Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 7: Bạch Liên
“Sư đệ sư điệt đi thong thả.”
Một câu ôn tồn hòa nhã, đổi lấy một đôi kiêu ngạo khinh thường.
Tạ Tri Vi cũng không thèm để ý, vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười mà đưa tiễn, đợi Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự ngự kiếm rời đi, hắn mới mở hệ thống ra.
Thảo Mãng Anh Hùng vừa xuất hiện đã khóc lóc nức nở: “Thần tượng cầu xin anh nói cho tôi biết, có phải nữ chính đã xảy ra chuyện gì rồi không, vì sao cốt truyện của tôi mãi vẫn không cảm ứng thấy nàng!”
Tạ Tri Vi cây ngay không sợ chết đứng: “Cậu đi hỏi tên nam chính kỳ hoa mà cậu viết ra kia đi, tôi cũng không hiểu gì hết có được chưa? Nửa đường gặp được Đạm Đài Mộng, vốn có ý tốt để nam chính đi thông đồng với nàng, ai biết chỉ trong chớp mắt, hai người cùng nhau rớt xuống sông, nữ chính liền…… Khụ, không có.”
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Tạ Tri Vi nói: “Thảo Mãng Anh Hùng, cậu nói gì đi.”
Bên kia lúc này mới truyền tới một câu đáp lại bằng giọng không thể nào tin: “Không, không có rồi? Bị nước cuốn trôi đi rồi?”
Tạ Tri Vi nhún nhún vai.
Bên kia vang lên tiếng bứt tóc, Thảo Mãng Anh Hùng vẫn còn không thể nào tin nổi: “Không phải đâu, tôi không có viết cái cốt truyện này, trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?”
Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhiên nghiêm túc lên: “Thần tượng, anh cẩn thận nhớ lại một chút, anh có nói cái gì đó với nam chính không? Hoặc là ở trước mặt nam chính nói với nữ chính cái gì?”
Tạ Tri Vi khinh thường nói: “Tôi chỉ diễn vai quần chúng sắp chết, lời nói của tôi có thể quấy nhiễu tới nam chính và nữ chính sao?”
Thảo Mãng Anh Hùng phân trần nói: “Thần tượng, anh nói như vậy thật khiến tôi vô cùng thương tâm, anh chính nhân vật linh hồn của tiểu thuyết này, sao lại không quấy nhiễu được?”
Tạ Tri Vi cười lạnh không thôi, đem tình hình thực tế đã phát sinh kể cho Thảo Mãng Anh Hùng nghe lại một lần.
Không khí lại là một trận yên tĩnh, Tạ Tri Vi cũng lười đi kêu hắn ta.
Một lát sau, Thảo Mãng Anh Hùng chậm rãi mở miệng: “Thần tượng, biến cố này quả thật đúng là vì anh mới xảy ra. Nữ chính đã bị nam chính đẩy xuống.”
“Ồ?” Tạ Tri Vi sửng sốt, tiếp tục cười lạnh, “Ý của cậu là nam chính vì tôi mới đẩy nữ chính xuống nước? Thế này phù hợp với logic truyện ngựa giống của cậu sao?”
“Hoàn toàn phù hợp!” Thảo Mãng Anh Hùng thâm trầm nói, “《 Tiên Đế Tái Lâm 》tuy là truyện ngựa giống, nhưng nó là một truyện ngựa giống có chiều sâu. Nam chính có tính cách! Đầu tiên tính chiếm hữu của hắn ta rất mạnh, anh hiện tại lại là người duy nhất đối xử tốt với hắn ta, hắn ta có khả năng đã xem anh giống như mẹ của mình.”
Tạ Tri Vi: “……”
Thảo Mãng Anh Hùng phân tích đạo lý càng thêm rõ ràng: “Kết quả anh nói muốn thu sư muội cho hắn, còn khen người ta thông minh xinh đẹp, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Giống như một đứa con một, mẹ nó bỗng nhiên sinh thêm cho nó một đứa em gái, nó có thể vui vẻ sao?”
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt: “Chúng ta có thể đừng so sánh nát bét có được không. Tôi không phải mẹ hắn, Đạm Đài Mộng cũng không phải em gái hắn, hắn không thể nghĩ theo hướng quan hệ nam nữ bình thường được sao? Làm một nam chính truyện ngựa giống cũng làm không xong!”
“Nhắc lại! Mục Hạc là một nam chính có tính cách của truyện ngựa giống! Hắn ta bị Trình Đạo Tú hại thành như vậy, thời điểm trọng sinh đã hoàn toàn chán ghét nữ nhân, về sau nhận được thiện ý của các em gái mới nhặt lại hi vọng đối với nữ nhân.”
Giả thiết rác rưởi, một nam chính truyện ngựa giống cho tính cách kỹ càng như vậy làm cái gì?!
Tạ Tri Vi đem cảm xúc trước kia khi hắn đọc truyện, các loại khen ngợi đối với giả thiết “em gái đa tình cứu vớt nam chính u buồn” vứt lên chín tầng mây, chỉ lo oán trách Thảo Mãng Anh Hùng: “Ai bảo cậu thêm vào giả thiết lung tung vậy hả, tôi hỏi cậu, Bạch Kiến Trứ và Tạ Tri Vi sao lại có nhiều chuyện cũ năm xưa rối loạn tùng phèo như thế?”
Thảo Mãng Anh Hùng có chút ngượng ngùng: “Đại cương có viết nhưng tiểu thuyết mãi vẫn không có dịp đưa vào. Sau khi cha của Bạch Kiến Trứ đặt tên cho Tạ Tri Vi xong thì không được bao lâu đã có thêm một đứa con, vì thế linh cơ vừa động, ông ta liền đặt tên cho nó là Kiến Trứ. Tiểu thuyết chỉ phơi bày một góc nhỏ của núi băng, nhân sinh mà anh đang diễn khẳng định sẽ phải gặp gỡ những tình tiết không được viết rõ ràng kia, anh nên nhìn thoáng một chút nha.”
“Nói thì đơn giản, cậu thiết lập tính cách nhân vật càng nhiều thì càng dễ xảy ra vấn đề có biết không.”
“Vậy…… Cốt truyện còn có chỗ nào không hiểu sao? Tôi nói rõ cho anh biết.”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Tạ Tri Vi phe phẩy tay: “Hai mươi phút sắp hết rồi, đợi tôi diễn đến chỗ nào không hiểu lại đi kêu cậu.”
Cắt đứt liên hệ với Thảo Mãng Anh Hùng xong, Tạ Tri Vi mở hệ thống ra kiểm tra cơ sở dữ liệu của hàng thật, thống kê vật sở hữu của Tạ Tri Vi.
Không thể không nói, hàng thật đúng là sống quá mộc mạc.
Phòng ở nhỏ nhất không nói, đạo bào mặc hàng ngày cũng chỉ có hai ba bộ, tất cả đều là màu xanh đen bình thường nhất.
Lướt qua mấy đồng bạc lẻ dùng trong chi tiêu, ngoại trừ mấy bản kinh quyển do hắn tự mình sáng tác, cũng chỉ còn lại bảo vật trấn phái mà sư phụ hắn tặng cho hắn—— Thanh Bình Kiếm.
Thế gian có năm bảo vật: Bốn đóa hoa sen và một thanh kiếm.
Phân biệt là Hắc Liên, Bạch Liên, Hồng Liên, Kim Liên và Thanh Bình Kiếm, theo truyền thuyết chúng do thiên nhiên tạo thành từ lúc khai thiên lập địa, về sau tứ tán khắp nơi trong thiên hạ.
Thanh Bình Kiếm nếu đã là một trong năm bảo vật, tất nhiên mỗi người đều muốn có được. Thế nhưng, muốn cầm được nó lại yêu cầu phải có tu vi cực kỳ cao thâm, thế gian không có mấy người có thể khiến nó ra khỏi vỏ. Thanh Bình Kiếm nằm ở Đạo Tông mấy trăm năm, rốt cuộc bị Tạ Tri Vi rút ra.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tạ Tri Vi ở Đạo Tông được người người tôn trọng.
Nguyên tác có nói, Hắc Liên được Tạ Tri Vi tặng cho nam chính, Hồng Liên nằm ở Ma tông, Kim Liên được thờ phụng trong chùa miếu. Còn lại một đóa Bạch Liên, hiện giờ đang trong tay Thẩm U của Huyền Vân Kiếm Phái.
Đương nhiên, đây đều là tạm thời. Bởi vì cuối cùng năm bảo vật này sẽ rơi vào tay người chiến thắng cuối cùng của tiểu thuyết này —— nam chính Mục Hạc.
Mà nhiệm vụ nam chính phải tiến hành tiếp theo chính là tuân thủ theo khế ước lúc trọng sinh, giúp vong hồn bị giam trong Hắc Liên báo thù, giết Thẩm U, đồng thời đạt được đóa Bạch Liên kia.
Cái phó bản này chính là chỗ bị lên án nhất trong《 Tiên Đế Tái Lâm 》.
Lúc truyện tiến hành đến đoạn này, bỗng nhiên chuyển ngòi bút đi viết nữ chính tưởng nhớ tới nam chính. Tuy rằng thỏa mãn ảo tưởng của một bộ phận trạch nam, nhưng tới khi nam chính xuất hiện lại lần nữa, đã báo thù, cầm Bạch Liên, tu vi tiến bộ vượt bậc xong hết rồi.
Hoàn toàn không hề viết hành trình tới Huyền Vân Kiếm Phái đi như thế nào, mãi cho đến kết cuộc cũng không hề bổ sung.
Việc này đến lúc đó phải hỏi Thảo Mãng Anh Hùng một chút mới được.
Tạ Tri Vi vừa có chủ ý ở trong lòng, liền nghe có tiếng bước chân truyền tới từ trong rừng trúc, là nam chính đã trở về.
Mục Hạc đi sớm về khuya, từ trong rừng trúc bước ra, chợt thấy Tạ Tri Vi đứng trước Tuế Hàn Cư, một thân đạo bào như được trăng sao dát lên sáng chói rực rỡ.
Sư tôn đang đợi hắn sao? Mục Hạc trong lòng nóng lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Sư tôn, con thỏ kia…… Là đệ tử nhìn lầm rồi.”
Ha hả, ta đoán có sai đâu.
Khóe môi Tạ Tri Vi kéo ra nụ cười hiền lành: “Sao thế, sao lại không có thỏ?”
Một bàn tay giấu ở phía sau lưng Mục Hạc lúc này mới lấy ra, giơ lên một vật, cung kính nói: “Quả thật là không có thỏ, đệ tử đã nhìn lầm nó trở thành thỏ.”
Tạ Tri Vi vừa nhìn một cái, đậu xanh một con mèo mập ú!
Làm sao bây giờ lão tử không thích nhất chính là mèo, thứ đồ chơi này hở một chút là cào cho mặt người ta toàn là máu, mau lấy đi mau lấy đi!
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi nhìn chằm chằm con mèo không chớp mắt, cho rằng hắn rất thích, liền đưa ra phía trước: “Đệ tử biết sư tôn sẽ thích mà, vậy thì tặng cho sư tôn!”
Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, cũng không mập giống như Tạ Tri Vi hình dung, chỉ là hơi có chút mượt mà, lộ ra mười phần đáng yêu. Mới vừa rồi không biết Mục Hạc dùng phương pháp gì khiến nó không phát ra tiếng, lúc này lại kêu “meo meo”, giãy giụa trong tay Mục Hạc.
Khóe miệng Tạ Tri Vi nhỏ đến không thể phát hiện giật giật: “Ta đây……”
Không được, lần đầu tiên nam chính tặng đồ vật cho người khác, lỡ như từ chối làm hắn thẹn quá hóa giận thì biết làm sao? Thằng nhóc này một khi hắc hóa thì không phải là người đâu!
Tạ Tri Vi tỏ vẻ bình tĩnh mà cười cười, thong thả nói: “Ta từ chối thì thật thiếu tôn trọng……”
“Quá tốt rồi!” Mục Hạc vô cùng cao hứng, đưa con mèo tới trước mặt Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi căng da đầu đi tiếp nhận, sống lưng lập tức dựng đứng lông tơ.
Hắn luôn luôn không thích chó mèo, nhìn thấy động vật lông dài là cả người liền khó chịu, cố tình hệ thống còn đưa ra mệnh lệnh: “Nhân vật này giàu lòng nhân ái, hệ thống tự động điều chỉnh thành tư thế ôm mèo.”
Thân thể Tạ Tri Vi lập tức không chịu khống chế, giống như có người điều khiển cánh tay hắn, động tác ôm mèo trong lòng ngực có thể nói vô cùng chuyên nghiệp.
Ánh mắt Mục Hạc sáng lên: “Sư tôn thật thành thạo, quả nhiên đưa cho sư tôn là đúng.”
Tạ Tri Vi không tự chủ mà giơ tay vuốt ve đầu mèo, trong lòng yên lặng thăm hỏi tổ tiên mười tám đời của hệ thống. Lại rũ mắt nhìn, con mèo trong lòng ngực giống y như đại gia được sờ sờ tỏ vẻ vô cùng thoải mái, híp híp mắt, hắn không khỏi càng uất ức hơn.
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi thích mèo như vậy, tiến thêm một bước đề nghị: “Hay là sư tôn đặt tên cho nó đi?”
Tạ Tri Vi vừa nghe, thằng nhóc ngươi chơi ta đúng không? Ôm cũng ôm, sờ cũng sờ, vẫn còn chưa đủ sao?
Trong lòng hắn không thoải mái, tay dùng sức hơi lớn. Mèo trắng xưa nay vốn được nuông chiều, “Meo” một tiếng, quay đầu lại, há mồm cắn ngay.
Mục Hạc lắp bắp kinh hãi: “Sư tôn cẩn thận.”
Cũng may tiên thể của Tạ Tri Vi đã có chút thành tựu, mèo bình thường cắn sẽ không tổn hại được hắn.
Tạ Tri Vi ngay cả nhíu mày cũng không để ý, cả người đã lâm vào trạng thái hóa đá.
Mục Hạc vội vã ôm mèo trở về, vốn định khiến cho Tạ Tri Vi vui vẻ, không ngờ lại rẽ sang hướng khác. Nếu không vì sợ huỷ đi lớp ngụy trang trước mặt Tạ Tri Vi, hắn thật muốn một phát bóp chết đồ súc sinh này.
Có điều, Tạ Tri Vi thân thiện thương xót người như thế, không có khả năng đi so đo với một súc sinh không biết gì.
Con mèo kia nấp trong lòng ngực Mục Hạc kêu lên một tiếng, đối với Tạ Tri Vi rõ ràng không có ý tốt.
Tạ Tri Vi rất muốn đập thứ đồ chơi trở mặt vô tình này một trận, nhưng một là chọc cho nam chính không vui, hai là sẽ dẫn tới OOC.
Còn nếu để yên thì quá có lợi cho súc sinh này, nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Tri Vi cười nói: “Không sao, con mèo này bẩm sinh hiếu động, vi sư rất thích. Còn về đặt tên, nếu ta mạo muội đưa ra một cái, chỉ sợ nó không thích, không bằng……”
Quả nhiên sư tôn không có trách tội. Mục Hạc vội nói: “Sư tôn có ý kiến gì hay sao?”
Tạ Tri Vi xoay người đi vào trong phòng, có ý bảo hắn đuổi theo, sau đó lấy từ trên giá sách xuống một tập thơ.
Mục Hạc ôm mèo đứng nhìn tại chỗ, ánh đèn dầu lung la lung lay trên người Tạ Tri Vi, chiếu vào tập thơ soi sáng hết bài này đến bài khác. Luồng gió mát thổi qua rừng trúc, tiếng suối chảy róc rách xa xa, nhất thời tường hòa không gì sánh được, Tuế Hàn Cư tuy rằng đơn sơ, hắn lại giật mình ngỡ như nơi này là tiên cảnh.
Tạ Tri Vi hồn nhiên không biết tâm tư của Mục Hạc, hắn mở ra hai trang sách, bày lên trên bàn. Sau đó đón lấy con mèo trong lòng ngực Mục Hạc, mặc cho nó giãy giụa.
Tạ Tri Vi trong lòng cười lạnh, trên mặt lại trìu mến nói: “Vật nhỏ này tuy rằng không biết trong sách viết cái gì, nhưng sẽ nhận ra chữ nào thuận mắt với nó, tới đi.”
Dứt lời làm như tùy tiện đặt mèo lên trên sách, trên tay lại âm thầm sử dụng pháp thuật.
Con mèo kia kêu một tiếng, không tự chủ cử động, móng vuốt vừa lúc ấn xuống một chữ.
Tạ Tri Vi thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mục Hạc, bèn giải thích: “Nhìn xem nó ấn vào chữ nào, đó chính là tên của nó.”
Mục Hạc lúc này mới hiểu dụng ý một loạt động tác vừa rồi của Tạ Tri Vi, không khỏi ngợi khen: “Quả nhiên sư tôn có biện pháp!”
Con mèo ngáp một cái, thấy việc không còn liên quan đến mình thì nhảy xuống bàn, nằm lăn trên mặt đất vờn chụp ánh đèn.
Mục Hạc lập tức điểm nhanh xuống cái chữ mà vuốt mèo mới ấn vào, đọc lên từng chữ từng chữ một: “Tư tu cải biến như thương cẩu*, chữ nó vừa mới ấn vào chính là chữ…… Cẩu?” Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, bẩm báo như thế với Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi gật đầu, nhìn về phía con mèo đang nhảy nhót tưng bừng trên mặt đất, cười vô cùng ấm áp: “Thì ra, nó thích cái chữ này, vậy thì như nó mong muốn đi.”
—
FM: Tư tu cải biến như thương cẩu 斯須改變如蒼狗 câu thơ trích trong bài thơ “’Khả thán” của nhà thơ Đỗ Phủ đời Đường, vì toàn văn bài thơ rất dài nên xin chỉ trích dẫn hai câu đầu của bài thơ:
Thiên thượng phù vân như bạch y,
Tư tu cải biến như thương cẩu.
(nghĩa là:
Đám mây trên trời lơ lửng như áo trắng,
Bỗng chốc biến đổi thành hình chó xanh)
Nguồn chú thích: https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-Ph%E1%BB%A7/Kh%E1%BA%A3-th%C3%A1n/poem-k_1Z-fbx6UnzLbWDBDME8Q
Một câu ôn tồn hòa nhã, đổi lấy một đôi kiêu ngạo khinh thường.
Tạ Tri Vi cũng không thèm để ý, vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười mà đưa tiễn, đợi Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự ngự kiếm rời đi, hắn mới mở hệ thống ra.
Thảo Mãng Anh Hùng vừa xuất hiện đã khóc lóc nức nở: “Thần tượng cầu xin anh nói cho tôi biết, có phải nữ chính đã xảy ra chuyện gì rồi không, vì sao cốt truyện của tôi mãi vẫn không cảm ứng thấy nàng!”
Tạ Tri Vi cây ngay không sợ chết đứng: “Cậu đi hỏi tên nam chính kỳ hoa mà cậu viết ra kia đi, tôi cũng không hiểu gì hết có được chưa? Nửa đường gặp được Đạm Đài Mộng, vốn có ý tốt để nam chính đi thông đồng với nàng, ai biết chỉ trong chớp mắt, hai người cùng nhau rớt xuống sông, nữ chính liền…… Khụ, không có.”
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Tạ Tri Vi nói: “Thảo Mãng Anh Hùng, cậu nói gì đi.”
Bên kia lúc này mới truyền tới một câu đáp lại bằng giọng không thể nào tin: “Không, không có rồi? Bị nước cuốn trôi đi rồi?”
Tạ Tri Vi nhún nhún vai.
Bên kia vang lên tiếng bứt tóc, Thảo Mãng Anh Hùng vẫn còn không thể nào tin nổi: “Không phải đâu, tôi không có viết cái cốt truyện này, trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?”
Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhiên nghiêm túc lên: “Thần tượng, anh cẩn thận nhớ lại một chút, anh có nói cái gì đó với nam chính không? Hoặc là ở trước mặt nam chính nói với nữ chính cái gì?”
Tạ Tri Vi khinh thường nói: “Tôi chỉ diễn vai quần chúng sắp chết, lời nói của tôi có thể quấy nhiễu tới nam chính và nữ chính sao?”
Thảo Mãng Anh Hùng phân trần nói: “Thần tượng, anh nói như vậy thật khiến tôi vô cùng thương tâm, anh chính nhân vật linh hồn của tiểu thuyết này, sao lại không quấy nhiễu được?”
Tạ Tri Vi cười lạnh không thôi, đem tình hình thực tế đã phát sinh kể cho Thảo Mãng Anh Hùng nghe lại một lần.
Không khí lại là một trận yên tĩnh, Tạ Tri Vi cũng lười đi kêu hắn ta.
Một lát sau, Thảo Mãng Anh Hùng chậm rãi mở miệng: “Thần tượng, biến cố này quả thật đúng là vì anh mới xảy ra. Nữ chính đã bị nam chính đẩy xuống.”
“Ồ?” Tạ Tri Vi sửng sốt, tiếp tục cười lạnh, “Ý của cậu là nam chính vì tôi mới đẩy nữ chính xuống nước? Thế này phù hợp với logic truyện ngựa giống của cậu sao?”
“Hoàn toàn phù hợp!” Thảo Mãng Anh Hùng thâm trầm nói, “《 Tiên Đế Tái Lâm 》tuy là truyện ngựa giống, nhưng nó là một truyện ngựa giống có chiều sâu. Nam chính có tính cách! Đầu tiên tính chiếm hữu của hắn ta rất mạnh, anh hiện tại lại là người duy nhất đối xử tốt với hắn ta, hắn ta có khả năng đã xem anh giống như mẹ của mình.”
Tạ Tri Vi: “……”
Thảo Mãng Anh Hùng phân tích đạo lý càng thêm rõ ràng: “Kết quả anh nói muốn thu sư muội cho hắn, còn khen người ta thông minh xinh đẹp, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Giống như một đứa con một, mẹ nó bỗng nhiên sinh thêm cho nó một đứa em gái, nó có thể vui vẻ sao?”
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt: “Chúng ta có thể đừng so sánh nát bét có được không. Tôi không phải mẹ hắn, Đạm Đài Mộng cũng không phải em gái hắn, hắn không thể nghĩ theo hướng quan hệ nam nữ bình thường được sao? Làm một nam chính truyện ngựa giống cũng làm không xong!”
“Nhắc lại! Mục Hạc là một nam chính có tính cách của truyện ngựa giống! Hắn ta bị Trình Đạo Tú hại thành như vậy, thời điểm trọng sinh đã hoàn toàn chán ghét nữ nhân, về sau nhận được thiện ý của các em gái mới nhặt lại hi vọng đối với nữ nhân.”
Giả thiết rác rưởi, một nam chính truyện ngựa giống cho tính cách kỹ càng như vậy làm cái gì?!
Tạ Tri Vi đem cảm xúc trước kia khi hắn đọc truyện, các loại khen ngợi đối với giả thiết “em gái đa tình cứu vớt nam chính u buồn” vứt lên chín tầng mây, chỉ lo oán trách Thảo Mãng Anh Hùng: “Ai bảo cậu thêm vào giả thiết lung tung vậy hả, tôi hỏi cậu, Bạch Kiến Trứ và Tạ Tri Vi sao lại có nhiều chuyện cũ năm xưa rối loạn tùng phèo như thế?”
Thảo Mãng Anh Hùng có chút ngượng ngùng: “Đại cương có viết nhưng tiểu thuyết mãi vẫn không có dịp đưa vào. Sau khi cha của Bạch Kiến Trứ đặt tên cho Tạ Tri Vi xong thì không được bao lâu đã có thêm một đứa con, vì thế linh cơ vừa động, ông ta liền đặt tên cho nó là Kiến Trứ. Tiểu thuyết chỉ phơi bày một góc nhỏ của núi băng, nhân sinh mà anh đang diễn khẳng định sẽ phải gặp gỡ những tình tiết không được viết rõ ràng kia, anh nên nhìn thoáng một chút nha.”
“Nói thì đơn giản, cậu thiết lập tính cách nhân vật càng nhiều thì càng dễ xảy ra vấn đề có biết không.”
“Vậy…… Cốt truyện còn có chỗ nào không hiểu sao? Tôi nói rõ cho anh biết.”
“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Tạ Tri Vi phe phẩy tay: “Hai mươi phút sắp hết rồi, đợi tôi diễn đến chỗ nào không hiểu lại đi kêu cậu.”
Cắt đứt liên hệ với Thảo Mãng Anh Hùng xong, Tạ Tri Vi mở hệ thống ra kiểm tra cơ sở dữ liệu của hàng thật, thống kê vật sở hữu của Tạ Tri Vi.
Không thể không nói, hàng thật đúng là sống quá mộc mạc.
Phòng ở nhỏ nhất không nói, đạo bào mặc hàng ngày cũng chỉ có hai ba bộ, tất cả đều là màu xanh đen bình thường nhất.
Lướt qua mấy đồng bạc lẻ dùng trong chi tiêu, ngoại trừ mấy bản kinh quyển do hắn tự mình sáng tác, cũng chỉ còn lại bảo vật trấn phái mà sư phụ hắn tặng cho hắn—— Thanh Bình Kiếm.
Thế gian có năm bảo vật: Bốn đóa hoa sen và một thanh kiếm.
Phân biệt là Hắc Liên, Bạch Liên, Hồng Liên, Kim Liên và Thanh Bình Kiếm, theo truyền thuyết chúng do thiên nhiên tạo thành từ lúc khai thiên lập địa, về sau tứ tán khắp nơi trong thiên hạ.
Thanh Bình Kiếm nếu đã là một trong năm bảo vật, tất nhiên mỗi người đều muốn có được. Thế nhưng, muốn cầm được nó lại yêu cầu phải có tu vi cực kỳ cao thâm, thế gian không có mấy người có thể khiến nó ra khỏi vỏ. Thanh Bình Kiếm nằm ở Đạo Tông mấy trăm năm, rốt cuộc bị Tạ Tri Vi rút ra.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tạ Tri Vi ở Đạo Tông được người người tôn trọng.
Nguyên tác có nói, Hắc Liên được Tạ Tri Vi tặng cho nam chính, Hồng Liên nằm ở Ma tông, Kim Liên được thờ phụng trong chùa miếu. Còn lại một đóa Bạch Liên, hiện giờ đang trong tay Thẩm U của Huyền Vân Kiếm Phái.
Đương nhiên, đây đều là tạm thời. Bởi vì cuối cùng năm bảo vật này sẽ rơi vào tay người chiến thắng cuối cùng của tiểu thuyết này —— nam chính Mục Hạc.
Mà nhiệm vụ nam chính phải tiến hành tiếp theo chính là tuân thủ theo khế ước lúc trọng sinh, giúp vong hồn bị giam trong Hắc Liên báo thù, giết Thẩm U, đồng thời đạt được đóa Bạch Liên kia.
Cái phó bản này chính là chỗ bị lên án nhất trong《 Tiên Đế Tái Lâm 》.
Lúc truyện tiến hành đến đoạn này, bỗng nhiên chuyển ngòi bút đi viết nữ chính tưởng nhớ tới nam chính. Tuy rằng thỏa mãn ảo tưởng của một bộ phận trạch nam, nhưng tới khi nam chính xuất hiện lại lần nữa, đã báo thù, cầm Bạch Liên, tu vi tiến bộ vượt bậc xong hết rồi.
Hoàn toàn không hề viết hành trình tới Huyền Vân Kiếm Phái đi như thế nào, mãi cho đến kết cuộc cũng không hề bổ sung.
Việc này đến lúc đó phải hỏi Thảo Mãng Anh Hùng một chút mới được.
Tạ Tri Vi vừa có chủ ý ở trong lòng, liền nghe có tiếng bước chân truyền tới từ trong rừng trúc, là nam chính đã trở về.
Mục Hạc đi sớm về khuya, từ trong rừng trúc bước ra, chợt thấy Tạ Tri Vi đứng trước Tuế Hàn Cư, một thân đạo bào như được trăng sao dát lên sáng chói rực rỡ.
Sư tôn đang đợi hắn sao? Mục Hạc trong lòng nóng lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Sư tôn, con thỏ kia…… Là đệ tử nhìn lầm rồi.”
Ha hả, ta đoán có sai đâu.
Khóe môi Tạ Tri Vi kéo ra nụ cười hiền lành: “Sao thế, sao lại không có thỏ?”
Một bàn tay giấu ở phía sau lưng Mục Hạc lúc này mới lấy ra, giơ lên một vật, cung kính nói: “Quả thật là không có thỏ, đệ tử đã nhìn lầm nó trở thành thỏ.”
Tạ Tri Vi vừa nhìn một cái, đậu xanh một con mèo mập ú!
Làm sao bây giờ lão tử không thích nhất chính là mèo, thứ đồ chơi này hở một chút là cào cho mặt người ta toàn là máu, mau lấy đi mau lấy đi!
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi nhìn chằm chằm con mèo không chớp mắt, cho rằng hắn rất thích, liền đưa ra phía trước: “Đệ tử biết sư tôn sẽ thích mà, vậy thì tặng cho sư tôn!”
Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, cũng không mập giống như Tạ Tri Vi hình dung, chỉ là hơi có chút mượt mà, lộ ra mười phần đáng yêu. Mới vừa rồi không biết Mục Hạc dùng phương pháp gì khiến nó không phát ra tiếng, lúc này lại kêu “meo meo”, giãy giụa trong tay Mục Hạc.
Khóe miệng Tạ Tri Vi nhỏ đến không thể phát hiện giật giật: “Ta đây……”
Không được, lần đầu tiên nam chính tặng đồ vật cho người khác, lỡ như từ chối làm hắn thẹn quá hóa giận thì biết làm sao? Thằng nhóc này một khi hắc hóa thì không phải là người đâu!
Tạ Tri Vi tỏ vẻ bình tĩnh mà cười cười, thong thả nói: “Ta từ chối thì thật thiếu tôn trọng……”
“Quá tốt rồi!” Mục Hạc vô cùng cao hứng, đưa con mèo tới trước mặt Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi căng da đầu đi tiếp nhận, sống lưng lập tức dựng đứng lông tơ.
Hắn luôn luôn không thích chó mèo, nhìn thấy động vật lông dài là cả người liền khó chịu, cố tình hệ thống còn đưa ra mệnh lệnh: “Nhân vật này giàu lòng nhân ái, hệ thống tự động điều chỉnh thành tư thế ôm mèo.”
Thân thể Tạ Tri Vi lập tức không chịu khống chế, giống như có người điều khiển cánh tay hắn, động tác ôm mèo trong lòng ngực có thể nói vô cùng chuyên nghiệp.
Ánh mắt Mục Hạc sáng lên: “Sư tôn thật thành thạo, quả nhiên đưa cho sư tôn là đúng.”
Tạ Tri Vi không tự chủ mà giơ tay vuốt ve đầu mèo, trong lòng yên lặng thăm hỏi tổ tiên mười tám đời của hệ thống. Lại rũ mắt nhìn, con mèo trong lòng ngực giống y như đại gia được sờ sờ tỏ vẻ vô cùng thoải mái, híp híp mắt, hắn không khỏi càng uất ức hơn.
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi thích mèo như vậy, tiến thêm một bước đề nghị: “Hay là sư tôn đặt tên cho nó đi?”
Tạ Tri Vi vừa nghe, thằng nhóc ngươi chơi ta đúng không? Ôm cũng ôm, sờ cũng sờ, vẫn còn chưa đủ sao?
Trong lòng hắn không thoải mái, tay dùng sức hơi lớn. Mèo trắng xưa nay vốn được nuông chiều, “Meo” một tiếng, quay đầu lại, há mồm cắn ngay.
Mục Hạc lắp bắp kinh hãi: “Sư tôn cẩn thận.”
Cũng may tiên thể của Tạ Tri Vi đã có chút thành tựu, mèo bình thường cắn sẽ không tổn hại được hắn.
Tạ Tri Vi ngay cả nhíu mày cũng không để ý, cả người đã lâm vào trạng thái hóa đá.
Mục Hạc vội vã ôm mèo trở về, vốn định khiến cho Tạ Tri Vi vui vẻ, không ngờ lại rẽ sang hướng khác. Nếu không vì sợ huỷ đi lớp ngụy trang trước mặt Tạ Tri Vi, hắn thật muốn một phát bóp chết đồ súc sinh này.
Có điều, Tạ Tri Vi thân thiện thương xót người như thế, không có khả năng đi so đo với một súc sinh không biết gì.
Con mèo kia nấp trong lòng ngực Mục Hạc kêu lên một tiếng, đối với Tạ Tri Vi rõ ràng không có ý tốt.
Tạ Tri Vi rất muốn đập thứ đồ chơi trở mặt vô tình này một trận, nhưng một là chọc cho nam chính không vui, hai là sẽ dẫn tới OOC.
Còn nếu để yên thì quá có lợi cho súc sinh này, nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Tri Vi cười nói: “Không sao, con mèo này bẩm sinh hiếu động, vi sư rất thích. Còn về đặt tên, nếu ta mạo muội đưa ra một cái, chỉ sợ nó không thích, không bằng……”
Quả nhiên sư tôn không có trách tội. Mục Hạc vội nói: “Sư tôn có ý kiến gì hay sao?”
Tạ Tri Vi xoay người đi vào trong phòng, có ý bảo hắn đuổi theo, sau đó lấy từ trên giá sách xuống một tập thơ.
Mục Hạc ôm mèo đứng nhìn tại chỗ, ánh đèn dầu lung la lung lay trên người Tạ Tri Vi, chiếu vào tập thơ soi sáng hết bài này đến bài khác. Luồng gió mát thổi qua rừng trúc, tiếng suối chảy róc rách xa xa, nhất thời tường hòa không gì sánh được, Tuế Hàn Cư tuy rằng đơn sơ, hắn lại giật mình ngỡ như nơi này là tiên cảnh.
Tạ Tri Vi hồn nhiên không biết tâm tư của Mục Hạc, hắn mở ra hai trang sách, bày lên trên bàn. Sau đó đón lấy con mèo trong lòng ngực Mục Hạc, mặc cho nó giãy giụa.
Tạ Tri Vi trong lòng cười lạnh, trên mặt lại trìu mến nói: “Vật nhỏ này tuy rằng không biết trong sách viết cái gì, nhưng sẽ nhận ra chữ nào thuận mắt với nó, tới đi.”
Dứt lời làm như tùy tiện đặt mèo lên trên sách, trên tay lại âm thầm sử dụng pháp thuật.
Con mèo kia kêu một tiếng, không tự chủ cử động, móng vuốt vừa lúc ấn xuống một chữ.
Tạ Tri Vi thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mục Hạc, bèn giải thích: “Nhìn xem nó ấn vào chữ nào, đó chính là tên của nó.”
Mục Hạc lúc này mới hiểu dụng ý một loạt động tác vừa rồi của Tạ Tri Vi, không khỏi ngợi khen: “Quả nhiên sư tôn có biện pháp!”
Con mèo ngáp một cái, thấy việc không còn liên quan đến mình thì nhảy xuống bàn, nằm lăn trên mặt đất vờn chụp ánh đèn.
Mục Hạc lập tức điểm nhanh xuống cái chữ mà vuốt mèo mới ấn vào, đọc lên từng chữ từng chữ một: “Tư tu cải biến như thương cẩu*, chữ nó vừa mới ấn vào chính là chữ…… Cẩu?” Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, bẩm báo như thế với Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi gật đầu, nhìn về phía con mèo đang nhảy nhót tưng bừng trên mặt đất, cười vô cùng ấm áp: “Thì ra, nó thích cái chữ này, vậy thì như nó mong muốn đi.”
—
FM: Tư tu cải biến như thương cẩu 斯須改變如蒼狗 câu thơ trích trong bài thơ “’Khả thán” của nhà thơ Đỗ Phủ đời Đường, vì toàn văn bài thơ rất dài nên xin chỉ trích dẫn hai câu đầu của bài thơ:
Thiên thượng phù vân như bạch y,
Tư tu cải biến như thương cẩu.
(nghĩa là:
Đám mây trên trời lơ lửng như áo trắng,
Bỗng chốc biến đổi thành hình chó xanh)
Nguồn chú thích: https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-Ph%E1%BB%A7/Kh%E1%BA%A3-th%C3%A1n/poem-k_1Z-fbx6UnzLbWDBDME8Q
Bình luận truyện