Dù Có Gặp Lại

Chương 3



4

Khi tỉnh lại, tôi đã chuyển từ ICU sang phòng bệnh thông thường rồi.

Lương Thiệu ở bên ngoài bị bác sĩ mắng tơi tả: “Anh không biết bệnh nhân d.ị ứ.n.g với cá à? Vừa rồi cô ấy bị sốc, thiếu chút nữa là không cứu được rồi, anh có biết không? Anh đang g.i.ế.t người đấy!”

Lương Thiệu tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng, run giọng nói: “Tôi không biết cô ấy d.ị ứ.ng với cá.”

“Cô ấy là vợ anh mà anh lại bảo là không biết?” Bác sĩ giận tím mặt: “Tôi nghi ngờ anh cố ý m.ư.u s.á.t! Vốn dĩ cô ấy sắp khỏe lại rồi, vài ngày nữa là có thể xuất viện, bây giờ cơ thể yếu như vậy, lại vừa đặt nửa chân vào quan tài, không biết khi nào mới khỏe lại đây!”

Lương Thiệu cúi đầu, không nói lời nào, ánh mắt đăm đăm nhìn sàn nhà.

Bác sĩ rốt cuộc mắng xong rồi, bèn rời đi. Lương Thiệu đứng ở ngoài một hồi lâu mới bước vào.

Hắn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói khản đặc một cách kì quái: “Em d.ị ứ.ng với cá, sao không nói?”

Tôi liếc nhìn hắn, căm hận nói: “Tôi mất mẹ nó trí nhớ rồi, nhớ kiểu gì được? Ngược lại là anh đó! Chúng ta kết hôn bảy năm rồi, tôi dị ứng với cá mà anh cũng không biết là sao?”

“Cái đ.ệt, đừng nói là anh không muốn cho tôi nửa phần tài sản kia nên rắp tâm h.ại ch.ế.t tôi để ân ái trọn đời với ghệ yêu đấy nhé?”

Lương Thiệu đỏ bừng hai mắt, quay đầu đi.

M.ẹ nó, hại tôi ra nông nỗi này mà không nói được một câu nào luôn hả?

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm nguyền rủa tên đàn ông ch.ó m.á này. Không ngờ chưa đầy hai phút, hắn lại quay trở về.

Trong tay Lương Thiệu là bản thỏa thuận ly hôn tôi đã ký, hắn xé nát nó dưới ánh mắt khiếp sợ của tôi.

Giọng hắn đã đè nén đến mức nghe không ra chất giọng vốn dĩ nữa rồi, giọng khàn đặc: “Thẩm Diệp, bản thỏa thuận ly hôn này bị hủy bỏ. Ngày mai anh sẽ đi công chứng, toàn bộ tài sản dưới tên anh sẽ chuyển hết cho em.”

Tôi ngớ người vì hành động của hắn, hồi lâu mới cất giọng: “Lương Thiệu, anh uống lộn thuốc hả? Chẳng phải anh rất ghét tôi sao, ghét đến mức muốn lập tức ly hôn với tôi để đến với cô thư ký gì đó cơ mà? Sao có thể đem toàn bộ gia tài phấn đấu bao nhiêu năm qua cho tôi được?”

Ấy thế mà Lương Thiệu bỗng nhiên đỏ mắt: “Thẩm Diệp, em có biết lúc nãy, xém chút nữa là em m.ất m.ạ.ng rồi không?”

Tôi gật đầu: “Tôi biết, do anh h.ại cả đấy.”

Hắn che mặt ngồi xổm trước người tôi, bờ vai khẽ run rẩy. Không biết có phải tôi đã nghe nhầm không mà tôi cảm giác hình như hắn đang khóc.

“Anh vẫn luôn cho rằng anh không cần em nữa. Nhưng vừa rồi lúc ký bản thông báo bệnh ng.u.y k.ị.ch, anh run lẩy bẩy cả người, đầu óc trống rỗng, không viết được dù chỉ một chữ.”

Lương Thiệu ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới thấy rõ. Cảm giác của tôi không sai, hắn đã nước mắt giàn giụa rồi.

“Thẩm Diệp, hình như anh vừa nhận ra anh không thể nào rời xa em.”

5

“Xúi quẩy!” Phản ứng đầu tiên của tôi là lùi ra sau một chút, chán ghét nói: “Tôi không phải thùng rác, không có nhiệm vụ thu gom rác rưởi. Anh muốn khóc thì ra ngoài mà khóc, cách xa tôi ra một chút.”

Lương Thiệu còn muốn nói gì đó nhưng bị tôi ngăn lại: “Anh thôi đi! Giả vờ nặng tình cho ai xem đấy?”

Tôi mỉa mai: “Lương Thiệu, tôi nói không phải chứ, nuôi chó bảy năm còn hiểu nó nữa là. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, thế mà anh không hề biết tôi d.ị ứ.ng với cá. Giờ anh còn mặt mũi đứng đấy mà khóc à?”

“Tôi thành ra như vậy là tại ai?” Tôi lạnh lùng nói.

Dù rằng tôi mất trí nhớ nhưng xét theo biểu hiện của Lương Thiệu, không khó để đoán ra rằng hắn không hề để tâm đến cuộc hôn nhân này chút nào. Hắn không hề quan tâm tôi, hoàn toàn không tiếp xúc với tôi, chỉ dành tất cả lòng nhiệt tình cho người phụ nữ bên ngoài kia.

Đại khái là trước đây tôi đã sống thủ tiết như vậy đấy.

Đệt! Người này rõ ràng còn sống mà như đã ch.ế.t, có hắn hay không cũng như nhau. Tôi thật sự muốn quay lại thời điểm ấy để quăng cho mình hai bạt tai. Sao lại có thể để bản thân sống uất ức như vậy?!

Lương Thiệu mặt cắt không còn một gi.ọt m.áu, nhìn tôi không nói nên lời.

Một lát sau, hắn thống khổ ôm chặt mặt, cắn răng nói: “Là anh không đúng! Là anh kh.ố.n n.ạ.n!”

“Anh… xin lỗi em nhiều…” Hắn nghẹn ngào khôn xiết.

Tôi lại chỉ cảm thấy phiền chán, bèn trở mình, nhắm mắt lại.

Thâm tình đến muộn, rẻ rúng hơn rác rưởi. Nếu hôm nay tha thứ cho hắn thì tôi thật sự quá có lỗi với bản thân đã chịu nhiều đau khổ trước đây.



Đêm khuya, Lương Thiệu cứ trằn trọc xoay người bên cạnh tôi.

Tôi mất hứng: “Anh lăn qua lộn lại làm gì? Có để yên cho người ta ngủ không đấy?”

Lương Thiệu ngẩng đầu lên. Nhờ ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang, lúc này tôi mới phát hiện thái dương hắn nhễ nhại mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt.

Tôi hoảng sợ: “Anh làm sao vậy?”

Hắn nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Bệnh đ.au bao tử tái phát, không sao đâu em.”

“Thế thì anh mau uống thuốc đi! Đừng… Đừng có mà ch.ết ở đây nhé!”

Lương Thiệu liếc tôi một cái: “Em nói tốt về anh một câu thôi được không?”

“Anh quên thuốc để ở đâu rồi. Thôi khỏi, nhịn chút rồi cũng qua.”

Tôi thuận miệng nói: “Sao lại không nhớ? Ở ngăn kéo thứ ba dưới tủ tivi ấy.”

Nói xong, tôi chợt ngơ ngẩn cả người.

Lương Thiệu cũng sửng sốt.

Hắn không màng dạ dày đau nhức, ánh mắt tràn đầy vui vẻ: “Em nhớ lại rồi?!”

Tôi lắc lắc đầu, cảm nhận cơn đau dữ dội: “Không.”

Câu nói vừa rồi như là bật thốt bất thình lình. Khi suy nghĩ lại, tôi thậm chí không nhớ nhà mình ở đâu, trông ra làm sao, nói chi đến thuốc đau bao tử.

Lương Thiệu hơi thất vọng nhưng vẫn cất lời an ủi: “Không sao, đừng vội. Chắc chắn sẽ nhớ lại được.”

Tôi vô cớ cáu kỉnh: “Anh về trước lấy thuốc uống đi. Tạm thời tôi muốn ở một mình.”

Sau khi Lương Thiệu rời đi, một mình tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Câu nói bột phát vừa rồi khiến tâm trạng tôi tuột dốc không phanh. Nó khiến tôi nhận ra dù có ghét Lương Thiệu đến mấy đi chăng nữa thì trong tiềm thức, tôi vẫn là người phụ nữ đáng thương bị vây khốn suốt bảy năm trong tình yêu dành cho hắn.

Cảm giác phân liệt này khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi không muốn gặp lại phiên bản vừa đáng thương vừa đáng trách của mình trước kia, nhưng lại không biết làm thế nào để trốn thoát.

Sáng sớm hôm sau, bạn thân đến thăm tôi.

Cô ấy vừa gọt táo ăn vừa chỉ vào trán tôi: “Mày bị ngốc à? Chắn cho hắn làm quái gì, để loại đàn ông ch.ó m.á này ch.ết qu.ách cho xong!”

Tôi cười bất đắc dĩ.

Cô nàng tên Lưu Linh này lao vào đây bảo mình là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy đã bay về nước từ bên kia đại dương ngay sau khi biết tin tôi bị t.a.i n.ạ.n giao thông.

Tuy tôi không nhớ cô ấy nhưng lại có cảm giác thân quen rất tự nhiên với cô ấy.

Chẳng cần nói gì, chỉ nghe cô ấy mắng thôi, tôi cũng cảm thấy thật thoải mái.

Tôi đang định lên tiếng thì Lương Thiệu đột nhiên đẩy cửa bước vào với vẻ mặt đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu.

Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Em từng s.ả.y th.a.i?”

Hắn gằn từng chữ qua kẽ răng và ném cho tôi một tờ giấy. Tôi chẳng biết gì nên đành cầm tờ giấy kia lên.

Đó là một tờ giấy h.ú.t t.h.ai. Thai nhi ba tháng tuổi, thời gian là năm ngoái.

Chẳng hiểu sao rõ ràng không nhớ gì cả, nhưng khi nhìn thấy tờ đơn này, tôi cảm thấy đầu đ.au nhức dữ dội, trái tim như bị bóp chặt. Mặt tôi tức khắc trắng bệch, thậm chí tưởng chừng không thở nổi.

Thấy tôi như vậy, Lương Thiệu hoảng sợ, vội la lên: “Thẩm Diệp, em sao thế? Anh… Anh không có ý gì khác, chỉ hỏi một chút thôi.”

Tôi thở hổn hển từng cơn, nằm trên giường không nói nên lời, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Lưu Linh cầm lấy tờ giấy kia, lập tức nổi trận lôi đình. Cô ấy chỉ vào mặt Lương Thiệu, mắng: “Cái đm, anh còn mặt mũi nhắc tới chuyện này? Lương Thiệu, anh và cái con họ Lâm kia đúng là cùng một giuộc, không biết nhục như nhau!”

“Đây là chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi, liên quan chó gì đến cô?” Lương Thiệu bực bội nói: “Tôi chỉ hỏi tại sao Thẩm Diệp s.ả.y t.h.a.i mà không nói cho tôi biết. Dù sao đó vẫn là con tôi!”

“Tại sao không nói cho anh à?” Lưu Linh tăng cao âm lượng: “Đm, bởi vì lúc ấy anh đang bận hẹn hò với con hồ ly tinh kia! Thẩm Diệp gọi cho anh biết bao nhiêu lần, mẹ nó, anh có bắt máy không? Tôi cũng nói thẳng luôn, lý do nó s.ả.y t.h.a.i là vì cục cưng bé bỏng của anh gọi cho nó, bắt nó ly hôn với anh, mắng nó qua điện thoại làm nó bị kích động mạnh! Anh còn mặt mũi nào nói chuyện không liên quan đến tôi?”

Lưu Linh nói như b.ắn s.ú.ng liên thanh: “Tôi nói cho mà biết, khi nó không liên lạc được với anh, chính tôi đã đưa nó đến bệnh viện, chính tôi nhìn nó trải qua buổi ph.ẫu th.u.ậ.t, chính tôi đã chăm sóc hậu phẫu cho nó! Mẹ n.ó, khi đó anh còn đang thòi ra thụt vào với cục cưng bé bỏng kia kìa!”

Lương Thiệu sững sờ, biểu cảm đông cứng trên mặt.

Hắn ngơ ngác quay đầu hỏi tôi: “Cô ta nói thật à?”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi biết thế quái nào được. Tôi mất mẹ nó trí nhớ rồi. Sao anh không xuống hỏi xem đứa bé này có thật hay không?”

Lương Thiệu sững sờ lui về sau một bước. Chuyện này dường như là một cú đả kích lớn đối với hắn. Hắn thậm chí không nói nên lời, ánh mắt đờ đẫn, đứng trơ ra như phỗng.

“Cút mau! Nhìn anh mà tôi bực hết cả mình!” Lưu Linh mạnh tay đổ dầu vào lửa.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, hồn bay phách lạc bước ra khỏi cửa.



Từ khi mất trí nhớ, tôi chưa từng mơ thấy gì cả. Có lẽ là ký ức không còn nên cũng chẳng có gì để mơ nữa.

Thế mà đêm nay, tôi đã có một giấc mộng.

Trong mộng là một buổi tối lạnh lẽo ảm đạm, mưa thu liên miên, hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ xương.

Lời mỉa mai của Lâm Lang còn văng vẳng bên tai: “Cô nghĩ mình là ai, chỉ là một con mụ vợ già mà thôi. Cô biết Lương Thiệu nói gì về cô không?”

Giọng nói trầm thấp của cô ta như bị tẩm độc: “Anh ấy nói bộ dạng lôi thôi của cô trông thật ghê tởm! Nếu không sợ người ngoài dị nghị, anh ấy đã ly hôn với cô lâu rồi. Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, tự giác c.út nhanh đi!”

Trong mộng, trông tôi thật uất ức, thật xa lạ, đến nước này rồi mà vẫn không muốn buông tay.

Nhưng những lời nói kia tựa như nhát d.ao c.h.ặ.t đ.ứ.t xương thịt của tôi, đau đến mức tôi đầm đìa mồ hôi.

Rất nhanh, tôi đã phát hiện đó không phải là ảo ảnh. Quần tôi âm ấm, ướt sũng và nhớp nháp.

Tôi cúi đầu nhìn, là m.áu.

Toàn thân tôi tức khắc lạnh toát.

Tôi và Lương Thiệu đã không còn sinh hoạt vợ chồng từ lâu. Đứa bé này được tạo ra trong một lần hắn say rượu.

Khi hay tin mình có thai, bản năng làm mẹ khiến trái tim tôi tan chảy.

Lương Thiệu vẫn luôn muốn có một đứa con. Có lẽ đứa bé này có thể xoa dịu quan hệ căng thẳng giữa chúng tôi.

Tôi kích động ngồi bệt dưới sàn nhà gọi điện cho Lương Thiệu, nhưng điện thoại reo rất lâu mà đầu kia không chịu bắt máy.

Nước mắt tuôn rơi, tôi run rẩy gọi điện cho người bạn thân nhất của mình. Giọng nói run run không thể khống chế của tôi vang lên trong điện thoại: “Lưu Linh, cứu con tao với!”

Sau đó, tôi liền h.ô.n m.ê b.ất t.ỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy, Lưu Linh đang túc trực cạnh giường tôi với vẻ mặt do dự.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Đứa bé đâu? Con tao còn không?”

Cô ấy mím chặt môi, vẻ mặt không đành lòng: “Mất rồi. Không kịp đến bệnh viện, không giữ được.”

Hai mắt tối sầm, tôi nắm chặt ga trải giường, móng tay xuyên qua ga trải giường đ.âm vào da thịt, m.áu tuôn ra nhưng tôi không cảm thấy gì cả.

Thai nhi ba tháng chưa phát triển nhiều, bụng tôi vẫn phẳng lì, dường như không có gì thay đổi. Nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được, có gì đó đã biến mất.

Con tôi, đứa bé mà tôi cẩn thận gìn giữ và vui mừng chờ mong, mất rồi.

Tôi đổ bệnh nặng.

Sau này tôi mới biết, vào cái đêm tôi mất con, sở dĩ Lương Thiệu không nghe điện thoại là vì hắn đang ân ái với Lâm Lang.

Tôi không nói cho hắn biết chuyện đứa bé, có lẽ là vì hận hắn, cảm thấy hắn không xứng để biết mình từng có một đứa con.

Sau đó, tôi dọn đồ sang phòng khách, bắt đầu tách riêng với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện