Đặc Công Hàn Phi

Chương 49: Đi chùa cầu phúc



Xung quanh là một khoảng không gian tối tăm vô tận như hố đen không đáy, một chút ánh sáng cũng không có, lúc này đây thân thể nàng đang lơ lửng trên không trung, không, chính xác mà nói thì đây chính là linh hồn của nàng, vì sao Bạch Tử Linh lại khẳng định như vậy? Bởi vì thân thể nàng lúc này chỉ là một mảnh trong suốt, thậm chí nàng không thể chạm vào người của bản thân, toàn thân nàng được bao phủ một luồng sáng nhỏ, rất ấm áp, ở một nơi tối tăm thế này thì một ánh sáng rất nhỏ cũng đủ để thắp lên hi vọng trong lòng Bạch Tử Linh.

Bạch Tử Linh không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy nàng vẫn còn đang ở trong phòng nói chuyện cùng Lạc Hàm, không hiểu sao vừa mới chớp mắt một cái đã bị đưa đến nơi này, đang lúc nàng còn đang suy nghĩ thì trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh thật lớn, bên trong là cảnh vật căn phòng nàng, nàng nhìn thấy Lạc Hàm, Thanh Nhi và... nàng?

“Bởi vì ta sắp thức tỉnh cho nên ngươi mới đến đây?”

“Nếu thời hạn của trận pháp là hai mươi năm thì có phải mười năm sau người mới đến tìm ta, bỏ mặc ta sống chết không màng đúng không?”

Lúc này không chỉ có Lạc Hàm sửng sốt, mà Bạch Tử Linh cũng vô cùng sửng sốt, bởi vì nàng biết nàng sẽ không nói những lời thế này, đồng thời cũng sẽ không để lộ cảm xúc trên gương mặt của bản thân.

Đôi mắt tràn đầy vẻ uất hận, căm phẫn không nói nên lời, tựa như bản thân đã chịu nhiều ủy khuất, đây không phải là nàng!

Bạch Tử Linh mở miệng muốn nói nhưng thanh âm hoàn toàn không thể phát ra, tựa như đã bị hạ chấm chú, nàng chỉ có thể ngơ ngác tiếp tục nghe thấy cuộc hội thoại của ba người, mà nàng lại không thể chen vào, bị cô lập hoàn toàn ở một nơi khác.

“Tiểu thư...”

“Ngươi nói đi! Có phải không?!”

Bạch Tử Linh bật dậy, đối với Lạc Hàm hét lớn, nước mắt lăn dài trên hai má nàng, gương mặt xấu xí lúc này tràn đầy vẻ dữ tợn, những cảm xúc trên gương mặt đó, hoàn toàn không phải là giả dối.

“Tiểu thư, người bình tĩnh chút đi.”

“Thanh Nhi, ngươi cũng vậy đúng không? Ngươi ở bên cạnh ta, hoàn toàn là bởi vì có mục đích khác đúng không?”

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Thanh Nhi ở bên cạnh người là bởi vì muốn bảo vệ người mà, tiểu thư...”

“Nói dối, các người chỉ muốn biết tung tích của Tuyết Lệnh có đúng không? Các người vì Tuyết Lệnh mới tiếp cận ta đúng không?!”

Nàng một bên nhìn Thanh Nhi và Lạc Hàm đồng thời lộ vẻ sửng sốt, đáy lòng không biết là có cảm giác gì, giống như bản thân đang xem một vở kịch, mà nhân vật trong đó lại còn là bản thân.

“Ta biết Tuyết Lệnh quan trọng thế nào, cho nên ta tuyệt đối sẽ không nói cho những người vì mục đích mà tiếp cận ta như các ngươi biết tung tích của nó!”

“Tiểu thư...”

“Ta...”

“Tiểu thư!”

Lúc này Bạch Tử Linh đột nhiên ngất xỉu, hai người Thanh Nhi và Lạc Hàm vô cùng lo lắng, nàng im lặng nhìn hai người đỡ lấy Bạch Tử Linh lên giường, sau đó Thanh Nhi lại sắp xếp lại căn phòng, Lạc Hàm bên cạnh phụ giúp, cả hai đều túc trực bên giường của Bạch Tử Linh, không ai mở miệng nhắc đến chuyện vừa rồi, thế giới như rơi vào sự tĩnh lặng.

Bạch Tử Linh vẫn theo dõi mọi chuyện đang xảy ra ở trên màn hình lớn nhưng bởi vì Thanh Nhi và Lạc Hàm không có đề cập đến vấn đề này nên nàng cũng chẳng thu thập được thông tin hữu ích gì, bất quá đầu óc của nàng không phải để trưng bày cho có, nàng mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng có thể suy đoán, suy đoán của nàng dựa trên những sự việc đã xảy ra và manh mối “người đó” để lại.

Lúc nàng cùng Lạc Hàm đang nói về thân thế thì của nguyên chủ thì đột nhiên thân thể nàng lại mất kiểm soát, linh hồn nàng bị đưa đến nơi này, thế nhưng thân thể của nàng lại vẫn phản ứng được như thường, chỉ là cảm xúc lại khác hẳn so với nàng, như vậy chứng tỏ trong thân thể nàng còn có một linh hồn khác?

Linh hồn đó là của nguyên chủ.

Đây không phải là câu nghi vấn, nàng là đang khẳng định vấn đề, người lúc nãy cùng Lạc Hàm và Thanh Nhi đối thoại nhất định là nguyên chủ, quả nhiên nàng đoán không sai nguyên chủ vẫn chưa chết, ngay tại thời điểm nguyên chủ tự tử, linh hồn của nguyên chủ đã rời khỏi thể xác, và vừa hay lúc đó linh hồn của nàng cũng xuyên đến dị giới, có lẽ là vì tương thích nên mới nhập vào thân thể này. Bởi vì thân thể đã bị nàng chiếm đoạt, mặc dù nàng không thích sử dụng hai từ này lắm nhưng sự thật là như vậy, nàng chiếm đoạt thân xác của nguyên chủ hại linh hồn của đối phương không thể trở về thể xác, cho nên linh hồn của nguyên chủ cứ lảng vảng ở đâu đó xung quanh nàng, chỉ là dưới ánh mắt của người thường nàng không tài nào nhìn thấy linh hồn của nguyên chủ được.

Nghe như chuyện kinh dị ấy nhỉ?

Hết thế giới ma pháp, nàng lại xuyên vào một câu chuyện có yếu tố kinh dị như hồn ma du lãng à? Thú vị phếch nhỉ?!

Bạch Tử Linh mặt không đổi sắc phân tích vấn đề, may mắn nàng là đặc công, người nàng giết còn nhiều hơn ăn cơm, nếu không đổi lại là người khác gặp phải chuyện này nhất định sẽ hét ầm lên, làm ầm ĩ và không tài nào hiểu được vấn đề.

Mặc dù nàng cùng nguyên chủ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau thế nhưng qua kí ức của nguyên chủ nàng có thể xác định một chút tính tình của nguyên chủ, có lẽ chuyện thân thế đã khiến nguyên chủ kích động, sau đó không biết bằng cách nào linh hồn của nàng đã bị đẩy ra và linh hồn của nguyên chủ lại kiểm soát thể xác này, hẳn là linh hồn của nguyên chủ không hề rời đi, mà ngược lại vẫn trú ngụ tại một nơi nào đó trong thể xác này, bởi vì tinh thần quá mức yếu ớt cho nên mới bị linh hồn của nàng làm chủ, nhưng đôi khi có những chuyện liên quan đến tình cảm của nguyên chủ nàng sẽ bị cảm xúc của nguyên chủ tác động, giống như với chuyện của Đỗ Thanh Triệt, Lạc Tuyết.

Đây là cách giải thích tốt nhất mà nàng có thể suy nghĩ ra, cũng không biết có đúng hay không nhưng Bạch Tử Linh tin tưởng vào bản thân mình.

Rốt cuộc thì thân phận của Lạc Tuyết là gì? Nàng không tin một nữ tử xuất thân giang hồ lại có năng lực lớn như vậy, thay đổi kí ức, phân tách linh hồn, trận pháp nghịch thiên như vậy chẳng khác nào muốn cải mệnh, nói ra chẳng có mấy ai tin tưởng, ngoại trừ người trong cuộc.

Màn hình đột nhiên biến mất, không gian lại rơi vào một mảnh tối tăm.

“Bạch Tử Linh có phải là ngươi không?”

Xung quanh là một mảnh im lặng, tĩnh lặng như tờ, không ai lên tiếng trả lời nàng.

“Ta biết ngươi ở đây.”

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, vì sao lại là ta?”

“Ta không biết vì sao ngươi lại muốn trốn tránh nhưng ta muốn có một câu trả lời thỏa đáng.”

“Rốt cuộc thì ta là ai? Và ngươi là ai? Vì sao linh hồn của ta lại xuất hiện ở đây?”

“...”

Thanh âm của nàng vang vọng trong không gian nhưng vẫn không có ai đáp lại, Bạch Tử Linh khá là thất vọng với điều này, nàng nhắm mắt, đáy lòng có chút mệt mỏi, lúc này một ánh sáng lóe lên, Bạch Tử Linh vừa mở mắt ra thì bản thân đã biến mất ở khoảng không gian này.

Bạch Tử Linh không biết rằng tại nơi nàng vừa biến mất thì lúc này lại có một ánh sáng nhỏ xuất hiện, từ trong ánh sáng ấy dần dần hiện ra một bóng người, không phải nói là một linh hồn đang lơ lửng.

“Ngươi chưa đến lúc phải biết.” Giọng nói lành lạnh vang trong không gian, từ từ biến mất trong cõi hư vô.

Sáng ngày hôm sau.

Bạch Tử Linh vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thanh Nhi, đầu óc nàng có chút choáng váng, nàng ngồi dậy tựa người vào đầu giường, Lạc Hàm lúc này cũng vừa mở cửa bước vào, nhìn thấy nàng đã tỉnh thần sắc đối phương có chút cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường mà đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.

“Tiểu thư người không sao chứ?” Thanh Nhi thấp thỏm mở miệng, gương mặt lo lắng không chút che giấu.

Bạch Tử Lừng lắc đầu, tỏ vẻ không sao, Lạc Hàm nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng liền yên tâm không ít, có lẽ tối qua lời nói của nàng đã kích thích đối phương cho nên mới dẫn đến chuyện đối phương ngất xỉu, hiện tại xem ra là đối phương đã bình thường trở lại rồi.

“Tiểu thư, người có biết Thanh Nhi lo lắng lắm không, người đột nhiên nói những lời kì lạ rồi ngất xỉu... a...” Lạc Hàm kéo ống tay Thanh Nhi, ý đồ để nàng ngừng nói tiếp, Thanh Nhi cũng phát hiện bản thân mình lỡ lời nên cũng lập tức im miệng.

“Tối qua tiểu thư đột nhiên ngất xỉu, có phải là có chỗ nào không được khỏe trong người?” Lạc Hàm lãng sang chuyện khác.

Bạch Tử Linh xoa huyệt thái dương, thần sắc lạnh nhạt như thường: “Không sao, có lẽ là vì tối qua ăn không no.”

“Như vậy thì một lát nữa nô tì đến Phong Nguyệt Lâu mua điểm tâm cho người.”

“Hảo.”

Thấy Bạch Tử Linh không có ý nhắc đến chuyện tối qua, Lạc Hàm rốt cuộc cũng yên tâm thở phào một hơi, quả tim treo ngược cuối cùng cũng được thả xuống, như vậy cũng tốt, xem như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thanh Nhi bên cạnh sớm đã quen với tính cách quên trước quên sau của Bạch Tử Linh, cho nên cũng không có đem chuyện này để trong lòng, vì vậy căn phòng tiếp tục khôi phục lại không khí hoài hòa như trước.

Trong lúc đang dùng bữa sáng, tiếng ồn ào đột nhiên truyền đến, Thanh Nhi và Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, bởi vì Lạc Hàm vẫn chưa có thân phận chính thức ở Thừa tướng phủ cho nên Thanh Nhi là người đi ra ngoài, Linh Viên vốn dĩ luôn yên tĩnh hiện tại lại náo nhiệt như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết là có chuyện rồi.

Một lát sau Thanh Nhi quay lại, sắc mặt rõ ràng là không được tốt lắm.

“Có chuyện gì vậy?” Sáng sớm mà ồn ào như vậy, tối qua lại là ai gặp chuyện không may rồi? Bất quá nàng cũng không có đem lời này nói ra, nguyên nhân rất đơn giản, sáng ăn chưa no, không muốn nói nhiều.

“Tiểu thư.. ” Thanh Nhi ngập ngừng, không biết phải mở lời thế nào, cuối cùng vẫn là quyết định nói: “Người của lão gia đến bảo tiểu thư thu dọn hành lí chuẩn bị lên đường.”

“Lên đường?!” Bạch Tử Linh sửng sốt: “Hắn muốn đuổi ta đi?” Nàng sớm biết nam nhân này tuyệt tình, đặc biệt là khi biết nàng không phải là nữ nhi của hắn, đúng vậy, dựa vào những chuyện trong quá khứ Bạch Tử Linh có thể khẳng định Bạch Vân Hoài sớm đã biết nàng không phải là nữ nhi thân sinh của hắn, nếu không vì sao khi Lạc Tuyết mang thai hắn đối xử với Lạc Tuyết tốt như vậy, vậy mà sau khi Lạc Tuyết sinh hạ nàng hắn lại bỏ mặc không nhìn đến? Cho dù Bạch Vân Hoài trọng nam khinh nữ, cho dù tình cảm của hắn dành cho Lạc Tuyết là giả dối thì hắn cũng không thể bỏ mặc làm ngơ với dòng máu của mình như vậy, đằng này hắn không chỉ bỏ mặc nàng mà ngay cả Lạc Tuyết hắn cũng để nàng ta chịu sự khi dễ của Đại phu nhân, chỉ có một nguyên nhân mới có thể khiến cho nam nhân thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đó là sự phản bội, hắn phát hiện ra nàng không phải nữ nhi của hắn, phát hiện Lạc Tuyết giấu hắn sinh hạ huyết thống của nam nhân khác, khiến hắn cảm thấy nhục nhã cho nên hắn mới trút giận lên người nàng cùng Lạc Tuyết.

“Không... không phải đuổi...” Thanh Nhi vội vàng lắc đầu: “Chuyện là Tứ phu nhân muốn đi chùa cầu phúc, cho nên lão gia phân phó người cùng đi theo bồi Tứ phu nhân...”

Tối qua khi Bạch Vân Hoài trở về Đại phu nhân liền cho người mời hắn đến để giải quyết chuyện của Tứ phu nhân, Bạch Vân Hoài cứ nghĩ tối hôm đó là Tứ phu nhân gặp ác mộng không nghĩ lại kinh động đến tất cả mọi người, thế nhưng Đại phu nhân đã nói như vậy thì hắn cũng đành nghe theo, dù sao chuyện ở hậu viện đều do nàng giải quyết, nàng nói gì hắn cũng không có ý kiến. Nếu đi chùa cầu phúc có thể trấn an Tứ phu nhân thì hắn cũng sẽ không phản đối, cho nên hắn để cho Đại phu nhân tự mình quyết định, nhưng cái khó ở đây là Tứ phu nhân muốn có thêm nhiều người đi theo bồi nàng, mọi người đều biết một gia đình không thể thiếu chủ mẫu cho nên Đại phu nhân tất nhiên không thể rời khỏi, quan hệ giữa Tam phu nhân và Tứ phu nhân lại như nước với lửa, cho nên Tứ phu nhân đề nghị cho Ngũ di nương Lâm thị đi theo bồi nàng.

“Lâm thị kéo ta xuống nước?” Nghe Thanh Nhi tường thuật lại câu chuyện, Bạch Tử Linh khó tránh khỏi buồn bực, chuyện này nàng cũng biết, ngày hôm qua ở đại sảnh một đám người vì vấn đề này mà ầm ĩ cả lên, sau cùng Đại phu nhân lại bảo hãy để Bạch Vân Hoài quyết định, chuyện này mới có thể kết thúc. Đối với việc bản thân không được chọn Bạch Tử Linh nắm trong tay bảy phần thắng, Tứ phu nhân chọn Lâm Quế Chi là có mục đích riêng, cho nên nàng ta tuyệt đối sẽ không chọn nàng, dù sao nàng và Tứ phu nhân trước nay vốn không thân cận, bên cạnh đó Đại phu nhân tính tình lạnh nhạt, cho dù nàng ta cùng Lạc Tuyết có thù oán nhưng trước giờ đối với chuyện của nàng đều giữ thái độ không xen vào, chẳng có lý do nào mà đối phương lại đề cập nàng trước mặt Bạch Vân Hoài. Ba phần nàng nắm không chắc là nằm trong tay mẫu tử Lâm thị, buổi sáng Lâm Tâm Lan muốn kéo nàng xuống nước nhưng lại lỡ lời nói sang chuyện của Lạc Tuyết, nhờ vậy mà chọc giận Đại phu nhân, chuyện này mới có thể dừng tại đây, Lâm Tâm Lan không làm được việc bất quá nàng ta còn có một mẫu thân có đầu óc và thủ đoạn, nếu Lâm Quế Chi cũng muốn kéo nàng theo cùng, vấn đề quyết định chỉ sợ là nằm tại Bạch Vân Hoài. Mặc dù nói dạo gần đây Lâm thị bị Bạch Vân Hoài thất sủng, Lâm Tâm Lan lại bị hắn phạt quỳ, thậm chí là bị bỏ đói, nhưng trước giờ anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, nếu Lâm thị mềm mỏng cầu xin, chỉ sợ Bạch Vân Hoài t*ng trùng lên não mà đồng ý với nàng ta.

“Thanh Nhi nghe nói, quả thật là như vậy...”

Bạch Vân Hoài đứng giữa hai mỹ nhân có chút khó xử, tuy nói dọa gần đây hắn không quan tam đến mẫu tử Lâm thị nhưng nếu Tứ phu nhân phải đi chùa cầu phúc thì hắn nhất định sẽ ghé qua phòng của Lâm thị qua đêm, nếu hai người cùng đi hết thì trong thời gian đó chẳng phải hắn sẽ ăn chay sao? Nam nhân ấy à, ăn thịt quen rồi sẽ không chịu ăn chay, mười mấy năm nay hắn cùng Đại phu nhân cũng không có tiếp xúc thân mật, mà viện của Tam phu nhân thì lại càng ít có vào, đang lúc hắn phân vân thì Tứ phu nhân nghe tin mà tìm đến Minh Nguyệt Các.

Cũng không biết Tứ phu nhân đã cùng Bạch Vân Hoài nói gì với nhau nhưng sau đó hắn cũng đồng ý cho Lâm Quế Chi đi bồi Tứ phu nhân, mà không chỉ có một mình Lâm Quế Chi, còn có nữ nhi Lâm Tâm Lan của nàng ta. Nha hoàn đến thông báo, Lâm Quế Chi không nói hai lời liền chạy đến viện của Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn viện của mình người nào đến cũng được liền tức giận hạ lệnh đuổi khách, Lâm Quế Chi xấu hổ vô cùng, ba người ở trước cửa Minh Nguyệt Các dây dưa không rõ, cuối cùng Lâm Quế Chi lại đem Bạch Tử Linh kéo vào, nàng ta biết Bạch Vân Hoài không thích Bạch Tử Linh, lại có vết xe đổ của Lâm Tâm Lan buổi sáng cho nên cũng không có nhắc đến Lạc Tuyết. Lâm thị ăn nói khéo léo, vô tình cố ý mà nhắc đến những chuyện gần đây Bạch Tử Linh đã làm, thiếu nữ thời kì phản nghịch đến, đối với phụ mẫu không xem ai ra gì, nếu có thể đi chùa tu tâm dưỡng tính là một điều tốt, Lâm thị mở miệng luôn đóng vai người tốt, mà Bạch Vân Hoài lại chướng mắt Bạch Tử Linh nên dứt khoát đồng ý với Lâm thị, được sự đồng ý của Bạch Vân Hoài, mẫu tử Lâm thị cũng vô cùng thản nhiên đi theo Tứ phu nhân.

Bạch Tử Linh trầm mặc không nói, nàng đúng là xem thường mẫu tử Lâm thị này, ngày trước nàng ta luôn giữ thái độ không muốn cùng nàng chung đụng, nàng cũng biết nữ tử này là người thông minh, cho nên nàng cũng đáp lại bằng thái độ người không phạm ta ta không phạm người, thế nhưng Lâm thị lại có một nữ nhi ngu ngốc, hết lần này đến lần khác đều muốn cùng nàng tranh giành vị trí tiểu thư Thừa tướng phủ. Nói thật vị trí tiểu thư này, nàng mới không có quan tâm đến, dù sao nàng cũng không phải người của Bạch gia, không phải nữ nhi của Bạch Vân Hoài, chẳng có lý do gì mà nàng phải cùng đối phương tranh giành, huống hồ vị trí Tam tiểu thư này của nàng quả thật là hữu danh vô thực, chính là Lâm Tâm Lan lại không hiểu rõ.

Nàng ta nghĩ rằng chỉ cần ngồi ở vị trí đó liền sẽ được đãi ngộ khác biệt, cho nên nàng ta mới nỗ lực cùng nàng tranh giành, bởi vì nàng ta biết hai vị trí của Bạch Phỉ Thúy và Bạch Phi Nhược là không thể mơ ước, bởi vì hai người họ có mẫu thân chống lưng, mà nàng mất mẹ từ nhỏ, một thân một mình, bất quá nàng ta chỉ nghĩ được một mà không được hai. Bạch Vân Hoài đón mẫu tử Lâm thị trở về, đối với nữ nhi lưu lạc bên ngoài Bạch Vân Hoài có thể có áy náy, có thương cảm, nhưng tuyệt đối không phải là yêu thích thật sự, sở dĩ hắn sủng ái mẫu tử Lâm thị là bởi muốn bồi thường cho các nàng, năm đó hắn lạc mất nàng, bỏ mặc nàng sinh nữ nhi ở nơi lạ, lại không có người nương tựa, nể mặt nàng mang máu mủ của hắn cho nên hắn mới đối xử tốt với nàng, chỉ là nói hắn yêu thương Lâm Quế Chi, sợ là không có.

Nam nhân bụng đói ăn quàng là chuyện thường tình, huống hồ hắn ăn thịt ở Phiên Vân Các cũng đã lâu, hiện tại đổi khẩu vị sang vị kia của Chiêu Lan Viện cũng không có gì bất ngờ, Lâm thị là người từng trải, nàng ta hẳn là rõ ràng điều này, chỉ là Lâm Tâm Lan vẫn còn là một hài tử, nàng đã mười bốn mười lăm tuổi, ở cổ đại có thể đã là trưởng thành nhưng ở hiện đại đối phương vẫn chỉ là trẻ vị thành niên, Bạch Tử Linh lớn lên dưới sự giáo dục của hiện đại, cho nên nàng mới không cùng tiểu hài tử tranh giành đồ chơi. Đúng vậy, trong mắt nàng vị trí Tam tiểu thư chỉ là một món đồ chơi vô hình, mặc dù không thể chạm đến nhưng lại có thể mang theo bên người, chính là trong mắt một người thiếu thốn đủ điều như Lâm Tâm Lan thì đó lại là bảo vật vô giá.

Bạch Tử Linh không có hứng thú với con người, cho nên nàng không có tìm hiểu qua Lâm Tâm Lan là người như thế nào, chỉ là qua cách nàng ta thể hiện nàng có thể nhìn ra nữ tử này là người kiêu ngạo, gương mặt xem như là tiểu mỹ nhân, có lẽ trước kia ở Lâm gia nàng ta được cung phụng như công chúa, bất quá nàng cũng có thể nhìn ra nàng ta không hề thỏa mãn với những thứ trước mắt. Có lẽ là vì quá thiếu thốn, hoặc vì lần đầu tiên có người đối với nàng ta sủng ái như Bạch Vân Hoài cho nên đối phương mới sinh ra lòng tham không đáy, có được thì càng muốn nhiều hơn, nàng ta chấp nhất với vị trí Tam tiểu thư là nàng ta nhận ra bản thân ở trong Bạch phủ không có một danh phận, so với người khác thì vô cùng thua kém cho nên mới không cam lòng cùng nàng gây sự.

Trải qua chuyện chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh mất trộm, Lâm Tâm Lan bị phạt quỳ ở từ đường, đồng thời một ngày chỉ được dùng bữa một lần, chỉ là buổi sáng nàng gặp nàng ta sắc mặt như thường chỉ sợ một ngày ăn đủ ba bữa chứ không hề thiếu thốn gì, có lẽ Lâm Quế Chi vì thương nữ nhi nên mới lén mang cơm đến, Bạch Vân Hoài dù biết cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ là một người suy nghĩ thấu đáo như Lâm thị vậy mà lại muốn kéo nàng xuống nước.

Có lẽ vì nàng ta tức giận chuyện nàng khiến nữ nhi nàng ta bị phạt, hoặc là vì tức giận chuyện vì nàng mà nữ nhi nàng ta phải ăn trọn cái tát từ Tứ phu nhân, tâm tình người làm mẫu thân, Bạch Tử Linh không hiểu được, nhưng nàng cũng hiểu được, người có thề làm cho Lâm Quế Chi vốn không muốn cùng nàng va chạm hiện tại lại muốn cùng nàng đối đầu thì cũng chỉ có nữ nhi nàng ta Lâm Tâm Lan.

“Tiểu thư... phải làm sao bây giờ?” Đi hay không đi, quả là một quyết định khó khăn. Thanh Nhi nhìn sắc mặt như thường của Bạch Tử Linh đã lạnh dần thì có chút thấp thỏm, nàng từ nhỏ hầu hạ tiểu thư cho nên cũng hiểu rõ tiểu thư, tiểu thư nhất định là không muốn đi nhưng đây là ý của lão gia, nếu tiểu thư dám cãi lại chỉ sợ lão gia sẽ tức giận, đến lúc đó sẽ dùng gia pháp với tiểu thư.

“Bạch Vân Hoài đâu rồi?” Một câu nói của hắn liền có thể quyết định nàng đi hay không đi, hắn nghĩ mình là ai?!

“Lão gia đã thượng triều rồi...” Trước giờ nam nhân luôn tránh xa hậu viện, lão gia cũng như vậy, mọi chuyện ở đại viện đều do Đại phu nhân quyết định, Đại phu nhân nói hỏi ý kiến của lão gia thật ra chỉ là làm màu mà thôi.

“Hừ, lão hồ ly đáng giận!”

“Tiểu thư để nô tì đi sắp xếp đồ đạc cho người.” Thanh Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là nên nghe theo lời của lão gia sẽ tốt hơn, dù sao hắn cũng là chủ nhân của Bạch gia, tuy nói hắn cùng tiểu thư không chung huyết thống nhưng Bạch gia nuôi dưỡng bọn họ mười mấy năm, hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt.

“Ai nói ta muốn đi?” Bạch Tử Linh nhíu mày, thái độ không tốt.

“Tiểu thư, hiện tại chống lại mệnh lệnh của Bạch Vân Hoài không phải là hành động thông minh.” Lạc Hàm cũng chen miệng vào.

“Đi, chúng ta đi.”

Thanh Nhi cùng Lạc Hàm ngẩn ra.

“Sao người nói không muốn đi mà?”

“Chúng ta đi đến Minh Nguyệt Các!”

Minh Nguyệt Các?

Thanh Nhi trừng mắt: “Đó không phải nơi ở của Đại phu nhân cùng Tứ tiểu thư sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện