Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 28: Phóng khoáng



Minh Không lấy lại tinh thần, thụ sủng nhược kinh duỗi tay ra tiếp nhận, nào ngờ đầu ngón tay hắn vừa mới chạm vào nén bạc, Thẩm U liền buông tay.

Bạc không có nắm chặt, lăn xuống lòng ngực của Minh Không, bàn tay hắn còn lúng túng giơ giữa không trung.

Tạ Tri Vi tin tưởng Thẩm U không phải đang xem thường người khác —— đây là phản ứng theo bản năng mà mỗi người yêu sạch sẽ đều có.

Gương mặt Minh Không dơ bẩn không ra hình người, càng không cần nói tới bàn tay hắn bẩn đến nỗi đụng vào một cái đều có thể rớt bụi bặm.

Minh Không nhặt bạc từ trong lòng ngực lên, cúi đầu khẽ nói: “Đa tạ.”

Chút tiền ấy mặc dù chỉ là hạt bụi trong túi của Thẩm U, nhưng đối với Minh Không mà nói, lại là tiền ăn trong thời gian rất dài.

Hai người này, vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

Ít nhất là vào lúc ấy, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cư nhiên sẽ có một ngày đứng chung một chỗ.

Thẩm U hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Sau lưng hắn, người bị đánh rớt hàm răng phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn máu, che miệng đứng lên, hét: “Ngươi đứng lại đó, có gan dám báo địa chỉ hay không, lát nữa lão tử sẽ dẫn người tới xét nhà của ngươi!”

Thẩm U không quay đầu lại, chỉ dừng bước chân, cũng không phải bởi vì người nọ kêu gào.

Hắn đối với người áo đen đang nghiêm mặt sải chân bước tới, mở miệng kêu một tiếng: “Sư huynh.”

Tạ Tri Vi trợn mắt nhìn lên, ái chà, tên Nhiếp Đình này hồi trẻ cũng ra dáng lắm, thân cao một mét chín, khí thế năm mét sáu, trách không được Minh Không kiêng kị hắn như vậy.

Vẻ mặt Thẩm U vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng vừa đứng trước người Nhiếp Đình, tự giác thu lại sự tồn tại của mình, thoáng chốc trở thành một tấm phông nền.

Nhiếp Đình quét mắt liếc Thẩm U một cái, “Vừa ra ngoài đã gây chuyện thị phi.”

Thẩm U rũ mi mắt xuống, không hề giải thích.

Hai người ở chung đã lâu, Nhiếp Đình đối với loại người tính cách hũ nút như Thẩm U hiểu biết hơn so với bất kỳ ai, ngữ khí tuy rằng nghiêm khắc, lại không có ý trách cứ. Hắn tiến về phía trước một bước, lúc này cả khuôn mặt mới thật sự là rét lạnh: “Kẻ nào nói muốn xét nhà?”

Thân hình hắn cao lớn, làm chưởng môn đã mấy năm, toàn thân lộ ra bốn chữ: Uy vũ bá khí.

Câu hỏi này vừa thốt lên, tiếng người xôn xao ở hiện trường dần dần hạ xuống.

Người kia rõ ràng đã bắt đầu kinh sợ, đôi mắt trợn tròn, hồi lâu mới che miệng trả lời: “Là ta, làm sao nào!”

Người tới cao hơn hắn ta một cái đầu, câu nói này hắn ta quả thực đã dùng hết dũng khí toàn thân.

Nhiếp Đình giương mắt nhìn hắn ta, ngay sau đó lại rũ xuống: “Huyền Vân Sơn, cứ việc tới xét.”

Một năm này danh tiếng của Huyền Vân Kiếm Phái vô cùng nổi bật, gần như có thể sánh vai cùng Ngọc Kinh Đạo Tông.

Ngay cả tên ăn mày trong một góc như Minh Không nghe thấy cũng lẩm bẩm nói một tiếng: “Huyền Vân Sơn……” Kinh ngạc qua đi, trong mắt chảy ra khao khát và tự ti nồng đậm.

Tạ Tri Vi biết, hắn khao khát có một ngày cũng có thể giống như Nhiếp Đình đứng chung một chỗ với Thẩm U, thậm chí trở thành người cùng chung thế giới với bọn họ.

Lý tưởng càng cao xa, hiện thực càng tàn khốc, bảo hắn làm sao không tự ti?

Nhiếp Đình thời kỳ đỉnh phong khí chất khá xuất chúng, lại nói một câu như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người bên ngoài phỏng đoán.

Có người nhìn kỹ gương mặt hắn, kêu lên sợ hãi: “Thì ra là Nhiếp chưởng môn của Huyền Vân Kiếm Phái!”

Lập tức có người kịp thời phản ứng: “Trách không được lại thấy quen mắt như vậy, con trai của láng giềng của bà con của ta đang tu tập ở Huyền Vân Kiếm Phái, ta từng đi theo thấy qua một lần.”

“Không sai không sai, nhìn khắp thiên hạ, ai có thể sánh bằng Nhiếp chưởng môn thích hợp mặc áo đen.”

Người nọ bị máu loãng trong miệng khiến cho ho sặc sụa, nuốt ực một cái cả máu và nước bọt đều trôi vào cổ họng, chờ hắn ý thức được mình chọc phải người có thân phận gì, tức khắc co quắp trên mặt đất, “Huyền…… Huyền Vân Kiếm Phái……”

Thẩm U đứng lẳng lặng ở nơi đó, khóe miệng hướng lên trên khẽ cong một chút đến không dễ phát hiện ra.

Giữa vô số âm thanh kinh ngạc và cảm thán giao nhau, Nhiếp Đình nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nhìn về phía Thẩm U: “Còn không đi.” Nói rồi, cũng không đợi Thẩm U đáp lại, xoay người cất bước liền đi.

Thẩm U thu lại thần sắc, nhanh chóng đuổi theo.

Hai thân ảnh giữa chốn phố chợ không hề hợp nhau rất nhanh đã biến mất, đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tan đi.

Minh Không vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phương hướng Thẩm U và Nhiếp Đình rời đi, thời gian rất lâu, hắn mới cúi đầu sờ sờ vị trí cất ngân lượng ở bên hông, lại ngẩng đầu phát ngốc một hồi. Cuối cùng hít sâu một hơi, đứng lên, dọc theo góc tường đi về phía một con đường nhỏ.

Đây là kẽ hở giữa hai tòa nhà, đi vào trong vài chục bước, vừa lúc mái hiên hai bên giao nhau, có thể che mưa che nắng cho dãi đất hẹp dài phía dưới.

Minh Không thỉnh thoảng ngoáy đầu nhìn phía sau, giữ chặt tiền, hắn sợ có người bám theo đuôi.

Một thân ảnh nhào tới: “Lão Đại! Huynh không sao chứ!”

Không chỉ Minh Không, ngay cả Tạ Tri Vi dưới góc nhìn của thượng đế* cũng bị hoảng sợ. Định thần nhìn lại, là một tên ăn mày khác. Giọng nói nghe có chút non nớt, bộ dáng chỉ mới mười mấy tuổi.

Minh Không một phen đẩy hắn ra, có chút nhẹ nhõm nói: “Không có việc gì.”

Tiểu ăn mày thè lưỡi: “Lão Đại, vừa rồi làm đệ sợ muốn chết, thiếu chút nữa đi ra ngoài liều mạng với đồ khốn kiếp kia.”

Minh Không liếc hắn một cái, cười nhạo: “Quỷ mới tin, ngươi đi ra ngoài để cùng bị đánh sao.”

Tiểu ăn mày nhìn khắp người hắn, lấy lòng nói: “Lão Đại, có phải chúng ta phát đạt rồi không?”

Dứt lời, cái bụng đói khát của hắn phát ra tiếng kêu.

Minh Không không lên tiếng, chậm rãi lấy nén bạc bên hông ra.

Ánh mắt tiểu ăn mày lập tức dính vào nó.

Minh Không gắt gao cầm chặt nén bạc, ngẩng đầu nói với hắn: “A Nhị, thứ này đối với ta rất quan trọng. Vừa rồi vị tiên nhân Huyền Vân Sơn kia tự tay đặt vào trong tay ta, đổi lại là ai, cũng sẽ không nỡ xài.”

Tiểu ăn mày tên A Nhị nuốt nước bọt, gian nan gật gật đầu: “Vậy…… Vậy thì thôi, lại…… Lại đi ra ngoài xin tiền.”

Mặt trời chói chang ở trên không, trên người hai người tràn ngập mùi chua, Minh Không thấy nén bạc trong tay dính chút bùn đất, liền lấy tay lau, nhưng tay hắn vốn bẩn, vết bẩn bị hắn càng lau càng thêm chói mắt.

Minh Không bỗng nhiên cười một tiếng, gõ xuống đầu A Nhị: “Ta là người nào chứ, không thể cầm tiền trong tay lại để cho mình đói chết. Ngươi cứ chờ ở đây, ta đi mua đồ ăn.”

A Nhị không rõ: “Lão Đại, không phải huynh nói thứ này rất quan trọng đối với huynh, huynh không muốn giữ lại sao?”

Minh Không đã dọc theo đường nhỏ đi ra ngoài, nghe vậy tùy tiện nói một tiếng: “Không được, giữ được bạc, sẽ không giữ được những thứ khác.”

A Nhị càng thêm hồ đồ, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn mà lẩm bẩm: “Lão Đại…… Huynh còn muốn giữ cái gì……”

Tạ Tri Vi đứng bất động ở tại chỗ, cảnh tượng theo bước chân Minh Không mà thay đổi.

Ánh mặt trời chói chang, hắn nhớ tới cái phiên bản kia do Minh Không chính miệng nói ra.

Không có người khi dễ, không có Nhiếp Đình, không có mùi tanh tưởi, thậm chí không phải là khí hậu nóng nực trong một mùa hè như thế này.

Có, chỉ là ở trên nền tuyết, một gã ăn mày cùng một người qua đường thuần túy gặp nhau.

Nếu hình ảnh kia là sự thật, chắc chắn mang theo ý thơ đẹp vô cùng.

Nhưng hồi ức chân chính hoàn toàn không có chuyện như vậy.

Trên người Minh Không, đại khái không có gì là sự thật.

Tạ Tri Vi không biết nên đối với người này nói cái gì mới phải.

Cho dù Minh Không cầm hết mười lượng bạc, nhưng hắn vẫn rất keo kiệt chỉ mua mấy cái màn thầu, sau đó rẽ ngang đi vào tiệm quần áo ở bên cạnh. Dưới ánh mắt khinh thường của chủ tiệm, chọn một bộ y phục rẻ tiền nhất.

Bởi vì rẻ tiền, y phục này chế tác thô ráp, màu sắc cũng là màu xám không một chút tươi sáng. Cho dù như thế, hắn vẫn cẩn thận chà xát đôi tay, cho đến khi trên tay không còn bẩn, mới xếp chồng y phục lại, giấu trong bụi cỏ dưới tàng cây.

Đây đại khái là bộ y phục quý giá nhất mà Minh Không mặc trong kiếp này.

Đương nhiên, đây chỉ là tương đối so với hắn của năm đó mà thôi.

Mà A Nhị nhìn thấy màn thầu cũng đồng dạng vô cùng thỏa mãn, hai người ngồi ở chỗ đó ăn như hổ đói, so với ăn thịt còn ngon hơn.

A Nhị miệng nhai nhồm nhoàm, mơ hồ không rõ nói: “Màn thầu trắng ăn ngon thật, Lão Đại, nếu chúng ta có thể ăn cả đời thì tốt rồi.”

“Ăn cả đời……” Minh Không dừng động tác nhai lại, sau đó dùng sức nuốt xuống, cúi đầu tiếp tục cắn màn thầu.

Tạ Tri Vi xem đến nhàm chán, nhịn không được ngáp một cái.

Cảnh tượng rất nhanh đã thay đổi.

Huyễn tượng này là nam chính thúc đẩy, toàn bộ đều do nam chính khống chế. Nhiếp Đình, Mục Hạc cùng hắn tựa như bước vào ba căn phòng riêng, online cùng xem một bộ phim. Xem ra Mục Hạc cũng cảm thấy không thú vị, nhanh chóng chuyển tiếp.

Ban đêm, Minh Không ngồi dậy từ trên đống rơm rạ, bên cạnh là A Nhị nằm ngáy o o, mà ánh mắt hắn rất thanh tỉnh, không mang theo chút xíu buồn ngủ.

Hắn cứ ngồi như vậy một hồi, ngẩng đầu nhìn một chút, vầng trăng lưỡi liềm treo giữa bầu trời, bị vô số ngôi sao vây quanh ép tới ảm đạm không còn ánh sáng.

Hắn lấy từ bên hông ra cái gì đó, cẩn thận đặt vào tay A Nhị. Sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên. Tiếng động rất khẽ, cho đến khi ra khỏi đường nhỏ, A Nhị cũng không hề phát hiện.

Hắn đi vào tàng cây đào ra y phục mua lúc ban ngày, đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ôm y phục vào trong ngực, thừa dịp ánh sao, bước ra khỏi thành không hề ngoáy đầu lại.

Hình ảnh lại chuyển tiếp, Minh Không vẫn như cũ đầu bù tóc rối, hắn liếm liếm môi khô khốc, nhìn núi lớn trước mặt, trong mắt biểu lộ vẻ vui sướng.

Tạ Tri Vi vừa thấy, đây không phải là Huyền Vân Sơn sao, huynh đệ này thật có nghị lực.

Dựa vào một đường ăn xin tìm đến Huyền Vân Kiếm Phái, cho dù đi trả thù cũng chưa kiên trì được như hắn.

Minh Không quan sát bốn phía, lần theo tiếng nước tìm được một chỗ khe núi, hắn nhìn thoáng qua bóng dáng dơ bẩn phản chiếu bên trong, sau đó bắt đầu cởi y phục.

Tạ Tri Vi không cần nghĩ cũng biết, y phục hắn mua lúc trước rốt cuộc có đất dụng võ.

Mục Hạc rõ ràng là nhìn không kiên nhẫn, ngay sau đó lại kéo kịch bản.

Đã tới cảnh Huyền Vân Kiếm Phái tuyển nhận đệ tử. Minh Không đứng ở trong đám người, thân mặc áo xám không đáng chú ý, tóc dùng dây gai cột lại, cả người trông khá sạch sẽ. Tuy so với phong thái trưởng lão sau này không thể nào sánh bằng, nhưng so với bộ dáng lúc hắn làm ăn mày đã khác nhau như hai người.

Thẩm U trong mắt không nhiễm một hạt bụi vốn không nhớ rõ hắn ta, tất nhiên càng không nhận ra. Hắn lúc này đứng phía sau Nhiếp Đình, vẻ mặt nhìn những người ở dưới đài đến bái sư không hề dao động, hiện ra một loại cảm giác ưu việt trời sinh.

Minh Không bịa đặt cho mình một cái thân phận.

Nói là phụ mẫu đều mất, gia đạo sa sút, ngưỡng mộ Huyền Vân Kiếm Phái đã lâu, bán hết chút gia sản cuối cùng chạy tới bái sư.

Minh Không rất khắc chế, cho dù ân nhân ngày đêm tơ tưởng ở cách đó không xa, nhưng hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn.

Tạ Tri Vi cảm thấy loại người như vậy là đáng sợ nhất.

Ban đầu ra vẻ đáng thương, chính vì để ngày sau làm ông nội. Hắn chịu đựng không nhìn Thẩm U, chính vì đợi một ngày có thể hoàn toàn chiếm hữu.

Về sau kết quả cũng chứng minh hai điểm này.

Minh Không bịa đặt xuất thân bình thường, cố gắng dùng hết khí lực duy trì hình tượng trung hậu, hơn nữa bộ dáng vốn dĩ cũng không kém, cuối cùng được một trưởng lão thu nhận.

Vị trưởng lão này có lai lịch và tu vi đều không cao, coi quản cũng là toàn bộ việc vặt vãnh ở Kiếm Phái, cho nên các đệ tử của lão đều phải chạy ngược chạy xuôi làm việc cho Kiếm Phái.

Người khác oán giận, nhưng đối với Minh Không mà nói, đây không thể nghi ngờ lại là chuyện tốt.

Bởi vì hắn có thể mượn cớ làm việc, tự do lui tới khắp các nơi.

Tất nhiên cũng bao gồm chỗ ở của Thẩm U.

Lời tác giả:

Cốt truyện chuyển biến bất ngờ, hướng về phía con đường chính kịch một đi không trở lại

Lượt xem rớt điên cuồng, xem ra mọi người rất không thích hồi ức, nhưng ta đã viết, liền viết đến cùng hiu hiu hiu**

—-

*FM: Góc nhìn của thượng đế: góc nhìn từ trên cao nhìn xuống.

* *Chương viết về hồi ức của vai phụ, mọi người hiểu …. =_=||| thôi, cứ xem như lọc độc giả chứ biết sao giờ:v Chương sau vẫn là hồi ức……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện