Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 36: Người xấu, người tốt
Tiết Bắc Phàm một cước đá bay một ni cô, cùng hai người khác đang đánh tới.
Tiểu Đao đứng ở bậc thang phía trước xem tình huống, phát hiện ba chiêu tiếp theo, lão ni cô kia hoàn toàn không phải đối thủ của Tiết Bắc Phàm, nhịn không được thầm khen —— Tiết nhị này công phu rất cao! Đại ca của hắn thật sự so với hắn còn lợi hại sao? Võ công như vậy nếu nói là độc bộ thiên hạ, danh chấn trên võ lâm tuyệt đối có thể, nhưng thế nào không những không nổi tiếng, còn bị bêu xấu đây?
Tiểu Đao xem tình hình hiện tại, cảm thấy lão ni tựa hồ sắp trụ không được, nhưng bà ta dường như cố ý ngăn cản cửa thạch thất giống như không muốn cho Tiết Bắc Phàm đi vào, đang giấu diếm gì đây?
Nhìn trộm bên trong thạch thất phía sau lão ni, hình như có cửa gỗ, còn có cái giá… Đối diện bên trên cái giá, vàng bạc ngọc khí như ẩn như hiện, quả nhiên là giấu trong bảo khố động, nhưng không biết được cất giấu ít hay nhiều bảo bối!
Bỗng nhiên, Tiểu Đao liếc một cái liền thấy phía dưới điện thờ kỳ lạ của La Hán có lót một cái đài sen. Đài sen này hình dạng quái dị, vật liệu gỗ cũng có vẻ đặc biệt. Tiểu Đao tinh mắt, thấy quen mắt liền suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra. Ở Bích Ba sơn trang lúc tìm được Long Cốt Ngũ Đồ, xương cốt cũng được đựng trong một cái hộp có chất liệu gỗ như vậy. Vì vậy nhìn kỹ La Hán nọ, Tiểu Đao lập tức ngây người —— tụ bảo La Hán! Bình thường nơi giấu bảo vật đều có La Hán hung thần ác sát để hù dọa kẻ trộm.
*tụ bảo La Hán: La Hán canh giữ bảo vật
Tiểu Đao đánh giá từ trên xuống một lúc, La Hán kia tính cả cái bệ là một cơ quan, đặt ở nơi vừa thấy đã biết được vị trí đó là nơi binh gia thường dùng kế nghi binh, vì vậy ngược lại hay bị người ta xem nhẹ. Không lẽ, Tiểu Đao tỉnh ngộ, lão ni kia thờ tượng Phật kia lâu như vậy, chưa chắc đã biết trong đài sen có cơ quan.
Tiết Bắc Phàm vọt người tránh ám khí đo lão ni cô bắn ra, liền thấy ngân tiêu kia đập vào thạch thất lộn hai vòng sau đó rơi xuống đất, vừa lúc ngay dưới chân Tiểu Đao, Tiểu Đao còn đang ngẩn người. Hắn cũng nhịn không được nhíu mày, nha đầu kia ngày thường là một kẻ trộm khôn khéo, sao lúc này lại ngẩn người?!
Đúng lúc này, Hiểu Nguyệt vốn nên ở bên trên canh chừng đột nhiên chạy tới, thân thủ lôi kéo Tiểu Đao – “Có người đến đây!”
“Ai?” – Tiểu Đao hoàn hồn.
“Ngụy Tân Kiệt mang theo một đội nhân mã đang lên núi.” – Hiểu Nguyệt chỉ chỉ phía trên, ý bảo —— sắp tới rồi.
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, lão ni này thật sự khó chơi, hình như cố ý kéo dài chính là không cho bọn họ tiến vào thạch thất. Nhưng mà một lát nếu là không đi vào, bị Ngụy Tân Kiệt nhốt ở bên trong, thoát thân không được là một chuyện, Long Cốt Ngũ Đồ chỉ sợ cũng không lấy được.
Nghĩ đến đây, Tiết Bắc Phàm đối với ni cô nổi lên sát tâm, còn chưa đợi hắn động thủ, phía sau “vút” một tiếng, Tiểu Đao lao vào trong thạch thất.
Lão ni chưa kịp nhìn một cái, âm thầm cắn răng, nha đầu kia khinh công thật tốt, quả thực là tận dụng triệt để! Đang muốn thoát thân đuổi theo, Tiết Bắc Phàm không tha cho bà ta, tiến lên liền cản lại, vừa nhìn động tác của Tiểu Đao.
Bộ dạng Tiểu Đao giống như là chuẩn bị cởi trói cho Liêu Tiểu Thanh và thất Di thái, ai cũng chưa chú ý tới nàng nhẹ khẽ nhấn nhấn vài cái vào tròng mắt của La Hán, quả nhiên… Trên bệ đài sen liền tách ra, xuất hiện một cái hộp gỗ. Tiểu Đao liền lấy cái tráp ra.
Nàng cất hộp gỗ đi, sau đó đến đằng sau cọc gỗ, một tay dùng chủy thủ cắt dây thừng trói thất Di thái, tay kia thì nhanh chóng mở hộp ra… Quả nhiên, có một bức tranh Long Cốt quen thuộc ở bên trong.
Tiểu Đao trong lòng vui vẻ, rất nhanh liền giấu Long Cốt vào trong ngực, đem hòm cất về chỗ cũ, lúc này dây thừng cũng mở ra, thất Di thái thoát được liền bắt đầu hô to cứu mạng.
Hiểu Nguyệt nhíu mày, nữ nhân này la, phỏng chừng Ngụy Tân Kiệt tới sẽ nhanh hơn, đành phải thúc giục Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm – “Mau lên!”
Tiểu Đao còn muốn vào trong nhìn một chút xem trong thạch thất này giấu vàng bạc tài bảo khiếp sợ đến mức nào mới được a, lại bị Tiết Bắc Phàm một phen giữ chặt, mang ra khỏi thạch thất.
Thất Di thái vội vàng đi theo phía sau, la to – “Chờ ta a!”
Ba ni cô cũng muốn đuổi theo, không ngờ Tiết Bắc Phàm vừa ra khỏi thạch thất liền đánh trả, mấy phi tiêu lão ni cô vừa phóng ra lập tức bị đánh trở về, ba người tránh không kịp, đều trúng phi tiêu ngã xuống đất.
Mọi người nhanh chóng lên tới mặt đất, Tiểu Đao vừa quay đầu lại, thấy thất Di thái cũng theo kịp, hừ một tiếng – “Giết người ăn thịt ngươi cũng có phần! Muốn chạy? Không thể được!”
Thất Di thái cả kinh, Tiểu Đao không lưu tình chút nào đạp nàng một cước – “Giết người thì đền mạng, đi xuống hảo hảo cùng Liêu Tiểu Thanh chờ chịu tra xét, không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy!” – Nói xong, bị Tiết Bắc Phàm lôi đi.
Chân trước Tiết Bắc Phàm lôi kéo Tiểu Đao vừa đến rừng cây, chân sau Ngụy Tân Kiệt đã đến, hắn phát hiện cửa động bị mở ra, phía dưới còn có tiếng kêu cứu, vội vàng sai người đi xuống, sau đó liền tìm ba lão ni trọng thương, thất Di thái cùng Liêu Tiểu Thanh.
Trong động còn có không ít hài cốt, trong trù phòng còn đang hầm một nửa đầu người, nhiều tướng sĩ nhìn thấy thì trực tiếp nôn. Ngụy Tân Kiệt thấy kỳ lạ liền sai người đem lão ni cùng những cô nương Mộc Đầu Nhân khác bắt lại hết mang về nghiêm trị thẩm vấn.
Có người nhận ra thất Di thái là tiểu thiếp của Thái Biện, Ngụy Tân Kiệt đang tìm muốn tìm lỗi của Thái Biện, cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, vì thế phân phó người điều tra kỹ càng.
Hiển nhiên, bắt người cũng không phải là mục đích duy nhất của Ngụy Tân Kiệt, hắn còn phái người tìm kiếm trong động, phát hiện bên trong thạch thất cất giấu không ít vàng bạc tài bảo, đều là năm đó Thái Liêm vơ vét của cải mà có. Nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không có thứ mà hắn muốn, Ngụy Tân Kiệt nhíu mày —— hay là không có ở đây? Lại thấy trên người ni cô có thương tích —— hay là có người nhanh chân đến trước?
Bỏ qua Ngụy Tân Kiệt, lại nói đến Tiểu Đao bị Tiết Bắc Phàm túm tay một mạch chạy như điên xuống núi.
Chạy thẳng đến đại lộ dưới chân núi, Tiểu Đao thở hồng hộc bỏ tay ra – “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.”
“Ngụy Tân Kiệt kia đến lẹ thật.” Hiểu Nguyệt lo lắng, “Hắn cũng tìm Long Cốt Ngũ Đồ sao?”
“Ai. . . . . .” Tiểu Đao cũng sâu kín thở dài, “Đúng đó, nói không chừng bị hắn nhanh tay cướp Long Cốt đi, vậy năm thiếu một, Tiết nhị ngươi cũng thật là, vừa rồi nên để cho ta nhìn một chút chứ!”
“Cô còn nói!” Tiết Bắc Phàm trừng mắt liếc nàng một cái, có chút hung ác.
Tiểu Đao quyệt miệng, tâm nói —— quả nhiên, chính là vì tìm đồ, xú nam nhân.
“Cô cho là Ngụy Tân Kiệt kia cùng Hách Kim Phong giống nhau đều thiếu tâm nhãn sao?” Tiết Bắc Phàm quở trách Tiểu Đao – “Lần trước hắn đã để ý cô, vừa rồi nếu để cho hắn gặp được, cô còn thoát thân dễ dàng như vậy sao? Kêu cô đi cô còn mè nheo.”
Tiểu Đao mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng khẽ nói thầm —— thì ra không phải đang giận mình làm điều thừa cứu thất Di thái cùng Liêu Tiểu Thanh, chưa kịp tìm Long Cốt a.
“Long Cốt Ngũ Đồ sớm hay muộn sẽ tìm được, khối này đã không còn thì vẫn còn bốn khối đâu, huống chi chúng ta đã có một khối.” Tiết Bắc Phàm gặp Tiểu Đao ỉu xìu, cũng biết được bản thân mình hung dữ, thân thủ nhẹ nhàng vén ít tóc mai dưới tai nàng, “Cho dù Ngụy Tân Kiệt giành được Long Cốt trước, sau này cũng có thể lấy lại được. Đừng nhăn nhó nữa, có đói bụng không, đi ăn chút gì đi?”
Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, muốn phán đoán người này là xuất phát từ chân tâm, hay là… Hình như cũng không cần giả ý nha, hắn không có phát hiện mình lấy được Long Cốt.
Hiểu Nguyệt vừa rồi đã chuẩn bị tốt, nếu Tiết Bắc Phàm bởi vì chuyện này mà trách tội Tiểu Đao, liền kéo Tiểu Đao đi, nếu không thì sẽ giúp hắn. Không ngờ Tiết Bắc Phàm này nổi nóng hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Đao, Hiểu Nguyệt cũng nhìn hắn với con mắt khác xưa một chút. Trước kia chưa thấy Tiết Bắc Phàm quan tâm người nào, quả nhiên đối với Tiểu Đao có điểm đặc biệt sao?
Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng hướng dưới chân núi đi xuống, khẽ nhăn mày, Long Cốt một khi đã đánh mất, muốn tìm lại được, nói dễ hơn làm… Làm thế nào cho phải?
Đang buồn phiền, phía sau có người khẽ đẩy hắn một cái.
Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao nâng khóe miệng, thân thủ trước mắt hắn nhoáng một cái, miệng nói, “Tính cô có chút lương tâm, này, phần thưởng của cô.”
Khi nói chuyện, một mảnh bản đồ Long Cốt xuất hiện trước mắt hắn, thật quen mắt.
Tiết Bắc Phàm nháy mắt há to miệng, “Này…”
Tiểu Đao đắc ý, đem Long Cốt nhét vào hắn trong tay, “Bổn tiểu thư ra tay, ai dám cùng ta tranh giành…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiết Bắc Phàm một tay lôi nàng, nhấc bổng lên, “Nha đầu ngoan, thực sự là cô!”
Tiểu Đao nhất thời liền trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn trộm gương mặt của Tiết Bắc Phàm, trong đầu xuất hiện một ý niệm —— cười đến xán lạn như vậy, không phải… Là cười đến khác người!
Tiểu Đao vội vàng lắc đầu, lấy chân đá hắn, “Còn không buông tay!”
Tiết Bắc Phàm thả nàng xuống, Tiểu Đao đỏ mặt, lấy tay không nhẹ không nặng đẩy Tiết Bắc Phàm, nhỏ giọng than thở – “Ít giỡn đi.”
Tiết Bắc Phàm nhận Long Cốt, vẻ vui mừng vẫn hiện trên mặt, lại gần Tiểu Đao hỏi, “Cô lấy được lúc nào vậy?”
“Bí mật.”
“Ta có quà thưởng cho cô!”
Tiểu Đao nghe xong vô cùng vui vẻ, xòe tay – “Lấy ra!”
Tiết Bắc Phàm cầm lấy tay nàng, cúi đầu liền hôn lên tay nàng.
“A!” Tiểu Đao kêu thảm thiết một tiếng, nhấc chân liền đá, “Dâm tặc đáng chết!”
Tiểu Đao đuổi theo đánh hắn, khó khăn lắm mới cảm thấy bộ dạng đánh nhau vừa rồi của Tiết nhị thật suất, nháy mắt liền bị đánh về nguyên hình, lại biến thành lưu manh.
Hiểu Nguyệt ở phía sau đi theo, cũng cười, vô luận nhìn ở phương diện nào, hai người đều rất xứng đôi.
Ba người trở về Trọng phủ, thuận lợi lấy được Long Cốt Ngũ Đồ cũng làm cho Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong thở phào một hơi.
Đêm đó, Tiết Bắc Phàm mang theo Tiểu Đao trên đường phố chơi đùa một lúc, Tiểu Đao muốn đi đâu, hắn sẽ đi đó, kêu hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây, kêu hắn truy cẩu hắn không dám đuổi kê. Tiểu Đao khóe miệng vẫn nhếch, nương nàng nói một chút cũng không sai —— không quan trọng anh hùng hay cẩu hùng, nam nhân có tốt hay không, nghe lời là quan trọng nhất!
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cũng đi theo, Trọng Hoa trong đầu có chút choáng váng, quen biết Tiết Bắc Phàm lâu như vậy, lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như thế, không biết là do công hiệu của Long Cốt Ngũ Đồ, hay là do tinh linh cổ quái Nhan Tiểu Đao này.
Gần tối ngày hôm sau, trong thành Kim Lăng liền truyền đến tin tức kinh người, Thái Biện bị bắt, ngay cả Thái Liêm vừa đến cũng bị bắt. Tội danh không ít, vơ vét của cải, tham ô, giết người ăn thịt, toàn dân Kim Lăng thành ồ lên.
Hách Kim Phong đến nha môn hỏi thăm tin tức đã trở lại, lắc lắc đầu tiến vào sân – “Ai, chuyện Sơn bà này cuối cùng cũng rõ ràng chân tướng.”
Đám người Tiểu Đao vây quanh cái bàn ngồi xuống, tò mò hỏi hắn – “Đến tột cùng sao lại thế này?”
Nguyên lai, chuyện này xem ra rất giống như đấu tranh giành giật tình cảm, giằng co hơn mười năm, nhưng lại cùng tình yêu gì đó, không hề quan hệ.
Ba ni cô kia thật là giả mạo, cũng không phải là Sơn bà gì đó, mà là ba thái giám bên cạnh Thái Liêm. Mật thất bên dưới thác nước Tiên Vân sơn, thật ra là do Thái Liêm tìm cao nhân tạo ra, mục đích chính là giấu kín những tài bảo mà hắn vơ vét những năm gần đây.
Quan trọng là Sơn bà cũng chính là Thái Liêm, tạo ra một hung thần ác quỷ mới danh chính ngôn thuận bảo vệ được bảo khố này. Lại nói tiếp, Sơn bà người này quả thật tồn tại, hơn nữa chuyện Thái Liêm lợi dụng điều này để giết người cũng không giả. Hắn không ngừng giết nữ nhân, còn dùng các nàng bịa đặt ra Sơn bà, ôm lấy tài phú của bản thân. Sắp tới, trong triều quyền lợi sẽ thay đổi, Thái Liêm cảm thấy có chút thất thế, vì vậy ra lệnh cho Thái Biện phái người bao vây Tiên Vân sơn, đem tài bảo chuyển đi.
Mà chuyện sau đó liền rắc rối phức tạp, hoặc là nói, sự tình phức tạp, kì thật bên trong lại đơn giản, đều là vì tâm ham muốn, tham sân ái dục si của con người mà thôi.
Trước tiên là truyền ra lời đồn về Sơn bà sau đó là chuyện vào phụ tâm hán bị giết.
Một người muốn thăng tiến, khó tránh khỏi có vài cừu nhân, đặc biệt là những kẻ hiểu rõ loại người này. “Phụ tâm hán” bị Sơn bà hại chết phần lớn là người từng cùng Thái Liêm có chút quan hệ, những người này đối với hắn ngày sau xem ra có chút bất lợi, cho nên lợi dụng “Sơn bà” giết phụ tâm hán này để ngụy trang, giết người diệt khẩu .
Nói về Mộc Đầu Nhân.
Ba ni cô kia thật ra là nam, chính xác mà nói, là mấy thái giám thân tín bên cạnh Thái Liêm.
Lão thần ni kia, xuất thân là thợ mộc, yêu làm Mộc Nhân thành si, công phu lại không tồi nên trà trộn giang hồ, người ta gọi là mộc phó vĩ. Người này thiên phú dị bẩm, chỉ cần nhìn thấy một người liền có thể điêu khắc thành Mộc Nhân, lợi dụng các loại tà chú thuật tàn phá Mộc Nhân, thi pháp hạ cổ, cho nên người giang hồ phần lớn đều phòng bị hắn. Người này nhiều năm trước liền mai danh ẩn tích, không nghĩ tới hắn lại là lẩn trốn chuyên tâm làm Mộc Đầu Nhân.
Để làm Mộc Nhân tốt, bộ xương rất quan trọng, lão ni liền nghĩ đến việc lấy xương người làm khung xương cho Mộc Nhân. Nhưng sau khi giết người lấy xương, thịt người xử lý như thế nào đây?
Thật khéo, hắn dùng để ngụy trang thành những oán phụ trong Tiên Vân miếu, hắn liền nói hoang đường, nói cái gì ăn thịt người có thể phản lão hoàn đồng, lừa gạt rằng những nữ nhân này tự giết lẫn nhau, cuối cùng khiến những kẻ thê thiếp thành đàn bị quấy rối đến thê tử ly tán.
Mà sau đó, hắn lại muốn làm những Mộc Đầu Nhân biết cử động, vì thế liền nghĩ đến việc dùng người sống để làm.
Thất Di thái, Liêu Tiểu Thanh đều bị hắn dùng làm Mộc Nhân thử nghiệm. Liêu Tiểu Thanh so ra đặc biệt hơn, lão ni lưu giữ nàng tại bên người, là bởi vì vi nàng điên điên ngây ngốc rất dễ bị khống chế, mặt khác lão ni thích nghe nàng xướng diễn, giống như đang nuôi dưỡng một con chim hoàng yến bằng người, nhàn đến nhàm chán thì nghe xướng mấy khúc, như thế mà thôi.
Vớ vẩn nhất chính là, theo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Lão ni cùng Thái Biện vốn nên là người một nhà, đều làm việc cho Thái Liêm, lão ni còn xuống tay với thất Di thái, tất cả sai lầm đều là do tính cách đa nghi của Thái Liêm. Người này vì vinh hoa phú quý và thăng quan tiến chức, người hắn yêu mến cũng có thể vứt bỏ như giày rách, huống chi chỉ là một kẻ thân thích? Thái Liêm tâm ngoan thủ lạt, chung quy vẫn cảm thấy Thái Biện biết được nhiều chuyện hơn nữa cũng chỉ là một tên bất tài, cho nên sau khi sự tình xong xuôi phải diệt trừ.
Án tình nói xong, tất cả mọi người không thể không bội phục Thái Liêm, cái gọi là mưu kế tính toán cùng dã tâm của hắn lại lớn như thế, tất cả mọi người đều nằm trong tính toán của hắn, nghe lời giống như là những con rối bị người ta giật dây điều khiển. Lần này nếu không phải đám người Tiểu Đao đột nhiên đụng phải, có thể hắn đã đem bảo bối chở đi, tất cả manh mối đều diệt trừ, sau đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mọi người rất nhanh sẽ đã quên hắn, nhưng nhớ kỹ chính là Tiên Vân sơn, có một Sơn bà hận phụ tâm hán.
“Nhưng vì cái gì bọn họ ăn thịt người lại thật sự trẻ ra một chút?” – Tiểu Đao đối với điểm này thủy chung không hiểu.
“Chuyện này người trong nha môn cũng hỏi lão ni, cô đoán hắn nói cái gì?”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nghe – “Nói gì?”
“Hắn nói, nữ nhân này nguyên bản chính là mỹ nhân, chỉ tiếc cả ngày nhớ thương hại người, chỉ cần không nhớ nhung trong chốc lát, cũng liền đẹp.”
Hiểu Nguyệt không hiểu – “Có ý gì?”
Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa đã hiểu, cười gật đầu.
Tiểu Đao nâng cằm – “Ai, cái gọi là cùng từ tâm sinh sao? Hiện tại nghĩ lại, thất Di thái luôn lo lắng, sau khi ăn nha đầu của mình, mi tâm giãn ra, thần thái phấn chấn.”
“Thái Liêm… Thật sự giết người yêu cũ của hắn sao?” – Trọng điểm Hiểu Nguyệt quan tâm so với bọn Tiểu Đao hình như không giống nhau – “Hắn hiện tại chết đến nơi, có từng hối hận không?”
Hách Kim Phong trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói – “Thái Liêm tự biết tử tội không tránh khỏi, chỉ có một nguyện vọng, hy vọng sau khi chết có thể được đem vào đàm nước trong Tiên Vân sơn.”
“Đi xuống tạ tội?” – Tiết Bắc Phàm cười lạnh – “Đã quá muộn.”
Hách Kim Phong lắc đầu – “Không, hắn nói bởi vì địa thế đi lại khó khăn, rất nhiều bảo bối đã bị rớt lại trong đàm nước, đàm nước trong Tiên Vân sơn là từ trên núi chảy xuống, sau khi rơi xuống thì căn bản không có khả năng lấy lên, nên hắn muốn tự mình lấy lại.”
Mọi người nghe xong lời này, đều nghẹn họng nhìn trân trối, người này thật sự không có lương tâm!
Hiểu Nguyệt chau mày – “Sao lại xấu xa như vậy?”
“Bởi vì hắn là người xấu a.” – Tiểu Đao ảm đạm cười.
Tiết Bắc Phàm thấy nàng cười liền hiểu rõ, cảm thấy hứng thú liền hỏi – “Lệnh đường lại dạy cô cao kiến gì đây?”
Tiểu Đao khóe miệng khẽ nhếch – “Nương rất hay nói một câu.”
Lúc này, gió thổi rất nhẹ… Hách Kim Phong chùi đao, Hiểu Nguyệt ôm mèo, Tiết Bắc Phàm kiều chân bắt chéo, Trọng Hoa bưng ly trà, nha hoàn nâng khay trà, gã sai vặt cầm chổi, Trọng mẫu trong từ đường gõ mõ… Tất cả mọi người bỗng nhiên ngừng lại, giống như nghiêng tai lắng nghe.
Tiểu Đao híp mắt lại suy nghĩ khẽ nâng má, nhẹ nhàng nói câu – “Mẫu thân nhà ai cũng thường nói a, cảnh giác cao độ, tìm người tốt.”
“Đốc đốc đốc” tiếng gõ mõ lại vang lên.
Nha hoàn nâng khay trà tiếp tục đi, gã sai vặt cầm chổi tiếp tục quét, Trọng Hoa uống trà, Hiểu Nguyệt đem con mèo nhỏ trở mình, Hách Kim Phong tiếp tục đánh bóng đao.
Tiết Bắc Phàm vẫn như cũ chân bắt chéo, thư thái nhìn Tiểu Đao bên cạnh giống như con mèo bị gió nhẹ thổi qua… Cười khẽ không nói.
Tiểu Đao đứng ở bậc thang phía trước xem tình huống, phát hiện ba chiêu tiếp theo, lão ni cô kia hoàn toàn không phải đối thủ của Tiết Bắc Phàm, nhịn không được thầm khen —— Tiết nhị này công phu rất cao! Đại ca của hắn thật sự so với hắn còn lợi hại sao? Võ công như vậy nếu nói là độc bộ thiên hạ, danh chấn trên võ lâm tuyệt đối có thể, nhưng thế nào không những không nổi tiếng, còn bị bêu xấu đây?
Tiểu Đao xem tình hình hiện tại, cảm thấy lão ni tựa hồ sắp trụ không được, nhưng bà ta dường như cố ý ngăn cản cửa thạch thất giống như không muốn cho Tiết Bắc Phàm đi vào, đang giấu diếm gì đây?
Nhìn trộm bên trong thạch thất phía sau lão ni, hình như có cửa gỗ, còn có cái giá… Đối diện bên trên cái giá, vàng bạc ngọc khí như ẩn như hiện, quả nhiên là giấu trong bảo khố động, nhưng không biết được cất giấu ít hay nhiều bảo bối!
Bỗng nhiên, Tiểu Đao liếc một cái liền thấy phía dưới điện thờ kỳ lạ của La Hán có lót một cái đài sen. Đài sen này hình dạng quái dị, vật liệu gỗ cũng có vẻ đặc biệt. Tiểu Đao tinh mắt, thấy quen mắt liền suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra. Ở Bích Ba sơn trang lúc tìm được Long Cốt Ngũ Đồ, xương cốt cũng được đựng trong một cái hộp có chất liệu gỗ như vậy. Vì vậy nhìn kỹ La Hán nọ, Tiểu Đao lập tức ngây người —— tụ bảo La Hán! Bình thường nơi giấu bảo vật đều có La Hán hung thần ác sát để hù dọa kẻ trộm.
*tụ bảo La Hán: La Hán canh giữ bảo vật
Tiểu Đao đánh giá từ trên xuống một lúc, La Hán kia tính cả cái bệ là một cơ quan, đặt ở nơi vừa thấy đã biết được vị trí đó là nơi binh gia thường dùng kế nghi binh, vì vậy ngược lại hay bị người ta xem nhẹ. Không lẽ, Tiểu Đao tỉnh ngộ, lão ni kia thờ tượng Phật kia lâu như vậy, chưa chắc đã biết trong đài sen có cơ quan.
Tiết Bắc Phàm vọt người tránh ám khí đo lão ni cô bắn ra, liền thấy ngân tiêu kia đập vào thạch thất lộn hai vòng sau đó rơi xuống đất, vừa lúc ngay dưới chân Tiểu Đao, Tiểu Đao còn đang ngẩn người. Hắn cũng nhịn không được nhíu mày, nha đầu kia ngày thường là một kẻ trộm khôn khéo, sao lúc này lại ngẩn người?!
Đúng lúc này, Hiểu Nguyệt vốn nên ở bên trên canh chừng đột nhiên chạy tới, thân thủ lôi kéo Tiểu Đao – “Có người đến đây!”
“Ai?” – Tiểu Đao hoàn hồn.
“Ngụy Tân Kiệt mang theo một đội nhân mã đang lên núi.” – Hiểu Nguyệt chỉ chỉ phía trên, ý bảo —— sắp tới rồi.
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, lão ni này thật sự khó chơi, hình như cố ý kéo dài chính là không cho bọn họ tiến vào thạch thất. Nhưng mà một lát nếu là không đi vào, bị Ngụy Tân Kiệt nhốt ở bên trong, thoát thân không được là một chuyện, Long Cốt Ngũ Đồ chỉ sợ cũng không lấy được.
Nghĩ đến đây, Tiết Bắc Phàm đối với ni cô nổi lên sát tâm, còn chưa đợi hắn động thủ, phía sau “vút” một tiếng, Tiểu Đao lao vào trong thạch thất.
Lão ni chưa kịp nhìn một cái, âm thầm cắn răng, nha đầu kia khinh công thật tốt, quả thực là tận dụng triệt để! Đang muốn thoát thân đuổi theo, Tiết Bắc Phàm không tha cho bà ta, tiến lên liền cản lại, vừa nhìn động tác của Tiểu Đao.
Bộ dạng Tiểu Đao giống như là chuẩn bị cởi trói cho Liêu Tiểu Thanh và thất Di thái, ai cũng chưa chú ý tới nàng nhẹ khẽ nhấn nhấn vài cái vào tròng mắt của La Hán, quả nhiên… Trên bệ đài sen liền tách ra, xuất hiện một cái hộp gỗ. Tiểu Đao liền lấy cái tráp ra.
Nàng cất hộp gỗ đi, sau đó đến đằng sau cọc gỗ, một tay dùng chủy thủ cắt dây thừng trói thất Di thái, tay kia thì nhanh chóng mở hộp ra… Quả nhiên, có một bức tranh Long Cốt quen thuộc ở bên trong.
Tiểu Đao trong lòng vui vẻ, rất nhanh liền giấu Long Cốt vào trong ngực, đem hòm cất về chỗ cũ, lúc này dây thừng cũng mở ra, thất Di thái thoát được liền bắt đầu hô to cứu mạng.
Hiểu Nguyệt nhíu mày, nữ nhân này la, phỏng chừng Ngụy Tân Kiệt tới sẽ nhanh hơn, đành phải thúc giục Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm – “Mau lên!”
Tiểu Đao còn muốn vào trong nhìn một chút xem trong thạch thất này giấu vàng bạc tài bảo khiếp sợ đến mức nào mới được a, lại bị Tiết Bắc Phàm một phen giữ chặt, mang ra khỏi thạch thất.
Thất Di thái vội vàng đi theo phía sau, la to – “Chờ ta a!”
Ba ni cô cũng muốn đuổi theo, không ngờ Tiết Bắc Phàm vừa ra khỏi thạch thất liền đánh trả, mấy phi tiêu lão ni cô vừa phóng ra lập tức bị đánh trở về, ba người tránh không kịp, đều trúng phi tiêu ngã xuống đất.
Mọi người nhanh chóng lên tới mặt đất, Tiểu Đao vừa quay đầu lại, thấy thất Di thái cũng theo kịp, hừ một tiếng – “Giết người ăn thịt ngươi cũng có phần! Muốn chạy? Không thể được!”
Thất Di thái cả kinh, Tiểu Đao không lưu tình chút nào đạp nàng một cước – “Giết người thì đền mạng, đi xuống hảo hảo cùng Liêu Tiểu Thanh chờ chịu tra xét, không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy!” – Nói xong, bị Tiết Bắc Phàm lôi đi.
Chân trước Tiết Bắc Phàm lôi kéo Tiểu Đao vừa đến rừng cây, chân sau Ngụy Tân Kiệt đã đến, hắn phát hiện cửa động bị mở ra, phía dưới còn có tiếng kêu cứu, vội vàng sai người đi xuống, sau đó liền tìm ba lão ni trọng thương, thất Di thái cùng Liêu Tiểu Thanh.
Trong động còn có không ít hài cốt, trong trù phòng còn đang hầm một nửa đầu người, nhiều tướng sĩ nhìn thấy thì trực tiếp nôn. Ngụy Tân Kiệt thấy kỳ lạ liền sai người đem lão ni cùng những cô nương Mộc Đầu Nhân khác bắt lại hết mang về nghiêm trị thẩm vấn.
Có người nhận ra thất Di thái là tiểu thiếp của Thái Biện, Ngụy Tân Kiệt đang tìm muốn tìm lỗi của Thái Biện, cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, vì thế phân phó người điều tra kỹ càng.
Hiển nhiên, bắt người cũng không phải là mục đích duy nhất của Ngụy Tân Kiệt, hắn còn phái người tìm kiếm trong động, phát hiện bên trong thạch thất cất giấu không ít vàng bạc tài bảo, đều là năm đó Thái Liêm vơ vét của cải mà có. Nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không có thứ mà hắn muốn, Ngụy Tân Kiệt nhíu mày —— hay là không có ở đây? Lại thấy trên người ni cô có thương tích —— hay là có người nhanh chân đến trước?
Bỏ qua Ngụy Tân Kiệt, lại nói đến Tiểu Đao bị Tiết Bắc Phàm túm tay một mạch chạy như điên xuống núi.
Chạy thẳng đến đại lộ dưới chân núi, Tiểu Đao thở hồng hộc bỏ tay ra – “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.”
“Ngụy Tân Kiệt kia đến lẹ thật.” Hiểu Nguyệt lo lắng, “Hắn cũng tìm Long Cốt Ngũ Đồ sao?”
“Ai. . . . . .” Tiểu Đao cũng sâu kín thở dài, “Đúng đó, nói không chừng bị hắn nhanh tay cướp Long Cốt đi, vậy năm thiếu một, Tiết nhị ngươi cũng thật là, vừa rồi nên để cho ta nhìn một chút chứ!”
“Cô còn nói!” Tiết Bắc Phàm trừng mắt liếc nàng một cái, có chút hung ác.
Tiểu Đao quyệt miệng, tâm nói —— quả nhiên, chính là vì tìm đồ, xú nam nhân.
“Cô cho là Ngụy Tân Kiệt kia cùng Hách Kim Phong giống nhau đều thiếu tâm nhãn sao?” Tiết Bắc Phàm quở trách Tiểu Đao – “Lần trước hắn đã để ý cô, vừa rồi nếu để cho hắn gặp được, cô còn thoát thân dễ dàng như vậy sao? Kêu cô đi cô còn mè nheo.”
Tiểu Đao mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng khẽ nói thầm —— thì ra không phải đang giận mình làm điều thừa cứu thất Di thái cùng Liêu Tiểu Thanh, chưa kịp tìm Long Cốt a.
“Long Cốt Ngũ Đồ sớm hay muộn sẽ tìm được, khối này đã không còn thì vẫn còn bốn khối đâu, huống chi chúng ta đã có một khối.” Tiết Bắc Phàm gặp Tiểu Đao ỉu xìu, cũng biết được bản thân mình hung dữ, thân thủ nhẹ nhàng vén ít tóc mai dưới tai nàng, “Cho dù Ngụy Tân Kiệt giành được Long Cốt trước, sau này cũng có thể lấy lại được. Đừng nhăn nhó nữa, có đói bụng không, đi ăn chút gì đi?”
Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, muốn phán đoán người này là xuất phát từ chân tâm, hay là… Hình như cũng không cần giả ý nha, hắn không có phát hiện mình lấy được Long Cốt.
Hiểu Nguyệt vừa rồi đã chuẩn bị tốt, nếu Tiết Bắc Phàm bởi vì chuyện này mà trách tội Tiểu Đao, liền kéo Tiểu Đao đi, nếu không thì sẽ giúp hắn. Không ngờ Tiết Bắc Phàm này nổi nóng hoàn toàn là vì suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Đao, Hiểu Nguyệt cũng nhìn hắn với con mắt khác xưa một chút. Trước kia chưa thấy Tiết Bắc Phàm quan tâm người nào, quả nhiên đối với Tiểu Đao có điểm đặc biệt sao?
Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng hướng dưới chân núi đi xuống, khẽ nhăn mày, Long Cốt một khi đã đánh mất, muốn tìm lại được, nói dễ hơn làm… Làm thế nào cho phải?
Đang buồn phiền, phía sau có người khẽ đẩy hắn một cái.
Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao nâng khóe miệng, thân thủ trước mắt hắn nhoáng một cái, miệng nói, “Tính cô có chút lương tâm, này, phần thưởng của cô.”
Khi nói chuyện, một mảnh bản đồ Long Cốt xuất hiện trước mắt hắn, thật quen mắt.
Tiết Bắc Phàm nháy mắt há to miệng, “Này…”
Tiểu Đao đắc ý, đem Long Cốt nhét vào hắn trong tay, “Bổn tiểu thư ra tay, ai dám cùng ta tranh giành…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiết Bắc Phàm một tay lôi nàng, nhấc bổng lên, “Nha đầu ngoan, thực sự là cô!”
Tiểu Đao nhất thời liền trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn trộm gương mặt của Tiết Bắc Phàm, trong đầu xuất hiện một ý niệm —— cười đến xán lạn như vậy, không phải… Là cười đến khác người!
Tiểu Đao vội vàng lắc đầu, lấy chân đá hắn, “Còn không buông tay!”
Tiết Bắc Phàm thả nàng xuống, Tiểu Đao đỏ mặt, lấy tay không nhẹ không nặng đẩy Tiết Bắc Phàm, nhỏ giọng than thở – “Ít giỡn đi.”
Tiết Bắc Phàm nhận Long Cốt, vẻ vui mừng vẫn hiện trên mặt, lại gần Tiểu Đao hỏi, “Cô lấy được lúc nào vậy?”
“Bí mật.”
“Ta có quà thưởng cho cô!”
Tiểu Đao nghe xong vô cùng vui vẻ, xòe tay – “Lấy ra!”
Tiết Bắc Phàm cầm lấy tay nàng, cúi đầu liền hôn lên tay nàng.
“A!” Tiểu Đao kêu thảm thiết một tiếng, nhấc chân liền đá, “Dâm tặc đáng chết!”
Tiểu Đao đuổi theo đánh hắn, khó khăn lắm mới cảm thấy bộ dạng đánh nhau vừa rồi của Tiết nhị thật suất, nháy mắt liền bị đánh về nguyên hình, lại biến thành lưu manh.
Hiểu Nguyệt ở phía sau đi theo, cũng cười, vô luận nhìn ở phương diện nào, hai người đều rất xứng đôi.
Ba người trở về Trọng phủ, thuận lợi lấy được Long Cốt Ngũ Đồ cũng làm cho Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong thở phào một hơi.
Đêm đó, Tiết Bắc Phàm mang theo Tiểu Đao trên đường phố chơi đùa một lúc, Tiểu Đao muốn đi đâu, hắn sẽ đi đó, kêu hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây, kêu hắn truy cẩu hắn không dám đuổi kê. Tiểu Đao khóe miệng vẫn nhếch, nương nàng nói một chút cũng không sai —— không quan trọng anh hùng hay cẩu hùng, nam nhân có tốt hay không, nghe lời là quan trọng nhất!
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cũng đi theo, Trọng Hoa trong đầu có chút choáng váng, quen biết Tiết Bắc Phàm lâu như vậy, lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như thế, không biết là do công hiệu của Long Cốt Ngũ Đồ, hay là do tinh linh cổ quái Nhan Tiểu Đao này.
Gần tối ngày hôm sau, trong thành Kim Lăng liền truyền đến tin tức kinh người, Thái Biện bị bắt, ngay cả Thái Liêm vừa đến cũng bị bắt. Tội danh không ít, vơ vét của cải, tham ô, giết người ăn thịt, toàn dân Kim Lăng thành ồ lên.
Hách Kim Phong đến nha môn hỏi thăm tin tức đã trở lại, lắc lắc đầu tiến vào sân – “Ai, chuyện Sơn bà này cuối cùng cũng rõ ràng chân tướng.”
Đám người Tiểu Đao vây quanh cái bàn ngồi xuống, tò mò hỏi hắn – “Đến tột cùng sao lại thế này?”
Nguyên lai, chuyện này xem ra rất giống như đấu tranh giành giật tình cảm, giằng co hơn mười năm, nhưng lại cùng tình yêu gì đó, không hề quan hệ.
Ba ni cô kia thật là giả mạo, cũng không phải là Sơn bà gì đó, mà là ba thái giám bên cạnh Thái Liêm. Mật thất bên dưới thác nước Tiên Vân sơn, thật ra là do Thái Liêm tìm cao nhân tạo ra, mục đích chính là giấu kín những tài bảo mà hắn vơ vét những năm gần đây.
Quan trọng là Sơn bà cũng chính là Thái Liêm, tạo ra một hung thần ác quỷ mới danh chính ngôn thuận bảo vệ được bảo khố này. Lại nói tiếp, Sơn bà người này quả thật tồn tại, hơn nữa chuyện Thái Liêm lợi dụng điều này để giết người cũng không giả. Hắn không ngừng giết nữ nhân, còn dùng các nàng bịa đặt ra Sơn bà, ôm lấy tài phú của bản thân. Sắp tới, trong triều quyền lợi sẽ thay đổi, Thái Liêm cảm thấy có chút thất thế, vì vậy ra lệnh cho Thái Biện phái người bao vây Tiên Vân sơn, đem tài bảo chuyển đi.
Mà chuyện sau đó liền rắc rối phức tạp, hoặc là nói, sự tình phức tạp, kì thật bên trong lại đơn giản, đều là vì tâm ham muốn, tham sân ái dục si của con người mà thôi.
Trước tiên là truyền ra lời đồn về Sơn bà sau đó là chuyện vào phụ tâm hán bị giết.
Một người muốn thăng tiến, khó tránh khỏi có vài cừu nhân, đặc biệt là những kẻ hiểu rõ loại người này. “Phụ tâm hán” bị Sơn bà hại chết phần lớn là người từng cùng Thái Liêm có chút quan hệ, những người này đối với hắn ngày sau xem ra có chút bất lợi, cho nên lợi dụng “Sơn bà” giết phụ tâm hán này để ngụy trang, giết người diệt khẩu .
Nói về Mộc Đầu Nhân.
Ba ni cô kia thật ra là nam, chính xác mà nói, là mấy thái giám thân tín bên cạnh Thái Liêm.
Lão thần ni kia, xuất thân là thợ mộc, yêu làm Mộc Nhân thành si, công phu lại không tồi nên trà trộn giang hồ, người ta gọi là mộc phó vĩ. Người này thiên phú dị bẩm, chỉ cần nhìn thấy một người liền có thể điêu khắc thành Mộc Nhân, lợi dụng các loại tà chú thuật tàn phá Mộc Nhân, thi pháp hạ cổ, cho nên người giang hồ phần lớn đều phòng bị hắn. Người này nhiều năm trước liền mai danh ẩn tích, không nghĩ tới hắn lại là lẩn trốn chuyên tâm làm Mộc Đầu Nhân.
Để làm Mộc Nhân tốt, bộ xương rất quan trọng, lão ni liền nghĩ đến việc lấy xương người làm khung xương cho Mộc Nhân. Nhưng sau khi giết người lấy xương, thịt người xử lý như thế nào đây?
Thật khéo, hắn dùng để ngụy trang thành những oán phụ trong Tiên Vân miếu, hắn liền nói hoang đường, nói cái gì ăn thịt người có thể phản lão hoàn đồng, lừa gạt rằng những nữ nhân này tự giết lẫn nhau, cuối cùng khiến những kẻ thê thiếp thành đàn bị quấy rối đến thê tử ly tán.
Mà sau đó, hắn lại muốn làm những Mộc Đầu Nhân biết cử động, vì thế liền nghĩ đến việc dùng người sống để làm.
Thất Di thái, Liêu Tiểu Thanh đều bị hắn dùng làm Mộc Nhân thử nghiệm. Liêu Tiểu Thanh so ra đặc biệt hơn, lão ni lưu giữ nàng tại bên người, là bởi vì vi nàng điên điên ngây ngốc rất dễ bị khống chế, mặt khác lão ni thích nghe nàng xướng diễn, giống như đang nuôi dưỡng một con chim hoàng yến bằng người, nhàn đến nhàm chán thì nghe xướng mấy khúc, như thế mà thôi.
Vớ vẩn nhất chính là, theo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Lão ni cùng Thái Biện vốn nên là người một nhà, đều làm việc cho Thái Liêm, lão ni còn xuống tay với thất Di thái, tất cả sai lầm đều là do tính cách đa nghi của Thái Liêm. Người này vì vinh hoa phú quý và thăng quan tiến chức, người hắn yêu mến cũng có thể vứt bỏ như giày rách, huống chi chỉ là một kẻ thân thích? Thái Liêm tâm ngoan thủ lạt, chung quy vẫn cảm thấy Thái Biện biết được nhiều chuyện hơn nữa cũng chỉ là một tên bất tài, cho nên sau khi sự tình xong xuôi phải diệt trừ.
Án tình nói xong, tất cả mọi người không thể không bội phục Thái Liêm, cái gọi là mưu kế tính toán cùng dã tâm của hắn lại lớn như thế, tất cả mọi người đều nằm trong tính toán của hắn, nghe lời giống như là những con rối bị người ta giật dây điều khiển. Lần này nếu không phải đám người Tiểu Đao đột nhiên đụng phải, có thể hắn đã đem bảo bối chở đi, tất cả manh mối đều diệt trừ, sau đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mọi người rất nhanh sẽ đã quên hắn, nhưng nhớ kỹ chính là Tiên Vân sơn, có một Sơn bà hận phụ tâm hán.
“Nhưng vì cái gì bọn họ ăn thịt người lại thật sự trẻ ra một chút?” – Tiểu Đao đối với điểm này thủy chung không hiểu.
“Chuyện này người trong nha môn cũng hỏi lão ni, cô đoán hắn nói cái gì?”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nghe – “Nói gì?”
“Hắn nói, nữ nhân này nguyên bản chính là mỹ nhân, chỉ tiếc cả ngày nhớ thương hại người, chỉ cần không nhớ nhung trong chốc lát, cũng liền đẹp.”
Hiểu Nguyệt không hiểu – “Có ý gì?”
Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa đã hiểu, cười gật đầu.
Tiểu Đao nâng cằm – “Ai, cái gọi là cùng từ tâm sinh sao? Hiện tại nghĩ lại, thất Di thái luôn lo lắng, sau khi ăn nha đầu của mình, mi tâm giãn ra, thần thái phấn chấn.”
“Thái Liêm… Thật sự giết người yêu cũ của hắn sao?” – Trọng điểm Hiểu Nguyệt quan tâm so với bọn Tiểu Đao hình như không giống nhau – “Hắn hiện tại chết đến nơi, có từng hối hận không?”
Hách Kim Phong trầm mặc sau một lúc lâu, mở miệng nói – “Thái Liêm tự biết tử tội không tránh khỏi, chỉ có một nguyện vọng, hy vọng sau khi chết có thể được đem vào đàm nước trong Tiên Vân sơn.”
“Đi xuống tạ tội?” – Tiết Bắc Phàm cười lạnh – “Đã quá muộn.”
Hách Kim Phong lắc đầu – “Không, hắn nói bởi vì địa thế đi lại khó khăn, rất nhiều bảo bối đã bị rớt lại trong đàm nước, đàm nước trong Tiên Vân sơn là từ trên núi chảy xuống, sau khi rơi xuống thì căn bản không có khả năng lấy lên, nên hắn muốn tự mình lấy lại.”
Mọi người nghe xong lời này, đều nghẹn họng nhìn trân trối, người này thật sự không có lương tâm!
Hiểu Nguyệt chau mày – “Sao lại xấu xa như vậy?”
“Bởi vì hắn là người xấu a.” – Tiểu Đao ảm đạm cười.
Tiết Bắc Phàm thấy nàng cười liền hiểu rõ, cảm thấy hứng thú liền hỏi – “Lệnh đường lại dạy cô cao kiến gì đây?”
Tiểu Đao khóe miệng khẽ nhếch – “Nương rất hay nói một câu.”
Lúc này, gió thổi rất nhẹ… Hách Kim Phong chùi đao, Hiểu Nguyệt ôm mèo, Tiết Bắc Phàm kiều chân bắt chéo, Trọng Hoa bưng ly trà, nha hoàn nâng khay trà, gã sai vặt cầm chổi, Trọng mẫu trong từ đường gõ mõ… Tất cả mọi người bỗng nhiên ngừng lại, giống như nghiêng tai lắng nghe.
Tiểu Đao híp mắt lại suy nghĩ khẽ nâng má, nhẹ nhàng nói câu – “Mẫu thân nhà ai cũng thường nói a, cảnh giác cao độ, tìm người tốt.”
“Đốc đốc đốc” tiếng gõ mõ lại vang lên.
Nha hoàn nâng khay trà tiếp tục đi, gã sai vặt cầm chổi tiếp tục quét, Trọng Hoa uống trà, Hiểu Nguyệt đem con mèo nhỏ trở mình, Hách Kim Phong tiếp tục đánh bóng đao.
Tiết Bắc Phàm vẫn như cũ chân bắt chéo, thư thái nhìn Tiểu Đao bên cạnh giống như con mèo bị gió nhẹ thổi qua… Cười khẽ không nói.
Bình luận truyện