Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 70: Đạo làm vua
Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Trong cuộc đời này, việc Bạch Ngọc Đường sợ nhất chính là cùng người quyền quý có giao thiệp, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứ phải rơi vào tình huống như vậy, Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đã rời đi, để lại mình hắn tới giải quyết cục diện rối rắm này.
Việc này không thể so với chuyện kẻ thù của Thiên Tôn tìm tới rửa hận được, chỉ cần đánh một trận là có thể miễn cưỡng cho qua.
Gương mặt Ngũ Gia có chút u sầu, Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ vì hắn mà nghĩ cách giúp đỡ, Lâm Dạ Hỏa không giúp được gì nên đành xem náo nhiệt.
Mà Triệu Phổ thì… Cửu vương gia vốn cũng không phải thật sự muốn bán đứng huynh đệ, nhưng đành bất đắc dĩ vì thân phận quá nhạy cảm, cả hai bên Triệu Trinh lẫn Yêu Trường Thiên đều phải bỏ qua cho nên phương pháp xử lý tốt nhất chính là không truy hỏi.
Ngũ Gia bước ra cửa tìm Triệu Trinh, có chút không quá tình nguyện.
Rẽ vào khúc cua tiến vào đại viện liền bắt gặp Thiên Tôn đang ngồi ở bên cạnh bàn.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu khi nhìn thấy sư phụ nhà hắn, trời cũng đã tối, tại sao lại ngồi ở trong đại viện tối thui như vậy? Ngẩng mặt lên nhìn một chút, đêm nay không ánh trăng, trên bàn cũng không có chén rượu nào.
Thiên Tôn nhìn thấy đồ đệ nhà mình, ngó cái bản mặt của hắn, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị, “Tại sao lại mặt ủ mày chau?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, trong lòng thầm nhủ còn không phải vì chuyện này nên mặt ủ mày chau à?
Thiên Tôn vươn tay, đầu ngón tay vỗ mạnh lên trên gáy của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy đầu “Ong” lên một tiếng.
Ngũ Gia giơ tay xoa gáy trợn to hai mắt nhìn Thiên Tôn – Lòng nói người vỗ gáy con mà còn dùng nội lực hả? Lỡ vỗ tới đần độn luôn thì phải làm sao?
Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường đã lấy lại tinh thần, liền gật đầu, rất hiếm khi y bày ra bộ mặt nghiêm trang của người thầy.
Phía sau cửa viện, Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường ra cửa vốn đang định đi về hướng khác tìm hai kẻ thuộc Bạch Quỷ tộc kia thì lại nghe được động tĩnh, liền vội vã chạy về… Chỉ thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang trốn ở phía sau cửa viện mà nghe lén.
Triển Chiêu cũng bu lại.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu – Ái nha! Thiên Tôn dạy đồ đệ nha! Cả đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấy!
Triển Chiêu bày ra khuôn mặt bất mãn, vừa nghe vừa cảm thấy đau lòng cho Chuột nhà mình – Không phải chứ? Đã biết hắn phải chịu thiệt sao còn giáo huấn hắn làm gì nữa!
Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường vẫn buồn bã ỉu xìu, liền hỏi, “Có còn nhớ khi ngươi còn bé vi sư đã dạy ngươi như thế nào không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn – Người dạy con rất nhiều thứ đó, nói cụ thể chút đi?
Thiên Tôn quơ quơ hai ngón tay mới vừa vỗ hắn.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại… Thời điểm lúc hắn mới bị giao cho Thiên Tôn mang về Thiên Sơn, khi ấy hắn ba tuổi.
Mặc dù hắn cùng Thiên Tôn rất hợp duyên nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ ai lại nguyện ý rời xa phụ mẫu bên cạnh cùng một người không quen đi xa như vậy chứ, hơn nữa một lần liền ở tới mười mấy năm.
Bạch Ngọc Đường nhớ lúc bị Thiên Tôn mang ra khỏi cửa nhà, hắn nhất quyết không chịu đi, Thiên Tôn nói, “Mệnh của ngươi nhất định phải là đồ đệ của ta, có hiểu không? Ông trời đã định sẵn rồi.”
Khi ấy Bạch Ngọc Đường còn bé nên không hiểu, ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tôn, suy nghĩ – Ông Trời là ai thế? Tại sao ông ta lại nói như vậy?
Thiên Tôn thấy đứa nhỏ biểu tình không vui, cũng vỗ gáy hắn như thế, nói với hắn, “Nếu ông trời chọn ngươi, cũng sẽ không vì thế mà phải giải thích cho ngươi hiểu, cũng sẽ không hỏi ngươi có nguyện ý hay không, nếu hắn đã định là ngươi thì đó chính là ngươi thôi!”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện cũ kia, có chút thất thần.
“Đám đạo sĩ phái Thiên Sơn kia và ngươi vốn không thân cũng chẳng quen biết nhưng ngươi lại muốn xen vào chuyện sống chết của bọn họ.” Thiên Tôn chậm rãi nói, “Ngươi thật sự mang trong mình huyết thống hoàng tộc của Bạch Quỷ tộc, cũng là truyền nhân của tộc Băng Ngư, cho nên cư dân của hai bộ tộc này chính là trách nhiệm của ngươi, nói là ngươi vậy thì chính là ngươi, trong chuyện này không có chỗ cho sự thương lượng.”
Bạch Ngọc Đường nói không nên lời, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng bước ra ngoài, “Đạo lý này lúc ngươi ba tuổi thì đã hiểu, cũng đã lớn như vậy rồi, đừng mặt ủ mày chau nữa.”
Nói xong, Thiên Tôn rời khỏi viện.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn sư phụ hắn đi xa, nói, “Cảm ơn sư phụ đã dạy bảo.”
Không biết Thiên Tôn có nghe được hay không, cước bộ vẫn rất nhẹ nhàng, đi bộ ra khỏi viện tìm Ân Hậu uống rượu.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, sự không tình nguyện trong lòng cũng dần chậm rãi tan thành mây khói, đi về phía biệt viện của Triệu Trinh, cước bộ không nhanh, vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ xem nên xử lý Bạch Quỷ tộc thế nào cho tốt.
Phía sau viện, Lâm Dạ Hỏa chậc chậc lưỡi, “Thiên Tôn này là thắng áp đảo nha, chỉ một câu nói đã có thể khiến Bạch Ngọc Đường ngay cả da lẫn xương đều phải nghe theo!”
“Sinh ra làm bậc Đế vương thì đừng nghĩ tới việc mặc kệ những người không liên quan tới mình.” Triệu Phổ tránh không khỏi cảm động, Bạch Ngọc Đường bị động đi và chủ động đi cứu Bạch Quỷ tộc thuộc hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, xét trên một góc độ nào đó, hắn nên thay mặt sư phụ nhà hắn nói một lời cảm ơn tới Thiên Tôn.
Triển Chiêu cũng yên tâm trở lại, Chuột nhà y không phải do song thân nuôi lớn mà là do sư phụ nuôi, hắn có chuyện gì phiền lòng thì Thiên Tôn dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên biết được, cũng giống như câu nói dựa vào bệnh mà kê đơn vậy. Bất kể có là Bạch Quỷ tộc cũng được, Băng Ngư tộc cũng chẳng sao, Triển Chiêu tin tưởng Bạch Ngọc Đường cũng sẽ giống như việc chiếu cố phái Thiên Sơn, không can thiệp quá nhiều nhưng lại dùng cách thức tốt nhất để bọn họ có thể tồn tại.
Phía bên Bạch Ngọc Đường đã không còn gì đáng lo ngại, Triển Chiêu liền nghĩ làm cách nào để đối phó với hai vị kia của Bạch Quỷ tộc, một già một trẻ này mới ngày hôm qua vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung, sang tới ngày hôm sau đột nhiên biến thành cùng một phe, chuyện này quả thật có điểm khó giải quyết. Đặc biệt là đối phương hận phe mình đến tận xương tủy, phải làm sao mới thuyết phục được bọn họ đây? Đừng nói tới thuyết phục bọn họ, cũng đừng nhắc tới việc thương thuyết với Triệu Trinh, ai cũng không ngờ tới biên cương Tây Nam lại có một mối tai họa ngầm như thế.
Triển Chiêu vốn đang đứng trước cửa viện của Phong Viêm Tây, chỗ của đám Thôi Chấn, y suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, xoay người quay lại… Rẽ vào hai khúc cua, đi tới trước cửa của một gian biệt viện khác.
Trong viện, Bàng Dục cùng Bao Duyên đang làm bài tập, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu đi tới, có chút kinh ngạc, “Triển đại ca.”
Triển Chiêu cười cười, hỏi Bàng Dục, “Thái sư có ở đây không?”
Bàng Dục gật đầu, “Phụ thân đang ở thư phòng.”
Đang trong lúc nói chuyện, Tiểu Bàng Phúc chạy ra, “Triển đại nhân, mời vào trong…”
Bàng Phúc tiến vào bên trong vừa tiếp đón Triển Chiêu vừa hầu hạ Bàng Dục tiếp tục đọc sách, lão gia chỉ mời mỗi Triển đại nhân vào trong uống trà.
Bàng Dục và Bao Duyên liếc mắt nhìn nhau – Bộ dạng của Thái sư cứ như là đoán chắc Triển Chiêu sẽ đến vậy.
Triển Chiêu bước vào thư phòng, Thái sư mỉm cười nghênh đón từ cửa, bọn nha hoàn dâng lên trà cùng điểm tâm.
Triển Chiêu ngồi xuống, nói với Thái sư ý đồ vì sao mình tới đây.
Gương mặt Thái sư tràn ngập nét cười, chuyện này Triển Chiêu chủ động tới hỏi hắn, hắn tất nhiên vô cùng cao hứng, hơn nữa trước khi ra cửa, đúng là Bao đại nhân đã có dặn dò, muốn hắn trông chừng thật tốt mấy đứa nhỏ này, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì tuyệt không tha cho hắn.
Thái sư có cả một cơ sở tình báo, chuyện lần này xảy ra tất nhiên có biết, mà cách thức đối phó với Bạch Quỷ tộc, Thái sư thật đúng là đã nghĩ ra một chiêu rất tốt…
…
Triển Chiêu ngồi ở trong phòng Thái sư khoảng nửa canh giờ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ đã sớm chờ ở trước cửa phòng cũng hỏi y. Thái sư đã ra chủ ý gì để đối phó với Bạch Quỷ tộc.
Triển Chiêu cười thần bí để lại một câu, “Một chủ ý tuyệt diệu!” Kế đó bỏ chạy đi tìm người của Bạch Quỷ tộc.
Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ liền đuổi theo.
Bên ngoài, Công Tôn đi đến, cầm trên tay cuộn giấy,”Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng dùng bồ câu đưa tin cho ngươi.”
Triệu Phổ nghi hoặc, “Vì sao chim bồ câu lại không tới chỗ ta?”
Công Tôn buông tay, “Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Mập ăn khá nhiều đồ ăn vặt, nên nó trực tiếp bay tới tìm Tiểu Tứ Tử.”
“Bảo Tiểu Tứ Tử hạn chế cho nó ăn linh tinh, nó mà béo nữa là khỏi bay luôn.” Triệu Phổ vừa nói vừa mở cuộn giấy ra nhìn.
Xem xong, Cửu vương gia nhướng mày, “Không thể nào…”
Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đồng thời tò mò, “Chuyện gì vậy?”
Triệu Phổ cau mày, “Lão Hạ hồi âm, thành chủ thành Hỏa Luyện đã chết.”
Lâm Dạ Hỏa khẽ ngẩn người kinh ngạc, “Thành chủ thành Hỏa Luyện? Liệt Tâm Dương?”
“Lão chết lúc này là thật hay là giả vậy?” Triệu Phổ hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi và hắn hẳn là có quen biết? Thành Hỏa Luyện cách Ma Quỷ thành cũng không xa.”
“Có quen biết.” Lâm Dạ Hỏa cầm bức thư qua nhìn một chút, “Chết thế nào? Nửa năm trước trở về ta thấy hắn vẫn còn có thể giậu đổ bìm leo đấy!”
“Trên thư không viết vì sao chết.” Triệu Phổ vừa nói vừa ngẩng mặt lên tìm kiếm xung quanh.
Trên nóc nhà, Giả Ảnh nhảy xuống nói, “Thiên Dực cũng vừa lấy được tin tức không bao lâu, đang mang người đi tìm hiểu, đại khái chút nữa sẽ có thông tin chính xác.”
“Ý là vừa mới chết không bao lâu hả?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Ừ.” Giả Ảnh gật đầu, “Hình như sáng nay lão Hạ mới nhận được tin tức từ thành Hỏa Luyện gửi tới.”
Triệu Phổ hỏi, “Tin tức là do thành Hỏa Luyện gửi tới cho lão Hạ?”
Giả Ảnh gật đầu.
Triệu Phổ vuốt cằm, cảm thấy thú vị mà “Ồ” một tiếng.
Bao Duyên và Bàng Dục ở phía sau làm bài tập cũng buông sách xuống chạy tới.
Bao Duyên hỏi, “Thành Hỏa Luyện cũng giống Ma Quỷ thành đều thuộc về nơi không tranh quyền thế sao?”
Triệu Phổ gật đầu, “Tuy nhiên thành Hỏa Luyện có quy mô lớn hơn so với Ma Quỷ thành.”
“Đúng vậy, thành Hỏa Luyện kích thước không nhỏ, có năm Châu và khoảng trăm Quận Huyện, thế nhưng có tới tám chín phần là đất đai khô cằn, thật sự quá nóng!” Lâm Dạ Hỏa theo bản năng bụm mặt, “Rất dễ bị sạm đen!”
“Liệt Tâm Dương có phải đã từng đi qua thành Khai Phong không?” Bàng Dục tò mò hỏi, “Ta nhớ hình như mỗi lần gặp mặt đều có thấy qua hai người con trai của lão, lão đầu đó cùng với phụ thân hàn huyên rất hợp.”
“Hai đứa con trai kia chắc là lão Tam và lão Tứ.” Khóe miệng Triệu Phổ cong lên.
Bàng Dục gật đầu, “Lão đầu Liệt Tâm Dương vừa lùn vừa gầy, hai đứa con trai lại cao lớn dũng mãnh!”
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau, cười đến nỗi không ai hiểu vì sao lại cười.
Bao Duyên khó hiểu nhìn hai người bọn họ.
Máu nhiều chuyện của Bàng Dục nổi lên, “Cho nên mới nói mấy lời đồn là sự thật sao?”
Triệu Phổ nhún vai một cái.
Cùi chỏ của Lâm Dạ Hỏa tựa vào bả vai của Bàng Dục, “Nghe nói Liệt Tâm Dương không thích mỹ nhân mà chỉ thích những tên thị vệ to lớn khỏe mạnh, những người vợ này cũng không hẳn là vợ hắn mà là vợ của đám thị vệ, còn bọn thị vệ mới chính xác là vợ của hắn.”
Triệu Phổ mỉm cười gật đầu một cái, chuyện này cả vùng Tây Bắc ai cũng biết.
Công Tôn trợn tròn hai mắt, “Cho nên nhi tử, khuê nữ hoàn toàn không phải con ruột của hắn?”
Bao Duyên há hốc miệng, đứa nhỏ này chưa từng trải đời, đây là lần đầu tiên nghe nói có chuyện như thế…
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Đúng vậy! Không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt, hậu cung hài hòa, an nhàn lại sung sướng! Cho nên lão đầu này mới được người ta gọi là Tây Bắc đệ nhất lão công!”
Triệu Phổ đột nhiên hỏi Lâm Dạ Hỏa,” Nghe nói lão đầu đó thầm mến ngươi?”
“Hả?” Đám người Công Tôn kinh ngạc.
“Đại gia ta không phải gu của hắn.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, vỗ vỗ vai Triệu Phổ, “Ngươi mới là nữ thần trong suy nghĩ của hắn!”
Cửu vương gia suy nghĩ một chút, khoanh tay lắc đầu, “Người đã chết thật là đáng tiếc…”
Nói còn chưa dứt lời Công Tôn liền đạp hắn một cước.
“Thành Hỏa Luyện đang rất loạn!” Lâm Dạ Hỏa mạnh mẽ lắc đầu, “Lão đầu kia vừa chết, mấy đứa con nhi tử liền đánh nhau, không chừng sẽ phải chia năm xẻ bảy.”
“Rách thì cho rách luôn.” Công Tôn nói, “Quản làm gì.”
Triệu Phổ cười nói, “Bản thân ta cảm thấy chuyện này có điểm kì quái.”
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay hỏi, “Ngươi cũng thấy vậy?”
“Có ý gì?” Công Tôn khó hiểu.
Triệu Phổ nói, “Liệt Tâm Dương có một biệt hiệu gọi là Cửu Đầu Quy(122).”
(122) Rùa chín đầu
Công Tôn nhíu mày tưởng tượng một chút, “Ý gì đây?”
“Đặc điểm của con rùa là gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Sống lâu?”
Triệu Phổ gật đầu, “Cửu Đầu Quy là kẻ không thể chết, thăng một cái là thành tiên.”
“Còn có chuyện như vậy?”
Lâm Dạ Hỏa cũng cười, “Lão đầu kia tinh ranh đến độ láu cá! Ngay cả Thái sư cũng không thể gạt được hắn.”
“Lợi hại thế hả?” Công Tôn lấy làm kinh hãi.
“Ta không cho là hắn lại có thể dễ dàng tặng đi tính mạng mình.” Triệu Phổ nói, “Hơn nữa lão đầu lại cho người báo tin tới Hắc Phong thành, trong này ắt có điểm kì lạ!”
“Ta cũng cảm thấy nên tới đó nhìn một chút.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Gần đây Tây Bắc bị Ác Đế thành làm cho không yên ổn, rất có thể lão già đó gặp phải chuyện gì nguy hiểm cho nên lại giả chết.”
“Lại?” Công Tôn nhíu mày, “Hắn trước kia đã từng giả chết rồi sao?”
“Bốn lần!” Triệu Phổ xòe ra bốn đầu ngón tay.
Công Tôn vẻ mặt khinh bỉ, “Đây là lần thứ năm, vậy mà vẫn còn có người tin à?”
Lâm Dạ Hỏa nhún vai.
“Thành Hỏa Luyện sở hữu nguồn nước ngọt lớn nhất vùng Tây Bắc đại mạc, là một mảnh đất trù phú.” Triệu Phổ nói, “Từ trước tới nay ta vẫn luôn che chở cho lão đầu đó, vẫn nên đi hỗ trợ… Không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên kia thế nào rồi…”
Triệu Phổ vừa nói vừa đưa mọi người từ sân của Bàng thái sư trở về biệt viện của mình.
Vừa mới tiến vào cửa viện, liền thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Phong Viêm Tây, Thôi Chấn, Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đang ngồi nói chuyện phiếm ở cạnh bàn, phía trên còn đặt vài vò rượu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngồi ở một bên chơi đùa với Yêu Yêu, Tiểu Ngũ, còn có cả gấu trúc nữa.
Đám người đứng trước cửa nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận ở trong viện, theo bản năng ngửa mặt lên nhìn ánh sao trên đỉnh đầu… Hoài nghi có phải mình đã đi lộn chỗ rồi không.
Lâm Dạ Hỏa lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ cùng một dạng với Triệu Phổ và Công Tôn, hỏi, “Ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?”
Triệu Phổ cùng Công Tôn đồng thời lắc đầu, cảm thấy tình huống trước mắt có chút quỷ dị.
Thấy mọi người đi vào, Phong Viêm Tây và Thôi Chấn liền đứng lên, hành lễ với Bạch Ngọc Đường, “Thiếu chủ, chúng ta trở về trước. Những thương nhân kia bọn ta sẽ phái người đưa họ về nhà, toàn bộ tài sản cũng sẽ đem trả lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng dậy tiễn bọn họ, “Vất vả rồi.”
Triển Chiêu và đám người Đường Tứ Đao cũng theo ra bên ngoài tiễn bọn họ.
Đường Tiểu Muội nói, “Thôi lão gia tử trước tiên cứ ở lại Đường Môn dưỡng thương đi đã, chờ hắn tốt hơn một chút, chúng ta sẽ đưa hắn trở về.”
Đường Tứ Đao cũng nói, “Sau này thường xuyên qua lại, có chuyện gì cứ truyền tin tới Đường Môn.”
Thôi Chấn và Phong Viêm Tây nói lời cảm tạ với Đường Môn, thời điểm ra tới cửa còn mở miệng bắt chuyện cùng với đám Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, sau đó hướng phía biệt viện mà đi.
Triệu Phổ và Công Tôn ngờ vực nhìn sang Triển Chiêu cùng với Bạch Ngọc Đường.
Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội cũng rời đi, Thiên Thủy Mộc đã mua, phía ngoài cổng, đám Từ Khánh đang chất lên xe.
Lâm Dạ Hỏa tính nhẩm chuyện này xảy ra chưa tới một canh giờ, nhanh như vậy mà đã giải quyết xong rồi?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười – Bọn họ có kĩ xảo đối đãi với từng đối tượng đặc thù!
Triệu Phổ xoa xoa đôi bàn tay, “Cho nên mới nói bây giờ có thể trở về thành Hắc Phong rồi phải không? Vừa khéo có vài chuyện xảy ra.”
“Ta đại khái biết chuyện ngươi muốn nói là gì.” Triển Chiêu vừa nói vừa rút ra một phong thư đưa cho Triệu Phổ, “Đây là thư Phong Viêm Tây và Thôi Chấn đưa, bọn họ có được lúc giao tiếp với thành Ác Đế.”
Triệu Phổ mở ra nhìn thoáng qua, hiểu rõ cười một tiếng, “Thì ra lại có chuyện như vậy… Khó trách lão Liệt lại muốn giả chết.”.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Án tử “Vô Hoa Chi Mộc” đã kết thúc, quyển kế tiếp sẽ là “Liệt Diễm Luyện Hỏa · Phong Tê Cốc Chi Chiến.”
– Hoàn vụ án 3 –
– Hoàn quyển một –
Beta: Fin
Trong cuộc đời này, việc Bạch Ngọc Đường sợ nhất chính là cùng người quyền quý có giao thiệp, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn cứ phải rơi vào tình huống như vậy, Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đã rời đi, để lại mình hắn tới giải quyết cục diện rối rắm này.
Việc này không thể so với chuyện kẻ thù của Thiên Tôn tìm tới rửa hận được, chỉ cần đánh một trận là có thể miễn cưỡng cho qua.
Gương mặt Ngũ Gia có chút u sầu, Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ vì hắn mà nghĩ cách giúp đỡ, Lâm Dạ Hỏa không giúp được gì nên đành xem náo nhiệt.
Mà Triệu Phổ thì… Cửu vương gia vốn cũng không phải thật sự muốn bán đứng huynh đệ, nhưng đành bất đắc dĩ vì thân phận quá nhạy cảm, cả hai bên Triệu Trinh lẫn Yêu Trường Thiên đều phải bỏ qua cho nên phương pháp xử lý tốt nhất chính là không truy hỏi.
Ngũ Gia bước ra cửa tìm Triệu Trinh, có chút không quá tình nguyện.
Rẽ vào khúc cua tiến vào đại viện liền bắt gặp Thiên Tôn đang ngồi ở bên cạnh bàn.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu khi nhìn thấy sư phụ nhà hắn, trời cũng đã tối, tại sao lại ngồi ở trong đại viện tối thui như vậy? Ngẩng mặt lên nhìn một chút, đêm nay không ánh trăng, trên bàn cũng không có chén rượu nào.
Thiên Tôn nhìn thấy đồ đệ nhà mình, ngó cái bản mặt của hắn, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị, “Tại sao lại mặt ủ mày chau?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, trong lòng thầm nhủ còn không phải vì chuyện này nên mặt ủ mày chau à?
Thiên Tôn vươn tay, đầu ngón tay vỗ mạnh lên trên gáy của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy đầu “Ong” lên một tiếng.
Ngũ Gia giơ tay xoa gáy trợn to hai mắt nhìn Thiên Tôn – Lòng nói người vỗ gáy con mà còn dùng nội lực hả? Lỡ vỗ tới đần độn luôn thì phải làm sao?
Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường đã lấy lại tinh thần, liền gật đầu, rất hiếm khi y bày ra bộ mặt nghiêm trang của người thầy.
Phía sau cửa viện, Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường ra cửa vốn đang định đi về hướng khác tìm hai kẻ thuộc Bạch Quỷ tộc kia thì lại nghe được động tĩnh, liền vội vã chạy về… Chỉ thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang trốn ở phía sau cửa viện mà nghe lén.
Triển Chiêu cũng bu lại.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu – Ái nha! Thiên Tôn dạy đồ đệ nha! Cả đời này đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấy!
Triển Chiêu bày ra khuôn mặt bất mãn, vừa nghe vừa cảm thấy đau lòng cho Chuột nhà mình – Không phải chứ? Đã biết hắn phải chịu thiệt sao còn giáo huấn hắn làm gì nữa!
Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường vẫn buồn bã ỉu xìu, liền hỏi, “Có còn nhớ khi ngươi còn bé vi sư đã dạy ngươi như thế nào không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn – Người dạy con rất nhiều thứ đó, nói cụ thể chút đi?
Thiên Tôn quơ quơ hai ngón tay mới vừa vỗ hắn.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại… Thời điểm lúc hắn mới bị giao cho Thiên Tôn mang về Thiên Sơn, khi ấy hắn ba tuổi.
Mặc dù hắn cùng Thiên Tôn rất hợp duyên nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ ai lại nguyện ý rời xa phụ mẫu bên cạnh cùng một người không quen đi xa như vậy chứ, hơn nữa một lần liền ở tới mười mấy năm.
Bạch Ngọc Đường nhớ lúc bị Thiên Tôn mang ra khỏi cửa nhà, hắn nhất quyết không chịu đi, Thiên Tôn nói, “Mệnh của ngươi nhất định phải là đồ đệ của ta, có hiểu không? Ông trời đã định sẵn rồi.”
Khi ấy Bạch Ngọc Đường còn bé nên không hiểu, ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tôn, suy nghĩ – Ông Trời là ai thế? Tại sao ông ta lại nói như vậy?
Thiên Tôn thấy đứa nhỏ biểu tình không vui, cũng vỗ gáy hắn như thế, nói với hắn, “Nếu ông trời chọn ngươi, cũng sẽ không vì thế mà phải giải thích cho ngươi hiểu, cũng sẽ không hỏi ngươi có nguyện ý hay không, nếu hắn đã định là ngươi thì đó chính là ngươi thôi!”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện cũ kia, có chút thất thần.
“Đám đạo sĩ phái Thiên Sơn kia và ngươi vốn không thân cũng chẳng quen biết nhưng ngươi lại muốn xen vào chuyện sống chết của bọn họ.” Thiên Tôn chậm rãi nói, “Ngươi thật sự mang trong mình huyết thống hoàng tộc của Bạch Quỷ tộc, cũng là truyền nhân của tộc Băng Ngư, cho nên cư dân của hai bộ tộc này chính là trách nhiệm của ngươi, nói là ngươi vậy thì chính là ngươi, trong chuyện này không có chỗ cho sự thương lượng.”
Bạch Ngọc Đường nói không nên lời, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng bước ra ngoài, “Đạo lý này lúc ngươi ba tuổi thì đã hiểu, cũng đã lớn như vậy rồi, đừng mặt ủ mày chau nữa.”
Nói xong, Thiên Tôn rời khỏi viện.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn sư phụ hắn đi xa, nói, “Cảm ơn sư phụ đã dạy bảo.”
Không biết Thiên Tôn có nghe được hay không, cước bộ vẫn rất nhẹ nhàng, đi bộ ra khỏi viện tìm Ân Hậu uống rượu.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, sự không tình nguyện trong lòng cũng dần chậm rãi tan thành mây khói, đi về phía biệt viện của Triệu Trinh, cước bộ không nhanh, vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ xem nên xử lý Bạch Quỷ tộc thế nào cho tốt.
Phía sau viện, Lâm Dạ Hỏa chậc chậc lưỡi, “Thiên Tôn này là thắng áp đảo nha, chỉ một câu nói đã có thể khiến Bạch Ngọc Đường ngay cả da lẫn xương đều phải nghe theo!”
“Sinh ra làm bậc Đế vương thì đừng nghĩ tới việc mặc kệ những người không liên quan tới mình.” Triệu Phổ tránh không khỏi cảm động, Bạch Ngọc Đường bị động đi và chủ động đi cứu Bạch Quỷ tộc thuộc hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, xét trên một góc độ nào đó, hắn nên thay mặt sư phụ nhà hắn nói một lời cảm ơn tới Thiên Tôn.
Triển Chiêu cũng yên tâm trở lại, Chuột nhà y không phải do song thân nuôi lớn mà là do sư phụ nuôi, hắn có chuyện gì phiền lòng thì Thiên Tôn dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên biết được, cũng giống như câu nói dựa vào bệnh mà kê đơn vậy. Bất kể có là Bạch Quỷ tộc cũng được, Băng Ngư tộc cũng chẳng sao, Triển Chiêu tin tưởng Bạch Ngọc Đường cũng sẽ giống như việc chiếu cố phái Thiên Sơn, không can thiệp quá nhiều nhưng lại dùng cách thức tốt nhất để bọn họ có thể tồn tại.
Phía bên Bạch Ngọc Đường đã không còn gì đáng lo ngại, Triển Chiêu liền nghĩ làm cách nào để đối phó với hai vị kia của Bạch Quỷ tộc, một già một trẻ này mới ngày hôm qua vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung, sang tới ngày hôm sau đột nhiên biến thành cùng một phe, chuyện này quả thật có điểm khó giải quyết. Đặc biệt là đối phương hận phe mình đến tận xương tủy, phải làm sao mới thuyết phục được bọn họ đây? Đừng nói tới thuyết phục bọn họ, cũng đừng nhắc tới việc thương thuyết với Triệu Trinh, ai cũng không ngờ tới biên cương Tây Nam lại có một mối tai họa ngầm như thế.
Triển Chiêu vốn đang đứng trước cửa viện của Phong Viêm Tây, chỗ của đám Thôi Chấn, y suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, xoay người quay lại… Rẽ vào hai khúc cua, đi tới trước cửa của một gian biệt viện khác.
Trong viện, Bàng Dục cùng Bao Duyên đang làm bài tập, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu đi tới, có chút kinh ngạc, “Triển đại ca.”
Triển Chiêu cười cười, hỏi Bàng Dục, “Thái sư có ở đây không?”
Bàng Dục gật đầu, “Phụ thân đang ở thư phòng.”
Đang trong lúc nói chuyện, Tiểu Bàng Phúc chạy ra, “Triển đại nhân, mời vào trong…”
Bàng Phúc tiến vào bên trong vừa tiếp đón Triển Chiêu vừa hầu hạ Bàng Dục tiếp tục đọc sách, lão gia chỉ mời mỗi Triển đại nhân vào trong uống trà.
Bàng Dục và Bao Duyên liếc mắt nhìn nhau – Bộ dạng của Thái sư cứ như là đoán chắc Triển Chiêu sẽ đến vậy.
Triển Chiêu bước vào thư phòng, Thái sư mỉm cười nghênh đón từ cửa, bọn nha hoàn dâng lên trà cùng điểm tâm.
Triển Chiêu ngồi xuống, nói với Thái sư ý đồ vì sao mình tới đây.
Gương mặt Thái sư tràn ngập nét cười, chuyện này Triển Chiêu chủ động tới hỏi hắn, hắn tất nhiên vô cùng cao hứng, hơn nữa trước khi ra cửa, đúng là Bao đại nhân đã có dặn dò, muốn hắn trông chừng thật tốt mấy đứa nhỏ này, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì tuyệt không tha cho hắn.
Thái sư có cả một cơ sở tình báo, chuyện lần này xảy ra tất nhiên có biết, mà cách thức đối phó với Bạch Quỷ tộc, Thái sư thật đúng là đã nghĩ ra một chiêu rất tốt…
…
Triển Chiêu ngồi ở trong phòng Thái sư khoảng nửa canh giờ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ đã sớm chờ ở trước cửa phòng cũng hỏi y. Thái sư đã ra chủ ý gì để đối phó với Bạch Quỷ tộc.
Triển Chiêu cười thần bí để lại một câu, “Một chủ ý tuyệt diệu!” Kế đó bỏ chạy đi tìm người của Bạch Quỷ tộc.
Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ liền đuổi theo.
Bên ngoài, Công Tôn đi đến, cầm trên tay cuộn giấy,”Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng dùng bồ câu đưa tin cho ngươi.”
Triệu Phổ nghi hoặc, “Vì sao chim bồ câu lại không tới chỗ ta?”
Công Tôn buông tay, “Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Mập ăn khá nhiều đồ ăn vặt, nên nó trực tiếp bay tới tìm Tiểu Tứ Tử.”
“Bảo Tiểu Tứ Tử hạn chế cho nó ăn linh tinh, nó mà béo nữa là khỏi bay luôn.” Triệu Phổ vừa nói vừa mở cuộn giấy ra nhìn.
Xem xong, Cửu vương gia nhướng mày, “Không thể nào…”
Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đồng thời tò mò, “Chuyện gì vậy?”
Triệu Phổ cau mày, “Lão Hạ hồi âm, thành chủ thành Hỏa Luyện đã chết.”
Lâm Dạ Hỏa khẽ ngẩn người kinh ngạc, “Thành chủ thành Hỏa Luyện? Liệt Tâm Dương?”
“Lão chết lúc này là thật hay là giả vậy?” Triệu Phổ hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi và hắn hẳn là có quen biết? Thành Hỏa Luyện cách Ma Quỷ thành cũng không xa.”
“Có quen biết.” Lâm Dạ Hỏa cầm bức thư qua nhìn một chút, “Chết thế nào? Nửa năm trước trở về ta thấy hắn vẫn còn có thể giậu đổ bìm leo đấy!”
“Trên thư không viết vì sao chết.” Triệu Phổ vừa nói vừa ngẩng mặt lên tìm kiếm xung quanh.
Trên nóc nhà, Giả Ảnh nhảy xuống nói, “Thiên Dực cũng vừa lấy được tin tức không bao lâu, đang mang người đi tìm hiểu, đại khái chút nữa sẽ có thông tin chính xác.”
“Ý là vừa mới chết không bao lâu hả?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Ừ.” Giả Ảnh gật đầu, “Hình như sáng nay lão Hạ mới nhận được tin tức từ thành Hỏa Luyện gửi tới.”
Triệu Phổ hỏi, “Tin tức là do thành Hỏa Luyện gửi tới cho lão Hạ?”
Giả Ảnh gật đầu.
Triệu Phổ vuốt cằm, cảm thấy thú vị mà “Ồ” một tiếng.
Bao Duyên và Bàng Dục ở phía sau làm bài tập cũng buông sách xuống chạy tới.
Bao Duyên hỏi, “Thành Hỏa Luyện cũng giống Ma Quỷ thành đều thuộc về nơi không tranh quyền thế sao?”
Triệu Phổ gật đầu, “Tuy nhiên thành Hỏa Luyện có quy mô lớn hơn so với Ma Quỷ thành.”
“Đúng vậy, thành Hỏa Luyện kích thước không nhỏ, có năm Châu và khoảng trăm Quận Huyện, thế nhưng có tới tám chín phần là đất đai khô cằn, thật sự quá nóng!” Lâm Dạ Hỏa theo bản năng bụm mặt, “Rất dễ bị sạm đen!”
“Liệt Tâm Dương có phải đã từng đi qua thành Khai Phong không?” Bàng Dục tò mò hỏi, “Ta nhớ hình như mỗi lần gặp mặt đều có thấy qua hai người con trai của lão, lão đầu đó cùng với phụ thân hàn huyên rất hợp.”
“Hai đứa con trai kia chắc là lão Tam và lão Tứ.” Khóe miệng Triệu Phổ cong lên.
Bàng Dục gật đầu, “Lão đầu Liệt Tâm Dương vừa lùn vừa gầy, hai đứa con trai lại cao lớn dũng mãnh!”
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau, cười đến nỗi không ai hiểu vì sao lại cười.
Bao Duyên khó hiểu nhìn hai người bọn họ.
Máu nhiều chuyện của Bàng Dục nổi lên, “Cho nên mới nói mấy lời đồn là sự thật sao?”
Triệu Phổ nhún vai một cái.
Cùi chỏ của Lâm Dạ Hỏa tựa vào bả vai của Bàng Dục, “Nghe nói Liệt Tâm Dương không thích mỹ nhân mà chỉ thích những tên thị vệ to lớn khỏe mạnh, những người vợ này cũng không hẳn là vợ hắn mà là vợ của đám thị vệ, còn bọn thị vệ mới chính xác là vợ của hắn.”
Triệu Phổ mỉm cười gật đầu một cái, chuyện này cả vùng Tây Bắc ai cũng biết.
Công Tôn trợn tròn hai mắt, “Cho nên nhi tử, khuê nữ hoàn toàn không phải con ruột của hắn?”
Bao Duyên há hốc miệng, đứa nhỏ này chưa từng trải đời, đây là lần đầu tiên nghe nói có chuyện như thế…
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Đúng vậy! Không phải ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt, hậu cung hài hòa, an nhàn lại sung sướng! Cho nên lão đầu này mới được người ta gọi là Tây Bắc đệ nhất lão công!”
Triệu Phổ đột nhiên hỏi Lâm Dạ Hỏa,” Nghe nói lão đầu đó thầm mến ngươi?”
“Hả?” Đám người Công Tôn kinh ngạc.
“Đại gia ta không phải gu của hắn.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, vỗ vỗ vai Triệu Phổ, “Ngươi mới là nữ thần trong suy nghĩ của hắn!”
Cửu vương gia suy nghĩ một chút, khoanh tay lắc đầu, “Người đã chết thật là đáng tiếc…”
Nói còn chưa dứt lời Công Tôn liền đạp hắn một cước.
“Thành Hỏa Luyện đang rất loạn!” Lâm Dạ Hỏa mạnh mẽ lắc đầu, “Lão đầu kia vừa chết, mấy đứa con nhi tử liền đánh nhau, không chừng sẽ phải chia năm xẻ bảy.”
“Rách thì cho rách luôn.” Công Tôn nói, “Quản làm gì.”
Triệu Phổ cười nói, “Bản thân ta cảm thấy chuyện này có điểm kì quái.”
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay hỏi, “Ngươi cũng thấy vậy?”
“Có ý gì?” Công Tôn khó hiểu.
Triệu Phổ nói, “Liệt Tâm Dương có một biệt hiệu gọi là Cửu Đầu Quy(122).”
(122) Rùa chín đầu
Công Tôn nhíu mày tưởng tượng một chút, “Ý gì đây?”
“Đặc điểm của con rùa là gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Sống lâu?”
Triệu Phổ gật đầu, “Cửu Đầu Quy là kẻ không thể chết, thăng một cái là thành tiên.”
“Còn có chuyện như vậy?”
Lâm Dạ Hỏa cũng cười, “Lão đầu kia tinh ranh đến độ láu cá! Ngay cả Thái sư cũng không thể gạt được hắn.”
“Lợi hại thế hả?” Công Tôn lấy làm kinh hãi.
“Ta không cho là hắn lại có thể dễ dàng tặng đi tính mạng mình.” Triệu Phổ nói, “Hơn nữa lão đầu lại cho người báo tin tới Hắc Phong thành, trong này ắt có điểm kì lạ!”
“Ta cũng cảm thấy nên tới đó nhìn một chút.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Gần đây Tây Bắc bị Ác Đế thành làm cho không yên ổn, rất có thể lão già đó gặp phải chuyện gì nguy hiểm cho nên lại giả chết.”
“Lại?” Công Tôn nhíu mày, “Hắn trước kia đã từng giả chết rồi sao?”
“Bốn lần!” Triệu Phổ xòe ra bốn đầu ngón tay.
Công Tôn vẻ mặt khinh bỉ, “Đây là lần thứ năm, vậy mà vẫn còn có người tin à?”
Lâm Dạ Hỏa nhún vai.
“Thành Hỏa Luyện sở hữu nguồn nước ngọt lớn nhất vùng Tây Bắc đại mạc, là một mảnh đất trù phú.” Triệu Phổ nói, “Từ trước tới nay ta vẫn luôn che chở cho lão đầu đó, vẫn nên đi hỗ trợ… Không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên kia thế nào rồi…”
Triệu Phổ vừa nói vừa đưa mọi người từ sân của Bàng thái sư trở về biệt viện của mình.
Vừa mới tiến vào cửa viện, liền thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Phong Viêm Tây, Thôi Chấn, Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đang ngồi nói chuyện phiếm ở cạnh bàn, phía trên còn đặt vài vò rượu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngồi ở một bên chơi đùa với Yêu Yêu, Tiểu Ngũ, còn có cả gấu trúc nữa.
Đám người đứng trước cửa nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận ở trong viện, theo bản năng ngửa mặt lên nhìn ánh sao trên đỉnh đầu… Hoài nghi có phải mình đã đi lộn chỗ rồi không.
Lâm Dạ Hỏa lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt khiếp sợ cùng một dạng với Triệu Phổ và Công Tôn, hỏi, “Ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?”
Triệu Phổ cùng Công Tôn đồng thời lắc đầu, cảm thấy tình huống trước mắt có chút quỷ dị.
Thấy mọi người đi vào, Phong Viêm Tây và Thôi Chấn liền đứng lên, hành lễ với Bạch Ngọc Đường, “Thiếu chủ, chúng ta trở về trước. Những thương nhân kia bọn ta sẽ phái người đưa họ về nhà, toàn bộ tài sản cũng sẽ đem trả lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng dậy tiễn bọn họ, “Vất vả rồi.”
Triển Chiêu và đám người Đường Tứ Đao cũng theo ra bên ngoài tiễn bọn họ.
Đường Tiểu Muội nói, “Thôi lão gia tử trước tiên cứ ở lại Đường Môn dưỡng thương đi đã, chờ hắn tốt hơn một chút, chúng ta sẽ đưa hắn trở về.”
Đường Tứ Đao cũng nói, “Sau này thường xuyên qua lại, có chuyện gì cứ truyền tin tới Đường Môn.”
Thôi Chấn và Phong Viêm Tây nói lời cảm tạ với Đường Môn, thời điểm ra tới cửa còn mở miệng bắt chuyện cùng với đám Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, sau đó hướng phía biệt viện mà đi.
Triệu Phổ và Công Tôn ngờ vực nhìn sang Triển Chiêu cùng với Bạch Ngọc Đường.
Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội cũng rời đi, Thiên Thủy Mộc đã mua, phía ngoài cổng, đám Từ Khánh đang chất lên xe.
Lâm Dạ Hỏa tính nhẩm chuyện này xảy ra chưa tới một canh giờ, nhanh như vậy mà đã giải quyết xong rồi?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười – Bọn họ có kĩ xảo đối đãi với từng đối tượng đặc thù!
Triệu Phổ xoa xoa đôi bàn tay, “Cho nên mới nói bây giờ có thể trở về thành Hắc Phong rồi phải không? Vừa khéo có vài chuyện xảy ra.”
“Ta đại khái biết chuyện ngươi muốn nói là gì.” Triển Chiêu vừa nói vừa rút ra một phong thư đưa cho Triệu Phổ, “Đây là thư Phong Viêm Tây và Thôi Chấn đưa, bọn họ có được lúc giao tiếp với thành Ác Đế.”
Triệu Phổ mở ra nhìn thoáng qua, hiểu rõ cười một tiếng, “Thì ra lại có chuyện như vậy… Khó trách lão Liệt lại muốn giả chết.”.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Án tử “Vô Hoa Chi Mộc” đã kết thúc, quyển kế tiếp sẽ là “Liệt Diễm Luyện Hỏa · Phong Tê Cốc Chi Chiến.”
– Hoàn vụ án 3 –
– Hoàn quyển một –
Bình luận truyện