Hộ Tâm

Chương 4



Chuyển ngữ: Nhã Vy Beta: Thời Nghi

Nhạn Hồi đã mệt mỏi, vốn nên ngủ rất ngon lành nhưng cuối cùng lại bị con gà trống gáy lúc trời còn tối đen đánh thức. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng xem nhẹ tiếng gà gáy, muốn mặc cho nó gáy mệt thì thôi, nhưng cuối cùng lại như đêm qua, con gà trống này một khi đã gáy là gáy luôn thâu đêm suốt sáng, mãi tít đến tận hừng sáng hôm sau.

Sáng sớm, Nhạn Hồi mang đôi mắt thâm quầng xuống giường. Nàng lại càng thêm hạ quyết tâm dù có thế nào cũng phải nghĩ cách thịt con gà này.

Lúc Nhạn Hồi thức dậy thì A Phúc ngủ ngồi ở góc tường cũng đã đứng lên, hắn phủi quần áo mình rồi đi tới đứng cạnh giường, cắn ngón tay chảy máu rồi bôi lên chăn đệm.

Nhạn Hồi nhìn động tác của hắn thì nhíu mày: “Còn muốn gạt lão thái thái nữa, huynh đối với bà ta cũng thật là tốt nhỉ, còn xem mình như cháu trai người ta thật chứ.”

A Phúc không để ý nàng mỉa mai: “Chuẩn bị đi ăn cơm, ít nói những lời vô bổ đi.”

Nhạn Hồi bĩu môi: “Bao giờ mang ta đi lấy bí bảo?”

“Lúc đi làm sẽ mang cô đi.”

Nhạn Hồi gật đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác kì lạ, nhưng nàng lại không thể nói nên lời vì sao lại kì lạ. Còn chưa đợi nàng nghĩ kĩ, lão thái thái đã vào phòng, bà cười tủm tỉm mò mẫm Nhạn Hồi: “Nha đầu không quậy chứ?”

Dù sao thì nàng lấy được bí bảo rồi cũng sẽ đi, vì vậy nàng cũng lười nói mò với lão thái thái, chỉ ừ một tiếng rồi đi ra khỏi cửa. Lúc nàng quay đầu đóng cửa, Nhạn Hồi nhìn thoáng vào còn thấy bà lão đang nằm rạp xuống giường, vừa đưa tay sờ vuốt chăn mền vừa chun mũi hít ngửi.

Nhạn Hồi vừa buồn nôn lại vừa tức mình, vì thế nàng vội vàng đóng cửa rồi bỏ đi.

Đột nhiên nàng lại có cảm giác may mắn vì người bị bắt tới đây là nàng chứ không phải là ai khác. Ít nhất nàng cũng có cách thoát thân, nếu là người khác, chỉ sợ cả đời này sẽ phải ngây người ở chốn này rồi.

Cơm nước xong xuôi, A Phúc vác cuốc đi làm đồng, đúng hẹn dẫn Nhạn Hồi theo.

Xác nhận Nhạn Hồi đã đi làm cùng A Phúc rồi, lão thái thái cũng bớt cảnh giác Nhạn Hồi hơn, bà cũng không quản nhiều nữa mà để hai người bọn họ đi cùng nhau. Có lẽ trong mắt Tiêu lão thái, tấm màng xử nữ kia chính là dây thừng trói buộc cả đời một cô gái, đã cho ai thì vận mệnh của cô gái này chính là của người đó rồi.

Trong lúc Xà yêu đang chiếm lấy cơ thể A Phúc này, Nhạn Hồi cũng không nói nên nổi chuyện này là tốt hay xấu nữa.

A Phúc vác cuốc bổ xuống đất rồi liền dẫn Nhạn Hồi quanh co khúc khuỷu đi ra khỏi thôn.

Nhạn Hồi vẫn chú ý nhớ đường, nhưng đi rồi nàng mới phát hiện ra rằng con đường này cũng không phải đường xuống núi mà là đi tới một cái hồ lớn sau thôn.

Hồ nước này chính là nơi nàng trôi tới từ con sông trên núi ngày đó.

Nhạn Hồi thấy A Phúc quen đường tìm tới một cái bè gỗ cạnh hồ, sau đó hắn gọi nàng: “Lên đi.”

Nhạn Hồi nhìn hồ nước mênh mông, lại nhìn bè gỗ bé nhỏ, nàng tu luyện pháp thuật hệ hỏa, trời sinh đã ghét nước. Mấy hôm trước do trong người nóng như bị lửa thiêu, hơn nữa còn trượt chân nên mới ngã xuống nước, bây giờ lại để nàng nhìn thấy một cái hồ lớn như vậy…

Bây giờ nàng còn không có pháp lực, đúng là chẳng khác gì vịt cạn.

Nhạn Hồi hít sâu một hơi, đang làm công tác tư tưởng thì đã thấy người trên bè vươn tay.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên gầy yếu đang đứng trên bè gỗ nhìn nàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại đúng là đang vươn tay ra giúp nàng.

Nhạn Hồi sững người một chốc, sau đó vẫn nắm lấy tay hắn, hắn dùng chút lực đã kéo Nhạn Hồi lên bè, sau đó bỏ tay ra chống bè gỗ, không có chút động tác dư thừa nào.

Xà yêu ghét bỏ nàng mà lại giúp nàng, đúng là đồ xà yêu tính tình kì lạ.

Đẩy bè gỗ được khoảng một phút, Nhạn Hồi nhìn thấy một vách núi thẳng đứng, dưới vách núi có một cửa động đen ngòm bị cây cối che lấp. Nếu không phải A Phúc đẩy bè gỗ tới trước cửa động thì Nhạn Hồi cũng sẽ không phát hiện ra.

“Thật đúng là nơi giấu đồ tốt.” Nhạn Hồi thì thầm, nàng bước chân lên trước muốn leo lên vào cửa động.

Nhưng chân nàng lại bị một bức tường vô hình chặn lại giữa không trung.

Nhạn Hồi đá mấy cái vào “bức tường”, sau đó quay đầu nhìn A Phúc: “Huynh còn bày kết giới nữa sao?”

Lần đầu tiên Nhạn Hồi nhìn thấy sắc mặt A Phúc có phần khó coi, nàng nhíu mày dò xét hắn thật kĩ, thấy môi hắn tái nhợt, đôi mắt dần dần lan tơ máu, cơ thể dường như rất không thoải mái. Nhưng sắc mặt của hắn lại không có gì thay đổi, vẫn băng lạnh như trước, dường như không hề quan tâm đến tình trạng đau đớn trong cơ thể mình.

“Cô không vào được sao?” Hắn cũng nhíu mày, “Thử lại lần nữa.”

Nhạn Hồi y lời làm theo, đạp mạnh mấy cái lên kết giới, sức lực lớn đến nỗi đẩy bè gỗ đi ra xa một đoạn nhưng vẫn không vào được như trước.

Đôi môi A Phúc mím chặt, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Dùng máu làm dẫn…”

Nhạn Hồi hơi tức giận, quay đầu nhìn hắn: “Huynh tạo kết giới này mà cũng không mở được sao?”

A Phúc trầm mặc rồi chớp mắt một cái, nói: “Thuật linh hỏa của cô đã đốt cháy pháp lực quanh thân ta đến gần như không còn nữa, ta không còn sức mở nó ra nữa.”

Nói nửa ngày… Hóa ra là hắn cũng không còn pháp lực nữa. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu không thì tại sao hôm qua lại dùng công phu ngoại gia mà đánh với nàng chứ… Biết được chuyện này rồi, trong lòng Nhạn Hồi mới thả lỏng một chút, cũng không gạt hắn nữa, nhún vai nói: “Trùng hợp ha, nọc độc của huynh cũng khiến cho nội tức của ta tách ra rồi, ta cũng chẳng còn pháp lực nữa.”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Nhạn Hồi ôm đầu ngồi xổm xuống, sắc mắt đau khổ: “Làm giàu sao mà khó tới vầy nè… Ta chỉ muốn mời Trương đại mập tới thôi mà…”

Bè gỗ đứng yên trước cửa động một lát, sau đó Nhạn Hồi cảm thấy dưới chân khẽ động, là A Phúc đẩy bè gỗ trở về, sắc mặt hắn tái nhợt như thể sắp không chịu nổi nữa, nhưng giọng điệu vẫn vững vàng như cũ: “Bây giờ cũng chỉ có thể đợi vài hôm nữa, độc tính trong cơ thể cô thanh trừ rồi thì đến đây thử lần nữa.”

Nhạn Hồi ngồi bên cạnh nhìn hắn một chốc: “Vừa rồi ta muốn hỏi, cơ thể của huynh có phải có bệnh gì không?”

A Phúc lúc này mới quay sang lườm nàng: “Không có.”

Tuy hắn nói thế nhưng có thế nào Nhạn Hồi cũng chẳng buồn tin. Nhưng lần nào giọng điệu của hắn cũng chắc nịch như vậy, nếu bịt mắt lại thì chắc nàng cũng sẽ tin là hắn nói thật đấy.

Dù sao thì hắn đã cậy mạnh như vậy, nàng đây cũng làm như mình đang bịt mắt là được. Đằng nào cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng cũng chẳng hơi đâu mà đi tìm hiểu mấy thứ đó.

Trở lại bên bờ, A Phúc bắt đầu làm việc, Nhạn Hồi thì ngồi cạnh bờ ruộng nhìn ngó.

Muốn nàng đợi thì cũng chẳng có việc gì, nàng không sợ chậm trễ, dù sao bây giờ nàng cũng bị trục xuất khỏi sư môn rồi, vốn chỉ là người rảnh rỗi không có việc gì làm mà thôi, cái gì không có chứ thời gian thì nhiều lắm. Đợi lấy được bí bảo về đổi tiền thưởng rồi, nàng nhiều lắm cũng chỉ được coi là người có tiền nhàn rỗi mà thôi…

“Bộp!”

Một vốc bùn ném vào người A Phúc.

Nhạn Hồi sững người, lại thấy mấy đứa trẻ vui vẻ chạy tới nhảy quanh: “A Phúc ngốc A Phúc ngốc, A Phúc ngốc cưới phải cọp cái!”

A Phúc nhìn bọn chúng chằm chằm, không động đậy, ngay lúc Nhạn Hồi đang lo lắng không biết con xà yêu này có tức quá mà ăn tươi nuốt sống đám trẻ này hay không thì bùn đá lại ném rào rào lên người A Phúc, hắn vẫn đứng đó như cũ, phủi phủi quần áo mình.

Nhạn Hồi thấy mà ngây người, Xà yêu… lại là con yêu quái dễ bị ức hiếp vậy sao?

Lúc nàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một đứa trẻ lại vốc lên một vốc bùn, nó liền vung mạnh tay ném vào Nhạn Hồi, nghe một tiếng “bộp”.

“Cọp cái cọp cái, cọp cái gả cho kẻ đần.”

Nhạn Hồi nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên rần rần. Nàng lau mặt, đứng dậy xắn tay áo.

Nàng vừa xắn vừa cười: “Vui vẻ nhỉ, chúng ta cùng chơi đùa nhé.”

Đứa trẻ nghe thấy Nhạn Hồi nói vậy thì vẫn còn cười, Nhạn Hồi vốc một nắm bùn lên, vung tay ném “vù” một cái, bùn lia ra như pháo hoa, ném thẳng lên ngực đứa trẻ đang ầm ỹ nhất, đứa trẻ bị ném liền ngã bệt xuống đất, ngây người.

Đám trẻ còn lại đứa nào đứa nấy cũng đều sửng sốt.

Đợi lúc cảm thấy được đau đớn rồi, đứa trẻ này mới ngoác miệng ra khóc òa lên.

Nhạn Hồi bẻ khớp tay răng rắc, lại nghiến răng ken két, nàng cười lộ hàm răng trắng: “Đến đây nào, tỷ tỷ chơi đùa với mấy đệ.” Nhìn khuôn mặt Nhạn Hồi, đám trẻ còn lại đều như thấy quỷ, thoáng cái đã bị dọa vấp té, ùa nhau chạy về nhà.

“Đến đây rồi còn phải xử lí việc này.” Nhìn thấy mấy đứa trẻ chạy xa rồi, Nhạn Hồi mới lau bùn trên mặt, tức giận nói, “Xem ra đám trẻ trong thiên hạ này đều ngu ngốc, chẳng phân biệt có tu tiên hay không.”

Nhạn Hồi phủi tay quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy A Phúc đang nghiêng đầu nhìn nàng.

Nhạn Hồi nhìn hắn một cái, vô cùng ghét bỏ: “Yêu quái mà lại để đám trẻ con tùy ý ức hiếp, huynh đúng là đồ hiếm thấy.”

A Phúc quay đầu lạnh lùng nói: “Người tu đạo ném bùn vào bọn trẻ thì há không hiếm thấy chắc?” Nói xong hắn liền quay đầu đi, sửa sang quần áo bị ném bẩn, “Về thôi.”

Hắn nói xong liền tự nhiên leo lên bờ ruộng đi về phía nhà mình.

Nhạn Hồi nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại có cảm giác kì lạ không được hài hòa.

Buổi tối lúc Nhạn Hồi vào phòng, nàng nghĩ cách điều tức nội tức trong cơ thể mình, nhưng gắng mãi mà trong cơ thể vẫn rỗng tuếch, lúc nàng mở mắt ra thì đã khuya rồi. Nàng đột nhiên thấy hơi chán nản, không có pháp lực khiến nàng có cảm giác rất không an toàn.

Điều tức thất bại, nàng đang muốn lăn ra ngủ thì lại phát hiện ra trong phòng không có hơi thở của A Phúc.

Chẳng nhẽ Xà yêu này đêm hôm khuya khắt lại đi hấp thu tinh khí con người sao…

“Rào rào…” Có tiếng ồn vang lên, Nhạn Hồi tò mò tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra xem xét, dưới ánh trăng sáng loáng, thiếu niên trong sân đang trần truồng dùng nước giếng tắm rửa, trong đêm mát mẻ, nước giếng lạnh băng nhưng hắn vẫn không ngại, nước giếng như nước đá dội từ trên đầu xuống, hắn cũng chẳng buồn rùng mình lấy một cái.

Tiếp xúc được hai ngày, Nhạn Hồi càng cảm thấy tên này như thể tảng đá vậy, bệnh tật đau đớn gì cũng chẳng khiến hắn phản ứng được. Nhưng hắn cũng không phải đá, thế nên hẳn là hắn nhẫn nhịn những cảm giác kia rồi.

Người giỏi nhẫn nhịn như thế, ngẫm ra kỳ thật cũng là người đáng sợ…

Một thùng nước giếng lại dội xuống, nước chảy ào ào trượt xuống mặt hắn, cần cổ, lồng ngực, vòng eo, sau đó…

Hắn quay lưng lại.

Hắn quay đầu lại, tuy còn trẻ nhưng hắn đã có yết hầu vòng cung hoàn mỹ, mang theo bọt nước sáng loáng, đôi mắt đen in dấu ánh trăng nhìn chằm chằm vào Nhạn Hồi, vẻ mặt đạm mạc áp chế mấy phần tức giận.

Thẹn quá hóa giận.

Thì ra vẫn có chuyện hắn không nhịn được.

Nhạn Hồi nuốt nước miếng, trách cứ: “Ái chà, huynh ấy à… Sao có thể tắm rửa trong sân vậy chứ?”

“Không phải cô nên đóng cửa sổ lại trước sao?”

“À.”

Nhạn Hồi đóng cửa sổ lại nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể phái nam, tuy chỉ là thiếu niên nhưng cái gì nên có quả thật cũng đều đã có…

Nhạn Hồi vội vàng bịt mũi lại, tới nằm trên giường, lúc này nàng không thể không thừa nhận có đôi khi Tử Nguyệt mắng nàng rất chuẩn, nàng chính là một người đầy thế tục, thế tục nhiệt tình trong lòng cùng với dục vọng nông cạn, đúng là quá mạnh mẽ.

Tu đạo cũng chẳng đổi được bản tính của nàng.

Nhưng cái này trách nàng được sao?

Đây đều là do hắn muốn tắm rửa trong sân mà!

Tác giả có lời:

Nói đến chuyện tắm rửa trong sân, quả là tôi đã từng rồi, tôi sẽ nói cho mọi người biết lần thử nghiệm của tôi thế này.

Quá trình cụ thể nó như này:

Múc một thùng nước giếng, đổ vào chậu đen, để phơi dưới nắng một ngày, đến tối thì nước! Liền! Nóng! Rồi! Sau đó có thể tắm rửa trong sân

_(:зゝ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện