Gia Cát Linh Ẩn

Chương 100: Hóa ra Linh nhi quan tâm ta như vậy



Sở Lăng Thiên không để ý đến nàng ấy, mà đi đến bên cạnh Bạch Vân Nghị, “Phiền Nhị hoàng tử chuyển đến ngồi cạnh công chúa Mộ Vân được không?”

Bạch Vân Nghị biết điều đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Liên Mộ Vân. Nước Tinh Long tuy rằng là một trong sáu nước thuộc Đông Lăng đại lục, nhưng sức mạnh lại kém hơn nước Lăng Nguyệt không ít, Bạch Vân Nghị không thể không nể mặt Sở Lăng Thiên.

Sau khi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống, thức ăn cũng được bưng lên, mọi người nếm thử đều khen không dứt miệng, Liên Mộ Dương nói: “Thứ ở Ngân Đô đúng là khác biệt, ăn rất ngon!”

Sở Lăng Thiên gắp một miếng thịt, đặt lên miệng thổi thổi, xác nhận không còn nóng nữa mới bỏ vào chén của Gia Cát Linh Ẩn, “Hết nóng rồi, nàng ăn đi.”

Gia Cát Linh Ẩn rất tự nhiên gắp miếng thịt kia bỏ vào miệng. Cứ như thế, Sở Lăng Thiên thỉnh thoảng mới ăn một chút, phần lớn thời gian đều lo chiếu cố Gia Cát Linh Ẩn.

Mấy người khác nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng, Sở Lăng Thiên là hoàng tử Lăng hoàng sủng ái nhất, nữ nhân muốn ở bên cạnh hắn ít nhất có thể xếp hàng đến vài con phố, há phải lấy lòng và che chở một nữ nhân như thế?

Liên Mộ Vân cắn môi, nước mắt ấm ức đảo quanh viền mắt, Liên Mộ Dương thấy thế bèn kéo tay nàng, nàng mới tỉnh táo lại. Liên Mộ Vân gắp một miếng măng mùa đông trắng muốt, đặt vào trong chén của Sở Lăng Thiên, “Biểu ca, huynh ăn một chút đi.”

Sở Lăng Thiên tỉnh bơ gắp miếng măng mùa đông ra, bỏ ở trên bàn, “Biểu muội có điều không biết, huynh không thích ăn măng.”

“Biểu ca, xin lỗi huynh.” Liên Mộ Vân cúi đầu, thỏ thẻ nói, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Thấy muội muội của mình bị ấm ức, Liên Mộ Dương bèn nói: “Mộ Vân, biểu đệ là nam nhân biết quan tâm chăm sóc nữ nhân, sau này hai người thành thân, đệ ấy chắc chắn sẽ yêu thương muội gấp bội. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ[1].”

“Mộ Vân hiểu.” Liên Mộ Vân gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lĩnh hội, “Tam tiểu thư xinh đẹp như thế, biểu ca thương yêu nàng cũng là lẽ đương nhiên, nếu Mộ Vân là nam nhân, cũng sẽ nâng niu Tam tiểu thư trong lòng bàn tay.”

Liên Mộ Dương lạnh lùng hừ một tiếng, “Mộ Vân, muội đã quên lời mẫu hậu dạy muội từ nhỏ rồi sao? Dung mạo của nữ nhân chỉ là nhất thời, cũng chỉ có thể nhận được vinh sủng nhất thời; chỉ có tài đức và gia thế mới là mãi mãi. Nữ tử mỹ mạo chỉ thích hợp để phong hoa tuyết nguyệt[2], lấy về làm vợ nhất định phải là một nữ tử huệ chất lan tâm[3] như Mộ Vân muội. Tam tiểu thư, ta nói có đúng không?”

Gia Cát Linh Ẩn nhấp ngụm trà, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ nói thật chí lý, nhưng mà ta có chút nghi hoặc, tại sao thái tử lại cho rằng nữ tử mỹ mạo chỉ thích hợp để phong hoa tuyết nguyệt chứ? Chẳng lẽ không có nữ tử mỹ mạo nào có đủ cả tài đức cùng gia thế ư?”

“Tam tiểu thư nói rất có đạo lý.” Nghe Gia Cát Linh Ẩn nói, Liên Mộ Vân liên tục gật đầu, “Tam tiểu thư yên tâm, sau khi ta thành thân với biểu ca, nhất định sẽ xin biểu ca nạp tiểu thư làm thiếp. Có một người chị em xinh đẹp như vậy bầu bạn, Mộ Vân đúng là may mắn.”

“Thất điện hạ muốn thành thân với công chúa Mộ Vân ư? Tại sao ta lại không biết?” Gia Cát Linh Ẩn nhấp thêm ngụm trà, thản nhiên hỏi.

“Mộ Vân đừng nói bậy.” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, “Huynh nói sẽ thành thân với muội khi nào?”

“Biểu ca…” Liên Mộ Vân vẻ mặt xấu hổ, nước mắt rưng rưng, “Xin lỗi biểu ca.”

“Biểu đệ không biết sao?” Liên Mộ Dương nghi ngờ nhìn Sở Lăng Thiên, “Lần này Mộ Vân đến là để kết thân với đệ.”

“Đệ chưa từng nghe nói, Mộ Vân biểu muội thông minh lương thiện, nhất định sẽ tìm được một phu quân tốt.”

“Biểu đệ!” Liên Mộ Dương đứng bật dậy, xúc động phẫn nộ nhìn Sở Lăng Thiên, “Thứ cho ta nói thẳng, đệ nhìn trúng Tam tiểu thư, bất quá cũng chỉ bởi vì dung mạo xinh đẹp của nàng ta. Cả nước Đông Lan là hậu thuẫn của đệ, còn Tam tiểu thư bất quá chỉ là một tiểu thư của phủ Thừa tướng, không phải đệ bị hỏng đầu óc, bị ma quỷ ám ảnh rồi chứ?”

“Liên Mộ Dương!” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên trở nên lạnh băng, “Xin hãy chú ý thân phận của huynh, huynh có tư cách gì đến bình phẩm nữ nhân của ta? Nữ nhân khắp thiên hạ chẳng ai sánh nổi với Linh nhi, bất kể là phương diện nào. Nếu huynh lại nói lời vô lễ, đừng trách bản vương không nể nang!”

“Điện hạ không cần để ý.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, biểu hiện ung dung bình tĩnh, “Chỉ có kẻ yếu đuối mới để ý cách nhìn của người khác.”

Thái độ của Liên Mộ Dương nhất thời thu liễm không ít, nhưng vẫn có chút không phục: “Biểu đệ đừng nói quá lên như thế, đệ đã nói Tam tiểu thư tuyệt vời như vậy, ta liền thỉnh giáo nàng ấy một vấn đề, xin Tam tiểu thư chỉ giáo.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, lấy ra một miếng ngọc thượng đẳng: “Chi bằng như vậy đi, ta và thái tử điện hạ đều hỏi đối phương một vấn đề, nếu ai không trả lời được, thì phải nhận thua. Nếu ta thua, miếng ngọc này sẽ thuộc về thái tử, còn nếu thái tử thua, thanh kiếm của thái tử sẽ thuộc về ta, được không?”

“Ha ha! Tam tiểu thư thật thẳng thắn!” Liên Mộ Dương cười to, “Y theo lời của Tam tiểu thư đi, bản thái tử hỏi Tam tiểu thư trước, vì sao lại có ngày và đêm, có xuân hạ thu đông?”

Gia Cát Linh Ẩn cười thầm trong bụng, nói: “Trái đất quay quanh mặt trời, bởi vì thay đổi khoảng cách với mặt trời cho nên có xuân hạ thu đông. Trái đất cũng tự quay, khi mặt trời chiếu rọi đến là ban ngày, khi đưa lưng về phía mặt trời chính là ban đêm.” Gia Cát Linh Ẩn không giảng giải sâu thêm, chỉ trả lời ngắn gọn vấn đề của Liên Mộ Dương.

“Sao tiểu thư lại biết?!” Liên Mộ Dương kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cổ nhân đều cho rằng trời hình tròn đất hình vuông, xuân hạ thu đông tuần hòan lặp lại, ngày và đêm luân phiên xuất hiện, đều là ý chỉ của thần linh. Do Liên Mộ Dương vừa mới xem qua một quyển sách của thánh nhân, trên đó hoàn toàn phá vỡ truyền thuyết thần thoại của vạn vật, phân tích nó chính là hiện tượng tự nhiên. Liên Mộ Dương vốn định làm khó Gia Cát Linh Ẩn, không ngờ nàng lại có thể trả lời được, “Xem ra Tam tiểu thư đúng là một nữ tử phi phàm.”

“Chỉ hiểu biết một chút mà thôi.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, “Bây giờ đến phiên ta ra đề.”

“Tam tiểu thư, mời!” Liên Mộ Dương đắc ý.

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, “Câu hỏi của ta rất đơn giản, xin hỏi thái tử điện hạ, trên đời này là con gà có trước hay quả trứng có trước?”

“Đương nhiên là con gà có trước, gà đẻ ra trứng mà.” Trong giọng nói của Liên Mộ Dương tràn ngập chế giễu.

“Hình như thái tử điện hạ đã quên, gà là do trứng nở ra.”

“Hửm!” Liên Mộ Dương bỗng nhiên ngẩn ra, vẻ tươi cười trên mặt cũng mất tăm, chân mày nhíu lại một chỗ, im lặng tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc Liên Mộ Dương nói, “Ta nhận thua, mời Tam tiểu thư cho ta biết đáp án.”

“Câu hỏi này không có đáp án.”

“Tam tiểu thư nói vậy là sao?” Trên mặt Liên Mộ Dương hiện lên vẻ giận dữ, “Ngay cả tiểu thư cũng không biết đáp án, tại sao lại hỏi ta?”

“Hình như chúng ta không giao ước rằng người ra đề mục nhất định phải biết đáp án, thái tử điện hạ, người thua rồi.”

“Đúng vậy, thái tử thua rồi.” Bạch Vân Phàm cũng nói theo.

Liên Mộ Dương thở dài, không cam lòng tháo thanh kiếm của mình ra, đặt trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư trí tuệ hơn người, nhưng mà chỉ là chút tài lẻ, tục tằn.”

“Vậy cũng là thắng, thái tử điện hạ, người nói phải không?”

“Chút tài mọn thôi mà.” Liên Mộ Dương khinh thường trả về một câu, “Ta no rồi, chi bằng hôm nay ngừng ở đây thôi, chư vị cảm thấy được không?”

“Ta cũng no rồi.” Bạch Vân Phàm nói.

Vì thế mọi người đều vén màn ra ngoài, ra khỏi tiệm lẩu, mọi người chia ra ba ngã rồi đi.

“Linh nhi.” Sở Lăng Thiên ra vẻ đau lòng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Xin lỗi nàng, hôm nay không nên gọi nàng đến.”

“Thế nào cũng phải đối mặt, chẳng phải sao?” Gia Cát Linh Ẩn giơ bảo kiếm trong tay lên, “Huống hồ còn có thu hoạch, bảo kiếm Huyền Thiết ngàn năm, trên đời chỉ có một, nếu ta mang cho Kinh Phong, hắn sẽ thế nào nhỉ?”

Sở Lăng Thiên cười to, “Hắn nhất định sẽ đeo bảo kiếm mà quy thuận nàng, không thèm để ý đến ta nữa. Nàng thông minh thật, biết đây là kiếm tốt, nhất định Liên Mộ Dương đang tiếc đứt ruột.”

“Ai bảo hắn nói chuyện thành thân làm gì?”

“Linh nhi ghen sao? Hóa ra Linh nhi quan tâm ta như vậy.”

Sở Lăng Thiên dắt tay Gia Cát Linh Ẩn, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.

“Đại ca, chuyện kết thân, hình như biểu ca không muốn.” Bên kia, Liên Mộ Vân theo sau Liên Mộ Dương, nhỏ giọng nói, “Thấy biểu ca rất thích nữ tử kia.”

“Nữ tử kia không đơn giản.” Sắc mặt Liên Mộ Dương nghiêm túc, “Ta cố tình nói những lời khinh miệt nàng ta, nếu đổi lại là nữ tử khác đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng nàng ta vẫn giữ vẻ ung dung điềm tĩnh, tiến thoái trầm ổn, điểm này, muội kém nàng ấy.”

Liên Mộ Vân ủ rũ cúi đầu, “Muội biết, cho nên muội mới lo lắng chuyện kết thân.”

“Chuyện này muội không cần lo, có phụ hoàng và Lăng hoàng làm chủ, Sở Lăng Thiên không thể làm phật ý họ. Muội cũng đừng để tâm đến nữ tử kia quá, nam nhân tam thê tứ thiếp, gặp dịp mua vui là chuyện khó tránh. Một tiểu thư phủ thừa tướng thôi mà, còn muội đường đường là công chúa nước Đông Lan, nàng ta vĩnh viễn không bì được với thân phận của muội. Lấy vợ, Sở Lăng Thiên đương nhiên không thể không xét đến điều này.”

“Muội biết rồi, đa tạ đại ca khuyên bảo.”

Sau khi từ biệt Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn vừa đi vào Trục Nguyệt Hiên, bỗng nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi mình: “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Gia Cát Linh Ẩn xoay người, nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan đứng cách đó không xa, đang nổi giận đùng đùng xỉa vào nàng.

“Đại tỷ có chuyện gì?”

“Chuyện tốt ngươi làm đó! Nói mau, Hàn Thanh Thanh kia tại sao lại ở trong viện của ngươi? Ngươi muốn dùng ả để tiếp cận thổi gió bên gối phụ thân ư, để phụ thân càng thêm yêu thương ngươi có phải không?” Gia Cát Hồng Nhan tức giận hỏi.

“Tỷ thông minh thật, đúng là như vậy.”

“Ngươi, ta phải đi nói với mẹ, để mẹ đuổi ả ta đi!”

“Đại tỷ đừng lỗ mãng như thế.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy Gia Cát Chiêm đang đi về hướng bên này, vì thế nói: “Nhị di nương, Tam di nương, Tứ di nương, Ngũ di nương cũng không còn, phụ thân nạp thêm một di nương cũng là chuyện đương nhiên. Đại tỷ đừng tự suy đoán nữa, muội chỉ muốn tìm thêm người kề cận bên phụ thân, để phụ thân bớt cô đơn thôi.”

Gia Cát Hồng Nhan hừ lạnh: “Phụ thân lớn tuổi như vậy rồi, còn cưới di nương làm gì? Sao ngươi không nghĩ lại, nếu di nương sinh thêm con, phụ thân còn có thể thương yêu ta sao?”

“Sao tỷ tỷ có thể ích kỷ hẹp hòi như thế? Vì lợi ích riêng mình mà không để ý đến hạnh phúc của phụ thân.”

“Giỏi cho Gia Cát Linh Ẩn nhà ngươi, đừng nói đạo lý gì đó với ta, ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu ngươi nhất quyết giữ ả lại, ngươi chờ xem, xem ả còn có thể sống được mấy ngày!”

“Hồng Nhan, ngươi đang nói gì?” Gia Cát Chiêm đã đứng sau lưng Gia Cát Hồng Nhan một lúc lâu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu tức giận, “Cút ngay, cách Trục Nguyệt Hiên xa một chút! Sao ngươi có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế? Ta còn nghe ngươi nói như vậy nữa, sẽ cấm cửa ngươi nửa năm!”

[1] Dịch nghĩa: Tình cảm hai người nếu là dài lâu, thì hà tất phải để ý đến sự chia li tạm thời.

[2] Phong hoa tuyết nguyệt: là để yêu thôi chứ không cưới.

[3] Huệ chất lan tâm: Cô gái có tâm địa thuần khiết, phẩm chất cao nhã như hoa lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện