Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 54: Hà khứ, hà tòng
Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
(*) Đến như thế nào, đi như thế nào – Dùng để diễn tả trạng thái đắn đo, hoang mang, không biết phải đi đâu, làm gì…
Bên trong Ánh Tuyết Cung.
Mấy ngày nay khí trời trở lạnh, trong cung, hơi nước ở ôn tuyền bốc lên khiến cho mây mù lượn lờ suốt cả ngày.
Lục Tuyết Nhi mới sáng sớm đã rời giường đi tới trong viện, liền thấy Bạch Hạ đang cầm một cái khay loay hoay tìm kiếm khắp sân, hình như là đang kiếm người nào đó.
“Tướng công.” Lục Tuyết Nhi tò mò tiến lại gần, nhìn vào bên trong cái khay, là hai chén sữa đậu nành nóng hổi, “Làm sao vậy?”
“Nhạc phụ đại nhân không biết đã đi đâu rồi.” Bạch Hạ nói, “Dựa vào thời gian thì hẳn là người cùng với Yêu tiền bối đã phải đến ăn điểm tâm rồi chứ.”
“Hay là vẫn chưa rời giường?” Mặc dù Lục Tuyết Nhi nói như vậy nhưng lời do nàng nói ra đến chính nàng còn không phục, cha nàng tu tâm dưỡng tính, là người rất có nguyên tắc, chưa từng thấy người dậy trễ bao giờ. Mà vị Yêu Trường Thiên kia cả ngày điên điên khùng khùng, gần như chưa từng thấy lão ngủ, chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao?
“Tiểu muội của thiếp hình như cũng không thấy đâu cả.” Lục Tuyết Nhi mở cánh cửa đối diện với gian phòng của Lục Lăng Nhi ra nhìn thử, mới phát hiện chăn nệm đã được xếp gọn gàng, nhưng Lục Lăng Nhi không có ở đó.
“Mới sáng sớm mà đi đâu vậy kìa?” Lục Tuyết Nhi lập tức mang theo toàn bộ người của Ánh Tuyết Cung đi tìm kiếm.
Tìm khắp cả buổi trưa vẫn kiếm không ra bóng dáng của ba người bọn họ.
Lục Tuyết Nhi có chút lo lắng, “Sao lại không lời từ biệt thế này…”
“Về rồi!” Đang trong lúc khẩn trương, lại nghe Bạch Hạ hô lên.
Lục Tuyết Nhi chạy tới cửa viện nhìn một chút, chỉ thấy Lục Lăng Nhi nhanh nhảu chạy vào, đi theo bên cạnh còn có hai con bạch cẩu của Ánh Tuyết Cung, trên tay nàng cầm hai con gà rừng và một cây cung.
Lục Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu muội!”
Lục Lăng Nhi thấy cả một đám người đang đứng trước cửa cung, cảm thấy rất khó hiểu, “Mọi người làm cái gì vậy?”
Bạch Hạ giúp nàng cầm lấy hai con gà rừng trong tay, Lục Tuyết Nhi thì nhìn về phía sau nàng, nhưng lại không thấy Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đâu cả.
“Bọn người phụ thân đâu rồi?” Lục Tuyết Nhi hỏi.
Lục Lăng Nhi nói, “Đã đi rồi.”
Lục Tuyết Nhi sửng sốt, “Đi đâu?”
“Không biết nha, mới vừa rồi cữu cữu(97) đột nhiên chạy đi, phụ thân cau mày bảo muội trở về trước, còn người thì đi theo trông coi.” Lục Lăng Nhi vừa nói vừa nhíu mày bắt chước bộ dáng của Lục Thiên Hàn, nhìn về phía Lục Tuyết Nhi rồi chỉ chỉ mi tâm, ý bảo – Phụ thân bày ra vẻ mặt này nè.
(97) Cậu ruột
Lục Tuyết Nhi cau mày, “Yêu Trường Thiên chạy đi đâu? Lão không phải nói ở lại đây mừng năm mới à?”
Theo lý mà nói, Yêu Trường Thiên chính là ca ca của mẫu thân Lục Tuyết Nhi, là cữu cữu của nàng, nhưng bát tự của hai người này không hợp, Lục Tuyết Nhi đại khái là trách lão khắc chết mẫu thân của nàng, khiến cho phụ thân nàng chịu khổ, vì vậy chưa từng gọi lão là cữu cữu. Nhưng Yêu Trường Thiên cùng với nghĩa nữ của Lục Thiên Hàn là Lục Lăng Nhi giao tình lại rất tốt, có lẽ nguyên nhân là vì hai người bọn họ đều “điên” như nhau đi.
“Bọn họ đi về hướng nào?” Lục Tuyết Nhi càng nghĩ lại càng không yên tâm, nghĩ muốn đi tìm.
Lục Lăng Nhi suy nghĩ một chút, nói, “Sáng sớm hôm nay, phụ thân thấy trên núi phủ tuyết, hẳn là lên núi rồi.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu, lúc tuyết lớn rơi xuống, phụ thân nàng sẽ lên núi đứng nhìn một lúc, chắc là Ánh Tuyết Cung có quá nhiều người nên không thích ứng được chăng. Lục Thiên Hàn đã quen với cuộc sống trên Băng Nguyên đảo ở Cực Bắc, tính cách thuộc loại thích cô độc một mình, chỉ cần chỗ nào có hơn ba người liền cảm thấy chán, hơn nữa lại thích tiết trời cực lạnh cùng với khung cảnh tiêu điều vắng vẻ, người chẳng qua là muốn nhìn kẽ nứt trên băng tuyết, cùng lắm thì chỉ mang theo Lục Lăng Nhi.
“Muội cùng cữu cữu và phụ thân lên núi, đến giữa lưng chừng của sườn núi, muội cùng cữu cữu đi săn thú.” Lục Lăng Nhi vừa nghĩ vừa nói, “Lúc bắt được hai con gà rừng, đang chuẩn bị bắt thêm vài con hoẵng cùng những con khác thì phụ thân lại đi xuống núi, người nói lát nữa muốn vào thành mua một ít đồ, muội cũng vì thế mà theo người xuống núi nha, thế nhưng cây cung trong tay cữu cữu tự dưng lại rớt.”
Lục Tuyết Nhi kinh ngạc, không rõ tình huống gì xảy ra.
“Cữu cữu hình như nghe được tiếng động gì đó, vội vàng nhìn về phía xa rồi cứ đứng yên không một chỗ không hề nhúc nhích.” Lục Lăng Nhi bắt chước bộ dáng của Yêu Trường Thiên rồi nói, “Phụ thân đương nhiên chẳng bao giờ ngó ngàng tới cữu cữu, tự mình hướng xuống chân núi mà đi, muội quay đầu lại muốn bảo cữu cữu đi nhanh một chút… Nhưng mà cữu cữu vẫn không chịu động đậy.”
Bạch Hạ nghe vậy liền hiếu kỳ, Yêu Trường Thiên thân bất do kỷ đi theo Lục Thiên Hàn tính tới nay cũng đã hơn trăm năm vậy mà lại không bám theo? Chẳng lẽ thật sự đã phát hiện ra cái gì sao?
“Phụ thân quay đầu lại nhìn thoáng qua.” Lục Lăng Nhi nói, “Bộ dạng của cữu cữu rất kỳ quái đó, người cứ nhìn mãi về phía Bắc mà chẳng chịu động đậy gì hết!”
Bạch Hạ cùng Lục Tuyết Nhi liếc mắt nhìn nhau – Nhìn cái gì mới được?
“Nhìn được một lúc, cữu cữu đột nhiên chạy đi.” Lục Lăng Nhi gãi gãi đầu, “Chắc là hướng Tây Nam, muội gọi người nhưng hình như người không nghe thấy.”
“Sau đó thì sao?” Lục Tuyết Nhi hỏi.
“Phụ thân nhìn về phía cữu cữu vừa đi.” Vẻ mặt Lục Lăng Nhi hơi phức tạp, “Trước kia cữu cữu có đi đâu phụ thân cũng mặc kệ, cữu cữu không có ở trước mặt thì càng tốt, nhưng lúc nãy khi phụ thân nhìn về phía xa đó thì bỗng dưng lại nói với muội bảo muội về nhà trước đi, sau đó người đi theo cữu cữu.”
“Người không nói đi nơi nào sao?” Lục Tuyết Nhi dậm chân,” Rốt cuộc là tại sao đây? Muốn hù chết người à!”
Lục Lăng Nhi lắc đầu, “Muội đang tính hỏi lát nữa phụ thân có còn muốn đi vào thành hay không cho nên mới đuổi theo, nhưng lại không thấy hai người bọn họ đâu cả.”
Lục Lăng Nhi nói xong, Lục Tuyết Nhi bắt đầu thấy lo lắng.
Bạch Hạ tương đối bình tĩnh, khuyên nương tử nhà mình chớ nên lo lắng, bọn họ võ công cao cường như thế, sẽ không gặp chuyện gì đâu.
…
Bỏ qua chuyện xung quanh đôi vợ chồng ở Ánh Tuyết Cung sang một bên, lại nói đến hai người Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đột nhiên “bỏ nhà ra đi”.
Hai vị lão gia tử đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thiên Hàn cũng không rõ ràng lắm, hắn quả thật là mặc kệ Yêu Trường Thiên, kẻ điên kia muốn đến thì đến muốn đi thì đi cũng không phải một hai lần, nhưng lần này thật sự có chút bất đồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thiên Hàn thấy bộ dạng này của Yêu Trường Thiên, lão cứ như thể đang bị thứ gì gọi đi, cứ chạy thẳng về phía trước, không có bất cứ do dự nào.
Cái gọi là “chạy” của Yêu Trường Thiên dĩ nhiên là rất khác với tướng đi tiêu sái của người bình thường, cũng chỉ có Lục Thiên Hàn là bậc cao thủ mới có thể đuổi theo lão.
Cứ đi thẳng như vậy, từ sáng sớm cho tới trời tối, Lục Thiên Hàn phát hiện bọn họ đang đi về phía Tây Nam của Thục Trung, hàng lông mày của hắn liền cau lại.
…
Phía bên kia Lương Châu phủ, bầu không khí cũng chẳng khác Ánh Tuyết Cung là bao, một chữ “Tim” của Ân Hậu vừa ra khỏi miệng, giang hồ quần hùng bao gồm cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường, tất cả đều u mê.
Nửa viện bên trong phủ nhà họ Thẩm đã bị hủy mất một nửa, lập tức nghe thấy một trận hít khí truyền đến.
Mà khiếp sợ còn hơn cả người trong giang hồ, lại chính là Công Tôn.
Công Tôn trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm một khúc cọc gỗ trong tay Thiên Tôn, cây Vô Hoa…
“Cây Vô Hoa là một loại cây thần trong truyền thuyết.” Công Tôn lẩm bẩm, “Tương truyền còn được gọi là cây Vĩnh Sinh hoặc là cây Bất Tử, cây Vô Hoa Vĩnh Sinh Bất Tử, cho dù thân cây khô héo, nhánh cây, lá cây toàn bộ bị chặt hết thì cây vẫn còn sống, không mục không nát, tất cả những đồ vật được giấu ở bên trong thân cây Vô Hoa cũng sẽ không chết… Vậy mà thật sự tồn tại sao, một quả tim đặt ở bên trong thân cây Vô Hoa cả trăm năm mà vẫn còn đập, quá thần kỳ!”
Tất cả mọi người của phủ Khai Phong đều nhìn Công Tôn, biết phải nói sao đây, lời y nói dường như cũng là trọng tâm, nhưng điều mà mọi người chú ý hẳn là một trọng điểm khác.
Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu – Nếu là tim của Yêu Trường Thiên, vậy thì tại sao năm đó lúc thay xong tim lại không hủy đi? Lại còn cố tình tìm cây Vô Hoa trân quý như vậy niêm phong bảo quản làm gì?
Triển Chiêu trợn to hai mắt lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường – Hơn nữa tim vẫn còn đập kia kìa, như thế liệu có phải còn đổi được hay không? Nếu mà đổi lại chẳng phải sẽ sống lại thành Bạch Quỷ Vương năm xưa giết người không chớp mắt sao?
Kí ức của người giang hồ về Bạch Quỷ Vương cũng giống như Ngân Yêu Vương vậy, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, quá mức xa vời.
Nhưng cũng có kẻ không biết trời cao đất dày, nhất là mấy người trẻ tuổi lá gan lớn lập tức hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu, “Cho dù có là tim của Yêu Trường Thiên thì thế nào? Cũng đâu thể cắn người được đúng không?”
Lâm Dạ Hỏa khoát tay về phía bọn họ, “Tiểu tử chưa trải đời, không biết cái gì gọi là nông sâu hả, ta nói cho ngươi biết thứ đồ chơi này thật sự sẽ cắn người đấy.”
Đám người giang hồ chẳng ai tin.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dọa vài thiếu niên sợ hãi trốn sau lưng chưởng môn nhà mình.
Thiên Tôn đột nhiên vươn tay đem cây Vô Hoa kia tới, nói với những người giang hồ lòng còn nghi ngờ, “Nếu các ngươi không tin, thì có thể tới đây sờ thử.”
Mấy người trẻ tuổi đùn đẩy qua lại, cuối cùng người có lá gan lớn nhất bước ra, trong lòng tự nhủ – Sờ thì sờ sao phải sợ, mới vừa rồi kẻ không biết võ công như Thẩm Khởi còn cầm ra ngoài được mà!
Người nọ vươn tay, chạm một cái vào cây Vô Hoa rồi lập tức rút trở về, cảm giác không có gì đặc biệt cho nên mới thả lỏng, đưa tay ra nắm lấy ngọn của cây Vô Hoa.
Mọi người xung quanh nín thở nhìn hắn.
Người trẻ tuổi kia nhíu mày cảm thụ một chút, không có cảm giác gì cả, ở bên trong trái tim đó quả thật còn đập, hắn không giải thích được liền nhìn Thiên Tôn.
Chỉ thấy Thiên Tôn cũng đang nhìn hắn một cái.
Người trẻ tuổi nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ – Ai nha! Càng nhìn gần lại càng thấy Thiên Tôn thật đẹp, dáng vẻ này nhìn không giống người chút nào, vị này thật sự có tiên khí nha…
Hắn chính là cảm thấy ghen tị với Bạch Ngọc Đường, từ nhỏ đã được người này thu làm bảo bối mà nuôi lớn, tay nắm tay mà dạy cho công phu, bỗng nhiên… Bộ dáng Thiên Tôn ở trước mặt đột nhiên biến đổi, nháy mắt biến thành Lệ Quỷ, ngay cả những người xung quanh cũng biến thành cả bầy ma.
“Mẹ ơi!” Người trẻ tuổi lập tức thối lui rồi kêu lên một tiếng, trong lúc lùi về sau do quá nóng vội mà chân trái đạp trúng chân phải, thoáng cái liền ngã xuống.
Rầm một tiếng ngã xuống đất, rơi một cái cổ liền đau nhói… Ngẩng đầu lại lần nữa, cảnh trước mặt đã khôi phục lại nguyên dạng… Vẫn là Thiên Tôn đẹp tựa thần tiên không giống người phàm, còn có những người khác nhìn hắn một cách đầy khó hiểu.
Người trẻ tuổi kia sửng sốt một lát rồi vội vàng bò dậy trốn chạy rất xa, sau đó chỉ vào cây Vô Hoa trong tay Thiên Tôn mà la lên, “Tà vật, là Tà vật đó!”
Mọi người bị tiếng hét của hắn làm cho ngu muội.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Tình huống gì đây?
Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm tiến lại gần hai người bọn họ, nói, “Trước kia Đại hòa thượng có nói với ta, bên trong Bạch Quỷ Vương tà khí vô cùng, trái tim của ông ta đã đặt bên trong cây Bất Tử lâu như thế, chắc không phải đã thành tinh rồi chứ!”
“Không phải là thành tinh, vật này vốn đã là tinh.”
Lúc này, Ân Hậu căn bản đang ở trên đỉnh phòng không biết từ khi nào đã ở phía sau bọn Triển Chiêu.
Giang hồ quần hùng “Rầm” một tiếng lui về phía sau, không một người nào ở đây biết Ân Hậu làm cách nào mà tới được, ảo thuật sao?
“Thành tinh?” Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu đầy thắc mắc.
Ân Hậu gật đầu, “Cây Bất Tử nếu không chết, cùng với thể xác của Yêu Trường Thiên cũng không có gì khác biệt, trái tim đó ở trong vỏ cây còn có thể đập được, cái chén nhỏ này gọi là Bách Hoa Đăng, chẳng khác gì Yêu Trường Thiên đang ngủ cả.”
Nghe xong những gì Ân Hậu nói, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đồng thời ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút – Nghe cũng có lý.
“Vậy tại sao khi Thẩm Khởi cầm lại không có việc gì ạ?” Đường Tiểu Muội tò mò hỏi.
“Bởi vì hắn không biết võ công.” Thiên Tôn thuận tay ném cây Vô Hoa sang cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ tỉ mỉ cẩn thận cầm lấy rồi bỏ vào bên trong rương sắt khóa lại.
“Nếu là thứ nguy hiểm như thế tại sao không hủy đi?” Một người trong giang hồ vô cùng bất mãn, “Ngân Yêu Vương năm xưa không phải là hồ đồ đấy chứ…”
Lời còn chưa nói xong liền thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đồng loạt trừng mắt nhìn tới – Câm miệng! Không muốn sống nữa à?!
Đám người Chưởng môn giang hồ rối rít ngăn cản đồ đệ nhà mình tiếp tục nói hươu nói vượn, dám ở trước mắt Ân Hậu cùng Thiên Tôn trách móc Ngân Yêu Vương… Thực sự muốn chết phải không?!
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một cái, sau khi Thiên Tôn đem đồ giao cho Triệu Phổ thì xoay người đi ra ngoài, những lời mà người giang hồ nói ban nãy không biết y có nghe thấy không nữa.
Người giang hồ có mặt tại đây nhìn bóng lưng Thiên Tôn bước ra ngoài, mơ hồ cảm thấy Thiên Tôn không thích đám người bọn họ…
Tiểu Tứ Tử chậm rãi đuổi theo, chạy đến bên cạnh Thiên Tôn, ngẩng mặt lên vươn ra bàn tay nhỏ về phía y.
Thiên Tôn thuận tay nắm lấy tay bé con, cùng bé đi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử còn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của y, như thể đang trấn an.
Tiểu Lương Tử bật ngón cái với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử gật đầu, quơ quơ tay về phía Tiểu Lương Tử… Hai đứa nhóc đang trao đổi cái gì người khác cũng không rõ ràng lắm.
Tiểu Lương Tử hiện tại không đi cùng Tiểu Tứ Tử mà là đi theo Triệu Phổ, giúp sư phụ của nhóc trong coi trái tim của sư công.
Người trong giang hồ sau khi nhìn Thiên Tôn rời đi, tại chỗ chỉ còn lại Ân Hậu, một vài người bị dọa sợ đến nỗi không dám thở mạnh, dù sao danh tiếng của Ân Hậu so với Bạch Quỷ Vương cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, thậm chí còn đáng sợ hơn, cho nên tất cả đều nhốn nháo cáo từ.
Đám người kia vừa đi, Đường Tứ Đao vừa lúc mang người tới, nhìn thấy bức tường ở viện Thẩm phủ đều đã sập, có chút phiền muộn.
Đường Tiểud Muội hiểu chuyện lập tức đi qua kéo theo ca ca của nàng cùng mọi người của Thẩm phủ tiến ra bên ngoài dọn dẹp.
Ân Hậu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ông ngoại của ngươi vẫn còn ở Ánh Tuyết Cung chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ông ấy bảo ở lại Ánh Tuyết Cung đón năm mới rồi mới trở về Cực Bắc, Yêu Trường Thiên chắc là đang ở cạnh ông ấy.”
Ân Hậu lắc đầu, “Giấu không được bao lâu nữa đâu.”
“Ta sẽ tận lực không để người khác truyền đi.” Triệu Phổ nói.
Triển Chiêu cũng nói, “Ánh Tuyết cung ngăn cách với bên ngoài, hẳn là sẽ không nghe được những lời đồn đãi ở bên ngoài đâu ha?”
Ân Hậu khoát tay, “Chỉ cần quả tim này tiếp xúc với ánh mặt trời, Yêu Trường Thiên nhất định sẽ biết!”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Đã nhiều năm như vậy…” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Ông ta chắc không phải vẫn một lòng một dạ muốn tìm lại quả tim này đấy chứ?”
Triệu Phổ cũng cau mày, “Thi thoảng sư phụ ta cũng có nhắc tới chuyện muốn đi tìm lại quả tim này, thế nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói, không có cảm giác ông ấy thật sự muốn tìm.”
“Không phải Yêu Trường Thiên muốn trái tim của mình mà là trái tim này muốn Yêu Trường Thiên!” Âu Hậu chỉ về phía cái rương sắt, “Đây mới thật sự là Bạch Quỷ Vương, kẻ ở bên ngoài chạy tới chạy lui kia không phải!”
“Vậy bây giờ phải làm gì?” Triển Chiêu hỏi, “Hủy nó à?!”
Công Tôn gật đầu, “Chỉ cần lấy nó ra khỏi cây Vô Hoa là có thể!”
“Hủy thế nào?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Thiêu cháy thử xem?” Công Tôn chính là siêu cấp chuyên gia trong việc đưa ra ý kiến.
“Sở dĩ Yêu Vương giấu đi trái tim này là có lí do.” Ân Hậu do dự một chút rồi nói, “Nếu như tim bị hủy, chỉ e Yêu Trường Thiên sẽ không sống nổi.”
“Cái gì?!” Mọi người cả kinh.
Tiểu Lương Tử vội vàng ôm lấy rương sắt, ý là – Các ngươi ai cũng đừng hòng đụng vào sư công của ta!
Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Vậy ban nãy ý ngươi nói muốn tiêu hủy là…”
Triệu Phổ nhướng hàng lông mày, “Dĩ nhiên là muốn dọa đám người giang hồ kia rồi! Dứt khoát kiếm đại tim heo thiêu đi là xong, nói là đã hủy đi rồi, tim thật ta sẽ tìm chỗ giấu đi!”
“Đây không phải là cách hay.” Ân Hậu lắc đầu, “Những kẻ lúc trước tập kích Thẩm phủ để lấy cây Vô Hoa đều là ẩn sĩ… Bọn chúng chính là thuộc hạ trước kia của Bạch Quỷ Vương.”
Ân Hậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều mờ mịt.
Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Bộ tộc của Quỷ Vương không phải đã tuyệt chủng rồi sao?”
“Một trăm năm trước đúng là có bị diệt nhưng vẫn có thể còn sót lại một vài người… Một trăm năm sau chắc là phục hưng đi.” Ân Hậu nói, “Còn có một chuyện.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn.
“Các ngươi có biết vì sao lại gọi Yêu Trường Thiên là Bạch Quỷ Vương không?”
“Con biết.” Tiểu Lương Tử dĩ nhiên là đối với chuyện của sư tổ nhà mình dày công tìm hiểu, giơ tay nói, “Bởi vì năm đó binh lính cũng như ngựa của sư tổ đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng cho nên mới gọi như thế.”
Ân Hậu cười nói, “Chỉ đúng một phần, phần còn lại… Chính là trời sinh đã trắng.”
“Trời sinh đã trắng…” Mọi người đột nhiên nhớ tới người tóc bạc đã tập kích đoàn xe của Đường Môn… Là bệnh Bạch Phu.
“Nếu như thế hệ sau của bộ tộc Quỷ Vương thật sự phục hưng.” Triển Chiêu có chút rối rắm nhìn cái rương sắt, “Hẳn là rất muốn đem vị vua của mình mang trở về!”
Tất cả mọi người cau mày – Không ổn nha!
Bạch Ngọc Đường có chút u sầu, trước khi Thiên Tôn rời đi, Triển Chiêu phát hiện Bạch Ngọc Đường đang rất lo lắng.
“Ông ngoại.” Triển Chiêu vì muốn giúp Bạch Ngọc Đường nên hỏi Ân Hậu. “Thiên Tôn làm sao vậy ạ?”
Ân Hậu cũng có đôi chút sửng sốt, nhún vai đáp, “Hắn có thể như thế nào nữa, đây là tim của Yêu Trường Thiên chứ không phải tim của Ngân Yêu Vương.”
Lâm Dạ Hỏa nói, “Đại hòa thường có nói, năm đó người trong thiên hạ ai ai cũng muốn giết chết Yêu Trường Thiên, chỉ có Thiên Tôn là không hề hấn gì?”
“Xét về một khía cạnh khác, hai người bọn họ có không ít điểm tương đồng.” Ân Hậu nêu ví dụ, “Chẳng hạn như ví loài người là con kiến bắt để chơi đùa, thật sự nếu mà nói là khác nhau thì Yêu Trường Thiên cảm thấy giết người chẳng khác gì giết con kiến, Lão Quỷ kia cũng thấy y chang vậy, thậm chí còn phải giẫm đạp chúng, khác biệt duy nhất chính là không ai dạy cho Yêu Trường Thiên rằng cho dù không thích con người tới đâu thì cũng không có quyền thương tổn bọn họ, còn Lão Quỷ có Yêu Vương dạy.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Bấy giờ mọi người mới hiểu được, khó trách lúc nãy Tiểu Tứ Tử phải đuổi theo, thì ra là bé nhìn ra được Thiên Tôn không thoải mái.
“Đừng động tới hắn, cứ để hắn nháo một chút rồi sẽ ổn thôi.” Ân Hậu nói, “Việc cấp bách bây giờ là phải tìm một chỗ giấu cái rương này đi, ta cùng Lão Quỷ kia sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.”
Nói xong, Ân Hậu cũng rời đi.
Còn dư lại đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đành phải rầu rĩ mà nhìn cái rương sắt kia – Làm thế nào mới tốt đây? Vật này mà được phóng thích thì chính là mối họa, nhưng cũng không được làm hỏng nha! Nếu lỡ Yêu Trường Thiên chết thật thì phải làm sao?! Triệu Phổ cũng không thể để sư phụ nhà mình gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn được.
Hơn nữa, bà ngoại của Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang ở trong lồng ngực của Yêu Trường Thiên đấy, trái tim đó cũng vẫn còn sống mà!
Bạch Quỷ Vương nếu thật sự đã chết, vậy Lục Thiên Hàn phải làm sao? Ông ngoại cả đời mệnh khổ, chẳng lẽ còn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt? Đời này còn có bao nhiêu cái thảm nữa đây? Bộ dạng có anh tuấn tới đâu thì cũng không nên khi dễ như thế, làm vậy là thất lễ nha…
Beta: Fin
(*) Đến như thế nào, đi như thế nào – Dùng để diễn tả trạng thái đắn đo, hoang mang, không biết phải đi đâu, làm gì…
Bên trong Ánh Tuyết Cung.
Mấy ngày nay khí trời trở lạnh, trong cung, hơi nước ở ôn tuyền bốc lên khiến cho mây mù lượn lờ suốt cả ngày.
Lục Tuyết Nhi mới sáng sớm đã rời giường đi tới trong viện, liền thấy Bạch Hạ đang cầm một cái khay loay hoay tìm kiếm khắp sân, hình như là đang kiếm người nào đó.
“Tướng công.” Lục Tuyết Nhi tò mò tiến lại gần, nhìn vào bên trong cái khay, là hai chén sữa đậu nành nóng hổi, “Làm sao vậy?”
“Nhạc phụ đại nhân không biết đã đi đâu rồi.” Bạch Hạ nói, “Dựa vào thời gian thì hẳn là người cùng với Yêu tiền bối đã phải đến ăn điểm tâm rồi chứ.”
“Hay là vẫn chưa rời giường?” Mặc dù Lục Tuyết Nhi nói như vậy nhưng lời do nàng nói ra đến chính nàng còn không phục, cha nàng tu tâm dưỡng tính, là người rất có nguyên tắc, chưa từng thấy người dậy trễ bao giờ. Mà vị Yêu Trường Thiên kia cả ngày điên điên khùng khùng, gần như chưa từng thấy lão ngủ, chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao?
“Tiểu muội của thiếp hình như cũng không thấy đâu cả.” Lục Tuyết Nhi mở cánh cửa đối diện với gian phòng của Lục Lăng Nhi ra nhìn thử, mới phát hiện chăn nệm đã được xếp gọn gàng, nhưng Lục Lăng Nhi không có ở đó.
“Mới sáng sớm mà đi đâu vậy kìa?” Lục Tuyết Nhi lập tức mang theo toàn bộ người của Ánh Tuyết Cung đi tìm kiếm.
Tìm khắp cả buổi trưa vẫn kiếm không ra bóng dáng của ba người bọn họ.
Lục Tuyết Nhi có chút lo lắng, “Sao lại không lời từ biệt thế này…”
“Về rồi!” Đang trong lúc khẩn trương, lại nghe Bạch Hạ hô lên.
Lục Tuyết Nhi chạy tới cửa viện nhìn một chút, chỉ thấy Lục Lăng Nhi nhanh nhảu chạy vào, đi theo bên cạnh còn có hai con bạch cẩu của Ánh Tuyết Cung, trên tay nàng cầm hai con gà rừng và một cây cung.
Lục Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu muội!”
Lục Lăng Nhi thấy cả một đám người đang đứng trước cửa cung, cảm thấy rất khó hiểu, “Mọi người làm cái gì vậy?”
Bạch Hạ giúp nàng cầm lấy hai con gà rừng trong tay, Lục Tuyết Nhi thì nhìn về phía sau nàng, nhưng lại không thấy Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đâu cả.
“Bọn người phụ thân đâu rồi?” Lục Tuyết Nhi hỏi.
Lục Lăng Nhi nói, “Đã đi rồi.”
Lục Tuyết Nhi sửng sốt, “Đi đâu?”
“Không biết nha, mới vừa rồi cữu cữu(97) đột nhiên chạy đi, phụ thân cau mày bảo muội trở về trước, còn người thì đi theo trông coi.” Lục Lăng Nhi vừa nói vừa nhíu mày bắt chước bộ dáng của Lục Thiên Hàn, nhìn về phía Lục Tuyết Nhi rồi chỉ chỉ mi tâm, ý bảo – Phụ thân bày ra vẻ mặt này nè.
(97) Cậu ruột
Lục Tuyết Nhi cau mày, “Yêu Trường Thiên chạy đi đâu? Lão không phải nói ở lại đây mừng năm mới à?”
Theo lý mà nói, Yêu Trường Thiên chính là ca ca của mẫu thân Lục Tuyết Nhi, là cữu cữu của nàng, nhưng bát tự của hai người này không hợp, Lục Tuyết Nhi đại khái là trách lão khắc chết mẫu thân của nàng, khiến cho phụ thân nàng chịu khổ, vì vậy chưa từng gọi lão là cữu cữu. Nhưng Yêu Trường Thiên cùng với nghĩa nữ của Lục Thiên Hàn là Lục Lăng Nhi giao tình lại rất tốt, có lẽ nguyên nhân là vì hai người bọn họ đều “điên” như nhau đi.
“Bọn họ đi về hướng nào?” Lục Tuyết Nhi càng nghĩ lại càng không yên tâm, nghĩ muốn đi tìm.
Lục Lăng Nhi suy nghĩ một chút, nói, “Sáng sớm hôm nay, phụ thân thấy trên núi phủ tuyết, hẳn là lên núi rồi.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu, lúc tuyết lớn rơi xuống, phụ thân nàng sẽ lên núi đứng nhìn một lúc, chắc là Ánh Tuyết Cung có quá nhiều người nên không thích ứng được chăng. Lục Thiên Hàn đã quen với cuộc sống trên Băng Nguyên đảo ở Cực Bắc, tính cách thuộc loại thích cô độc một mình, chỉ cần chỗ nào có hơn ba người liền cảm thấy chán, hơn nữa lại thích tiết trời cực lạnh cùng với khung cảnh tiêu điều vắng vẻ, người chẳng qua là muốn nhìn kẽ nứt trên băng tuyết, cùng lắm thì chỉ mang theo Lục Lăng Nhi.
“Muội cùng cữu cữu và phụ thân lên núi, đến giữa lưng chừng của sườn núi, muội cùng cữu cữu đi săn thú.” Lục Lăng Nhi vừa nghĩ vừa nói, “Lúc bắt được hai con gà rừng, đang chuẩn bị bắt thêm vài con hoẵng cùng những con khác thì phụ thân lại đi xuống núi, người nói lát nữa muốn vào thành mua một ít đồ, muội cũng vì thế mà theo người xuống núi nha, thế nhưng cây cung trong tay cữu cữu tự dưng lại rớt.”
Lục Tuyết Nhi kinh ngạc, không rõ tình huống gì xảy ra.
“Cữu cữu hình như nghe được tiếng động gì đó, vội vàng nhìn về phía xa rồi cứ đứng yên không một chỗ không hề nhúc nhích.” Lục Lăng Nhi bắt chước bộ dáng của Yêu Trường Thiên rồi nói, “Phụ thân đương nhiên chẳng bao giờ ngó ngàng tới cữu cữu, tự mình hướng xuống chân núi mà đi, muội quay đầu lại muốn bảo cữu cữu đi nhanh một chút… Nhưng mà cữu cữu vẫn không chịu động đậy.”
Bạch Hạ nghe vậy liền hiếu kỳ, Yêu Trường Thiên thân bất do kỷ đi theo Lục Thiên Hàn tính tới nay cũng đã hơn trăm năm vậy mà lại không bám theo? Chẳng lẽ thật sự đã phát hiện ra cái gì sao?
“Phụ thân quay đầu lại nhìn thoáng qua.” Lục Lăng Nhi nói, “Bộ dạng của cữu cữu rất kỳ quái đó, người cứ nhìn mãi về phía Bắc mà chẳng chịu động đậy gì hết!”
Bạch Hạ cùng Lục Tuyết Nhi liếc mắt nhìn nhau – Nhìn cái gì mới được?
“Nhìn được một lúc, cữu cữu đột nhiên chạy đi.” Lục Lăng Nhi gãi gãi đầu, “Chắc là hướng Tây Nam, muội gọi người nhưng hình như người không nghe thấy.”
“Sau đó thì sao?” Lục Tuyết Nhi hỏi.
“Phụ thân nhìn về phía cữu cữu vừa đi.” Vẻ mặt Lục Lăng Nhi hơi phức tạp, “Trước kia cữu cữu có đi đâu phụ thân cũng mặc kệ, cữu cữu không có ở trước mặt thì càng tốt, nhưng lúc nãy khi phụ thân nhìn về phía xa đó thì bỗng dưng lại nói với muội bảo muội về nhà trước đi, sau đó người đi theo cữu cữu.”
“Người không nói đi nơi nào sao?” Lục Tuyết Nhi dậm chân,” Rốt cuộc là tại sao đây? Muốn hù chết người à!”
Lục Lăng Nhi lắc đầu, “Muội đang tính hỏi lát nữa phụ thân có còn muốn đi vào thành hay không cho nên mới đuổi theo, nhưng lại không thấy hai người bọn họ đâu cả.”
Lục Lăng Nhi nói xong, Lục Tuyết Nhi bắt đầu thấy lo lắng.
Bạch Hạ tương đối bình tĩnh, khuyên nương tử nhà mình chớ nên lo lắng, bọn họ võ công cao cường như thế, sẽ không gặp chuyện gì đâu.
…
Bỏ qua chuyện xung quanh đôi vợ chồng ở Ánh Tuyết Cung sang một bên, lại nói đến hai người Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên đột nhiên “bỏ nhà ra đi”.
Hai vị lão gia tử đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thiên Hàn cũng không rõ ràng lắm, hắn quả thật là mặc kệ Yêu Trường Thiên, kẻ điên kia muốn đến thì đến muốn đi thì đi cũng không phải một hai lần, nhưng lần này thật sự có chút bất đồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Thiên Hàn thấy bộ dạng này của Yêu Trường Thiên, lão cứ như thể đang bị thứ gì gọi đi, cứ chạy thẳng về phía trước, không có bất cứ do dự nào.
Cái gọi là “chạy” của Yêu Trường Thiên dĩ nhiên là rất khác với tướng đi tiêu sái của người bình thường, cũng chỉ có Lục Thiên Hàn là bậc cao thủ mới có thể đuổi theo lão.
Cứ đi thẳng như vậy, từ sáng sớm cho tới trời tối, Lục Thiên Hàn phát hiện bọn họ đang đi về phía Tây Nam của Thục Trung, hàng lông mày của hắn liền cau lại.
…
Phía bên kia Lương Châu phủ, bầu không khí cũng chẳng khác Ánh Tuyết Cung là bao, một chữ “Tim” của Ân Hậu vừa ra khỏi miệng, giang hồ quần hùng bao gồm cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường, tất cả đều u mê.
Nửa viện bên trong phủ nhà họ Thẩm đã bị hủy mất một nửa, lập tức nghe thấy một trận hít khí truyền đến.
Mà khiếp sợ còn hơn cả người trong giang hồ, lại chính là Công Tôn.
Công Tôn trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm một khúc cọc gỗ trong tay Thiên Tôn, cây Vô Hoa…
“Cây Vô Hoa là một loại cây thần trong truyền thuyết.” Công Tôn lẩm bẩm, “Tương truyền còn được gọi là cây Vĩnh Sinh hoặc là cây Bất Tử, cây Vô Hoa Vĩnh Sinh Bất Tử, cho dù thân cây khô héo, nhánh cây, lá cây toàn bộ bị chặt hết thì cây vẫn còn sống, không mục không nát, tất cả những đồ vật được giấu ở bên trong thân cây Vô Hoa cũng sẽ không chết… Vậy mà thật sự tồn tại sao, một quả tim đặt ở bên trong thân cây Vô Hoa cả trăm năm mà vẫn còn đập, quá thần kỳ!”
Tất cả mọi người của phủ Khai Phong đều nhìn Công Tôn, biết phải nói sao đây, lời y nói dường như cũng là trọng tâm, nhưng điều mà mọi người chú ý hẳn là một trọng điểm khác.
Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu – Nếu là tim của Yêu Trường Thiên, vậy thì tại sao năm đó lúc thay xong tim lại không hủy đi? Lại còn cố tình tìm cây Vô Hoa trân quý như vậy niêm phong bảo quản làm gì?
Triển Chiêu trợn to hai mắt lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường – Hơn nữa tim vẫn còn đập kia kìa, như thế liệu có phải còn đổi được hay không? Nếu mà đổi lại chẳng phải sẽ sống lại thành Bạch Quỷ Vương năm xưa giết người không chớp mắt sao?
Kí ức của người giang hồ về Bạch Quỷ Vương cũng giống như Ngân Yêu Vương vậy, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, quá mức xa vời.
Nhưng cũng có kẻ không biết trời cao đất dày, nhất là mấy người trẻ tuổi lá gan lớn lập tức hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu, “Cho dù có là tim của Yêu Trường Thiên thì thế nào? Cũng đâu thể cắn người được đúng không?”
Lâm Dạ Hỏa khoát tay về phía bọn họ, “Tiểu tử chưa trải đời, không biết cái gì gọi là nông sâu hả, ta nói cho ngươi biết thứ đồ chơi này thật sự sẽ cắn người đấy.”
Đám người giang hồ chẳng ai tin.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dọa vài thiếu niên sợ hãi trốn sau lưng chưởng môn nhà mình.
Thiên Tôn đột nhiên vươn tay đem cây Vô Hoa kia tới, nói với những người giang hồ lòng còn nghi ngờ, “Nếu các ngươi không tin, thì có thể tới đây sờ thử.”
Mấy người trẻ tuổi đùn đẩy qua lại, cuối cùng người có lá gan lớn nhất bước ra, trong lòng tự nhủ – Sờ thì sờ sao phải sợ, mới vừa rồi kẻ không biết võ công như Thẩm Khởi còn cầm ra ngoài được mà!
Người nọ vươn tay, chạm một cái vào cây Vô Hoa rồi lập tức rút trở về, cảm giác không có gì đặc biệt cho nên mới thả lỏng, đưa tay ra nắm lấy ngọn của cây Vô Hoa.
Mọi người xung quanh nín thở nhìn hắn.
Người trẻ tuổi kia nhíu mày cảm thụ một chút, không có cảm giác gì cả, ở bên trong trái tim đó quả thật còn đập, hắn không giải thích được liền nhìn Thiên Tôn.
Chỉ thấy Thiên Tôn cũng đang nhìn hắn một cái.
Người trẻ tuổi nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ – Ai nha! Càng nhìn gần lại càng thấy Thiên Tôn thật đẹp, dáng vẻ này nhìn không giống người chút nào, vị này thật sự có tiên khí nha…
Hắn chính là cảm thấy ghen tị với Bạch Ngọc Đường, từ nhỏ đã được người này thu làm bảo bối mà nuôi lớn, tay nắm tay mà dạy cho công phu, bỗng nhiên… Bộ dáng Thiên Tôn ở trước mặt đột nhiên biến đổi, nháy mắt biến thành Lệ Quỷ, ngay cả những người xung quanh cũng biến thành cả bầy ma.
“Mẹ ơi!” Người trẻ tuổi lập tức thối lui rồi kêu lên một tiếng, trong lúc lùi về sau do quá nóng vội mà chân trái đạp trúng chân phải, thoáng cái liền ngã xuống.
Rầm một tiếng ngã xuống đất, rơi một cái cổ liền đau nhói… Ngẩng đầu lại lần nữa, cảnh trước mặt đã khôi phục lại nguyên dạng… Vẫn là Thiên Tôn đẹp tựa thần tiên không giống người phàm, còn có những người khác nhìn hắn một cách đầy khó hiểu.
Người trẻ tuổi kia sửng sốt một lát rồi vội vàng bò dậy trốn chạy rất xa, sau đó chỉ vào cây Vô Hoa trong tay Thiên Tôn mà la lên, “Tà vật, là Tà vật đó!”
Mọi người bị tiếng hét của hắn làm cho ngu muội.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Tình huống gì đây?
Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm tiến lại gần hai người bọn họ, nói, “Trước kia Đại hòa thượng có nói với ta, bên trong Bạch Quỷ Vương tà khí vô cùng, trái tim của ông ta đã đặt bên trong cây Bất Tử lâu như thế, chắc không phải đã thành tinh rồi chứ!”
“Không phải là thành tinh, vật này vốn đã là tinh.”
Lúc này, Ân Hậu căn bản đang ở trên đỉnh phòng không biết từ khi nào đã ở phía sau bọn Triển Chiêu.
Giang hồ quần hùng “Rầm” một tiếng lui về phía sau, không một người nào ở đây biết Ân Hậu làm cách nào mà tới được, ảo thuật sao?
“Thành tinh?” Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu đầy thắc mắc.
Ân Hậu gật đầu, “Cây Bất Tử nếu không chết, cùng với thể xác của Yêu Trường Thiên cũng không có gì khác biệt, trái tim đó ở trong vỏ cây còn có thể đập được, cái chén nhỏ này gọi là Bách Hoa Đăng, chẳng khác gì Yêu Trường Thiên đang ngủ cả.”
Nghe xong những gì Ân Hậu nói, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đồng thời ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút – Nghe cũng có lý.
“Vậy tại sao khi Thẩm Khởi cầm lại không có việc gì ạ?” Đường Tiểu Muội tò mò hỏi.
“Bởi vì hắn không biết võ công.” Thiên Tôn thuận tay ném cây Vô Hoa sang cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ tỉ mỉ cẩn thận cầm lấy rồi bỏ vào bên trong rương sắt khóa lại.
“Nếu là thứ nguy hiểm như thế tại sao không hủy đi?” Một người trong giang hồ vô cùng bất mãn, “Ngân Yêu Vương năm xưa không phải là hồ đồ đấy chứ…”
Lời còn chưa nói xong liền thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đồng loạt trừng mắt nhìn tới – Câm miệng! Không muốn sống nữa à?!
Đám người Chưởng môn giang hồ rối rít ngăn cản đồ đệ nhà mình tiếp tục nói hươu nói vượn, dám ở trước mắt Ân Hậu cùng Thiên Tôn trách móc Ngân Yêu Vương… Thực sự muốn chết phải không?!
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một cái, sau khi Thiên Tôn đem đồ giao cho Triệu Phổ thì xoay người đi ra ngoài, những lời mà người giang hồ nói ban nãy không biết y có nghe thấy không nữa.
Người giang hồ có mặt tại đây nhìn bóng lưng Thiên Tôn bước ra ngoài, mơ hồ cảm thấy Thiên Tôn không thích đám người bọn họ…
Tiểu Tứ Tử chậm rãi đuổi theo, chạy đến bên cạnh Thiên Tôn, ngẩng mặt lên vươn ra bàn tay nhỏ về phía y.
Thiên Tôn thuận tay nắm lấy tay bé con, cùng bé đi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử còn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của y, như thể đang trấn an.
Tiểu Lương Tử bật ngón cái với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử gật đầu, quơ quơ tay về phía Tiểu Lương Tử… Hai đứa nhóc đang trao đổi cái gì người khác cũng không rõ ràng lắm.
Tiểu Lương Tử hiện tại không đi cùng Tiểu Tứ Tử mà là đi theo Triệu Phổ, giúp sư phụ của nhóc trong coi trái tim của sư công.
Người trong giang hồ sau khi nhìn Thiên Tôn rời đi, tại chỗ chỉ còn lại Ân Hậu, một vài người bị dọa sợ đến nỗi không dám thở mạnh, dù sao danh tiếng của Ân Hậu so với Bạch Quỷ Vương cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, thậm chí còn đáng sợ hơn, cho nên tất cả đều nhốn nháo cáo từ.
Đám người kia vừa đi, Đường Tứ Đao vừa lúc mang người tới, nhìn thấy bức tường ở viện Thẩm phủ đều đã sập, có chút phiền muộn.
Đường Tiểud Muội hiểu chuyện lập tức đi qua kéo theo ca ca của nàng cùng mọi người của Thẩm phủ tiến ra bên ngoài dọn dẹp.
Ân Hậu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ông ngoại của ngươi vẫn còn ở Ánh Tuyết Cung chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ông ấy bảo ở lại Ánh Tuyết Cung đón năm mới rồi mới trở về Cực Bắc, Yêu Trường Thiên chắc là đang ở cạnh ông ấy.”
Ân Hậu lắc đầu, “Giấu không được bao lâu nữa đâu.”
“Ta sẽ tận lực không để người khác truyền đi.” Triệu Phổ nói.
Triển Chiêu cũng nói, “Ánh Tuyết cung ngăn cách với bên ngoài, hẳn là sẽ không nghe được những lời đồn đãi ở bên ngoài đâu ha?”
Ân Hậu khoát tay, “Chỉ cần quả tim này tiếp xúc với ánh mặt trời, Yêu Trường Thiên nhất định sẽ biết!”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Đã nhiều năm như vậy…” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Ông ta chắc không phải vẫn một lòng một dạ muốn tìm lại quả tim này đấy chứ?”
Triệu Phổ cũng cau mày, “Thi thoảng sư phụ ta cũng có nhắc tới chuyện muốn đi tìm lại quả tim này, thế nhưng cũng chỉ là thuận miệng nói, không có cảm giác ông ấy thật sự muốn tìm.”
“Không phải Yêu Trường Thiên muốn trái tim của mình mà là trái tim này muốn Yêu Trường Thiên!” Âu Hậu chỉ về phía cái rương sắt, “Đây mới thật sự là Bạch Quỷ Vương, kẻ ở bên ngoài chạy tới chạy lui kia không phải!”
“Vậy bây giờ phải làm gì?” Triển Chiêu hỏi, “Hủy nó à?!”
Công Tôn gật đầu, “Chỉ cần lấy nó ra khỏi cây Vô Hoa là có thể!”
“Hủy thế nào?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Thiêu cháy thử xem?” Công Tôn chính là siêu cấp chuyên gia trong việc đưa ra ý kiến.
“Sở dĩ Yêu Vương giấu đi trái tim này là có lí do.” Ân Hậu do dự một chút rồi nói, “Nếu như tim bị hủy, chỉ e Yêu Trường Thiên sẽ không sống nổi.”
“Cái gì?!” Mọi người cả kinh.
Tiểu Lương Tử vội vàng ôm lấy rương sắt, ý là – Các ngươi ai cũng đừng hòng đụng vào sư công của ta!
Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Vậy ban nãy ý ngươi nói muốn tiêu hủy là…”
Triệu Phổ nhướng hàng lông mày, “Dĩ nhiên là muốn dọa đám người giang hồ kia rồi! Dứt khoát kiếm đại tim heo thiêu đi là xong, nói là đã hủy đi rồi, tim thật ta sẽ tìm chỗ giấu đi!”
“Đây không phải là cách hay.” Ân Hậu lắc đầu, “Những kẻ lúc trước tập kích Thẩm phủ để lấy cây Vô Hoa đều là ẩn sĩ… Bọn chúng chính là thuộc hạ trước kia của Bạch Quỷ Vương.”
Ân Hậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều mờ mịt.
Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Bộ tộc của Quỷ Vương không phải đã tuyệt chủng rồi sao?”
“Một trăm năm trước đúng là có bị diệt nhưng vẫn có thể còn sót lại một vài người… Một trăm năm sau chắc là phục hưng đi.” Ân Hậu nói, “Còn có một chuyện.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn.
“Các ngươi có biết vì sao lại gọi Yêu Trường Thiên là Bạch Quỷ Vương không?”
“Con biết.” Tiểu Lương Tử dĩ nhiên là đối với chuyện của sư tổ nhà mình dày công tìm hiểu, giơ tay nói, “Bởi vì năm đó binh lính cũng như ngựa của sư tổ đều đeo mặt nạ quỷ màu trắng cho nên mới gọi như thế.”
Ân Hậu cười nói, “Chỉ đúng một phần, phần còn lại… Chính là trời sinh đã trắng.”
“Trời sinh đã trắng…” Mọi người đột nhiên nhớ tới người tóc bạc đã tập kích đoàn xe của Đường Môn… Là bệnh Bạch Phu.
“Nếu như thế hệ sau của bộ tộc Quỷ Vương thật sự phục hưng.” Triển Chiêu có chút rối rắm nhìn cái rương sắt, “Hẳn là rất muốn đem vị vua của mình mang trở về!”
Tất cả mọi người cau mày – Không ổn nha!
Bạch Ngọc Đường có chút u sầu, trước khi Thiên Tôn rời đi, Triển Chiêu phát hiện Bạch Ngọc Đường đang rất lo lắng.
“Ông ngoại.” Triển Chiêu vì muốn giúp Bạch Ngọc Đường nên hỏi Ân Hậu. “Thiên Tôn làm sao vậy ạ?”
Ân Hậu cũng có đôi chút sửng sốt, nhún vai đáp, “Hắn có thể như thế nào nữa, đây là tim của Yêu Trường Thiên chứ không phải tim của Ngân Yêu Vương.”
Lâm Dạ Hỏa nói, “Đại hòa thường có nói, năm đó người trong thiên hạ ai ai cũng muốn giết chết Yêu Trường Thiên, chỉ có Thiên Tôn là không hề hấn gì?”
“Xét về một khía cạnh khác, hai người bọn họ có không ít điểm tương đồng.” Ân Hậu nêu ví dụ, “Chẳng hạn như ví loài người là con kiến bắt để chơi đùa, thật sự nếu mà nói là khác nhau thì Yêu Trường Thiên cảm thấy giết người chẳng khác gì giết con kiến, Lão Quỷ kia cũng thấy y chang vậy, thậm chí còn phải giẫm đạp chúng, khác biệt duy nhất chính là không ai dạy cho Yêu Trường Thiên rằng cho dù không thích con người tới đâu thì cũng không có quyền thương tổn bọn họ, còn Lão Quỷ có Yêu Vương dạy.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Bấy giờ mọi người mới hiểu được, khó trách lúc nãy Tiểu Tứ Tử phải đuổi theo, thì ra là bé nhìn ra được Thiên Tôn không thoải mái.
“Đừng động tới hắn, cứ để hắn nháo một chút rồi sẽ ổn thôi.” Ân Hậu nói, “Việc cấp bách bây giờ là phải tìm một chỗ giấu cái rương này đi, ta cùng Lão Quỷ kia sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.”
Nói xong, Ân Hậu cũng rời đi.
Còn dư lại đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đành phải rầu rĩ mà nhìn cái rương sắt kia – Làm thế nào mới tốt đây? Vật này mà được phóng thích thì chính là mối họa, nhưng cũng không được làm hỏng nha! Nếu lỡ Yêu Trường Thiên chết thật thì phải làm sao?! Triệu Phổ cũng không thể để sư phụ nhà mình gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn được.
Hơn nữa, bà ngoại của Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang ở trong lồng ngực của Yêu Trường Thiên đấy, trái tim đó cũng vẫn còn sống mà!
Bạch Quỷ Vương nếu thật sự đã chết, vậy Lục Thiên Hàn phải làm sao? Ông ngoại cả đời mệnh khổ, chẳng lẽ còn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt? Đời này còn có bao nhiêu cái thảm nữa đây? Bộ dạng có anh tuấn tới đâu thì cũng không nên khi dễ như thế, làm vậy là thất lễ nha…
Bình luận truyện