như vậy là có ý gì? – Đoan Mộc Chính ánh mắt sắc bén, giọng nói băng lãnh, nói.

- Lần sau gặp lại. – Nam nhân hồng y nói, xoay người phi thân rời đi, hắc y nhân rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

3 người nhìn nhau, không khí âm trầm hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện