Duyên Phận Ngàn Năm

Chương 13



Nhiếp Tiểu Thiến không an phận, hắn biết. Nhưng lá gan lớn như vậy, cũng là do hắn bất cẩn.

Vô Ngạn ôm nữ nhân của mình trong lòng, thỏa mãn chôn sâu vào mái tóc nàng. Tóc nàng rất đặc biệt, không hề giống nữ nhân bình thường, nhưng phi thường mềm mại. Trong lòng hắn có chút vui vẻ. Rốt cục nàng là của hắn. Lại sẽ không lo được lo mất. Tổng thể trong lòng hắn vẫn luôn bất an. Mười năm trước cứu Nhiếp Tiểu Thiến, coi trọng năng lực làm việc của nàng ta, nhưng vẫn cảm thấy nữ nhân đó quá mức tự đại. Ngày hôm nay nhận ra nàng giả mạo, bởi hắn nhận thấy được mùi hương của nàng ta. Nhiếp Tiểu Thiến luôn có một mùi hương khiến hắn đặc biệt ghét đó là thuốc kích dục. Hắn chán ghét nàng ta, vẫn luôn như vậy.

“Trang chủ, có bái thiếp của Mạc công tử và Lệ công tử, nói là gửi cho phu nhân.”

“Không nhận.” Vô Ngạn trong mắt một tia ám trầm “Lui xuống đi.”

Ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại bị người bên cạnh vỗ nhẹ. Ta hoàn toàn tỉnh ngủ. A, dường như có chút mơ hồ, như vậy là đã gả cho người ta sao?

“Nàng muốn ngủ thêm sao?” Hắn buồn cười hỏi

“Không, có điểm đói bụng. Đều tại ngươi.” Ta oán hận

“Được, rửa mặt xong liền đi ăn.” Hắn hôn trộm một cái. “Ta gọi người tiến vào”

Rất nhanh nước được đưa lên. Ta phát hiện toàn thân cao thấp đã được tắm rửa sạch. Không nghĩ hắn cũng sẽ làm những việc này đâu. Ngồi trước bàn trang điểm, ta liền thấy hắn đứng sau lưng, cẩn thận xoay ta lại đối diện với hắn. Tay hắn có chút lóng ngóng cầm bút chì. Hắn đây là muốn họa mi cho ta sao? Trong lòng có chút ngọt ngào.

Hắn vẽ rất cẩn thận. Ánh mắt ta tập trung lại khuôn mặt hắn. Ngũ quan sắc nét rắn rỏi, khác với nét nhu hòa của Mạc Lương Đình. Hắn lúc này đây thật chăm chú. Đều nói đàn ông tập trung làm một việc gì thì trông rất hấp dẫn. Quả nhiên là như thế.

Khóe môi bất giác nở nụ cười.

Bên ngoài có chút ồn ào. Ta có chút nhíu mi, việc gì a. Thật không ngờ lại nghe thấy có tiếng binh khí va chạm. Ta nghe loáng thoáng có điểm giống như gọi tên ta.

“Hạ Tịch Mạn”

Là Mạc Lương Đình sao? Ta ngạc nhiên, đứng dậy, lập tức thấy khí tức của Vô Ngạn thay đổi. Ta bất đắc dĩ cười. quên đi, vẫn là chầm chậm ra thì hơn.

“Ngươi họa nốt đi.” Ta ngồi về chỗ “Đừng để ta mất mặt không dám gặp người là được.”

“Tuân lệnh nương tử.” Hắn lập tức vui vẻ “Mời người đến tiền viện. Đã đến cửa chính là khách, ai lại đãi khách như vậy chứ?”

“Dạ” Bên ngoài có tiếng đáp lời. Quả nhiên lúc sau nghe tiếng binh khí dừng lại.

Ta cũng chậm rãi dùng bữa sáng với hắn, sau đó mới đi ra tiền viện. Lệ Viên Ngân và Mạc Lương Đình sớm ngồi mốc meo. Ta có chút xấu hổ cười gật đầu với họ.

“Tịch Mạn” Mạc Lương Đình mấp máy gọi

“Mạc công tử, nội tức tên há lại để nam nhân khác gọi. Xin người hãy gọi nàng là Vô phu nhân

Vô phu nhân, tổng thể nghe có chút kì quái. Không phải phu nhân à?

“Ngươi… ngươi lại có thể đối nàng….” Mặt hắn phút chốc trắng bệch không thể tin, đứng dậy “Tịch Mạn… muội…”

Đầu óc ta có chút ong ong, tai dường như ù đi. Lại có chút không yên lòng. Thế nhưng có tiếng nói trong đầu nói ta ngoan ngoãn đi ngủ thôi. Ta thực sự cũng buồn ngủ lắm, liền ngủ mất rồi.

“Tịch Mạn… Tỉnh lại.” Mạc Lương Đình muốn xông lên lại bị cản lại

“Mạn nhi muốn nghỉ ngơi, thỉnh hai người không cần quấy rầy.”

“Ngươi lại đối nàng hạ tình cổ. Ngươi… thật ti tiện.”

Ánh mắt Vô Ngạn ám trầm không nói, hạ lệnh trục khách. Hắn sao lại quên người này cũng có chút bản lãnh chứ nhỉ?

Phải, nàng trúng tình cổ. Nhiếp Tiểu Thiến hạ cổ vào tối hôm đó. Khi hắn đưa nàng trở lại, đã thấy có chút quái dị. Tình cổ này là phóng trên người nữ giới thì nam nhân đầu tiên của nàng sẽ là người khống chế, đương nhiên điều kiện nam nhân đó là xử nam,nếu không mẫu cổ sẽ xé rách bụng mà ra. Hắn không hiểu ý nghĩ của Nhiếp Tiểu Thiến, nàng ta lại đã chết, không thể hỏi. Hắn thực sự muốn nàng sẽ mãi yêu hắn như vậy. Nhưng cổ chung qui vẫn là quái độc. Tình cổ hấp thu tinh hoa của nam nhân mà sống. Cứ ba ngày nếu không hoan ái thì nàng sẽ chết, mà ngoài hắn, cũng không ai có thể chạm vào nàng. Hắn sớm phái người đi miêu cương tộc tìm người giải cổ.

Là muốn nàng tỉnh lại, sẽ hận hắn sao? Hận hắn lừa gạt tình cảm của nàng, hay hận hắn đối với nàng hạ cổ đây? Vô Ngạn có chút phiền não. Suy nghĩ của nữ nhân thật cong quẹo. Nhìn nàng bị chính mình khống chế, trong lòng không ức chế được lửa giận. Thật giống như, mình mãi mãi chẳng thể chân chính đạt được nàng, mà nàng lại chỉ như con rối trong tay mình. Thật sự rất khó chịu.

Vô Ngạn bế nàng trở lại phòng, có chút thẫn thờ vuốt ve khuôn mặt nàng.

Mạn Mạn, đừng hận ta, có được hay không? Ta thực sự yêu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện