Đặc Công Hàn Phi

Chương 119: Đêm Không Ngủ (1)



“Trận pháp này... là Không Gian Phong Tỏa?!” Nam tử đeo mặt nạ kinh ngạc, trong đôi mắt hoàn toàn là sự không tin tưởng, hắn vốn đang là người làm chủ cuộc chiến, không ngờ lúc này lại bị nhốt trong một trận pháp, nếu hắn nhớ không lầm thì trận pháp đang giam cầm hắn chính là Không Gian Phong Tỏa, trước đó hắn đã hắn từng chứng kiến một lần, cũng biết rõ uy lực của nó, không ngờ lại được nhìn thấy nó lần nữa, mà hắn lại trở thành nạn nhân của nó.

“A, biết cả Không Gian Phong Tỏa cơ à? Kiến thức cũng không tệ lắm nhỉ?” Đối với việc đối phương biết tên trận pháp mà nàng bố trí, Bạch Tử Linh tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng không có tỏ vẻ gì, dù sao đối phương cũng là người đã thi triển trận pháp bao quanh tòa viện này, đối với những trận pháp khác hẳn cũng có tìm hiểu, chỉ là... thế gian có nhiều loại trận pháp tương tự nhau, Không Gian Phong Tỏa của nàng và trận pháp giam cầm của hắn là một loại, cả hai đều có tác dụng giam giữ đối phương, nàng tin chắc ngoại trừ Không Gian Phong Tỏa ra thì còn nhiều loại trận pháp khác có tác dụng giống như vậy, vậy thì làm sao hắn có thể gọi tên chính xác của nó khi chỉ mới nhìn thấy?

Ngay từ đầu, Bạch Tử Linh luôn ôm nghi vấn trong lòng, một người có thể giỏi độc thuật, lại thành thạo trận pháp, vậy mà lại không phải là người của Lạc Y Cung, rốt cuộc Y Thánh Thành này là thứ gì vậy?

Lạc Y Cung nổi tiếng nhờ y thuật, thành danh vì trận pháp, không chỉ y thuật mà độc thuật Lạc Y Cung cung không hề thua kém với thế lực nổi tiếng giang hồ là Ngũ Độc Giáo, Lạc Hàm cũng cho nàng đáp án khẳng định là ngoại trừ Lạc Y Cung, trên giang hồ không có thế lực nào mà vừa y độc song tuyệt, lại còn có trận pháp uy lực như vậy.

Mười mấy năm trước Lạc Y Cung hô mưa gọi gió trên giang hồ, sau trận chiến với Ma giáo, Lạc Y Cung thảm bại nghiêm trọng, Lạc Tuyết buộc phải thi triển trận pháp đem Lạc Y Cung giấu đi, để sau khi phục hồi được sức lực sẽ trở lại, nhưng không ngờ một lần ẩn nấp lại là hơn mười năm. Chính là Lạc Y Cung vừa biến mất không bao lâu thì một thế lực mới lại xuất hiện trên giang hồ, thế lực này không biết từ nơi nào đến, trong vòng mười năm lại có thể trở thành thế lực đứng đầu thiên hạ, không chỉ nổi tiếng về độc thuật mà ngay cả trận pháp cũng rất thông thạo, trong chuyện này có gì đó rất đáng ngờ, liệu giữa Lạc Y Cung và Y Thánh Thành có mối quan hệ gì không?

Chuyện này thật sự rất trùng hợp, thế lực này biến mất không bao lâu thế lực kia lại xuất hiện, hơn nữa nguyên lí hoạt động về cơ bản là giống nhau, muốn người ta không nghi ngờ cũng không được. Mặc dù rất tò mò nhưng Bạch Tử Linh cũng không có hỏi ra miệng, bởi vì trước khi Lạc Y Cung hoàn toàn trở lại, nàng không thể để người khác biết được bất kì thông tin gì về Lạc Y Cung, Lạc Hàm trước khi đã rời đi đã dặn dò nàng, Bạch Tử Linh tuy rằng không thích nghe theo lời người khác nhưng qua câu chuyện của Lạc Tuyết nàng biết được thế lực Lạc Y Cung đơn bạc thế nào, nếu lúc này có thế lực muốn tấn công Lạc Y Cung thật sự chống cự không nổi.

Người nam tử trước mắt này tự xưng là độc sư của Y Thánh Thành, trông bộ dạng lo sợ của hộ vệ Giáp và dáng vẻ đắc ý của hắn, còn có thái độ của Thương Hàn Phong, có vẻ như Y Thánh Thành là một thế lực đang thống trị giang hồ hiện tại, không thể xem thường, nếu nàng thẳng thừng hỏi về mối quan hệ giữa Y Thánh Thành và Lạc Y Cung chắc chắn sẽ khiến đối phương nghi ngờ, nếu là bạn thì không sao nhưng nếu là thù... vậy thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Chưa kể đến Thương Hàn Phong vốn là một người thông minh, hắn hiện tại chỉ biết nàng là phế vật tiểu thư của Thừa tướng phủ, nếu nghe những lời này của nàng hắn nhất định sẽ tìm ra manh mối, dù sao dựa vào năng lực của hắn, muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng chưa chắc đã không được, mối quan hệ giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng không phải cái gì cũng có thể chia sẻ với đối phương được, mặc dù trước đó nàng từng nghĩ dựa vào hắn để khôi phục lại Lạc Y Cung như trước chính là hiện tại vẫn chưa phải lúc.

“Không Gian Phong Tỏa... sao có thể là Không Gian Phong Tỏa được?” Nam tử đeo mặt nạ lẩm bẩm, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn nhìn thấy trận pháp này đã là mười năm trước, cho nên khó mà có thể chắc chắn, nhưng dựa vào thái độ đó của Bạch Tử Linh giống như đã chứng minh suy nghĩ của hắn vậy, hắn không muốn tin cũng không được, dù vậy trong lòng hắn vẫn ôm nghi ngờ.

“Sao lại không thể?” Không Gian Phong Tỏa cũng không phải là trận pháp mạnh gì, ngoại trừ tác dụng giam cầm người khác vô thời gian Bạch Tử Linh thật sự không nhìn ra nó có điểm tốt ở đâu, vì sao trong mắt nam tử đeo mặt nạ lại có vẻ hoảng hốt như thế?

Chẳng lẽ... hắn biết lai lịch của trận pháp này?

“Ngươi...” Đối phương ngập ngừng, đôi mắt nhìn Bạch Tử Linh mang theo vài phần cảm xúc kỳ lạ, trông giống như hồng thủy mãnh thú, có chút lo lắng lại sợ hãi đan xen, khiến Bạch Tử Linh không rõ vì sao hắn lại nhìn nàng như vậy, nhưng vẫn nàng duy trì bộ dạng lạnh nhạt, may mắn là nàng đang đeo khăn che mặt nên đối phương chẳng thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nàng, đôi mắt trong suốt như gương, hoàn toàn không nhìn ra bất kì manh mối gì.

Lúc đầu khi nàng xuất hiện ở đây cùng với Thương Hàn Phong đã khiến hắn tò mò về thân phận của nàng, cũng như mối quan hệ giữa nàng và Thương Hàn Phong, hắn vốn còn nghĩ nếu nàng là người của Thương Hàn Phong thì hắn nể mặt đối phương mà tha cho nàng một mạng, an toàn rời khỏi nơi này, thế nhưng nàng lại ra tay với sủng vật của hắn, điều này khiến tức điên, cũng không bận tâm thân phận nàng thế nào hay có Thương Hàn Phong làm chỗ dựa hay không, nếu nàng dám ra tay thì phải lấy mạng đền mạng. Biết rõ năng lực bản thân có hạn, lại thêm một cao thủ đáng gờm là Thương Hàn Phong bên cạnh nên hắn chẳng dám lỗ mãng ra tay, nếu đối phương đã biết thân phận độc sư của hắn thì nhất định sẽ phòng bị với hắn, vì vậy hắn đã quyết định dùng thứ mà hắn cũng giỏi không kém chính là trận pháp để nhốt đối phương lại, nhưng không ngờ cuối cùng kế hoạch lại thất bại.

Nữ tử này không những phá được trận pháp của hắn mà có thể trong thời gian ngắn bố trí Không Gian Phong Tỏa, lợi dụng hắn cùng Thương Hàn Phong đánh nhau mà ra tay, đẩy hắn vào cái bẫy mà nàng đã sắp đặt từ trước, từ đó khởi động trận pháp, lật ngược thế cờ khiến hắn vốn là người nắm quyền chủ động lại rơi vào thế bị động, rốt cuộc thì... chuyện này là thế nào?

Nữ tử này là ai? Có quan hệ gì với gia tộc đó?

Liệu có phải nàng là người của gia tộc đó? Nếu như vậy hắn chẳng phải chết chắc rồi sao?

Loading...

“Trận pháp của ngươi lấy bốn góc làm trụ, mắt trận nằm ở trung tâm tòa viện, ta vốn chỉ muốn xem thử nhưng không lại “lỡ tay” phá luôn nó.” Bạch Tử Linh tỉnh bơ nói, trong giọng nói của nàng mang theo vài phần tiếc hận không rõ, có vẻ như nàng chỉ muốn nghiên cứu xem trận pháp này có tác dụng gì đặc biệt ngoại trừ giam cầm người khác hay không nhưng không ngờ trận pháp này lại dễ dàng bị phá giải như vậy.

Lỡ tay... đúng là một lý do hay mà!

Nam tử đeo mặt nạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tử Linh đang dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, khó khăn lắm hắn mới bố trí được trận pháp này khắp tòa viện, cũng phải vất vả một hồi mới có thể xoay chuyển mắt trận, thay đổi trận pháp, vậy mà nàng tùy tiện chạm vào một cái đã phá hủy hết bao nhiêu công sức của hắn, rốt cuộc trên đời này có thiên lý hay không chứ?!

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn rất tức giận, nhưng bởi vì bị nhốt trong trận pháp nên hắn chẳng thể xông ra đánh người được, điều này đã khiến cái đầu đang nóng của hắn lạnh đi vài phần, trước khi biết được thân phận của đối phương, hắn thật sự không dám làm càn, lỡ như nàng thật sự xuất thân từ gia tộc kia...

“Trước khi đặt câu hỏi với ta, sao ngươi không nhìn lại tình hình của mình?” Hắn hiện tại đang bị nhốt trong trận pháp của nàng, tính mạng của hắn là do nàng quyết định, không hiểu rõ tình hình trước mắt của bản thân hay sao mà quay ngược lại chất vấn nàng?

“Rốt cuộc ai mới là người có quyền đặt câu hỏi ở đây?”

“Ngươi!” Nam tử tức đến mức thổ huyết, thái độ kiêu ngạo cùng không xem ai ra gì đó của Bạch Tử Linh thật sự khiến hắn nhớ đến đám người của gia tộc đó, thật sự là một đám người điên mà, nếu Bạch Tử Linh nói nàng là xuất thân từ gia tộc đó hắn sẽ không chút do dự tin tưởng, bởi vì tác phong của bọn họ thật giống nhau, đều là kẻ điên kiêu ngạo. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm thì tộc trưởng tương lai của gia tộc đó là nữ nhân, mặc dù hắn rời khỏi Y Thánh Thành đã nhiều năm nhưng tin tức hắn vẫn luôn rất nhanh nhạy, hắn biết được tộc trưởng của gia tộc đó vừa mới bước qua tuổi cập kê không bao lâu, có lẽ cũng trạc tuổi với nữ tử trước mặt, chỉ là... chẳng phải người của Y Thánh Thành không được tự ý rời khỏi nơi đó sao?

“Ngươi muốn gì ở ta?” Hắn không cảm nhận bất kì sát khí gì từ người nàng, điều này cho thấy có lẽ nàng không có ý định giết hắn, hơn nữa ngay từ đầu nàng cũng đã nói mục đích của nàng đến đây là để lấy một thứ từ hắn, có lẽ là không có liên quan đến tính mạng của hắn...

“Ta không muốn lấy mạng của ngươi, ta chỉ muốn ở ngươi hai thứ, nếu ngươi đồng ý ta sẽ giải trận pháp này, thả ngươi ra ngoài.” Nàng là đặc công chứ không phải sát thủ, cũng không phải loại người chuyên lạm sát người vô tội, người đã không phạm ta, ta tự nhiên cũng không phạm người. Ngay từ đầu việc nàng đột nhập vào Tử phủ vốn chỉ có mục đích là lấy phương thuốc giải, cứu đám người Tử Thất chỉ là tiện tay, những chuyện khác nàng vốn chẳng quan tâm. Mặc dù trước đó hắn thật sự có ý định lấy mạng nàng, chính là nàng sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tính toán với hắn, bởi vì đối với nàng hắn vẫn có giá trị lợi dụng, ít nhất thì trước khi moi được tất cả tin tức từ miệng hắn nàng sẽ không giết hắn.

“Lúc đầu chẳng phải nói chỉ có một thứ thôi sao?” Sao bây giờ lại là hai thứ rồi?!

“Lẽ ra chỉ có một thứ... nếu như ngươi không ra tay với hắn.” Bạch Tử Linh đưa tay chỉ về phía Thương Hàn Phong với sắc mặt tái nhợt đang đứng một bên rồi giương mắt nhìn hắn, giọng nói của nàng trông giống như đang cười nhưng ánh mắt lại không có ý cười, hoàn toàn là một mảnh lạnh lẽo khiến nam tử đeo mặt nạ không khỏi run lên, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Bây giờ Thành Thiên quốc đã là mùa đông, không giống với Phượng Tề bốn mùa như xuân, quanh năm đều đón gió ấm, cho dù là mùa đông thì Phượng Tề vẫn ấm áp một cách lạ thường, Thành Thiên một khi bước vào mùa đông thì sẽ rất lạnh, nhiệt độ mỗi ngày đều giảm đi, tuyết cũng sẽ rơi nhưng cũng tùy lúc. Mấy ngày nay tuyết đã ngừng lại, khí trời cũng đã tốt hơn nhiều, vậy mà lúc này nam tử đeo mặt nạ lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, sự lạnh lẽo này bắt nguồn từ đôi mắt của Bạch Tử Linh, rõ ràng so về tuổi đời thì hắn lớn hơn nàng, nhưng không rõ vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi nàng.

“Ngươi biết thân phận của hắn mà còn ra tay với hắn, nếu ta nhớ không lầm tội sát hại hoàng tộc chính là tội chết, vốn dĩ ta nên giết ngươi, chính là ta nghĩ đến... hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.” Đối phương đánh không lại bèn hạ độc thủ với Thương Hàn Phong, mặc dù Thương Hàn Phong đã phòng bị nhưng lại không tránh khỏi, có lẽ đối phương biết Thương Hàn Phong cảnh giác với hắn nên đã dùng loại độc không mùi không vị để hắn không phát hiện ra, tuy rằng trước đó nàng đã cho Thương Hàn Phong giải dược nhưng có vẻ như nó không giúp hắn được bao nhiêu, về việc này tránh không khỏi có lỗi của nàng trong đó, vì vậy nàng có chút tức giận.

Thương Hàn Phong nói thế nào cũng là vì giúp nàng mới mạo hiểm đi theo nàng, vốn dĩ nàng nên có trách nhiệm với an toàn của hắn, tuy rằng trước đó nàng tỏ thái độ không quan tâm đến an nguy của hắn nhưng nếu hắn thật sự gặp nguy hiềm nàng cũng không thể ngồi yên mà nhìn, bởi vì nếu một trong hai người bọn họ bị người của Tử gia bắt lại thì thật sự sẽ rất phiền phức. Chưa kể lúc đầu nam tử đeo mặt nạ cũng không có ý định ra tay với Thương Hàn Phong, cho dù là vì e ngại thân phận của đối phương hay nguyên gì khác thì cũng không thể thay đổi chuyện hắn là bị nàng liên lụy, nếu hắn đồng ý rời đi trước thì đối phương cũng sẽ không ra tay với hắn, chính là hết lần này đến lần khác hắn đều không đồng ý bỏ nàng ở lại, vì vậy hắn mới bị trúng độc, Bạch Tử Linh cảm thấy nàng phải có trách nhiệm cứu hắn.

Thương Hàn Phong đưa tay ôm ngực, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lồng ngực, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch, môi cũng hơi tím tái, dấu hiệu cho độc dược đang phát tát. Hắn không biết nam tử đeo mặt nạ đã hạ độc gì cho hắn nhưng hắn biết đã không phải loại độc bình thường, bằng không khi đối phương hạ độc hắn đã nhận ra và né tránh chứ không ngồi yên để rồi rơi vào bẫy của đối phương.

“Ta...” Nam tử đeo mặt nạ có chút không nói nên lời, hắn không rõ vì sao khi đối mặt với một nữ hài nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi như nàng hắn lại sinh lòng sợ hãi, có lẽ là vì ánh mắt có thể lấy mạng người khác của nàng, hoặc cũng có thể vì thân phận thần bí mà hắn đã gắn cho nàng, nhưng dù có là lý do gì thì hắn biết hắn không thể đắc tội nàng.

“Ta... độc này ta có thể giải, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng...” Hắn vốn không phải thật sự muốn giết chết Thương Hàn Phong, dù sao đối phương cũng là người hoàng tộc, có thân phận cao quý, cho dù Thành Thiên đế không thích nhi tử này đi chăng nữa thì Thương Hàn Phong cũng là nhi tử của hắn, nhi tử bị sát hại, kẻ làm phụ thân phải có trách nhiệm thay nhi tử đòi công đạo, đến lúc đó điều tra đến trên người hắn, sợ là cho dù hắn có chạy đằng trời cũn khoáng thoát được, chưa kể hắn lại không thể trở về Y Thánh Thành được nữa.

“Ta sẽ giải độc cho hắn... nếu ngươi chịu buông tha cho ta.” Hắn không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chính là tình cảnh trước mắt buộc hắn phải hạ mình trước nàng, bởi vì hắn không biết cách để giải trận pháp này, cho nên nếu muốn ra ngoài chỉ có thể trông cậy vào nàng mà thôi.

“Ta sẽ không giết ngươi.” Đây là đáp án duy nhất nàng có thể cho hắn.

Nhận được câu trả lời của nàng, nam tử yên tâm thở ra, từ trong ống tay áo móc ra một bình sứ nhỏ, không khó để nhận ra đó là giải dược cho loại độc mà hắn đã hạ lên người Thương Hàn Phong.

Bạch Tử Linh không có lập tức đưa tay ra nhận mà nhìn chằm chằm bình sứ trên tay đối phương, Không Gian Phong Tỏa không giống với trận pháp của hắn, chỉ giam cầm những người được chỉ định, trận pháp này một khi bước vào sẽ tự động khởi động, cho dù là người hay vật, tự ý đi vào thì sẽ không thể nào ra được, giống như tên của nó, người bị nhốt sẽ bị thu hẹp trong một không gian kín, nếu muốn lấy giải dược của đối phương nàng bắt buộc phải giải trận pháp này.

Kỳ thực... nàng có chút không tin tưởng hắn lắm.

Trong suy nghĩ của nàng, độc sư là những kẻ mưu mô xảo quyệt, có thể vì sự nghiệp của bản thân mà không tiếc dùng người khác làm thử nghiệm, lúc đầu nàng giết hại những con rắn độc của hắn đã chọc hắn tức giận, hiện tại hắn lại bị nàng giam giữ, nàng không tin hắn không oán hận nàng, ngay cả giải dược của Lạc Hàm cũng không thể chống lại độc dược của hắn, nếu nàng thả hắn ra có thể hắn sẽ nhân lúc nàng không để ý mà hạ độc nàng, đến lúc đó ai là người nắm quyền còn chưa biết đâu.

Bạch Tử Linh không thích chơi trò mạo hiểm, đặc biệt là khi nàng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đối phương.

“Nói thật thì ta không mấy tin tưởng vào ngươi.”

Nam tử đeo mặt nạ: “...” Chuyện này hắn có thể hiểu, đổi lại là ai cũng sẽ không dễ dàng đi tin một kẻ trước đó còn muốn giết mình, bản thân hắn còn sợ nàng sẽ lật lộng đâu.

“Điều đó cũng là dễ hiểu...”

Nghe đối phương đáp lại, Bạch Tử Linh không khỏi nhướng mày: “Nhưng tình hình trước mắt buộc ta phải tin tưởng ngươi, vậy thì ta sẽ thử xem, dù sao... đánh nhau ngươi cũng đánh không lại ta.” Độc đang lan khắp người Thương Hàn Phong, nàng không thể kéo dài thời gian mãi được, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng hắn nàng cũng không còn cách nào, đơn giản là vì nàng không thể mang tính mạng của Thương Hàn Phong ra đánh cược được.

Thương Hàn Phong không thể chết, đó là lý do nàng phải giải trận pháp này, thả người bên trong ra.

Không Gian Phong Tỏa chỉ là một trận pháp nhỏ, thi triển và giải trừ không quá khó khăn, hơn nữa đã có kinh nghiệm lần trước cho nên Bạch Tử Linh dùng có mấy hơi thở đã thành công giải trận pháp, vòng tròn màu vàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt rồi biến mất.

Bạch Tử Linh không đợi người bên trong phục hồi tinh thần đã nhanh chóng cướp lấy bình sứ trên tay hắn, đồng thời cũng giở một chút thủ đoạn, dùng Băng Ti Ngân trói vào cổ tay hắn để đề phòng hắn bỏ chạy, sau đó nàng đi đến bên cạnh Thương Hàn Phong, đổ viên thuốc trong bình sứ ra đưa cho hắn.

“Giải dược.”

Thương Hàn Phong hết nhìn viên thuốc trong tay nàng rồi lại đưa mắt nhìn nàng, hắn không có ngay lập tức nhận lấy, có vẻ hắn cũng có suy nghĩ giống như nàng trước đó, rằng không hề tin tưởng nam tử đeo mặt nạ.

Kẻ địch là độc sư, hơn nữa còn là độc sư của Y Thánh Thành, thiên hạ có ai không biết giải dược của Y Thánh Thành là tốt nhất, đồng thời độc dược của bọn họ là độc nhất, đối phương biết trăm ngàn loại độc khác nhau, ai biết được giải dược mà hắn nói có phải là một loại độc dược khác không?

Thấy Thương Hàn Phong không có ý định nhận giải dược, Bạch Tử Linh không chút do dự bèn lấy viên thuốc đút vào miệng hắn, bóp cằm hắn buộc hắn nuốt xuống, cũng không cho hắn cơ hội phun ra.

“Ực” một tiếng, viên thuốc lúc này đã nằm yên trong bụng của Thương Hàn Phong, sắc mặt hắn nhanh chóng khôi phục như cũ, môi cũng không còn tím tái nữa mà thay vào đó là màu hồng nhuận, Bạch Tử Linh thấy vậy không khỏi thầm than công hiệu của giải dược này thì một bàn tay đột nhiên cầm lấy tay nàng, kéo ra khỏi cằm của Thương Hàn Phong.

Đôi mắt Thương Hàn Phong âm trầm nhìn nàng, chính là hắn không có mở miệng nói gì, thân thể hắn đã khôi phục như cũ cho nên hắn mới không có trách cứ nàng, chính là sắc mặt hắn lúc này đã đen lại, dáng vẻ như giông bão sắp kéo đến vậy.

Bạch Tử Linh khó hiểu nghiêng đầu, không rõ bản thân đã chọc giận Thương Hàn Phong ở đâu, rõ ràng nàng là vừa cứu hắn a!

Thôi kệ, suy nghĩ của nam nhân cũng khó hiểu chẳng kém gì nữ nhân, nàng mới không muốn bỏ thời gian ra mà tìm hiểu đâu.

Bạch Tử Linh giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi giam cầm của đối phương, mặc dù hắn nắm nàng không đau lắm nhưng tư thế như vậy không dễ nói chuyện chút nào, Thương Hàn Phong tựa hồ như cũng phản ứng lại, nhanh chóng buông bàn tay của nàng ra, thậm chí còn lùi về sau vài duy trì một khoảng cách nhất định với nàng.

“Nè, còn một thứ ngươi chưa đưa ta đâu.” Giải quyết xong vấn đề của Thương Hàn Phong, Bạch Tử Linh quay đầu nhìn lại nam tử đeo mặt nạ đang ngơ ngác đứng đó, không biết là đang nghĩ gì.

Nam tử đeo mặt nạ phục hồi từ trong khiếp sợ, hắn không phải khiếp sợ về quan hệ thân mật giữa nàng và Thương Hàn Phong, hắn chỉ là không nghĩ đến nàng thật sự có thể giải trừ trận pháp này, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh như vậy. Vốn dĩ lúc đầu hắn còn muốn giở trò nhưng tình hình trước có vẻ như hắn sẽ không được như nguyện, không phải hắn sợ hắn đánh không lại nàng, hắn chỉ đang lo lắng bản thân chọc nhầm người. Hắn tuy là một phần tử của Y Thánh Thành nhưng cũng chỉ là người bình thường, thiên phú cũng chẳng đáng là gì, ít nhất thì trong mắt đám thiên tài kia hắn thật sự là kẻ bình thường không thể bình thường hơn được nữa.

Bạch Tử Linh nếu là người của gia tộc đó, hắn cảm thấy không nên đắc tội nàng, bởi vì không ai có thể chịu được cơn giận của gia tộc điên kia.

“Ngươi... ngươi muốn gì? Ta sẽ đưa cho ngươi tất cả...”

Bạch Tử Linh mơ hồ nhận thấy thái độ của nam tử đeo mặt nạ có chút thay đổi, từ lúc nhìn thấy nàng dùng Không Gian Phong Tỏa trông hắn nhìn nàng có vẻ e ngại, không... phải nói là sợ hãi mới đúng, mặc dù không biết vì sao nhưng Bạch Tử Linh có chút hài lòng về việc này.

“Ta muốn phương thuốc giải của Nhị Thập Tam độc, a... nếu có giải dược kèm theo thì càng tốt.” Vốn lúc đầu nàng chỉ muốn lấy phương thuốc giải từ tay hắn nhưng sau những chuyện xảy vừa nãy nàng cảm thấy vẫn nên lấy một ít giải dược về để cho Lac Dự nghiên cứu thử xem, ai biết được đối phương có giờ trò gì trong đó, đưa giải dược không đúng cho nàng hay không.

“Nhị Thập Tam độc?” Nam tử đeo mặt nạ nhíu mày: “Đó không phải độc dược dùng để khống chế tử sĩ của Tử gia hay sao? Chẳng lẽ cô nương cũng có hứng thủ với tử sĩ của Tử gia?” Hắn nhận lời mời của Tử Sở về làm việc cho Tử gia, Tử Sở muốn hắn luyện chế độc dược để khổng chế tử sĩ do hắn huấn luyện, Nhị Thập Tam độc chính là loại độc dược đó, bất quả đoạn thời gian trước hắn có nghe Từ Sở nói việc một tử sĩ phản bội Tử Sở đầu quân cho Minh vương. Chuyện phản bội vốn là chuyện bình thường giữa người với người, nhưng điều kỳ lạ là Minh vương lại dùng có giải dược của Nhị Thập Tam độc, đó chính xác là lý do khiến tên tử sĩ kia phản bội lại Tử Sở, vì vậy hắn đoán bên người đối phương có người đến từ Y Thánh Thành giống như hắn.

Bản thân hắn có thể khẳng định, trên đời này ngoại trừ người của Y Thánh Thành ra thì không có ai có thể giải được độc dược của hắn!

Lạc Dư kiêu ngạo mà biết được suy nghĩ của hắn thì nhất định sẽ nói: Ha ha, ta sẽ tìm ra cách để phá giải độc dược của ngươi để ngươi bị vả mặt!

Mấy ngày nay Từ Sở lại tức giận, hắn nghe loáng thoáng bên cạnh hắn lại xuất hiện kẻ phản bội, hơn nữa không chỉ có một người, hiện tai Bạch Tử Linh đến tìm hắn đòi giải dược, chẳng lẽ... nàng cũng có liên quan đến chuyện này?

Từ khi nào Y Thánh Thành lại muốn cướp người của triều đình rồi?

Nam tử đeo mặt nạ biết gia tộc phía sau Bạch Tử Linh quái dị, nhưng quái dị đến mức này thì đúng là lần đầu tiên hắn biết.

Y Thánh Thành không thích tiếp xúc với đám người bên ngoài, cho dù là trên giang hồ hay triều đình, bọn họ sống ẩn cư như những cư sĩ, chỉ là mười lăm trở lại đây Y Thánh Thành đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, dù vậy quy định cũng không thay đổi, người của Y Thánh Thành không được phép rời khỏi nơi đó, đồng thời cũng không được xen vào chuyện bên ngoài, vậy mà Bạch Tử Linh... nàng không những rời khỏi Y Thánh Thành, ngược lại còn muốn giành tử sĩ với quan lại triều đình, thế này là thế nào?

“Chuyện này cùng người không liên quan.” Bạch Tử Linh không muốn cùng đối phương nói nhiều về vấn đề này.

“Ta có thể đưa người giải dược nhưng về phương thuốc... thì không thể.”

Bach Tử Linh trầm mặc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chăm đối phương, đợi hắn nói tiếp.

“Trong lúc nghiên cứu giải dược ta không có thói quen viết ra giấy, cho nên sẽ không có phương thuốc nào cả.” Hiển nhiên, đây không hoàn toàn là sự thật.

Không có thói quen viết ra giấy là sự thật nhưng hắn không phải không giữ lại phương thuốc, cho dù là y sư hay độc sư thì đều có một điểm chung chính là mỗi lần luyện chế độc dược hay giải dược thì cũng sẽ ghi lại liều lượng, để lần sau còn cân nhắc lại, hắn vốn có thể đưa phương thuốc cho Bạch Tử Linh nhưng hắn lại không làm vậy. Bởi vì một khi có được phương thuốc luyện chế giải dược sẽ vô cùng dễ dàng, giống như nấu ăn vậy, chỉ cần dựa theo công thức mà làm sẽ có một ăn ngon nằm trên bàn, công thức đối với người đầu bếp là vô cùng quý giá, tương tự phương thuốc đối với độc sư cũng vậy, đây là điểm quan trọng quyết định độc sư này có giỏi hay không.

Dạy dỗ đệ tử hắn còn không có truyền thụ hết kinh nghiệm, dựa vào đâu lại muốn hắn đưa mạng sống của mình cho một người xa lạ như nàng? Cho dù nàng có là người đến từ gia tộc đó đi chăng nữa!

Luận trận pháp hắn tự nhận là không bằng nàng, nhưng so độc dược hắn sẽ không thua đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện