Hòa Ly

Chương 33: Đánh bay đầu con nhỏ đó đi



Hồ yêu vừa kịp kinh hô một tiếng, Hạ Hạ đã vận đủ nội lực, trực tiếp đạp vào kết giới màu hồng nhạt, khí thế hừng hực như bắt gian tại trận khiến cho kết giới vỡ tan tành, biến thành cát bụi cuốn theo chiều gió.

Hồ yêu hoảng sợ lùi về sau một bước, lưng dán vào vách đá, không dám phát ra tiếng động.

Hạ Hạ bước vào động băng: "Cút cho ta!" Hạ Hạ chắn trước mặt Tạ Huyền Thanh, đối mặt với hồ yêu đang run lẩy bẩy, nheo mắt lạnh giọng uy hiếp, "Nếu còn để ta trông thấy ngươi lảng vảng ở đây, ta sẽ đánh bay đầu ngươi."

Hồ yêu suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân Thúy Hồ Đài, có gan đánh lén Hạ Hạ nhưng không có gan đối mặt trực diện với tướng lĩnh ngày ngày luyện quân.

Nàng ta bị khí thế của Hạ Hạ áp chế, men theo vách đá lùi liền mấy bước, động băng không lớn, chỉ mấy bước đã tới sát cửa, bên dưới chính là sông băng quanh năm nước chảy siết.

Hồ yêu sợ sệt ngoái nhìn phía sau, nàng ta hết nhìn sông băng lại khổ sở liếc Tạ Huyền Thanh sau lưng Hạ Hạ.

Qua tầm mắt Hạ Hạ, ta nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của hồ yêu, nàng ta, nữ yêu này...

Nàng ta lo lắng cho Tạ Huyền Thanh.

"Ngươi đừng..." Hồ yêu run rẩy nói với Hạ Hạ, "Ngươi đừng làm hại hắn, hắn bị thương rất nặng..."

Nghe vậy, Hạ Hạ không có phản ứng, nhưng lòng ta lại nổi sóng:

"Đánh bay đầu con nhỏ đó đi." Ta bật thốt lên.

Hạ Hạ cơ hồ theo bản năng liền đáp ứng: "Được." Nhưng vừa dứt lời, nàng khựng lại, nghiêng đầu thì thầm hỏi ta, "Đánh thật à?"

Trong lòng ta dậy lên một mùi vị khó tả, ta đang nghĩ, năm đó ta và Tạ Huyền Thanh gặp nhau, có một đạo ánh sáng tấn công bất ngờ, Tạ Huyền Thanh vì cứu ta mà ôm lấy ta...

Vậy nữ hồ yêu này thì sao?

Lúc nàng ta cứu Tạ Huyền Thanh cũng bị tập kích chứ? Tạ Huyền Thanh cũng... ôm nàng ta sao? Giờ phút này nàng ta lo lắng cho Tạ Huyền Thanh, phải chăng... cũng là vì cái ôm đó mà động lòng?

Càng nghĩ càng sôi máu, ta nhìn hồ yêu trước mặt Hạ Hạ, mùi vị chua loét trong lòng càng thêm nồng đậm.

Ta nhắm hai mắt, dùng mọi cách lấy lại bình tĩnh, tâm tâm niệm niệm tất thảy đều như bọt nước ảo mộng. Ta nhắc nhở bản thân, những thứ trước mắt đều không còn nghĩa lý, đều đã là quá khứ, ta và Tạ Huyền Thanh định sẵn sẽ trở thành một đôi oán phu oán thê, chúng ta có gặp nhau hay không đều không quan trọng.

Không quen trọng.

Không quan trọng...

Ta hít sâu một hơi rồi mở mắt, nhưng dường như chỉ trong một cái chớp mắt này, cơ thể ta đột nhiên không nghe theo sự khống chế của ta mà lấy hết sức lực, dùng hai chân kẹp một hòn đá dưới đất ném về phía Tạ Trạc.

Tạ Trạc hơi nghiêng đầu, không một động tác thừa đã tránh được hòn đá ta ném qua.

Hắn cau mày nhìn ta: "Làm gì thế?"

Hắn mở miệng nhả ra vài chữ vàng ngọc hỏi ta như thế.

Ta nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn hắn, nhưng tuyệt nhiên không trả lời hắn.

Lần đầu tiên, là lần đầu tiên trong đời ta không thể trực tiếp đem nỗi oán hận trong lòng trút lên đầu hắn.

Dù sao...

Ta làm sao có thể thừa nhận, cho đến ngày hôm nay, đối với cuộc gặp gỡ giữa chúng ta, ta vẫn như cũ ôm mối hoài niệm đẹp đẽ.

Ta đem khoảng thời gian động lòng kia cất sâu trong tâm trí, coi nó như ánh sáng trân quý giữa đêm tối âm u, mà hắn...

Chó má!

Lại dám tìm một nữ nhân khác đến phá vỡ phần ký ức tốt đẹp này!

Con mẹ nó!

Mặc dù nữ yêu không phải hắn tìm, nhưng hắn cũng là tên đầu sỏ, lùi mười ngàn bước, cứ coi như dựa theo kế hoạch của hắn, là Tần Thư Nhan bảo nàng ta tới... vậy thì cái trò "cùng đường bí lối tương phùng" so với "bản gốc" chắc chắn sẽ càng kích thích hơn, mẹ kiếp!

"Hạ Hạ, đuổi nàng ta đi." Ta không quan tâm Tạ Trạc nữa, bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn mà nói với Hạ Hạ, "Sau đó dựng một kết giới, Tạ Huyền Thanh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, đừng để bất cứ ai quấy rầy các ngươi."

Hạ Hạ gật đầu: "Được!"

"Xoẹt", Hạ Hạ trực tiếp rút đại đao bên hông ra, lưỡi đao sắc lạnh của quân sĩ Côn Luân uy phong lẫm liệt, gọi sấm gọi sét.

"Quay lại, tự nhảy đi." Hạ Hạ ra lệnh cho hồ yêu.

Hồ yêu lại bày ra vẻ mặt vô tội sầu bi hết nhìn Hạ Hạ lại nhìn Tạ Huyền Thanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cây đao của Hạ Hạ: "Ta..." Nàng ta lấy hết dũng khí, "Tiểu tướng quân, vừa rồi ta không nên đẩy ngươi, nhưng là do ta sợ ngươi mang hắn đi, người này bị thương rất nặng, xin ngươi để ta xem vết thương cho hắn trước đã..."

Hạ Hạ nghe vậy bèn liếc qua Tạ Huyền Thanh.

Theo ánh mắt của Hạ Hạ, ta cũng thấy Tạ Huyền Thanh, bấy giờ hắn hệt như trong trí nhớ của ta, dựa vào vách đá vô lực gục đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền, sườn mặt hao gầy, đau ốm và tái nhợt, nhưng lại mang theo dáng vẻ xinh đẹp yếu ớt khác thường.

"Xem cái gì?" Ta bất mãn cự tuyệt.

Hạ Hạ cũng đồng thanh nói: "Không cần."

"Không sai." Ta tán thành với Hạ Hạ, "Bảo nàng ta mau cút, đừng đứng đó lảm nhảm thêm nữa, thương thế của Tạ Huyền Thanh ngươi có thể trị được. Giống như ta năm đó."

Ta vừa dứt lời, Tạ Trạc đối diện bèn liếc ta một cái.

Ta lại có chút bất mãn trợn mắt liếc trả Tạ Trạc: "Ngươi lại nhìn cái gì?"

Tạ Trạc và Tạ Huyền Thanh đều mang sắc mặt tái nhợt sống dở chết dở, hắn khẽ mím môi, cũng không nói gì.

Ta tức giận trừng hắn lần nữa, thầm nghĩ ta và hắn đúng thật là nghiệt duyên!

Ban đầu, ta chịu nhiều khổ cực cứu hắn khỏi quỷ môn quan, cho tới hôm nay, hắn của năm trăm năm sau trở về quá khứ, vẫn sống dở chết dở ngồi ở đây, đổi một phương thức khác dày vò ta của năm trăm năm sau...

Bất mãn của ta đối với Tạ Trạc cũng giống như Hạ Hạ đối với hồ yêu, nàng không nhịn được buông lời đe dọa.

"Còn không đi, ta sẽ không khách khí." Hạ Hạ lại giương đao về trước thêm một tấc.

Hồ yêu thoáng giật mình, trợn tròn mắt hít một hơi lạnh, bất giác lùi về sau một bước, gót giày đạp lên vách đá nơi cửa động, vài viên đá lở ra, cơ thể nàng ta cũng mất đà ngã về sau, thiếu chút nữa rơi xuống sông băng.

Đúng lúc này, lại có một bàn tay chống sau lưng hồ yêu.

Gương mặt tươi cười của lão cáo già xuất hiện sau lưng hồ yêu. Lão Tần ngự phong bay tới, lơ lửng bên ngoài động băng, đỡ lấy eo hồ yêu.

Hồ yêu như chết đuối vớ được cọc: "Tần quản sự." Thanh âm nàng ta trở nên càng nhu mì, "Ta không giúp được hắn."

"Cửu Hạ tướng quân." Lão Tần cười vô hại, "Sao ngươi lại đối xử với cô nương của Thúy Hồ Đài chúng ta như vậy? Mặt nàng sợ đến trắng bệch rồi kìa."

Ta còn chưa kịp mở miệng, Hạ Hạ đã dứt khoát vung đao, không phụ sự kỳ vọng của ta nghiêm mặt nói: "Hôm nay có ta ở đây, ai cũng đừng hòng đoạt nam nhân của ta."

Không hổ là ta, lời lẽ đanh thép như rồng như hổ.

"Tần Thư Nhan, đem đi nàng." Tạ Trạc bên kia chiến tuyến cũng bắt đầu hạ lệnh.

Ta nheo mắt: "Hạ Hạ, hồ ly này khó đối phó, vận khí đan điền, làm theo ta."

Ta vừa dứt lời, Lão Tần bên kia đã vội động thủ với Hạ Hạ.

Hạ Hạ lập tức giơ đao tiếp chiêu, hai người nhanh chóng tạo thành thế giằng co.

Ta tức giận mắng Tạ Trạc: "Trước kia ta còn không biết ngươi có bằng hữu trung thành như vậy đấy! Xem ra hắn rất nghe lời ngươi!"

Tạ Trạc không đếm xỉa đến ta, chỉ phân phó Lão Tần: "Không cần ham chiến, đưa nàng đi. Sau khi quay về lập tức nhốt vào mật thất của Thúy Hồ Đài."

Bọn họ còn có mật thất ở Thúy Hồ Đài?

Ta còn không biết mà Tạ Trạc lại biết!?

Ta không có thời gian cảm thán, mắt thấy Lão Tần thật sự muốn ra tay, ta lập tức nói với Hạ Hạ: "Đẩy hắn ra, dựng kết giới."

Hạ Hạ chính là ta, có lẽ nàng không phản ứng nhanh như ta, nhưng chỉ một thoáng nàng liền hiểu, Hạ Hạ làm theo ý ta, vận toàn lực một chiêu đẩy Lão Tần ra, "Oanh" một tiếng, kết giới trong suốt xuất hiện chắn giữa nàng và Lão Tần.

Kết giới ngăn cách Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh ở một bên, Lão Tần và hồ yêu ở bên còn lại.

"Các người cứ đánh nhau như vậy không tốt cho thương thế của hắn!" Hồ yêu sau lưng Lão Tần lo lắng kêu lên.

Nghe vậy, nắm đấm của ta càng siết chặt hơn: "Chuyện của ngươi hả?" Ta mắng một câu, còn chưa kịp suy nghĩ, liếc thấy dưới chân vẫn còn đá, lại ném một viên vào Tạ Trạc cho hả giận.

Tạ Trạc nghiêng đầu tránh, lần này chân mày càng nhíu chặt hơn.

Hắn khó hiểu nhìn về phía ta, giống như không hiểu tại sao dưới tình huống nguy cấp như vậy lại dùng thủ đoạn không đau không nhột này để làm phiền hắn. Nhưng hắn cũng không chú ý tiểu tiết, chỉ liếc ta một cái rồi lập tức chỉ điểm cho Lão Tần.

"Nàng dùng Côn Luân thủ tướng thuật, ngũ hành hệ thổ, lấy thuật pháp hệ mộc để phá kết giới của nàng."

Chó má!

Ta thầm mắng một câu, lập tức nói với Hạ Hạ: "Dùng huyết mạch gia cố kết giới!"

Huyết mạch nối liền kết giới, nếu Lão Tần dám phá trận, Hạ Hạ không chết cũng bị thương.

Tạ Trạc nghe vậy, đồng tử tối sầm, hắn nheo mắt, cực kỳ phẫn nộ nhìn ta: "Phục Cửu Hạ!"

Ta cứng đầu: "Ngươi đánh ta thử xem!"

Tạ Trạc nghiến răng, bị ta chọc giận đến mức phải hít sâu một hơi mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Mà bên kia, tuy Hạ Hạ nghe lời ta đem huyết mạch rót vào kết giới, nhưng trước khi tay nàng chạm vào ánh sáng trên kết giới vẫn có chút do dự hỏi ta: "Huyết mạch có phải chơi lớn quá rồi không? Có vội vàng quá không!"

Tai ta nghe Hạ Hạ nói nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Trạc, ta có chút kiêu ngạo hất cằm.

"Không vội vàng." Ta trả lời Hạ Hạ, cũng là nói cho Tạ Trạc nghe, "Chỉ có như vậy, hắn mới không dám động vào ngươi."

Tạ Trạc cũng nhìn chằm chằm ta, sắc mặt càng lúc càng u ám.

Song, đúng như dự đoán, ngay trước khi Lão Tần lại định phá kết giới của Hạ Hạ, Tạ Trạc mở miệng ——

"Dừng tay."

Tay Lão Tần khó khăn lắm mới có thể dừng lại trước kết giới của Hạ Hạ. Thái độ của Lão Tần vẫn rất ung dung, hắn hời hợt nói: "Dù kết giới này có thêm máu của nàng, ta vẫn có thể phá."

Tạ Trạc đáp: "Ta nói, dừng tay."

Lão Tần chớp mắt, rốt cuộc vẫn thu tay về.

Ta biết, trong người ta vẫn còn huyết thề của Tạ Trạc, chỉ cần là việc tổn thương ta và Hạ Hạ, tên Cẩu Tạ này chắc chắn sẽ không làm.

"Hạ Hạ." Ta gọi nàng, "Đẩy kết giới về phía trước. Đuổi bọn họ ra khỏi động băng."

"Được!" Hạ Hạ lập tức hành động, ánh sáng của kết giới từ từ mở rộng về phía trước.

Lão Tần và hồ yêu vẫn đứng tại chỗ, không có nửa điểm muốn rời khỏi. Nhưng dù bọn họ không đi, vẫn có người ép họ phải đi.

"Lui." Tạ Trạc cất tiếng.

Lão Tần kéo hồ yêu lùi một bước.

"Tiếp tục." Ta khiêu khích nhìn Tạ Trạc, bảo Hạ Hạ, "Tiến tới."

Hai mắt Tạ Trạc như cũ trói chặt lấy ta, hắn không nói thêm một chữ dư thừa, chỉ tiếp tục ra lệnh: "Lui."

Một tiến một lùi, cho đến khi kết giới của Hạ Hạ bao phủ cửa động, đẩy Lão Tần và hồ yêu ra khỏi động băng, bên dưới là sông băng, bọn họ đành ngự phong bay đi.

Thông qua Hạ Hạ, ta thấy rõ hai người họ đã ở bên ngoài kết giới, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nguy cơ lần này xem như đã tạm thời được giải trừ: "Hạ Hạ, bảo vệ kết giới, chờ Tạ Huyền Thanh tỉnh lại."

Hạ Hạ gật đầu đồng ý, nàng lui vào trong động băng.

Ta nháy mắt với Tạ Trạc: "Ngươi phí hoài công sức ngăn cản bọn họ gặp nhau, nhưng chưa từng nghĩ, đây chính là kết cục đã được định trước. Tạ Trạc, bọn họ, hay nói đúng hơn là chúng ta, chắc chắn không thể tránh khỏi mối nghiệt duyên này, ngươi đừng vùng vẫy nữa."

Tạ Trạc trầm mặc hồi lâu, vào lúc ta cho là hắn sẽ không trả lời ta, hắn mới mở miệng nói: "Hắn còn chưa tỉnh lại."

Ý của hắn là, thắng bại còn chưa biết.

___***___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện