Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 89: Khí chất bá vương
Edit: Sha
Beta: Fin
Bạch Ngọc Đường vừa hô một tiếng “Cẩn thận”… thì chợt nghe một tiếng nổ vang lên.
Tân Đình Hầu đánh thẳng về hướng Hồng Minh Đao, hai thanh đao va chạm vado nhau phát ra tiếng vang lớn, quanh quẩn trong sơn cốc.
Nguyên bản, Tân Đình Hầu đã được tỉnh đao, Triệu Phổ muốn dùng Tân Đình Hầu đánh với Thiên Tôn, hiển nhiên đã tỉnh đao trước đó.
Máu của Cửu Vương gia làm Tân Đình Hầu hưng phấn, những đường vân đỏ dần hiện rõ trên thân đao…
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Tân Đình Hầu và Hồng Minh Đao va chạm, chuyện kỳ quái đã xảy ra – Chỉ thấy Tân Đình Hầu vốn đã thức tỉnh, đột nhiên… Ngủ!
Những mạch vân đỏ chạy dọc thân đao dần biến mất, Tân Đình Hầu lại biến thành một thanh hắc kim cổ đao cồng kềnh.
Triệu Phổ cau mày.
Khi chưa được tỉnh đao, Tân Đình Hầu vô cùng nặng, sau khi tỉnh đao thì dùng nội lực khống chế, nếu chỉ dựa vào sức mạnh cổ tay, kể cả Triệu Phổ trời sinh thần lực cũng sẽ cảm thấy thanh đao này dùng không tiện tay.
Triệu Phổ không thuận tay, chỉ có thể dùng cả hai tay để cầm đao.
“A?”
Tiểu Lương Tử há to miệng, “Sao lại thế này?”
Trâu Lương cũng nhíu mày, “Đao của Vương gia làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, chỉ vào Hồng Minh Đao trong tay Thiên Tôn nói, “Nhìn kìa!”
Lực chú ý của mọi người dời từ trên thanh Tân Đình Hầu sang Hồng Minh Đao.
Chỉ thấy trên thân đao xuất hiện những đường vân hình hoa tuyết, màu lam nhạt…
Tất cả mọi người đều sửng sốt – Đao tốt quá! Khó trách lại được gọi là thánh đao, thanh đao này thánh khiết lại trang nghiêm, có một loại mỹ cảm tựa băng tuyết lạnh lẽo, thật sự là thích hợp với Thiên Tôn!
Triệu Phổ lui về sau hai bước, cắm Tân Đình Hầu xuống mặt đất, nhíu mày nhìn đao của mình.
Miệng vết thương tỉnh đao trên tay hắn còn chưa khép lại, vết máu trên rảnh hở của Tân Đình Hầu vẫn còn chưa khô, nhưng lại không gọi tỉnh đao được… Đây là đang có chuyện gì?
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều liếc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hồng Minh Đao là thánh đao, khắc tất cả yêu đao, dùng yêu đao đối Hồng Minh Đao giống như Ác quỷ gặp Đức Phật, tất cả yêu đao đều không thể tỉnh!”
Triển Chiêu theo bản năng nhìn Cự Khuyết trong tay… Vật này của y cũng gặp bất lợi, của Bạch Ngọc Đường càng không cần phải nói. Vì thế, Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng nhún vai – Phá Thiên Kiếm này của hắn cũng không phải vật tốt gì, nếu mười thanh đao thì đã hết chín thanh là yêu đao, thì kiếm cũng cùng một loại đạo lý như vậy.
“Ôi ôi, không ổn rồi.”
Tiểu Tứ Tử đang nhìn cuộc chiến bị Công Tôn ôm qua.
Bé con kia ôm cánh tay cha, lắc lắc đầu, “Tân Tân sợ Tiểu Hồng.”
Công Tôn khó hiểu nhìn bé, “Con biết được sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, “Ngay cả Tiểu Thanh bên hông Tôn Tôn cũng sợ Tiểu Hồng.”
“Thanh Trủng Lân là yêu đao tà ác nhất nhì trong số các đao.” Ân Hậu nói, “Mang theo thanh đao này đi một vòng, chỉ cần gặp người có võ nghệ hơi cao là có thể bị phát hiện hành tung, không tiện lắm, nhưng chỉ cần đặt Hồng Minh Đao phía trên Thanh Trủng Lân là có thể ép Thanh Trủng Lân không phóng ra bất kỳ một tia tà khí nào.”
Công Tôn kinh ngạc nhìn Ân Hậu, “Vậy… Tân Đình Hầu không tỉnh, phải dùng thế nào?”
“Giờ nó chỉ như một khối sát vụn nặng nề.” Vô Sa vừa nói, vừa liếc nhìn Yêu Trường Thiên.
Lúc này, Yêu Trường Thiên híp mắt nhìn trận chiến phía trước, thật lâu sau, mở miệng, “Ta đã bảo tên Bạch Mao kia còn hư hỏng hơn cả ta.”
Bạch Quỷ Vương sớm đã cùng Ân Hậu, Vô Sa và Thiên Tôn giao thủ với nhau.
Đánh với Ân Hậu luôn rất sảng khoái, đấu trí đấu dũng phi thường vừa lòng, thiên quân vạn mã đánh đến long trời lở đất, dù cho có thua cũng là chết không nuối tiếc.
Đánh với Vô Sa đại sư đánh đến khổ khổ sở sở, bởi vì phòng ngự của vị hòa thượng này rất tốt, hơn nữa đánh làm sao cũng không chết, một trận đấu đấu đến vài ngày, cứ kéo dài thời gian lao lực muốn chết, hơn nữa tai còn phải nghe tiếng bô bô niệm Phật pháp mãi không dứt.
Lúc Yêu Trường Thiên còn là Bạch Quỷ Vương, chán ghét Ân Hậu cũng chán ghét Vô Sa, đương nhiên cũng rất chán ghét Ngân Yêu Vương, tuy nhiên ai là kẻ Yêu Trường Thiên ghét nhất? Là Thiên Tôn.
Yêu Trường Thiên còn nhớ rõ chuyện phát sinh vào lần đầu giao thủ cùng Thiên Tôn.
Vùng Tây Nam vốn oi bức ẩm thấp, Thiên Tôn vừa đến, liền trở nên lạnh lẽo khô ráo, lại còn có cả gió tuyết tung bay.
Bên trong trận doanh của Bạch Quỷ tộc, người đầu tiên khiêu chiến với Thiên Tôn không phải Yêu Trường Thiên, mà là ác tướng đệ nhất của hắn, Sán Thản.
Sán Thản tính cách giả dối, công phu âm độc, lại còn ti tiện, hay đánh lén lại khôn lỏi, lúc ấy đã có vài vị danh tướng của địch quân chết trên tay hắn.
Sán Thản chủ động xin ra khiêu chiến với Thiên Tôn.
Yêu Trường Thiên lúc ấy phần cũng muốn thử một chút bản lĩnh của Thiên Tôn, bèn cho Sán Thản xuất chiến.
Sách lược chiến pháp mà Sán Thản sở trường nhất có hai loại, một là chọc giận đối thủ, một loại khác chính là tìm nhược điểm của đối thủ, cho một kích trí mạng. Nếu sự tình không ổn, liền ngay lập tức trở tay đánh lén.
Khi Thiên Tôn và Sán Thản vừa chạm mặt nhau, Sán Thản tràn đầy tự tin quan sát Thiên Tôn, nhưng sau khi đánh giá trên dưới vài lần, Sán Thản choáng váng.
Đầu tiên, hắn vậy mà lại không biết nên chọc giận thiếu niên thanh khiết gương mặt lạnh lùng không đổi này thế nào.
Thêm nữa, hắn tìm không ra nhược điểm của người này, cũng không thấy được cơ hội đánh lén.
Mà điều làm cho Sán Thản càng giật mình chính là, ánh mắt Thiên Tôn nhìn hắn… Tựa như Tôn giả đang đứng cạnh liên trì ao sen trên thiên đình, nhìn xuống những vong hồn đang giãy giụa dưới biển lửa địa ngục.
Ngay cả Yêu Trường Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với ánh mắt Thiên Tôn nhìn mọi người.
Ba thiếu niên đi theo bên người Yêu Vương nhãn thần bất đồng, tiểu hòa thượng cứng đầu cứng cổ luôn từ bi thương xót chúng sinh, ngày thường vẫn hay tủm tỉm cười, đến khi đánh giặc lại tràn ngập bi thương.
Ánh mắt của Thiên Tôn và Ân Hậu lại hoàn toàn trái ngược nhau. Thiên Tôn thanh minh dị thường, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ có thể nhìn thấu mọi chuyện. Ân Hậu lại xa cách, vĩnh viễn ẩn sau làn sương mù, xa cách mọi người. Thiên Tôn chỉ cần liếc mắt một cái là cảm nhận được y đang nhìn hay không, Ân Hậu thì lại vĩnh viễn không biết được hắn có đang nhìn hay không. Thiên Tôn sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác, Ân Hậu lại rất ít khi trực tiếp đối mắt với mọi người.
Hai người bọn họ nghe nói từ thời thiếu niên đã như thế, khi còn nhỏ cũng hay như vậy, Yêu Vương mỗi tay dắt một người, mang theo hai người bọn họ đi khắp nơi…
Thiên Tôn luôn ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn Yêu Vương, mặc kệ Yêu Vương có đang nói chuyện hay không, Thiên Tôn đều có thói quen nhìn ngài. Đi nhanh hơn mọi khi, lôi kéo tay Yêu Vương, cố gắng bước kịp nhịp chân ngài.
Ân Hậu cũng nắm tay Yêu Vương, hạ mắt chậm rì rì đi theo từng bước của ngài, ánh mắt khi thì nhìn đất, khi thì nhìn vu vơ không xác định, Yêu Vương gọi, ông mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, tầm mắt thường sẽ đạt ở khoảng không phía trên đầu Yêu Vương.
…
Bạch Quỷ Vương nhẹ thở một hơi, nhớ tới tên bộ hạ Sán Thản tự cho là thông minh của mình.
Năm đó khi hai người vừa giao đấu, Bạch Quỷ Vương đã phát giác ra sự bất thường, Sán Thản bị kinh sợ bởi nội lực của Thiên Tôn, đến thở dốc còn thấy khó khăn.
Mà Thiên Tôn đứng đối diện lại vẫy tay với hắn, còn nghiêng đầu hỏi, “Ngươi đang sợ gì thế? Lại đây, để ta còn giết ngươi. Nhanh lên, Yêu Vương nói phải tốc chiến tốc thắng.”
Yêu Trường Thiên lại thở dài, Yêu Vương kêu Thiên Tôn đi giết một người để răn trăm người, muốn đe dọa binh mã Bạch Quỷ tộc, cho nên Thiên Tôn vừa xuất chiêu đầu tiên đã đánh Sán Thản thành từng mẩu băng vụn.
Lúc ấy, nỗi sợ lan tràn khắp cả Bạch Quỷ tộc, người Bạch Quỷ tộc vốn dung mãnh gan dạ, nhưng mà một thiếu niên ấy, làm bọn họ sợ đến mức không dám tiến lên.
“Hôm nay ngươi thường xuyên thở dài đấy.”
Yêu Trường Thiên nghe thấy lời châm chọc của Ân Hậu, thấy hơi bất đắc dĩ.
Vô Sa đại sư đứng một bên cũng đang vui sướng nhìn người gặp họa, hỏi lão, “Sao nào? A di đà Phật, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh đúng không?”
Yêu Trường Thiên ghét bỏ nhìn hai người.
Vô Sa đột nhiên vỗ Ân Hậu, “Ai! Lão quỷ, trận đấu võ!”
Ân Hậu nhìn về phía giữa sân, chỉ thấy Thiên Tôn lúc này đang cầm Hồng Minh Đao xông tới chém Triệu Phổ, Cửu Vương gia cũng không phải hạng thường, tuy rằng Tân Đình Hầu thất thường, nhưng hắn vẫn cố gắng nhấc lên ngăn cản công kích của Hồng Minh Đao.
“Sao lại đánh có mình sư phụ con chứ?” Tiểu Lương Tử gấp đến giậm chân, “Bọn người Triển đại ca Bạch đại ca sao lại không ra hỗ trợ chứ?”
Nhưng lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa còn không lo nổi thân mình.
Bạch Ngọc Đường dùng nội lực chống cự Tuyết Trung Kính, để mọi người có thể nhìn thấy Thiên Tôn.
Mà Lâm Dạ Hỏa phải phá tan gió tuyết đang dần hình thành trong không trung, Triển Chiêu lại dùng nội lực đánh tan băng kính.
Hơn nữa, kỳ thật vừa rồi Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều muốn đi giúp Triệu Phổ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại quăng một ánh mắt qua cho hai người bọn họ.
Võ công của Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu hôm nay đều tiến rất xa, bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, Thiên Tôn cố ý dùng trận luận võ này chỉ điểm cho họ, lúc này hẳn là đang muốn dạy dỗ Triệu Phổ vài điều.
Bên ngoài, Trâu Lương khẩn trương hiếm có – Đây là lần đầu tiên hắn thấy Triệu Phổ bị đánh thành chật vật như vậy.
Tiểu Lương Tử theo bản năng nhìn Tiểu Tứ Tử, lòng thầm nghĩ chắc Cận Nhi lúc này sắp khóc rồi, lại không ngờ, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn phía trước, đôi mắt sáng ngời, trong cặp mắt đen láy to tròn kia, phản chiếu hình ảnh từng bông tuyết tung bay dưới cơn chấn động của Tân Đình Hầu.
Bông tuyết trắng theo đao phong vẽ ra một đường cung lớn.
“Luận võ công, y thật sự rất khó đối phó.” Yêu Trường Thiên thản nhiên nói, “Mỗi một chiêu đều hướng về điểm chết của đối phương, không cho ngươi có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, nội lực cuồn cuộn không dứt, đao này tiếp đao kia cứ thế chém ra. So chiêu cùng y sẽ làm ngươi hoài nghi tất thảy dã tâm của bản thân, thậm chí hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình.”
Vô Sa đại sư gật đầu đồng ý.
“Ha ha.”
Hai người đang nói, từ một phía lại truyền tới tiếng cười của Ân Hậu.
Yêu Trường Thiên và Vô Sa đại sư đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu bất dắc dĩ nói, “Nhìn cho kỹ, hiện tại giao chiến cùng tiểu tử Triệu Phổ, căn bản không phải là Thiên Tôn.”
Tất cả mọi người sửng sốt, nhíu mày nhìn qua.
Vô Sa đại sư vuốt cằm, “Ừm… Đúng là có chút bất đồng.”
“Những lời cuối cùng Yêu Vương nói với ta, mỗi một lời ta đều nhớ rõ.” Ân Hậu nở nụ cười, “Tiểu tử Triệu Phổ thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Yêu Trường Thiên nhướng mày, “Đây là…”
“Là tuyệt học của Yêu Vương, Toái Vân Đao.” Thanh âm Ân Hậu trầm thấp, “Toái Vân Vấn Tâm, có thể coi là đao pháp tàn nhẫn nhất thế gian.”
“Tàn nhẫn?” Tiểu Lương Tử khó hiểu, nhóc chỉ biết mỗi chiêu trong võ công của Thiên Tôn đều rất xinh đẹp, đại khái cũng có chút liên quan đến hình ảnh bạch y bạch đao của ông ấy, hơn nữa cũng nhìn không ra tàn nhẫn chỗ nào, luận võ mà thôi, chẳng lẽ định giết chết sư phụ nhóc sao?
“Các ngươi nhìn biểu tình của Triệu Phổ thử xem.” Mọi người bị Ân Hậu thức tỉnh, đều nhìn qua… Lúc này, nên hình dung biểu tình trên mặt Triệu Phổ thế nào đây? Thống khổ?
“Nguyên soái rõ ràng không hề bị thương…” Trâu Lương nhíu mày, “Vì sao lại nhìn như đang bị thương? Chẳng lẽ là nội thương?”
“Nó quả thực là không bị thương.” Ân Hậu lắc đầu, “Nhưng lúc này nó đã sinh ảo giác.”
“Ảo giác?” Tiểu Lương Tử khó hiểu, “Không phải là Thiên Tôn không biết ảo thuật sao?”
“Không liên quan đến ảo thuật.” Ân Hậu lắc đầu, “Toái Vân Đao là một loại đao pháp đặc biệt, hơn nữa dưới tác dụng của Tuyết Trung Kính, lúc này thứ mà tiểu tử Triệu Phổ nhìn thấy hẳn cũng chính là thứ mà ta từng thấy năm đó.”
“Nhìn thấy gì?”
Công Tôn vốn vẫn đang không nói chuyện, im lặng nhìn chiến cuộc bỗng quay sang hỏi.
“Máu.” Ân Hậu thản nhiên nói, “Mỗi người nó đã giết đều xuất hiện trước mắt, Triệu Phổ cũng đánh giặc như ta, lúc này hẳn là mặt đất trước mặt hắn đầy rẫy thi hài, hai tay dính đầy máu tươi, tất cả những chỗ từng thụ thương lúc này đều xuất hiện lại trên cơ thể.”
“Vương gia từng bị trúng tên ở tay trái.” Trâu Lương cũng nói, “Cho nên động tác tay trái của hắn mới nhìn không được lưu loát như thế?”
Ân Hậu cũng nhíu mày lại, nhìn Thiên Tôn trong cơn gió tuyết… Lúc này, tuyết loạn che mắt, chỉ thấy tay áo trắng tung bay múa may cùng thanh Hồng Minh Đao, thân ảnh quen thuộc đã mất kia tựa như đang ở cách đó không xa.
Trong ký ức, đó là lần cuối cùng giao thủ cùng Yêu Vương, lời nói của Yêu Vương như vẫn còn phảng phất bên tai, “Tất cả đều là nợ máu ngươi gánh trên lưng, từ nay về sau là cơn ác mộng sẽ mãi bám theo ngươi, những lệ quỷ này sẽ luôn tìm cơ hội kéo ngươi xuống địa ngục, ngươi có thể giác ngộ mà đứng lên từ nơi vạn kiếp bất phục ấy không? Nếu không phá được đao trận này, huyết sắc trước mắt ngươi sẽ mãi không tán đi, rồi có một ngày, ngươi sẽ đọa nhập ma đạo, làm hại thiên hạ. Mà ta trước khi chết đi, cũng sẽ kết thúc sinh mệnh của ngươi.”
Ân Hậu nhớ rõ, lúc ấy, mấy ngày liền trong khoảng không đều là huyết sắc… Mà, lúc ông cùng Yêu Vương giao thủ, Thiên Tôn vẫn luôn đứng cạnh bên quan sát, hẳn là lúc đó, y đã ghi nhớ bộ đao pháp này.
“Đao pháp này sư phụ con có thể giải không?” Tiểu Lương Tử hơi lo lắng.
“Nó nhất định phải phá giải được.” Đôi đồng tử đỏ tươi của Yêu Trường Thiên tựa như lại càng đậm thêm vài phần, vẻ mặt hưng phấn không thể ức chế, vươn tay dùng sức ôm lồng ngực đang ẩn ẩn đau, cắn răng nói, “Nếu phá giải không được… Thiên hạ đại loạn…”
“Các người…”
Trong lúc mọi người vẫn đang thảo luận, bỗng nhiên, Công Tôn mở miệng.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn y.
Khác với phần đông quân nhân đã dần xuất thần, hai mắt Công Tôn vẫn thanh minh, vẻ mặt cũng bình tĩnh, nhìn mọi người, hỏi, “Các người đều nghĩ Triệu Phổ như thế sao?”
Mọi người hơi sửng sốt.
Công Tôn thu mắt, tiếp tục nhìn về phía trước cùng Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Triệu Phổ đúng là đã từng giết qua rất nhiều người, nhưng trong đó, có kẻ nào hắn vì chính mình mà giết không? Hắn bảo vệ từ núi non đến rừng nước, tất cả những thứ ấy cũng không phải của riêng mình hắn…”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Trong lòng Triệu Phổ cái gì cũng có, duy chỉ không có thù hận cùng dã tâm.” Công Tôn mỉm cười, hơi có lỗi nhìn Ân Hậu và Yêu Trường Thiên, “Lão gia tử, con cảm thấy hắn cũng không giống với các người, vô luận là Ma Vương năm xưa, hay Bạch Quỷ Vương năm đó, hắn cũng tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy. Con và hắn ở cùng một căn lều trại lâu như thế, hắn mỗi đêm đều ngủ rất bình yên, chưa bao giờ thức giấc vì ác mộng, nếu đến cả điểm ấy hắn cũng không giác ngộ được, hắn đã sớm không phải là Triệu Phổ của ngày hôm nay.”
Ân Hậu và Yêu Trường Thiên đều có chút xuất thần, nhìn chằm chằm Công Tôn.
Công Tôn tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ vào vị trí lồng ngực, “Theo con thấy, nơi này của hắn không phải chỉ cường đại bình thường thôi đâu, bởi vì những gánh vác hắn phải gánh trên lưng, còn nặng hơn cả núi non sông nước.”
Yêu Trường Thiên bởi vì vừa rồi trong lòng nghĩ đến tà niệm, lúc này lòng càng đau hơn, xoa ngực hỏi Công Tôn, “Lưng nó đeo gánh gì mà nặng nề như thế?”
“Tôn nghiêm Cửu Vương gia, cùng với…” Trâu Lương ở phía trước trầm giọng nói, “Tánh mạng của trăm ngàn vạn bá tánh.”
Ân Hậu chấn động mạnh… Đúng vậy! Tuy rằng bọn họ đều đánh giặc, hai tay đều dính đầy máu tươi, nhưng đúng là bất đồng! Ông là vì huyết hải thâm cừu, Yêu Trường Thiên là do bừng bừng dã tâm, Triệu Phổ lại không phải… So với băn khoăn về vô số vong hồn trên chiến trường phía ngoài Hắc Phong Thành, gánh nặng chân chính hắn phải đeo chính là kỳ vọng của hàng trăm vạn tướng sĩ trong thành, cùng với gần trăm ngàn sinh linh trong lãnh thổ Đại Tống.
“A di đà Phật.” Vô Sa đại sư than nhẹ một tiếng, “Ánh mắt không tồi.”
Tiểu Lương Tử ngẩng đầu nhìn hòa thượng, “Ánh mắt sư phụ bị gió tuyết che mất con không nhìn rõ được, động tác cũng quá nhanh…”
Thánh tăng cười xoa đầu nhóc, “Không phải ánh mắt Triệu Phổ…”
Tiểu Lương Tử trừng mắt nhìn, quay đầu lại, mới chú ý thấy… Ánh mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn về Triệu Phổ, giống hệt ánh mắt của nhóm ảnh vệ và Trâu Lương, tràn đầy tín nhiệm!
Tiểu Lương Tử còn tỉnh tỉnh mê mê lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi, mỗi lần sư phụ nhóc quơ đao, sau lưng đều là ánh mắt như thế sao… Vậy chắc chắn không thể thua rồi!
Chính lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Động tác của Cửu Cửu ngày càng nhanh.”
Đám người Ân Hậu lấy lại tinh thần, nhìn qua… Quả nhiên, Triệu Phổ vừa rồi còn phải tận lực chống đỡ thế tiến công của Thiên Tôn, bắt đầu càng ngày càng lưu loát, tựa như đã quen với sức nặng của Tân Đình Hầu.
Thiên Tôn đang thi triển bộ Toái Vân Đao, cũng lắp bắp kinh hãi – Ánh mắt đó của Triệu Phổ là thế nào?
“Ha ha ha…” Yêu Trường Thiên đột nhiên nở nụ cười, “Biểu tình của Lão quỷ kia quá thú vị!”
Lúc này, trên mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cũng hiện lên ý cười – Cho dù là khối sắt vụn, so về khí lực Triệu Phổ cũng sẽ không thua! Đây là hào khí của Cửu Vương gia!
Thiên Tôn cảm thấy Tân Đình Hầu bên trên Hồng Minh Đao càng ngày càng mạnh, mà càng làm cho y để ý chính là ánh mắt Triệu Phổ.
Nhìn ánh mắt này, Thiên Tôn đột nhiên nhớ tới một đoạn đối thoại với Yêu Vương.
Yêu Vương thường xuyên xoa đầu, nhắc nhở y, “Tiểu Du, không nên nhìn người khác như vậy! Bọn họ là người chứ không phải là lũ kiến nha!”
Thiên Tôn đã từng hỏi Yêu Vương vô số vấn đề, trong đó vấn đề y đã hỏi qua nhiều lần nhất là, đúng rồi… Y thường hỏi, “Vì sao bọn họ đều sợ con?”
“Bởi vì con có thể giết bọn họ.”
“Vậy người cũng có thể giết con, vì sao con không sợ người?”
Yêu Vương đã trả lời thế nào…
Qua bao nhiêu gian khổ sau này, rất nhiều chuyện cũ đều bị y lơ đãng quên mất, nhưng hôm nay nhìn đến ánh mắt này, Thiên Tôn đột nhiên nhớ lại đáp án Yêu Vương đã nói cho y.
“Sẽ có người không sợ con, Tiểu Du… Cho dù không cường đại bằng con thì kẻ đó cũng sẽ không sợ con!”
Thiên Tôn nở nụ cười.
Bên trong, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhịn không được thầm khen Triệu Phổ – Cái gọi là to gan lớn mật, chẳng qua cũng đến thế này thôi!
Bên ngoài, Công Tôn cười đến vân đạm phong khinh, “Cho dù Tân Đình Hầu sợ Hồng Minh Đao, Triệu Phổ cũng không sợ Thiên Tôn!”
“Còn mấy chiêu?” Trâu Lương cùng Túc Thanh cơ hồ cùng lúc cất tiếng hỏi.
Vô Sa đại sư trả lời, “Tám chiêu!”
Đang nói, Yêu Trường Thiên đột nhiên từng bước tiến về phía trước.
Ân Hậu và Vô Sa cũng khó hiểu nhìn lão.
Lúc này, hai mắt Yêu Trường Thiên tinh quang sáng láng, hưng phấn mà nhìn Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ.
Ân Hậu nhíu mày, “Chẳng lẽ…”
“Đến rồi!” Tươi cười trên mặt Yêu Trường Thiên thập phần tà dị, Ân Hậu cùng Vô Sa không nhịn được liếc nhau một cái – Nụ cười trong thoáng chốc đó, là loại tươi cười thuộc về Bạch Quỷ Vương, làm nguyên chủ nhân của Tân Đình Hầu, lão cảm giác được rung động của đao kia sao?
“Bảy chiêu!” Tiểu Lương Tử bắt đầu đếm ngược.
Bên trong, Triệu Phổ hai tay nắm chặt quét ngang một đao, bị Thiên Tôn dùng một đao ép xuống…
Tân Đình Hầu nặng nề “rầm” một tiếng đập bể mặt đất, lúc này, trên mặt đất đều là những hố lớn.
“Sáu chiêu…”
Tiểu Lương Tử khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bên trong, Triệu Phổ một lần nữa cầm chuôi đao Tân Đình Hầu, tiến một bước về phía trước, nội lực chi trọng, mặt đất nứt ra vài vết rạn.
Cửu Vương gia nắm chặt chuôi đao Tân Đình Hầu, bổ một đao tới Hồng Minh Đao ở đằng trước.
Lúc này, nội lực của Triệu Phổ đã hao tổn lớn, khí lực cơ hồ cũng đã dùng hết, Tân Đình Hầu cồng kềnh nặng tựa một khối cự thạch. Nhưng lần này, Triệu Phổ không hiểu sao có cảm giác như có thứ gì đó đang được gọi trở về… Hắn nhìn cái chuôi của đao ngốc đã theo mình hơn mười năm, nở nụ cười…
Triệu Phổ đột nhiên bất động.
Triển Chiêu và Lân Dạ Hỏa phía sau đều cả kinh.
Thiên Tôn cũng giật mình, Triệu Phổ không còn khí lực? Nhưng một đao này nếu không đỡ sẽ chém trúng mất…
Ngay tại nháy mắt khi song phương chần chờ, Triệu Phổ mạnh mẽ ngẩng đầu.
Thiên Tôn cùng hắn đối mắt… Chỉ thấy con mắt màu xám dị sắc của Cửu Vương gia trở nên nhạt như băng tuyết xung quanh… Mà con ngươi đen còn lại lại đen thẳm như bầu trời đêm.
Dư quang của Thiên Tôn thoáng nhìn qua vệt đỏ thoáng hiện trên Tân Đình Hầu, cứ chợt hiện lên như thế, rõ ràng tựa như tiếng tim đập.
Thiên Tôn vui vẻ trong lòng.
Đồng thời, chỉ thấy Triệu Phổ nhún chân, mượn sức xoay người nâng Tân Đình Hầu lên… Thân đao thật lớn mang theo tuyết bay và vụn băng.
Lúc này, mây mù tản đi, không biết tựa lúc nào ánh nắng đã dần lộ ra trên không trung thành Hỏa Luyện, ánh nắng từ nơi ấy xuyên thấu qua khe hở tầng mây, chiếu thành từng tia sáng, chiếu đến con người tựa như đốm lửa đang bay lên trong băng tuyết.
Một tiếng nổ vang lên…
Hồng Minh Đao bị Tân Đình Hầu chặn lại.
Thiên Tôn cùng Triệu Phổ cơ hồ là đồng thời thối lui…
Mây mù tán đi, bốn phía sáng tỏ.
Triệu Phổ một tay cầm Tân Đình hầu, cúi đầu đứng đó thở.
“Một tay cầm đao…”
Mọi người nhìn chằm chằm Triệu Phổ…
Có thể cầm một tay, có nghĩa là…
Lại nhìn Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi, trên thân đao đen của Tân Đình Hầu, những đường vân đỏ đã xuất hiện.
Nhưng mà vân đỏ lúc này không phân bố trên thân đao tựa mạch máu như trước, mà như da nẻ, che kín mặt đao. Long văn màu vàng ở giữa thân đao đen như ẩn như hiện, phía trên chuôi đao lại có đường vân vàng nhạt, hình dạng giống như cánh chim, có thể rõ ràng nhìn thấy được, phía dưới chuôi đao xuất hiện ba chữ “Tân Đình Hầu”.
Công Tôn nhìn ra được điều diệu kỳ trong đó, thì thào tự nói, “Tam trục trành giành, binh hành cửu địa, hầu lấy trí dũng, khả địch vạn nhân. Công tất thủ, chiến tất thắng, có thể phá quân, khả an thổ… Oai phong chống lại khí bá vương… Tân Đình Hầu(25)!”
(25) Trong cuộc chiến giành thiên hạ, binh lính làm yếu, chỉ cần có trí dũng, sẽ có thể một đấu vạn người. Tấn công sẽ đạt được, chiến đấu tất thắng, có thể đánh tan quân thù, cũng có thể bảo vệ bình an, chí khí bá vương với một thanh Tân Đình Hầu trong tay có thể chống lại hết thảy
…
Thở hổn hển mấy hơi, Triệu Phổ mạnh mẽ ngẩng đầu, cười nhìn Thiên Tôn, “Cảm tạ, lão gia tử!”
Thiên Tôn mỉm cười, vung Hồng Minh Đao lên, vẫy tay nhìn mọi người.
Lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa dàn thế, giằng co cùng Thiên Tôn tay cầm Hồng Minh Đao.
Bên trong sơn cốc, nội kình chấn động, đại tuyết đầy trời bị mặt trời xé toạc…
Ân Hậu, Yêu Trường Thiên và Vô Sa nhìn chằm chằm thân ảnh của bốn người trẻ tuổi trong gió tuyết đã muốn trưởng thành – Năm chiêu cuối cùng!.
Beta: Fin
Bạch Ngọc Đường vừa hô một tiếng “Cẩn thận”… thì chợt nghe một tiếng nổ vang lên.
Tân Đình Hầu đánh thẳng về hướng Hồng Minh Đao, hai thanh đao va chạm vado nhau phát ra tiếng vang lớn, quanh quẩn trong sơn cốc.
Nguyên bản, Tân Đình Hầu đã được tỉnh đao, Triệu Phổ muốn dùng Tân Đình Hầu đánh với Thiên Tôn, hiển nhiên đã tỉnh đao trước đó.
Máu của Cửu Vương gia làm Tân Đình Hầu hưng phấn, những đường vân đỏ dần hiện rõ trên thân đao…
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Tân Đình Hầu và Hồng Minh Đao va chạm, chuyện kỳ quái đã xảy ra – Chỉ thấy Tân Đình Hầu vốn đã thức tỉnh, đột nhiên… Ngủ!
Những mạch vân đỏ chạy dọc thân đao dần biến mất, Tân Đình Hầu lại biến thành một thanh hắc kim cổ đao cồng kềnh.
Triệu Phổ cau mày.
Khi chưa được tỉnh đao, Tân Đình Hầu vô cùng nặng, sau khi tỉnh đao thì dùng nội lực khống chế, nếu chỉ dựa vào sức mạnh cổ tay, kể cả Triệu Phổ trời sinh thần lực cũng sẽ cảm thấy thanh đao này dùng không tiện tay.
Triệu Phổ không thuận tay, chỉ có thể dùng cả hai tay để cầm đao.
“A?”
Tiểu Lương Tử há to miệng, “Sao lại thế này?”
Trâu Lương cũng nhíu mày, “Đao của Vương gia làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, chỉ vào Hồng Minh Đao trong tay Thiên Tôn nói, “Nhìn kìa!”
Lực chú ý của mọi người dời từ trên thanh Tân Đình Hầu sang Hồng Minh Đao.
Chỉ thấy trên thân đao xuất hiện những đường vân hình hoa tuyết, màu lam nhạt…
Tất cả mọi người đều sửng sốt – Đao tốt quá! Khó trách lại được gọi là thánh đao, thanh đao này thánh khiết lại trang nghiêm, có một loại mỹ cảm tựa băng tuyết lạnh lẽo, thật sự là thích hợp với Thiên Tôn!
Triệu Phổ lui về sau hai bước, cắm Tân Đình Hầu xuống mặt đất, nhíu mày nhìn đao của mình.
Miệng vết thương tỉnh đao trên tay hắn còn chưa khép lại, vết máu trên rảnh hở của Tân Đình Hầu vẫn còn chưa khô, nhưng lại không gọi tỉnh đao được… Đây là đang có chuyện gì?
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều liếc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hồng Minh Đao là thánh đao, khắc tất cả yêu đao, dùng yêu đao đối Hồng Minh Đao giống như Ác quỷ gặp Đức Phật, tất cả yêu đao đều không thể tỉnh!”
Triển Chiêu theo bản năng nhìn Cự Khuyết trong tay… Vật này của y cũng gặp bất lợi, của Bạch Ngọc Đường càng không cần phải nói. Vì thế, Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng nhún vai – Phá Thiên Kiếm này của hắn cũng không phải vật tốt gì, nếu mười thanh đao thì đã hết chín thanh là yêu đao, thì kiếm cũng cùng một loại đạo lý như vậy.
“Ôi ôi, không ổn rồi.”
Tiểu Tứ Tử đang nhìn cuộc chiến bị Công Tôn ôm qua.
Bé con kia ôm cánh tay cha, lắc lắc đầu, “Tân Tân sợ Tiểu Hồng.”
Công Tôn khó hiểu nhìn bé, “Con biết được sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, “Ngay cả Tiểu Thanh bên hông Tôn Tôn cũng sợ Tiểu Hồng.”
“Thanh Trủng Lân là yêu đao tà ác nhất nhì trong số các đao.” Ân Hậu nói, “Mang theo thanh đao này đi một vòng, chỉ cần gặp người có võ nghệ hơi cao là có thể bị phát hiện hành tung, không tiện lắm, nhưng chỉ cần đặt Hồng Minh Đao phía trên Thanh Trủng Lân là có thể ép Thanh Trủng Lân không phóng ra bất kỳ một tia tà khí nào.”
Công Tôn kinh ngạc nhìn Ân Hậu, “Vậy… Tân Đình Hầu không tỉnh, phải dùng thế nào?”
“Giờ nó chỉ như một khối sát vụn nặng nề.” Vô Sa vừa nói, vừa liếc nhìn Yêu Trường Thiên.
Lúc này, Yêu Trường Thiên híp mắt nhìn trận chiến phía trước, thật lâu sau, mở miệng, “Ta đã bảo tên Bạch Mao kia còn hư hỏng hơn cả ta.”
Bạch Quỷ Vương sớm đã cùng Ân Hậu, Vô Sa và Thiên Tôn giao thủ với nhau.
Đánh với Ân Hậu luôn rất sảng khoái, đấu trí đấu dũng phi thường vừa lòng, thiên quân vạn mã đánh đến long trời lở đất, dù cho có thua cũng là chết không nuối tiếc.
Đánh với Vô Sa đại sư đánh đến khổ khổ sở sở, bởi vì phòng ngự của vị hòa thượng này rất tốt, hơn nữa đánh làm sao cũng không chết, một trận đấu đấu đến vài ngày, cứ kéo dài thời gian lao lực muốn chết, hơn nữa tai còn phải nghe tiếng bô bô niệm Phật pháp mãi không dứt.
Lúc Yêu Trường Thiên còn là Bạch Quỷ Vương, chán ghét Ân Hậu cũng chán ghét Vô Sa, đương nhiên cũng rất chán ghét Ngân Yêu Vương, tuy nhiên ai là kẻ Yêu Trường Thiên ghét nhất? Là Thiên Tôn.
Yêu Trường Thiên còn nhớ rõ chuyện phát sinh vào lần đầu giao thủ cùng Thiên Tôn.
Vùng Tây Nam vốn oi bức ẩm thấp, Thiên Tôn vừa đến, liền trở nên lạnh lẽo khô ráo, lại còn có cả gió tuyết tung bay.
Bên trong trận doanh của Bạch Quỷ tộc, người đầu tiên khiêu chiến với Thiên Tôn không phải Yêu Trường Thiên, mà là ác tướng đệ nhất của hắn, Sán Thản.
Sán Thản tính cách giả dối, công phu âm độc, lại còn ti tiện, hay đánh lén lại khôn lỏi, lúc ấy đã có vài vị danh tướng của địch quân chết trên tay hắn.
Sán Thản chủ động xin ra khiêu chiến với Thiên Tôn.
Yêu Trường Thiên lúc ấy phần cũng muốn thử một chút bản lĩnh của Thiên Tôn, bèn cho Sán Thản xuất chiến.
Sách lược chiến pháp mà Sán Thản sở trường nhất có hai loại, một là chọc giận đối thủ, một loại khác chính là tìm nhược điểm của đối thủ, cho một kích trí mạng. Nếu sự tình không ổn, liền ngay lập tức trở tay đánh lén.
Khi Thiên Tôn và Sán Thản vừa chạm mặt nhau, Sán Thản tràn đầy tự tin quan sát Thiên Tôn, nhưng sau khi đánh giá trên dưới vài lần, Sán Thản choáng váng.
Đầu tiên, hắn vậy mà lại không biết nên chọc giận thiếu niên thanh khiết gương mặt lạnh lùng không đổi này thế nào.
Thêm nữa, hắn tìm không ra nhược điểm của người này, cũng không thấy được cơ hội đánh lén.
Mà điều làm cho Sán Thản càng giật mình chính là, ánh mắt Thiên Tôn nhìn hắn… Tựa như Tôn giả đang đứng cạnh liên trì ao sen trên thiên đình, nhìn xuống những vong hồn đang giãy giụa dưới biển lửa địa ngục.
Ngay cả Yêu Trường Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với ánh mắt Thiên Tôn nhìn mọi người.
Ba thiếu niên đi theo bên người Yêu Vương nhãn thần bất đồng, tiểu hòa thượng cứng đầu cứng cổ luôn từ bi thương xót chúng sinh, ngày thường vẫn hay tủm tỉm cười, đến khi đánh giặc lại tràn ngập bi thương.
Ánh mắt của Thiên Tôn và Ân Hậu lại hoàn toàn trái ngược nhau. Thiên Tôn thanh minh dị thường, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ có thể nhìn thấu mọi chuyện. Ân Hậu lại xa cách, vĩnh viễn ẩn sau làn sương mù, xa cách mọi người. Thiên Tôn chỉ cần liếc mắt một cái là cảm nhận được y đang nhìn hay không, Ân Hậu thì lại vĩnh viễn không biết được hắn có đang nhìn hay không. Thiên Tôn sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác, Ân Hậu lại rất ít khi trực tiếp đối mắt với mọi người.
Hai người bọn họ nghe nói từ thời thiếu niên đã như thế, khi còn nhỏ cũng hay như vậy, Yêu Vương mỗi tay dắt một người, mang theo hai người bọn họ đi khắp nơi…
Thiên Tôn luôn ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn Yêu Vương, mặc kệ Yêu Vương có đang nói chuyện hay không, Thiên Tôn đều có thói quen nhìn ngài. Đi nhanh hơn mọi khi, lôi kéo tay Yêu Vương, cố gắng bước kịp nhịp chân ngài.
Ân Hậu cũng nắm tay Yêu Vương, hạ mắt chậm rì rì đi theo từng bước của ngài, ánh mắt khi thì nhìn đất, khi thì nhìn vu vơ không xác định, Yêu Vương gọi, ông mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, tầm mắt thường sẽ đạt ở khoảng không phía trên đầu Yêu Vương.
…
Bạch Quỷ Vương nhẹ thở một hơi, nhớ tới tên bộ hạ Sán Thản tự cho là thông minh của mình.
Năm đó khi hai người vừa giao đấu, Bạch Quỷ Vương đã phát giác ra sự bất thường, Sán Thản bị kinh sợ bởi nội lực của Thiên Tôn, đến thở dốc còn thấy khó khăn.
Mà Thiên Tôn đứng đối diện lại vẫy tay với hắn, còn nghiêng đầu hỏi, “Ngươi đang sợ gì thế? Lại đây, để ta còn giết ngươi. Nhanh lên, Yêu Vương nói phải tốc chiến tốc thắng.”
Yêu Trường Thiên lại thở dài, Yêu Vương kêu Thiên Tôn đi giết một người để răn trăm người, muốn đe dọa binh mã Bạch Quỷ tộc, cho nên Thiên Tôn vừa xuất chiêu đầu tiên đã đánh Sán Thản thành từng mẩu băng vụn.
Lúc ấy, nỗi sợ lan tràn khắp cả Bạch Quỷ tộc, người Bạch Quỷ tộc vốn dung mãnh gan dạ, nhưng mà một thiếu niên ấy, làm bọn họ sợ đến mức không dám tiến lên.
“Hôm nay ngươi thường xuyên thở dài đấy.”
Yêu Trường Thiên nghe thấy lời châm chọc của Ân Hậu, thấy hơi bất đắc dĩ.
Vô Sa đại sư đứng một bên cũng đang vui sướng nhìn người gặp họa, hỏi lão, “Sao nào? A di đà Phật, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh đúng không?”
Yêu Trường Thiên ghét bỏ nhìn hai người.
Vô Sa đột nhiên vỗ Ân Hậu, “Ai! Lão quỷ, trận đấu võ!”
Ân Hậu nhìn về phía giữa sân, chỉ thấy Thiên Tôn lúc này đang cầm Hồng Minh Đao xông tới chém Triệu Phổ, Cửu Vương gia cũng không phải hạng thường, tuy rằng Tân Đình Hầu thất thường, nhưng hắn vẫn cố gắng nhấc lên ngăn cản công kích của Hồng Minh Đao.
“Sao lại đánh có mình sư phụ con chứ?” Tiểu Lương Tử gấp đến giậm chân, “Bọn người Triển đại ca Bạch đại ca sao lại không ra hỗ trợ chứ?”
Nhưng lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa còn không lo nổi thân mình.
Bạch Ngọc Đường dùng nội lực chống cự Tuyết Trung Kính, để mọi người có thể nhìn thấy Thiên Tôn.
Mà Lâm Dạ Hỏa phải phá tan gió tuyết đang dần hình thành trong không trung, Triển Chiêu lại dùng nội lực đánh tan băng kính.
Hơn nữa, kỳ thật vừa rồi Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều muốn đi giúp Triệu Phổ, nhưng Bạch Ngọc Đường lại quăng một ánh mắt qua cho hai người bọn họ.
Võ công của Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu hôm nay đều tiến rất xa, bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, Thiên Tôn cố ý dùng trận luận võ này chỉ điểm cho họ, lúc này hẳn là đang muốn dạy dỗ Triệu Phổ vài điều.
Bên ngoài, Trâu Lương khẩn trương hiếm có – Đây là lần đầu tiên hắn thấy Triệu Phổ bị đánh thành chật vật như vậy.
Tiểu Lương Tử theo bản năng nhìn Tiểu Tứ Tử, lòng thầm nghĩ chắc Cận Nhi lúc này sắp khóc rồi, lại không ngờ, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn phía trước, đôi mắt sáng ngời, trong cặp mắt đen láy to tròn kia, phản chiếu hình ảnh từng bông tuyết tung bay dưới cơn chấn động của Tân Đình Hầu.
Bông tuyết trắng theo đao phong vẽ ra một đường cung lớn.
“Luận võ công, y thật sự rất khó đối phó.” Yêu Trường Thiên thản nhiên nói, “Mỗi một chiêu đều hướng về điểm chết của đối phương, không cho ngươi có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, nội lực cuồn cuộn không dứt, đao này tiếp đao kia cứ thế chém ra. So chiêu cùng y sẽ làm ngươi hoài nghi tất thảy dã tâm của bản thân, thậm chí hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình.”
Vô Sa đại sư gật đầu đồng ý.
“Ha ha.”
Hai người đang nói, từ một phía lại truyền tới tiếng cười của Ân Hậu.
Yêu Trường Thiên và Vô Sa đại sư đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu bất dắc dĩ nói, “Nhìn cho kỹ, hiện tại giao chiến cùng tiểu tử Triệu Phổ, căn bản không phải là Thiên Tôn.”
Tất cả mọi người sửng sốt, nhíu mày nhìn qua.
Vô Sa đại sư vuốt cằm, “Ừm… Đúng là có chút bất đồng.”
“Những lời cuối cùng Yêu Vương nói với ta, mỗi một lời ta đều nhớ rõ.” Ân Hậu nở nụ cười, “Tiểu tử Triệu Phổ thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Yêu Trường Thiên nhướng mày, “Đây là…”
“Là tuyệt học của Yêu Vương, Toái Vân Đao.” Thanh âm Ân Hậu trầm thấp, “Toái Vân Vấn Tâm, có thể coi là đao pháp tàn nhẫn nhất thế gian.”
“Tàn nhẫn?” Tiểu Lương Tử khó hiểu, nhóc chỉ biết mỗi chiêu trong võ công của Thiên Tôn đều rất xinh đẹp, đại khái cũng có chút liên quan đến hình ảnh bạch y bạch đao của ông ấy, hơn nữa cũng nhìn không ra tàn nhẫn chỗ nào, luận võ mà thôi, chẳng lẽ định giết chết sư phụ nhóc sao?
“Các ngươi nhìn biểu tình của Triệu Phổ thử xem.” Mọi người bị Ân Hậu thức tỉnh, đều nhìn qua… Lúc này, nên hình dung biểu tình trên mặt Triệu Phổ thế nào đây? Thống khổ?
“Nguyên soái rõ ràng không hề bị thương…” Trâu Lương nhíu mày, “Vì sao lại nhìn như đang bị thương? Chẳng lẽ là nội thương?”
“Nó quả thực là không bị thương.” Ân Hậu lắc đầu, “Nhưng lúc này nó đã sinh ảo giác.”
“Ảo giác?” Tiểu Lương Tử khó hiểu, “Không phải là Thiên Tôn không biết ảo thuật sao?”
“Không liên quan đến ảo thuật.” Ân Hậu lắc đầu, “Toái Vân Đao là một loại đao pháp đặc biệt, hơn nữa dưới tác dụng của Tuyết Trung Kính, lúc này thứ mà tiểu tử Triệu Phổ nhìn thấy hẳn cũng chính là thứ mà ta từng thấy năm đó.”
“Nhìn thấy gì?”
Công Tôn vốn vẫn đang không nói chuyện, im lặng nhìn chiến cuộc bỗng quay sang hỏi.
“Máu.” Ân Hậu thản nhiên nói, “Mỗi người nó đã giết đều xuất hiện trước mắt, Triệu Phổ cũng đánh giặc như ta, lúc này hẳn là mặt đất trước mặt hắn đầy rẫy thi hài, hai tay dính đầy máu tươi, tất cả những chỗ từng thụ thương lúc này đều xuất hiện lại trên cơ thể.”
“Vương gia từng bị trúng tên ở tay trái.” Trâu Lương cũng nói, “Cho nên động tác tay trái của hắn mới nhìn không được lưu loát như thế?”
Ân Hậu cũng nhíu mày lại, nhìn Thiên Tôn trong cơn gió tuyết… Lúc này, tuyết loạn che mắt, chỉ thấy tay áo trắng tung bay múa may cùng thanh Hồng Minh Đao, thân ảnh quen thuộc đã mất kia tựa như đang ở cách đó không xa.
Trong ký ức, đó là lần cuối cùng giao thủ cùng Yêu Vương, lời nói của Yêu Vương như vẫn còn phảng phất bên tai, “Tất cả đều là nợ máu ngươi gánh trên lưng, từ nay về sau là cơn ác mộng sẽ mãi bám theo ngươi, những lệ quỷ này sẽ luôn tìm cơ hội kéo ngươi xuống địa ngục, ngươi có thể giác ngộ mà đứng lên từ nơi vạn kiếp bất phục ấy không? Nếu không phá được đao trận này, huyết sắc trước mắt ngươi sẽ mãi không tán đi, rồi có một ngày, ngươi sẽ đọa nhập ma đạo, làm hại thiên hạ. Mà ta trước khi chết đi, cũng sẽ kết thúc sinh mệnh của ngươi.”
Ân Hậu nhớ rõ, lúc ấy, mấy ngày liền trong khoảng không đều là huyết sắc… Mà, lúc ông cùng Yêu Vương giao thủ, Thiên Tôn vẫn luôn đứng cạnh bên quan sát, hẳn là lúc đó, y đã ghi nhớ bộ đao pháp này.
“Đao pháp này sư phụ con có thể giải không?” Tiểu Lương Tử hơi lo lắng.
“Nó nhất định phải phá giải được.” Đôi đồng tử đỏ tươi của Yêu Trường Thiên tựa như lại càng đậm thêm vài phần, vẻ mặt hưng phấn không thể ức chế, vươn tay dùng sức ôm lồng ngực đang ẩn ẩn đau, cắn răng nói, “Nếu phá giải không được… Thiên hạ đại loạn…”
“Các người…”
Trong lúc mọi người vẫn đang thảo luận, bỗng nhiên, Công Tôn mở miệng.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn y.
Khác với phần đông quân nhân đã dần xuất thần, hai mắt Công Tôn vẫn thanh minh, vẻ mặt cũng bình tĩnh, nhìn mọi người, hỏi, “Các người đều nghĩ Triệu Phổ như thế sao?”
Mọi người hơi sửng sốt.
Công Tôn thu mắt, tiếp tục nhìn về phía trước cùng Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Triệu Phổ đúng là đã từng giết qua rất nhiều người, nhưng trong đó, có kẻ nào hắn vì chính mình mà giết không? Hắn bảo vệ từ núi non đến rừng nước, tất cả những thứ ấy cũng không phải của riêng mình hắn…”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Trong lòng Triệu Phổ cái gì cũng có, duy chỉ không có thù hận cùng dã tâm.” Công Tôn mỉm cười, hơi có lỗi nhìn Ân Hậu và Yêu Trường Thiên, “Lão gia tử, con cảm thấy hắn cũng không giống với các người, vô luận là Ma Vương năm xưa, hay Bạch Quỷ Vương năm đó, hắn cũng tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy. Con và hắn ở cùng một căn lều trại lâu như thế, hắn mỗi đêm đều ngủ rất bình yên, chưa bao giờ thức giấc vì ác mộng, nếu đến cả điểm ấy hắn cũng không giác ngộ được, hắn đã sớm không phải là Triệu Phổ của ngày hôm nay.”
Ân Hậu và Yêu Trường Thiên đều có chút xuất thần, nhìn chằm chằm Công Tôn.
Công Tôn tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ vào vị trí lồng ngực, “Theo con thấy, nơi này của hắn không phải chỉ cường đại bình thường thôi đâu, bởi vì những gánh vác hắn phải gánh trên lưng, còn nặng hơn cả núi non sông nước.”
Yêu Trường Thiên bởi vì vừa rồi trong lòng nghĩ đến tà niệm, lúc này lòng càng đau hơn, xoa ngực hỏi Công Tôn, “Lưng nó đeo gánh gì mà nặng nề như thế?”
“Tôn nghiêm Cửu Vương gia, cùng với…” Trâu Lương ở phía trước trầm giọng nói, “Tánh mạng của trăm ngàn vạn bá tánh.”
Ân Hậu chấn động mạnh… Đúng vậy! Tuy rằng bọn họ đều đánh giặc, hai tay đều dính đầy máu tươi, nhưng đúng là bất đồng! Ông là vì huyết hải thâm cừu, Yêu Trường Thiên là do bừng bừng dã tâm, Triệu Phổ lại không phải… So với băn khoăn về vô số vong hồn trên chiến trường phía ngoài Hắc Phong Thành, gánh nặng chân chính hắn phải đeo chính là kỳ vọng của hàng trăm vạn tướng sĩ trong thành, cùng với gần trăm ngàn sinh linh trong lãnh thổ Đại Tống.
“A di đà Phật.” Vô Sa đại sư than nhẹ một tiếng, “Ánh mắt không tồi.”
Tiểu Lương Tử ngẩng đầu nhìn hòa thượng, “Ánh mắt sư phụ bị gió tuyết che mất con không nhìn rõ được, động tác cũng quá nhanh…”
Thánh tăng cười xoa đầu nhóc, “Không phải ánh mắt Triệu Phổ…”
Tiểu Lương Tử trừng mắt nhìn, quay đầu lại, mới chú ý thấy… Ánh mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn về Triệu Phổ, giống hệt ánh mắt của nhóm ảnh vệ và Trâu Lương, tràn đầy tín nhiệm!
Tiểu Lương Tử còn tỉnh tỉnh mê mê lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi, mỗi lần sư phụ nhóc quơ đao, sau lưng đều là ánh mắt như thế sao… Vậy chắc chắn không thể thua rồi!
Chính lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Động tác của Cửu Cửu ngày càng nhanh.”
Đám người Ân Hậu lấy lại tinh thần, nhìn qua… Quả nhiên, Triệu Phổ vừa rồi còn phải tận lực chống đỡ thế tiến công của Thiên Tôn, bắt đầu càng ngày càng lưu loát, tựa như đã quen với sức nặng của Tân Đình Hầu.
Thiên Tôn đang thi triển bộ Toái Vân Đao, cũng lắp bắp kinh hãi – Ánh mắt đó của Triệu Phổ là thế nào?
“Ha ha ha…” Yêu Trường Thiên đột nhiên nở nụ cười, “Biểu tình của Lão quỷ kia quá thú vị!”
Lúc này, trên mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cũng hiện lên ý cười – Cho dù là khối sắt vụn, so về khí lực Triệu Phổ cũng sẽ không thua! Đây là hào khí của Cửu Vương gia!
Thiên Tôn cảm thấy Tân Đình Hầu bên trên Hồng Minh Đao càng ngày càng mạnh, mà càng làm cho y để ý chính là ánh mắt Triệu Phổ.
Nhìn ánh mắt này, Thiên Tôn đột nhiên nhớ tới một đoạn đối thoại với Yêu Vương.
Yêu Vương thường xuyên xoa đầu, nhắc nhở y, “Tiểu Du, không nên nhìn người khác như vậy! Bọn họ là người chứ không phải là lũ kiến nha!”
Thiên Tôn đã từng hỏi Yêu Vương vô số vấn đề, trong đó vấn đề y đã hỏi qua nhiều lần nhất là, đúng rồi… Y thường hỏi, “Vì sao bọn họ đều sợ con?”
“Bởi vì con có thể giết bọn họ.”
“Vậy người cũng có thể giết con, vì sao con không sợ người?”
Yêu Vương đã trả lời thế nào…
Qua bao nhiêu gian khổ sau này, rất nhiều chuyện cũ đều bị y lơ đãng quên mất, nhưng hôm nay nhìn đến ánh mắt này, Thiên Tôn đột nhiên nhớ lại đáp án Yêu Vương đã nói cho y.
“Sẽ có người không sợ con, Tiểu Du… Cho dù không cường đại bằng con thì kẻ đó cũng sẽ không sợ con!”
Thiên Tôn nở nụ cười.
Bên trong, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhịn không được thầm khen Triệu Phổ – Cái gọi là to gan lớn mật, chẳng qua cũng đến thế này thôi!
Bên ngoài, Công Tôn cười đến vân đạm phong khinh, “Cho dù Tân Đình Hầu sợ Hồng Minh Đao, Triệu Phổ cũng không sợ Thiên Tôn!”
“Còn mấy chiêu?” Trâu Lương cùng Túc Thanh cơ hồ cùng lúc cất tiếng hỏi.
Vô Sa đại sư trả lời, “Tám chiêu!”
Đang nói, Yêu Trường Thiên đột nhiên từng bước tiến về phía trước.
Ân Hậu và Vô Sa cũng khó hiểu nhìn lão.
Lúc này, hai mắt Yêu Trường Thiên tinh quang sáng láng, hưng phấn mà nhìn Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ.
Ân Hậu nhíu mày, “Chẳng lẽ…”
“Đến rồi!” Tươi cười trên mặt Yêu Trường Thiên thập phần tà dị, Ân Hậu cùng Vô Sa không nhịn được liếc nhau một cái – Nụ cười trong thoáng chốc đó, là loại tươi cười thuộc về Bạch Quỷ Vương, làm nguyên chủ nhân của Tân Đình Hầu, lão cảm giác được rung động của đao kia sao?
“Bảy chiêu!” Tiểu Lương Tử bắt đầu đếm ngược.
Bên trong, Triệu Phổ hai tay nắm chặt quét ngang một đao, bị Thiên Tôn dùng một đao ép xuống…
Tân Đình Hầu nặng nề “rầm” một tiếng đập bể mặt đất, lúc này, trên mặt đất đều là những hố lớn.
“Sáu chiêu…”
Tiểu Lương Tử khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bên trong, Triệu Phổ một lần nữa cầm chuôi đao Tân Đình Hầu, tiến một bước về phía trước, nội lực chi trọng, mặt đất nứt ra vài vết rạn.
Cửu Vương gia nắm chặt chuôi đao Tân Đình Hầu, bổ một đao tới Hồng Minh Đao ở đằng trước.
Lúc này, nội lực của Triệu Phổ đã hao tổn lớn, khí lực cơ hồ cũng đã dùng hết, Tân Đình Hầu cồng kềnh nặng tựa một khối cự thạch. Nhưng lần này, Triệu Phổ không hiểu sao có cảm giác như có thứ gì đó đang được gọi trở về… Hắn nhìn cái chuôi của đao ngốc đã theo mình hơn mười năm, nở nụ cười…
Triệu Phổ đột nhiên bất động.
Triển Chiêu và Lân Dạ Hỏa phía sau đều cả kinh.
Thiên Tôn cũng giật mình, Triệu Phổ không còn khí lực? Nhưng một đao này nếu không đỡ sẽ chém trúng mất…
Ngay tại nháy mắt khi song phương chần chờ, Triệu Phổ mạnh mẽ ngẩng đầu.
Thiên Tôn cùng hắn đối mắt… Chỉ thấy con mắt màu xám dị sắc của Cửu Vương gia trở nên nhạt như băng tuyết xung quanh… Mà con ngươi đen còn lại lại đen thẳm như bầu trời đêm.
Dư quang của Thiên Tôn thoáng nhìn qua vệt đỏ thoáng hiện trên Tân Đình Hầu, cứ chợt hiện lên như thế, rõ ràng tựa như tiếng tim đập.
Thiên Tôn vui vẻ trong lòng.
Đồng thời, chỉ thấy Triệu Phổ nhún chân, mượn sức xoay người nâng Tân Đình Hầu lên… Thân đao thật lớn mang theo tuyết bay và vụn băng.
Lúc này, mây mù tản đi, không biết tựa lúc nào ánh nắng đã dần lộ ra trên không trung thành Hỏa Luyện, ánh nắng từ nơi ấy xuyên thấu qua khe hở tầng mây, chiếu thành từng tia sáng, chiếu đến con người tựa như đốm lửa đang bay lên trong băng tuyết.
Một tiếng nổ vang lên…
Hồng Minh Đao bị Tân Đình Hầu chặn lại.
Thiên Tôn cùng Triệu Phổ cơ hồ là đồng thời thối lui…
Mây mù tán đi, bốn phía sáng tỏ.
Triệu Phổ một tay cầm Tân Đình hầu, cúi đầu đứng đó thở.
“Một tay cầm đao…”
Mọi người nhìn chằm chằm Triệu Phổ…
Có thể cầm một tay, có nghĩa là…
Lại nhìn Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi, trên thân đao đen của Tân Đình Hầu, những đường vân đỏ đã xuất hiện.
Nhưng mà vân đỏ lúc này không phân bố trên thân đao tựa mạch máu như trước, mà như da nẻ, che kín mặt đao. Long văn màu vàng ở giữa thân đao đen như ẩn như hiện, phía trên chuôi đao lại có đường vân vàng nhạt, hình dạng giống như cánh chim, có thể rõ ràng nhìn thấy được, phía dưới chuôi đao xuất hiện ba chữ “Tân Đình Hầu”.
Công Tôn nhìn ra được điều diệu kỳ trong đó, thì thào tự nói, “Tam trục trành giành, binh hành cửu địa, hầu lấy trí dũng, khả địch vạn nhân. Công tất thủ, chiến tất thắng, có thể phá quân, khả an thổ… Oai phong chống lại khí bá vương… Tân Đình Hầu(25)!”
(25) Trong cuộc chiến giành thiên hạ, binh lính làm yếu, chỉ cần có trí dũng, sẽ có thể một đấu vạn người. Tấn công sẽ đạt được, chiến đấu tất thắng, có thể đánh tan quân thù, cũng có thể bảo vệ bình an, chí khí bá vương với một thanh Tân Đình Hầu trong tay có thể chống lại hết thảy
…
Thở hổn hển mấy hơi, Triệu Phổ mạnh mẽ ngẩng đầu, cười nhìn Thiên Tôn, “Cảm tạ, lão gia tử!”
Thiên Tôn mỉm cười, vung Hồng Minh Đao lên, vẫy tay nhìn mọi người.
Lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa dàn thế, giằng co cùng Thiên Tôn tay cầm Hồng Minh Đao.
Bên trong sơn cốc, nội kình chấn động, đại tuyết đầy trời bị mặt trời xé toạc…
Ân Hậu, Yêu Trường Thiên và Vô Sa nhìn chằm chằm thân ảnh của bốn người trẻ tuổi trong gió tuyết đã muốn trưởng thành – Năm chiêu cuối cùng!.
Bình luận truyện