Gia Cát Linh Ẩn

Chương 322: Giúp ta cầu xin với Hoàng Thượng



Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Hoàng Thượng, không cần phải đến hai canh giờ, chỉ cần hai phút là được rồi. Nguyệt Lan, đem những gì ngươi biết nói cho Hoàng Thượng nghe đi.”

Nguyệt Lan gật gật đầu, “Vâng, tiểu thư. Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, sau khi nô tỳ phát hiện ra không thấy tiểu Thế tử đâu liền luống cuống một hồi, một lát sau mới nhớ tới tiểu thư có nói qua đã rắc bột phấn huỳnh quang lên trên người tiểu thế tử, cho nên liền từ đó mà đi theo, không nghĩ tới…. Không nghĩ tới lại đi đến Dịch Khôn cung.”

“Dịch Khôn cung?” Sở Kim Triêu nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn Hoàng hậu một cái, lại nhìn Nguyệt Lan, “Ngươi nói là có người ôm tiểu Thế tử tới Dịch Khôn cung?”

“Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ không dám cam đoan đứa nhỏ đang ở Dịch Khôn cung, chỉ là phấn huỳnh quang kia rơi một đường đến nơi này nên nô tỳ mới đến Dịch Khôn cung.” Nguyệt Lan giải thích.

“Ngươi, nha đầu kia nói bậy bạ gì đó?” Hoàng hậu tức giận nói, “Hoàng Thượng, sao Thế tử lại ở đây được chứ? Nếu như nó ở đây sao có chuyện bản cung không biết.”

Sở Kim Triêu lạnh lùng nhìn bà, “Hoàng hậu, chuyện này tốt nhất là không có liên quan gì với ngươi. Lục soát!”

“Hoàng Thượng…” Vẻ mặt Hoàng hậu thoáng chốc thay đổi, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Gia Cát Linh Ẩn. Tiện nhân, quỷ kế của ngươi thật đúng là nhiều!

Rất nhanh, một nữ nhân ôm một đứa nhỏ đi ra.

“Hoàng Thượng, tìm được đứa nhỏ ở trong phòng ngủ của nương nương.”

“Ngươi còn có cái gì để nói?” Ngữ khí của Sở Kim Triêu bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi, “Vừa rồi trẫm có nói qua, chuyện này tốt nhất không nên có liên quan đến ngươi.”

“Hoàng Thượng… Thần thiếp cũng không biết sao Thế tử lại ở trong cung của thần thiếp.” Hoàng hậu liều chết ngụy biện, chỉ cần không thừa nhận thì Hoàng Thượng sẽ không có cách nào. Bà chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, quát, “Thất vương phi, nói! Ngươi vì cái gì phải đưa tiểu Thế tử đến Dịch Khôn cung để hãm hại bản cung?”

“Nương nương, lời này nói ra có chút kỳ quái, thần nữ có thể thông thiên mọi chuyện như vậy sao?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn cung nữ bên cạnh, chỉ thấy trên cổ và trên tay nàng ta là vết cào xước, không khỏi cười cười, nàng sao có thể khinh địch để cho Hoàng hậu đánh lừa như vậy chứ, “Đúng rồi, thần nữ nhớ ra, ở bên ngoài tã lót thần nữ có bôi lên một ít thuốc, người nào từng tiếp xúc qua thì sẽ ngứa ngáy không chịu nổi.”

“Ngứa chính là dấu hiệu đầu tiên, tiếp theo làm da sẽ bị hư thôi, đau đớn đến khó nhịn, cuối cùng thuốc ngấm vào lục phủ ngũ tạng sẽ đau đến lăn lộn trên mặ đất. Thuốc giải chỉ có Thất vương phủ mới có, chỉ cần mang tin tức này phát tán ra ngoài thì ta nghĩ là hung thù nhất định sẽ đến thừa nhận.”

Cung nữ kia nhịn không được mà gãi gãi cổ. Hoàng hậu lập tức nhìn nàng ta cảnh cáo một cái.

“Mỗi khi độc dược phát tác thì giống như có hàng nghìn con kiện gặm nhấm vào trong xương cốt, không ai có thể chịu đựng được loại thống khổ này.” Gia Cát Linh Ẩn nói tiếp, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cung nữ kia.

Cung nữ cảm thấy da càng ngứa, càng khó chịu đựng nổi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn chết sao? Không được! nàng còn có mẹ già câng phải phụng dưỡng.

“Đương nhiên, nếu người kia chịu chủ động thừa nhận thì ta lấy thân phận Thất vương phi cam đoan sẽ không làm gì nàng, còn có thể cam đoan với người đó rằng đời này người nhà của nàng sẽ được sống một cách an toàn.”

Nàng lại tung ra một điều kiện mê người.

Cung nữ kia rốt cục dao động, đi tới. Phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái bụp bụp bụp , “Hoàng Thượng, Thất vương phi, là nô tỳ, tiểu Thế tử là nô tỳ ôn đi. Cầu xin Vương phi cho nô tỳ thuốc giải, nô tỳ thật sự chịu không nổi.”

“A?” Gia Cát Linh Ẩn đi vòng quanh nàng một vòng, “Là ai sai ngươi làm?”

“Là… Là Hoàng hậu nương nương , người nói muốn nhìn thấy tiểu Thế tử nên bảo nô tỳ tới Thất vương phủ ôm tiểu Thế tử về để cho người nhìn một chút.”

Cung nữ cúi đầu xuống, không nhìn Hoàng hậu. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hận không thể cắt đứt lưỡi nàng của Hoàng hậu.

“Đây…

Hoàng hậu ngượng ngùng cười cười, nhưng mà so với khóc còn khó coi hơn, “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng là do muốn nhìn thấy tôn tử quá nên mới ra hạ sách này. Thần thiếp cũng không dám nữa… ai bảo Thất vương phi ôm nó đi, thần thiếp muồn nhìn nó một cái còn phải giống như kẻ trộm nữa.”

“Vậy ngươi mới vừa rồi hùng hổ muốn trẫm trừng phạt Tam nha đầu là có mưu mô gì?” Sở Kim Triêu lạnh lùng hỏi, cả người tản ra một cỗ khí lạnh chết người. Lại có chuyện như vậy!

“Thần thiếp… thần thiếp chỉ là không muốn để cho người khác chê cười, nào có nãi nãi nào muốn nhìn tôn tử của mình mà phải lén lút chứ, cho nên mới không thừa nhận. Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, người tạm tha cho thần thiếp đi.”

“Xem ra lần trước phạt người xám hối ở phật đường là vẫn còn quá nhẹ.”

“A? Hoàng Thượng, không nên a!” Hoàng hậu sợ tới mức đứng dậy quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, “Thần thiếp nhất thời hồ đồ, mới, mới làm chuyện như vậy, xin Hoàng Thượng tha thứ. Thất vương phi, ngươi cầu xin Hoàng Thượng giúp ta đi.”

Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, quay mặt sang một bên. Cho nàng là kẻ ngu ngốc sao, lại có thể đi cầu xin cho kẻ mới vừa rồi đẩy mình vào chỗ chết?

Lúc này, Hà Sướng Uyển từ bên trong đi ra, tiếp nhận đứa nhỏ trong tay cung nữ, vừa xốc chăn lên nhìn, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

“Nó… nó không phải là tiểu Thế tử! Mẫu hậu, tiểu Thế tử đâu?”

“Cái gì? Không phải? Không thể nào, nó chính là tiểu Thế tử mà!”

Đứa nhỏ được ôm đến, Hoàng hậu cũng không nhìn kỹ, số lần bà cùng tiểu Thế tử gặp mặt cũng không nhiều, căn bản không nhớ rõ mặt đứa nhỏ.

“Mẫu hậu, không phải, nó không phải! Con của ta, rốt cuộc là ở đâu? Thất vương phi, ngươi mang con của ta đi đâu rồi ? Mau trả lại cho ta !” Hà Sướng Uyển la lớn.

“Thái tử phi điện hạ, chuyện này có lẽ nên hỏi Hoàng hậu nương nương thì thích hợp hơn.” Gia Cát Linh Ẩn giơ lên khóe miệng, đè nén ý cười trong lòng. May mắn nàng chuẩn bị chu đáo, nếu không thật đúng là đã để cho Hoàng hậu thực hiện được rồi.

Sở Kim Triêu bỗng nhiên đứng lên, một cước đá vào trên người Hoàng hậu, phẫn nộ đến cực điểm. Ông cúi người xuống, hung hắn bắt lấy cằm của Hoàng hậu, như muốn bóp nát cằm bà, “Nói! Ngươi giấu tôn tử ở đâu? Đứa nhỏ này ở đâu tới?”

“Thần thiếp, thần thiếp cái gì cũng không biết…” Hoàng hậu từ trong kẽ răng phun ra được vài từ. Khí lực cực lớn của Sở Kim Triêu khiến cho bà chảy cả nước mắt, “Thần thiếp bị oan!”

Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ sao có thể không phải là tiểu Thế tử? Thế tử chân chính ở đâu? Trong đầu bà trống rỗng, bên trong chuyện này rốt cuộc có vấn đề gì?

“Bị oan, nếu ngươi không mang tôn tử của trẫm về đây thì trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“Không! Không! Hoàng Thượng, thần thiếp thực sự không biết là chuyện gì xảy ra. Cầu xin Hoàng Thượng cho thần thiếp một cơ hội, thần thiếp nhất định tìm ra tiểu Thế tử!”

“Hừ! Cho ngươi cơ hội? Trẫm đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội rồi?”

“Thần thiếp chỉ cầu xin một cơ hội cuối cùng.” Hoàng hậu khóc than, “Xin Hoàng Thượng nể mặt Quốc công mà cho thần thiếp một cơ hội cuối cùng.”

Sở Kim Triêu trầm tư, dường như đang cân nhắc cái gì đó, thật lâu sau mới gật đầu, “Được! Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Cho dù tìm được tiểu Thế tử rồi trẫm cũng sẽ phải trừng phạt ngươi. Ba mươi gậy, một gậy cũng không được thiếu. Thời gian là hai ngày, nếu như tìm không thấy thì trẫm liền phế ngôi bị Hoàng hậu của ngươi!”

“Hoàng Thượng…” Hoàng hậu ngã ngồi trên mặt đất, cả người xụi lơ. Trẫm phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi… Những lời này càng không ngừng vang lên bên tai bà, trời đất đều yên tĩnh, chỉ có những lời này.

Ngôi vị Hoàng hậu là thứ mà cả đời này bà bảo vệ, ai cũng không thể lấy đi.

“Tự giải quyết cho tốt!” Sở Kim Triêu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn bà một cía, đi nhanh ra khỏi điện.

Hà Sướng Uyển vỗ vỗ cái trán, lòng nóng như lửa đốt, nàng tiến lên nâng Hoàng hậu dậy.

“Mẫu hậu, mau phái người đi tìm tiểu Thế tử đi.”

“Người đâu! Đi thăm dò xem tiểu Thế tử ở nơi nào!”

“Vâng, nương nương, nô tài liền đi phân phó!” Tiêu Ôn vừa trả lời vừa nhanh chân chạy đi sắp xếp.

Trong điện chỉ còn lại bốn nữ nhân.

Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Nguyệt Lan, hận không thể đem các nàng xé thành từng mảnh nhỏ. Bỗng nhiễn, trong mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng, bà hung hăng nhìn chằm chằm vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi nói đi, có phải đứa nhỏ ở trong tay ngươi hay không? Ngươi cố ý đổi đứa nhỏ có phải hay không?”

“Nương nương, thần nữ sao có thể biết được người sẽ đến trộm đứa nhỏ chứ? Thần nữ không thể nào biết trước được mọi chuyện. Ở đây dây dưa với thần nữu không bằng nhanh đi tìm tiểu Thế tử đi thôi, nếu không Hậu vị sợ là, không đảm bảo. Nguyệt Lan, chúng ta đi!”

“Tam tiểu thư, đợi một chút!”

Hà Sướng Uyển đuổi theo Gia Cát Linh Ẩn cùng Nguyệt Lan đi ra ngoài. Sự tình có chút kỳ quặc, nàng mơ hồ cảm thấy được, cho nên vấn đề mấu chốt là ở trên người Gia Cát Linh Ẩn.

Nàng đuổi theo Gia Cát Linh Ẩn, nói, “Tam tiểu thư, nói cho ta biết con của ta ở đâu? Ngươi nhất định biết, có phải hay không? Mạng của nó là do ngươi cho, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn lấy lại sao?”

“Thái tử phi điện hạ, người cũng nghe rồi đó, Hoàng hậu đã thừa nhận tiểu Thế tử là do người trộm di. Ta thực xin lỗi.”

“Tam tiểu thư…”

Hà Sướng Uyển khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ của nàng rốt cuộc đang ở đâu?

“Tam tiểu thư, chỉ cần ngươi trả lại đứa con cho ta, ta đồng ý với ngươi sẽ khuyên Thái tử cùng Hoàng hậu không nên ra tay với Thất vương phủ, việc làm trước kia của bọn họ ta cũng rất xin lỗi, tat hay bọn họ nhận lỗi với ngươi. Chỉ cần ngươi trả lại con cho ta, bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”

“Thái tử phi điện hạ, ta thật sự không biết.”

Ra khỏi cung, tách ra khỏi Hà Sướng Uyển, Gia Cát Linh Ẩn và Nguyệt Lan cùng nhau trở về Thất vương phủ. Hai người lập tức tới Ngâm Hương Các.

Trong Ngâm Hương Các, Tiểu Điệp đang chơi đùa với tiểu Thế tử, đứa nhỏ không khóc không nháo, nhìn thấy hai người Gia Cát Linh Ẩn tiến vào nó còn cười khanh khách với các nàng.

Gia Cát Linh Ẩn ôm lấy nó, đặt vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu Thế tử ngáp một cái, liền ghé vào trên người nàng mà ngủ.

“Đứa nhỏ quả nhiên là ở trong này.” Một bóng người từ bên ngoài tiến vào.

“Tham kiến Lục điện hạ!” Nhìn thấy người tới, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Sở Lăng Hiên.

Gia Cát Linh Ẩn giương mắt lên, không nghĩ tới Sở Lăng Hiên đột ngột xuất hiện ở trong này. Xem ra người gác cửa Thất vương phủ cần phải thay, vậy mà có thể để hắn tiến vào.

“Linh nhi đang nghĩ bản vương vào bằng cách nào sao? Yên tâm, không liên quan đến thủ vệ, bản vương đã muốn vào thì không ai có thể ngăn cản. Bản vương nghe nói không tìm thấy tiểu Thế tử nên đến đây xem, quả nhiên giống như bản vương nghĩ. Linh nhi, nàng quá xấu rồi.”

“Điện hạ, người là ca ca của Thất điện hạ, xưng hô như vậy quả thật không tốt?” Nguyệt Lan thấy tiểu thư cau mày nên to gan nói.

“A?” Sở Lăng Hiên nhếch lên khóe miệng, “Vậy ngươi nói xem bản vương nên gọi nàng là gì?”

Gia Cát Linh Ẩn đưa đứa nhỏ cho Nguyệt Lan, đứng lên, “Nói đi, chuyện gì?”

“Không có gì, đến nhìn nàng một chút mà thôi. Nàng đã không có việc gì vậy bản vương đi trước. “ Sở Lăng Hiên xoay người, “Chuyện đứa nhỏ ta sẽ không nói cho bất kỳ ai.”

“Ngươi có nói cho tất cả mọi người cũng không sao.”

“Linh nhi, vì sao nàng cứ đối nghịch với bản vương?”

“Nguyệt Lan, tiễn khách!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện